Trạch Hòa Sắc thường xuyên tự vấn—có phải vì cậu quá yếu đuối nên mới để Diêm Bồi Chu thuận lý thành chương chen vào cuộc sống của mình?
Nửa mê nửa tỉnh, cậu nhớ lại cuộc đối đầu với Diêm Bồi Chu trước khi ngủ. Cậu im lặng thì thôi đi, Diêm Bồi Chu cũng im lặng theo, kết cục ra sao thì Trạch Hòa Sắc cũng chẳng nhớ nổi nữa. Tóm lại là... cậu vẫn quá nhu nhược, đến cái bạt tai cũng không dám thật sự ra tay.
Tỉnh dậy từ cơn mơ hồ, cậu thấy Diêm Bồi Chu đã ngồi bên giường từ lúc nào rồi.
Thật đáng sợ. Vừa mở mắt đã thấy ma.
Trạch Hòa Sắc còn mơ màng, chỉ có thể chớp mắt mấy cái.
"Chào buổi sáng." Diêm Bồi Chu vẫy tay trước mặt cậu, định xác nhận xem cậu đã tỉnh hẳn chưa.
Sau một hồi nhìn thẳng vào mắt con ác quỷ kia, Trạch Hòa Sắc cuối cùng cũng chịu ban cho hắn vài từ: "...Tôi không ổn lắm."
Đêm qua gặp quá nhiều chuyện bực mình, cậu ngủ muộn, thời gian ngủ thực sự chẳng được bao lâu, dậy rồi cổ còn đau nhức.
Nên nói là cậu rất không ổn thì đúng hơn.
"Cũng được, không ổn thì cứ không ổn đi." Diêm Bồi Chu không phản bác gì, chỉ nhét vào tay cậu một chiếc lọ nhỏ bằng ngón tay cái.
Lọ thủy tinh mát lạnh, Trạch Hòa Sắc bị cảm giác đó dọa cho giật mình. Mở tay ra xem, Diêm Bồi Chu đưa cho cậu một lọ điều ước, bên trong là những viên kẹo tinh thể nhỏ.
Loại kẹo tiện lợi bán ở cửa hàng quen thuộc: kẹo trong lọ thủy tinh, lắc nhẹ là phát ra tiếng leng keng trong trẻo. Khi ăn hết còn có thể tận dụng để đựng gói gia vị mì ăn liền, lúc luộc rau thì rắc một chút, thêm mùi vị "chất hóa học".
Diêm Bồi Chu nhiệt tình giới thiệu: "Trên nhãn ghi là sao băng đường đấy. Còn đẹp hơn mấy cái ngôi sao em vẽ trên thảm, cũng có nhiều cạnh hơn nữa."
Trạch Hòa Sắc nghi hoặc nhìn hắn: "Không phải anh ăn cắp đấy chứ?"
"Lượm được năm tệ dưới đất, tôi để lên quầy thanh toán rồi." Diêm Bồi Chu thản nhiên đáp, "Xem ra hôm nay vận đỏ đấy."
"Vậy anh có muốn mua vé số không? Để tôi cào hộ."
Trạch Hòa Sắc mỉa mai đáp. Cậu đã chấp nhận sự thật rằng, từ con ma này không thể trông mong nổi ý tưởng đàng hoàng gì cả, nên lờ đi câu nói nhảm kia.
Cậu bực bội: "Cửa hàng dưới lầu hả? Lần sau tôi đi sẽ trả lại. Mà anh có xem giá chưa?"
Tức là ngầm đồng ý sẽ còn "lần sau".
Diêm Bồi Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm một cách khó phát hiện.
Hắn phủi phủi tay, như muốn giũ lớp bụi vô hình: "Bốn tệ tám. Tôi còn đưa dư nữa mà, yên tâm đi."
Trạch Hòa Sắc không hỏi thêm gì về cái lọ kẹo nữa. Cậu với tay tìm điện thoại ở đầu giường, khi mở khóa màn hình thì chần chừ, ngón tay dừng lại giữa không trung.
"Trông em có vẻ không ổn lắm nhỉ." Diêm Bồi Chu bình luận.
"Còn muốn ngủ tiếp không? Tôi sẽ không làm phiền."
Con quỷ hôm nay đeo bộ mặt dễ chịu hơn bình thường, không nói nhiều nữa, còn quay người lại đóng cửa giúp cậu.
Trạch Hòa Sắc quay trở lại giường, trong khóe mắt lướt qua vật gì đó trông lạc lõng trên tủ đầu giường, khiến cậu phải bật dậy xem.
Là cuốn họa tập hôm qua cậu nổi hứng chọn xé, Diêm Bồi Chu đã dán lại bìa rồi. Dán bằng loại băng dính giấy thông dụng, vết dán thô thiển, nhìn cái là biết.
Trong ngăn kéo cậu có keo sữa trắng cơ mà.
Trạch Hòa Sắc nhìn cuốn sách một lúc, rồi mở tin nhắn từ biên tập.
Trước khi ngủ, cậu đã nhắn cho tòa soạn là không tìm được bản lưu. Lúc ấy mí mắt trĩu nặng, chưa kịp đợi hồi âm.
Giờ mới thấy, còn tốt hơn cậu tưởng.
Không hề có trách móc hay sỉ nhục, Lục Lục chỉ bảo "biết rồi", an ủi rằng bão rồi sẽ qua thôi, dạo này chỉ là lời chửi nhiều hơn một chút.
— Nhịn chút là qua, không có gì to tát cả.
Dù đã đoán được tình hình, Trạch Hòa Sắc vẫn không nhịn được mà mở phần bình luận dưới truyện của mình ra xem—như một con chuột mò mẫm trong bóng tối, len lỏi qua khe hở để nhìn trộm thế giới.
Bình luận loạn hết cả, các chủ đề gây chiến bị hệ thống tự động ẩn đi, rồi lại có đợt mới xuất hiện. Trạch Hòa Sắc lướt mãi mới thấy được vài lời tử tế.
Một độc giả không ngại bình luận: "Dạo này trạng thái của thầy Bạch không được tốt lắm nhỉ?"
[Có gì đâu.] Trạch Hòa Sắc trả lời, kèm theo một mặt cười.
Cảm thấy câu trả lời quá sơ sài, cậu gõ thêm một dòng dưới ba chấm tròn:
[Gần đây hơi bận, tháng này cập nhật không đều, chương tới sẽ không trễ nữa đâu.]
Cậu không nói rằng tập tiếp theo của tập tiếp theo... chính là tập kết thúc.
Tạm kết cốt truyện thì cũng gọi là xong, cùng lắm sau này bị chửi là "kết thúc cẩu thả"—dù gì cậu cũng chẳng quan tâm.
Câu chuyện dừng ngang thì mạng sống của cậu cũng nên kết như pháo hoa - chỉ lóe sáng trong khoảnh khắc.
Dòng chữ khắc trên bia mộ chắc là:
"Nơi đây là nơi yên nghỉ của một người mất đi tiếng nói. Từng hét lên giữa bầu trời một lần ngắn ngủi, thích ngủ, ngủ và... lười dậy. Nếu ai đi ngang qua, xin hãy tặng tôi một bó hoa làm từ không khí."
——Cứu mạng, nghe trẻ trâu quá, thôi bỏ đi. Khắc chữ "bị giết" là đủ rồi.
Thực ra, cũng không cần lo xa như vậy. Cậu không định làm bia mộ, vừa đắt lại vô dụng, mà cũng chẳng ai mang hoa đến. Hoa tặng online không tính.
Nghĩ kỹ thì, chết rồi mà vẫn có người nhớ tới cũng đáng sợ lắm. Đi đường hoàng tuyền mà hắt xì liên tục thì cũng phiền, phải cùng ai hưởng sự "phồn hoa" ở âm phủ? Chẳng lẽ là ác quỷ Diêm Bồi Chu?
Trạch Hòa Sắc chịu không nổi tưởng tượng đó.
Sau khi dọn dẹp, cậu kéo một thùng giấy từ góc phòng khách ra, cho thêm vài tài liệu vào. Trong đó là đủ loại giấy tờ, sổ hộ khẩu, thẻ sinh viên, vài tờ vẽ mờ, cùng đống giấy khen nhàu nát.
Có hai tờ là "Học sinh xuất sắc" vẫn bảo quản tốt, tên viết tay, màu chưa phai, để ở trên cùng.
Thì ra, cậu cũng từng có thời đầu óc thông minh.
Diêm Bồi Chu đi ngang liếc nhìn: "Trước kia em giỏi ghê."
"Giờ em cũng giỏi, nhưng giỏi sang hướng khác rồi."
Từ học sinh ưu tú thành họa sĩ chất lượng cao được nền tảng xác nhận—hắn nghĩ đó là bước chuyển đủ khiến người khác ghen tỵ.
Nhưng Trạch Hòa Sắc liền mắng thẳng một tràng: "Giả dối."
Diêm Bồi Chu không hiểu nổi, chỉ đành giơ tay đầu hàng rồi bỏ đi.
Đợi hắn đi rồi, Trạch Hòa Sắc mới dám tự nhủ: "Mình sẽ không vì vài câu dễ nghe mà tự đắc đâu... đúng chứ?"
-------
Sau vài ngày, Trạch Hòa Sắc sống như cá mặn, ngày đêm đảo lộn, ngủ nhiều dần.
Ban đầu Diêm Bồi Chu chỉ thấy cậu thay đổi thời gian sinh hoạt, nhưng qua hai ba ngày, hắn mới nhận ra: so với ngày đầu cậu miễn cưỡng chấp nhận trong nhà có ma, thì nay Trạch Hòa Sắc đã thay đổi nhiều lắm rồi.
Cậu vốn đã ít nói, giờ thì đến cả nghe thấy tiếng cậu cũng khó. Trạng thái mệt mỏi, không đụng tới bút vẽ, cũng chẳng còn mắng hắn nữa.
Diêm Bồi Chu thậm chí bắt đầu... nhớ dáng vẻ cũ của Trạch Hòa Sắc.
Tiếc quá, hắn còn muốn nghe cậu mắng thêm vài câu nữa.
Trạch Hòa Sắc có hai chiếc răng nanh, một chiếc bên trái, một chiếc bên phải, thẳng hàng gọn gàng. Vì bình thường không cần mở miệng khi giao tiếp, nên hai chiếc nanh đó chỉ lộ ra mỗi khi cậu tức thật sự, mở miệng mắng to.
Mắng càng dữ, răng nanh càng rõ. Hù người thì có, hù ma thì không. Diêm Bồi Chu thích nhìn lắm.
Nếu Trạch Hòa Sắc biết suy nghĩ thật của hắn, nhất định sẽ chửi hắn là đồ M, đồ thần kinh, đúng là b**n th**.
Ngoài chuyện chờ bị mắng, ban ngày Diêm Bồi Chu còn có chuyện khác để làm, như tuần tra cầu thang, chọn nhà hàng xóm để "viếng thăm" ngẫu nhiên, và từ hôm nay— hắn khôi phục lịch trình cũ:
Tiếp tục quan sát một con người có tuyến lệ mỏng manh.
Gần đây, Trạch Hòa Sắc hay đâm vào tường khi đi lại. Thực ra đây là biểu hiện điển hình của việc đầu óc mơ màng – cậu đang lơ đễnh, không nhìn rõ đường, rồi lại giống hôm qua, va vào đúng chỗ đó một lần nữa.
Thế mới thấy câu "không ai vấp ngã hai lần cùng một chỗ" là ngụy biện trắng trợn.
Nước mắt trào ra vì đau, hòa làm một với bức tường, Diêm Bồi Chu đứng cạnh khen: "Em có thể giành khách với thợ sơn rồi đấy."
Trạch Hòa Sắc chẳng buồn đáp lời, bước vào bếp rót cho mình một cốc nước.
Triệu chứng chán đời tiêu cực lại bộc phát, trong đầu cậu lại bắt đầu lặp đi lặp lại mấy câu kiểu "muốn ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa", "muốn buông bỏ tất cả". Tâm trí mơ hồ, nhưng trong làn nước lại đột ngột hiện lên khuôn mặt hoàn mỹ của Diêm Bồi Chu.
Hình ảnh ấy quá mạnh mẽ, lại bất ngờ xuất hiện khiến cậu phân tâm, những suy nghĩ u uất kia bị cuốn trôi sạch sẽ.
Đường nét trên gương mặt Diêm Bồi Chu vẫn hoàn mỹ như thường, nhưng Trạch Hòa Sắc không hề có ý định vẽ lại gương mặt ấy.
...Tôi ghét anh.
Trong lòng lẩm bẩm như thế, rồi cậu đổ cốc nước đi.
Thấy bức bối, cậu lại đun một ấm nước mới, tráng ấm ba bốn lần rồi mới rót nước vào cốc. Diêm Bồi Chu đứng tựa vào bức tường sau lưng, dõi theo tất cả động tác của cậu.
Trạch Hòa Sắc không hiểu nổi bản thân.
Nhất định là phong thủy tòa nhà này có vấn đề. Từ khi dọn vào đây, cậu cứ như bị thứ gì đó không sạch sẽ bám theo.
Oán giận không lý do, buồn bã không nguyên cớ, và cả... con ma không mời mà đến.
Ai mà biết được? Cái thế giới khốn kiếp này.
-------
Hòm đồ đang dọn dở nên cậu không rảnh tay, nhận được tin nhắn từ nhà mạng nhắc thanh toán cước tháng này.
Nhìn số dư ít ỏi đến đáng thương, Trạch Hòa Sắc đờ người một lúc, sau đó đăng nhập vào tài khoản phụ vốn chỉ dùng để nhận đơn vẽ trên nền tảng, bật cửa hàng, nhận gấp một đơn hàng.
Đã mấy ngày không vẽ, cậu cầm bút có phần lóng ngóng. May mà khách dễ tính, bản nháp đưa đi không cần chỉnh sửa gì.
Có thù lao, tay lại ngứa nghề, Trạch Hòa Sắc mở trang giấy mới, tiếp tục phân cảnh cuối cùng trong truyện tranh đang vẽ dở.
Kịch bản đã thuộc lòng, cậu bắt tay vào dựng nét, tô mảng màu rồi chia sáng tối, dùng thước chọn vùng, dùng liquify chỉnh nét, cuối cùng là tinh chỉnh bối cảnh phía sau.
Thực ra hôm nay trạng thái của cậu khá ổn, nhanh chóng hoàn thành phần lớn khung tranh.
Lúc đầu chọn sai cọ vài lần, đang định nhấn undo thì màn hình đột nhiên tối đen. Bấm nút khởi động cưỡng chế cũng vô dụng, đèn báo nguồn cũng tắt ngúm.
Tạch. Máy tính lại chết máy rồi.
Lẽ ra có thể lấy lý do này để xin nghỉ đăng truyện, nhưng Trạch Hòa Sắc lại không nắm lấy cơ hội đó. Vì Lục Lục cứ nài nỉ cậu vẽ tiếp, dù đang bị vướng vào sự việc đạo tranh vẫn ngày ngày réo đòi bản mới, nói tạm nghỉ đăng thì được nhưng phải có bản thảo dự trữ, còn gửi kèm biểu cảm mắt lấp lánh "em cũng muốn biết kết thúc cơ mà".
Và còn cả Diêm Bồi Chu. Khi Trạch Hòa Sắc làm ra vẻ muốn đập nát bảng vẽ, con ma kia lại dùng ánh mắt ngạc nhiên xen chút tổn thương nhìn cậu, giọng đầy tiếc nuối: "Không vẽ nữa thật sao?"
Cậu không chịu nổi ánh mắt kiểu đó.
Thôi được rồi.
Trạch Hòa Sắc thừa nhận mình mềm lòng, nên tiền vẫn phải chi, máy tính vẫn phải đem sửa.
Cậu ôm chiếc laptop nặng như tạ vào balo, chuẩn bị xuống tầng. Diêm Bồi Chu tỏ ra khá tử tế, đoạn đường xuống cầu thang chủ động giúp cậu xách máy.
------
Trung tâm bảo hành điện tử gần nhất cách hai cây số, thuộc dạng "đi bộ thì xa mà gọi xe lại thấy phí". Trạch Hòa Sắc đạp xe chở theo máy tính, lúc đến nơi thì mồ hôi đã đầm đìa.
Diêm Bồi Chu theo kiểu gì cậu cũng mặc kệ, dù sao lúc cảm ứng cửa vang tiếng "hoan nghênh quý khách", quay lại nhìn thì hắn đã chui tọt vào bên trong.
Cậu giao máy cho chủ tiệm kiểm tra, cô lễ tân rót trà mời cậu, Diêm Bồi Chu cũng đứng cùng cậu chờ trước quầy.
Trạch Hòa Sắc cúi đầu cạy da tay, không nhìn thẳng: "Còn lâu lắm. Anh không đi dạo chút à?"
"Thế còn em?" Diêm Bồi Chu hỏi ngược, "Hiếm hoi mới ra ngoài, máy tôi trông cho. Sao em không đi dạo?"
Trạch Hòa Sắc im lặng.
Chủ tiệm không nghe được cuộc đối thoại kỳ lạ giữa họ, thấy cậu từ lúc vào đến giờ đều trầm lặng, liền hỏi: "Cậu là sinh viên đại học à? Sao lại lặn lội vào tận trung tâm thành phố sửa? Ở đó không nhận sửa à?"
Câu này trả lời thì phải gõ kha khá, Trạch Hòa Sắc không biết đáp sao cho gọn, bèn giả vờ câm, cúi đầu lướt điện thoại, khiến không khí càng thêm ngượng.
Chờ thêm nửa phút, cuối cùng họ cũng xác định được nguyên nhân lỗi máy – ổ cứng hỏng. Nhưng thợ sửa giỏi nhất lại không có mặt hôm nay.
Chủ tiệm ngẩng đầu nhìn cậu: "Để lại đây đi, mai quay lại lấy."
Trạch Hòa Sắc gật đầu, gõ vào ghi chú "Phí sửa bao nhiêu?", rồi bổ sung thêm "Xin lỗi, tôi không nói được", đưa màn hình cho chủ tiệm xem, ông chú lúc này mới nhận ra cậu im lặng không phải do quá nhút nhát.
Giá sửa vẫn trong tầm chấp nhận được, Trạch Hòa Sắc cười cười, xác nhận giao dịch, cũng tiện tay ra hiệu cho Diêm Bồi Chu đi theo, đỡ lát nữa cửa lại tự mở khiến người ta tưởng giữa ban ngày có ma vào.
Việc ma vào tiệm là sự thật, may sao Diêm Bồi Chu chưa tới mức nổi hứng làm trò kì quái giữa chốn đông người.
Vừa bước chân ra ngoài, bên trong đã vang lên tiếng bàn tán. Ông chú và cô lễ tân có thêm đề tài mới, xoay quanh vị khách câm vừa rời đi:
"...Hóa ra là người câm. Tội nghiệp thật. Còn trẻ vậy mà không nói được, chắc khó xin việc lắm."
Diêm Bồi Chu cũng nghe thấy, tâm trạng có vẻ rất tốt, huýt sáo: "Hai tên ngốc. Khi em vẽ đỉnh nhất, một ngày kiếm được còn nhiều hơn một tuần lương của họ ấy chứ?"
Trạch Hòa Sắc nhất định phải phản bác: "Nhưng họ sửa máy tính đâu phải ngày nào cũng bị chửi. Cũng chẳng có ai gửi dao với thư nguyền rủa cho họ."
Diêm Bồi Chu nhún vai, tỏ vẻ không phủ định: "Làm gì có nghề nào hoàn toàn tốt đẹp chứ."
Trạch Hòa Sắc không đáp.
Đến gần giờ tan tầm, xe đạp công cộng quanh khu này bị mượn sạch, cậu đành phải cuốc bộ quay lại, mong tìm được chiếc nào còn trống ở giao lộ khác.
Nhưng hôm nay cậu đen thật – rất có thể vận may bị Diêm Bồi Chu hút sạch rồi. Qua hai đèn đỏ, cậu mới thấy được ba chiếc xe: một cái mất bàn đạp, hai cái còn lại không có khóa.
Trạch Hòa Sắc chỉ biết cam chịu, lê từng bước đi tiếp.
Trời dần tối, đến giờ đèn đường bật sáng, cậu cũng mệt rồi, bước chân bắt đầu chậm lại.
Bỗng Diêm Bồi Chu kéo tay cậu.
Bàn tay hắn to và ấm, dễ dàng bao trọn tay cậu, rồi dùng chút lực kéo cậu sải bước dài hơn.
Trạch Hòa Sắc giật mình: "Anh làm gì vậy?!"
Diêm Bồi Chu cười khẽ, nhướng mày nhìn cậu: "Không phải bảo đi không nổi à?"
Nghĩ đến chuyện tiết kiệm chút sức, Trạch Hòa Sắc cũng không rút tay lại.
Họ vẫn đi trên con đường cũ, chỉ là đổi vai – giờ người đi trước là Diêm Bồi Chu.
Trạch Hòa Sắc bước theo nhịp hắn. Đèn đường soi sáng, hai chiếc bóng một trước một sau, tay nắm tay. Cậu bước nhanh vài bước, cái bóng của mình liền nhập vào bóng hắn, càng lúc càng chồng lên nhiều.
Gió lay, bóng động. Trạch Hòa Sắc đột nhiên mơ hồ: sự xuất hiện của Diêm Bồi Chu quá không có lý do, người khác cũng không nhìn thấy hắn – chẳng lẽ hắn chỉ là một phần ý thức cậu tự phân tách ra để tự cứu mình?
Nếu thế, thì cái hình tượng "bản thân lý tưởng" này đúng là khác xa với thực tế quá. Chỉ riêng chiều cao thôi cũng cách biệt đến mức giày độn cũng không bù lại nổi.
Trạch Hòa Sắc bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ.
Qua ngã tư, quán cà phê đã treo biển đóng cửa, quán hải sản mới bắt đầu đông khách, có người lục tục ngồi xuống. Kế bên là một quán karaoke, trước cửa tụ tập nam nữ đủ kiểu, Trạch Hòa Sắc không mảy may bận tâm, tay nắm tay Diêm Bồi Chu, tay còn lại cầm điện thoại, lặng lẽ đi ngang qua.
Nhưng vẫn có người không để cậu yên. Trong nhóm thanh niên đó, bỗng có một giọng nữ kinh ngạc vang lên:
"——Trạch Hòa Sắc?!"
