Sau Khi Bị Ác Quỷ Nhắm Tới

Chương 23



Trạch Hòa Sắc rất rõ ràng nhận ra mình đang mất tập trung.

Cậu đang thái cà chua, định cho vào mì nước. Không cắt theo hình hoa văn gì cả, chỉ là cách thái thô sơ nhất, vậy mà mới đến nhát thứ tư, ngón trỏ đã lệch đường, lưỡi dao rạch một đường sâu hoắm.

Máu trào ra từ khe hở, ban đầu chỉ là một sợi chỉ mảnh, rồi dần dần lan ra, đỏ rực.

Dao không cầm nổi nữa, rơi khỏi tay, lăn một vòng trên thớt rồi nằm yên bất động.

"Lại làm sao—" Diêm Bồi Chu nghe thấy tiếng chạy đến, nhìn thấy vết thương trên tay cậu thì câu sau cũng không cần nói nữa.

Trạch Hòa Sắc cúi đầu. Máu vẫn không ngừng tuôn ra.

Cậu thỉnh thoảng cũng thấy máu, nhưng chưa lần nào thấy nhiều như lần này. Trong hộp màu nước của cậu cũng không có màu nào có sắc độ biến đổi phong phú như máu tươi, lúc đầu là đỏ tươi, khô lại thì sẫm đi.

Hoặc cũng có thể vì quá lâu rồi chưa nhìn thấy. Nếu lỡ mất nửa ngón tay, xác suất trả thù Diêm Bồi Chu lại giảm đi một chút... Cậu còn chưa kịp xẻ ngực hắn ra đã tự tay rạch trúng tay mình trước.

Vết thương sâu quá, cả mảng thịt da gần như tróc xuống, chỉ dùng tay bóp lại thì không cầm nổi máu, chắc chắn phải đi viện.

Trạch Hòa Sắc bỗng thấy buồn buồn một cách khó hiểu.

Cảm giác đau vốn được hệ thần kinh bảo vệ giờ đây cũng mất hiệu lực, cơn đau trên tay nhân lên gấp bội, nước mắt theo đó cũng trào ra. Diêm Bồi Chu lấy băng gạc ra băng tay cho cậu, cậu cố nhịn đau gõ chữ, còn chưa gõ xong điểm đón thì điện thoại đã bị hắn lấy mất.

Diêm Bồi Chu gõ một tràng trên màn hình, sau đó còn đưa cho cậu kiểm tra lại thông tin có sai sót gì không. Con quỷ này học gì cũng nhanh, ngay cả đánh chữ cũng thế. Trạch Hòa Sắc đôi lúc nghi ngờ hắn vẫn còn giữ ký ức kiếp trước, nhưng lại không thể giải thích kiếp trước Diêm Bồi Chu rốt cuộc là sinh vật gì.

Rất nhanh sau đó, xe công nghệ nhận chuyến. Cậu bị Diêm Bồi Chu kéo lên xe, ngơ ngác như không biết nên nói gì.

Máu thấm ra, nhuộm đỏ cả miếng băng gạc. Tài xế cũng để ý tới vết máu đỏ chói trên tay cậu, không nói hai lời liền nhấn ga: "Chúng ta đi cửa nam, vòng theo đường nhỏ, đèn đỏ sẽ bớt được hơn một nửa."

Trạch Hòa Sắc thực ra nghe không rõ nữa. Cậu mở mắt, vô thức hướng về con quỷ kia yếu ớt cầu cứu.

"...Diêm Bồi Chu, đau quá."

Ý thức được mình đang lảm nhảm, Trạch Hòa Sắc lập tức im bặt.

Đau quá mà bị ép đến mức như bị đạp thẳng vào mặt, người bình thường chắc sẽ kêu mẹ, vậy mà phản xạ đầu tiên của cậu lại là gọi tên con quỷ này. Có lẽ do vết thương đau đến mức làm thần trí của cậu rối loạn mất rồi.

Trạch Hòa Sắc với một thái độ khó tin mà tự xét lại bản thân, hồi lâu cũng chẳng thể tìm ra một lời giải thích hợp lý.

Sự hoảng loạn không thể che giấu, cậu lẩm bẩm: ...Sao lại sợ đau được chứ.

Tại sao lại không thể? Hai người vốn không phải cùng một loài, Diêm Bồi Chu không thể hoàn toàn hiểu lời cậu nói.

Miệng thì bảo không sợ chết, nhưng rốt cuộc vẫn là sợ đau. Con quỷ kia vuốt vuốt lông mày đang nhíu chặt của cậu, đưa tay ra trước mặt cậu: "Đau thì cắn tôi đi. Dù sao cũng giúp được chút ít."

Trạch Hòa Sắc mở miệng, như định nói gì đó, cuối cùng lại nuốt vào. Nỗi buồn dâng lên, cậu không động vào ngón tay ấy.

Ngón tay Diêm Bồi Chu đành cứng đờ tại chỗ. Con người đang dựa bên cạnh hắn cúi đầu.

Trạch Hòa Sắc ngả về phía hắn, toàn bộ trọng lượng dồn vào người hắn. Cậu vẫn rất yên lặng, trên người toát ra một thứ mong manh khó gọi thành tên.

Diêm Bồi Chu không thể không thừa nhận, hắn rất ghét thấy Trạch Hòa Sắc như vậy.

...Trạch Hòa Sắc hiếm hoi yếu đuối trước mặt hắn.

Yếu đuối là hành vi chủ động, bị động thì không tính, mà tính ra thì đây là lần đầu tiên hắn thấy được. Rõ ràng hắn đã ở bên Trạch Hòa Sắc ba tháng trời rồi.

Diêm Bồi Chu cũng muốn thở dài. Hôm qua hắn còn vừa nói muốn nhìn thấy nhiều mặt khác nhau của Trạch Hòa Sắc, hơn nữa còn nói thẳng mặt cậu — vậy mà chưa qua nổi nửa ngày, giờ đã muốn rút lại lời ấy rồi.

Hắn chỉ muốn có một Trạch Hòa Sắc bình an, đơn giản, không suốt ngày nghĩ tới chuyện đi chết.

Xe chạy rất nhanh, nhưng đi trên đường bê tông nội bộ nên cũng không xóc nảy.

Diêm Bồi Chu nhìn chằm chằm vào bản đồ dẫn đường phía trước. Màn hình hiển thị ước tính còn mười phút nữa là tới nơi, đường xá thông thoáng. Đúng lúc đó, Trạch Hòa Sắc đột ngột gọi tên hắn: "...Diêm Bồi Chu."

Diêm Bồi Chu ngoảnh đầu nhìn lại, Trạch Hòa Sắc không nhìn hắn.

Âm thanh nhỏ vụn vang lên bên tai, là lời thỉnh cầu của Trạch Hòa Sắc: "Diêm Bồi Chu, tôi từng hỏi anh, thế giới mà anh nhìn thấy là như thế nào đúng không?"

Trạch Hòa Sắc lẩm bẩm một mình: "Thế giới tôi thấy là có màu sắc. Có lúc xám, có lúc trắng, vừa rồi là màu đỏ... bây giờ nhắm mắt lại vẫn vậy."

"Anh có thể, có thể đè lại giúp tôi không— Tôi không muốn nhìn thấy nữa."

Mi mắt cậu cụp xuống, giọng cũng run rẩy.

Diêm Bồi Chu không đáp "được" cũng không từ chối, thân thể tự động làm theo lời cậu nói, một tay đè lên miệng vết thương, tay kia đưa lên chạm vào trán cậu.

Nhưng cũng chỉ chạm một cái. Cuối cùng bàn tay ấy dời lên che mắt cậu.

Trạch Hòa Sắc gần như tưởng mình ảo giác. Lòng bàn tay của Diêm Bồi Chu vậy mà lại ấm áp, vươn tới che đi tầm nhìn của cậu, cũng giống như đang chắn mưa ngược.

Cậu giữ nguyên tư thế cũ, không nhúc nhích nữa.

Tất nhiên là có thể. Diêm Bồi Chu nói khẽ bên tai cậu, "Em phải cầu xin tôi nhiều một chút. Cầu nhiều rồi, biết đâu còn được ban cho điều tốt đẹp hơn nữa."

"Còn điều tốt đẹp đó là gì—"

Giọng của Trạch Hòa Sắc vang lên, cắt ngang lời hắn.

"...Chỉ cần là chuyện tốt thì được rồi, anh không cần nói cho tôi biết."

Cậu sợ mọi chuyện tốt đẹp chỉ là một giấc mộng. Có được rồi lại mất đi, chi bằng chưa từng sở hữu.

Tư thế kỳ quặc như vậy, Diêm Bồi Chu vẫn giữ nguyên suốt hai ba phút. Lông mi của Trạch Hòa Sắc khẽ run, cọ vào lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, kéo theo cả cảm xúc mơ hồ cũng dâng lên trong tim.

"Đỡ hơn chưa?" Diêm Bồi Chu buông tay khỏi mắt cậu, theo bản năng ôm cậu vào lòng.

Như ôm lấy một tờ giấy mỏng, hắn cứ siết chặt dần, sợ Trạch Hòa Sắc sẽ bị gió cuốn đi mất.

Trạch Hòa Sắc nằm trong vòng tay hắn, từng chút một suy nghĩ xem cảm giác này là gì.

Lúc xuống lầu trời rất lạnh, gió cũng thổi mạnh, cậu ngồi xổm bên trong cửa chống trộm. Rất kỳ lạ, có Diêm Bồi Chu nắm tay đứng cạnh trông chừng xem xe đến chưa, cậu dần dần cũng không còn run nữa. Giống như bây giờ vậy.

Tài xế là một người rất tốt, kiểu chú trung niên bốn năm mươi tuổi mà cậu hay gặp khi gọi xe. Lúc lên xe, cửa sổ ghế sau còn đang mở, thấy cậu lạnh run, chú lập tức kéo kính lên, chỉ để lại một khe hở nhỏ.

Trạch Hòa Sắc nhìn ra ngoài qua lớp kính, thế giới hơi nhòe đi, ánh đèn biển hiệu rực rỡ như ở một nơi thật xa, còn bàn tay thì đau đến rõ ràng. Bên cạnh cậu là một Diêm Bồi Chu vẫn không thể bị người khác nhìn thấy.

Có lẽ chú tài xế cũng cảm nhận được cậu im lặng quá mức, hoặc tưởng cậu đau đến không nói được, muốn giúp cậu phân tán sự chú ý nên trò chuyện: "Cháu đi một mình à?"

Cậu gật đầu, đèn đỏ thì đưa điện thoại ra, trên màn hình là một dòng trong mục ghi chú, cậu đã soạn sẵn từ lâu: "Xin lỗi, cháu không thể nói chuyện, chỉ có thể giao tiếp qua điện thoại."

Chú tài xế quay đầu lại nhìn: "...Vậy thế này, đến bệnh viện chú sẽ xuống cùng, nói với quầy y tá một tiếng, để cháu vào cũng tiện hơn."

Chú ấy nói được làm được. Đến trước cửa cấp cứu, hai người xuống xe, chú đi đến bàn tiếp nhận nói mấy câu, chào cậu một cái rồi rời đi.

Gặp được người tốt, lại bị thương ở tay, rốt cuộc công thức tính may mắn là thế nào, Trạch Hòa Sắc vẫn không hiểu được.

Cậu được dẫn vào phòng khám, bác sĩ đang chuẩn bị dụng cụ khâu vết thương, vẫn còn chút thời gian để cậu nghịch điện thoại.

Cậu định mở giao diện donate, chợt phát hiện tay trái cũng dính máu, nếu chạm vào thì màn hình sẽ dính máu chưa khô, thế là ngập ngừng.

Diêm Bồi Chu không biết từ đâu lấy ra một tờ khăn giấy ướt, giúp cậu lau sạch máu khô trong kẽ ngón tay.

"Trạch Hòa Sắc." Lau tay xong, Diêm Bồi Chu vừa gõ tay lên bàn, vừa gọi tên cậu với vẻ chẳng mấy nghiêm túc.

Trạch Hòa Sắc thấy đồng hồ điện tử ngoài phòng khám, con số đỏ cứ thế nhảy từng giây, đúng lúc có xe đẩy chạy rầm rập ngang qua, giây sau là tiếng bước chân dồn dập.

Ngoài kia là cả một tầng người mặt mày nặng trĩu. Một con quỷ hoạt bát thế này trông vô cùng lạc lõng giữa bầu không khí đó.

Diêm Bồi Chu chẳng hề nhận ra sự đột ngột của mình, chỉ chăm chăm nói với cậu: "Tôi nhìn người rất chuẩn. Nhìn em lần đầu đã biết em không đơn giản, nên em cũng phải tin là vận may của em còn ở phía sau."

Trạch Hòa Sắc nghe ra đó là lời thật lòng của hắn. Mấy câu này móc nối nhau kỳ lạ, nhưng Diêm Bồi Chu chưa học qua logic học, cậu hiểu được.

Nhưng dưới lớp ngôn từ ba tầng ấy, chắc chắn còn ẩn ý khác. Là ý gì, cậu cứ mãi nghĩ, quên mất tay còn đang đặt trên bàn.

Lúc cậu hoàn hồn thì quá trình khâu đã bắt đầu, kim xuyên qua thịt, trông thì đáng sợ, thực tế cảm giác bị đâm xuyên chẳng ai muốn nhớ lại.

Trong lòng cậu nảy sinh một chút mừng thầm muộn màng: May mà không phải tay phải.

Tay cậu hình như sinh ra là để vẽ, ngón tay thon dài, dù là cây bút to cỡ nào cũng cầm vừa vặn. Vẽ vời là bản năng sinh tồn, là thói quen, một ngày không vẽ như thể đánh mất điều gì đó.

Những thứ như thói quen luôn là điều đáng sợ, chẳng cần ai dạy, cậu cứ thế quen với việc mỗi ngày cầm bút vẽ, quen với việc Diêm Bồi Chu luôn ở bên mình, đến mức gọi hắn tên cũng tự nhiên như uống nước vậy.

Nhận ra điều này, Trạch Hòa Sắc đột nhiên rùng mình.

Bác sĩ đang khâu cũng không ngẩng đầu lên, giọng thản nhiên: "Ráng nhịn chút nữa. Còn hai mũi là xong rồi."

Không biết từ khi nào Diêm Bồi Chu đã đi ra ngoài, bên cạnh cậu lại trống không.

------

Khâu xong đi ra, Trạch Hòa Sắc lập tức thấy con quỷ ấy đang chờ ở cửa.

"...Cực khổ rồi." Diêm Bồi Chu nắm lấy tay kia của cậu — bàn tay vẫn sạch sẽ, không dính máu.

Theo phản xạ, Trạch Hòa Sắc nghĩ mình nên đáp "anh cũng vậy" nếu còn muốn giữ phép lịch sự. Nhưng hôm nay cậu không muốn.

Diêm Bồi Chu không để ý những thứ đó, cậu cũng chẳng muốn câu nệ với một con quỷ, nên chỉ "ừ" khẽ trong lòng xem như đáp lại, rồi ngồi xuống vị trí sát mép ghế chờ, yên lặng đợi thời gian theo dõi qua đi.

Ghế làm từ thép không gỉ, lưng tựa áp sát tường. Cậu ngồi co rút lại, toàn thân lạnh ngắt, cứ như đang ngồi trên băng.

Lúc ra khỏi cửa, Diêm Bồi Chu đã khoác áo khoác cho cậu, vậy mà cậu vẫn thấy lạnh từ trong ra ngoài. Không phải vì mất máu quá nhiều, băng gạc dính đầy máu trông thật rợn người, nhưng vết dao thật ra chỉ nghiêng một đường, dài chưa đầy một đốt ngón tay.

Diêm Bồi Chu không dám chạm vào tay cậu nữa, chỉ ghé tới hỏi nhỏ: "Lạnh lắm hả?"

Cậu lắc đầu: "Dù sao cũng sắp về rồi. Cùng lắm chỉ mười lăm phút."

Trạch Hòa Sắc ngồi đờ trên ghế một lát. Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ thấy bóng trắng thoáng qua, y tá trực ca bước tới, đi giày đế bằng, ôm theo một tấm chăn mỏng: "Vừa nãy ai đến xin chăn vậy?"

Diêm Bồi Chu giơ tay cậu lên cao, giống như đang giơ tay trả lời hộ. Hành động quá rõ ràng, trông hắn như đang đem cậu ra làm đứa trẻ mẫu giáo ngoan ngoãn nghe lời.

Trạch Hòa Sắc cụp mắt, ngay sau đó rút tay lại khỏi sự điều khiển của hắn: "Đừng giỡn. Tôi không cần."

Nhưng đã quá muộn, hành động vừa rồi của cậu bị để ý tới, y tá nhìn sang.

"Ồ?"

Trong khoa cô thường chuẩn bị chăn cho bệnh nhân truyền nước, nhưng nhìn bệnh nhân trước mắt quả thật mặc hơi mỏng, mặt lại tái nhợt, trông không ổn lắm.

Cô không hỏi thêm gì, để chăn xuống rồi rời đi.

Điện thoại có thể lướt mãi không hết tin tức mới, Diêm Bồi Chu cũng có một đống chuyện hóng hớt ngoài phòng khám để kể cho cậu, thời gian theo dõi mười lăm phút cũng trôi qua dễ dàng.

Mười lăm phút sau, Trạch Hòa Sắc đến quầy lấy thuốc, cuối cùng cũng được về. Diêm Bồi Chu muốn dắt cậu đi, lại sợ làm cậu đau. Nhưng hắn vẫn muốn nắm tay, bối rối tới mức tự đập tay vào khung cửa.

Trạch Hòa Sắc thấy toàn bộ quá trình, không nhịn được cong môi.

Cậu bật cười. Khóe môi nhếch lên, hàng mi cong thành trăng non, trên má hiện rõ hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Thuốc men, khâu vết thương mất của cậu gần cả triệu, lại là một ngày công cốc nữa rồi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...