Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ
Chương 82
Tôi chạy xe trên con đường 30/4 quen thuộc mà có một nỗi niềm vui vẻ khó nói thành lời,không gian vào buổi trưa nóng bức gay gắt nhưng cũng muốn chia vui, những làn gió mát rượi thổi liên tục, những bóng cây phượng vĩ đung đưa qua lại cùng với tiếng huýt sáo yêu đời… Một ngày đầy tốt lành.Tôi về đến nhà thì cũng chẳng có ai ở trong nên không bị một tý gì gọi là trở ngại, chạy xe vào trong rồi đóng cửa lại, làm một giấc cho đến chiều khỏi lo sợ đối vì bữa ăn nhà em có thể giữ no đến ngày mai chứ chẳng đùa…. Khò…khò…khòChiều thức dậy nhìn đồng hồ 4 giờ, công nhận mình ngủ kinh khủng, vội vã đi tắm gửi lấy tập sách ra học, xuống dưới bếp thì thấy người con gái ấy đang xào nấu cái gì đấy,tôi không làm phiền, nhà chỉ có hai người, tôi và Như. Đến tối xuống kiếm cơm ăn thì chẳng thấy em đâu cả, căn nhà lạnh lẽo hơn bao giờ hết, ra ngoài sân ngắm sao trời. Buổi tối yên bình gì đâu, không gian chìm vào tĩnh mịt chỉ đâu đó có tiếng những con vật, con người càng thêm thoải mái. Tôi ngồi đó suy nghĩ ngẩn ngơ thì …-Mở cửa cái cậu– Tiếng Như vang lên.Tôi phóng vọt ra mở cửa cho người con gái ấy, hỏi mới biết em đi qua nhà Bạch Yến nói chuyện gì đấy, hai chữ bí mật lại xuất hiện làm cho tôi đau đầu.-Không lẻ chuyện mình đi chơi ở nhà Bạch Yến lọt vào tai Như sao ? – Tôi suy nghĩ.Vào đến trong nhà, thì nhảy xuống ghế salong ngồi, em đi ra tủ lạnh bảo lấy kem với bánh mì.Ôi thôi một tý bưng ra một hộp kem mát lạnh thơm ngon mà tôi yêu thích, lại còn có mùi sầu riêng nữa chứ. Em bỏ kem vào ổ bánh mì theo yêu cầu của tôi, khỏi phải nói dù đang no nhưng cũng tọng hết một ổ, vẫn thấy chưa đã, lấy ly ra ngồi múc kem ăn không. Sướng kinh khủng. Sáng thì ăn cao lương mỹ vị do Bạch Yến nấu, tối đến ăn kem mát lạnh do Như chế biến, đời thật như mơ mà…Ăn no, tắm gửi,hít thở không khí trong lành thêm một tý nữa thì tôi phóng vào phòng ngủ, đặc biệt hôm nay chăn đấp, gối ôm,… đều sạch sẽ thơm tho, tôi cứ ôm lấy cái gối mà ngửi, sướng kinh khủng và… khò…khò..khò… báo hại đêm đó muỗi cắn ấy vết…Trưa hôm sau tại trường học…-Đậu măng nhà mầy, kêu đi rủ Bạch Yến rồi trốn đâu mất – Thằng Tùng hỏi tội tôi.-Chắc là trốn đi riêng lẻ chứ gì – Bà Trân bơm đểu.-Má, thằng…trọng gái khinh bạn – Thằng Sang xỉa xỉa vào mặt tôi.-Ủng hộ đảo chính. Hé hé – Bà Quỳnh bẻ tay gắc gắc.-Đánh đi. –Bà KIều Oanh cũng không tha tội cho tôi.-Có gái bỏ bạn,đệch cụ mầy nhé – Thằng Đức xạo.-Hớ hớ, chửi đi nhé mấy thằng cờ hó, chiều nay tao không đá đấy – Tôi nhớ ra trận đấu vào tiết 4 hôm nay chính là cái phao dành ình.( Hôm nay thứ hai, tiết chào cờ sẽ được nghỉ những nội dung cụ thể sẽ được giáo viên chủ nhiệm vào sinh hoạt vào 10 phút ngày mai. Để dành thời gian đó cho trận đấu giữa 10A3và 10B8 ).-hớ hớ đe dọa nữa kìa.-Tính sao tụi bây. – thằng Chung có vẻ mặt nguy hiểm.-E hèm.. theo tướng liên quân nghĩ thì nên chục thằng đè nó đi. Hình phạt tốt nhất – Thằng Khôi tuyên án.-Chục thằng gì ? – Tôi ngây ngô chưa hiểu gì.-Hế hế, mấy bà tránh ra cái. – thằng Hùng dọn chiến trường.Tôi vẫn bình tỉnh ngồi trên cái ghế, vẫn chưa hiểu tình hình có chuyện gì xảy ra và đám bạn của mình làm gì thì…-Ế ế, tụi bây làm gì thế – Tôi bị ngã ngửa ra phía sau, có ai đó kéo cái ghế xuống.-Quất-Dzô.-Chơi đê-..-..Bọn nó đồng thanh lên tiếng…-Ế ế, khiêng tao đi đâu thế, để xuống. – Tôi vẩy như con heo.Bọn nó khiêng tôi để xuống dưới đất, một nơi sạch sẽ, giống đi mổ heo thế này, vừa để xuống tôi chưa kịp ngửa người lên ( cái lưng đưa lên trời ) thì có một vật gì đó tiếp xúc cái binh với lưng và nặng hơn cục tạ.-Ế ế, xuống –Tô biết là thằng Chung.Và-Hế hế, lên-Lên đi bây.-Chết tía mầy nè-Hây, xem bố- Thằng Tùng lấy đà.Và…-Ợ,.. chết…tao– Tôi cực khổ mới được như thế.Diễn biến có thế kể như thế này, sáu thằng nó khiêng tôi vứt xuống gạch, sau đó từng thằng nhảy lên đè, vậy là tôi nằm ở dưới… trời ơi là trời sáu thằng nó nặng hơn núi ấy,mặt đỏ hơn trái gấc thì mới chịu tha, đến đó tôi đứng dậy hết nổi, than hình không biết có bị xẹp lép như con tép không nữa.-Trời ơi ông ngước xuống mà xem lũ bạn tôi này – Tôi thầm chửi đổng chứ chẳng dám nói thành lời.-Hế hế.-Bỏ nhé con.-Cho bọn tao leo cây nè.-Kaka, đây là lần cuối, lần sau thì dự rằng đủ 10 thằng đè…-…Từ đó tôi nghe đến cái hình phạt “ chục thằng đè “ là thấy choáng trong người, mỗi lần như thế thì khổ biết là bao. Không biết ở cái tuổi học trò có ai bị đám bạn của mình thực hiện trò này chưa nữa, chứ tôi bị rất nhiều là đằng khác.Trong giờ ra chơi…-Đi uống nước mầy ơi – Tự nhiên thằng Chung rủ đi căn-tin-Ờ thì đi.Tôi định rủ thêm mấy người đẹp đi cùng để cho thơm lây nhưng nó tỏ ra vẻ không thích cho lắm.Thôi thì vì bạn bè an hem nên tôi không làm như thế, vẻ mặt nó làm như một người rất nghiêm túc và có chuyện gì đó buồn, hỏi thì không trả lời nên đành tiếp tục bước đi. Đến căn tin tôi lấy một lon 7up còn nó uống pepsi, người lựa chỗ là thằng Chung, nó tìm một nơi vắng người với lại ở gốc cây nữa.-Gì thế – Tôi hỏi nó.-Gì đâu mầy ơi… -Mặt đưa đám.-Nói tao nghe, đậu măng nhà mầy.-Tao yêu Bạch Yến mất rồi.-HẢ ? – Tôi giật cả người.-HẢ ? – Tôi giật cả người.-Hả gì ? Mầy cũng giống tao đúng không. ?-Đệch mầy đùa à – Tự nhiên thấy trong trái tim mình có một điều đó đang hối thúc, dù rằng không biết cảm giác đó như thế nào.-Khỏi giấu,tao biết rồi, bạn mầy không lẻ tao không biết, thật ra mầy yêu Bạch Yến từ đầu năm rồi. – Nó buồn rầu rĩ kể chuyện tình của mình.-Đệch, thằng này mầy có bệnh không ? Tao thích Bạch Yến khi nào ? – Tôi cũng không biết tại sao nói ra câu đó, tự nhiên muốn rút lại, cảm giác khó diễn tả đang xen lẫn nhau.-Anh em khai thật dễ xử.-Đã nói là bạn bè mầy.-Thế mầy giúp tao một chuyện được không ? – Mặt nó bỗng đổi sắc thái tươi như hoa nắm lấy tay tôi.-Gì thế cha nội,buông ra. – Tôi vẫy tay.-Được không ?-Nói thử tao nghe.-Mầy nhường Bạch Yến cho tao đi. – Nó nhìn lên trời mà nói.-…-….Tôi không muốn trả lời câu nói đó, trong người, đặc biệt là trái tim đang có một cảm giác không diễn tả, cứ như một thằng đang ghen tức một chuyện gì đó.-SAO ? – Nó dùng ánh mắt cầu khẩn.Tự nhiên tôi muốn cái tiếng trống ấy vang lên, để tránh đi cái câu trả lời. Dù rằng không biết trả lời như thế nào cho hợp lý với cảm xúc và tình bạn bè.-Được – Tôi nói ra từ ấy mà cảm thấy đắng miệng.Đắng lắm,không biết tại sao, dù rằng nãy giờ nhăm nhi rất thoải mái lon 7up mát lạnh đang đặt trên bàn…-Thế cảm ơn mầy nhé – Nó ríu rít với khuôn mặt mừng.-Thôi đi vào.– Tôi có cảm giác ể oải sau câu nói vừa rồi.Trên con đường đi về lớp có hai khuôn mặt giống khi đi lên căn-tin nhưng đã đổi vị trí, một nỗi buồn vô hình đang hiện hữu trong người tôi. Bỗng nhiên trái tim đau hơn bị ai cắt xé, cảm giác thấy cái miệng của mình đắng còn hơn thuốc, thật kỳ lạ làm sao. Thằng bạn của tôi thì hí ha hí hửng, chẳng biết nó có giành được Bạch Yến không mà như thế..-Thôi dù gì nó cũng là bạn mình, Bạch Yến cũng là bạn mình. Nó yêu Bạch Yến như thế chắc chắn chăm sóc tốt, mình cần gì phải buồn – Tôi cho rằng nỗi buồn nó xuất phát từ việc không muốn ai bên cạnh Bạch Yến.Bước về lớp,ai hỏi nói gì tôi cũng ậm ừ cho qua, trong người cứ bồn chồn khó hiểu, khó chịu,nóng nữa. Ngay cả ba người con gái xinh đẹp kia đến chúc thành công vào buổi chiều hôm nay tôi cũng gật đầu nhẹ nhàng chứ không nói được hai chữ “ cảm ơn “với họ. Chẳng biết tại sao mình làm như thế. Nằm dài trên bàn suốt từ tiết 3 đến tiết 4, mệt mỏi trong người.Thời gian thi đấu cũng đã đến, tôi thật sự không muốn ra sân với tâm trạng như thế này, chỉ muốn tìm đến một nơi nào nó không có ai cả, chỉ tôi và tôi để giải quyết những cái thứ vớ va vớ vẩn đang ngự trị trong người. Nhưng không thể nào làm như thế được, đây là trận đấu thứ hai trong vòng loại. Tôi là người cuối cùng trong đội bước ra từ nhà vệ sinh sau khi thay quần đùi áo số.Tất cả khán đài gần như đông kín người, những tiếng nói nhí nha nhí nhô um sùm, tôi tự nhiên thấy bực bội trong người. Buổi chiều với ánh nắng khá dịu nhẹ từ ông mặt trời đang dần dần đi về hướng tây, những chiếc lá bành xanh non cũng được các khán giả lấy làm đồ che, người thì kiếm vật đứng lên để thấy toàn bộ, người thì chạy đến hàng biên nhưng cũng bảo vệ của trường đuổi ra.Tôi đã thấy đội mình đang nhìn xung quanh tìm mình, khung góc đài nhìn xung quanh cũng thấy lớp của mình đang cỗ vũ với những băng gôn đầy ngộ nghĩnh. Không thèm khởi động bước từng bước chậm rãi đến những người đang lo lắng ình, ngay cả thầy Khánh.Hai đội hình như đã vào vị trí chỉ đợi người đội trưởng là tôi đến làm cái nhiệm vụ.-Mầy làm gì lâu thế ? – thằng Chung nhăn mặt.-Mẹ, như con rùa ấy – thằng Tùng nóng lên.-Mẹ, như con rùa ấy – thằng Tùng nóng lên.-Con lạy bố,nhanh nhanh giùm-…-…Tôi không nói không rằng gì mà đến nơi tổ trọng tài, cái công việc nhàm chán diễn ra. Số phận nó đã an bài tôi không thích trò chơi này và lần nào cũng như nhau, người lựa chọn là người ta. Hiệp một bên tôi giao bóng trước và vẫn như mọi khi trấn giữ khung thành bên trái màn ảnh tưởng tượng của các bạn.-Hoét – Tiếng còi khai cuộc vang lên.Trận đấu giữa Arsenal và RED đã diễn ra, màu đỏ với màu trắng… Một trận đấu ai cũng phải giành lấy chiến thắng, cả hai đội 10A3 và 10B8 đã có một điểm trong tay tức là ở bảng thi đấu E của nam, lượt trận đầu tiên của bốn đội đều hòa nhau. Nên cuộc chiến dành hai suất vào vòng chung kết rất khó khăn và gian khổ.Người cầm bóng không ai khác chính tôi, tâm trạng chẳng vui, cơ thể nóng bức con người trở nên bực bội khó chịu hơn bao giờ hết. Tôi chẳng quan tâm phải phối hợp với ai,ai đang chạy bên cạnh mình… chỉ biết rằng sự bực tức đang dồn vào trái bóng, chỉ muốn chạy và chạy…Tôi dẫn bóng sang cánh trái quen thuộc, các tiền vệ nhanh chóng áp sát vào lấy bóng, đang bực bội nên thực hiện ngay những cú xỏ kim, đã qua một người, người thứ hai đảo người cho chạy theo, đến khi có một người đứng án ngữ tôi lách vào cái khoảng trong còn thừa. Trong những giây phút đầu tiên trái bóng đã xâm nhập sâu và phần sân của đội bạn nhưng với sân đạt chuẩn thi đấu thế này thì hơi bị khó. Tôi chạy thẳng vào trung tâm và rồi sự bực tức được bọc phát khi có người xoạt bóng…-Xoạt – Tôi đã thấy.Phải nói lời đáng tiếc với người đó, vừa chùi người xuống thì tôi đã lách sang một bên, bóng vẫn trong chân và để trả thù cho sự đáng ghét ấy….-VÍU – Không cần chỉnh sữa bóng, co chân phải lên sút ngay.-…-…Bóng đi với một lực mạnh, chắc có lẽ do sự bực tức của tôi. Sau khi sút cũng mất thăng bằng té xuống luôn… Tôi nằm dài nhìn lên trời.-Tại sao chứ?-Tại sao có những cảm giác kì lạ ấy ?-Tại sao vậy Chung, mầy yêu Bạch Yến thì cứ việc yêu, tại sao phải nói với tao chứ……-Mầy nói như thế là bảo tao không được gần Bạch Yến đúng không ?-Nhường đấy được không ?-Cuộc đời thật là bất công.-AAAAAA – Tôi hét lên thật là lớn để giải tỏa sự bực tức.Không để ý đế nhàng vạn người đang chú ý đến mình…Không thèm quan tâm đến trái bóng nó đi đâu…Dù gì nó cũng giống tôi…Luôn bị cản phá…Khi có hy vọng lẻ loi cũng là lúc bị một ai đó dập tắt cái hy vọng ấy….Thật đáng ghét cái cuộc đời này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương