Sarah
Chương 17
Editor: Mờ Mờ
Dylan ngủ không sâu lắm, cậu ta nghe thấy bên ngoài có người đi vào thì lập tức mở mắt ra.
Lâm Thù bế anh chàng khó tính kia đi vào.
Không gian trong buồng xe nhỏ hẹp, một người đi đứng cũng không tiện, nhưng động tác của Lâm Thù rất dịu dàng, không hề va vấp bất cứ vật gì. Jofasa cuộn mình trong lòng anh ngủ thiếp đi, khóe mắt hơi đỏ lên.
Lâm Thù bế hắn lên giường, ra dấu kêu Dylan im lặng, sau đó chỉnh lại tóc cho Jofasa để hắn đừng đè lên, cuối cùng đắp kín chăn, một mình ngồi dựa vào khe hở giữa chân giường với bức tường, đắp chiếc áo khoác trước đó Jofasa đã mặc.
Giường không lớn, bình thường anh và Jofasa đã đủ nằm, ba người chen chúc thì rất chật chội, anh sợ Jofasa ngủ không ngon.
Dylan dùng khẩu hình, quơ quơ tay ý bảo mình không cần ngủ trên giường, Lâm Thù xua tay kêu cậu ta đừng nhúc nhích, tắt đèn nhắm mắt ngủ.
…
Vaughn được cho phép, bèn bưng cà phê vào phòng.
Cậu ta không dám ngẩng đầu lên, dạo này cấp trên Faigel của cậu ta rất cáu kỉnh, từ lao công dọn vệ sinh, đến các quan lại trong Nghị sự các, chỉ cần y tóm được sơ hở thì sẽ bị mắng té tát.
Cậu ta bước đến trước màn hình chiếu thật to ở giữa phòng, ánh đèn màu xanh nước biển bao trùm lấy cấp trên của cậu ta, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng ngược sáng.
Faigel không quay đầu lại, tay trái bưng tách cà phê, hỏi nhân viên dưới màn hình: “Tại sao không điều tra khu Tosa?”
“Tình hình bên đó khá phức tạp, hệ thống giám sát không đồng đều, có rất nhiều công ty can thiệp vào chuyện này, bọn họ nói chúng ta xâm phạm quyền riêng tư của bọn họ.” Nhân viên trả lời: “Chúng tôi chuẩn bị cử người đi trao đổi lại rồi mới…”
“Lằng nhằng thế làm gì, trực tiếp xâm nhập vào hệ thống của bọn chúng, bọn chúng làm ăn mờ ám mới không dám cho người ta xem.” Faigel ném tách cà phê vào khay của Vaughn: “Gửi mấy thứ linh ta linh tinh đó qua cho bọn chúng xem thì bọn chúng sẽ câm miệng ngay.”
“Điều tra camera ở khu Bắc cho tôi, bây giờ, lập tức, ngay và luôn, con mẹ nó đừng viện lý do lý trấu với tôi.”
Ai làm mất đồ thì tâm trạng cũng sẽ khó chịu, Faigel không ngoại lệ.
Một tháng trước y bị khủng bố tấn công bất ngờ, phải nằm viện, trước khi đi mọi chuyện đều êm đẹp, tình hình của hoàng đế cũng rất ổn định, đến cuối năm là có thể tiến hành đợt giải phẫu phục hồi tiếp theo. Cái đám chó trong Nghị sự các cứ một hai bảo y yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện đều có bọn họ lo.
Cuối cùng thì sao? Lúc y chống gậy quay về hoàng cung, hoàng đế của y đâu? Sachariah chình ình đó biến đâu mất rồi? Rõ là một tháng trước vẫn còn ở đây! Trong cơn tức giận, quả nhiên y đã hất tung cái bàn họp như những gì một nhà tiên tri nào đó trong Nghị sự các đã dự đoán.
Vaughn bị cà phê văng trúng mặt, nhưng cũng không dám hó hé gì, Faigel không kêu cậu ta đi ra thì cậu ta chỉ có thể đứng bên cạnh ông sếp của mình xem camera ghi hình với y.
Màn hình chiếu khổng lồ ở chính giữa bị chia ra thành mấy chục ô, trong mỗi một khung hình đều có thể thấy những người thanh niên tóc vàng với dáng người xấp xỉ như nhau, cậu ta nhìn mà hoa cả mắt. Mãi đến khi chân cậu ta tê rần, bụng cũng sắp réo lên thì bấy giờ mới nghe thấy Faigel lên tiếng.
“Tua lại, người đầu tiên hàng thứ hai.”
Nhân viên dưới màn hình nghe lệnh, phóng to hình ảnh mà Faigel yêu cầu.
Trên hình là một người đàn ông cao gầy với mái tóc dài màu vàng óng, hắn xoay lưng về phía ống kính nên không thấy rõ mặt mũi thế nào.
“Phóng to tay lên.”
Theo yêu cầu của Faigel, tay phải của người trên màn hình được phóng to lên, trên mu bàn tay của hắn có hai vết xước nhỏ, giống như bị va quệt vào vật nhọn.
Vaughn không thấy mặt Faigel, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được áp suất không khí xung quanh vốn đã thấp nay lại càng thấp hơn. Cậu ta rụt cổ một cái, nghĩ đến chuyện cậu ta phải làm cái nghề này thêm năm năm nữa, tự nhiên thấy cuộc đời trở nên u tối.
Sau đó cậu ta nghe thấy giọng nói tràn ngập tức giận của Faigel: “Kêu người đến quảng trường này kiểm tra camera tư nhân ở dọc đường, chuẩn bị đi, tôi muốn tự mình qua đó xem thử.”
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu ta cũng có thể ra ngoài.
…
Dylan thức dậy giữa lúc xe tròng trành, dưới khe hở của rèm cửa sổ lộ ra một chút ánh sáng mờ mờ, Jofasa bên cạnh vẫn còn ngủ, gương mặt khi ngủ dịu dàng hơn lúc thức nhiều.
Cậu ta bước xuống giường, băng qua phòng khách đi tới sau buồng lái. Dylan dụi mắt, màn che đằng trước đột nhiên bị xốc lên, lộ ra bóng lưng của Lâm Thù ở ghế lái: “Lên đây đi, đừng quấy rầy hắn.”
Giọng của anh rất nhỏ, không tập trung sẽ không nghe thấy.
Dylan rón rén bò lên ghế phụ, màn che lại kéo xuống, là dấu hiệu có thể nói chuyện.
“Anh ơi anh dậy sớm quá.”
“Ừm, lát nữa anh nấu bữa sáng cho hai người.” Lâm Thù gật đầu: “Em đói chưa?”
“Chưa ạ… Anh ơi anh đang đi du lịch sao?” Dylan chú ý tới màn hình trước mặt anh, trên đó không phải bảng chỉ đường, mà là camera giám sát trong và ngoài xe, khung hình hơi lớn nằm chính giữa là phòng ngủ.
Lâm Thù cũng không phủ nhận, mặc dù anh không đề phòng với con nít, song vẫn không tiết lộ bất cứ tin tức gì cho Dylan: “Đúng vậy, nhưng anh đã có kế hoạch riêng của mình, không thể đưa em về nhà được, anh sẽ nhờ những người khác đưa em về.”
Dylan siết chặt góc áo, chỉ chỉ vào màn hình: “Cái anh đang ngủ là người nhà của anh sao? Anh cứ chăm sóc anh ấy hoài.”
“Là bạn anh, sức khỏe không được tốt lắm.” Lâm Thù xoay vô lăng, anh cũng từng nghĩ đến chuyện nói với người ta hai người là anh em một nhà này nọ, nhưng đặc điểm bề ngoài, nếp sống, hành động, cử chỉ của bọn họ đều rất khác biệt, thấy thế nào cũng không giống người một nhà.
“Ồ… Anh ơi anh nấu cơm mà anh ấy không phụ hay sao?”
“Tại sao hắn phải phụ? Hắn cũng đâu biết nấu.” Lâm Thù rầu rĩ hỏi ngược lại, trông chờ vào hoàng đế không đụng tới móng tay có thể xuống bếp phụ giúp anh ấy hả? Cắt một miếng đồ ăn mà Jofasa cũng làm mình bị thương được nữa là.
“Vậy em sẽ giúp anh nhé,” Dylan cười ngượng ngùng: “Từ nhỏ em đã phải làm việc nhà rồi, nếu anh không ngại thì cứ để em nấu cơm cho.”
“Không cần, hắn kén ăn lắm, cứ để anh nấu.”
Trong từ điển của Lâm Thù không có chuyện để trẻ con xuống bếp, truyền thống tốt đẹp kính già yêu trẻ đã ngấm sâu vào DNA của anh.
“Anh tốt với anh trai đó quá à…” Dylan nhỏ giọng nói.
“Hử? Đâu có.” Lâm Thù lắc đầu một cái.
Chính anh ép buộc hoàng đế rời khỏi môi trường đầy đủ vật chất, đi theo anh chịu khổ chịu cực, sắp tới đây còn giao hoàng đế cho phe phản loạn làm thí nghiệm, đối xử tốt với hắn là sự bù đắp cơ bản nhất.
Nhưng Lâm Thù luôn cảm thấy mình đối xử với Jofasa không đủ tốt, anh làm Jofasa bị thương tận mấy lần, dọc đường còn làm lạc mất Jofasa khiến hắn ám ảnh tâm lý, đã như thế mà Jofasa vẫn dựa dẫm vào anh, anh cũng thắc mắc có khi nào hoàng đế bị mắc hội chứng Stockholm gì đó hay không.
Anh nhớ lại đôi mắt đẫm nước của Jofasa vào đêm qua, trái tim thắt lại đến nhói đau.
Bây giờ Jofasa chỉ có thể tiếp xúc với một mình anh, ngoại trừ dựa dẫm vào anh thì không còn cách nào cả. Nếu như anh đối xử lạnh lùng với hắn, Jofasa sẽ thật sự không còn gì hết.
Lâm Thù không muốn nói quá nhiều chuyện liên quan đến Jofasa cho Dylan nghe, anh đổi chủ đề thêu dệt nên một câu chuyện, mang tất cả những gì mình từng trải qua soạn lại thành một cuộc hành trình du lịch đó đây kể cho Dylan nghe.
Dylan rất biết lắng nghe, cứ liên tục thốt lên “Ồ, siêu quá đi”, làm người kể chuyện rất có cảm giác thành công.
Một tiếng sau, anh đỗ xe ở ven đường, đến phòng ngủ đánh thức Jofasa kêu hắn đi rửa mặt, lúc bưng bữa sáng về, đôi mắt Jofasa vẫn còn đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn là biết còn mớ ngủ.
Lâm Thù tiện tay kéo tóc hắn lên, sờ trán hắn: “Có bị cảm không? Hôm qua ngồi ngoài trời hơi lâu.”
Đôi mắt Jofasa từ từ nhìn về phía Lâm Thù: “Mệt quá…”
“Ăn sáng trước đi, tôi đi đo nhiệt độ cho ngài.” Lâm Thù tìm nhiệt kế, áp vào trán Jofasa một lát: “Không bị sốt.”
Jofasa cụp mắt xuống tập trung ăn sáng, tối qua hắn còn chưa ăn gì, đói bụng nên lùa hết bữa sáng Lâm Thù nấu, còn gắp miếng trứng chiên trong đĩa của Lâm Thù.
“Cái đó là của anh ấy mà, anh ấy vất vả như vậy…” Dylan ngồi đối diện hắn nhỏ giọng kháng nghị: “Không thì anh…”
Ăn phần em đi.
Cậu ta còn chưa nói hết lời, Jofasa đã giương mắt lên liếc cậu ta một cái, trên mặt hiện rõ mấy chữ “Đừng làm phiền tôi”.
Suy nghĩ của Jofasa rất đơn giản, chỉ cần không dính líu tới an toàn và lợi ích của hắn thì ghét là ghét, mà thích là thích, dù sao hắn có ghét thẳng ra mặt thì cũng chẳng ai dám đánh hắn.
Nếu thật sự đụng phải người dám đánh hắn thì hắn sẽ biết điều ngoan ngoãn.
Lâm Thù bóp trán, hơi ấn đầu Jofasa xuống, ý bảo hắn ngoan ngoãn ăn cơm đi: “Đừng hù con nít.”
Ăn sáng xong Jofasa đã tỉnh táo hơn nhiều, Lâm Thù kiểm tra nhịp tim của Jofasa rồi gửi cho bác sĩ bên phe phản loạn, sau khi được thông báo không có gì nguy hiểm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời ấm áp, Lâm Thù đứng dậy kéo vai Jofasa qua, vuốt gọn mái tóc rối bời sau khi thức dậy của Jofasa, cẩn thận chải tóc cho hắn.
Đây là khoảnh khắc mà anh thích nhất trong quá trình chăm sóc hoàng đế, phần lớn người Đế quốc đều có tóc vàng mắt xanh, nhất là Jofasa có màu tóc rất đẹp. Đó là màu vàng nhạt thuần túy, đến cả ánh sáng tỏa ra đều toát lên sắc màu rực rỡ, sờ vào hết sức mượt mà trơn bóng.
Khác với những gì Dylan nghĩ, anh hơi bị thích làm những chuyện nhỏ nhặt phiền phức này cho Jofasa.
“Sao thế?” Cảm nhận được Lâm Thù ngừng tay lại, Jofasa ngước đầu lên nhìn anh một cái, nhíu mày nghĩ ngợi: “Phiền lắm à? Vậy cắt đi.”
Không phải hắn muốn nuôi tóc dài, mà là Nghị sự các yêu cầu hắn để tóc dài, hình như làm thế mới có thể giữ được vẻ cao quý thần thánh cho hoàng đế.
Lâm Thù cúi đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu lại gương mặt khôi ngô quá mức của hoàng đế, anh buộc lọn tóc của Jofasa lên: “Không được cắt.”
Lúc này Lâm Thù vẫn nghĩ rằng thứ mình yêu thích là gương mặt xinh đẹp của hoàng đế, là mái tóc dài mượt mà đẹp đẽ của hắn, thế nên anh mới muốn ôm hắn, muốn chăm sóc hắn.
Mà không lâu sau đó, khi tất cả những điều anh yêu thích đều thay đổi, anh vẫn một lòng yêu thương, vẫn muốn ôm ấp vị hoàng đế đã rơi vào cõi trần tục này.
Hết chương 17
Dylan ngủ không sâu lắm, cậu ta nghe thấy bên ngoài có người đi vào thì lập tức mở mắt ra.
Lâm Thù bế anh chàng khó tính kia đi vào.
Không gian trong buồng xe nhỏ hẹp, một người đi đứng cũng không tiện, nhưng động tác của Lâm Thù rất dịu dàng, không hề va vấp bất cứ vật gì. Jofasa cuộn mình trong lòng anh ngủ thiếp đi, khóe mắt hơi đỏ lên.
Lâm Thù bế hắn lên giường, ra dấu kêu Dylan im lặng, sau đó chỉnh lại tóc cho Jofasa để hắn đừng đè lên, cuối cùng đắp kín chăn, một mình ngồi dựa vào khe hở giữa chân giường với bức tường, đắp chiếc áo khoác trước đó Jofasa đã mặc.
Giường không lớn, bình thường anh và Jofasa đã đủ nằm, ba người chen chúc thì rất chật chội, anh sợ Jofasa ngủ không ngon.
Dylan dùng khẩu hình, quơ quơ tay ý bảo mình không cần ngủ trên giường, Lâm Thù xua tay kêu cậu ta đừng nhúc nhích, tắt đèn nhắm mắt ngủ.
…
Vaughn được cho phép, bèn bưng cà phê vào phòng.
Cậu ta không dám ngẩng đầu lên, dạo này cấp trên Faigel của cậu ta rất cáu kỉnh, từ lao công dọn vệ sinh, đến các quan lại trong Nghị sự các, chỉ cần y tóm được sơ hở thì sẽ bị mắng té tát.
Cậu ta bước đến trước màn hình chiếu thật to ở giữa phòng, ánh đèn màu xanh nước biển bao trùm lấy cấp trên của cậu ta, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy một bóng người cao gầy đứng ngược sáng.
Faigel không quay đầu lại, tay trái bưng tách cà phê, hỏi nhân viên dưới màn hình: “Tại sao không điều tra khu Tosa?”
“Tình hình bên đó khá phức tạp, hệ thống giám sát không đồng đều, có rất nhiều công ty can thiệp vào chuyện này, bọn họ nói chúng ta xâm phạm quyền riêng tư của bọn họ.” Nhân viên trả lời: “Chúng tôi chuẩn bị cử người đi trao đổi lại rồi mới…”
“Lằng nhằng thế làm gì, trực tiếp xâm nhập vào hệ thống của bọn chúng, bọn chúng làm ăn mờ ám mới không dám cho người ta xem.” Faigel ném tách cà phê vào khay của Vaughn: “Gửi mấy thứ linh ta linh tinh đó qua cho bọn chúng xem thì bọn chúng sẽ câm miệng ngay.”
“Điều tra camera ở khu Bắc cho tôi, bây giờ, lập tức, ngay và luôn, con mẹ nó đừng viện lý do lý trấu với tôi.”
Ai làm mất đồ thì tâm trạng cũng sẽ khó chịu, Faigel không ngoại lệ.
Một tháng trước y bị khủng bố tấn công bất ngờ, phải nằm viện, trước khi đi mọi chuyện đều êm đẹp, tình hình của hoàng đế cũng rất ổn định, đến cuối năm là có thể tiến hành đợt giải phẫu phục hồi tiếp theo. Cái đám chó trong Nghị sự các cứ một hai bảo y yên tâm dưỡng bệnh, mọi chuyện đều có bọn họ lo.
Cuối cùng thì sao? Lúc y chống gậy quay về hoàng cung, hoàng đế của y đâu? Sachariah chình ình đó biến đâu mất rồi? Rõ là một tháng trước vẫn còn ở đây! Trong cơn tức giận, quả nhiên y đã hất tung cái bàn họp như những gì một nhà tiên tri nào đó trong Nghị sự các đã dự đoán.
Vaughn bị cà phê văng trúng mặt, nhưng cũng không dám hó hé gì, Faigel không kêu cậu ta đi ra thì cậu ta chỉ có thể đứng bên cạnh ông sếp của mình xem camera ghi hình với y.
Màn hình chiếu khổng lồ ở chính giữa bị chia ra thành mấy chục ô, trong mỗi một khung hình đều có thể thấy những người thanh niên tóc vàng với dáng người xấp xỉ như nhau, cậu ta nhìn mà hoa cả mắt. Mãi đến khi chân cậu ta tê rần, bụng cũng sắp réo lên thì bấy giờ mới nghe thấy Faigel lên tiếng.
“Tua lại, người đầu tiên hàng thứ hai.”
Nhân viên dưới màn hình nghe lệnh, phóng to hình ảnh mà Faigel yêu cầu.
Trên hình là một người đàn ông cao gầy với mái tóc dài màu vàng óng, hắn xoay lưng về phía ống kính nên không thấy rõ mặt mũi thế nào.
“Phóng to tay lên.”
Theo yêu cầu của Faigel, tay phải của người trên màn hình được phóng to lên, trên mu bàn tay của hắn có hai vết xước nhỏ, giống như bị va quệt vào vật nhọn.
Vaughn không thấy mặt Faigel, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được áp suất không khí xung quanh vốn đã thấp nay lại càng thấp hơn. Cậu ta rụt cổ một cái, nghĩ đến chuyện cậu ta phải làm cái nghề này thêm năm năm nữa, tự nhiên thấy cuộc đời trở nên u tối.
Sau đó cậu ta nghe thấy giọng nói tràn ngập tức giận của Faigel: “Kêu người đến quảng trường này kiểm tra camera tư nhân ở dọc đường, chuẩn bị đi, tôi muốn tự mình qua đó xem thử.”
Cảm ơn trời đất, cuối cùng cậu ta cũng có thể ra ngoài.
…
Dylan thức dậy giữa lúc xe tròng trành, dưới khe hở của rèm cửa sổ lộ ra một chút ánh sáng mờ mờ, Jofasa bên cạnh vẫn còn ngủ, gương mặt khi ngủ dịu dàng hơn lúc thức nhiều.
Cậu ta bước xuống giường, băng qua phòng khách đi tới sau buồng lái. Dylan dụi mắt, màn che đằng trước đột nhiên bị xốc lên, lộ ra bóng lưng của Lâm Thù ở ghế lái: “Lên đây đi, đừng quấy rầy hắn.”
Giọng của anh rất nhỏ, không tập trung sẽ không nghe thấy.
Dylan rón rén bò lên ghế phụ, màn che lại kéo xuống, là dấu hiệu có thể nói chuyện.
“Anh ơi anh dậy sớm quá.”
“Ừm, lát nữa anh nấu bữa sáng cho hai người.” Lâm Thù gật đầu: “Em đói chưa?”
“Chưa ạ… Anh ơi anh đang đi du lịch sao?” Dylan chú ý tới màn hình trước mặt anh, trên đó không phải bảng chỉ đường, mà là camera giám sát trong và ngoài xe, khung hình hơi lớn nằm chính giữa là phòng ngủ.
Lâm Thù cũng không phủ nhận, mặc dù anh không đề phòng với con nít, song vẫn không tiết lộ bất cứ tin tức gì cho Dylan: “Đúng vậy, nhưng anh đã có kế hoạch riêng của mình, không thể đưa em về nhà được, anh sẽ nhờ những người khác đưa em về.”
Dylan siết chặt góc áo, chỉ chỉ vào màn hình: “Cái anh đang ngủ là người nhà của anh sao? Anh cứ chăm sóc anh ấy hoài.”
“Là bạn anh, sức khỏe không được tốt lắm.” Lâm Thù xoay vô lăng, anh cũng từng nghĩ đến chuyện nói với người ta hai người là anh em một nhà này nọ, nhưng đặc điểm bề ngoài, nếp sống, hành động, cử chỉ của bọn họ đều rất khác biệt, thấy thế nào cũng không giống người một nhà.
“Ồ… Anh ơi anh nấu cơm mà anh ấy không phụ hay sao?”
“Tại sao hắn phải phụ? Hắn cũng đâu biết nấu.” Lâm Thù rầu rĩ hỏi ngược lại, trông chờ vào hoàng đế không đụng tới móng tay có thể xuống bếp phụ giúp anh ấy hả? Cắt một miếng đồ ăn mà Jofasa cũng làm mình bị thương được nữa là.
“Vậy em sẽ giúp anh nhé,” Dylan cười ngượng ngùng: “Từ nhỏ em đã phải làm việc nhà rồi, nếu anh không ngại thì cứ để em nấu cơm cho.”
“Không cần, hắn kén ăn lắm, cứ để anh nấu.”
Trong từ điển của Lâm Thù không có chuyện để trẻ con xuống bếp, truyền thống tốt đẹp kính già yêu trẻ đã ngấm sâu vào DNA của anh.
“Anh tốt với anh trai đó quá à…” Dylan nhỏ giọng nói.
“Hử? Đâu có.” Lâm Thù lắc đầu một cái.
Chính anh ép buộc hoàng đế rời khỏi môi trường đầy đủ vật chất, đi theo anh chịu khổ chịu cực, sắp tới đây còn giao hoàng đế cho phe phản loạn làm thí nghiệm, đối xử tốt với hắn là sự bù đắp cơ bản nhất.
Nhưng Lâm Thù luôn cảm thấy mình đối xử với Jofasa không đủ tốt, anh làm Jofasa bị thương tận mấy lần, dọc đường còn làm lạc mất Jofasa khiến hắn ám ảnh tâm lý, đã như thế mà Jofasa vẫn dựa dẫm vào anh, anh cũng thắc mắc có khi nào hoàng đế bị mắc hội chứng Stockholm gì đó hay không.
Anh nhớ lại đôi mắt đẫm nước của Jofasa vào đêm qua, trái tim thắt lại đến nhói đau.
Bây giờ Jofasa chỉ có thể tiếp xúc với một mình anh, ngoại trừ dựa dẫm vào anh thì không còn cách nào cả. Nếu như anh đối xử lạnh lùng với hắn, Jofasa sẽ thật sự không còn gì hết.
Lâm Thù không muốn nói quá nhiều chuyện liên quan đến Jofasa cho Dylan nghe, anh đổi chủ đề thêu dệt nên một câu chuyện, mang tất cả những gì mình từng trải qua soạn lại thành một cuộc hành trình du lịch đó đây kể cho Dylan nghe.
Dylan rất biết lắng nghe, cứ liên tục thốt lên “Ồ, siêu quá đi”, làm người kể chuyện rất có cảm giác thành công.
Một tiếng sau, anh đỗ xe ở ven đường, đến phòng ngủ đánh thức Jofasa kêu hắn đi rửa mặt, lúc bưng bữa sáng về, đôi mắt Jofasa vẫn còn đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn là biết còn mớ ngủ.
Lâm Thù tiện tay kéo tóc hắn lên, sờ trán hắn: “Có bị cảm không? Hôm qua ngồi ngoài trời hơi lâu.”
Đôi mắt Jofasa từ từ nhìn về phía Lâm Thù: “Mệt quá…”
“Ăn sáng trước đi, tôi đi đo nhiệt độ cho ngài.” Lâm Thù tìm nhiệt kế, áp vào trán Jofasa một lát: “Không bị sốt.”
Jofasa cụp mắt xuống tập trung ăn sáng, tối qua hắn còn chưa ăn gì, đói bụng nên lùa hết bữa sáng Lâm Thù nấu, còn gắp miếng trứng chiên trong đĩa của Lâm Thù.
“Cái đó là của anh ấy mà, anh ấy vất vả như vậy…” Dylan ngồi đối diện hắn nhỏ giọng kháng nghị: “Không thì anh…”
Ăn phần em đi.
Cậu ta còn chưa nói hết lời, Jofasa đã giương mắt lên liếc cậu ta một cái, trên mặt hiện rõ mấy chữ “Đừng làm phiền tôi”.
Suy nghĩ của Jofasa rất đơn giản, chỉ cần không dính líu tới an toàn và lợi ích của hắn thì ghét là ghét, mà thích là thích, dù sao hắn có ghét thẳng ra mặt thì cũng chẳng ai dám đánh hắn.
Nếu thật sự đụng phải người dám đánh hắn thì hắn sẽ biết điều ngoan ngoãn.
Lâm Thù bóp trán, hơi ấn đầu Jofasa xuống, ý bảo hắn ngoan ngoãn ăn cơm đi: “Đừng hù con nít.”
Ăn sáng xong Jofasa đã tỉnh táo hơn nhiều, Lâm Thù kiểm tra nhịp tim của Jofasa rồi gửi cho bác sĩ bên phe phản loạn, sau khi được thông báo không có gì nguy hiểm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời ấm áp, Lâm Thù đứng dậy kéo vai Jofasa qua, vuốt gọn mái tóc rối bời sau khi thức dậy của Jofasa, cẩn thận chải tóc cho hắn.
Đây là khoảnh khắc mà anh thích nhất trong quá trình chăm sóc hoàng đế, phần lớn người Đế quốc đều có tóc vàng mắt xanh, nhất là Jofasa có màu tóc rất đẹp. Đó là màu vàng nhạt thuần túy, đến cả ánh sáng tỏa ra đều toát lên sắc màu rực rỡ, sờ vào hết sức mượt mà trơn bóng.
Khác với những gì Dylan nghĩ, anh hơi bị thích làm những chuyện nhỏ nhặt phiền phức này cho Jofasa.
“Sao thế?” Cảm nhận được Lâm Thù ngừng tay lại, Jofasa ngước đầu lên nhìn anh một cái, nhíu mày nghĩ ngợi: “Phiền lắm à? Vậy cắt đi.”
Không phải hắn muốn nuôi tóc dài, mà là Nghị sự các yêu cầu hắn để tóc dài, hình như làm thế mới có thể giữ được vẻ cao quý thần thánh cho hoàng đế.
Lâm Thù cúi đầu, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu lại gương mặt khôi ngô quá mức của hoàng đế, anh buộc lọn tóc của Jofasa lên: “Không được cắt.”
Lúc này Lâm Thù vẫn nghĩ rằng thứ mình yêu thích là gương mặt xinh đẹp của hoàng đế, là mái tóc dài mượt mà đẹp đẽ của hắn, thế nên anh mới muốn ôm hắn, muốn chăm sóc hắn.
Mà không lâu sau đó, khi tất cả những điều anh yêu thích đều thay đổi, anh vẫn một lòng yêu thương, vẫn muốn ôm ấp vị hoàng đế đã rơi vào cõi trần tục này.
Hết chương 17
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương