Sắc Xanh Ngày Tàn
Chương 1: Chỉ người chết mới mãi giữ bí mật (1)
“Nhìn từ một góc kín đáo bên cạnh lò sưởi, dường như cuộc sống vừa lam lũ lại vừa nguy hiểm.”
Hoắc Lan Hề nhìn thấy Lang Xuyên lần đầu vào đúng độ xuân về, khi ấy Lang Xuyên vẫn còn chưa được gọi là Lang Xuyên.
Ngày 12 tháng 3 năm 2965, buổi sáng trời quang, một người đàn ông tóc nâu bước vào tòa nhà Empire State thuộc bộ tư lệnh quân đội. Đồng phục không quân màu xanh thẫm làm nổi bật thân hình cao lớn của hắn. Ánh mắt màu xanh xám sâu xa, sống mũi cao thẳng, khuôn cằm hơi vểnh uyển chuyển tựa như dao khắc, đôi môi mỏng chẳng chút hồng hào, để lại cho người ta ấn tượng về sự thờ ơ, gò bó thậm chí là giao tiếp yếu kém. Hắn không giống dạng người đẹp nghiêng ngả chúng sinh, nhưng gương mặt hắn là kiểu sẽ không bao giờ phai nhòa trong trí nhớ dù qua bao lâu đi nữa.
Vẻ mặt của người đàn ông này nghiêm nghị, ánh mắt hờ hững, lạnh lùng như một vách núi dựng đứng. Mặc dù dọc đường đi, rất nhiều người chú ý tới hắn và hành lễ, hắn lại hoàn toàn không hề để tâm đến những sự cố gắng này, chỉ đáp lại bằng ánh mắt hài lòng có lệ.
Vài binh sĩ của lực lượng bảo vệ hoàng gia đúng lúc đi tới. Quân phục màu đen nhìn cực kỳ anh tuấn, viền cổ, phù hiệu cổ cùng với vành mũ đều có viền bạc đá hoa thông phẳng phiu, một con đại bàng dang cánh, hình dạng hung dữ được khảm vào vị trí phù hiệu trên mũ. Những người trẻ tuổi này có vóc người cao gầy lại tuấn tú, chiếc quần ống chẽn và bốt cổ cao màu đen, đai lưng bằng da tiệp màu đồng phục ôm lấy đường eo nhỏ gọn lại giúp chân bọn họ nom càng dài hơn. Nhờ huy hiệu con ong màu bạc trên mũ, những người lính bảo vệ này nhìn lại càng khí khái anh hùng làm người ta nể sợ, vậy nên người ngoài mới cung kính gọi bọn họ bằng cái tên “The Hornet”. (Ong bắp cày)
Bọn họ đang áp giải một con quái vật.
Nói quái vật có lẽ cũng không đúng lắm, người bị áp giải kia vẫn buông thõng đầu, cơ thể gập xuống, nhìn chẳng khác nào một đống máu thịt lẫn lộn. Thân thể như vừa trải qua khổ hình, quần áo rách nát gần như không thể che đậy, thoang thoảng tỏa ra một mùi tanh tưởi ghê tởm.
Ngay khi nhóm vệ binh đứng nghiêm chào Hoắc Lan Hề, quái vật vốn đang hấp hối kia lại đột nhiên sống dậy. Cậu ta nhanh chóng tấn công vào binh sĩ đứng gần mình nhất, cắn một phát lên cổ của đối phương. Binh sĩ kia ré lên một tiếng đau đớn, máu đỏ tràn ra từ vết thương trên cổ, phun tung tóe khắp nơi.
Vừa giãy khỏi trói buộc, con quái vật lập tức trở nên cực kỳ hung tàn, một người, hai người, ba người… Đến khi toàn bộ binh sĩ bị cậu ta hạ gục nằm ra đất, âm thanh khàn khàn tàn nhẫn phát ra từ cổ của cậu ta không giống như tiếng gào thét của con người, rồi cậu ta bắt đầu chạy về phía Hoắc Lan Hề.
Ánh mặt trời và sự tự do cũng giống như một khúc nhạc hờ hững đánh vào nội tâm, cậu ta nghe theo lời kêu gọi của chúng, cố sức chạy băng băng, như đã quên mất còn một người đang chắn trước mặt.
Đội vệ binh rút súng chạy về phía kẻ chạy trốn, nhưng hành động của người kia cực kỳ nhanh nhẹn nhạy bén khiến không ai làm gì được cậu ta. Cậu ta né trái né phải, thoát khỏi sự truy đuổi của làn đạn, trên người toàn là những vết trầy xước không đáng để tâm.
Dưới tình thế cấp bách khi thấy không thể ngăn cản được con quái vật kia, một binh lính trong đội bảo vệ hô lên với Hoắc Lan Hề: “Thiếu tá, ngăn nó lại!”
Tốc độ chạy và phản ứng nhạy bén của quái vật cũng khiến Hoắc Lan Hề kinh ngạc, đừng nói đám lính Hornet như bình hoa kia, dù là cấp dưới tinh anh do chính hắn dạy dỗ cũng chưa chắc có thể bì kịp.
Ngay khi quái vật kia tự cho rằng mình sắp thoát khỏi truy kích, người đàn ông đứng bất động nãy giờ bỗng tiến lên bằng tốc độ cực nhanh, đấm một quyền rất mạnh vào cằm cậu ta, nhắm đúng khoảnh khắc đối phương né đi nắm đấm theo bản năng mà lệch khỏi trọng tâm, hắn dùng tay trái của mình vòng ra sau gáy cậu ta, tấn công liên tục vào xương sống.
Tuy Hoắc Lan Hề là sĩ quan không quân nhưng cũng là cao thủ đánh nhau nhất nhì trong quân đội đế quốc. Trong quá trình trao đổi quyền cước, chẳng bao lâu sau, kẻ vốn đã bị thương kia đã rơi xuống thế bị động. Biểu hiện của cậu ta hoàn toàn không hiếu chiến mà chỉ đang nóng lòng chạy trốn, kết quả là chính vì tấn công chậm nên ăn đấm càng nhiều. Một cú tấn công thẳng vào xương sống, quái vật không chống đỡ được nữa, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi. Rất nhiều vệ binh nhân cơ hội này ào ào xông lên, đè chặt cậu ta xuống. Bọn họ nhanh chóng dùng kìm chích điện để giật điện cơ thể người kia, từng đợt kêu rên thảm thiết vang lên, máu tươi liên tiếp chảy ra từ những nơi ăn đạn, vô cùng thê thảm.
“Cảm ơn anh, thiếu tá.” Binh sĩ trẻ tuổi cúi đầu cảm ơn người đàn ông nọ, ai nấy đều cung kính nể trọng.
“Mấy người đông như thế, mà cậu ta chỉ có một mình.” Giọng nói cực kỳ lạnh, lại trầm. Hoắc Lan Hề khẽ cúi đầu chỉnh lại quân phục, đôi mắt xám xanh nặng nề quét về phía binh sĩ trước mặt, “Nếu đội bảo vệ quốc phòng chỉ có thế này, sự tồn tại của các người có còn ý nghĩa gì không?”
Giọng nói rất lãnh đạm, ánh mắt không hề dữ tợn nhưng đám Hornet ngày thường không ai bì nổi nhìn xong cũng bị dọa cho ngẩn người, luống cuống tay chân đứng đực ra tại chỗ, thở cũng không dám thở mạnh. Bỗng nhiên, một giọng nam trong trẻo vang lên phía sau Hoắc Lan Hề.
“Thân là cấp trên của bọn họ, tôi xin phép được tạ lỗi vì sơ suất đào tạo của mình.”
Đám lính nghe thấy giọng nói này như vớ được cứu tinh, lập tức đồng loạt quay sang nhìn gã, đứng nghiêm chào: “Xin tỏ lòng kính trọng tới ngài, trưởng quan!”
Hoắc Lan Hề quay đầu lại theo hướng âm thanh thì thấy người đang tiến tới gần mình là sĩ quan chỉ huy trưởng trẻ tuổi của đế quốc, Cận Tân.
Mọi người vẫn luôn nói The Hornet thì cao ráo đẹp trai, nhưng bọn họ không biết rằng đám binh sĩ này có một cấp trên còn xuất chúng nổi bật hơn rất nhiều. Áo choàng đen chấm chân bay phấp phới, đôi ủng da bóng loáng phát ra tiếng vang đanh tai theo từng nhịp bước, người đàn ông đang đi tới nom trẻ hơn Hoắc Lan Hề vài tuổi, dáng người lại ngang ngửa hắn, nơi khóe mắt có một nốt ruồi lệ, đường cằm hơi nhếch lên thành một góc đầy ngạo mạn. Cận Tân khinh khỉnh nhếch môi, dùng cái giọng chẳng hề mang chút tán dương nào mà nói: “Tất nhiên tôi cũng phải cảm ơn anh đã quyết đoán không do dự trong thời khắc nguy hiểm, anh vừa mới ngăn được một tai họa lớn đấy.”
“Đó là cái gì?” Hoắc Lan Hề nhíu mi, hướng ánh nhìn về con quái vật đang bị thương kia. Cậu ta vẫn đang vùng vẫy giãy chết nhưng động tác giãy giụa không còn kịch liệt, tiếng kêu cũng ngày càng mong manh.
“Anh đã quên câu nói kia sao,” Đôi mắt nâu vàng xuyên qua mái tóc dài đến vai, phối cùng bộ quân phục màu đỏ tươi lại càng trở nên lóa mắt. Cận Tân nhếch cằm, cảnh cáo đối phương bằng giọng điệu không mặn không nhạt, “chỉ có người chết mới mãi mãi giữ bí mật.”
Chỉ huy trưởng lệnh cho thuộc hạ đưa quái vật tới cơ sở nghiên cứu sinh vật, lại thấy người đàn ông trước mắt không hề có ý nhường đường. Hoắc Lan Hề nói: “Quốc hội không hề thông qua dự thảo nghị quyết lấy người sống làm thí nghiệm sinh hóa.”
“Không phải thí nghiệm sinh hóa, chỉ là thí nghiệm gene thông thường thôi.” Thấy vẻ mặt ngờ vực của đối phương, vị chỉ huy trưởng trẻ tuổi lững thững tiến lên vài bước, bổ sung thêm bằng ngữ điệu phấn chấn lòng người, “Anh có biết chúng ta đang sống trong một thời kỳ phi thường không, chống trả sự tấn công từ người thuộc hành tinh Melon là sứ mệnh tối cao của toàn bộ người Địa Cầu, chúng ta đang chiến đấu vì toàn nhân loại! Trong trận chiến kéo dài cả trăm năm này, đã có vài tỷ người phải hi sinh mạng sống, nhiều hơn nữa là những kẻ đang chờ đợi được gọi về từ tiền tuyến. Nếu như chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn thông qua kế hoạch cải tạo gene, đồng thời giành chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến này, tôi cho rằng mọi sự hi sinh đều đáng được tôn trọng.” Ngừng một chút, gã lại mỉm cười, “Tôi sẽ cùng người bạn Phí Lý Mang của anh, tiến hành mổ xẻ nó một cách triệt để nhất có thể, dùng nó để tìm ra cách khiến toàn bộ nhân loại trở nên mạnh hơn.”
“Nếu sau khi giải phẫu không thu hoạch được gì, các người có ghép cậu ta lại không?” Giọng của Hoắc Lan Hề vẫn rất lạnh lùng. Xuất phát từ bản năng và chức trách của một người lính nên hắn mới ra tay cản lại kẻ chạy trốn đả thương người khác này, nhưng trong lòng hắn không bao giờ cho phép bất cứ hành vi trái quy tắc nào.
“Ha ha! Thiếu tá, anh thú vị thật!” Sau một khoảng ngắn ngẩn người, Cận Tân hếch cằm, cười hềnh hệch như thể vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh chú ý lời lẽ khi nói chuyện với cấp trên đấy,” Gã đưa tay gõ lên quân hàm của mình, lại hướng ánh nhìn về binh sĩ vì bị cắt đứt cổ mà tắt thở kia, tiếp tục nói bằng ngữ điệu bất cần, “huống hồ vật thí nghiệm này còn giết người, vốn sẽ bị xử tử hình, mà giờ nó lại được phép cống hiến vì hạnh phúc của nhân loại, dù chết đi thì cũng là vinh hạnh của nó.”
Cận Tân ra hiệu bằng ánh mắt cho vệ binh mang vật thí nghiệm đi, thấy người đàn ông trước mắt vẫn đứng tại chỗ thì hỏi: “Anh muốn chống đối lệnh từ cấp trên sao?”
“Không, thưa trưởng quan.” Hoắc Lan Hề đứng thẳng lưng, chào đối phương bằng nghi thức quân đội cực kỳ tiêu chuẩn.
“Tốt lắm, thiếu tá.” Cận Tân hài lòng gật đầu, còn nhắc lại một lần như câu cửa miệng, “Lần tới, tôi sẽ cố gắng nhắc anh nhớ câu kia kỹ hơn, chỉ có người chết mới giữ bí mật thôi.”
Cận Tân xoay người rời đi, con quái vật kia cũng bị đám binh sĩ bảo vệ nhấc hai tay tha theo. Hoắc Lan Hề nhìn cậu ta, vậy mà lại thấy con quái vật vẫn cúi gằm đầu nãy giờ cũng ngẩng đầu lên nhìn mình.
Khuôn mặt lỗ chỗ vảy thịt như bị thối rữa, Hoắc Lan Hề không thể thấy rõ rốt cuộc người này trông như thế nào, chỉ có thể nhìn ra một đôi mắt sáng đến dị thường, dù cho có là sương mù hay bụi bặm của thế gian cũng đều không thể che khuất đi ánh sáng trong đôi mắt ấy, tựa như một ngôi sao mãi mãi không bao giờ tắt, tựa như ngọn đèn hoa tiêu lấp lóe trên mặt biển.
Cậu ta bỗng há mồm kêu to về phía hắn, khàn giọng cố sức gào to, như thể muốn kéo đứt dây thanh quản của mình.
Đôi mắt ấy vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, giống như cái đinh nhọn ghim vào thân thể. Hoắc Lan Hề lạnh tanh nhìn lại con quái vật kia, mãi cho đến khi đám vệ binh anh tuấn cao ráo lôi cậu ta khuất khỏi tầm mắt mình.
Đây là một kỷ nguyên hoàn toàn mới, không thể nói là tốt, cũng chẳng thể nói là tệ, nhưng chiến tranh thì đã liên miên đằng đẵng cả trăm năm.
New York, Paris, Cairo, còn cả São Paulo, chỉ trong một đêm, tất cả những thành phố nổi tiếng xa gần đều giẫm lên vết xe đổ của Pompeii*, nơi mà những người dân hiện đang sống được gọi là “Roeste”, đây là một khu vực hình vòng tròn mở rộng ra ngoài lấy khu của người giàu làm trung tâm. Từ khi sinh ra, mọi người đã bị đối xử một cách nghiêm ngặt dựa theo gene, sau đó bị phân chia vào khu vực phù hợp với thân phận của mình. Nơi xa nhất của Roeste có tới hơn bốn trăm ngàn cư dân, bọn họ phải hứng chịu bão lốc điên cuồng, thủy triều hung hãn, cái lạnh thấu xương khi nước đóng băng, mùa hè nóng bức dài đến vô tận, mặt đất nhiễm phèn không bói ra nổi một ngọn cỏ, tầng ozone thủng lỗ chỗ khắp nơi, bức xạ hạt nhân mà chiến tranh để lại cùng với cái thân phận “người hạ đẳng” đau đớn hơn tất thảy này.
*Pompeii là tàn tích một thành bang La Mã bị chôn vùi một phần gần Napoli, Ý, hiện nay trong vùng Campania, thuộc địa giới công xã Pompeii. Cùng với Herculaneum, Pompeii đã bị phá huỷ, và bị chôn vùi hoàn toàn, trong một vụ phun trào hai ngày của núi lửa Vesuvius năm 79 sau Công nguyên.
Đó là Gomorrah* mà Thượng Đế đã thiêu rụi trong cơn tức giận, nhưng mọi người thích gọi nó bằng cái tên Quận 11 hơn.
*Gomorrah cùng với Sodom là hai thành phố được nhắc đến trong Sách Sáng Thế, hai địa điểm trên từng là hai vương quốc nằm trên đồng bằng sông Jordan, phía bắc của vị trí Biển Chết ngày nay, và được miêu tả trong kinh thánh là những khu vực trù phú, xanh tươi và có hệ thống tưới tiêu phát triển. Theo Kinh Thánh, Sodom và Gomorrah bị Thiên Chúa phá hủy sau khi các thiên thần không thể tìm thấy người đàn ông chân chính ở đây.
Mà tại cái nơi tương đương với khu nhà giàu của Roeste trong mắt mọi người, một tấm vòm chắn tên là “Hàng rào hạt xung” được dựng lên trên đỉnh đầu dùng để cách ly người giàu khỏi những thiên tai hạn ách mà kẻ nghèo phải chịu. Những cánh đồng tưới xi-măng, những khu rừng bị máy móc nghiền nát, những tòa nhà kính sinh sôi lan tràn tựa như dương xỉ trong thời đại nguyên sinh, lấp kín mọi khoảng trống trong thành phố.
Đây là một kỷ nguyên không có mùa xuân.
Hết chương 1.
LÀM ƠN ĐỌC HẾT PHẦN NÀY TRƯỚC KHI CLICK CHƯƠNG 2
Zen: Truyện này không đọc để giải trí. Nếu bạn tìm kiếm một bộ truyện khiến bạn có thể khóc vì nó và bạn tin tưởng mình, vậy thì nó sẽ không khiến bạn thất vọng. Bộ truyện này không dành cho số đông, không dành cho những người đọc chỉ tìm kiếm những câu chuyện tình yêu đại trà nhan nhản ngoài kia, bộ truyện này dành cho những người có duyên với nó, đồng ý mở lòng ra để đón nhận nó.
Tên nhân vật trong truyện đều dùng tiếng Trung, nhưng bối cảnh là ở châu Âu. Tác giả note là vì tác giả thích thế nên mình sẽ giữ nguyên tên của nhân vật, chỉ chuyển tên địa danh thôi. Tuy nhiên tên nào chữ Hán đọc lên buồn cười quá thì mình sẽ chuyển thành tiếng Anh luôn nhe. Mình có một mình thôi nên trong quá trình gõ sẽ vẫn còn sót lỗi đánh máy do gõ quá nhanh, nếu bạn nhìn thấy thì cứ comment lỗi nhé mình sẽ sửa và cảm ơn bạn nhiều. Về pass thì mình đều lấy chi tiết trong truyện, nếu đọc kỹ thì sẽ thấy, điều duy nhất mình mong mỏi ở người đọc là trân trọng bộ truyện như cách mình trân trọng nó, và cách dễ nhất chính là đọc kỹ truyện đó. ^ ^ (Còn nếu bạn không thể, mình cũng không ép nha =]]])
Lại là những lời trải lòng a.k.a quét mìn hộ từ mình – một người rất yêu thương bộ truyện trên màn hình của các bạn. Mình muốn nói rằng, câu chuyện này đề cao chủ nghĩa anh hùng thời chiến, đề cao sự hòa hợp giao thoa về tâm hồn của hai nhân vật chính, đây là thứ cảm xúc vượt trên bất cứ thứ tình cảm hay tình dục nào, nó trần trụi hơn, cao cả và cuồng nhiệt hơn. Mình đã viết mấy đoạn cực dài phân tích về hai nhân vật chính, nhưng cuối cùng lại xóa đi hết, vì mình thấy với người muốn hiểu, họ sẽ hiểu mà không cần mình lèo lái, còn với những người không muốn hiểu, mình có viết dài mấy cũng vô ích mà thôi.
Mình từng rất đắn đo xem có nên chia sẻ bộ truyện này hay không, vì với mình nó quá quý giá và mình thật sự ích kỷ không muốn những người mà giá trị quan, nhân sinh quan và thế giới quan chưa phát triển đủ đầy đọc được, vì kiểu gì cũng sẽ ôm những nhận thức lệch lạc về nó, rồi đi ông ổng ngoài kia về những chi tiết bề nổi mà rõ ràng không phải là thứ truyện muốn truyền tải, dẫn theo một đống quan điểm sai lệch về truyện. Mình thậm chí đã treo câu “tự làm tự đọc không có nhu cầu chia sẻ” suốt vài tháng trong quá trình gõ truyện, nhưng khi đi tới cuối, mình bỗng cảm thấy có những giá trị sẽ chạm tới trái tim người xứng đáng với nó, có những ý nghĩa sẽ làm rung động những người mở lòng muốn đón nhận nó một cách tỉnh táo nhất. Thế nên, mình chia sẻ, vì nó khiến lòng mình thoải mái, chứ không phải mình cầu xin ai đọc cả.
Mình nói thẳng nhé, công trong này có vợ chưa cưới rồi, dù yêu hay không yêu thì cũng vẫn là đã có vợ chưa cưới, nếu đọc đến đây mà bạn cảm thấy không chịu nổi, không thông cảm nổi, click back luôn, đừng quay lại, đừng đọc, mình chưa từng quỳ lạy van xin ai phải đọc truyện ở nhà mình cả, các bạn nghĩ mình chảnh chọe mẹ thiên hạ tự cao tự đại đuổi khách gì cũng được, mình không quan tâm. Nếu bạn chấp nhận đọc tiếp, vậy bạn phải chịu trách nhiệm cho quyết định của bạn. Mình không tẩy trắng cho nhân vật, dù cho trong một số hoàn cảnh và tình thế, người ta không thể làm gì được, nhưng mình lại không hề giận hay thù ghét nhân vật vì lựa chọn của họ, thậm chí đến tận chương 68, có chi tiết mà ban đầu mình còn không hiểu nổi tại sao tác giả lại đưa vào, nhưng ngẫm lại thật kỹ, mình bỗng thấy xúc động vô cùng. Còn vì lý do tại sao, mình tin là nếu đọc và cảm nhận, bạn sẽ phần nào hiểu được.
Không phải vì đây là đam mỹ mà mình muốn cổ xúy chuyện tình yêu nam nam, mình chỉ mong người đọc có một cái nhìn đúng đắn về những phân tầng trong tình cảm được miêu tả trong truyện mà thôi, dù là nam-nữ hay nam-nam. Mình cảm thấy cần có trách nhiệm nói những lời này ngay từ chương này, tránh cho sau này chúng ta lại buông lời cay đắng với nhau. Và – cấm – chửi – nhân – vật – nữ.
Dù gì đi nữa, đây vẫn là một câu chuyện đề cao chủ nghĩa anh hùng lãng mạn. Mỗi một mảnh đời trong này, theo một cách nào đó đều đáng thương và có lý do để đáng trách, dù là Cận Tân, Cận Á, Đồng Nguyên, Andreas hay Hoắc Lan Hề. Mình không thể ghét được bất cứ ai trong này, dù là phản diện hay chính diện, vì mình thương họ nhiều hơn. Nếu bạn cảm thấy không thể chịu được và đồng cảm được trước những hành động và lời nói của người này hay người kia, hãy rời đi sớm. Còn nếu bạn cảm thấy mình có thể hiểu được cho nhân vật, hiểu được giá trị đằng sau mỗi hành động và câu nói, đằng sau những câu chữ và nghệ thuật dùng từ đó, vậy chào mừng bạn đến với áng văn sử thi lãng mạn hào hùng nhất cuộc đời đọc đam của mình. ♥(✿ฺ´∀`✿ฺ)ノ
Hoắc Lan Hề nhìn thấy Lang Xuyên lần đầu vào đúng độ xuân về, khi ấy Lang Xuyên vẫn còn chưa được gọi là Lang Xuyên.
Ngày 12 tháng 3 năm 2965, buổi sáng trời quang, một người đàn ông tóc nâu bước vào tòa nhà Empire State thuộc bộ tư lệnh quân đội. Đồng phục không quân màu xanh thẫm làm nổi bật thân hình cao lớn của hắn. Ánh mắt màu xanh xám sâu xa, sống mũi cao thẳng, khuôn cằm hơi vểnh uyển chuyển tựa như dao khắc, đôi môi mỏng chẳng chút hồng hào, để lại cho người ta ấn tượng về sự thờ ơ, gò bó thậm chí là giao tiếp yếu kém. Hắn không giống dạng người đẹp nghiêng ngả chúng sinh, nhưng gương mặt hắn là kiểu sẽ không bao giờ phai nhòa trong trí nhớ dù qua bao lâu đi nữa.
Vẻ mặt của người đàn ông này nghiêm nghị, ánh mắt hờ hững, lạnh lùng như một vách núi dựng đứng. Mặc dù dọc đường đi, rất nhiều người chú ý tới hắn và hành lễ, hắn lại hoàn toàn không hề để tâm đến những sự cố gắng này, chỉ đáp lại bằng ánh mắt hài lòng có lệ.
Vài binh sĩ của lực lượng bảo vệ hoàng gia đúng lúc đi tới. Quân phục màu đen nhìn cực kỳ anh tuấn, viền cổ, phù hiệu cổ cùng với vành mũ đều có viền bạc đá hoa thông phẳng phiu, một con đại bàng dang cánh, hình dạng hung dữ được khảm vào vị trí phù hiệu trên mũ. Những người trẻ tuổi này có vóc người cao gầy lại tuấn tú, chiếc quần ống chẽn và bốt cổ cao màu đen, đai lưng bằng da tiệp màu đồng phục ôm lấy đường eo nhỏ gọn lại giúp chân bọn họ nom càng dài hơn. Nhờ huy hiệu con ong màu bạc trên mũ, những người lính bảo vệ này nhìn lại càng khí khái anh hùng làm người ta nể sợ, vậy nên người ngoài mới cung kính gọi bọn họ bằng cái tên “The Hornet”. (Ong bắp cày)
Bọn họ đang áp giải một con quái vật.
Nói quái vật có lẽ cũng không đúng lắm, người bị áp giải kia vẫn buông thõng đầu, cơ thể gập xuống, nhìn chẳng khác nào một đống máu thịt lẫn lộn. Thân thể như vừa trải qua khổ hình, quần áo rách nát gần như không thể che đậy, thoang thoảng tỏa ra một mùi tanh tưởi ghê tởm.
Ngay khi nhóm vệ binh đứng nghiêm chào Hoắc Lan Hề, quái vật vốn đang hấp hối kia lại đột nhiên sống dậy. Cậu ta nhanh chóng tấn công vào binh sĩ đứng gần mình nhất, cắn một phát lên cổ của đối phương. Binh sĩ kia ré lên một tiếng đau đớn, máu đỏ tràn ra từ vết thương trên cổ, phun tung tóe khắp nơi.
Vừa giãy khỏi trói buộc, con quái vật lập tức trở nên cực kỳ hung tàn, một người, hai người, ba người… Đến khi toàn bộ binh sĩ bị cậu ta hạ gục nằm ra đất, âm thanh khàn khàn tàn nhẫn phát ra từ cổ của cậu ta không giống như tiếng gào thét của con người, rồi cậu ta bắt đầu chạy về phía Hoắc Lan Hề.
Ánh mặt trời và sự tự do cũng giống như một khúc nhạc hờ hững đánh vào nội tâm, cậu ta nghe theo lời kêu gọi của chúng, cố sức chạy băng băng, như đã quên mất còn một người đang chắn trước mặt.
Đội vệ binh rút súng chạy về phía kẻ chạy trốn, nhưng hành động của người kia cực kỳ nhanh nhẹn nhạy bén khiến không ai làm gì được cậu ta. Cậu ta né trái né phải, thoát khỏi sự truy đuổi của làn đạn, trên người toàn là những vết trầy xước không đáng để tâm.
Dưới tình thế cấp bách khi thấy không thể ngăn cản được con quái vật kia, một binh lính trong đội bảo vệ hô lên với Hoắc Lan Hề: “Thiếu tá, ngăn nó lại!”
Tốc độ chạy và phản ứng nhạy bén của quái vật cũng khiến Hoắc Lan Hề kinh ngạc, đừng nói đám lính Hornet như bình hoa kia, dù là cấp dưới tinh anh do chính hắn dạy dỗ cũng chưa chắc có thể bì kịp.
Ngay khi quái vật kia tự cho rằng mình sắp thoát khỏi truy kích, người đàn ông đứng bất động nãy giờ bỗng tiến lên bằng tốc độ cực nhanh, đấm một quyền rất mạnh vào cằm cậu ta, nhắm đúng khoảnh khắc đối phương né đi nắm đấm theo bản năng mà lệch khỏi trọng tâm, hắn dùng tay trái của mình vòng ra sau gáy cậu ta, tấn công liên tục vào xương sống.
Tuy Hoắc Lan Hề là sĩ quan không quân nhưng cũng là cao thủ đánh nhau nhất nhì trong quân đội đế quốc. Trong quá trình trao đổi quyền cước, chẳng bao lâu sau, kẻ vốn đã bị thương kia đã rơi xuống thế bị động. Biểu hiện của cậu ta hoàn toàn không hiếu chiến mà chỉ đang nóng lòng chạy trốn, kết quả là chính vì tấn công chậm nên ăn đấm càng nhiều. Một cú tấn công thẳng vào xương sống, quái vật không chống đỡ được nữa, cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi. Rất nhiều vệ binh nhân cơ hội này ào ào xông lên, đè chặt cậu ta xuống. Bọn họ nhanh chóng dùng kìm chích điện để giật điện cơ thể người kia, từng đợt kêu rên thảm thiết vang lên, máu tươi liên tiếp chảy ra từ những nơi ăn đạn, vô cùng thê thảm.
“Cảm ơn anh, thiếu tá.” Binh sĩ trẻ tuổi cúi đầu cảm ơn người đàn ông nọ, ai nấy đều cung kính nể trọng.
“Mấy người đông như thế, mà cậu ta chỉ có một mình.” Giọng nói cực kỳ lạnh, lại trầm. Hoắc Lan Hề khẽ cúi đầu chỉnh lại quân phục, đôi mắt xám xanh nặng nề quét về phía binh sĩ trước mặt, “Nếu đội bảo vệ quốc phòng chỉ có thế này, sự tồn tại của các người có còn ý nghĩa gì không?”
Giọng nói rất lãnh đạm, ánh mắt không hề dữ tợn nhưng đám Hornet ngày thường không ai bì nổi nhìn xong cũng bị dọa cho ngẩn người, luống cuống tay chân đứng đực ra tại chỗ, thở cũng không dám thở mạnh. Bỗng nhiên, một giọng nam trong trẻo vang lên phía sau Hoắc Lan Hề.
“Thân là cấp trên của bọn họ, tôi xin phép được tạ lỗi vì sơ suất đào tạo của mình.”
Đám lính nghe thấy giọng nói này như vớ được cứu tinh, lập tức đồng loạt quay sang nhìn gã, đứng nghiêm chào: “Xin tỏ lòng kính trọng tới ngài, trưởng quan!”
Hoắc Lan Hề quay đầu lại theo hướng âm thanh thì thấy người đang tiến tới gần mình là sĩ quan chỉ huy trưởng trẻ tuổi của đế quốc, Cận Tân.
Mọi người vẫn luôn nói The Hornet thì cao ráo đẹp trai, nhưng bọn họ không biết rằng đám binh sĩ này có một cấp trên còn xuất chúng nổi bật hơn rất nhiều. Áo choàng đen chấm chân bay phấp phới, đôi ủng da bóng loáng phát ra tiếng vang đanh tai theo từng nhịp bước, người đàn ông đang đi tới nom trẻ hơn Hoắc Lan Hề vài tuổi, dáng người lại ngang ngửa hắn, nơi khóe mắt có một nốt ruồi lệ, đường cằm hơi nhếch lên thành một góc đầy ngạo mạn. Cận Tân khinh khỉnh nhếch môi, dùng cái giọng chẳng hề mang chút tán dương nào mà nói: “Tất nhiên tôi cũng phải cảm ơn anh đã quyết đoán không do dự trong thời khắc nguy hiểm, anh vừa mới ngăn được một tai họa lớn đấy.”
“Đó là cái gì?” Hoắc Lan Hề nhíu mi, hướng ánh nhìn về con quái vật đang bị thương kia. Cậu ta vẫn đang vùng vẫy giãy chết nhưng động tác giãy giụa không còn kịch liệt, tiếng kêu cũng ngày càng mong manh.
“Anh đã quên câu nói kia sao,” Đôi mắt nâu vàng xuyên qua mái tóc dài đến vai, phối cùng bộ quân phục màu đỏ tươi lại càng trở nên lóa mắt. Cận Tân nhếch cằm, cảnh cáo đối phương bằng giọng điệu không mặn không nhạt, “chỉ có người chết mới mãi mãi giữ bí mật.”
Chỉ huy trưởng lệnh cho thuộc hạ đưa quái vật tới cơ sở nghiên cứu sinh vật, lại thấy người đàn ông trước mắt không hề có ý nhường đường. Hoắc Lan Hề nói: “Quốc hội không hề thông qua dự thảo nghị quyết lấy người sống làm thí nghiệm sinh hóa.”
“Không phải thí nghiệm sinh hóa, chỉ là thí nghiệm gene thông thường thôi.” Thấy vẻ mặt ngờ vực của đối phương, vị chỉ huy trưởng trẻ tuổi lững thững tiến lên vài bước, bổ sung thêm bằng ngữ điệu phấn chấn lòng người, “Anh có biết chúng ta đang sống trong một thời kỳ phi thường không, chống trả sự tấn công từ người thuộc hành tinh Melon là sứ mệnh tối cao của toàn bộ người Địa Cầu, chúng ta đang chiến đấu vì toàn nhân loại! Trong trận chiến kéo dài cả trăm năm này, đã có vài tỷ người phải hi sinh mạng sống, nhiều hơn nữa là những kẻ đang chờ đợi được gọi về từ tiền tuyến. Nếu như chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn thông qua kế hoạch cải tạo gene, đồng thời giành chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến này, tôi cho rằng mọi sự hi sinh đều đáng được tôn trọng.” Ngừng một chút, gã lại mỉm cười, “Tôi sẽ cùng người bạn Phí Lý Mang của anh, tiến hành mổ xẻ nó một cách triệt để nhất có thể, dùng nó để tìm ra cách khiến toàn bộ nhân loại trở nên mạnh hơn.”
“Nếu sau khi giải phẫu không thu hoạch được gì, các người có ghép cậu ta lại không?” Giọng của Hoắc Lan Hề vẫn rất lạnh lùng. Xuất phát từ bản năng và chức trách của một người lính nên hắn mới ra tay cản lại kẻ chạy trốn đả thương người khác này, nhưng trong lòng hắn không bao giờ cho phép bất cứ hành vi trái quy tắc nào.
“Ha ha! Thiếu tá, anh thú vị thật!” Sau một khoảng ngắn ngẩn người, Cận Tân hếch cằm, cười hềnh hệch như thể vừa nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, “Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở anh chú ý lời lẽ khi nói chuyện với cấp trên đấy,” Gã đưa tay gõ lên quân hàm của mình, lại hướng ánh nhìn về binh sĩ vì bị cắt đứt cổ mà tắt thở kia, tiếp tục nói bằng ngữ điệu bất cần, “huống hồ vật thí nghiệm này còn giết người, vốn sẽ bị xử tử hình, mà giờ nó lại được phép cống hiến vì hạnh phúc của nhân loại, dù chết đi thì cũng là vinh hạnh của nó.”
Cận Tân ra hiệu bằng ánh mắt cho vệ binh mang vật thí nghiệm đi, thấy người đàn ông trước mắt vẫn đứng tại chỗ thì hỏi: “Anh muốn chống đối lệnh từ cấp trên sao?”
“Không, thưa trưởng quan.” Hoắc Lan Hề đứng thẳng lưng, chào đối phương bằng nghi thức quân đội cực kỳ tiêu chuẩn.
“Tốt lắm, thiếu tá.” Cận Tân hài lòng gật đầu, còn nhắc lại một lần như câu cửa miệng, “Lần tới, tôi sẽ cố gắng nhắc anh nhớ câu kia kỹ hơn, chỉ có người chết mới giữ bí mật thôi.”
Cận Tân xoay người rời đi, con quái vật kia cũng bị đám binh sĩ bảo vệ nhấc hai tay tha theo. Hoắc Lan Hề nhìn cậu ta, vậy mà lại thấy con quái vật vẫn cúi gằm đầu nãy giờ cũng ngẩng đầu lên nhìn mình.
Khuôn mặt lỗ chỗ vảy thịt như bị thối rữa, Hoắc Lan Hề không thể thấy rõ rốt cuộc người này trông như thế nào, chỉ có thể nhìn ra một đôi mắt sáng đến dị thường, dù cho có là sương mù hay bụi bặm của thế gian cũng đều không thể che khuất đi ánh sáng trong đôi mắt ấy, tựa như một ngôi sao mãi mãi không bao giờ tắt, tựa như ngọn đèn hoa tiêu lấp lóe trên mặt biển.
Cậu ta bỗng há mồm kêu to về phía hắn, khàn giọng cố sức gào to, như thể muốn kéo đứt dây thanh quản của mình.
Đôi mắt ấy vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm, giống như cái đinh nhọn ghim vào thân thể. Hoắc Lan Hề lạnh tanh nhìn lại con quái vật kia, mãi cho đến khi đám vệ binh anh tuấn cao ráo lôi cậu ta khuất khỏi tầm mắt mình.
Đây là một kỷ nguyên hoàn toàn mới, không thể nói là tốt, cũng chẳng thể nói là tệ, nhưng chiến tranh thì đã liên miên đằng đẵng cả trăm năm.
New York, Paris, Cairo, còn cả São Paulo, chỉ trong một đêm, tất cả những thành phố nổi tiếng xa gần đều giẫm lên vết xe đổ của Pompeii*, nơi mà những người dân hiện đang sống được gọi là “Roeste”, đây là một khu vực hình vòng tròn mở rộng ra ngoài lấy khu của người giàu làm trung tâm. Từ khi sinh ra, mọi người đã bị đối xử một cách nghiêm ngặt dựa theo gene, sau đó bị phân chia vào khu vực phù hợp với thân phận của mình. Nơi xa nhất của Roeste có tới hơn bốn trăm ngàn cư dân, bọn họ phải hứng chịu bão lốc điên cuồng, thủy triều hung hãn, cái lạnh thấu xương khi nước đóng băng, mùa hè nóng bức dài đến vô tận, mặt đất nhiễm phèn không bói ra nổi một ngọn cỏ, tầng ozone thủng lỗ chỗ khắp nơi, bức xạ hạt nhân mà chiến tranh để lại cùng với cái thân phận “người hạ đẳng” đau đớn hơn tất thảy này.
*Pompeii là tàn tích một thành bang La Mã bị chôn vùi một phần gần Napoli, Ý, hiện nay trong vùng Campania, thuộc địa giới công xã Pompeii. Cùng với Herculaneum, Pompeii đã bị phá huỷ, và bị chôn vùi hoàn toàn, trong một vụ phun trào hai ngày của núi lửa Vesuvius năm 79 sau Công nguyên.
Đó là Gomorrah* mà Thượng Đế đã thiêu rụi trong cơn tức giận, nhưng mọi người thích gọi nó bằng cái tên Quận 11 hơn.
*Gomorrah cùng với Sodom là hai thành phố được nhắc đến trong Sách Sáng Thế, hai địa điểm trên từng là hai vương quốc nằm trên đồng bằng sông Jordan, phía bắc của vị trí Biển Chết ngày nay, và được miêu tả trong kinh thánh là những khu vực trù phú, xanh tươi và có hệ thống tưới tiêu phát triển. Theo Kinh Thánh, Sodom và Gomorrah bị Thiên Chúa phá hủy sau khi các thiên thần không thể tìm thấy người đàn ông chân chính ở đây.
Mà tại cái nơi tương đương với khu nhà giàu của Roeste trong mắt mọi người, một tấm vòm chắn tên là “Hàng rào hạt xung” được dựng lên trên đỉnh đầu dùng để cách ly người giàu khỏi những thiên tai hạn ách mà kẻ nghèo phải chịu. Những cánh đồng tưới xi-măng, những khu rừng bị máy móc nghiền nát, những tòa nhà kính sinh sôi lan tràn tựa như dương xỉ trong thời đại nguyên sinh, lấp kín mọi khoảng trống trong thành phố.
Đây là một kỷ nguyên không có mùa xuân.
Hết chương 1.
LÀM ƠN ĐỌC HẾT PHẦN NÀY TRƯỚC KHI CLICK CHƯƠNG 2
Zen: Truyện này không đọc để giải trí. Nếu bạn tìm kiếm một bộ truyện khiến bạn có thể khóc vì nó và bạn tin tưởng mình, vậy thì nó sẽ không khiến bạn thất vọng. Bộ truyện này không dành cho số đông, không dành cho những người đọc chỉ tìm kiếm những câu chuyện tình yêu đại trà nhan nhản ngoài kia, bộ truyện này dành cho những người có duyên với nó, đồng ý mở lòng ra để đón nhận nó.
Tên nhân vật trong truyện đều dùng tiếng Trung, nhưng bối cảnh là ở châu Âu. Tác giả note là vì tác giả thích thế nên mình sẽ giữ nguyên tên của nhân vật, chỉ chuyển tên địa danh thôi. Tuy nhiên tên nào chữ Hán đọc lên buồn cười quá thì mình sẽ chuyển thành tiếng Anh luôn nhe. Mình có một mình thôi nên trong quá trình gõ sẽ vẫn còn sót lỗi đánh máy do gõ quá nhanh, nếu bạn nhìn thấy thì cứ comment lỗi nhé mình sẽ sửa và cảm ơn bạn nhiều. Về pass thì mình đều lấy chi tiết trong truyện, nếu đọc kỹ thì sẽ thấy, điều duy nhất mình mong mỏi ở người đọc là trân trọng bộ truyện như cách mình trân trọng nó, và cách dễ nhất chính là đọc kỹ truyện đó. ^ ^ (Còn nếu bạn không thể, mình cũng không ép nha =]]])
Lại là những lời trải lòng a.k.a quét mìn hộ từ mình – một người rất yêu thương bộ truyện trên màn hình của các bạn. Mình muốn nói rằng, câu chuyện này đề cao chủ nghĩa anh hùng thời chiến, đề cao sự hòa hợp giao thoa về tâm hồn của hai nhân vật chính, đây là thứ cảm xúc vượt trên bất cứ thứ tình cảm hay tình dục nào, nó trần trụi hơn, cao cả và cuồng nhiệt hơn. Mình đã viết mấy đoạn cực dài phân tích về hai nhân vật chính, nhưng cuối cùng lại xóa đi hết, vì mình thấy với người muốn hiểu, họ sẽ hiểu mà không cần mình lèo lái, còn với những người không muốn hiểu, mình có viết dài mấy cũng vô ích mà thôi.
Mình từng rất đắn đo xem có nên chia sẻ bộ truyện này hay không, vì với mình nó quá quý giá và mình thật sự ích kỷ không muốn những người mà giá trị quan, nhân sinh quan và thế giới quan chưa phát triển đủ đầy đọc được, vì kiểu gì cũng sẽ ôm những nhận thức lệch lạc về nó, rồi đi ông ổng ngoài kia về những chi tiết bề nổi mà rõ ràng không phải là thứ truyện muốn truyền tải, dẫn theo một đống quan điểm sai lệch về truyện. Mình thậm chí đã treo câu “tự làm tự đọc không có nhu cầu chia sẻ” suốt vài tháng trong quá trình gõ truyện, nhưng khi đi tới cuối, mình bỗng cảm thấy có những giá trị sẽ chạm tới trái tim người xứng đáng với nó, có những ý nghĩa sẽ làm rung động những người mở lòng muốn đón nhận nó một cách tỉnh táo nhất. Thế nên, mình chia sẻ, vì nó khiến lòng mình thoải mái, chứ không phải mình cầu xin ai đọc cả.
Mình nói thẳng nhé, công trong này có vợ chưa cưới rồi, dù yêu hay không yêu thì cũng vẫn là đã có vợ chưa cưới, nếu đọc đến đây mà bạn cảm thấy không chịu nổi, không thông cảm nổi, click back luôn, đừng quay lại, đừng đọc, mình chưa từng quỳ lạy van xin ai phải đọc truyện ở nhà mình cả, các bạn nghĩ mình chảnh chọe mẹ thiên hạ tự cao tự đại đuổi khách gì cũng được, mình không quan tâm. Nếu bạn chấp nhận đọc tiếp, vậy bạn phải chịu trách nhiệm cho quyết định của bạn. Mình không tẩy trắng cho nhân vật, dù cho trong một số hoàn cảnh và tình thế, người ta không thể làm gì được, nhưng mình lại không hề giận hay thù ghét nhân vật vì lựa chọn của họ, thậm chí đến tận chương 68, có chi tiết mà ban đầu mình còn không hiểu nổi tại sao tác giả lại đưa vào, nhưng ngẫm lại thật kỹ, mình bỗng thấy xúc động vô cùng. Còn vì lý do tại sao, mình tin là nếu đọc và cảm nhận, bạn sẽ phần nào hiểu được.
Không phải vì đây là đam mỹ mà mình muốn cổ xúy chuyện tình yêu nam nam, mình chỉ mong người đọc có một cái nhìn đúng đắn về những phân tầng trong tình cảm được miêu tả trong truyện mà thôi, dù là nam-nữ hay nam-nam. Mình cảm thấy cần có trách nhiệm nói những lời này ngay từ chương này, tránh cho sau này chúng ta lại buông lời cay đắng với nhau. Và – cấm – chửi – nhân – vật – nữ.
Dù gì đi nữa, đây vẫn là một câu chuyện đề cao chủ nghĩa anh hùng lãng mạn. Mỗi một mảnh đời trong này, theo một cách nào đó đều đáng thương và có lý do để đáng trách, dù là Cận Tân, Cận Á, Đồng Nguyên, Andreas hay Hoắc Lan Hề. Mình không thể ghét được bất cứ ai trong này, dù là phản diện hay chính diện, vì mình thương họ nhiều hơn. Nếu bạn cảm thấy không thể chịu được và đồng cảm được trước những hành động và lời nói của người này hay người kia, hãy rời đi sớm. Còn nếu bạn cảm thấy mình có thể hiểu được cho nhân vật, hiểu được giá trị đằng sau mỗi hành động và câu nói, đằng sau những câu chữ và nghệ thuật dùng từ đó, vậy chào mừng bạn đến với áng văn sử thi lãng mạn hào hùng nhất cuộc đời đọc đam của mình. ♥(✿ฺ´∀`✿ฺ)ノ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương