Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ
Chương 86
Thả người theo những cơn gió ấy, không gian cũng được bao phủ bởi màn đêm bởi những áng mây đầy đen tối, tôi cảm thấy ông trời đang khóc vì mình, nổi buồn ấy càng được nâng thêm.“ Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầuNgười buồn cảnh có vui đâu bao giờ “Những cơn sóng đập mạnh theo thời gian..Bầu trời trở nên đen tối…Những cơn gióbắt đầu ột cơn mưa…Tôi từ từ nhắm mắt lại, một khuôn cảnh thích hợp với tâm trạng hiện đang có trong người, từ từnhắm khóe mắt đang nóng hổi lại,… tâm trạng chìm vào trong hư ảo… Tôi chỉ mong rằng cái ngày ấy quay trở lại, thời gian quay lại cái ngày ở căn-tin với thằng Chung, để rồi rút lại cái câu nói của mình, rồi cái những ngày tiếp theo tôi cứ nói chuyện với em.Giá như thời gian quay trở lại…Giá như tôi chịu suy nghĩ về cái ngày hôm ấy…Giá như mình suy nghĩ trước những gì nói ra…Thì bây giờ cơn mưa ấy không rơi xuống…Những nỗi niềm hiện hữu không xuất hiện…Nỗi buồn không tên sẽ không có chủ nhân…….Những giọt mưa cái rơi…Rơi từng hạt nặng trĩu…Thắm cả khóe mắt đang cay xòe…Một câu nói làm ột người như tôi phải suy nghĩ lại tất cả, những gì mình đang làm…Đời đúng là không như mơ….………………..………………..Tôi nằm ở đấy,mưa ngày càng nặng hạt, những cơn gió làm cho con người trở nên lạnh buốt hơnbao giờ hết. Chiếc áo trắng tinh khôi ấy bị ướt đẫm bởi cơn mưa ấy, tôi ngủ chìm vào giấc ngủ không hay, chỉ biết rằng cơ thể ở phía ngày đang lạnh buốt đến xương tuỷ, còn bên trong thì nóng hổi, không thể nào tưởng tượng được cái cảm giác ấy.- Này, cậu –Giọng nói đầy ngọt ngào như những ánh nắng mang đến cho tôi lúc bấy giờ, tráitim tôi như bừng tỉnh giữa giấc ngủ say.- H….ả, ( Hả )– Giọng nói đầy yếu ớt kèm theo sự lạnh giá.- Trời ơi, cókhùng thì chết từ nhỏ đi – Những ánh sáng mờ ảo ấy từ đôi mắt chỉ giúp tôi nhìnthấy mái tóc đen dài huyền ảo cùng với đôi môi xinh xắn nói ra lời đầy ấm áp, kèm với hương hoa thuần khiết vương vấn lòng người.Lại chìm vào giấc ngủ say….Trong giấc ngủ say, tôi chợt thấy mình ngốc hơn bao giờ hết, lạc vào một thế giới mà không có đường ra, một nơi đầy đen tối. Câu nói ấy lại hiện về làm cho trái tim buốt giá hơn bao giờ hết…Chủ nhật, 0h31 phút, ngày 22tháng 10…- Nước… – Tôi mở ánh mắt ra, cổ họng đang khát khô.- Đây, nước đây, uống đi cậu – Vẫn là giọng nói ngọt ngào kèm với hương hoa đầy tinh khiết ấy.Ánh mắt không thể nào mở ra hết được, những màn đêm cứ bao phủ, những thứ đầy mờ ảo làm cho tôi không thể nhìn thấy rõ mọi sự việc đang ở xung quanh. Chỉ biết rằng đang có một mùi hương đầy dễ chịu phản phất đâu đây, mùi hương quen thuộc cùng với mộ tbàn tay đầy ấm áp đang từ từ nâng lấy cái đầu tôi lên, đầy nhẹ nhàng…. Những dòng nước mát lạnh trôi vào trong miệng nhưng nó đầy hương vị đắng…Tôi được đặt nhẹ nhàng nằm xuống, có thể nói người đang nóng bức, không thể nào chịu được. Lời nói ra cũng đau ở cổ họng, cơ thể người thì ê ẩm. Tôi cố gắng lắm mới mở ánh mắt ra, xóa bỏ đi cái hư vô huyền ảo ấy.Trước mặt là một người con gái với chiếc áo sơ mi đen, đôi môi mỏng hồng đầy gợi cảm, cùng với khuôn mặt khả ái kèm nụ cười đầy ngọt ngào mà thân quen. Trái tim tôi bỗng có một cảm giác gì đó dâng trào, cái cảm giác mỗi khi gần em, người con gái xinh đẹp…- Hihi, tưởng đâu ngủ luôn rồi chứ – Bạch Yến nở nụ cười không mang nét buồn, một nụ cười đầy trong sáng ngày nào.- Sao … tớ…lại…ở đây – Nói yếu ớt nói từng tiếng.- Ngốc, nằm xuống đi sốt rồi kìa – Khuôn mặt em hiện rõ một niềm vui mà tôi thường thấy khi hai đứa ở bên nhau.- Ừa. – Tôi đưa mắt nhìn thoáng qua thì đó chính là căn phòng mà mình đã nằm vào hôm trước, vẫn đồ đạc như xưa, không có gì thay đổi.- Cậu ăn cháo nhé. – Em đưa ánh mắt long lanh nhìn.Làm sao có thểtừ chối, tôi không muốn làm một kẻ ngốc nghếch thêm lần nào nữa..- Yến .. này –Tôi gọi em khi nhìn thấy dáng người mảnh mai ấy, trong tim dâng trào một điều.- Hả – Em giật bắn người quay lại.- Hả – Em giật bắn người quay lại.- Chưa trả lời câu hỏi của tớ mà – Tôi yếu ớt hỏi em ^_^- Ngốc ơi, lúc tớ ra biển mua hải sản về ăn thì bị mắc mưa nhưng không ngờ thấy cậu. Tớ điện cho bố mẹ cậu rồi. Yên tâm đi. Hai bác nói sáng sẽ qua thăm. – Em tủm tỉm nói.Tôi cảm thấy nhẹ lòng với sự chu đáo của em. Dáng người mảnh mai ấy từ từ bước ra khỏi cănphòng, không hiểu tại sao căn tim tôi cứ đau nhói từ ấy, chẳng hiểu cái cảm giác ấy như thế nào, không hình không dạng, đến bất ngờ đi cũng không nói lời nào cả.Tôi nằm đấy,nhìn lướt qua căn phòng, vẫn như thế không có gì thay đổi so với cái hôm trước cũng nằm ở vị trí này ngủ, một không gian thật êm ấm. Tôi bước từ từ lại cánh cửa sổ ấy, những bước đi đầy yếu ớt, cảm thấy cơ thể mình không có một tý gì gọi là trọng lượng, rất cực khổ, cái chân thì tê cứng, tôi mới phát hiện ra mình đang bị sốt.- Này, đi đâu thế – Giọng nói đầy lo lắng vang lên.- À, tớ muốn nhìn màn đêm – Tôi nhăn mặt khi đau ê ẩm ở cái chân, chắc là do sốt hành rồi.- Cậu đang sốt nặng đó, 42 độ đấy, nằm yên đi. – Em nhăn mặt.Tôi chẳng biết nói gì với người con gái ấy, chỉ biết nghe lời và làm theo thôi chứ không dám phản kháng, em chẳng khác nào Như thứ hai. Cả hai đều mang một vẻ đẹp riêng nhưng đối với tôi thì rất chu đáo và làm con tim phải bị lỗi những nhịp đập chẳng biết lý do.Em để xuống một tô cháo nóng hổi đầy nghi ngút, nhìn sơ qua cách trang trí rất đẹp mắt, những món ăn Bạch Yến làm thì hình thức trình bày với hương vị khỏi chê vào đâu được, khỏi cần ăn cũng biết được nó ngon như thế nào. Có phải duyên trời định mà người đời thường nói là đây không nhỉ ?Bước từ từ lại chiếc giường màu trắng tinh khôi ấy, từng bước đi đầy yếu ớt, em cũng có nói để giúp nhưng tôi thì không bằng lòng vì có một cái luật bất thành văn do bản thân đặt ra đó là đến chết cũng không yếu ớt, nhất là trước mặt môt người con gái. Phải sống đầy niềm tin và nghị lực, cuộc sống cho ta quá nhiều điều rồi.- Hihi – Em nởnụ cười ngọt ngào giữa căn phòng thanh tĩnh, với những ánh đèn chùm loe loét.Tôi múc lấy từng muỗng cháo đầy thơm ngon trong đó cũng có những lát gừng, khỏi phải hỏi em tại sao để vào đấy, vì đã lần Như giải thích điều này cho tôi rồi. Không muốn tối ngày em cứ gọi là ngu ngốc. Bạch Yến bước từ từ lại cánh cửa sổ, rồi vén rèm cửa sổ qua một bên.Ập vào cặp mắt đang cay xòe vì nóng là một màn đêm đầy thanh tĩnh cùng với những ánh sáng từ mặt trăng huyền ảo, đâu đó cũng thấy được những vì sao sáng chói một phương. Tôi thích cái cảm giác ấy, em có một cái gì đó buồn bã khi nhìn ra màn đêm hơi lâu, chợt đêm cái cảm giác ấy đến cho tôi.- Sao thế cậu –Tôi nghĩ ăn vì lẽ sốt ăn cũng không được nhiều dù em nấu rất ngon.- Hihi, không có gì cậu à – Bước lại gần chiếc giường nơi tôi đang ngồi, nở trên môi một nụ cười không ngọt ngào như ngày nào.Ẩn trong cái nụ cười ấy là một nỗi buồn không tên…- Hát tớ nghe đi – Bất chợt tôi muốn nghe lại tiếng hát đầy trong veo của em.- Hả ? – Em tròn xoe mắt quay qua nhìn.- Muốn nghe cậu hát – Tôi nói lên cái sở thích kì lạ của mình.- Hát dở lắm. – Em vén tóc sang một bên vai.- Hát dở lắm. – Em vén tóc sang một bên vai.- Hát không ? –Tôi phòng má lên.- Hứ, không cónhạc làm sao hát… lè – Em trêu tôi.- Piano đấy ?-Hừ… nhàngươi lắm chuyện quá đi. – Em phụng phịu trong dễ thương.- Hớ hớ.- Thôi được rồi,mời ngài theo tôi.Tôi bước đinhững bước chậm chạp, vẻ mặt em đầy lo lắng khi thấy những bước đi đấy, tôi cố gắng một phần nào đó trên sắc mặt của mình không thể hiện điều gì. Nhưng nó đã phản chủ từ lâu rồi. Chẳng biết tại sao cái căn phòng, không gian trong nhà em đầy hương hoa mang cho người khách một cảm giác đầy bình yên và thanh tĩnh.Cái sân ấy hiện hữu, chiếc ghế gỗ ấy, cùng với những chậu hoa đang thơm ngát hương. Em từ từ bước theo cùng tôi đến ghế gỗ ấy giống như đang lo lắng, muốn thấy ngồi vào thì mới yên tâm bước đi. Thật như thế, tôi ngồi vào đấy, rồi em mới từ từ bước đi lại chiếc đàn ấy… Vẫn với những phím đàn đen trắng, trong một không gian đêm khuya thanh tĩnh… Chỉ có một nam thanh nữ tú đang ở trong một căn nhà đầy yên lặng…Em không hát hay đàn liền mà bước từ từ lại cánh cửa sổ của sân thượng, đẩy rèm sang một bên rồi mở toạt cánh cửa ra, một làn gió mát lạnh thổi ngang, những sợi tóc đen huyền ảo ấy thổi phất phơ, trong Bạch Yến lúc đó thật mỏng manh dễ vỡ… chẳng khác gì một chiếc ly thủy tinh… đầy trong suốt nhưng rất dễ tan nát, bất cứ khi nào…Phong cách quen thuộc hiện hữu,…Người con gáiấy từ từ lướt ngón tay trên phím đàn….Tiếng hát cũng từ từ cất lên…Giọng em thanh thót….Cả không gian như chìm vào hư ảo vô không…Tôi ngồi đấy nghe người con gái ấy biểu diễn, một điều mà mình rất muốn xảy ra vì giọng háttrong veo như tiếng của núi rừng. Giọt hát nhẹ nhàng…“ …How can I put someone to the test,when i thought I got the best…Untill the taste of bittemess then Iregret…But still that I won’t detest, who I cannever forget like someone I once met…. “
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương