Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ
Chương 50
Có chút hoảng hồn với cảnh tượng đó, đêm khuya thế này còn ngồi ngoài chiếc ghế đá đó với bộ trang phụ đi ngủ không có mặc thêm một chiếc áo khoác, có lẽ ai gặp cảnh tượng đó sẽ thốt lên rằng người con gái ấy có làn da sắc đá không sợ nhiễm lạnh vào tiết trời tháng 8 đặc biệt là đêm khuya, lạnh buốt đến tận xương tủy.Như không có ngủ mà nhìn xa xăm lên bầu trời hôm ấy với những ngôi sao đang lấp lánh với ánh trăng của đêm rằm mang một nét gì đó ưu buồn trong khóe mắt long lanh ấy cộng với nụ cười tỏa nắng nhưng vẫn không giấu được nỗi buồn không tên. Bỗng em quay mặt nhìn ra phía đường nơi mà tôi đang dựng xe nhìn cái người con gái xinh đẹp ấy, hai cặp mắt nhìn nhau với những thắc mắc chỉ có đối phương mới trả lời được những thắc mắc ấy thôi.Em nhẹ nhàng bước ra mở cổng cho tôi, không một lời nói hay trách móc gì khi đi về khuya thế, vẫn cứ với tình trạng im lặng là trên hết, thấy thế tôi cũng không mở miệng hỏi tại sao em thức khuya mà ngồi thế này. Rồi người khóa cửa lại là tôi, quay mặt lại thì em đã đi vào nhà khi nào rồi, bước ra nhà bếp kiếm gì đó ăn cũng hơi đói bụng thì thấy một tô cháo thịt bằm còn nóng với những làn khói nghi ngút bay lên với một ly 7up đá tinh khiết mà tôi thích, em đang dọn dẹp lại.- Cảm ơn nhé – Tôi thấy nhẹ lòng và có một cảm giác gì đó khó tả.- Ăn đi rồi ngủ.- ỪaHôm nay em sao ấy cứ ậm ừ cho qua không nói gì với tôi cả giống như đang cho ăn bơ ấy, giận một điều gì đó mà không chịu nói. Con gái thật là phiền phức..Công nhận người gì đâu đến nấu cháo cũng ngon nữa thì không biết cái gì mà làm không được đấy, con gái như thế có nằm mơ cũng không được, không biết kiếp trước tôi có tu không nữa. Đang hì hục húp những muỗng cháo nóng hổi thơm ngon thì em đi lướt qua có một mùi hương khác hẳn của Bạch Yến, nó dịu nhẹ mang lại cảm giác đầy ấm áp…- Mình đã có bạn trai, xin bạn đừng làm phiền. Cảm ơn. – Em bước đi, không xoay mặt lại nói.Tôi có một chút gì đó thất thần với câu nói vừa rồi, không biết trong nhà còn ai thức ngoài hai đứa không, chứ tại sao em lại nói thế với tôi.Một câu nói nghe có vẻ bình thường nhưng tại sao ở đâu đó trong cơ thể tôi có một cảm giác như bị ai xé tan nát một thứ gì đó khó mà diễn tả kèm theo đó là một cảm giác hụt hẫng hiện hữu.Em nói rồi chạy nhanh lên phòng để một mình tôi ngồi đó với tô cháo còn đang dang dở với những miếng thịt bằm do người con gái vừa nói câu đó nấu cho tôi. Ý nghĩa nó là như thế nào ? Ra sao ? Tại sao phải nói với tôi chứ.- Lạ nhỉ ? Tại sao nói với mình, thì thật ra hai đứa là bạn của nhau mà ?Có một dấu chấm hỏi to lớn đang nằm ở trên cái trán của tôi với những băn khoăn không có lời giải đáp giống như những bí mật mà em chưa nói với người con trai này. Thật khó hiểu. Tôi lắc đầu ngao ngán rồi ăn nhanh những thứ còn lại trong cái tô, ngon thật ăn no căng cả bụng rồi uống hết ly 7up đã thấy trong người thoải mái, tôi chạy lên phòng rửa mặt, tay, chân chứ không dám tắm vì vết thương ở tay phải vẫn con băng bó. Lúc băng cho tôi Bạch Yến có bảo rằng ở dơ một bữa đi đừng có tắm, nếu tắm không may sẽ nhiễm trùng do vết thương của thủy tinh gây ra, công nhận lần thứ hai em băng bó cho tôi rồi không biết còn nhiêu lần nữa đây, băng gì mà đẹp thế không lẽ tôi khoái được người con gái ấy nâng đỡ cánh tay lên rồi nhẹ nhàng băng lấy những vết thương đó sao. Cuộc đời có những cái thật khó hiểu…..Khò….khò…khò… cái này dễ hiểu nhất ^_^Chỉ trong một ngày em thay đổi đến vậy sao?Sáng hôm đó là một ngày đầy mát mẻ và trong lành, tôi bước lại bếp để ăn sáng thì không còn ai ở trong nhà cả trong khi lúc đó mới có 7h đúng không hơn không kém, cả cái người con gái mỗi ngày đều nấu ăn vào sáng sớm ở nơi này, tất cả chỉ còn lại một mình trong cái không khí im lặng đầy đáng sợ ấy. Thôi thì tự làm lấy, tôi bước lại đeo tạp giề vào giống như mẹ và em thường làm rồi lấy trứng ra chiên làm ốp la ăn với những ổ bánh mì nóng hổi mà mẫu thân đã mua sẵn từ lúc 5h sáng. Ai nói không biết nấu ăn chứ, trứng chiên mà tôi cứ tưởng nó bị nướng chứ ^_^đen hết một vùng nhưng thôi kệ biết làm sao bây giờ đành ăn hết những thành quả của mình làm, cái buổi hôm ấy thật ra đối với tôi rất là dài, đi lanh quanh trong nhà chả biết làm cái gì cả, thôi thì lại ngủ….khò…khò…Đến trưa đi học, mà hên thằng Chung có chạy qua kêu rủ đi cùng nên mới thức dậy đúng giờ, nhà vẫn vắng tanh không có ai, làm ang một cái gì đó khó nói kèm theo những thiếu thốn trong người. Mỗi ngày em đều nấu bữa ăn sáng rồi xem tivi cùng hay cùng nhau soạn bài, rồi tôi đi nghĩ ngơi một tý xuống là có ngay một buổi cơm trưa đơn giản nhưng ngon miệng, cái thứ ấy tự nhiên biến mất vì cái câu nói khó hiểu. Thôi, người ta có bạn trai chắc có lẽ dành thời riêng ấy mà.Công nhận anh em tốt có khác tưởng hôm nay nó nhớ đến mình nên rủ đi học chung ai dè rủ đi ăn trưa để khao, khốn nạn thật. Thôi kệ đang thèm cơm quán đi ăn cho rồi chứ thật ra ở nhà cũng không có cơm ăn đâu mà ăn nói thế cho có vẻ giống đại gia tý ấy mà. Không biết sao mỗi lần gặp thằng Chung mê gái tôi lại nhớ đến cái món cơm sườn trên đường đi về nhà nó thế là giữa buổi trưa nóng bức có hai đứa khùng đi ngược lại trường học để thoải mãn cái bung đang biểu tình của mình.- Cô ơi,2 đĩa cơm sườn – Chưa vào ngồi nó đã kêu món.Xung quanh cũng có mấy đứa học sinh như chúng tôi đến ăn, chắc là cha mẹ đi đâu lười biếng giống hai thằng đực rựa này đây, cái mùi hương thịt nướng vẫn thơm nồng như ngày nào ngửi thấy là muốn bay vào ăn hết cái đóng thịt ấy để thỏa mãn cái bụng không đáy của mình. Không biết cái tuần đó đối với tôi là xui hay hên nhỉ…- Ế Ế..Ai giống Bạch Yến thế ? – Thằng Chung nhanh mắt.Thằng Chung phóng nhanh ra ngoài đường làm cho tôi thắc mắc nên cũng chạy theo ra ngoài đó xem có việc gì vì con trai có tính tò mò là tốt nhất. Con đường đầy bụi bặm giữa trời nắng gắt làm khó chịu gì đâu, xa xa có bóng dáng xa xinh đẹp đang ngồi sau lưng một người con trai mặc đồng phục đi học của trường THPT PCT, hai đứa tôi đưa mắt ái ngại nhìn nhau.- Đệch, Bạch Yến có bạn trai rồi – Thằng Chung với vẻ mặt nối tiếc.- Đệch, Bạch Yến có bạn trai rồi – Thằng Chung với vẻ mặt nối tiếc.- Không phải đâu, thôi vào ăn – Tôi an ủi nó.Suốt buổi ăn cơm trưa cái mặt nó giống như một thằng đưa đám, nhìn mà không muốn ăn tý nào, nuốt hột cơm nào chẳng trôi hột nào cả, đi ăn cơm giống đi đám ma.- Đệch cụ mầy ăn giùm tao đi- Buồn- Buồn cái đệch gì ?- Bạch Yến có bạn trai rồi, hết hy vọng rồi- Dại gái có khác, Như có bạn trai luôn rồi – Tôi thản nhiên vừa ăn vừa nói.- Đệch, mầy đùa à – Nó túm cổ áo tôi.- Thằng phò, bỏ ra- Tao xin lỗi- Mầy sao thế ?- Mầy….nói Tố Như có bạn ….- Làm gì thế, người ta con gái có bạn trai là điều bình thường.- Tao cứ tưởng Bạch Yến với Tố Như yêu mầy chứ.- Đậu măng thằng khùng, ăn đi còn đi học.Cuối cùng tôi ăn hết đĩa của hai người vì nó chẳng ăn một miếng nào cả, tình hình là đang thất tình, nói là nói chứ trong người có một cái gì đó hụt hẫng còn hơn cái câu nói của Như nói ra lúc tối, chẳng mong muốn cái điều vừa rồi xảy ra tý nào, mong là hai thằng điều nhìn nhầm và bị ảo tưởng giữa trời trưa nóng bức như thế này…Hai đứa đạp xe lòi con mắt ra mới đến được ngôi trường, gần 4km chứ có đùa đâu, đối với buổi trưa mà chạy như thế thì chỉ có những con trâu như hai đứa tôi thôi, vào đến lớp thấy mọi người đã yên vị trí vì gần vào tiết một rồi. Hôm nay thứ 3 toàn những môn xã hội nên chỉ có việc ngồi nghe và chép, cực khổ gì đâu. Đi học mà gặp những môn xã hội “ giảng đạo “ thì chắc rằng là môn có liều thuốc ngủ ngon nhất của cuộc đời, bây giờ mong cũng không được. Tiết hai là môn sử, với tuyệt chiêu “ năm tháng chiến tranh “ làm cho các sĩ tử năm nào cũng đau đầu nhứ tóc với những ai muốn bước vào đại học với cái khối văn, sử, địa…nhưng khỏi cần thi đại học….- Nguyễn Minh Tâm trả bài. – Giọng cô thánh thót như chim hót chứ chẳng đùa.Hôm qua về có học một chữ nào chết liền ngay tại chỗ á, tại vì bọn thằng Tùng, thằng Hùng, Sang nên hôm nay tên của tôi đã được danh trên sổ phong thần một cách oanh oanh liệt liệt và cuối tuần sẽ được “ phong chức “ một cách đầy oai hùng không thua không kém những vị thần được lên chức. Thôi rồi lượm ơi….Kì này không biết có bị đem đến “ pháp trường “ để xử không nữa, ít nhất kì này bị nêu tên trước lớp làm gương điển hình cho những kẻ ham chơi không học hành gì cả, chán suốt cả buổi cũng chẳng muốn học tý nào nên úp mặt xuống nhưng hình như tôi có sự thu hút “ vệ tinh “ hay sao ấy, hết ông thầy anh văn và hôm đó đến cô dạy lịch sử.- Minh Tâm, đọc phần một la mã- Minh Tâm, đọc phần một la mã- Minh Tâm, bài soạn đâu ?- Minh Tâm, trả lời câu hỏi….- Minh Tâm, em làm gì thế…Ôi thôi đủ hết, miễn mỏi lần tôi úp mặt xuống bàn chưa kịp nhắm mắt lại thì cái tên để cúng cơm của mình được vang lên liên hồi, nếu người ở ngoài cứ tưởng thằng này học giỏi, cả lớp không ai học chỉ có mình nó học mà thôi. Công nhận khổ hết chỗ nói, không muốn học thành muốn học gọi là cái trò ép không thể từ chối đây mà.- Tùng…tùng…tùngTôi thích cái tiếng TÙNG rồi đấy nhưng thật ra ghét thằng Tùng từ cái hồi tối làm choc ánh tay phải bị thương tật nhìn nó cũng thấy tội cái đầu bị băng giống như bị trúng đạn ở chiến trường ấy, bỏ cái tội dám nhát ma ông nè.Cái giờ ra chơi định mệnh đã đến….- Người lúc nãy chở bạn là ai thế ? – Thằng Chung nhảy lại chỗ tôi ngồi hỏi Bạch Yến ngay và luôn.- Có gì không bạn ? – Em ngọt ngào quay xuống hỏi.Làm cho thằng Chung chết ngây ngất ngay cái câu đầu tiên, quả là không hổ danh hiệu mê gái.- À…có…tại lúc nãy thấy bạn chở người con trai nào đấy – Nhưng nó còn một cái kỹ năng siêu phàm làm cho huynh đệ phải nể phục đó là không biết nhục.- Bạn trai mình đấy.- HẢ ?Lúc này không phải mình thằng Chung mà cả thằng đám bọn tôi đang định tám với nhau nhưng khi nghe đến câu nói thì rụng cả rún chứ chẳng đùa. Lúc đó trong người tôi có một cảm giác gì đó khó tả giống như một chiếc ly đã vỡ khi nghe câu nói đó, suốt từ lúc đó đám bạn đã như một người mất hồn, tôi thì còn rồi đó nhưng chẳng biết suy nghĩ gì và làm gì nữa.Buổi học thật nhàm chán…Như một buổi tra tấn…Thời gian cứ chậm chạp trôi qua…..Tiếng trống cũng đã vang lên báo hiệu ột ngày học kết thúc, một ngày đầy những điều khó diễn tả đang ngự trị trong người tôi lúc đó…..Khi vui hay buồn nhất mà không có người chia sẽ tôi chạy ra ngắm biển, mọi vật xung quanh cũng chìm hẳn xuống chỉ có một nỗi buồn không tên….Cảnh biển vẫn rì rào như ngày nào với những cơn sóng dạt dào tựa như những cảm xúc đang hiện hữu trong người tôi….Những con gió thoảng như cứ như là một cái gì đó nhẹ nhàng đầy thanh thản để vơi đi những điều buồn phiền nhất…Những con gió thoảng như cứ như là một cái gì đó nhẹ nhàng đầy thanh thản để vơi đi những điều buồn phiền nhất…Nó là một gánh nặng vô hình không nói nên lời…Một gánh nặng không biết chia sẽ với ai….Trôi theo những con sóng, những con gió biển…Để nỗi buồn không tên ấy biến mất….Thật thoải mái dễ chịu…Đạp xe về đến nhà đã tối lắm rồi, tôi như người mất hồn cũng không hiểu mình tại sao lại như thế nữa, chỉ hiểu tâm trạng ngay lúc đó rất là buồn, ưu sầu mang một nỗi niềm gì đó chỉ muốn cho người con gái ấy biết mà thôi, có lẽ tôi đã yêu thật rồi,tôi yêu em thật rồi. Câu nói đó như một thứ gì đó cắt vào trái tim này, như một cái ly bị người ta ném mạnh xuống đất không thương tiếc giống như em phũ phàng thừa nhận rằng mình đã có tình cảm với người con trai khác không phải là tôi. Tôi yêu em nhiều lắm…chỉ tiếc rằng mình là người đến sau…có lẽ quá nhanh để tôi yêu em…nhưng có một điều rằng trái tim tôi đang trước em…người con mảnh mai xinh đẹp…mang một cái tên đầy bí ẩn Bạch Yến.Lẽ nào tôi lại dễ dãi đến thế khi yêu một người con gái mới quen mới biết chưa đầy 3 tháng hay sao ??Nhưng lúc vui nhất cũng là tìm đến em, lúc buồn nhất lại là em, lúc bệnh tật người chăm sóc lo lắng lại là em, lúc em sợ hãi nhất tôi lại đến bên cạnh nhưng không hiểu vì sao, khi thấy những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt kiều diễm ấy thì con tim như bị cắt ra thành những mảnh, đau lắm không thể nào tả nổi, đau hơn khi chính miệng em nói ra đã có một người con trai….Tan biến hết rồi…Muộn màng quá rồi….Quá trễ để nhận ra anh yêu em…Nhưng….….….Có lẽ tôi ngộ nhận…Không thể nào yêu em được…Không thể nào….Người ta xinh đẹp, tài giỏi tôi chỉ muốn chiếm hữu thôi…Không có chuyện yêu ở đây, khi con tim không có gì cả…Không phải yêu….
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương