Edit:annhie
Beta: Đậu Xanh
Thời điểm Phó Hi quay lại thì trận đấu thứ hai đã diễn ra được một nửa.
Cô đưa ly từ sữa còn nguyên cho Mạnh Vũ.
“Cảm ơn chị dâu.” Mạnh Vũ thụ sủng nhược kinh [1] mà nhận lấy.
[1] Thụ sủng nhược kinh: bất ngờ nhận được sủng ái mà kinh hãi.
“Thi đấu như thế nào rồi?” Phó Hi ngồi xuống, nhìn nam sinh đang chơi bóng.
“Hả, trận này Thần ca khẳng định thắng, chị dâu không cần lo lắng.” Mạnh Vũ vỗ vỗ bả vai cô.
“Anh ấy thể lực rất tốt sao?” Phó Hi yên lặng, suy nghĩ về thể lực của anh.
“Chắc chắc rồi, lúc trước Thần ca còn là thành viên trong đổi tuyển bơi nhưng về sau không có hứng thú vì thế mới rút lui.”
Phó Hi gật đầu, cũng không có hỏi thêm gì nữa.
Trong sân, Lục Hoàn Thần đã nhìn thấy cô, cũng không dừng lại, tấn công càng thêm mãnh liệt.
“A a a! Trận này Lục Hoàn Thần thật đẹp trai! MVP [2] là của anh, chắc chắn không thể là của ai khác.”
[2] MVP là từ viết tắt của Most Valuable Player: để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu.
“Đúng vậy, đúng vậy, ánh mắt của chồng có thể giết chết tôi! Ôi.”
Mạnh Vũ hiển nhiên cũng nghe thấy những lời đó, không khỏi lo lắng mà nhìn Phó Hi, thấy cô không biểu cảm gì, vẫn đang chăm chú uống trà sữa thì mới thấy yên tâm.
Nửa trận sau kết thúc, các fangirl lại cầm khăn lông và nước chen tới, Phó Hi bất động, tính toán người tan hết thì mới đi tìm anh.
Bị nhiều nữ sinh vây quanh như vậy, Lục Hoàn Thần không có chút hoảng hốt, hiển nhiên anh đã quen với những trường hợp như vậy. Anh tự lấy khăn lông của mình lau mồ hôi, đối với những lời hỏi thăm làm như không nghe thẫy, lập tức đi đến phía cô đang ngồi uống trà sữa.
“Sao chồng lại đi rồi?”
“A a kia là ai vậy chứ?”
“Tại sao không đưa nước cho anh?” Anh biểu tình vững vàng.
Phó Hi giơ tay chỉ chỉ đám nữ sinh kia: “Có mấy cô ấy rồi còn gì, chỉ sợ anh phải uống được thùng nước ấy chứ.”
“Anh không uống của các cô ấy.” Anh cúi người, Phó Hi cho rằng anh muốn hôn mình theo bản năng quay đầu đi, lại nhận ra người này chỉ là uống trà sữa của cô mà thôi.
“Rất ngọt.” Anh liếm khoé miệng: “Em thích?”
Phó Hi gật đầu: “Anh muốn uống sao? Để em đi mua cho một ly.”
Cô làm bộ đi, thì bị Lục Hoàn Thần giữ lại, trà sữa trong tay bị lấy đi: “Sao phải phiền toái như vậy? Ở đây không phải là có sẵn sao?”
Lục Hoàn Thần chép chép miệng, cười một cách vô lại.
Phó Hi:???
Có tin tôi cho đầu anh rơi xuống đất không????
Nhóm nữ sinh mê muội yên lặng nhìn hai người họ rải cẩu lương, vẻ mặt nghi ngờ.
Không phải nói Lục Hoàn Thần không thích đồ ngọt sao?
Sau đó các cô nhìn thấy Phó Hi ngày thường thập phần hào phóng, giờ lại lộ ra vẻ mặt “thân thiện” khi bị đoạt mất trà sữa, mà nam thần của họ ỷ mình cao, cầm trà sữa giơ lên cao thỉnh thoảng hút một ngụm.
“Lục Hoàn Thần, có phải da anh ngứa không? Đó là trà sữa của tôi!” Người xung quanh cô đều biết cô thích đồ ngọt nên chưa có ai dám đoạt trà sữa của cô.