Săn Tìm
Chương 131: Đối tác (Hết)
Tụ họp sôi nổi rồi chia tay lưu luyến.
Các gian hàng triển lãm dựng trong Đại hội lục tục được dỡ bỏ, chỉ còn lại một mớ lộn xộn trong đêm.
Sau khi kết thúc, rất nhiều người đã đi ngay tối đó, cũng có người muốn ở lại khách sạn một đêm, đợi sáng hôm sau mới đi.
Ai đến từ đâu thì về lại đó.
Tuy đã từng đoàn kết một lòng, xưng anh em với nhau trong hội trường này, nhưng sau khi về lại chiến trường của mình, nếu trái đất tròn đụng phải nhau thì cũng chẳng ngại chiến tới bến, cùng lắm năm sau đi dự Đại hội xin lỗi một tiếng là xong.
Chỉ có vài công ty nán lại thêm một buổi nữa. Sau đợt khảo sát ở Đại hội lần này, Liên đoàn Headhunter Quốc tế đã chọn được mười công ty headhunter trong nước để mời họ chính thức gia nhập Liên đoàn headhunter và tham dự lễ ký hiệp ước.
Hầu hết những cái tên có mặt trong danh sách đều là những công ty có uy tín trong nước hoặc đã thể hiện xuất sắc trong kỳ Đại hội này.
Kỳ Lộ và Hàng Hướng đều có suất.
Lúc Tôn Khắc Thành biết tin chỉ thiếu nước cười rách cả miệng, suýt quên luôn vụ gian hàng triển lãm, hớn hở đi dự lễ ký hiệp ước với Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ.
Bên phía Hàng Hướng có Trang Trạch đại diện tham dự.
Sau một thời gian quan sát, hầu như ai cũng biết hắn rất thân với đám người trong Liên đoàn Headhunter Quốc tế. Tuy buổi lễ ký hiệp ước này không quy định thứ tự đứng của mười công ty, nhưng riêng Trang Trạch lại được phía Liên đoàn Headhunter Quốc tế tiếp đãi đặc biệt, nhờ đó mà Hàng Hướng cũng được nở mày nở mặt, cứ như thể các công ty và headhunter khác chỉ là vai phụ đứng ngoài cổ vũ vậy.
Sau buổi lễ, có không ít headhunter hễ nhắc tới chuyện này là cho rằng nhờ Trang Trạch mà Hàng Hướng sẽ cải tử hoàn sinh, bừng bừng tỏa sáng. Hơn nữa mấy năm gần đây đang thịnh hành xu hướng các công ty nội địa vươn ra thế giới, chuyện nhân tài luân chuyển quốc tế diễn ra ngày càng thường xuyên. Nếu Hàng Hướng được Liên đoàn Headhunter Quốc tế ưu ái và cung cấp nguồn lực thì e là sẽ bỏ xa các công ty khác từ vạch xuất phát.
Nhưng không ai ngờ được rằng chỉ chưa đến một tháng sau, Hiệp hội headhunter trong nước lại đột nhiên tổ chức một cuộc họp với sự có mặt của toàn thể thành viên do Trần Chí Sơn yêu cầu.
Tất cả thành viên của Hiệp hội headhunter đều bỏ phiếu biểu quyết, không ngờ lại có hơn một nửa tán thành quyết định đá bay Hàng Hướng khỏi Ban trị sự của Hiệp hội Headhunter!
Nghe đồn hôm ấy bỏ phiếu xong, mặt Trình Ký lúc rời khỏi đó đen như đáy nồi.
Nhưng đó chỉ mới là mở đầu.
Một tin sốc hơn nữa đến từ nội bộ Hàng Hướng, hoặc nói chính xác hơn là từ nội bộ tập đoàn Lượng Tử – bên đã thu mua Hàng Hướng cách đây hơn một năm.
Ba tháng sau khi Đại hội RECC kết thúc, không hề báo trước tiếng nào, tập đoàn Lượng Tử bất ngờ thông báo giảm biên chế đợt đầu tiên. Nhằm giảm chi phí tăng lợi nhuận, họ sa thải 60% nhân viên Hàng Hướng, số còn lại gom thành nhóm tuyển dụng đặc biệt trực thuộc phòng Nhân sự, chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân tài cho tập đoàn.
Không ngờ người phụ trách lần giảm biên chế này lại là Giám đốc headhunter mới tới của Hàng Hướng – Trang Trạch!
Tin này vừa tung ra, toàn ngành sốc rớt cằm.
Ngay cả Lâm Khấu Khấu cũng không đỡ nổi.
Cô vốn nghĩ tuy Trang Trạch từng làm giảm biên chế nhưng nếu có thể đè bẹp nhiều tinh anh như thế trong Đại hội thì chắc cũng có tài, Thi Định Thanh đã chọn đúng người khi thuê hắn về làm Giám đốc headhunter. Ấy thế mà kẻ giơ dao chém Hàng Hướng lại chính là hắn!
Mỗi Bùi Thứ là nghe tin này xong vẫn tỉnh rụi, có vẻ không hề bất ngờ chút nào.
Lâm Khấu Khấu không khỏi ngạc nhiên.
Bùi Thứ nhớ mấy tháng trước, lúc Trang Trạch muốn dụ anh quay lại nghề giảm biên chế đã buột miệng thốt ra một câu: “Hàng Hướng đã bị tập đoàn Lượng Tử thu mua, người trả lương cho tôi có phải là Thi Định Thanh đâu.”
Khi ấy anh đã phát hiện mục đích Trang Trạch đến Hàng Hướng không hề đơn giản.
Dù một nửa số viên chức Hồng Kông chết đói thì cũng không đến lượt Trang Trạch được.
Hắn là người đứng đầu lĩnh vực giảm biên chế, nếu chỉ vì thấy tò mò về Bùi Thứ, Lâm Khấu Khấu, thậm chí là Hàng Hướng và Kỳ Lộ mà tới Trung Quốc, chịu hạ mình làm Giám đốc headhunter thì thật sự không phù hợp với tính cách thấy “lợi” đâu là bâu đấy của hắn.
Bùi Thứ giải thích vắn tắt mấy câu.
Lâm Khấu Khấu chợt thấy lòng dạ ngổn ngang: “Làm sao Thi Định Thanh ngờ được rằng có ngày bà ta cũng bị kẻ khác gài chứ? Nếu thế thì Trang Trạch đã nhận đơn hàng của tập đoàn Lượng Tử từ trước, sau đó tiện thể đáp ứng Thi Định Thanh luôn. Đúng lúc chức vụ Giám đốc có thể nắm rõ tình hình công ty như lòng bàn tay, khi cần sẽ biết ngay phải đuổi ai giữ ai, chém nhát nào là chuẩn ngay nhát đó. Nhưng chẳng biết Thi Định Thanh…”
Giờ cả công ty Hàng Hướng đã teo tóp lại, biến thành nhóm tuyển dụng đặc biệt thuộc phòng Nhân sự tập đoàn Lượng Tử thì tất nhiên Thi Định Thanh không còn là Tổng giám đốc của Hàng Hướng nữa, rời khỏi đó là điều tất yếu.
Bùi Thứ nghe vậy, im lặng rất lâu mới nói: “Bà ta có tiền, có Trương Hiền, còn có mạng lưới quan hệ rộng khắp. Loại người đó đi đâu mà chẳng sống phủ phê.”
Cơn gió lốc cứ thế thổi bay Hàng Hướng.
Đúng như Bùi Thứ và Lâm Khấu Khấu dự đoán, Thi Định Thanh đã rời khỏi Hàng Hướng, ngay sau đó tuyên bố đã cùng Trương Hiền đầu tư vào một công ty chip điện tử.
Lâm Khấu Khấu mở tin tức ra xem thì thấy: Trùng hợp kiểu gì mà lại rơi đúng vào cái công ty Bạch Lam, Lục Đào Thanh và Lê Quốc Vĩnh tuyển lễ tân trong Đại hội lần trước.
Tối đó, Bạch Lam gửi một loạt biểu cảm khóc lóc cho Lâm Khấu Khấu: “Bọn tôi góp vốn vòng hạt giống, bà ta và Trương Hiền góp vốn vòng gọi vốn series A, dạo này họ cứ hạch sách bọn tôi đủ điều… Chẳng lẽ bị Thi Định Thanh kiếm chuyện là một loại vi rút à? Sao lại bị lây không biết nữa.”
Ngay cả một người ôn hòa như Lục Đào Thanh mà cũng hết chịu nổi, nửa đêm nửa hôm đăng ba dấu chấm trong vòng bạn bè.
Bên dưới còn có Lê Quốc Vĩnh ấn thích.
Lâm Khấu Khấu thấy thế thì cười suýt chết, hả hê nhắn cho Bạch Lam một câu: “Đúng là sông có khúc, người có lúc, năm nay Thi Định Thanh ghé nhà cô đó.”
Ở đầu kia Wechat, Bạch Lam điên cuồng chửi rủa Lâm Khấu Khấu, rốt cuộc không chịu nổi nữa nên căm tức chặn số cô.
Trong đám nhân viên bị Hàng Hướng sa thải có một phần là loại giá áo túi cơm, sâu mọt ăn hại, có một phần theo Hạ Sấm mở công ty riêng, còn vài người khác còn lại thì đến đầu quân cho Lâm Khấu Khấu đang làm ở Kỳ Lộ.
Sau khi Đại hội kết thúc, Bùi Thứ bắt đầu mở rộng quy mô Kỳ Lộ.
Gã này gần như dùng lại chiêu cũ đã xài với lớp thiền tu chùa Thanh Tuyền mấy tháng trước. Trong Đại hội RECC, lúc người ta cố sống cố chết tranh đoạt Snitch vàng thì anh lẳng lặng quan sát phần lớn headhunter tham dự, liệt kê ra một danh sách từ đời nào, ngay cả Nghiêm Hoa thuộc nhóm Lâm Khấu Khấu cũng nằm trong đó. Đại hội mới kết thúc chưa được nửa tháng là anh đã bắt đầu đi đào chân tường mấy công ty khác, thậm chí còn mượn danh Lâm Khấu Khấu lừa Nghiêm Hoa tới Kỳ Lộ.
Hiện giờ đám người Hàng Hướng tới rất đúng lúc.
Phần lớn họ đều là cấp dưới cũ của Lâm Khấu Khấu hồi cô còn làm việc ở Hàng Hướng, lúc cô bị đuổi đã muốn đi theo cô, nhưng một là Lâm Khấu Khấu ký thỏa thuận không cạnh tranh, hai là cũng không muốn làm chuyện có lỗi với Thi Định Thanh như đào người của Hàng Hướng. Một năm sau, khi cô trở về và gia nhập Kỳ Lộ, ai chẳng biết Kỳ Lộ chỉ tuyển người xuất sắc, hơn nữa cô cũng không quyết được vấn đề nhân sự của Kỳ Lộ nên không ai rục rịch hành động cả.
Bây giờ Hàng Hướng giảm biên chế thật đúng ý họ.
Chẳng đợi Trang Trạch đuổi, ai có ý định đều tự động xin thôi việc, đầu quân cho Lâm Khấu Khấu tới tấp, nhờ vậy mà giải quyết được vấn đề thiếu nhân lực của cô, cuối cùng dưới trướng Lâm Khấu Khấu không chỉ có mỗi hai cố vấn tay mơ là Thư Điềm và Viên Tăng Hỉ nữa.
Sau gần một năm, công ty Hàng Hướng đã biến mất khỏi những câu chuyện phiếm, không còn bất kỳ ai nhắc tới nữa, mà Kỳ Lộ lại phát triển ổn định và mạnh mẽ, liên tục lớn mạnh, nghiễm nhiên chiếm lấy chiếc ghế trống của Hàng Hướng năm ngoái trong kỳ bầu chọn đầu năm nay của Hiệp hội headhunter, chính thức tham gia Ban trị sự, biến TOP4 công ty headhunter thành TOP5.
Hôm có kết quả bầu chọn, Tôn Khắc Thành vui không khép nổi miệng, người sướng lâng lâng…
Suýt thì bốc hơi.
Lâm Khấu Khấu nhìn mà phì cười.
Thậm chí Tôn Khắc Thành còn cố ý mang một chai rượu quý trong nhà tới, khui trong văn phòng, rót vào loại tách bình thường dùng để uống trà, mời bọn họ uống chung.
Bùi Thứ là người chú trọng tiểu tiết, nhíu mày nhìn chằm chằm cái ly xấu xí, không thèm che giấu sự chê bai.
Lâm Khấu Khấu và Tôn Khắc Thành thì không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, cụng ly với nhau rồi ngửa cổ uống ừng ực. Bùi Thứ nhìn cảnh đó suýt tăng xông, mí mắt giật bình bịch.
Song rốt cuộc anh cũng bó tay, đành uống theo họ.
Mãi đến hơn 3 giờ chiều, anh có hẹn ra ngoài, mọi người mới vui sướng hết thúc cuộc chúc tụng.
Văn phòng của Lâm Khấu Khấu vẫn ở chỗ cũ, có điều bây giờ đã trang trí khác hẳn ngày xưa, thêm vào rất nhiều cây xanh và đồ trang trí, thậm chí còn có cả bức tranh Tôn Khắc Thành tỉ mỉ chọn lựa, trông khí phái hơn hẳn.
Lúc quyết định mở rộng quy mô công ty, Bùi Thứ vốn mạnh vì gạo, bạo vì tiền đã thuê luôn hai tầng phía trên và dưới Kỳ Lộ. Lấy tầng này làm trung tâm, giờ cả ba tầng đều là của họ.
Hễ đứng trước cửa sổ sát đất là có thể ngắm trọn khu Lục Gia Chủy.
Lâm Khấu Khấu quay về văn phòng của mình, nhớ lại tất cả thăng trầm trong một năm qua, chợt có ảo giác như mới tỉnh mộng.
Văn phòng Bùi Thứ phía đối diện không có ai cả.
Cô khẽ ngồi xuống ghế dựa, xoay sang ngắm sông Hoàng Phố dưới ánh mặt trời chếch đằng Tây, hiếm khi thấy thả lỏng như vậy, ung dung hưởng thụ men say chuếnh choáng đến từ vài ly rượu mới uống.
Nhưng cũng không được hưởng thụ lâu lắm, khoảng mười phút, bên ngoài bỗng có tiếng gõ nhẹ lên cửa kính.
Lâm Khấu Khấu ngoái lại, thấy Tôn Khắc Thành đang ló đầu vào.
Lúc này trông anh ta có vẻ lén lút khó hiểu, thậm chí còn liếc nhìn văn phòng trống của Bùi Thứ như có tật giật mình rồi mới hỏi: “Cô có rảnh không?”
Lâm Khấu Khấu vô thức đáp: “Có.”
Tôn Khắc Thành lập tức đi vào, trở tay khóa cửa, sau đó ngồi xuống phía đối diện Lâm Khấu Khấu, làm bộ bí hiểm nói: “Tôi có chuyện này muốn hỏi và bàn bạc với cô một chút.”
Lâm Khấu Khấu cảm thấy không bình thường, bất giác nghiêm mặt nói: “Chuyện gì thế, anh nói đi.”
Tôn Khắc Thành thì thầm: “Dạo này cô có thấy cậu ta là lạ không?”
Cậu ta?
Ban đầu Lâm Khấu Khấu ngớ ra, sau đó mới nhận ra anh ta đang nhắc tới Bùi Thứ.
Nhưng cô không hiểu lắm: “Là lạ gì? Cụ thể là phương diện nào?”
Tôn Khắc Thành bèn nói: “Nói chung là lạ lắm, chẳng hạn như thường xuyên thả hồn lên mây, ngay cả khi nói chuyện với tôi cũng thế. Tôi cứ có cảm giác hình như cậu ta đang giấu chúng ta chuyện gì đó…”
Lâm Khấu Khấu cẩn thận nhớ lại: “Hình như có chút chút.”
Tôn Khắc Thành lập tức vỗ đùi: “Xem đi, tôi đã nói là cảm giác của tôi chuẩn lắm mà. Thật ra chuyện này cũng không to tát gì, cái chính là có một hôm cậu ta đi ra ngoài, tôi vào văn phòng cậu ta chờ thì vô tình trông thấy thứ hiện trên màn hình máy tính đang mở của cậu ta là, là…”
Lâm Khấu Khấu tò mò: “Là cái gì?”
Tôn Khắc Thành im lặng một lúc lâu, rồi buồn bã nói: “Là CV của cậu ta.”
Lâm Khấu Khấu bật cười, không thấy chuyện này có gì nghiêm trọng: “Chẳng những chúng ta là headhunter mà dạo này công ty còn đang tuyển người, trên máy tính có mấy bản CV rất bình thường mà.”
Nói tới đây, mắt cô bỗng trợn ngược.
Cuối cùng não Lâm Khấu Khấu cũng chịu nảy số: “Ủa khoan, vừa rồi anh bảo CV của ai cơ? CV của Bùi Thứ hả?!”
Tôn Khắc Thành gật đầu, suýt lên cơn đau tim, bồi thêm: “Hơn nữa còn là file Word, con trỏ đang dừng ở dòng ghi CV!”
Điều này có nghĩa là sao?
Nghĩa là Bùi Thứ đang viết CV của anh chứ sao nữa!
Lâm Khấu Khấu bỗng thấy đầu tê rần.
Tôn Khắc Thành hỏi: “Đang yên đang lành mà một người tự dưng viết CV là sao nhỉ?”
Lâm Khấu Khấu có kinh nghiệm khá phong phú về chuyện này: “Nếu là ngành chúng ta, một khi ứng viên cập nhật CV tức là người đó muốn nhảy việc.”
Cô ngẩng đầu, cùng Tôn Khắc Thành nhìn nhau.
Bấy giờ, cả hai người đều nảy ra một suy nghĩ giống hệt nhau…
Nguy to rồi!
Kỳ Lộ nguy to rồi!
Họ Bùi tự dưng lại chuẩn bị CV là tính làm gì đây?
Tôn Khắc Thành thoáng do dự rồi hỏi dò: “Dạo này hai người các cô có vấn đề gì không?”
Không còn nghi ngờ gì, Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đã chính thức hẹn hò.
Nhưng trước giờ Lâm Khấu Khấu luôn sống kín đáo, chưa từng làm mấy trò mập mờ hay xà nẹo trong văn phòng, luôn dùng thái độ nghiêm túc khi làm việc với Bùi Thứ, thậm chí hai người còn thường xuyên to tiếng vì bất đồng quan điểm.
Nhưng khi ở riêng với nhau thì quan hệ giữa họ lại khá hoà hợp.
Dù thỉnh thoảng cũng có lúc cãi vã hoặc giận dỗi, nhưng hầu như Bùi Thứ chỉ cố được hai ngày là thức thời quỳ gối trước, giận lắm thì cũng không quá ba ngày được. Anh như một con nhím biển bề ngoài đầy gai nhọn, thiếu điều muốn dán luôn mấy chữ “cách xa tôi ra” lên trán, nhưng khi bóc tách mới thấy bên trong mềm mại khó tả, từng tế bào trong người đều như đang nói “Mau tới dỗ anh đi.”
Lâm Khấu Khấu ngẫm kỹ lại, không phát hiện gần đây hai người có vấn đề gì.
Cùng lắm là cô chê dạo này hàng xóm sống tầng trên nhà anh sửa nhà ồn quá, hai người bèn chuyển tới nhà cô ở. Ai ngờ sáng hôm sau khi cô vừa xuống lầu thì thấy Triệu Xá Đắc xách một rổ thanh mai tự hái lúc đi du lịch từ ngoài cửa đi vào phòng khách dưới lầu.
Lúc ấy Bùi Thứ đang mặc đồ ngủ, quần áo xộc xệch, đi ra từ phòng cô ở trên lầu.
Khi ấy mặt Triệu Xá Đắc như bị sét đánh, lập tức đặt rổ thanh mai trong tay xuống, luôn miệng nói “xin lỗi đã quấy rầy, tớ không nhìn thấy gì cả, sẽ đi ngay lập tức”, sau đó cuống quýt bỏ đi, còn tiện thể đặt chùm chìa khóa phụ mà cô ta giữ lên chiếc tủ ở bệ cửa.
Đến giờ Lâm Khấu Khấu vẫn nhớ như in khuôn mặt đen kịt lúc đó của Bùi Thứ. Anh bê ly nước, đứng trước cửa phòng cô hồi lâu mới, hỏi cô một câu: “Lâm Khấu Khấu, nhà em không phải chợ bán đồ ăn thật à?”
Tôn Khắc Thành thấy sắc mặt cô thay đổi thì thầm luống cuống: “Hai người có vấn đề gì thật à?”
Lâm Khấu Khấu tỉnh hồn, nét mặt hiện vẻ rối rắm: “Một chuyện cỏn con như thế chắc không đến nỗi đó chứ, hơn nữa đâu liên quan gì tới công ty. Có cần chơi một vố lớn như bắt đầu chuẩn bị CV không? Hay là công ty chúng ta gặp vấn đề gì?”
Tôn Khắc Thành lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi tra xét một lượt rồi, từ sổ sách tới nhân viên, cả quan hệ hợp tác bên ngoài đều không có bất cứ vấn đề gì hết.”
Lâm Khấu Khấu lập tức nhíu mày.
Hai người mặt đối mặt, tiếp tục suy đoán những khả năng khác, nhưng cuối cùng đều loại bỏ, nghĩ nát óc cũng không có manh mối gì.
Lâm Khấu Khấu bèn đề nghị hãy quan sát thêm.
Nhưng vài ngày sau đó lại chẳng có gì bất thường cả.
Chỉ có một lần Lâm Khấu Khấu làm xong việc, vô tình ngẩng đầu nhìn sang văn phòng đối diện thì thấy có mấy lần anh ngồi trước máy tính cau mày như đang băn khoăn về chuyện gì đó.
Thứ duy nhất cô nghĩ tới chính là bản CV mà Tôn Khắc Thành đã kể.
Nhưng dù bọn họ nói bóng nói gió kiểu gì, biểu hiện của Bùi Thứ vẫn cực kỳ bình thường, thậm chí có một lần Tôn Khắc Thành hỏi anh dạo này có ý kiến gì với sự phát triển của công ty không, Bùi Thứ còn trưng bản mặt cáu kỉnh, ngẩng lên hỏi: “Chẳng phải chuyện quản lý công ty do anh phụ trách à? Sao dạo này cái gì cũng hỏi tôi hết vậy?”
Trưa hôm đó, Tôn Khắc Thành lại chui vào văn phòng của Lâm Khấu Khấu, nghiêm mặt hỏi: “Có phải cậu ta bực cả hai chúng ta không?”
Đầu Lâm Khấu Khấu hiện đầy dấu chấm hỏi.
Tôn Khắc Thành nói có sách mách có chứng: “Cô còn nhớ mấy hôm trước lúc họp, chúng ta đồng lòng phản đối cậu ta không? Cả lần giành người với Nhuệ Phương nữa, hai chúng ta cũng bỏ phiếu chống cậu ta…”
Má ơi, bấm đốt tay liệt kê xong, tự Tôn Khắc Thành cũng cảm thấy mình là Hán gian: “Rõ ràng tôi với cậu ta mới là một phe, sao lần nào bỏ phiếu tôi cũng không quản được cái tay mà bỏ cho cô thế?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Tôn Khắc Thành phát sầu: “Chẳng lẽ cậu ta cảm thấy mình bị cô lập? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lâm Khấu Khấu cũng bắt đầu quýnh, suy nghĩ rồi nói: “Có khi thế thật. Anh khoan ra mặt đã, để mai tôi tìm cơ hội hỏi thẳng anh ấy xem.”
Chiều hôm sau, sau khi công ty tan họp, mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp.
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ cũng đi từ trong ra.
Cô ngập ngừng một chút mới mở miệng: “Em có chuyện muốn hỏi anh…”
Cùng lúc đó, Bùi Thứ cũng hỏi cô: “Em có rảnh một lát không?”
Hai người đều ngạc nhiên.
Lâm Khấu Khấu nói trước: “Em rảnh.”
Bùi Thứ bèn theo cô vào văn phòng, nhưng lúc vào hơi do dự rồi khoá cửa lại luôn.
Mí mắt Lâm Khấu Khấu bỗng giật một cái.
Hai người ngồi đối diện với nhau.
Lâm Khấu Khấu không nói gì, vẫn đang lựa lời, tự hỏi xem phải mào đầu kiểu gì cho tự nhiên.
Bùi Thứ bỗng đặt một tập tài liệu lên bàn cô.
Vì lúc trước đã cùng Tôn Khắc Thành đoán già đoán non, nên khi Lâm Khấu Khấu thấy anh nghiêm túc như vậy, lại còn cầm theo một tập tài liệu là biết có điềm xấu, do dự một chút mới hỏi: “Cái gì vậy?”
Bùi Thứ nói: “CV của anh.”
Mí mắt Lâm Khấu Khấu lại giật thêm cái nữa, cô vừa mở tập tài liệu ra vừa giả bộ bình tĩnh cười nói: “Anh có lộn không? Đang yên đang lành tự dưng chuẩn bị CV làm cái…”
Sau khi thấy hai tờ giấy trong tập tài liệu, cô giật nảy mình.
Bên trái là CV của Bùi Thứ, có cả một xấp dày liệt kê chi tiết từ họ tên tuổi dân tộc đến lý lịch vắn tắt, cần gì có đó, thiếu điều kể luôn mười tám đời tổ tông của mình nữa thôi.
Bên phải lại chỉ có hai tờ giấy mỏng te, phía trên cùng có hàng chữ…
Đơn xin đăng ký kết hôn.
Lâm Khấu Khấu ngồi tần ngần trên ghế cả buổi trời.
Bùi Thứ hiếm khi thấp thỏm như vậy, không kìm được mà giải thích: “CV hơi dài chút, trọng điểm không rõ lắm, nhưng đơn xin việc được viết đúng theo thể thức viết thư mời làm việc mà công ty mình gửi cho ứng viên đấy, em chắc chắn là bên A.”
Lâm Khấu Khấu hơi bối rối ngẩng lên, dùng ánh mắt khó hiểu, thậm chí là khó tin nhìn anh: “Hóa ra mấy hôm nay anh lén lút chuẩn bị CV là vì chuyện này à?”
Bùi Thứ gật đầu trước, sau đó sực hỏi: “Sao em biết?”
Lâm Khấu Khấu đưa tay đỡ trán, dựa lưng vào ghế, suýt hoài nghi cuộc đời.
Cô và Tôn Khắc Thành phập phồng lo lắng biết bao ngày qua, còn tưởng ông tổ này vì cảm thấy mình bị cô lập mà tính chơi vố lớn, hoá ra là thế này hả?
Hâm nặng lắm rồi đúng không!
Nhưng trong mắt Bùi Thứ, phản ứng của cô lại có ý nghĩa khác.
Anh hỏi: “Không ổn hả?”
Lâm Khấu Khấu nhức đầu, suy nghĩ giây lát rồi nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Anh có biết chuyện này nghĩa là sao không?”
Bùi Thứ nói: “Anh biết.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Chắc anh biết chuyện nửa năm trước Thẩm Tâm đã ly hôn nhỉ? Em hiểu tính anh, hiểu hoàn cảnh gia đình anh. Nhưng anh có hiểu tính em, hiểu hoàn cảnh gia đình em không?”
Bùi Thứ nhìn cô, không ngờ lại nói: “Anh biết rõ.”
Lâm Khấu Khấu ngây người.
Bùi Thứ do dự một lát, khẽ nói: “Hôm ấy ở nhà em, anh vô tình mở ngăn kéo của em ra…”
Trên cùng là chiếc hộp đựng ba quả Snitch vàng của Lâm Khấu Khấu.
Bên dưới là một tờ báo cũ nhiều năm về trước.
Bùi Thứ vốn không để ý, nhưng khi anh liếc thấy tiêu đề bài báo ở trang nhất thì chợt ngỡ ngàng.
Đó là về các khoản vay trực tuyến P2P mấy năm trước, hay còn gọi là “tín dụng vi mô”, rất thịnh hành ở thời điểm đó, có rất nhiều công ty đã lợi dụng chuyện này để lừa đảo.
Sau khi cảnh sát địa phương điều tra xong,, những trang mạng P2P bị nghi ngờ có liên quan tới vụ lừa đảo này đều bị xét xử.
Trước khi mọi chuyện vỡ lở, người có trách nhiệm đã cao chạy xa bay ra nước ngoài, 20 “quản lý cấp cao” còn lại đều bị bắt và bị khởi tố.
Trong đó có một Giám đốc Nhân sự bị nghi ngờ có liên quan tới vụ lừa đảo, lấy trộm thông tin cá nhân của nhân viên để mở tài khoản giúp tẩu tán tài sản.
Bài báo đã không nhắc tên ông ta, chỉ ghi là “ông Lâm”.
Bùi Thứ đứng cạnh ngăn kéo một lát, rốt cuộc không lấy tờ báo kia ra đọc kỹ mà đóng ngăn kéo lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, mình không hề biết gì cả.
Nếu Lâm Khấu Khấu không nói, anh sẽ không hỏi.
Mãi đến hôm nay, đến giờ phút này.
Anh sợ Lâm Khấu Khấu hiểu lầm: “Anh không cố ý táy máy đâu, anh chỉ muốn kiếm cây bút…”
Lâm Khấu Khấu ngắt lời anh, gõ lên tập tài liệu trên bàn, hỏi: “Anh biết rồi mà vẫn viết cái này à?”
Bùi Thứ nói: “Anh tin chúng ta đều có năng lực giải quyết êm xuôi chuyện riêng của mỗi người.”
Lâm Khấu Khấu hỏi: “Thế còn lão Tôn thì sao?”
Nếu người khác nghe thấy câu hỏi này thì chắc trong đầu sẽ hiện đầy dấu chấm hỏi, không hiểu chuyện này có liên quan gì đến Tôn Khắc Thành.
Nhưng Bùi Thứ lại hiểu ý cô, hoặc phải nói là anh đã từng suy xét chuyện này: “Cơ cấu cổ phần của công ty vẫn không thay đổi, nhưng có thể sửa đổi chế độ liên quan đến quyết sách quan trọng của công ty, mỗi người đều có một phiếu phủ quyết. Hơn nữa có lần nào mình cãi nhau mà anh ta đứng về phía anh chưa? Chẳng phải đều bỏ phiếu cho em à? Người lo lắng bị cô lập ở công ty phải là anh mới đúng. Anh thấy anh ta chỉ ước bán phứt anh cho em, để cột em vào công ty thì có. Em không cần phải lo lắng, anh ta làm Hán gian điệu nghệ lắm.”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Hóa ra ai cũng biết Tôn Khắc Thành là “Hán gian”!
Lâm Khấu Khấu nhất thời câm nín, nhìn chằm chằm tờ Đơn xin đăng ký kết hôn, mãi một lúc lâu mới hỏi: “Anh có biết là với tính cách của chúng ta thì có thể sẽ ly hôn không? Biết đâu sau này anh sẽ thấy hối hận đấy.”
Bùi Thứ nói: “Nhưng em từng nói với Thẩm Tâm là dù có chọn kiểu gì thì cuối cùng đều sẽ thấy hối hận mà. Ai mà chẳng thích đứng núi này trông núi nọ. Nếu đã như vậy, đương nhiên anh muốn chọn con đường mà bây giờ mình muốn đi nhất, nếu không sau này nghĩ tới con đường mình không đi chẳng phải sẽ càng hối hận à?”
Lâm Khấu Khấu im lặng một lát, lại hỏi: “Nếu sau này em yêu công việc hơn anh thì sao?”
Bùi Thứ bật cười: “Còn phải dùng “nếu” với “sau này” nữa hả?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Bùi Thứ nhìn cô, cũng không thúc giục, có điều không biết cọng dây thần kinh nào của anh bị chạm mạch mà tự dưng tung một miếng đùa rất xàm xí: “Miễn là lúc ly hôn mà anh bị ngã xuống đất vỡ đầu, em đừng có gọi cấp cứu xong quay đầu bỏ đi luôn thì mọi vấn đề đều là muỗi hết.”
Lâm Khấu Khấu biết mình không nên cười.
Nhưng cô lại không kìm được mà nghĩ tới cảnh đó, càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, cuối cùng vẫn không nín nổi mà bật cười.
Bùi Thứ cũng cười.
Cười xong, cô xin lỗi trước: “Xin lỗi anh, vừa rồi em không nên cười.”
Bùi Thứ cũng không để bụng: “Đều qua rồi mà.”
Lâm Khấu Khấu nhìn anh, hiếm khi nghiêm túc như bây giờ: “Chuyện này anh cứ yên tâm, nếu có ngày đó thật, chắc chắn em sẽ đi theo xe cấp cứu, đưa anh vào ICU và đợi anh tỉnh lại.”
Rõ ràng câu này xui hết biết, nhưng Bùi Thứ nghe xong lại mỉm cười.
Lâm Khấu Khấu rốt cuộc cũng cầm cây bút bên cạnh lên, cúi đầu xuống, định ký tên mình vào tờ giấy mỏng te kia.
Nhưng khi ngòi bút chạm vào giấy, cô khựng lại một lát, không hiểu sao lại nhấc bút lên.
Cứ lặp đi lặp lại như thế rất nhiều lần.
Bùi Thứ ngồi đối diện cô, tâm trạng cũng phập phồng vài lượt theo chuyển động của ngòi bút cô, cuối cùng không chịu được mà hỏi: “Rốt cuộc em có ký không hả?”
Lâm Khấu Khấu lấy ngón đè môi mình lại, cố gắng hết sức để nín cười, ngẩng lên hỏi: “Chỉ là em thấy… Bùi Thứ à, mấy chuyện như từng hiến máu năm 19 tuổi có nhất thiết phải ghi vào CV không?”
Nói câu này xong, bả vai cô lại run lên vì nín cười.
Bùi Thứ nghiến răng: “Anh thấy em cười rồi đấy.”
Rốt cuộc Lâm Khấu Khấu cũng hết chịu nổi, suýt đập xuống bàn, phá lên cười không nể nang gì.
Cuối cùng Bùi Thứ cũng nhận được chữ ký xấu nhất mà anh từng thấy kể từ khi quen cô.
Vì cô vừa ký vừa cười nên ba chữ “Lâm Khấu Khấu” trông như giun bò.
Bùi Thứ cầm lên xem, mí mắt giật một cái.
Khó khăn lắm Lâm Khấu Khấu mới ngưng cười nổi, đằng hắng một tiếng rồi hỏi: “Hay anh in lại hai bản khác đi, để em ký lại cho anh nhé?”
Bùi Thứ từ chối thẳng thừng: “Thôi, anh sợ em đổi ý.”
Lâm Khấu Khấu lập tức cãi: “Em là loại người đó à?”
Bùi Thứ liếc cô một cái, không khách sáo nói: “Đừng nghi ngờ bản thân, em đúng là loại người đó đấy.”
Nói xong, anh lấy lại tập tài liệu, gỡ tờ giấy đã ký xong, đưa tới trước mặt Lâm Khấu Khấu: “Có hai bản, mỗi người giữ một bản.”
Lâm Khấu Khấu chống tay lên bàn nên chỉ cách anh nửa chiếc bàn, cứ thế ngắm anh.
Lúc Bùi Thứ ngẩng lên, hai người kề sát nhau.
Mắt đối mắt, môi kề môi.
Lâm Khấu Khấu không hề có ý định kéo giãn khoảng cách, chỉ cười khẽ một tiếng: “Sau này xin hãy chỉ bảo nhiều hơn nhé… đối tác của em?”
Lúc này đây, tim Bùi Thứ đập rất nhanh, nhưng không muốn ngồi chiếu dưới bèn làm bộ bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi, đừng khách sáo.”
Ngoài cửa sổ sát đất, mặt sông lấp loáng ánh nắng.
Tờ giấy mỏng kia đặt giữa hai người.
Nét mực ký tên dần khô trong không khí mùa hè, bám trên mặt giấy, biến những khoảnh khắc chớp lóe trên thế giới thành vĩnh hằng, không nhòe đi nữa.
Các gian hàng triển lãm dựng trong Đại hội lục tục được dỡ bỏ, chỉ còn lại một mớ lộn xộn trong đêm.
Sau khi kết thúc, rất nhiều người đã đi ngay tối đó, cũng có người muốn ở lại khách sạn một đêm, đợi sáng hôm sau mới đi.
Ai đến từ đâu thì về lại đó.
Tuy đã từng đoàn kết một lòng, xưng anh em với nhau trong hội trường này, nhưng sau khi về lại chiến trường của mình, nếu trái đất tròn đụng phải nhau thì cũng chẳng ngại chiến tới bến, cùng lắm năm sau đi dự Đại hội xin lỗi một tiếng là xong.
Chỉ có vài công ty nán lại thêm một buổi nữa. Sau đợt khảo sát ở Đại hội lần này, Liên đoàn Headhunter Quốc tế đã chọn được mười công ty headhunter trong nước để mời họ chính thức gia nhập Liên đoàn headhunter và tham dự lễ ký hiệp ước.
Hầu hết những cái tên có mặt trong danh sách đều là những công ty có uy tín trong nước hoặc đã thể hiện xuất sắc trong kỳ Đại hội này.
Kỳ Lộ và Hàng Hướng đều có suất.
Lúc Tôn Khắc Thành biết tin chỉ thiếu nước cười rách cả miệng, suýt quên luôn vụ gian hàng triển lãm, hớn hở đi dự lễ ký hiệp ước với Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ.
Bên phía Hàng Hướng có Trang Trạch đại diện tham dự.
Sau một thời gian quan sát, hầu như ai cũng biết hắn rất thân với đám người trong Liên đoàn Headhunter Quốc tế. Tuy buổi lễ ký hiệp ước này không quy định thứ tự đứng của mười công ty, nhưng riêng Trang Trạch lại được phía Liên đoàn Headhunter Quốc tế tiếp đãi đặc biệt, nhờ đó mà Hàng Hướng cũng được nở mày nở mặt, cứ như thể các công ty và headhunter khác chỉ là vai phụ đứng ngoài cổ vũ vậy.
Sau buổi lễ, có không ít headhunter hễ nhắc tới chuyện này là cho rằng nhờ Trang Trạch mà Hàng Hướng sẽ cải tử hoàn sinh, bừng bừng tỏa sáng. Hơn nữa mấy năm gần đây đang thịnh hành xu hướng các công ty nội địa vươn ra thế giới, chuyện nhân tài luân chuyển quốc tế diễn ra ngày càng thường xuyên. Nếu Hàng Hướng được Liên đoàn Headhunter Quốc tế ưu ái và cung cấp nguồn lực thì e là sẽ bỏ xa các công ty khác từ vạch xuất phát.
Nhưng không ai ngờ được rằng chỉ chưa đến một tháng sau, Hiệp hội headhunter trong nước lại đột nhiên tổ chức một cuộc họp với sự có mặt của toàn thể thành viên do Trần Chí Sơn yêu cầu.
Tất cả thành viên của Hiệp hội headhunter đều bỏ phiếu biểu quyết, không ngờ lại có hơn một nửa tán thành quyết định đá bay Hàng Hướng khỏi Ban trị sự của Hiệp hội Headhunter!
Nghe đồn hôm ấy bỏ phiếu xong, mặt Trình Ký lúc rời khỏi đó đen như đáy nồi.
Nhưng đó chỉ mới là mở đầu.
Một tin sốc hơn nữa đến từ nội bộ Hàng Hướng, hoặc nói chính xác hơn là từ nội bộ tập đoàn Lượng Tử – bên đã thu mua Hàng Hướng cách đây hơn một năm.
Ba tháng sau khi Đại hội RECC kết thúc, không hề báo trước tiếng nào, tập đoàn Lượng Tử bất ngờ thông báo giảm biên chế đợt đầu tiên. Nhằm giảm chi phí tăng lợi nhuận, họ sa thải 60% nhân viên Hàng Hướng, số còn lại gom thành nhóm tuyển dụng đặc biệt trực thuộc phòng Nhân sự, chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân tài cho tập đoàn.
Không ngờ người phụ trách lần giảm biên chế này lại là Giám đốc headhunter mới tới của Hàng Hướng – Trang Trạch!
Tin này vừa tung ra, toàn ngành sốc rớt cằm.
Ngay cả Lâm Khấu Khấu cũng không đỡ nổi.
Cô vốn nghĩ tuy Trang Trạch từng làm giảm biên chế nhưng nếu có thể đè bẹp nhiều tinh anh như thế trong Đại hội thì chắc cũng có tài, Thi Định Thanh đã chọn đúng người khi thuê hắn về làm Giám đốc headhunter. Ấy thế mà kẻ giơ dao chém Hàng Hướng lại chính là hắn!
Mỗi Bùi Thứ là nghe tin này xong vẫn tỉnh rụi, có vẻ không hề bất ngờ chút nào.
Lâm Khấu Khấu không khỏi ngạc nhiên.
Bùi Thứ nhớ mấy tháng trước, lúc Trang Trạch muốn dụ anh quay lại nghề giảm biên chế đã buột miệng thốt ra một câu: “Hàng Hướng đã bị tập đoàn Lượng Tử thu mua, người trả lương cho tôi có phải là Thi Định Thanh đâu.”
Khi ấy anh đã phát hiện mục đích Trang Trạch đến Hàng Hướng không hề đơn giản.
Dù một nửa số viên chức Hồng Kông chết đói thì cũng không đến lượt Trang Trạch được.
Hắn là người đứng đầu lĩnh vực giảm biên chế, nếu chỉ vì thấy tò mò về Bùi Thứ, Lâm Khấu Khấu, thậm chí là Hàng Hướng và Kỳ Lộ mà tới Trung Quốc, chịu hạ mình làm Giám đốc headhunter thì thật sự không phù hợp với tính cách thấy “lợi” đâu là bâu đấy của hắn.
Bùi Thứ giải thích vắn tắt mấy câu.
Lâm Khấu Khấu chợt thấy lòng dạ ngổn ngang: “Làm sao Thi Định Thanh ngờ được rằng có ngày bà ta cũng bị kẻ khác gài chứ? Nếu thế thì Trang Trạch đã nhận đơn hàng của tập đoàn Lượng Tử từ trước, sau đó tiện thể đáp ứng Thi Định Thanh luôn. Đúng lúc chức vụ Giám đốc có thể nắm rõ tình hình công ty như lòng bàn tay, khi cần sẽ biết ngay phải đuổi ai giữ ai, chém nhát nào là chuẩn ngay nhát đó. Nhưng chẳng biết Thi Định Thanh…”
Giờ cả công ty Hàng Hướng đã teo tóp lại, biến thành nhóm tuyển dụng đặc biệt thuộc phòng Nhân sự tập đoàn Lượng Tử thì tất nhiên Thi Định Thanh không còn là Tổng giám đốc của Hàng Hướng nữa, rời khỏi đó là điều tất yếu.
Bùi Thứ nghe vậy, im lặng rất lâu mới nói: “Bà ta có tiền, có Trương Hiền, còn có mạng lưới quan hệ rộng khắp. Loại người đó đi đâu mà chẳng sống phủ phê.”
Cơn gió lốc cứ thế thổi bay Hàng Hướng.
Đúng như Bùi Thứ và Lâm Khấu Khấu dự đoán, Thi Định Thanh đã rời khỏi Hàng Hướng, ngay sau đó tuyên bố đã cùng Trương Hiền đầu tư vào một công ty chip điện tử.
Lâm Khấu Khấu mở tin tức ra xem thì thấy: Trùng hợp kiểu gì mà lại rơi đúng vào cái công ty Bạch Lam, Lục Đào Thanh và Lê Quốc Vĩnh tuyển lễ tân trong Đại hội lần trước.
Tối đó, Bạch Lam gửi một loạt biểu cảm khóc lóc cho Lâm Khấu Khấu: “Bọn tôi góp vốn vòng hạt giống, bà ta và Trương Hiền góp vốn vòng gọi vốn series A, dạo này họ cứ hạch sách bọn tôi đủ điều… Chẳng lẽ bị Thi Định Thanh kiếm chuyện là một loại vi rút à? Sao lại bị lây không biết nữa.”
Ngay cả một người ôn hòa như Lục Đào Thanh mà cũng hết chịu nổi, nửa đêm nửa hôm đăng ba dấu chấm trong vòng bạn bè.
Bên dưới còn có Lê Quốc Vĩnh ấn thích.
Lâm Khấu Khấu thấy thế thì cười suýt chết, hả hê nhắn cho Bạch Lam một câu: “Đúng là sông có khúc, người có lúc, năm nay Thi Định Thanh ghé nhà cô đó.”
Ở đầu kia Wechat, Bạch Lam điên cuồng chửi rủa Lâm Khấu Khấu, rốt cuộc không chịu nổi nữa nên căm tức chặn số cô.
Trong đám nhân viên bị Hàng Hướng sa thải có một phần là loại giá áo túi cơm, sâu mọt ăn hại, có một phần theo Hạ Sấm mở công ty riêng, còn vài người khác còn lại thì đến đầu quân cho Lâm Khấu Khấu đang làm ở Kỳ Lộ.
Sau khi Đại hội kết thúc, Bùi Thứ bắt đầu mở rộng quy mô Kỳ Lộ.
Gã này gần như dùng lại chiêu cũ đã xài với lớp thiền tu chùa Thanh Tuyền mấy tháng trước. Trong Đại hội RECC, lúc người ta cố sống cố chết tranh đoạt Snitch vàng thì anh lẳng lặng quan sát phần lớn headhunter tham dự, liệt kê ra một danh sách từ đời nào, ngay cả Nghiêm Hoa thuộc nhóm Lâm Khấu Khấu cũng nằm trong đó. Đại hội mới kết thúc chưa được nửa tháng là anh đã bắt đầu đi đào chân tường mấy công ty khác, thậm chí còn mượn danh Lâm Khấu Khấu lừa Nghiêm Hoa tới Kỳ Lộ.
Hiện giờ đám người Hàng Hướng tới rất đúng lúc.
Phần lớn họ đều là cấp dưới cũ của Lâm Khấu Khấu hồi cô còn làm việc ở Hàng Hướng, lúc cô bị đuổi đã muốn đi theo cô, nhưng một là Lâm Khấu Khấu ký thỏa thuận không cạnh tranh, hai là cũng không muốn làm chuyện có lỗi với Thi Định Thanh như đào người của Hàng Hướng. Một năm sau, khi cô trở về và gia nhập Kỳ Lộ, ai chẳng biết Kỳ Lộ chỉ tuyển người xuất sắc, hơn nữa cô cũng không quyết được vấn đề nhân sự của Kỳ Lộ nên không ai rục rịch hành động cả.
Bây giờ Hàng Hướng giảm biên chế thật đúng ý họ.
Chẳng đợi Trang Trạch đuổi, ai có ý định đều tự động xin thôi việc, đầu quân cho Lâm Khấu Khấu tới tấp, nhờ vậy mà giải quyết được vấn đề thiếu nhân lực của cô, cuối cùng dưới trướng Lâm Khấu Khấu không chỉ có mỗi hai cố vấn tay mơ là Thư Điềm và Viên Tăng Hỉ nữa.
Sau gần một năm, công ty Hàng Hướng đã biến mất khỏi những câu chuyện phiếm, không còn bất kỳ ai nhắc tới nữa, mà Kỳ Lộ lại phát triển ổn định và mạnh mẽ, liên tục lớn mạnh, nghiễm nhiên chiếm lấy chiếc ghế trống của Hàng Hướng năm ngoái trong kỳ bầu chọn đầu năm nay của Hiệp hội headhunter, chính thức tham gia Ban trị sự, biến TOP4 công ty headhunter thành TOP5.
Hôm có kết quả bầu chọn, Tôn Khắc Thành vui không khép nổi miệng, người sướng lâng lâng…
Suýt thì bốc hơi.
Lâm Khấu Khấu nhìn mà phì cười.
Thậm chí Tôn Khắc Thành còn cố ý mang một chai rượu quý trong nhà tới, khui trong văn phòng, rót vào loại tách bình thường dùng để uống trà, mời bọn họ uống chung.
Bùi Thứ là người chú trọng tiểu tiết, nhíu mày nhìn chằm chằm cái ly xấu xí, không thèm che giấu sự chê bai.
Lâm Khấu Khấu và Tôn Khắc Thành thì không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, cụng ly với nhau rồi ngửa cổ uống ừng ực. Bùi Thứ nhìn cảnh đó suýt tăng xông, mí mắt giật bình bịch.
Song rốt cuộc anh cũng bó tay, đành uống theo họ.
Mãi đến hơn 3 giờ chiều, anh có hẹn ra ngoài, mọi người mới vui sướng hết thúc cuộc chúc tụng.
Văn phòng của Lâm Khấu Khấu vẫn ở chỗ cũ, có điều bây giờ đã trang trí khác hẳn ngày xưa, thêm vào rất nhiều cây xanh và đồ trang trí, thậm chí còn có cả bức tranh Tôn Khắc Thành tỉ mỉ chọn lựa, trông khí phái hơn hẳn.
Lúc quyết định mở rộng quy mô công ty, Bùi Thứ vốn mạnh vì gạo, bạo vì tiền đã thuê luôn hai tầng phía trên và dưới Kỳ Lộ. Lấy tầng này làm trung tâm, giờ cả ba tầng đều là của họ.
Hễ đứng trước cửa sổ sát đất là có thể ngắm trọn khu Lục Gia Chủy.
Lâm Khấu Khấu quay về văn phòng của mình, nhớ lại tất cả thăng trầm trong một năm qua, chợt có ảo giác như mới tỉnh mộng.
Văn phòng Bùi Thứ phía đối diện không có ai cả.
Cô khẽ ngồi xuống ghế dựa, xoay sang ngắm sông Hoàng Phố dưới ánh mặt trời chếch đằng Tây, hiếm khi thấy thả lỏng như vậy, ung dung hưởng thụ men say chuếnh choáng đến từ vài ly rượu mới uống.
Nhưng cũng không được hưởng thụ lâu lắm, khoảng mười phút, bên ngoài bỗng có tiếng gõ nhẹ lên cửa kính.
Lâm Khấu Khấu ngoái lại, thấy Tôn Khắc Thành đang ló đầu vào.
Lúc này trông anh ta có vẻ lén lút khó hiểu, thậm chí còn liếc nhìn văn phòng trống của Bùi Thứ như có tật giật mình rồi mới hỏi: “Cô có rảnh không?”
Lâm Khấu Khấu vô thức đáp: “Có.”
Tôn Khắc Thành lập tức đi vào, trở tay khóa cửa, sau đó ngồi xuống phía đối diện Lâm Khấu Khấu, làm bộ bí hiểm nói: “Tôi có chuyện này muốn hỏi và bàn bạc với cô một chút.”
Lâm Khấu Khấu cảm thấy không bình thường, bất giác nghiêm mặt nói: “Chuyện gì thế, anh nói đi.”
Tôn Khắc Thành thì thầm: “Dạo này cô có thấy cậu ta là lạ không?”
Cậu ta?
Ban đầu Lâm Khấu Khấu ngớ ra, sau đó mới nhận ra anh ta đang nhắc tới Bùi Thứ.
Nhưng cô không hiểu lắm: “Là lạ gì? Cụ thể là phương diện nào?”
Tôn Khắc Thành bèn nói: “Nói chung là lạ lắm, chẳng hạn như thường xuyên thả hồn lên mây, ngay cả khi nói chuyện với tôi cũng thế. Tôi cứ có cảm giác hình như cậu ta đang giấu chúng ta chuyện gì đó…”
Lâm Khấu Khấu cẩn thận nhớ lại: “Hình như có chút chút.”
Tôn Khắc Thành lập tức vỗ đùi: “Xem đi, tôi đã nói là cảm giác của tôi chuẩn lắm mà. Thật ra chuyện này cũng không to tát gì, cái chính là có một hôm cậu ta đi ra ngoài, tôi vào văn phòng cậu ta chờ thì vô tình trông thấy thứ hiện trên màn hình máy tính đang mở của cậu ta là, là…”
Lâm Khấu Khấu tò mò: “Là cái gì?”
Tôn Khắc Thành im lặng một lúc lâu, rồi buồn bã nói: “Là CV của cậu ta.”
Lâm Khấu Khấu bật cười, không thấy chuyện này có gì nghiêm trọng: “Chẳng những chúng ta là headhunter mà dạo này công ty còn đang tuyển người, trên máy tính có mấy bản CV rất bình thường mà.”
Nói tới đây, mắt cô bỗng trợn ngược.
Cuối cùng não Lâm Khấu Khấu cũng chịu nảy số: “Ủa khoan, vừa rồi anh bảo CV của ai cơ? CV của Bùi Thứ hả?!”
Tôn Khắc Thành gật đầu, suýt lên cơn đau tim, bồi thêm: “Hơn nữa còn là file Word, con trỏ đang dừng ở dòng ghi CV!”
Điều này có nghĩa là sao?
Nghĩa là Bùi Thứ đang viết CV của anh chứ sao nữa!
Lâm Khấu Khấu bỗng thấy đầu tê rần.
Tôn Khắc Thành hỏi: “Đang yên đang lành mà một người tự dưng viết CV là sao nhỉ?”
Lâm Khấu Khấu có kinh nghiệm khá phong phú về chuyện này: “Nếu là ngành chúng ta, một khi ứng viên cập nhật CV tức là người đó muốn nhảy việc.”
Cô ngẩng đầu, cùng Tôn Khắc Thành nhìn nhau.
Bấy giờ, cả hai người đều nảy ra một suy nghĩ giống hệt nhau…
Nguy to rồi!
Kỳ Lộ nguy to rồi!
Họ Bùi tự dưng lại chuẩn bị CV là tính làm gì đây?
Tôn Khắc Thành thoáng do dự rồi hỏi dò: “Dạo này hai người các cô có vấn đề gì không?”
Không còn nghi ngờ gì, Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ đã chính thức hẹn hò.
Nhưng trước giờ Lâm Khấu Khấu luôn sống kín đáo, chưa từng làm mấy trò mập mờ hay xà nẹo trong văn phòng, luôn dùng thái độ nghiêm túc khi làm việc với Bùi Thứ, thậm chí hai người còn thường xuyên to tiếng vì bất đồng quan điểm.
Nhưng khi ở riêng với nhau thì quan hệ giữa họ lại khá hoà hợp.
Dù thỉnh thoảng cũng có lúc cãi vã hoặc giận dỗi, nhưng hầu như Bùi Thứ chỉ cố được hai ngày là thức thời quỳ gối trước, giận lắm thì cũng không quá ba ngày được. Anh như một con nhím biển bề ngoài đầy gai nhọn, thiếu điều muốn dán luôn mấy chữ “cách xa tôi ra” lên trán, nhưng khi bóc tách mới thấy bên trong mềm mại khó tả, từng tế bào trong người đều như đang nói “Mau tới dỗ anh đi.”
Lâm Khấu Khấu ngẫm kỹ lại, không phát hiện gần đây hai người có vấn đề gì.
Cùng lắm là cô chê dạo này hàng xóm sống tầng trên nhà anh sửa nhà ồn quá, hai người bèn chuyển tới nhà cô ở. Ai ngờ sáng hôm sau khi cô vừa xuống lầu thì thấy Triệu Xá Đắc xách một rổ thanh mai tự hái lúc đi du lịch từ ngoài cửa đi vào phòng khách dưới lầu.
Lúc ấy Bùi Thứ đang mặc đồ ngủ, quần áo xộc xệch, đi ra từ phòng cô ở trên lầu.
Khi ấy mặt Triệu Xá Đắc như bị sét đánh, lập tức đặt rổ thanh mai trong tay xuống, luôn miệng nói “xin lỗi đã quấy rầy, tớ không nhìn thấy gì cả, sẽ đi ngay lập tức”, sau đó cuống quýt bỏ đi, còn tiện thể đặt chùm chìa khóa phụ mà cô ta giữ lên chiếc tủ ở bệ cửa.
Đến giờ Lâm Khấu Khấu vẫn nhớ như in khuôn mặt đen kịt lúc đó của Bùi Thứ. Anh bê ly nước, đứng trước cửa phòng cô hồi lâu mới, hỏi cô một câu: “Lâm Khấu Khấu, nhà em không phải chợ bán đồ ăn thật à?”
Tôn Khắc Thành thấy sắc mặt cô thay đổi thì thầm luống cuống: “Hai người có vấn đề gì thật à?”
Lâm Khấu Khấu tỉnh hồn, nét mặt hiện vẻ rối rắm: “Một chuyện cỏn con như thế chắc không đến nỗi đó chứ, hơn nữa đâu liên quan gì tới công ty. Có cần chơi một vố lớn như bắt đầu chuẩn bị CV không? Hay là công ty chúng ta gặp vấn đề gì?”
Tôn Khắc Thành lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi tra xét một lượt rồi, từ sổ sách tới nhân viên, cả quan hệ hợp tác bên ngoài đều không có bất cứ vấn đề gì hết.”
Lâm Khấu Khấu lập tức nhíu mày.
Hai người mặt đối mặt, tiếp tục suy đoán những khả năng khác, nhưng cuối cùng đều loại bỏ, nghĩ nát óc cũng không có manh mối gì.
Lâm Khấu Khấu bèn đề nghị hãy quan sát thêm.
Nhưng vài ngày sau đó lại chẳng có gì bất thường cả.
Chỉ có một lần Lâm Khấu Khấu làm xong việc, vô tình ngẩng đầu nhìn sang văn phòng đối diện thì thấy có mấy lần anh ngồi trước máy tính cau mày như đang băn khoăn về chuyện gì đó.
Thứ duy nhất cô nghĩ tới chính là bản CV mà Tôn Khắc Thành đã kể.
Nhưng dù bọn họ nói bóng nói gió kiểu gì, biểu hiện của Bùi Thứ vẫn cực kỳ bình thường, thậm chí có một lần Tôn Khắc Thành hỏi anh dạo này có ý kiến gì với sự phát triển của công ty không, Bùi Thứ còn trưng bản mặt cáu kỉnh, ngẩng lên hỏi: “Chẳng phải chuyện quản lý công ty do anh phụ trách à? Sao dạo này cái gì cũng hỏi tôi hết vậy?”
Trưa hôm đó, Tôn Khắc Thành lại chui vào văn phòng của Lâm Khấu Khấu, nghiêm mặt hỏi: “Có phải cậu ta bực cả hai chúng ta không?”
Đầu Lâm Khấu Khấu hiện đầy dấu chấm hỏi.
Tôn Khắc Thành nói có sách mách có chứng: “Cô còn nhớ mấy hôm trước lúc họp, chúng ta đồng lòng phản đối cậu ta không? Cả lần giành người với Nhuệ Phương nữa, hai chúng ta cũng bỏ phiếu chống cậu ta…”
Má ơi, bấm đốt tay liệt kê xong, tự Tôn Khắc Thành cũng cảm thấy mình là Hán gian: “Rõ ràng tôi với cậu ta mới là một phe, sao lần nào bỏ phiếu tôi cũng không quản được cái tay mà bỏ cho cô thế?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Tôn Khắc Thành phát sầu: “Chẳng lẽ cậu ta cảm thấy mình bị cô lập? Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lâm Khấu Khấu cũng bắt đầu quýnh, suy nghĩ rồi nói: “Có khi thế thật. Anh khoan ra mặt đã, để mai tôi tìm cơ hội hỏi thẳng anh ấy xem.”
Chiều hôm sau, sau khi công ty tan họp, mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp.
Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ cũng đi từ trong ra.
Cô ngập ngừng một chút mới mở miệng: “Em có chuyện muốn hỏi anh…”
Cùng lúc đó, Bùi Thứ cũng hỏi cô: “Em có rảnh một lát không?”
Hai người đều ngạc nhiên.
Lâm Khấu Khấu nói trước: “Em rảnh.”
Bùi Thứ bèn theo cô vào văn phòng, nhưng lúc vào hơi do dự rồi khoá cửa lại luôn.
Mí mắt Lâm Khấu Khấu bỗng giật một cái.
Hai người ngồi đối diện với nhau.
Lâm Khấu Khấu không nói gì, vẫn đang lựa lời, tự hỏi xem phải mào đầu kiểu gì cho tự nhiên.
Bùi Thứ bỗng đặt một tập tài liệu lên bàn cô.
Vì lúc trước đã cùng Tôn Khắc Thành đoán già đoán non, nên khi Lâm Khấu Khấu thấy anh nghiêm túc như vậy, lại còn cầm theo một tập tài liệu là biết có điềm xấu, do dự một chút mới hỏi: “Cái gì vậy?”
Bùi Thứ nói: “CV của anh.”
Mí mắt Lâm Khấu Khấu lại giật thêm cái nữa, cô vừa mở tập tài liệu ra vừa giả bộ bình tĩnh cười nói: “Anh có lộn không? Đang yên đang lành tự dưng chuẩn bị CV làm cái…”
Sau khi thấy hai tờ giấy trong tập tài liệu, cô giật nảy mình.
Bên trái là CV của Bùi Thứ, có cả một xấp dày liệt kê chi tiết từ họ tên tuổi dân tộc đến lý lịch vắn tắt, cần gì có đó, thiếu điều kể luôn mười tám đời tổ tông của mình nữa thôi.
Bên phải lại chỉ có hai tờ giấy mỏng te, phía trên cùng có hàng chữ…
Đơn xin đăng ký kết hôn.
Lâm Khấu Khấu ngồi tần ngần trên ghế cả buổi trời.
Bùi Thứ hiếm khi thấp thỏm như vậy, không kìm được mà giải thích: “CV hơi dài chút, trọng điểm không rõ lắm, nhưng đơn xin việc được viết đúng theo thể thức viết thư mời làm việc mà công ty mình gửi cho ứng viên đấy, em chắc chắn là bên A.”
Lâm Khấu Khấu hơi bối rối ngẩng lên, dùng ánh mắt khó hiểu, thậm chí là khó tin nhìn anh: “Hóa ra mấy hôm nay anh lén lút chuẩn bị CV là vì chuyện này à?”
Bùi Thứ gật đầu trước, sau đó sực hỏi: “Sao em biết?”
Lâm Khấu Khấu đưa tay đỡ trán, dựa lưng vào ghế, suýt hoài nghi cuộc đời.
Cô và Tôn Khắc Thành phập phồng lo lắng biết bao ngày qua, còn tưởng ông tổ này vì cảm thấy mình bị cô lập mà tính chơi vố lớn, hoá ra là thế này hả?
Hâm nặng lắm rồi đúng không!
Nhưng trong mắt Bùi Thứ, phản ứng của cô lại có ý nghĩa khác.
Anh hỏi: “Không ổn hả?”
Lâm Khấu Khấu nhức đầu, suy nghĩ giây lát rồi nghiêm túc nhìn anh hỏi: “Anh có biết chuyện này nghĩa là sao không?”
Bùi Thứ nói: “Anh biết.”
Lâm Khấu Khấu nói: “Chắc anh biết chuyện nửa năm trước Thẩm Tâm đã ly hôn nhỉ? Em hiểu tính anh, hiểu hoàn cảnh gia đình anh. Nhưng anh có hiểu tính em, hiểu hoàn cảnh gia đình em không?”
Bùi Thứ nhìn cô, không ngờ lại nói: “Anh biết rõ.”
Lâm Khấu Khấu ngây người.
Bùi Thứ do dự một lát, khẽ nói: “Hôm ấy ở nhà em, anh vô tình mở ngăn kéo của em ra…”
Trên cùng là chiếc hộp đựng ba quả Snitch vàng của Lâm Khấu Khấu.
Bên dưới là một tờ báo cũ nhiều năm về trước.
Bùi Thứ vốn không để ý, nhưng khi anh liếc thấy tiêu đề bài báo ở trang nhất thì chợt ngỡ ngàng.
Đó là về các khoản vay trực tuyến P2P mấy năm trước, hay còn gọi là “tín dụng vi mô”, rất thịnh hành ở thời điểm đó, có rất nhiều công ty đã lợi dụng chuyện này để lừa đảo.
Sau khi cảnh sát địa phương điều tra xong,, những trang mạng P2P bị nghi ngờ có liên quan tới vụ lừa đảo này đều bị xét xử.
Trước khi mọi chuyện vỡ lở, người có trách nhiệm đã cao chạy xa bay ra nước ngoài, 20 “quản lý cấp cao” còn lại đều bị bắt và bị khởi tố.
Trong đó có một Giám đốc Nhân sự bị nghi ngờ có liên quan tới vụ lừa đảo, lấy trộm thông tin cá nhân của nhân viên để mở tài khoản giúp tẩu tán tài sản.
Bài báo đã không nhắc tên ông ta, chỉ ghi là “ông Lâm”.
Bùi Thứ đứng cạnh ngăn kéo một lát, rốt cuộc không lấy tờ báo kia ra đọc kỹ mà đóng ngăn kéo lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, mình không hề biết gì cả.
Nếu Lâm Khấu Khấu không nói, anh sẽ không hỏi.
Mãi đến hôm nay, đến giờ phút này.
Anh sợ Lâm Khấu Khấu hiểu lầm: “Anh không cố ý táy máy đâu, anh chỉ muốn kiếm cây bút…”
Lâm Khấu Khấu ngắt lời anh, gõ lên tập tài liệu trên bàn, hỏi: “Anh biết rồi mà vẫn viết cái này à?”
Bùi Thứ nói: “Anh tin chúng ta đều có năng lực giải quyết êm xuôi chuyện riêng của mỗi người.”
Lâm Khấu Khấu hỏi: “Thế còn lão Tôn thì sao?”
Nếu người khác nghe thấy câu hỏi này thì chắc trong đầu sẽ hiện đầy dấu chấm hỏi, không hiểu chuyện này có liên quan gì đến Tôn Khắc Thành.
Nhưng Bùi Thứ lại hiểu ý cô, hoặc phải nói là anh đã từng suy xét chuyện này: “Cơ cấu cổ phần của công ty vẫn không thay đổi, nhưng có thể sửa đổi chế độ liên quan đến quyết sách quan trọng của công ty, mỗi người đều có một phiếu phủ quyết. Hơn nữa có lần nào mình cãi nhau mà anh ta đứng về phía anh chưa? Chẳng phải đều bỏ phiếu cho em à? Người lo lắng bị cô lập ở công ty phải là anh mới đúng. Anh thấy anh ta chỉ ước bán phứt anh cho em, để cột em vào công ty thì có. Em không cần phải lo lắng, anh ta làm Hán gian điệu nghệ lắm.”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Hóa ra ai cũng biết Tôn Khắc Thành là “Hán gian”!
Lâm Khấu Khấu nhất thời câm nín, nhìn chằm chằm tờ Đơn xin đăng ký kết hôn, mãi một lúc lâu mới hỏi: “Anh có biết là với tính cách của chúng ta thì có thể sẽ ly hôn không? Biết đâu sau này anh sẽ thấy hối hận đấy.”
Bùi Thứ nói: “Nhưng em từng nói với Thẩm Tâm là dù có chọn kiểu gì thì cuối cùng đều sẽ thấy hối hận mà. Ai mà chẳng thích đứng núi này trông núi nọ. Nếu đã như vậy, đương nhiên anh muốn chọn con đường mà bây giờ mình muốn đi nhất, nếu không sau này nghĩ tới con đường mình không đi chẳng phải sẽ càng hối hận à?”
Lâm Khấu Khấu im lặng một lát, lại hỏi: “Nếu sau này em yêu công việc hơn anh thì sao?”
Bùi Thứ bật cười: “Còn phải dùng “nếu” với “sau này” nữa hả?”
Lâm Khấu Khấu: “…”
Bùi Thứ nhìn cô, cũng không thúc giục, có điều không biết cọng dây thần kinh nào của anh bị chạm mạch mà tự dưng tung một miếng đùa rất xàm xí: “Miễn là lúc ly hôn mà anh bị ngã xuống đất vỡ đầu, em đừng có gọi cấp cứu xong quay đầu bỏ đi luôn thì mọi vấn đề đều là muỗi hết.”
Lâm Khấu Khấu biết mình không nên cười.
Nhưng cô lại không kìm được mà nghĩ tới cảnh đó, càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, cuối cùng vẫn không nín nổi mà bật cười.
Bùi Thứ cũng cười.
Cười xong, cô xin lỗi trước: “Xin lỗi anh, vừa rồi em không nên cười.”
Bùi Thứ cũng không để bụng: “Đều qua rồi mà.”
Lâm Khấu Khấu nhìn anh, hiếm khi nghiêm túc như bây giờ: “Chuyện này anh cứ yên tâm, nếu có ngày đó thật, chắc chắn em sẽ đi theo xe cấp cứu, đưa anh vào ICU và đợi anh tỉnh lại.”
Rõ ràng câu này xui hết biết, nhưng Bùi Thứ nghe xong lại mỉm cười.
Lâm Khấu Khấu rốt cuộc cũng cầm cây bút bên cạnh lên, cúi đầu xuống, định ký tên mình vào tờ giấy mỏng te kia.
Nhưng khi ngòi bút chạm vào giấy, cô khựng lại một lát, không hiểu sao lại nhấc bút lên.
Cứ lặp đi lặp lại như thế rất nhiều lần.
Bùi Thứ ngồi đối diện cô, tâm trạng cũng phập phồng vài lượt theo chuyển động của ngòi bút cô, cuối cùng không chịu được mà hỏi: “Rốt cuộc em có ký không hả?”
Lâm Khấu Khấu lấy ngón đè môi mình lại, cố gắng hết sức để nín cười, ngẩng lên hỏi: “Chỉ là em thấy… Bùi Thứ à, mấy chuyện như từng hiến máu năm 19 tuổi có nhất thiết phải ghi vào CV không?”
Nói câu này xong, bả vai cô lại run lên vì nín cười.
Bùi Thứ nghiến răng: “Anh thấy em cười rồi đấy.”
Rốt cuộc Lâm Khấu Khấu cũng hết chịu nổi, suýt đập xuống bàn, phá lên cười không nể nang gì.
Cuối cùng Bùi Thứ cũng nhận được chữ ký xấu nhất mà anh từng thấy kể từ khi quen cô.
Vì cô vừa ký vừa cười nên ba chữ “Lâm Khấu Khấu” trông như giun bò.
Bùi Thứ cầm lên xem, mí mắt giật một cái.
Khó khăn lắm Lâm Khấu Khấu mới ngưng cười nổi, đằng hắng một tiếng rồi hỏi: “Hay anh in lại hai bản khác đi, để em ký lại cho anh nhé?”
Bùi Thứ từ chối thẳng thừng: “Thôi, anh sợ em đổi ý.”
Lâm Khấu Khấu lập tức cãi: “Em là loại người đó à?”
Bùi Thứ liếc cô một cái, không khách sáo nói: “Đừng nghi ngờ bản thân, em đúng là loại người đó đấy.”
Nói xong, anh lấy lại tập tài liệu, gỡ tờ giấy đã ký xong, đưa tới trước mặt Lâm Khấu Khấu: “Có hai bản, mỗi người giữ một bản.”
Lâm Khấu Khấu chống tay lên bàn nên chỉ cách anh nửa chiếc bàn, cứ thế ngắm anh.
Lúc Bùi Thứ ngẩng lên, hai người kề sát nhau.
Mắt đối mắt, môi kề môi.
Lâm Khấu Khấu không hề có ý định kéo giãn khoảng cách, chỉ cười khẽ một tiếng: “Sau này xin hãy chỉ bảo nhiều hơn nhé… đối tác của em?”
Lúc này đây, tim Bùi Thứ đập rất nhanh, nhưng không muốn ngồi chiếu dưới bèn làm bộ bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi, đừng khách sáo.”
Ngoài cửa sổ sát đất, mặt sông lấp loáng ánh nắng.
Tờ giấy mỏng kia đặt giữa hai người.
Nét mực ký tên dần khô trong không khí mùa hè, bám trên mặt giấy, biến những khoảnh khắc chớp lóe trên thế giới thành vĩnh hằng, không nhòe đi nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương