Sắc Hoa Anh Đào - Đào Tửu Thất

Chương 11: Ướt



SẮC HOA ANH ĐÀO

Chương 11: Ướt

Nguồn: Yên Nhiên

Editor: Nguyễn Nghi

Follow nhà để cập nhật truyện nhanh nhất nhé~

08/05/2021

- -------------

Không biết có phải do cảm xúc của chính bản thân mình hay không, khi Đàm Anh Anh đến đoàn làm phim, cô cảm thấy bầu không khí trong đoàn làm phim có chút yên lặng.

Trước khi quay phim, một số nhân viên đã tụ tập lại với nhau, như thể đang thảo luận chuyện gì đó.

"Đã xin nghỉ ba ngày rồi, không biết còn muốn tiếp tục quay hay không đây..."

"Tôi vừa nghe đạo diễn bọn họ nói rằng nếu như thật sự không quay tiếp như lời chúng ta vừa nói thì có thể họ sẽ thay đổi diễn viên."

"Đạo diễn đối với Phó Hoài thật sự là dễ nói chuyện ngoài sức tưởng tượng. Những người không biết chuyện còn nghĩ rằng anh ta chính là kim chủ ba ba của chúng ta luôn ấy chứ. Muốn quay thì được quay, không muốn thì đi làm việc khác."

Khi Đàm Anh Anh ngồi xuống, nhân lúc chuyển cảnh thì đạo diễn đến nói chuyện phiếm với cô.

Nguyễn Vi: "Em và Phó... Phó Hoài, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Đàm Anh Anh ôm lấy khuôn mặt của mình, vẻ mặt không để tâm lắm mà nói: "Chuyện là như vậy đấy."

"Chuyện như vậy là chuyện gì chứ?" Nguyễn Vi như đang chơi chữ với cô: "Có chuyện gì thì nói ra, không nói làm sao chị biết được."

Không hiểu vì lý do gì, Đàm Anh Anh đột nhiên nói ra một câu: "Vậy lúc anh ta xin nghỉ phép nửa chừng để đi gặp người phụ nữ khác thì sao không giải thích gì với em chứ?"

Ngay từ những từ đầu tiên của câu nói này đã có mùi vị chua chua.

Nguyễn Vi sửng sốt một chút: "Cái gì mà người phụ nữ khác."

"Thì... mới sáng sớm đã không thấy anh ta, cũng không thèm nhắn cho em một tin nữa."

Có lẽ cùng là phụ nữ với nhau, hơn nữa lại nói đúng điểm mấu chốt của vấn đề, cho nên Đàm Anh Anh rốt cuộc cũng chịu mở van mà thổ lộ, khi mở miệng liền không khống chế được mà nói ra toàn bộ sự việc trong đầu mấy ngày nay: "Sau đó em đi đến trung tâm thành phố, cả hai lần đều được gặp anh ta, chỉ đi cùng với một người phụ nữ."

"Em gửi tin nhắn cho anh ấy thì anh ấy nói trong nhà xảy ra chuyện, trong nhà anh ta có chuyện thì tại sao không trở về nhà giải quyết mà lại chạy đến công ty của người khác làm gì?"

...

Sau đó còn có cảnh quay, cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang cho đến trưa, đạo diễn nói rất nhiều để an ủi cô, trong giờ nghỉ trưa, Đàm Anh Anh dần cảm thấy trong lòng không còn khó chịu như trước nữa.

Có thể đôi khi bạn chỉ cần tìm một ai đó để nói chuyện và trút bầu tâm sự là đủ.

Có điều cô không biết, là ở một bên khác, trong văn phòng tổng giám đốc của công ty, Phó Hoài cũng vừa cúp điện thoại.

Anh đã ở phim trường quá lâu nên ở công ty có rất nhiều việc gấp cần xử lý, sau lưng Phó thị là một lượng chi nhánh khổng lồ, gần đầy bên trong nội bộ có biến đồng. Chủ đề ân oán của những gia đình giàu có và quyền lực luôn luôn là một chủ đề không bao giờ chấm dứt.

Cho nên gần đây anh vừa phải giải quyết chuyện của công ty vừa phải xử lý chuyện trong nội bộ gia tộc, cho dù anh có bốn tay cũng không đủ dùng, chứ đừng nói là dành thời gian để đến trường quay.

Anh tháo nắp bút ra chuẩn bị phê duyệt tài liệu do bên kia thúc dục phải có gấp, nhưng trước khi đặt bút xuống viết, tâm trí người đàn ông vẫn còn thoáng dao động một cái.

Anh tự hỏi bản thân mình rằng vào ngày mưa hôm ấy, giọng điệu của anh liệu có phải quá lạnh lùng rồi hay không.

Hoặc là chuyện sáng nay, anh cố tình giả vờ không nhìn thấy cô, liệu có phải có chút quá đáng rồi hay không.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người luôn là một bãi mìn mà anh muốn chạm vào, nhưng lại không dám đụng đến, một khi mối quan hệ này có nguy cơ sụp đổ, cả thân thể và trái tim của anh đều lo lắng, không thể kiểm soát được chính mình.

Bởi vì khi tới gần anh lại quá sợ hãi sẽ bị mất đi, thậm chí anh nghĩ rằng, chỉ cần giữ khoảng cách với cô một chút hoặc là chiều theo ý của cô thì có thể tiếp tục bình yên mà ở lại bên cạnh cô.

Đúng lúc này, điện thoại di động cá nhân của anh được gọi đến.

Từ trước đến giờ, khi anh đang làm việc luôn chú tâm và không quan tâm đến những chuyện vụn vặt xung quanh, nhưng nhìn thấy người gọi đến là Nguyễn Vi, anh theo trực giác mà nhận điện thoại.

...

Cuộc gọi này rất ngắn, ba phút hai mươi tám giây, nhưng lượng thông tin lại rất lớn.

Sau khi cúp điện thoại một lúc, người đàn ông nhanh chóng hoàn thành công việc trong tay, sau đó thay quần áo thường ngày, nhìn về phía phòng thư ký ra lệnh: "Thông báo cho tài xế, đến đoàn làm phim."

"Trở lại đoàn làm phim?" Thư ký nói: "Ngài còn chưa ăn cơm trưa, nếu không ăn lại..."

"Lát nữa rồi nói sau."

Người đàn ông trả lời nhanh chóng, dừng lại một chút, lại nói tiếp: "Nữ trợ lý trước đây đổi thành nam đi."

Thư ký dừng lại một chút, nhưng vẫn đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Phó Hoài ngước mắt nhìn.

"Tất cả các nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc, đều đổi thành nam giới hết đi."

Một giờ trưa, đoàn phim vẫn đang chăm chỉ quay phim.

Tiếp theo là cảnh của nam nữ chính diễn trong phòng bếp, nhân viên công tác cầm ấm nước sôi đi qua lối đi hẹp, nhưng dưới chân có quá nhiều dây điện, không để ý nên vô tình vấp ngã, nước trong ấm văng ra theo hình vòng cung.

Đàm Anh Anh đang đứng bên cạnh, cô theo bản năng lùi về phía sau hai bước, nhưng cổ tay vẫn chưa kịp rút về nên bị nước nóng tạt vào, làm cho đỏ lên một mảng.

"Trời ạ!" Nhân viên công tác cuống quýt lùi lại: "Xin lỗi, xin lỗi, Anh Anh lão sư cô không sao chứ, là do tôi không cẩn thận! Thực sự không cố ý, xin lỗi cô!"

Đàm Anh Anh mở miệng, cô chưa kịp nói gì thì đã có người lo lắng từ bên ngoài bước tới, kéo tay còn lại của cô đi về phía góc khán đài.

Trong thùng y tế có mấy loại thuốc khẩn cấp, Phó Hoài cẩn thận từng li từng tí cầm tay cô để dưới vòi nước lạnh một lúc lâu, thấy vết đỏ đã giảm bớt một chút mới bôi một lớp mỏng thuốc mỡ lên chỗ bỏng.

Toàn bộ quá trình Đàm Anh Anh đều trong trạng thái ngơ ngác, cô thậm chí còn không thể cảm nhận được vết thương trên tay có đau hay không.

Sau khi bôi thuốc xong, người đàn ông lại dùng băng gạc quấn vào cổ tay cô vài vòng, quấn như thế nào cũng có cảm giác như không đủ, cũng may là Đàm Anh Anh đúng lúc lên tiếng ngăn lại: "Được rồi, không sao đâu, nếu quấn nữa tôi sẽ không thể cử động cả bàn tay được."

Phó Hoài phát ra âm thanh "Ừm.", nói: "Đi bệnh viện đi."

"Cái này không cần phải đi bệnh viện đâu." Cô có chút băn khoăn, mất tự nhiên mà sờ sờ đầu mình: "Nước cũng không phải quá nóng, để qua hai ngày là ổn rồi."

Người đàn ông nhìn cô một lúc, rồi mới lùi lại một bước nói: "Được rồi, nhưng nếu như buổi tối trở về mà bị nổi bọng nước thì nói với anh, anh đưa em đi bệnh viện."

"...Được."

Sau đó là sự im lặng.

Hai người bọn họ đang đứng ở góc phòng quay phim tương đối hẻo lánh, so sánh với mọi người đều đang ở giữa phòng bận rộn chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo thì dường như đã để lại một khoảng không gian nhỏ cho bọn họ có thể nói chuyện với nhau, ngay cả ánh sáng cũng có chút tối.

Đàm Anh Anh mất tự nhiên mà sờ sờ vào miếng băng gạc trên tay, nghe thấy anh mở miệng nói: "Hai ngày trước, không phải là anh cố ý giấu em, mà là không nghĩ đến phải nói những chuyện này với em. Là anh không tốt, là anh không chịu suy nghĩ cho thấu đáo, sau này sẽ không như vậy nữa, xin lỗi em."

Đối với anh mà nói, không có sự phân biệt giới tính trong những vấn đề liên quan đến công việc, phụ nữ hay không phải phụ nữ đều không thuộc phạm vi quan tâm của anh, anh chỉ quan tâm đến năng lực. Trong mắt anh, thế giới của anh cũng chỉ có hai loại, đó là Đàm Anh Anh và người khác mà thôi.

Cô thốt ra một tiếng a, định mở miệng nói thì bị anh cắt ngang: "Người phụ nữ đó chỉ là người cộng tác mà thôi. Gia đình của anh thực sự xảy ra một số vấn đề, nhưng cần giải quyết ở công ty. Anh không có nói dối em, nhưng quả thật là anh đã không nói rõ ràng với em từ trước, khiến cho em suy nghĩ lung tung, thật xin lỗi."

Đàm Anh Anh trầm ngâm một lúc, ý thức được rằng anh ta đang giải thích với mình, cảm xúc khó chịu lúc trước toàn bộ đều biến mất, lại sinh ra chút tự trách bản thân mình. Khi cô chuẩn bị nói lời xin lỗi, thì bỗng nhiên có nhận ra điều gì đó, không tránh khỏi mà hỏi một câu: "Công ty đó là của anh sao?"

Anh dừng lại một chút: "Ừm."

Những câu hỏi về công ty và thân phận của anh, bởi vì cô, nên bây giờ anh chưa thể nói ra được.

Đàm Anh Anh ngạc nhiên: "Công ty giải trí Kỳ Hạ còn có một bộ phận quản lý người mẫu nam sao?"

Cô giống như là trút được tảng đá lớn trong lòng xuống, nên không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng với sự thoải mái này, rất nhiều lời tự nhiên mà thốt ra.

Người đàn ông nhìn cô, sau đó từ từ nhíu mày, lúc này mới chợt nhận ra, cô lại xem anh thành một người mẫu nam?

"Anh không phải là một người mẫu nam, cũng không ký hợp đồng với một công ty giải trí nào. Còn cái kia thì đó là một công ty đầu tư bình thường thôi."

"..."

Đàm Anh Anh sửng sốt: "Anh không phải là người mẫu nam sao? Vậy là anh ra ngoài kiếm thêm tiền sao?"

"Anh sẽ không tiếp nhận mấy loại phục vụ kiểu đó." Có trời mới biết một người đàn ông là một thiên chi kiêu tử, phải sở hữu một tinh thần thép như thế nào mới có thể không đổi sắc mặt mà nói cho hết câu này: "Em là người đầu tiên của anh."

Đại khái là lúc này cô có chút choáng váng vì câu nói này của anh, sau một lúc lâu mới nhìn anh mà hỏi: "Cái gì mà người đầu tiên?"

"... Mọi phương diện đều là người đầu tiên."

Mối tình đầu, đêm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên.

Cô thực sự không ngờ rằng vấn đề mà cô đã trăn trở bấy lâu nay lại được giải quyết một cách dễ dàng như thế này, hại cô suốt thời gian qua phải suy nghĩ lung tung việc rốt cuộc anh ta đã hôn qua bao nhiêu người ngoài cô, khiến cho bản thân mình càng nghĩ càng chua xót.

Đàm Anh Anh nhìn anh một lúc, chắc chắn rằng vẻ mặt của anh vẫn bình thường, thực sự anh không nói dối.

Cô cho rằng đạo diễn có quan hệ rất tốt với anh, chắc là đã đem cuộc nói chuyện vào buổi sáng của hai người nói lại cho anh biết, thật may mắn, nếu không thì không biết bao lâu mới có thể giải quyết được chuyện này nữa.

Đàm Anh Anh lúng ta lúng túng, phải mất một lúc để tiêu hóa hết những thông tin này, cuối cùng nhận ra rằng lần này cô có phản ứng hơi thái quá, lại quá nhạy cảm.

Cô đang định mở miệng thì Phó Hoài lại bị người khác gọi đi, anh xoay người lại, cô còn tưởng rằng anh sẽ đi, vội vàng đuổi theo sau, kéo cổ tay anh rồi nhỏ giọng, có chút uỷ khuất mà nói: "Thực sự xin lỗi... Lúc trước tôi nói chuyện không được tốt cho lắm, tôi không nên nghi ngờ anh nhiều như vậy, hơn nữa khi nghi ngờ cũng không nói cho rõ ràng." Dừng lại một chút cô lại sụt sịt: "Nếu có chỗ nào khiến cho anh không thoải mái thì xin anh tha lỗi cho tôi."

Người đàn ông quay đầu lại, nhân viên quay phim ở đằng xa vẫn còn đang lớn tiếng gọi anh, nhưng anh không nghe được chữ nào nữa, trong mắt chỉ còn hình ảnh cô gái nhỏ đang giật giật góc tay áo của mình, một bộ dáng đang nhận sai lại còn tự trách bản thân, mí mắt rủ xuống nhìn có chút vô tội, làm cho anh không nỡ khiển trách.

Anh muốn nói rằng không sao, có đôi khi cãi nhau cũng là một loại thú vui trong tình yêu, anh chưa bao giờ trách cô. Nhưng có lẽ là thấy anh một hồi lâu vẫn không có phản ứng lại, cô thử thăm dò giật giật góc áo của anh vài cái, chậm rãi nâng ánh mắt lên.

Đôi mắt của cô ươn ướt, con ngươi rất sáng lại đáng thương mà chớp chớp hàng mi, giống như một con thú cưng đã làm sai đang ra sức lấy lòng chủ nhân của mình, giống như phát ra một loại tính hiệu nào đó, lại có chút giống như một loại trêu chọc trong thầm lặng.

Có trời mới biết, biểu cảm cùng đôi mắt đỏ hoe của cô hấp dẫn người ta như thế nào.

Người đàn ông đã sớm ném những chuyện khác lên chín tầng mây, nắm lấy bàn tay không bị thương của cô, trực tiếp lôi ra khỏi phòng quay phim, kéo đến dưới một bóng cây khuất trong khu rừng nhỏ.

Cả người Đàm Anh Anh run lên, còn tưởng rằng Phó Hoài muốn giết mình để trút giận, cô tỳ chân mình xuống đất, dùng sức chống cự, thề sống thề chết không bao giờ đi theo anh tiến lên phía trước.

Nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ trực tiếp ôm ngang cô lên, sau đó đặt người dựa vào thân cây.

Khi nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, cô vẫn còn chưa tỉnh mộng.

Cho đến khi mơ mơ màng màng phản ứng lại, thì hai tay mới từ từ chậm rãi ôm lấy cổ anh, hơi nhón mũi chân rồi nhắm mắt lại.

Cô viết rất nhiều về cảnh hôn, nhưng thật ra trên thực tế cô không biết cách hôn như thế nào, chỉ có kiến ​​thức lý thuyết phong phú, vì thế chỉ có thể chậm rãi đưa đầu lưỡi ra, thử quét qua môi, rồi tiến vào bên trong hàm răng của anh.

Nhưng không được bao lâu, đã bị người đàn ngậm lấy và mút vào, hơi thở của anh dồn dần nhưng vẫn cắn chặt môi cô, ngón tay cũng không biết từ khi nào đã cởi nút áo ở ngực của cô ra, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngực cô.

Cái lạnh ập đến cơ thể cô, ô ô ô cọ quậy, nhưng một lúc sau lòng bàn tay của người đàn ông lại nóng lên, thậm chí còn rất nóng, linh hoạt mà chơi đùa với đầu v* của cô.

Dường như từ lạnh như băng chuyển qua bùng cháy, đối với người đàn ông này mà nói chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Nụ hôn dừng lại khi Đàm Anh Anh thở không ra hơi, cô lấy lại hơi thở của mình, cảm thấy bên tai có những tiếng vù vù: "Đang yên đang lành tại sao anh lại... " Lại có bộ dạng như vậy?

Phó Hoài thấp giọng, tỏ vẻ bất lực.

"Ai kêu em dụ dỗ anh."

Cô sửng sốt, hai mắt hơi trừng lớn: "Em dụ dỗ anh khi nào?"

Nhưng người đàn ông không trả lời, mỉm cười cúi xuống, cởi quần dài của cô ra, trực tiếp xâm nhập vào giữa chân của cô rồi xoa xoa nhẹ hai cái.

Giọng anh có chút trêu chọc.

"Ướt rồi."

Anh dùng âm mũi mà nói.

- ----------------

Từ chối hiểu lời tác giả hic

Bạn tôi nói rằng vì bạn thích đàn ông nói nỗi buồn, nên bạn không muốn viết những bài luận tự do, phải không?

Tôi: Sao anh biết.

Điều gì khiến tôi thay đổi giữa đêm khuya? Đó là tình yêu hay trách nhiệm? Đó là một nước cờ được đặt ra bởi quá trẻ và vô cảm! cờ!!! Chính xác là thứ gì ập vào đầu tôi để tôi thực hiện lời thề thay đổi hàng ngày, tôi bận rộn đến mức phát điên.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Cảm ơn các bạn đã đọc truyện, nếu thấy hay xin hãy tặng chúng mình một ⭐ và cmt để nhà có thêm động lực nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nguồn: Yên Nhiên

24:45 08/05/2021

Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...