Rượt Đuổi Với Tuổi Thơ

Chương 94



Giờ ra về đám bọn tôi hẹn nhau đi cùng với nhau, chẳng biết đám bạn của mình có linh cảm gì mà tốt thế nhỉ. Lúc tôi qua gặp thằng Quang rõ ràng là không có ai đi theo với lại không để ai biết mà, công nhận sợ đám bạn này thật.

- Hế hế, có kèo kìa bây – Thằng Tùng nhanh mắt thấy được thằng Quang đứng đợi ngoài cổng.

- Đệch ngay cổng trường luôn à – Tôi không ngờ nó dạng thế.

- Mình khỏi cần kiếm nó thì nó cũng tự kiếm mình – thằng Sang xoắn tay áo lên.

- Mấy ông cứ tươm tớp hà, thích đánh lắm à – bà Trân nhìn cả đám

- Học sinh chứ không phải côn đồ nhé. – Như lườm bọn tôi.

Cả bọn im thin thít chứ có dám nói câu nào đâu, chẳng may thì Như cho ăn bơ thì kinh lắm, ai cũng sợ em cho ăn bơ hết. Tôi là chúa sợ cái đó.

- Các cậu không được đánh nhau, cứ bước ra về tự nhiên – Bạch Yến cũng dùng ánh mắt hình viên đạn mình bọn tôi.

- Đời – thằng Chung ngán ngẩm.

- Lúc trước trọng nam khinh nữ, bây giờ nữ xử nam. – thằng Đức ngao ngán.

- Lấy xe đi mấy ông tướng – bà Quỳnh bực bội lên tiếng.

Từng đó trở về sau không đứa nào dám hó hé, hình như mấy người con gái ấy mang trong mình một quả bom nổ chậm, có thể tung xác bất cứ lúc nào. Chúng tôi thản nhiên đi qua mặt cái lũ ” chó ” đang đứng sủa mà bọn này công nhận cũng hay thật chứ chẳng đùa đâu ạ. Chửi cũng chửi xéo không nói đích danh ra làm cho đám bạn này cảm thấy nhột nhột kinh khủng, tôi định ra mặt vì tức quá, máu nóng đã dâng trào nhưng ánh mắt của Mai xoáy vào con mắt, ý định bị cắt ngang.

Trên con đường Lý Tự Trọng…

- Mầy tính sao Tâm ?

- Sao là sao, bỏ chứ sao. Tao cũng chán đánh đấm lắm mầy ơi.

- Yếu sinh lý à – Thằng Hùng nói một câu đầy bá đạo.

-Yếu cái đầu cha mầy – Tôi phản kháng ngay.

-Lũ khùng chui vào mùng ngủ đi – Bà Kiều Oanh bực bội.

Thế là trên con đường về đám bọn tôi lại im lặng một cách đáng sợ, có vẻ những người con gái cũng bực dù không biết chuyện gì. Như thì chở Bạch Yến do chân em còn đau, đi một mình chưa được nói chi là đạp xe đạp. Chúng tôi về đến nhà thì đã gần 18 giờ rồi, người mẹ đang chuẩn bị âm cơm gia đình.

Trên mâm cơm gia đình…

- Mời em – Anh hai kéo ghế ra cho Bạch Yến.

- E… hèm – Bố rằng giọng.

- Đệch, mê gái kinh khủng – Tôi nói thầm trong bụng.

- …..

- …..

- Ăn đi em. – Anh ba gấp cho Bạch Yến một miếng cá sốt cà.

Đáp lại là những cái lắc đầu ngao ngán của bậc tiền bối và nụ cười đầy khổ sở của Bạch Yến, xinh đẹp làm gì cho nó khổ, cứ bình thường như ta đây chẳng phải tốt hơn sao.

- Hay là Yến qua nhà bác ở luôn đi, cho nó vui – Mẹ tôi mở lời.

- Được đó mẹ – Anh hai nhảy vào ngay lập tức.

- Đúng đó cháu, qua nhà bác ở cho vui – Bố tôi cũng đồng tình với ý kiến này.

Tôi thì không nói gì chỉ ngồi đợi ý kiến của em, tự nhiên trong người có một thứ gì đó mong rằng em sẽ chấp nhận. Em ngồi đắng đo suy nghĩ với ý kiến vừa rồi của mẹ….

- Dạ, để cháu xin phép cậu lại ạ. – Bạch Yến tươi rói trả lời.

- Ừa, bác mong nhận được tin tốt lành từ cháu – Mẹ nói một câu có lẽ không còn đường thoát cho Bạch Yến.

Đến đó tôi biết ngay ý kiến em sẽ chấp nhận. cũng biết em khá thông minh. Nếu em chấp nhận ngay thì cái hình tượng một người thông minh, xinh đẹp sắc sảo ấy sẽ biến mất, câu nói ấy cũng nói lên rằng em đã chấp nhận chỉ còn vấn đề thời gian. Thể hiện được sự thông minh của Bạch Yến. Như ngồi cứ lặng lẽ ăn không nói gì cả, đôi khi nở nụ cười tỏa nắng thôi….

Đêm hôm đó….

- Ngồi ngoài đây làm gì thế ? – Tôi chạy xuống nhà lấy lon 7up chạy đến cầu thang thì thấy Bạch Yến ngồi ngoài sân.

Có lẽ em không nghe thấy dù rằng tôi nói rất lớn, bầu trời có vẻ sáng sủa hơn mọi ngày bằng chứng chính là những vì sao đang sáng tỏa. Tôi mở tủ lạnh lấy hai lon 7up rồi chạy ra chỗ người con gái…. Em có vẻ đang suy nghĩ một thứ gì đó đầy bí ẩn…

- Hù

Theo phản xạ tự nhiên của một người khi bị hù dọa thì giật bắn cả người nhưng Bạch Yến bình tỉnh quay đầu lại đưa ánh mắt long lanh đầy ghê sợ dành cho tôi, người mà sợ hãi lúc đó không phải là em mà chính là bản thân người hù.

- Cái cậu này – Vẻ mặt đã trở lại bình thường.

- Làm gì ghê vậy – Tôi ngồi xuống bên cạnh.

- Hihi, tưởng ai đâu không hà – Em trở lại một người khác khi có tôi bên cạnh, không lạnh giá, không có ít nói.

-Làm một lon đi – Tôi dưa lon 7up lạnh ngắt.

- Trời định bán hàm răng tớ à, giờ này lạnh thế uống 7up nữa – Em tròn xoe mắt.

- Bình thường mà – Tôi trả lời thản nhiên.

- Thế cậu ở nước ngoài được rồi đấy, hihi – Em tủm tỉm cườ.

Những làn gió thổi hương hoa từ mái tóc sang bên tôi, mùi hương ấy nhẹ nhàng như hoa hồng nhưng cũng đầy quý phái, mùi hương ấy chỉ có thể diễn tả rằng rất tinh khiết đặc trưng cho người con gái vào cái tuổi 16. Cứ mỗi lần gần em là tôi lại thích cái bầu không khí xung quanh đó vì lẻ rằng rất dễ chịu và thổi mái, đem lại cho con người một khoảng trời bình yên và kì lạ đến khác người. Mùi hương ấy cứ như là một thứ bùa ngải mê hoặc lòng người ấy.

- Tâm – Bỗng em chợt gọi tên tôi.

- Hả ? – Giật bắn cả người vì có khi nao em gọi tên đâu, ít lắm.

- Hả ? – Giật bắn cả người vì có khi nao em gọi tên đâu, ít lắm.

- Hẻm có gì ^_^ – Em chun mũi lại dễ thương.

- Hừ – Tôi nhe răng đe dọa.

- Thôi, xấu quá ông ơi. Hihi – Em lại trêu tôi.

- Tui xấu vậy đó người ơi, đẹp giống mấy người khổ lắm. – Tôi thản nhiên nói.

- ….

- ….

Bỗng chốc không khí tĩnh lặng hẳn ra, bầu trời thì đen tối mịt, không biết diễn tả như thế nào, những cơn gió cũng biết mất nhường chỗ cho sự im lặng đầy đáng ghét. Tôi chợt quay sang nhìn em…

- Đệch – Tôi giật bắn cả người.

Ánh mắt người con gái ấy nhìn lấy tôi, trong đôi mắt đầy long lanh ấy đang ngấn lệ, có thể tuông trào bất cứ lúc nào. Tự nhiên trong người có một cái gì đó đầy lo sợ hiện hữu, trong cuộc đời của tôi, sợ nhất là nhìn thấy người con gái khóc vì lẽ rằng khi họ khóc mình giống như một thứ đồ bỏ vậy chẳng làm gì được. Tôi đang đối mặt với tình huống đó, đang cận kề, em có thể khóc bất cứ lúc nào.

Ánh mắt long lanh của em chứ đựng những giọt lệ, cái thứ mà mặn mặn tượng trưng cho sự buồn bã của con người…

- Cậu sao thế – Tôi chợt hỏi phá tan không gian im lặng ấy.

- Không gì đâu cậu. – Em quay mặt đi hướng khác.

Tôi cảm thấy có một thứ gì đó đầy hụt hẫng và cũng rất tò mò không biết tại sao người con gái ấy lại có những hành động như thế nữa, chỉ một câu nói chơi thôi mà hàng lệ ấy sắp tuông rơi và biến tôi thành tội nhân thiên cổ. Bỗng em đứng dậy bước những bước đi đầy khập khễnh vào nhà, tôi thì ngồi đấy vò đầu bức tóc một cách bất lực với tình huống vừa rồi. Nhưng cũng đứng dậy nhanh chạy lại người con gái ấy dẫn em đi vào nhà.

- Để tớ dẫn cậu nhé.

Trái tim mách bảo tôi rằng hãy nắm lấy tay em, bàn tay đầy ấm áp và tôi đã làm điều đó. Thoáng có một chút ngạc nhiên của Bạch Yến, đưa ánh mắt long lanh đang còn ngấn lệ ấy những tôi, lần này không có gì rung sợ, tôi nở một nụ cười bình thường, tỏ ra không có vấn đề gì. Có một luồng gì đó đầy ấm áp từ bàn tay em chuyền qua cho tôi, một cảm giác đầy yên lành trong vòng tay của người con gái ấy…

Lên đến phòng…

- Ngủ ngon cậu nhé – Tôi chúc em.

- Cậu cũng thế – Em chịu mở lời nói ngọt ngào.

Về đến phòng tôi lôi tập ngữ văn ra soạn nốt cho xong thì phát hiện ra rằng quyển tập của mình có thêm một dòng đầy xinh đẹp đã viết lên, những nét bút ấy không ai khác của Như, em đã soạn giúp tôi đến tận 2 bài. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thầm cảm ơn người con gái ấy… luôn âm thầm lặng lẽ….

Trong căn nhà ấy có hai người con gái, họ cùng ngủ chung một phòng và có một điều chung đó chính là không ngủ. Hai người quay mặt ra hai hướng, mỗi người suy nghĩ một thứ nhưng đều liên quan đến người con trai ấy. Người con gái với hương hoa dịu, nhẹ nhàng ấm áp thì đang tự hỏi lại chính bản thân mình, những hình ảnh đấy cứ ám ảnh cô mãi, không rời xa, một sự thật đầy tệ bạc. Người con gái với hương hoa thuần khiết, tao nhã, đầy ngọt ngào và quyến rũ thì đang nhớ lại cái quá khứ, một quá khứ đầy phũ phàng…. Người con trai ấy đang yên giấc ngủ,… một giấc ngủ chuẩn bị ột ngày đầy khó khăn.

Trưa hôm sau…

- Thôi đi trước vậy, đợi con gái lâu quá. – Tôi quyết định đi học một mình không đợi hai người con gái ấy.

Chẳng biết làm gì mà lâu kinh khủng luôn ấy, chỉ có việc mặc bộ áo dài mà lâu lắc đến thế. Đúng là con gái có khác, tôi thay đồ chưa đến 3 phút ấy. Dẫn xe ra, chạy tung tăng trên con đường quen thuộc, nếu mà trên đường vắng vẻ không có ai thì tôi nhắm mắt lại chạy bằng linh cảm cũng được chứ chẳng đùa, mà không biết nó đến đâu thôi. Một là đến được trường nhờ sự may mắn, hai là bệnh viện chỉnh hình chứ chẳng đùa đâu ợ….

- Chán quá – Tôi ngao ngán khi một mình đạp xe.

- Chán quá – Tôi ngao ngán khi một mình đạp xe.

Trên con đường ấy vẫn là những hàng cây phượng vĩ với màu xanh quen thuộc kèm với những tòa nhà cất đan xen nhau, những tia nắng vào buổi trưa như muốn thiêu rụi tất cả, tôi thì không có thói quen đội nón. Chẳng biết sao đoạn đường ấy bỗng nhiên vắng tanh người, tôi thấy lạnh lạnh da gà, không diễn tả được, linh cảm báo rằng sẽ có điều không hay xảy ra.

- RẦM – Linh cảm của tôi thật là tốt quá đi đó mà.

- aa – Tôi lăn té bổ nhào xuống đất sau cú đạp.

Chẳng biết ai chơi ác, đạp xe tôi té vào trong lề đường, một cú té trời giáng xuống, cái hông của tôi va chạm xuống cái bậc thành của vệ đường, một cảm giác đau nhói xuất hiện. Khi té tôi nhắm mắt lại chẳng biết gì…

- Chụp nó lại – Một tiếng la lên.

Cố gắng ngước mặt lên nhìn xem có chuyện gì xảy ra thì có cái thứ gì đó bao lấy cái đầu của tôi, chìm vào trong bóng tối. Tôi vẫy như con cá sắp bị đập đầu, vào cái thời đấy người ta thường hay chuyền miệng nhau những câu chuyện bắt cóc mổ bụng lấy nội tạng. Bỗng rơi vào tình thế này, tôi sợ lắm, nghe thấy tiếng chân rộn rã đoán chắc trên hai người. Có cái gì đó đánh huỳnh hịch vào lưng tôi, nhanh chóng đứng dậy bằng mọi cách có thể, tay quơ túa xua nhưng chẳng trúng ai.

- Bốp

- Chát

- Binh

- Haha

- Haha

- Đánh chết cha nó đi.

- ….

Dù võ công có cao cường đến mức nào thì nước đó có trời mà cứu, tôi biết rằng đây là lũ học sinh trả thù mình từ từ lấy lại bình tỉnh, tôi lùi về thêm mấy bước nữa, lấy cái tay mở cái bao ra,..

- Kéo tay nó ra. – Tiếng một thằng la um lên.

Tôi biết bọn này sẽ làm mọi cách để không cho thấy được ánh sáng, lấy tất cả bình sinh đánh một trận cá cược với bọn này. Tôi cũng ít khi thử linh giác của mình, nhanh chóng để tay xuống tiến lại thế thủ, nghe đâu đó có tiếng chân tiến đến, tôi lùi về thêm một bước nữa. Thực hiện một cú đá xoay nhưng hình như trúng gió chứ chẳng trúng ai cả ^_^, bịt mẹ con mắt thì thấy cái gì đâu mà múa…

- Haha, mầy tưởng học võ là thành siên nhân à.

- Tao xem mầy đuôi như thế thì sài võ gì.

- …

Tôi nghe tiếng chân từ tứ phía, những câu nói của bọn nó chẳng hề tác động gì đến tâm can của tôi, tức là đã vào một trạng thái tâm tĩnh như nước. Nhanh chóng sử dụng đôi tay với linh cảm của mình nhận biết, tôi đưa tay đấm thẳng về phía trước,…

- Bốp – lần này tiếp xúc tốt.

Nhuưng

- Binh – Một cú đạp trời giáng xuống từ phía sau…
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...