Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ
Chương 60
Đợi một tý thì em đã làm cho hai đứa một ly nước cam ép chứ không pha trà như mọi khi, lần này tôi thèm thuồng cái hương vị trà nhưng thôi chủ nhà đã làm thế thì đòi hỏi gì được nữa.-Hihi, uống đỡ nước cam nhé, tuần sau bố tớ mới gửi trà về – Em thú thật.-Trời, thế tốt rồi.Hai đứa ra phía nhà trước…-Nghe nhạc nhé, hihi – Em tủm tỉm.-Ừa.-Đi lên lầu nhé, cây đàn để trên đó – Em chỉ lên lầu.-Sao cũng được.Tôi cầm theo hai ly nước, bước đi sau lưng em, cái cầu thang ấy lúc này mới nhìn rõ, xây bằng đá hoa cương rất sang trọng, tay vịn đúng là có khắc những bông hoa đầy sinh động,nhìn là biết dân giàu rồi. Đi lên lầu là một khoảng không gian rộng lớn và chỉ có duy nhất hai căn phòng nối tiếc nhau ( khoảng trước như một cái sân vậy,phía sau lưng là hai căn phòng ). Gọi cái khoảng trống ấy là cái sân đi, xung quanh cái sân đó có vẻ là nơi dành cho những phút muốn thanh bình yên tĩnh hay sao ấy, đầy những lọ hoa tỏa mùa hương đặt theo kiểu mé tường, tôi đã thấy đâu đó có chiếc đàn piano, em chỉ ngay vào cái băng ghế bằng gỗ đang ở một vị trí ngắm nhìn người chơi đàn từ phía sau. Hai đứa ai con đường để đi, em bước lại gần chiếc đàn piano có tấm vải màu hồng đậy che hết, tôi thì tiếng lại gần băng ghế gỗ ấy.Một không gian đầy yên tĩnh với những mùi hương hoa đang hiện hữu trông cái sân ấy, khu vực đó không khác gì một chốn thần tiên, trên trần nhà với một chùm bóng đèn đầy màu sắc, có vẻ như buổi tối vào đây chơi đàn thì không có chỗ nào thích hợp hơn. Một không gian yên bình….Người con gái xinh đẹp ấy nhẹ nhàng lấy tấm vải ấy ra, ngồi xuống, lướt một vòng những ngón tay kia trên phím đàn đen trắng, bỗng quay lưng lại tặng một nụ cười xinh đẹp,một ánh mắt long lanh, cho người con trai đang đợi khúc nhạc hôm ấy vang lên,khúc nhạc say đắm lòng người…Tiếng đàn đã vang lên…Bản nhạc ấy cất tiếng….Những ngón tay mảnh mai đang thướt tha…Từ từ…Nhẹ nhàng…Với những nốt nhạc dạo đầu của bài nhạc…Tôi chăm chú nhìn cái phong cách ấy, dáng người thì không có chỗ nào để chê rồi, nhìn từ phía sau trông em thật mảnh mai, tiếng đàn hình như cũng nói lên điều ấy ở phần dạo đầu đoạn nhạc, cứ nhẹ nhàng, từng chút từng chút một.Tôi chăm chú nhìn cái phong cách ấy, dáng người thì không có chỗ nào để chê rồi, nhìn từ phía sau trông em thật mảnh mai, tiếng đàn hình như cũng nói lên điều ấy ở phần dạo đầu đoạn nhạc, cứ nhẹ nhàng, từng chút từng chút một.Không gian yên tĩnh kèm với những mùi hương hoa dịu nhẹ cùng với nốt nhạc đang nhảy múa tạo nên một khúc ca bất hủ, một khúc nhạc say sưa, tôi chìm vào trong bản nhạc ấy,từ từ nhắm mắt lại và cảm nhận… chỉ có cảm nhận mới biết được hết…Khúc nhạc cứ theo giai điệu nó mà đi tới, không khác gì đêm hôm ấy, màn dạo đầu rất từ tốn nhẹ nhàng nhưng đến khoảng sau của đoạn nhạc thì rất nhanh như hối thúc lòng người, từ đó có thể thấy tâm trạng rất vui của người chơi đàn. Em thướt tha lướt những ngón tay xinh xắn ấy trên những phím đàn đen trắng kia, tạo nên một khung cảnh hài hòa cả về không lẫn hình, trong cái khuôn viên ấy.Căn nhà bỗng chìm trong bản nhạc ấy…Bản nhạc say đắm lòng người, ít nhất với thằng con trai đang ngồi trên băng ghế gỗ kia…Tiếng đàn dần dần nhỏ lại nhỏ lại…Những ngón tay xinh xắn ấy cũng từ từ lướt trên phím đàn…Không….Đó là phần chuyển giao giữa hai đoạn nhạc, tức là không dừng lại hẳn, một khúc nhạc ấy được vang lên, nó cũng sở hữu cái giai điệu cực nhanh của bài nhạc vừa rồi, có thể nói em lựa chọn hai bài nhạc ấy để biểu diễn liên tiếp thì không còn đường nào để nói…Tiếng đàn cũng nhanh…Người đánh đàn chạy đua theo nốt nhạc…Người nghe có một cảm giác gì đó đang dâng trào khỏi cơ thể…Một nỗi niềm khó mà diễn tả được…Tôi chìm hẳn vào hai khúc nhạc ấy, quả thật em chơi đàn piano đặc biệt là hai bài nhạc ấy không có chỗ chê, những tiếng đàn cứ thay phiên nhau vang lên với nhịp phải nói là nhanh qua đó cho thấy em là một người chơi đàn giỏi và am hiểu về nó.Bản nhạc “anh All Of me “ cũng từ từ dừng lại…Không dừng lại hẳn…Cứ nhẹ nhàng…Từ chút một….Từ chút một….Không hối thúc…-Bốp..bốp –Tiếng vỗ tay của một người vang lên.Người đó không ai khác chính là tôi, người đang ngồi ở băng ghế gỗ ấy, phải nói một không gian vào đêm khuya tĩnh lặng trong khuôn sân này với những mùi hương hoa ngọt ngào đang thoang thoảng kèm với khúc nhạc ấy thì còn chỗ nào để nói nữa không, chỉ có cảm nhận và cảm nhận…-Hihi, tớ chơi đàn dở lắm đừng chê nhé – Em bước từ từ lại ngồi kế bên cạnh tôi.Trong em xinh đẹp không chỗ nào để chê hết, mảnh mai, kiều diễm, toát lên một nét thuần khiết của tuổi thanh xuân, bộc lộ vẻ tinh khiết của tuổi học trò trùng với màu áo trắng em đang mặc. Người con gái ấy không có khuyết điểm về ngoại hình, tôi thật khâm phục và cũng có những rung động từ trái tim nhưng không thể nào diễn tả được hình thù nó như thế nào, cứ âm thầm lặng lẽ, vô hình vậy đó.Tôi để ý rồi mỗi lần gần nhau trong em cười nhiều hơn, nụ cười xinh đẹp say đắm biết bao con tim, người con gái tài sắc vẹn toàn. Mùi hương hoa của em lan tỏa sang tôi khi vén tóc sang một bên vai, mùi nước hoa dịu nhẹ nhưng đầy ngọt ngào và có cái gì đó trong sáng.-Bài nhạc của nó là gì thế ? – Tôi nhìn sang người con gái xinh đẹp ấy.-Hihi, ngốc à, hai bài lận đó. – Em tủm tỉm cười, trong lúc cười càng tô đẹp lên nét xinh xắn ấy.-À, tớ quên^_^ – Tôi không chống cự giống với những con gái khác nữa, chỉ biết vò đầu bức tóc khi bị em kêu bằng ngốc.-Bản đầu All Of Me, bản thứ hai Beethoven Virus – Em lại vén tóc mai sang một bên.-Vậy à, cậu chơi đàn hay quá, bạn nhạc cũng hay nữa. Hihi-Cậu khen thì tớ nhận, hihiHai giọng cười vang dội cả cái sân ấy làm cho căn nhà rộng lớn kia trở nên ấm áp hơn bao giờ hết,tôi có một gì đó không biết phải thương hại không nữa, khi thấy một người con gái xinh đẹp kiều diễm kia ở nhà có một mình, ước gì tôi được ở chung nhỉ ^_^,không có ý gì đâu nhé, nhà đẹp phải có nhiều người ở mới vui đúng không ^_^.Hai đứa nói chuyện với nhau rất vui, những ánh sáng huyền ảo từ bóng đèn chùm ấy tạo nên một không gian đầy lãng mạn, ai có bạn gái muốn tỏ tình thì lại đây vừa có hoa, vừa có những ánh sáng kỳ ảo kia, vừa có chiếc đàn, vừa có băng ghế gỗ thì còn gì hơn đúng không. Không biết có phải ông trời thương tôi đến mức đó không nữa,sau này có thể nói định cư tại đó luôn chứ chẳng đùa tý nào.Hai đứa nói chuyện vui vẻ với nhau, không gian im lặng xuất hiện bất thường trong những cuộc trò giữa em với tôi cũng biến mất dần đi thay vào đó là nụ cười đầy xinh đẹp của em kèm với giọt nói ngọt ngào, từ chuyện này đến chuyện khác không ngưng nghỉ,nụ cười xinh đẹp đầy tỏa những ánh nắng mà tôi gọi là hoàng hôn cũng bật ra…Trái tim có một hình bóng gì đó không có thể diễn tả được.. chỉ riêng bản thân mình biết là đang rối nhịp đập đi mất rồi nhưng cứ ngu ngơ bảo rằng do tại cái máu ngồi gần gái đẹp là run như thế, tôi có ngốc lắm không nhỉ, cái ngốc có khi lại giết người đấy chứ chẳng đùa nhưng có khi cái ngốc lại một là một lợi ích vô cùng to lớn. Ôi cái cuộc đời này khó hiểu thật.Nói chuyện một tý cũng đến lúc chia tay ra về rồi, em là con gái đang ở trong một căn nhà rộng lớn thế này, tôi lại là một thằng con trai 16 tuổi chứ có ít đâu, nói chung đêm khuya thanh tĩnh một nam một nữ mới lớn ở trong một căn nhà là một điều không thể bất thường hết. Tôi biết điều đó với lại em chưa tắm nữa kìa, ^_^ lúc đó cũng hơn 19 giờ chứ có ít đâu.-Thôi tớ về nhé – Tôi đứng lên từ băng ghế gỗ đầy lãng mạn ấy.-Thôi tớ về nhé – Tôi đứng lên từ băng ghế gỗ đầy lãng mạn ấy.-Hihi, ừa, để tớ đưa ra cổng..Đi cùng người con gái xinh đẹp ấy xuống căn nhà lấy cái cặp của mình rồi bước ra cái cổng mà sao này gọi nó là “ cổng huyền thoại “ hoặc “ thiên đường “. Chợt nhớ đến bộ đồ đang mặc trên người là của em :-Ý chết để tớ thay đồ ra cái đã – Tôi thấy quê quê sau ấy ^_^.-Hihi, ngốc à, cứ mặc đi, không cần trả lại đâu – Em nhỏn nhẹn nói.Bộ tôi ngốc lắm sao mà mỗi lần nói chuyện với em đều nghe hai từ “ ngốc à “ hết vậy nè.-Thế sao coi được ^_^ – Tôi rỏ ra là một thằng đàn ông đích thực.-Hỏng nghe lời đúng hem – Lần đầu tiên em nũng nịu.Trời ơi, mỗi lần tôi làm cái gì đó cương quyết với em thì bị cho “ mỹ nhân kế “ hành hạ đến chết không được sống cũng không xong, lần này cũng thế, dễ thương xinh đẹp thế kia thì ông nội tôi còn không cãi lời nữa.-Thế cảm ơn nhé.-Hihi, về đi khuya rồi đấy, cẩn thận bị cảm nhé- Em đưa ánh mắt long lanh như muốn nói.-Ừa, cậu cũng thế, ngủ ngon.-Ngủ ngon,hihi.Em đứng dựa người vào cánh cổng ấy đợi tôi đạp đi, không dám ngước lại nhìn người con gái xinh đẹp ấy, lặng lẽ với niềm vui và một cảm giác khó diễn tả trong căn phòng đó mà đạp xe đi….“ Bình yên anh nhé… “ ( Nhật ký của Bạch Yến.. Viết cách đó 3 tháng sau đêm hôm ấy nhưng lại nói về đêm hôm ấy @@ ).Tôi về đến nhà thì Như ra mở cửa, em không nói gì cả, tôi cũng chẳng nói gì hết, thưa bố mẹ và bị một trận mắng vì đi chơi khuya không điện về nhà mà chỉ nhắn với Như “ đi nhà bạn chơi “. Thì ra em đã nói với bố mẹ tôi đi chơi dù rằng thằng con trai mê gái háo sắc ấy không nói với em… lại một cảm xúc khó hiểu đang ngự trị trong người tôi đang xen với những cảm xúc ngọt ngào mà Bạch Yến đem lại…Một giấc ngủ ngon…một ngày bình yên…với những hương hoa thuần khiết kèm theo bữa sáng xôi gà^_^… hế hế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương