Rút Thẻ Vô Tận Ngày Kiếm Một Tỷ

Chương 13: Rút Thẻ Không Bờ, Quay Đầu Là Bến…



Người đàn ông mặt sẹo lại không cảm thấy khó chịu chút nào, vô thức lật qua lật lại nhìn thử, ngoại trừ vẻ ngoài xấu xí và to lớn thì trông cây bút rất bình thường, giống như mọi cây bút thông thường khác. Người đàn ông mặt sẹo hơi thất vọng, anh ta còn hy vọng mình có thể rút thêm một viên thuốc hồi phục, cảm giác cơ thể trẻ ra và tràn đầy sức sống thật quá tuyệt vời. Hơn nữa anh ta cũng không thích bút, từ khi còn nhỏ đã không thích học hành gì, sau khi bị ép vào đại học anh ta đã hận đến mức giết mẹ mình.

Mà ở đây có không ít đàn ông trung niên trạc tuổi tên mặt sẹo kia, thấy anh ta không tiếp tục rút được thuốc hồi phục thì trong lòng mừng thầm, nhìn thấy đồng bọn cùng trang lứa bỗng trờ nên trẻ hơn khỏe hơn thì họ vừa lo lắng vừa ghen tị.

Giang Tinh Chước làm ra vẻ hơi bất ngờ, rồi sau đó lập tức khôi phục trạng thái ban đầu: “Chúc mừng, anh đã rút ra thẻ hạch tâm “Bút phán quan ác ma”, chấp bút phán mệnh, muốn ai canh ba phải chết thì không ai có thể sống đến canh năm. Đây là thẻ phục chế UR (thẻ cực hiếm, hiếm hơn cả thẻ SSR). Dùng bút này viết tên và phương thức chết của người mình muốn giết vào bất kỳ chỗ nào cũng được, sau đó đối phương sẽ chết đúng như kế hoạch anh đã viết.”

Cái gì?

Câu nói này như một quả bom phát nổ trong bể bơi, ngay cả người bình tĩnh nhất cũng đứng bật người dậy. Là thật sao? Thật sự có loại đồ như thế này sao? Nhưng khuôn mặt và ngón tay của mặt sẹo đều đã khôi phục, mà cũng thực sự xuất hiện một con dao tầm thường, người phụ nữ này... Không, người này không thể là một con người.

“Chuyện này, đây là sự thật sao? Cô sẽ không nói dối đúng không?” Có người run rẩy hỏi. Làm sao lại có loại đồ vật như thế này chứ?

Giang Tinh Chước: “Đương nhiên là già trẻ không gạt. Tuy nhiên, dù đầy mực nhưng chỉ một ngày là sẽ hết tác dụng, anh phải dùng cẩn thận.”

Người đàn ông mặt sẹo run rẩy cả người. Cảm nhận được những ánh mắt thù địch bắn ra từ bốn phương tám hướng, anh ta cầm cây bút xấu xí kinh khủng bỏ vào trong ngực áo, sử dụng hết sao? Mực trong cây bút này nhiều như vậy tối thiểu phải bằng hai lọ mực, anh ta có thể viết được bao nhiêu chữ đây? Anh ta còn sợ ai nữa? Anh ta có thể trở thành... Thần!

Những người khác cũng nghĩ như vậy, cây bút này nhiều mực như vậy, muốn dùng đến khi hết thì thi thể có thể xếp thành bao nhiêu cái núi xác rồi? Nếu lại viết chữ nhỏ hơn, không viết mấy cách chết phức tạp lãng phí mực...

“Xin chào, tôi có thể rút một sấp được không?” Có người lập tức nắm lấy cơ hội lên tiếng. Mười triệu đấy, anh ta cũng có, anh ta cũng muốn rút được những thứ người đàn ông mặt sẹo rút được!

Nhất thời tất cả mọi người đều cố đè nén những suy nghĩ lộn xộn trong lòng.

Trong sự im lặng đầy căng thẳng Giang Tinh Chước cong đôi mắt đẹp: “Đương nhiên là được.”

“Chúc mừng, anh đã rút được một viên thuốc hồi phục.”

“Chúc mừng, anh đã rút được chiếc áo choàng tàng hình, có thể sử dụng trong thời gian giới hạn là 10 phút, thời gian hồi lại là 72 giờ.”

“Chúc mừng, anh đã rút được đôi giày giảm trọng lượng...”

“...”

“Tôi cũng muốn rút!”

“Tôi cũng vậy!”

“Thêm một sấp nữa!”

“Nữa đi!”

“...”

Trong căn cứ của băng nhóm tội phạm cấp A này, những kẻ điên cuồng có tiền ngoài vòng pháp luật dần lao vào rút thẻ bài, người này nối người kia, sấp thẻ này đến sấp thẻ khác, chẳng mấy chốc đã rơi vào lòng tham rồ dại, giống như những con bạc đánh đến đỏ mắt.

Thật ra thì chuyện này cũng đâu khác gì một chiếu bạc?

Mà thậm chí còn kích thích hơn cả đánh bạc trên chiếu bạc, không ai biết được lật thẻ bài lên sẽ là tấm thẻ trắng hay là cơ hội để thay đổi số phận, được tái sinh.

Nhưng cũng không phải ai cũng giàu như vậy, mỗi một lần lên kế hoạch phạm tội thì những tên trùm sẽ đứng ở trên, rồi lại phân chia xuống theo từng lớp, chênh lệch giàu nghèo ngày một lớn. Mà vào ngày thường có thể sẽ có một số người trong lòng bất mãn, nhưng cũng chỉ là bất mãn suông mà thôi.

Con số mười triệu do Giang Tinh Chước đặt ra rất vi diệu, đối với những thứ quá xa xôi, con người sẽ khó sinh ra khát vọng mãnh liệt, sẽ lập tức rút lui trước khi hành động, nghĩ thầm chuyện tốt thế này tuyệt đối không có khả năng đến phiên mình.

Nhưng đây lại chỉ là mười triệu, đối với những kẻ điên cuồng ngoài vòng pháp luật thì cái giá này lại nằm ngay giữa nhiều và không nhiều, giống như củ cà rốt treo trước mắt, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể ăn vào miệng, đầy cám dỗ và khiến lòng người nóng lòng không thôi.

Nhiều người có mặt ở đây là những kẻ ở tầng chót của băng cướp vì tiền không đủ để rút một lần thẻ nên chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn người ta, hai mắt dần đỏ lên, bất mãn trong lòng sôi trào, dần biến thành sự oán hận và căm phẫn.

Rõ ràng mỗi khi hành động họ cũng bỏ ra rất nhiều sức lực, nhưng tại sao chỉ vì tham gia muộn mà lại được chia cho có tí tẹo? Dù chỉ hơn một chút thôi là đủ rồi! Nhưng họ lại không có! Còn những thứ tốt đẹp kỳ diệu mà đám người kia rút ra được thì đáng lẽ họ cũng có thể có được.

Ngoại trừ người không thể rút thẻ sinh lòng ghen tị và oán hận với người được rút thì cũng có một số người rút được thẻ nhưng vẫn có những cảm xúc như vậy, đó là lòng ghen ghét giữa người may mắn và người không may.

Có người rút mười thẻ bài mà chỉ toàn thẻ không hoặc rút ra con dao tầm thường, nhưng lại có người quá may mắn rút mười cái thì đã có tỷ lệ rơi đồ đến 50%, thực sự rất khó không khiến cho người ta ghen ghét.

Không khí khắp căn cứ tràn ngập đủ loại cảm xúc tiêu cực.

Còn người tạo ra những cảm xúc tiêu cực này thì đang đứng trước đám đông, nở nụ cười trên môi, đôi mắt đen láy dịu dàng, cả người như được bao phủ bởi một thứ ánh sáng mông lung mờ ảo, thánh thiện như một thiên sứ giáng trần. Ai có thể nhìn ra những cảm xúc méo mó đến đáng sợ như ghen tị, hận thù, tức giận, tham lam... kia đều đang dồn về phía cô, bị cô nuốt chửng.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...