Tịch Quyền vội vàng đứng dậy, một tay ôm ngang eo cô bế lên.
Yên Hàm cúi người cười: “Anh thả em ra! Đường đường là tổng tài mà sợ em đi mách à? Mau thả ra.”
Tịch Quyền bế cô lên, cô vẫn còn giãy giụa, lắc lư trong vòng tay anh mà làm loạn, làm nũng: “Tịch Quyền, anh đúng là đồ khốn. Em là vợ anh mà anh còn dám nói sinh con rồi không nuôi. Anh còn là người nữa không? Không được, em phải đi nói! Nhân tiện lúc họ đang chỉnh anh Tịch Khiên, tiện thể xử luôn anh!”
Tịch Quyền đặt cô ngồi xuống ghế trong đình, rót cho cô một tách trà ấm, rồi quỳ một gối trước mặt cô, thở dài: “Anh oan lắm. Anh chỉ đến đây để ăn một bữa cơm thôi mà.”
Yên Hàm cười đến ngã người, uống một ngụm trà, qua làn khói trà lơ mơ nhìn anh.
Người đàn ông nhìn lại cô: “Muốn đến vậy sao?”
Yên Hàm thoáng đỏ mặt: “Ừ… thì… em chỉ cảm thấy có một nhóc nhỏ nhỏ sẽ rất vui thôi mà.”
“Vậy khi em mang thai, em định ở lại đây hay sang Paris? Nếu đi Paris, anh làm sao chăm sóc em được?”
“…” Yên Hàm nghẹn lời, nghĩ một lúc mới đáp: “Em… em có thể đi mà. Em sẽ tìm người chăm lo sinh hoạt cho em là được.”
“Thật không? Không cần chồng ở bên cạnh? Liệu có khóc thầm giữa đêm không?”
Cô bĩu môi: “Hứ… không~”
“Thật sao? Vậy được, anh có thể sắp xếp vài người chăm sóc em, tìm bác sĩ giỏi theo dõi thai kỳ hàng ngày. Anh cũng sẽ ghé thăm định kỳ. Nhưng sau khi sinh thì sao? Ở lại trong nước, hay em sẽ mang con sang Paris?”
“…” Yên Hàm nghẹn hẳn, ngây người nhìn anh.
Tịch Quyền nói tiếp: “Khi mang thai không cần anh bên cạnh, nhưng sau khi sinh, chắc không thể để anh không có mặt, đúng không? Một mình em chăm con thế nào? Muốn nói chuyện với anh cũng không được.”
Yên Hàm phồng má, đặt tách trà xuống.
Cô thật sự chưa nghĩ đến tình huống này. Đúng là hiện tại có vẻ không thể sinh được thật.
Tịch Quyền đưa tay xoa mặt cô, cúi xuống hôn nhẹ: “Thuận theo tự nhiên được không? Nếu như lần trước, lỡ mang thai, thì sinh thôi.”
“Nhưng mà… khả năng thấp lắm, gần như không có mà. Trước kia còn gặp nhau thường xuyên, nên mới có thể, giờ anh hiếm khi… Đêm qua cũng là lần đầu tiên sau khi em bị sảy thai đó.”
Tịch Quyền nói: “Không đâu. Lần trước anh đã rất cẩn thận rồi mà vẫn mang thai, có khi giờ em đã có rồi đấy.”
“…” Yên Hàm khẽ ho, xấu hổ đẩy anh: “Anh nói linh tinh gì thế.”
“Nếu có, chúng ta sẽ sinh, được không? Em mà thấy gì khác thường thì phải báo anh ngay.”
“Vậy … nếu thật sự mang thai thì làm sao?”
“Nếu có thật,” anh cầm tách trà của cô đặt lên bàn, “đến lúc đó tính tiếp, rồi quyết định.”
Yên Hàm phồng má, dè dặt hỏi: “Vẫn có thể, đúng không?”
“Em không được cố tình mang thai.” Anh nghiêm giọng nói.
“…” Yên Hàm cúi đầu cười, che mắt lại: “Đồ khốn, còn mắng em. Đồ tồi. Anh đừng đụng vào em nữa thì em đâu cố tình được.”
Tịch Quyền véo má cô: “Anh sẽ nhịn, ít đụng vào em hơn.”
“…”
Tịch Quyền nói thêm: “Nhưng cũng không thể ngừng hẳn, đúng không? Anh đâu phải thánh nhân, vợ đẹp ở ngay trong lòng…”
“…” Cô trách móc: “Còn dám nói vợ đẹp nữa. Đúng là phiên bản tổng tài cặn bã.”
Vị tổng tài cặn bã nhấc tay lên, nhẹ véo cằm cô, giọng trầm thấp, càng cặn bã hơn: “Hửm? Nhưng nếu anh biết em cố tình mang thai thật, anh sẽ xử lý theo cách của Tịch Khiên.”
“???”
Yên Hàm bật dậy: “Em phải đi mách trưởng bối, hu hu hu ở đây có một kẻ khốn nạn, nhà họ Tịch xuất hiện một kẻ phản bội làm mất mặt dòng tộc.”
Tịch Quyền cười, kéo cô lại, ngồi xuống ghế cô vừa ngồi, ôm chặt cô trong lòng: “Định tạo phản à? Hửm? Em ngỗ ngược rồi đấy.”
“Đồ khốn!”
Anh cắn nhẹ lên đôi môi đỏ của cô: “Chửi nữa đi, tối nay anh làm cho em xuống giường không nổi, ngày mai là có thai luôn.”
“…” Yên Hàm sụp đổ, chui vào ngực anh cào cấu.
Tịch Quyền rất hài lòng, không hề đau, ôm cô một lát rồi thả ra: “Anh đi đắp người tuyết.”
Yên Hàm nhìn anh bước xuống bậc thang, quỳ xuống trong tuyết để tiếp tục đắp.
Những mái ngói xám của căn nhà cũ lúc này đã phủ đầy tuyết, trong khu vườn rộng lớn chỉ toàn cây cối và một màu tuyết trắng tinh khôi, giữa đó là bóng dáng Tịch Quyền lịch lãm trong bộ đồ đen.
Nhìn một hồi, người giúp việc ở tiền viện đến gọi họ đi ăn cơm.
Yên Hàm nhìn người tuyết còn dang dở nhưng cũng gần hoàn thành, chạy xuống bên cạnh Tịch Quyền: “Vậy ăn xong chúng ta làm tiếp nhé?”
Tịch Quyền ngẩng lên nói với người giúp việc: “Nói họ ăn trước, chúng tôi lát nữa sẽ đến.”
Người giúp việc nhìn người tuyết trong tay anh, khẽ ho, gật đầu đáp ứng rồi rời đi.
Khi bước vào phòng ăn của nhà họ Tịch, mọi người đã lục tục đến bàn lớn trong sảnh ngồi xuống.
Hàng Vận không thấy vợ chồng Tịch Quyền, liền hỏi: “Hai đứa nó vẫn chưa đến à? Không thể nào.”
Người giúp việc dẫn họ vào lúc sáng đứng cạnh đáp: “Đến rồi, hơn 10 giờ đã có mặt, đang ở sân sau.” Bà ấy quay sang hỏi người giúp việc được cử đi gọi: “Không gọi họ sao?”
Người giúp việc mỉm cười, đáp: “Tôi gọi rồi, họ nói mọi người cứ ăn trước, họ sẽ đến sau.”
Hàng Vận gật đầu, vừa mời mọi người ngồi vừa hỏi: “Chúng đang làm gì vậy? Tịch Quyền bận việc sao?”
Người giúp việc: “Không phải, cậu ấy đang đắp người tuyết cho mợ, cũng gần xong rồi.”
Mọi người: “…”
Cả phòng ăn hơn hai mươi người, nghe xong liền đồng loạt sững sờ. Chỉ một thoáng, tiếng cười bắt đầu lan tỏa khắp nơi, bầu không khí vốn hơi u ám vì chuyện của Tịch Khiên ngay lập tức xoay chuyển hoàn toàn.
Sau tràng cười lớn, các trưởng bối lần lượt ngồi vào bàn.
Bác cả lắc đầu, nói: “Vẫn là Tịch Quyền khiến người ta yên tâm, rảnh rỗi thì làm việc, lúc nhàn lại đắp người tuyết cho vợ chơi, thật thư thái. Nghe nói mấy ngày nay còn ở bên nhà họ Yên, vì ba vợ không khỏe, nên cả hai vợ chồng đều ở đó chăm sóc. Quả thật mọi thứ đều được sắp xếp rất chu đáo, cuộc sống đúng là êm đềm thoải mái.”
Nói rồi ông liếc nhìn đứa con trai suýt bị phạt gia pháp buổi sáng, hừ lạnh: “Không như một số người, làm anh lớn mà chẳng ra dáng.”
Mọi người lại cười ầm lên, Tịch Khai Nham vỗ vai Tịch Khiên, người đang sầu não, ra hiệu ăn cơm đi, chuyện đã giải quyết xong rồi.
Ở sân sau, Yên Hàm cũng tham gia giúp đỡ Tịch Quyền, vì sợ mọi người chờ lâu sẽ ngại. Dẫu sao đây không phải buổi tiệc bình thường, mà là tiệc sinh nhật.
Vừa bận rộn, cô vừa nói: “Hay là chúng ta đi trước nhé?”
“Không sao, không vội, người nhà cả.”
Tịch Quyền chậm rãi hoàn thiện phần cuối của người tuyết, thậm chí còn viết mấy chữ sau lưng nó: “Dành riêng cho Hàm Hàm.”
Lúc đầu Yên Hàm không biết, đến khi nhìn thấy, cô lập tức che mặt, quỳ xuống trong tuyết cười lớn, gương mặt đỏ bừng, vừa xinh đẹp vừa rạng rỡ. Ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô như một tia nắng ấm áp chiếu thẳng vào tim anh giữa ngày đông tuyết rơi.
Trong mắt Tịch Quyền, khoảnh khắc cô cúi đầu cười dưới mái tóc dính đầy tuyết, lại rạng rỡ nhìn anh như thế, khiến anh nhớ đến ngày cô nâng ly rượu ngỏ lời kết hôn. Nhưng lần này, vẻ đẹp của cô còn quyến rũ hơn, tự do hơn, rung động lòng người hơn.
Yên Hàm nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên người tuyết, trong khi đó, Tịch Quyền đứng bên cạnh thong thả khoác áo. Cô cảm thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc, cuối cùng không nhịn được mà thốt lên: “Ôi ôi ôi, anh Tịch giỏi quá đi!”
Tịch Quyền đáp lại: “Vợ anh cũng thật xinh đẹp.”
Yên Hàm che mặt giữa tuyết: Aaa, anh Tịch hôm nay sao mà quyến rũ quá! Cô lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, còn kéo Tịch Quyền chụp chung một tấm.
Khi chụp, vòng lấy nét trên camera chỉ tập trung vào gương mặt xinh đẹp của cô. Tịch Quyền hơi ngập ngừng một giây, cuối cùng cũng không sửa lại.
Lúc hai người đứng dậy đi ăn cơm, Yên Hàm vẫn vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn.
Thật sự đáng yêu quá! Người tuyết của Tịch Quyền! Ăn xong mình sẽ ra chơi tiếp!
Hai người vừa bước đi, những bông tuyết rơi xuống dần che lấp dấu chân họ, cho đến khi vào đến tiền viện, dấu chân hoàn toàn biến mất trong tuyết trắng.
— Thật ra, người tuyết thì cũng chỉ có thế, chẳng có gì khác biệt. Nhưng người tuyết mà chính tay anh đắp, thì lại không giống chút nào.
Khi họ bước vào phòng ăn, mọi người đang ngồi nói chuyện, còn cố ý đợi họ vài phút.
Vừa vào, cả căn phòng vang lên tràng cười lớn. Yên Hàm đoán mọi người đã biết chuyện, xấu hổ trốn sau lưng Tịch Quyền. Aaa, nhưng không hối hận chút nào!
Tịch Quyền thì rất bình thản, anh cảm thấy chơi với vợ chẳng có gì lạ cả. Anh nắm tay cô một cách tự nhiên rồi cùng ngồi xuống bàn.
Cô của anh mỉm cười trêu: “Tưởng hai đứa không thèm ăn nữa rồi, ngọt ngào đến mức chơi quên cả giờ cơm.”
Bác cả gái cười nói: “Lát nữa tôi phải đi xem thử mới được. Bao nhiêu năm rồi tôi không thấy người tuyết nữa. Ngày xưa mấy đứa trẻ con nhà này cũng chẳng đắp, con trai không thích mấy thứ đó.”
Cô của anh cười nói: “Lớn rồi lại thích, nhưng chỉ thích đắp cho vợ thôi.”
Cả bàn lại cười rộ lên.
Yên Hàm đỏ mặt, tim đập rộn ràng, nâng ly rượu lên cụng cùng mọi người, sau đó cúi đầu tập trung ăn. Nhưng đúng lúc này, Tịch Quyền gắp cho cô một miếng thức ăn.
Yên Hàm ngây người, cảm nhận được ánh mắt của cả bàn đều dồn về phía mình, rồi lại nhìn Tịch Quyền.
Tịch Quyền không nhìn ai, cúi đầu ăn một cách tự nhiên, hoàn toàn bình thản.
Sau đó mọi người lại phá lên cười, rồi tất cả ánh mắt đồng loạt chuyển sang Tịch Khiên, người đang rất khổ sở hôm nay.
Tịch Khiên đặt ly rượu xuống, thở dài: “Ăn gì mà ăn, Tịch Quyền, hôm nay cậu không thể bớt bớt lại được sao? Nhất định phải khiến anh thê thảm vậy à?”
Cả bàn cười rộ lên, rồi anh ấy bị mẹ mình mắng cho một trận: “Nói bậy bạ gì vậy? Hôm nay là ngày gì không biết à? Lo mà tiếp tục làm kẻ vô dụng đi, chẳng ra sao cả!”
Mắng xong, bác cả gái nhìn sang Tịch Quyền: “Tịch Quyền chắc chắn là kiểu người rất cưng chiều vợ. Bao giờ sinh một bé Hàm Hàm con, chắc là công việc cũng chẳng màng đến nữa.”
Mọi người nhướng mày, gật gù cho rằng cũng đúng.
Bà nội mỉm cười nhìn họ: “Hai đứa cũng có dự định gì rồi chứ? Lần trước Hàm Hàm không may… Không sao, dưỡng sức khỏe tốt đã, chuyện này không cần gấp, cứ sống tốt những ngày của mình là được.”
Yên Hàm mỉm cười gật đầu.
Tịch Quyền nhìn cô, ánh mắt họ chạm nhau trong chốc lát, dường như đều hiểu ý của đối phương.
Hồi đó, đứa bé không phải thật lòng muốn có, mà là một sự ngoài ý muốn. Lúc đó, tình cảm của họ đang ở giai đoạn tệ nhất, thậm chí đã gần như ly hôn, và điều này còn khiến Tịch Quyền gặp tai nạn xe.
Mấy ngày trước, họ lại suýt xảy ra vấn đề. Nếu không xử lý tốt, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ đi quá xa, hôm nay chắc chắn sẽ không có cảnh ngọt ngào cùng ăn cơm như thế này.
Thực tế, bề ngoài nhìn vào họ có vẻ bình yên và hạnh phúc khiến ai cũng ngưỡng mộ, nhưng Yên Hàm hiểu rằng điều đó rất mơ hồ và không dễ dàng gì.
Ánh mắt của Tịch Quyền rõ ràng cũng hiểu điều đó.
Bởi vì dưới bàn, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng xoa nhẹ.
Yên Hàm cười ngọt ngào, cúi đầu ăn tiếp.
Mọi người nhìn họ cũng cảm thấy rung động, chỉ cười rồi không trêu nữa. Nhưng Tịch Khiên hôm nay thật thảm, vẫn đang uống rượu liên tục.
Cô Tịch Hòa Vân tình cờ nhìn thấy, liền hỏi: “Tịch Khiên, con thật sự định giữ lại đứa bé sao?”
Câu hỏi khiến ánh mắt cả bàn chuyển sang anh ấy.
Anh ấy nhìn cô mình, cười nhạt, không nói gì.
Cô ấy gắp cho anh một ít thức ăn, nói: “Thật lòng mà nói, cô không tán thành cách làm của con.”
“Tại sao?” Anh ấy nhướng mày, khó hiểu: “Đây đã là bước lùi lớn nhất, là trách nhiệm lớn nhất mà con có thể gánh vác. Con chắc chắn không cưới, mà nếu có cưới, cũng không thể giống như Tịch Quyền, yêu thương hết lòng. Đối phương cũng chẳng có phẩm hạnh để được tôn trọng như thế.”
Vợ của Tịch Quyền là ai? Là cô cả nhà họ Yên, gia đình danh giá ở Bắc Kinh. Còn người kia, tuy xuất thân cũng không tệ, gia cảnh cũng khá, nhưng con người thì không giống nhau.
Cô thở dài: “Con đừng nghĩ rằng gánh vác trách nhiệm là xong chuyện. Con giải quyết được, chia tay thành công, nhưng sau này đứa trẻ phải làm sao?”
Mọi người lại tiếp tục nhìn về phía Tịch Khiên.
Người trong cuộc nghiêng đầu nhìn chén thức ăn trước mặt, không nói lời nào.
Cô của anh ấy lên tiếng: “Hửm? Con nghĩ nuôi một đứa trẻ là chuyện dễ dàng sao? Đúng là con không thiếu tiền, tất nhiên có thể thuê người chăm sóc, nhưng con sẽ chẳng yêu thương hay quan tâm gì đến nó. Con nỡ lòng để nó lớn lên cô độc, không ai bầu bạn sao? Dù con không thật lòng muốn đứa trẻ này, nhưng đã sinh ra, nó vẫn là con con. Con, là người thân duy nhất của nó.”
Cả bàn rơi vào im lặng hoàn toàn, chỉ có tiếng ba anh ấy hừ lạnh khinh bỉ.
Mẹ anh ấy lắc đầu: “Chỉ biết chơi, tiếp tục chơi đi. Một mối tình tốt đẹp không chịu trân trọng, cứ phải chơi bời cho đến khi xảy ra chuyện lớn, lúc đó mới thấy hối hận thì đã muộn rồi.”
Tịch Khiên ngồi im lặng, không nói gì. Một lúc sau anh ấy mới bắt đầu ăn, nói khẽ: “Để con suy nghĩ thêm.”
Yên Hàm ngồi bên cảm thấy phần nào đồng cảm. Tình huống như vậy thật khó xử, sinh ra mà không yêu thương thì không được, yêu thương cũng không xong, thật khó xử.
Cô nhớ lại lần trước khi mình bị sảy thai, cũng tự lừa bản thân rằng mọi chuyện vẫn ổn. Nhưng trong lòng vẫn nghĩ, nếu đứa trẻ được sinh ra, mà Tịch Quyền không yêu thương, không quan tâm, thì một đứa trẻ thiếu tình thương của cha thật đáng thương biết bao.
Hơn nữa, mẹ của đứa trẻ mà Tịch Khiên nhắc đến rõ ràng chỉ coi con như công cụ để đổi lấy tiền tài, danh lợi, có lẽ cũng chẳng yêu thương gì nó.
Như vậy thì khác gì một đứa trẻ mồ côi.
Yên Hàm cúi đầu, thở dài.
Tịch Quyền nhìn cô, vài giây sau, anh múc một chén canh đưa cho cô, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm đi, đừng để ý chuyện người khác.”
Cô bật cười, liếc anh, khẽ thì thầm: “Chẳng có chút tình nghĩa anh em gì cả.”
Mọi người thấy hai người họ tình tứ như vậy thì bật cười. Nhưng ngồi đối diện, Tịch Khiên lại cảm thấy có chút ghen tỵ trong lòng.
Nhìn Yên Hàm một lúc, đầu anh ấy đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Sau bữa cơm, Tịch Quyền trò chuyện công việc với các trưởng bối trong sảnh lớn, còn Yên Hàm một mình ra sân sau, giữa cơn tuyết rơi lất phất, dùng điện thoại trò chuyện với Chu Nịnh.
Chu Nịnh nghe xong, nhắn lại: [Mình có nghe chuyện này rồi. Cô ta muốn sinh đứa bé, chẳng qua là muốn “mẹ dựa vào con để được nâng giá”. Dù không kết hôn, chỉ cần có con, cô ta sẽ được chu cấp cả đời. Phí nuôi con của cậu cả nhà họ Tịch cũng đủ để cô ta sống xa hoa cả đời. Nhưng nếu Tịch Khiên khẳng định con phải ở với nhà họ Tịch, cô ta chắc chắn sẽ đổi ý, không sinh nữa đâu.]
Yên Hàm: [Cậu chắc không?]
Chu Nịnh: [Chắc 100%. Vì nếu con ở nhà họ Tịch, cô ta sẽ không phải nuôi nữa. Như vậy, ngoài khoản tiền bồi thường hiện tại, về sau cô ta chẳng nhận được gì. Tội gì phải mang thai mười tháng cực nhọc, sinh con cho người khác, mà sau này đứa trẻ chưa chắc đã gọi cô ta một tiếng mẹ.]
Yên Hàm: [Nhưng tiền bồi thường nếu không sinh chắc chắn không bằng sinh xong mới nhận được, đúng không?]
Chu Nịnh: [Chỉ cần cô ta làm mình làm mẩy thêm một thời gian, cậu cả nhà họ Tịch chắc chắn sẽ dồn hết khoản bồi thường sau sinh cho cô ta, đến lúc đó không cần sinh cũng có thể nhận được một khoản lớn.]
Yên Hàm bừng tỉnh.
Hóa ra là vậy, nếu tiền có thể giải quyết thì chẳng phải vấn đề gì to tát.
Cô chụp màn hình cuộc trò chuyện với Chu Nịnh rồi gửi cho Tịch Khiên.
Tịch Khiên đang trò chuyện với mọi người trong sảnh thì nhận được tin nhắn, anh ấy nheo mắt, nhắn lại:
Tịch Khiên: [Ừ, anh biết rồi. Cảm ơn em, Yên Hàm.]
Yên Hàm nghĩ, thật ra Tịch Khiên không thiếu tiền. Với một người phụ nữ đã ở bên mình hơn một năm, số tiền anh ấy đưa chắc cũng không nhỏ. Cô tò mò nhắn lại:
Yên Hàm: [Anh định đưa bao nhiêu vậy?]
Tịch Khiên: [Nếu cô ta sinh?]
Yên Hàm: [Không, ý em là trước đó.]
Tịch Khiên: [200 triệu.]
Yên Hàm: […] Hai trăm triệu mà còn không giải quyết được cái thai cố ý này sao? Trời ơi.
Chẳng lẽ cô ta nghĩ mình đang mang thai thái tử kế vị sao? Nếu sinh thật, sẽ phải trả bao nhiêu đây?
Cô nhắn hỏi tiếp, Tịch Khiên đáp:
Tịch Khiên: [Gấp năm lần.]
???
Con cháu nhà họ Tịch đáng giá như vậy sao???
Yên Hàm còn đang đắm chìm trong drama thực tế này thì điện thoại đổ chuông.
Tịch Quyền hỏi: [Em đang làm gì? Ở đâu?]
Yên Hàm: [Đang bận một chuyện lớn, nhưng xong rồi. Có gì không?]
Tịch Quyền: I Anh có chuyện muốn nói với em.] Anh nói khi đang đi về phía sân sau.
Yên Hàm: [Chuyện tốt hả?]
Tịch Quyền: [Ừ, với em thì chắc là tốt.] Anh khẽ cười: [Ra sảnh đi.]
Yên Hàm: [Ok ok.] Cô đứng dậy: [Nhưng chuyện riêng tư mà nói giữa sảnh sao?]
Tịch Quyền: [Vậy thôi, để anh qua chỗ em.] Anh nhìn thấy bóng cô thấp thoáng ở sân sau.
Yên Hàm cười: [Anh biết em ở đâu sao?]
Bước xuống bậc thềm phủ đầy tuyết, cô nghe giọng anh: [Có lẽ là trong lòng anh.]
Chắc tại tuyết phủ dày quá… Yên Hàm vừa bước xuống thì trượt chân, ngã nhào vào tuyết, chiếc áo khoác xanh nhạt phủ trắng xóa.
Ở cửa sân sau, Tịch Quyền đứng lại, lặng lẽ nhìn cô.
Yên Hàm: “…”
Một lúc sau, anh mỉm cười bước tới, dịu dàng bế cô lên.
Yên Hàm xấu hổ, vùng vằng rồi ngả người nằm luôn trên tuyết: “Đồ tồi! Nếu chuyện anh nói không làm em vui, em sẽ không dậy đâu.”