Sao Trời Cất Lên Tiếng Lòng
Chương 20
Về nhà, Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật như bay lao lên phòng ngủ.
Nguyễn Thái Khánh An đang xem tivi: "?"
Ngu Tinh Hà bình tĩnh ngồi trên giường mắt nhìn Đỗ Minh Nhật, "Tôi có một vài giả thuyết cho chuyện này."
Rồi cậu bắt đầu nói: "Thứ nhất bỏ qua chuyện bông hoa thì họ đã bị sát hại, tuy không thấy được thi thể nạn nhân nhưng hung thủ có vẻ đã ra tay rất tàn nhẫn, con chó đó là bằng chứng."
Đỗ Minh Nhật gật đầu, đôi mắt trong veo như nói: "Vậy là có kẻ sát nhân biến thái đang ẩn nấp trong khu nhà của anh?"
Ngu Tinh Hà nghe vậy lắc đầu, "Không hẳn, trước giờ xóm tôi đều chưa từng có trường hợp nào như vậy, tôi đang nghĩ theo một hướng khác. Bố tôi, khi ông ấy ra tay với mẹ đang trong thạng thái phát điên, mà điều đó chỉ mới gần đây, con chó thì bị sát hại sau khi cậu đến nhà tôi. Trong thờ gian mà Ngu Lâm mất tích."
Nói rồi cậu hít sâu một hơi, "Có lẽ người đã ra tay với bọn họ chính là Ngu Lâm."
Đỗ Minh Nhật nghe cậu kết luận lại làm bộ mặt sốt ruột, lên tiếng phản bác: "Thật sự chưa chắc là vậy đâu, ta vẫn chưa làm sáng tỏ mọi chuyện mà!" Rồi nở nụ cười an ủi.
Đỗ Minh Nhật: "Nếu quay lại trường hợp ban đầu anh nói thì có kẻ khác đã ra tay."
Cậu rầu rĩ, lắc đầu.
Đỗ Minh Nhật vội vã bảo cậu: "Chẳng phải bố anh đã phát điên một cách bí ẩn hay sao? Có thể không chỉ mỗi bố anh mà có lẽ những người khác cũng bị như vậy."
Ngu Tinh Hà nghe thấy thế đôi mắt có chút hi vọng, ngẩng mặt lên nhìn về phía cậu nhóc.
Đỗ Minh Nhật né tránh ánh mắt của cậu, hành động lúng túng khó hiểu, có một điều gì đó khó nói với Ngu Tinh Hà.
Đỗ Minh Nhật: "Nhất định là vậy, nhiệm vụ của hai ta bây giờ chính là tìm ra nguyên nhân."
Cậu gật đầu nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Phải vậy, chặng đường phía trước của hai người họ vẫn còn dài lắm.
Đỗ Minh Nhật khụ một tiếng, nói thêm: "À về chuyện bông hoa bí ẩn kia, anh cứ làm như chưa bao giờ thấy nó là được."
Cậu nghe đến bông hoa liền chăm chú nhưng khi cậu nhóc nói vậy nhất thời cảm thấy khó hiểu.
Ngu Tinh Hà hỏi: "Tại sao?"
Đỗ Minh Nhật: "Anh không để ý à. Loài hoa kì dị đó ta chưa từng thấy bao giờ, nó còn mọc trên một thi thể nữa đó. Khi cảnh sát đã vào việc thì nó sẽ được giao cho ban thuộc nhà nước có thẩm quyền. Một thứ quái dị như vậy mà lộ ra ngoài thì sẽ khó kiểm soát được tin đồn và lòng dân."
Cậu nhóc nói tiếp: "Họ sẽ đem nó đi làm thí nghiệm xét chủng mới, hoặc nó có liên quan đến một dự án đột biến nào đó? Nhưng dù kết quả là gì thì chắc chắn thông tin đó sẽ không được công khai trước công chúng đâu, bởi vì mọi người sẽ bất an. Anh nghĩ điều đầu tiên họ sẽ làm là gì?"
Ngu Tinh Hà ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời: "Kiểm soát phạm vi hoạt động của nhân chứng và bịt miệng người có liên can?"
Đỗ Minh Nhật búng ngón tay, "Chính xác!"
Cậu lại một lần nữa nhụt chí, bây giờ họ chỉ có thể nằm trong thế bị động.
Họ như con thú, nằm yên trong sự tĩnh lặng của thợ săn.
Ngu Tinh Hà đưa ánh mắt nặng nề nhìn cậu nhóc, "Làm sao cậu có thể suy luận theo chiều hướng như thế?"
Đỗ Minh Nhật nhún vai, "Không có gì đâu, chỉ là đoán mò thôi."
"Vả lại tôi để ý thái độ của Triệu Tuất." Cậu nhóc nói thêm.
Cậu nghiêng đầu thắc mắc: "Anh ta thì làm sao à?"
Đỗ Minh Nhật: "Thái độ và biểu cảm của anh ta không tự nhiên lắm. Lúc đuổi hai ta về nhà ấy."
Ngu Tinh Hà: "..."
Nguyễn Thái Khánh An đang xem tivi: "?"
Ngu Tinh Hà bình tĩnh ngồi trên giường mắt nhìn Đỗ Minh Nhật, "Tôi có một vài giả thuyết cho chuyện này."
Rồi cậu bắt đầu nói: "Thứ nhất bỏ qua chuyện bông hoa thì họ đã bị sát hại, tuy không thấy được thi thể nạn nhân nhưng hung thủ có vẻ đã ra tay rất tàn nhẫn, con chó đó là bằng chứng."
Đỗ Minh Nhật gật đầu, đôi mắt trong veo như nói: "Vậy là có kẻ sát nhân biến thái đang ẩn nấp trong khu nhà của anh?"
Ngu Tinh Hà nghe vậy lắc đầu, "Không hẳn, trước giờ xóm tôi đều chưa từng có trường hợp nào như vậy, tôi đang nghĩ theo một hướng khác. Bố tôi, khi ông ấy ra tay với mẹ đang trong thạng thái phát điên, mà điều đó chỉ mới gần đây, con chó thì bị sát hại sau khi cậu đến nhà tôi. Trong thờ gian mà Ngu Lâm mất tích."
Nói rồi cậu hít sâu một hơi, "Có lẽ người đã ra tay với bọn họ chính là Ngu Lâm."
Đỗ Minh Nhật nghe cậu kết luận lại làm bộ mặt sốt ruột, lên tiếng phản bác: "Thật sự chưa chắc là vậy đâu, ta vẫn chưa làm sáng tỏ mọi chuyện mà!" Rồi nở nụ cười an ủi.
Đỗ Minh Nhật: "Nếu quay lại trường hợp ban đầu anh nói thì có kẻ khác đã ra tay."
Cậu rầu rĩ, lắc đầu.
Đỗ Minh Nhật vội vã bảo cậu: "Chẳng phải bố anh đã phát điên một cách bí ẩn hay sao? Có thể không chỉ mỗi bố anh mà có lẽ những người khác cũng bị như vậy."
Ngu Tinh Hà nghe thấy thế đôi mắt có chút hi vọng, ngẩng mặt lên nhìn về phía cậu nhóc.
Đỗ Minh Nhật né tránh ánh mắt của cậu, hành động lúng túng khó hiểu, có một điều gì đó khó nói với Ngu Tinh Hà.
Đỗ Minh Nhật: "Nhất định là vậy, nhiệm vụ của hai ta bây giờ chính là tìm ra nguyên nhân."
Cậu gật đầu nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Phải vậy, chặng đường phía trước của hai người họ vẫn còn dài lắm.
Đỗ Minh Nhật khụ một tiếng, nói thêm: "À về chuyện bông hoa bí ẩn kia, anh cứ làm như chưa bao giờ thấy nó là được."
Cậu nghe đến bông hoa liền chăm chú nhưng khi cậu nhóc nói vậy nhất thời cảm thấy khó hiểu.
Ngu Tinh Hà hỏi: "Tại sao?"
Đỗ Minh Nhật: "Anh không để ý à. Loài hoa kì dị đó ta chưa từng thấy bao giờ, nó còn mọc trên một thi thể nữa đó. Khi cảnh sát đã vào việc thì nó sẽ được giao cho ban thuộc nhà nước có thẩm quyền. Một thứ quái dị như vậy mà lộ ra ngoài thì sẽ khó kiểm soát được tin đồn và lòng dân."
Cậu nhóc nói tiếp: "Họ sẽ đem nó đi làm thí nghiệm xét chủng mới, hoặc nó có liên quan đến một dự án đột biến nào đó? Nhưng dù kết quả là gì thì chắc chắn thông tin đó sẽ không được công khai trước công chúng đâu, bởi vì mọi người sẽ bất an. Anh nghĩ điều đầu tiên họ sẽ làm là gì?"
Ngu Tinh Hà ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra câu trả lời: "Kiểm soát phạm vi hoạt động của nhân chứng và bịt miệng người có liên can?"
Đỗ Minh Nhật búng ngón tay, "Chính xác!"
Cậu lại một lần nữa nhụt chí, bây giờ họ chỉ có thể nằm trong thế bị động.
Họ như con thú, nằm yên trong sự tĩnh lặng của thợ săn.
Ngu Tinh Hà đưa ánh mắt nặng nề nhìn cậu nhóc, "Làm sao cậu có thể suy luận theo chiều hướng như thế?"
Đỗ Minh Nhật nhún vai, "Không có gì đâu, chỉ là đoán mò thôi."
"Vả lại tôi để ý thái độ của Triệu Tuất." Cậu nhóc nói thêm.
Cậu nghiêng đầu thắc mắc: "Anh ta thì làm sao à?"
Đỗ Minh Nhật: "Thái độ và biểu cảm của anh ta không tự nhiên lắm. Lúc đuổi hai ta về nhà ấy."
Ngu Tinh Hà: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương