Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 4: Bệnh viện



Cuộc sống về đêm…

Nói xong, Yên Hàm liền đứng đợi anh nhường đường.

Tịch Quyền không động đậy, nhìn cô chằm chằm trong nửa phút, cuối cùng mỉm cười, không nói một lời mà nhường đường.

Yên Hàm mỉm cười, nhấc váy lên chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này, Tịch Quyền không cảm xúc ngăn lại, “Giải thích một chút đi, để mất công em lại anh nói anh chết yểu. Mấy ngày trước một đối tác kinh doanh hẹn anh, anh nhất thời quên mất chuyện của em. Vừa gặp họ giữa chừng mới nhớ ra, xin lỗi em.”

Yên Hàm ngẩng lên, “Họ hẹn anh khi nào?”

“Ba ngày trước.”

“Thứ tư?”

“Ừ.”

“Tôi hẹn anh là thứ hai, nghĩa là, chỉ sau một ngày, anh đã quên những gì vợ anh nói, đến khi người khác hẹn anh, anh không hề nhớ ra, anh bị mất trí nhớ sao Tịch Quyền? À không đúng, họ hẹn anh ba ngày anh vẫn nhớ để đến gặp mà, anh không mất trí nhớ. Tịch Quyền, anh chỉ là không có trái tim.”

Cô chọc vào ngực anh, sau đó nở một nụ cười rực rỡ, “Nhưng thôi, tôi bị sét đánh vào đầu mới nghĩ rằng người chồng giả của tôi có nghĩa vụ đi dự tiệc tối cùng tôi, còn hẹn anh nữa. Đừng lo, lần sau tôi sẽ tìm bạn nam đi cùng, không để bị leo cây rồi cô đơn một mình xoay quanh tiệc nữa.”

Yên Hàm chớp mắt, “Đúng rồi, vậy mà cũng gọi là giải thích sao? Người ta giải thích là nói rõ lý do để được tha thứ, còn anh giải thích anh đã quên như thế nào ư? Anh giỏi lắm. Nhưng vì gương mặt này của anh rất ưa nhìn, nên tôi bỏ qua vậy, để anh khỏi nói tôi cởi áo đập anh.”

Bước ra khỏi thang máy, giày cao gót của cô gõ nhẹ trên sàn đá cẩm thạch, âm thanh vang lên trong trẻo, uyển chuyển.

Tịch Quyền theo sau ra ngoài, khi đến cửa thì vừa kịp thấy cô ngồi vào một chiếc Bentley đen, vươn tay ra ngoài cửa sổ xe thách thức, móng tay đỏ tươi của ngón giữa ở trong gió cực kỳ xinh đẹp.

Trên ghế lái, rõ ràng là bóng dáng của một người đàn ông.

Một giây tiếp theo, điện thoại di động của anh rung lên, anh vợ anh gửi tin nhắn đến: [Hai người cãi nhau sao?]

Tịch Quyền nhìn chằm chằm tin nhắn, nhớ lại câu nói “cưng à” vừa rồi, ngẫm lại, hình như anh vợ của anh có một chiếc Bentley.

Cười nhạt, anh lười biếng nhắn lại: [Ừm.]

Yên Hàm nhìn thấy điện thoại đặt ở trên đùi của anh trai mình lóe lên, hai mắt hơi nheo lại, nhưng trong nháy mắt điện thoại đã bị anh ấy che mất.

Cô mỉm cười, duyên dáng hỏi: “Em có phải em gái anh không?”

Người đang lái xe cũng cười, “Đương nhiên rồi, nếu không em gọi anh là “cưng à”, lương tâm anh rất bất an, cảm thấy rất có lỗi với bạn gái.”

Yên Hàm bật cười, “Anh mà có lương tâm như vậy sao? Một ngày không đổi ba cô là may lắm rồi, bớt lại đi, ngay cả Tịch Quyền cũng chưa từng giả tạo như vậy trước mặt vợ mình đâu.”

“…”

Yên Hàm nghĩ đến chuyện quan trọng, liếc anh mình, “Em là em gái anh, vậy tại sao anh lại báo tin cho Tịch Quyền? Anh ta cho anh lợi lộc gì hả? Anh ta không biết là anh, em còn định làm anh ta tức điên cả đêm!”

“Em nghĩ cậu ấy sẽ tức sao?” Người đàn ông lái xe bình thản liếc nhìn cô, “Cậu ấy dễ dàng để em ra khỏi thang máy, vốn dĩ đã chắc chắn rằng em sẽ không thật sự hẹn gặp người đàn ông nào sau lưng mình. Em còn tưởng sẽ làm cậu ấy tức giận thật sao?”

Yên Hàm cắn môi, phồng má im lặng quay mặt đi.

Anh trai cô cười, “Em kết hôn gần một năm rồi mà vẫn chưa hiểu đàn ông, tính cách của Tịch Quyền em còn chưa hiểu rõ, em không chơi lại cậu ấy đâu.”

Yên Hàm thở dài, tất nhiên là cô không hiểu, tên khốn đó trong một năm qua gặp cô không đủ để đếm trên đầu ngón tay nữa là.

Thôi quên đi, quên đi. Cô nói: “Đưa em đến công ty đi.”

“Không về nhà?”

“Đùa gì vậy?” Cô kéo áo khoác trên người, “Em đã nói với anh ta là có hẹn với một người đàn ông, kết quả là bị anh làm vỡ kế hoạch, giờ lại một mình về sớm như vậy, lấy đâu ra mặt mũi nữa.”

Người đàn ông lắc đầu cười, đánh tay lái về Tòa nhà Sixteen.

Đến công ty, Yên Hàm vừa xuống xe đã cảm thấy khó chịu vì say rượu, choáng váng, lại mặc ít, trời thì lạnh, dù sao cũng mới là mùa xuân.

Cô vội vào văn phòng, vào nhà vệ sinh nôn ra, nôn đến khi không còn một giọt rượu trong bụng, họng cũng sắp rát hết. Cô nhanh chóng tẩy trang rồi vào phòng nghỉ, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ mê man.

Nửa đêm dạ dày cô cồn cào như có gì đó ở bên trong, hôm sau tỉnh dậy, người cũng phát sốt.

Yên Hàm chật vật ngồi dậy rửa mặt chuẩn bị đi bệnh viện, mệt gần chết nhưng vẫn phải ráng trang điểm, sợ gặp được người quen, sắc mặt cô lúc này xanh xao yếu ớt, không biết còn tưởng cô bệnh nặng sắp chết đến nơi rồi.

Lúc đến bệnh viện, cũng may là cô có trang điểm, bởi vì lúc đi ngang qua khoa sản, cô gặp được một cô nàng người quen, cô ta lấy chồng cùng tháng với cô, bụng chỉ còn một tháng nữa là dự sinh, hôm nay đến kiểm tra thai sản.

Cô ta vừa nhìn thấy cô đã vội chạy ngay tới, thân thiết hỏi: “Hàm Hàm, cậu làm gì ở đây vậy? Cảm thấy không khỏe sao? Sao chồng cậu không đi cùng mà lại mang theo trợ lý.”

Yên Hàm nhìn xung quanh, “Chồng cậu đâu?”

“A ha ha.” Đối phương lập tức nở nụ cười, “Anh ấy bận rộn nhiều việc, đang họp ở công ty.”

“Thật sự chăm chỉ.” Yên Hàm cười, nghĩ thầm không phải chồng cô mở câu lạc bộ sao? Ban ngày mà cũng bận rộn như vậy? Họp vào chủ nhật? Cô cũng cười, “Vậy thì cậu cẩn thận một chút. Chồng tôi đang đi công tác. Cái người này tham công tiếc việc lắm.”

“Không phải là cậu đến đây khám thai đó chứ?” Người kia nhìn cô chằm chằm, “Tôi còn nghĩ, cậu kết hôn một năm rồi mà sao vẫn còn chưa có con.”

Yên Hàm mỉm cười, “Không phải đâu.” Lần cuối cùng cô và Tịch Quyền gần gũi nhau là lúc Tết, bây giờ mà có thai chắc chắn tổng giám đốc Tịch sẽ tức đen mặt.

Cô nâng cằm chỉ vào phòng làm việc, “Bác sĩ gọi tên cậu rồi, cậu vào đi, tôi đi đây.”

Sau một hồi giày vò, Yên Hàm mệt mỏi trở lại công ty ngủ thêm một ngày mới tạm hồi phục.

Trợ lý mang cơm dành cho người bệnh đến cho Yên Hàm, hỏi cô: “Chị sao rồi? Tối nay ở lại văn phòng sao? Nếu ở lại thì em tăng nhiệt độ điều hòa lên cho chị nhé. Tháng ba ở Bắc Kinh vẫn còn rất lạnh. Tối qua chị cũng không có bật điều hòa.”

Yên Hàm sầu muộn: Thật muốn về nhà ngủ ở trong phòng cho ấm áp, nhưng nếu Tịch Quyền trở về, thấy cô thật thà ở nhà, tưởng cô là hòn vọng phu cũng không chừng.

Điện thoại di động bên cạnh rung lên, ID người gọi hiển thị: “Tài xế của Tịch Quyền.”

Tài xế của Tịch Quyền??

Yên Hàm nhíu mày: Tài xế của anh tìm cô làm gì? Chẳng lẽ Tịch Quyền gặp tai nạn?

Yên Hàm nhanh chóng bắt máy, người ở đầu dây yêu cầu cô xuống hầm xe một chuyến.

Yên Hàm mang giày cao gót đi xuống, cho là Tịch Quyền vì chạy đến công ty của cô nên xảy ra tai nạn trên đường.

Xuống tới tầng hầm thứ hai, Yên Hàm vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy ở chỗ đậu xe… đậu một chiếc xe thể thao màu trắng, xe mới, bóng loáng.

Cô dừng bước, chậm rãi đi tới, “Rốt cuộc là sao?” Tên khốn Tịch Quyền kia tặng xe cho cô??

Người tài xế bên cạnh mỉm cười, “Phu nhân thấy thế nào? Tổng giám đốc Tịch nói chiếc xe màu hồng của phu nhân còn phải sửa nửa tháng, nên đã đưa chiếc này cho phu nhân dùng tạm, xe là do anh ấy chọn tối qua, hôm nay chuyển từ nước ngoài về, vừa đến cách đây nửa tiếng. Phu nhân… có muốn thử không?”

Yên Hàm khoanh tay, liếc nhìn đôi giày cao gót tám phân của mình, thầm tiếc rằng khi xuống lầu không chịu suy nghĩ kỹ, còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, không ngờ anh lại tặng xe. Có vẻ lời nói hôm qua của cô đã khiến anh cảm thấy áy náy và muốn chuộc lỗi.

Cô bước quanh xe, nhìn qua như thể tùy ý, vừa nhìn vừa nói: “Ừ, cũng được, tôi thích màu hồng và màu trắng, khá đẹp. Nhưng không cần phải thử đâu, đâu phải tôi chưa lái siêu xe bao giờ. Tôi còn bận nhiều việc lắm.”

Nhưng thật sự cũng không tệ, dù sao thì mẫu xe này trong nước chưa có, xứng đáng với những lời cô nói tối qua.

Tên khốn Tịch Quyền kia cũng không quá vô tâm, coi như còn có tình người.

Ở góc mà tài xế của anh không thể nhìn thấy, khóe miệng cô nhếch cao.

Tài xế đứng ở bên cạnh nghe vậy, mỉm cười nói: “Vâng.”

Sau khi người đó rời đi, Yên Hàm lập tức chạy lên văn phòng, thay giày rồi xuống lại, vào xe, khởi động, cảm nhận một chút, sau đó lùi xe ra, chạy vòng quanh hầm xe rộng lớn mười phút rồi đậu lại vị trí cũ, bước ra xe, vuốt tóc, cao quý lạnh lùng lên lầu ăn tối.

Ăn xong, cô đeo túi đi xuống lầu, trong tiếng reo hò của đồng nghiệp, bước về phía siêu xe.

“Tổng giám đốc Yên đổi xe rồi?”

“Là tổng giám đốc Tịch tặng sao? Chiếc kia vừa hỏng đã đưa ngay một chiếc mới đến. Không hổ là tổng giám đốc Tịch!”

“Ôi đẹp quá, hợp với chị lắm.”

Yên Hàm che mặt cười cười, dặn dò từng người bọn họ trên đường về cẩn thận, chính mình thì xách túi lái xe mới về nhà.

Bên kia, tài xế của Tịch Quyền trở về Tịch Thị, vào văn phòng báo cáo, “Phu nhân trông có vẻ thích xe. Mặc dù lúc đầu nói không muốn thử, nhưng nửa tiếng sau đã lái xe mới anh tặng qua suốt mười cây số đường chính Bắc Kinh, giờ cả Bắc Kinh đều biết xe đầu tiên trong nước là của cô ấy.”

“Ừ.”

“Nhưng…”

Tịch Quyền đang lật hợp đồng ngước mắt lên.

Tài xế bình thản nói: “Trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh đang đồn rằng chiếc xe này là phần thưởng của anh tặng phu nhân.”

“Phần thưởng?” Lông mày Tịch Quyền khẽ động, “Tổng giám đốc Yên trong giới doanh nhân và thượng lưu không ai sánh bằng, có chuyện gì cần tôi thưởng?”

“Cô ấy có thai rồi.”

“?”

“Chúc mừng ngài, Tổng giám đốc.”

Mặt Tịch Quyền tối sầm lại.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; SAO WIN; NEW88; NEW88;
Tele: @erictran21
Loading...