Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 41: Cục Cưng Bé Bỏng Của Sếp Châu



Dịch: Mẫn Mẫn Thích Đi Ngủ.

Đường Uông ngủ một giấc tới tận trưa, lúc tỉnh lại bên cạnh đã không còn ai, bên ngoài tiếng mưa rơi rả rích, trời lại đổ cơn mưa.

Cậu cuộn người vào trong chăn, nằm lăn qua lộn lại ở chỗ Châu Giang Hành một hồi mới chịu rời giường.

Lúc ra khỏi phòng tắm, Đường Uông nghe thấy tiếng di động rung, cậu vừa tìm quần áo vừa bắt máy.

“Sếp Châu, sếp có ở nhà không ạ?”

“Hửm?” Đường Uông liếc mắt nhìn, hóa ra mình nghe nhầm điện thoại của Châu Giang Hành mất rồi.

“Trợ lý Lư?” Đường Uông cầm điện thoại của anh đi ra ngoài, “Anh chờ một chút, tôi đi tìm anh ấy.”

Thế nhưng câu nói “Cậu nghe cũng được ạ” của trợ lý Lư lại không bay được tới tai Đường Uông.

Ra khỏi phòng ngủ, cậu nhìn thấy Châu Giang Hành đang ở trong bếp rửa rau, nhưng Đường Uông không kịp thưởng thức dáng vẻ ấy, vội vàng cầm điện thoại lao đến.

“Tôi nghe nhầm điện thoại, trợ lý của anh tìm anh này.” Đường Uông thấy tay Châu Giang Hành ướt nên chủ động đưa máy kề sát tai giúp đối phương.

“Ngày mai cậu đem qua đây.” Châu Giang Hành nghe điện thoại nhưng chỉ nói duy nhất một câu, “Được rồi, có thể tắt rồi Đường Đường.”

“Ngày mai đem cái gì tới vậy?” Đường Uông hiếu kì hỏi.

“Thuốc, anh uống thuốc Đông y.”

Đường Uông sững sờ, lo lắng hỏi han: “Anh bị bệnh à?”

“Điều dưỡng cơ thể thôi, uống cái đó tốt cho dạ dày.” Trông Đường Uông tỏ vẻ quan tâm mình, Châu Giang Hành cực kì muốn xoa đầu cậu, tiếc là tay anh toàn nước nên chỉ đành dằn suy nghĩ đó lại.

Đường Uông gật đầu, len lén dựa lại gần Châu Giang Hành hít mùi, cậu luôn ngửi được vị thuốc Đông y trên người anh, nhưng từ lúc dọn về sống chung lại chưa thấy người này uống bao giờ, vì chuyện này mà Đường Uông còn từng quan sát những thứ như dầu gội của Châu Giang Hành là mùi hương gì nữa.

“Bên ngoài trời đang mưa, anh bảo ba nhỏ đừng về nhà, lát nữa nấu cơm xong anh sẽ đi đưa cơm cho ba sau.”

“Tôi cũng muốn đi.”

“Không được.” Thời tiết không được tốt, nhiệt độ còn đang giảm, hiển nhiên Châu Giang Hành sẽ không chiều lòng Đường Uông đang mang thai.

Khi Châu Giang Hành đưa cơm về thì mưa cũng đã ngừng, cơm nước xong xuôi, hai người tranh thủ lúc đang tạnh mưa để lái xe về lại nhà.

Trên đường đi, khóe miệng Châu Giang Hành cứ cười tủm tỉm, chốc chốc Đường Uông lại nhìn chằm chằm anh một hồi, cuối cùng mới không nhịn được, nói.

“Nhìn anh vui thế, có chuyện gì tốt à?”

Cứ như kiếm được số tiền lớn ấy! Đường Uông nghĩ thầm.

Châu Giang Hành chỉ cười chứ chẳng nói gì, hại cậu cho rằng số tiền này phải cực kì nhiều.

Qua hôm sau Châu Giang Hành phải về lại nhà cũ, Đường Uông không rõ gia cảnh anh thế nào nên có phần lo âu.

Tờ mờ sáng đối phương phải xuất phát rồi, cậu cài sẵn báo thức để dậy trước lúc Châu Giang Hành ra ngoài, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt gì, Đường Uông đã hớt hải chạy ra khỏi phòng như một cơn gió.

“Hôm nay em dậy sớm thế?” Cậu xuất hiện vào lúc Châu Giang Hành vừa làm bữa sáng xong.

“Chừng nào thì anh đi?” Thấy đối phương vẫn còn ở nhà, Đường Uông thở phào một hơi, cậu ngồi trên sofa chải chuốt lại mái tóc rối bời của mình.

“Lát nữa sẽ đi.” Châu Giang Hành tỉ mỉ quan sát Đường Đường, tóc tai cậu xõa tung, áo ngủ nhăn nhúm, trông như vừa vội vã rời giường, mắt anh tức thì tối lại, “Đường Đường, em đang lo lắng cho anh sao?”

Cậu gật đầu, đưa tay dụi mắt nhằm lảng tránh tiếp xúc ánh mắt với Châu Giang Hành.

“Em yên tâm, không sao đâu mà.” Châu Giang Hành tiến lên bẻ lại cổ áo ngủ cho cậu, ngón tay lành lạnh vừa tiếp xúc với nước lỡ cọ trúng cổ Đường Uông.

Cậu rụt ra sau theo phản xạ, lại sợ Châu Giang Hành hiểu lầm nên chêm thêm một câu: “Lạnh quá.”

Điện thoại vang chuông, tài xế thông báo đã tới nơi, Đường Uông tiễn anh xong, đưa mắt nhìn thoáng qua căn phòng trống hoác rồi cũng đi ăn sáng.

Suốt cả buổi sáng Đường Uông không ngủ bù, thi thoảng lại bấm “chọc” Châu Giang Hành để anh trò chuyện với mình đôi câu.

Cậu không nản lòng, tiếp tục lên mạng tra cứu tài liệu liên quan tới nhà họ Châu, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được bất cứ nguồn tin nào.

[Châu Giang Hành: Trưa nay em ăn gì?]

[Đường Uông: Cơm chiên, tự dưng thấy thèm nên tôi nhờ dì Dương nấu cho.]

Trả lời tin nhắn xong, cậu kéo lên lục soát lịch sử trò chuyện và tìm lại được 2 file “Đưa em đi tìm hiểu toàn diện về Châu Giang Hành”, Đường Uông click vào đọc lại lần nữa.

“Đến thành viên trong gia đình cũng chẳng viết thì toàn diện chỗ nào chứ.” Đường Uông lầu bầu.

“Tối nay cậu muốn ăn gì nào?” Dì Dương mang nước đến cho Đường Uông, trông dáng vẻ của dì giống như chuẩn bị đi chợ mua đồ nấu ăn.

Hai mắt Đường Uông sáng rực, Châu Giang Hành từng nói dì Dương vẫn luôn đi theo chăm sóc từ khi anh xảy ra tai nạn, vậy ắt hẳn dì sẽ nắm rõ chuyện nhà của Châu Giang Hành.

Thế mà Đường Uông vừa hỏi tới, nét mặt dì lại khó coi ngay.

“Cậu muốn biết điều gì xin hãy hỏi cậu Châu, nếu là cậu chắc chắn cậu ấy sẽ nói cho cậu biết thôi.” Dì Dương nói xong liền vội vã đi mua rau.

Dì Dương không chịu kể cho cậu biết, Đường Uông bèn dời ý định sang trợ lý Lư.

Chờ tới lúc người nọ đến đưa thuốc, Đường Uông bắt đầu hỏi han về bệnh dạ dày của anh.

“Bệnh dạ dày của sếp Châu có từ lâu rồi, nghe người trong công ty nói hình như do lúc nhỏ không được ăn uống đầy đủ ấy.” Trợ lý Lư lại không tỏ vẻ gì, trả lời câu hỏi của cậu một cách rất chi là bình thường.

“Thật ra chúng tôi đều cho rằng, người hầu trong nhà họ Châu nhiều như thế, trông không giống như bị bỏ đói tí nào, có lẽ nguyên nhân là do tai nạn xe, chuyện này tôi cũng không rõ, trợ lý Đào Hành hẳn là biết nhiều hơn tôi.”

Đường Uông tiện thể lấy được WeChat của trợ lý Đào thông qua trợ lý Lư.

Đối phương đi rồi, cậu mới gửi lời mời kết bạn cho Đào Hành, Đường Uông cứ có cảm giác ai đã từng nhắc đến cái tên này, nhưng ngẫm một hồi vẫn chưa nhớ ra nổi.

Ông chủ không ở công ty, Đào Hành đứng ra trấn thủ nên lượng công việc cứ tăng liên tục, vì bị dị ứng nên hiếm lắm sếp Châu mới cho y nghỉ phép mấy ngày, lúc này y đang ở nhà bôi thuốc ngừa sẹo thì bỗng nhận được lời mời kết bạn của Đường Uông.

Với tính tình thích chiếm hữu lẫn ưa ghen tuông của sếp Châu, nếu Đường Uông kết bạn được với mình thì chắc chắn đã thông qua sự đồng ý của sếp, thế là Đào Hành cũng không nghĩ nhiều, vừa chấp nhận xong thì tiện tay sửa biệt danh của cậu thành “Cục cưng bé bỏng của sếp Châu“.

Đường Uông vẫn chưa nhận ra mình bị gán cho một cái biệt danh cực kì đáng sợ, thản nhiên gửi tin nhắn tới.

[Tiệm chè: Meme mèo con nhìn trộm.]

[Tiệm chè: Hôm nay tôi thấy trợ lý Lư tới đưa thuốc, anh ấy mắc bệnh dạ dày bao lâu rồi? Tôi có hơi lo nên muốn hỏi thăm...]

Đào Hành đang chuẩn bị trả lời thì bị giọng điệu của Đường Uông dọa mất mật, trong lòng mới nghĩ, đây khác nào lén sếp kết bạn với y đâu.

Đào Hành lập tức đổi trạng thái bài đăng của mình sang chế độ “Chỉ xem được trong vòng 3 ngày” phòng ngừa Đường Uông nhìn thấy ảnh selfie của y. Sau đó chụp màn hình toàn bộ cuộc trò chuyện giữa bọn họ gửi gấp cho Châu Giang Hành.

[Sếp Châu phát tiền: Nickname được đấy, em ấy hỏi gì cậu cứ trả lời thành thật là được.]

[Đào Hành: OK sếp.]

[Sếp Châu phát tiền: Nói xong thì chờ thêm mấy ngày nữa rồi lén hủy kết bạn với Đường Đường đi.]

[Đào Hành: Rõ thưa sếp, tới lúc đó em đưa điện thoại cho anh kiểm tra.]

Được sếp nhà mình đồng ý xong, Đào Hành mới an lòng, cả gan đi trả lời tin nhắn.

Đường Uông đợi một hồi lâu, còn ngỡ rằng y sẽ không kể gì với mình, cậu vừa buông tiếng thở dài thì lập tức nhận được hồi âm từ đối phương.

[Trợ lý Đào: Cậu cũng biết dòng tộc như nhà họ Châu sẽ không đời nào giống những gia đình bình thường khác, từ nhỏ sếp Châu đã bị bài xích, cha mẹ cũng chả buồn ngó ngàng, cả một đại gia đình sống chung với nhau, người hầu quán xuyến không xuể nên sếp Châu không được ăn uống điều độ, thường xuyên bữa rau bữa cháo...]

[Trợ lý Đào: Sau này sếp bị tai nạn xe, chưa điều dưỡng tốt thân thể thì lại bắt đầu làm việc, có những lúc bận rộn tới nỗi quên ăn cơm, vì những nguyên do đó nên mới mắc bệnh dạ dày.]

[Trợ lý Đào: Nhưng cậu cũng đừng lo lắng quá, dạ dày sếp vẫn đang điều trị, những năm gần đây chỉ cần không ăn đồ chua, cay thì bệnh dạ dày sẽ không tái phát, bác sĩ cũng nói cố tẩm bổ thêm thì sau này vẫn có thể ăn cay.]

Đường Uông bỗng nhớ lại chuyện Châu Giang Hành từng nói với mình rằng, trước đây anh cũng biết đánh nhau.

Rõ ràng là con cái của gia đình giàu có, nhưng đến một bữa no nê cũng không được ăn, cha mẹ đối xử với con trai ruột hững hờ như người dưng, Đường Uông ngẫm lại bản thân khi còn bé, một mình mình có thể lấy 1 địch 5, chỉ ước gì cậu có thể đi giúp Châu Giang Hành đánh nhau.

Đường Uông không còn hứng ăn cơm tối, mặc cho cả bàn đồ ăn đều là món cậu yêu thích, nhưng ngửi mùi xong Đường Uông lại đi nôn hết hai lần. Dì Dương không yên tâm khi để cậu ở nhà một mình nên vẫn ở bên không rời.

“Dì cứ về trước đi ạ, chắc anh ấy sắp về tới nơi rồi.” Sắc mặt cậu thoạt nhìn không ổn chút nào, dù điện thoại đang bật chương trình giải trí, nhưng tầm mắt thường xuyên nhìn đồng hồ treo tường, hiển nhiên không hề tập trung vào đó.

“Không còn sớm nữa rồi, dì đi đường cũng xa xôi nữa.” Đường Uông khuyên hết lần này tới lần khác dì Dương mới chịu về.

Chờ khoảng mười mấy phút mà vẫn chưa thấy Châu Giang Hành về tới nhà, Đường Uông mới quyết định nhắn tin hỏi.

[Tiệm chè: Anh về chưa?]

[Châu Giang Hành: Anh đang trên đường, còn mười phút nữa.]

Thường thì cậu thích nhắn tin với anh hơn, nhưng cả ngày hôm nay chưa được gặp đối phương, Đường Uông rất muốn được nghe giọng anh nói, thế là lập tức gọi điện thoại sang.

“Anh ăn tối thế nào rồi?” Từ khi biết được sự thật thông qua Đào Hành, Đường Uông lúc nào cũng lo Châu Giang Hành về nhà cũ không được ăn no.

“Ăn uống tốt lắm, nhưng có rất nhiều món hải sản có lẽ Đường Đường không thích.” Cảm giác phiền muộn một ngày trong anh cứ thế tan biến ngay khi nghe thấy giọng Đường Đường.

“Nghe dì Dương nói buổi tối em vừa nôn hai lần, bây giờ còn thấy khó chịu không?” Hôm nay trạng thái của cậu không ổn định nên dì Dương đã báo cáo chuyện này lại cho Châu Giang Hành.

“Hết khó chịu rồi.” Thật ra vừa nghe anh nhắc tới hải sản là Đường Uông lại muốn nôn, nhưng bụng cậu rỗng tuếch cũng chẳng nôn ra được gì, Đường Uông chỉ đành uống nước chanh chua để át đi cơn buồn nôn.

Hai người đối qua đáp lại nên mười phút trôi qua rất nhanh, vừa nghe Châu Giang Hành bảo đã đi tới thang máy, Đường Uông chờ không nổi, lập tức chạy vù tới cửa chờ người ta.

Châu Giang Hành lấy chìa khóa ra, chỉ mới đưa về phía lỗ khóa thì cửa đã mở toang. Anh trông thấy một Đường Uông mặt mũi trắng bệch, hai mắt thì rưng rưng hệt như rất tủi thân, bèn lên tiếng xin lỗi theo bản năng.

“Đáng lý ra anh nên về sớm hơn để ở bên em.”

“Tôi ở nhà một mình vẫn ổn, không sao đâu.” Đường Uông có cảm giác mình càng ngày càng hay “sinh sự“.

“Thật ra thì, tôi có hơi nhớ anh.” Đường Uông vừa dứt lời liền ngại ngùng gãi mũi, “Anh mau vào nhà đi, dì Dương hầm canh gà đấy. Anh có muốn ăn không?”

Lúc Châu Giang Hành tiến đến gần, Đường Uông mới ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

“Anh uống rượu như thế, dạ dày chịu nổi không?” Đường Uông túm lấy áo khoác Châu Giang Hành ngửi lấy ngửi để.

“Anh không uống, do rượu của người khác vẩy lên quần áo anh thôi.” Châu Giang Hành chỉ tay vào vệt thẫm trên áo ngoài mình cho cậu xem, do áo có màu đen nên Đường Uông phải soi một lúc mới nhìn ra được vệt nước.

Cậu cầm chỗ nước đẫm trên áo đưa lên mũi ngửi lấy ngửi để, đâu hề hay biết rằng chính điệu bộ này khiến Châu Giang Hành chỉ muốn đè cậu lên tường hôn cho đã ghiền mới thôi.

“Có phải mấy người đó bới lông tìm vết, cố ý bắt nạt anh không?” Đường Uông nhớ lại ngày hôm ấy, hai “người nhà” của Châu Giang Hành bất mãn với anh ra mặt, vậy thì khỏi bàn tới thái độ của những người khác, cứ thế mà tự dàn dựng ra cảnh tượng Châu Giang Hành bị người ta hất rượu gây hấn.

Anh khẽ cười, cầm chiếc áo khoác của mình đi mất, sợ rằng nếu cậu còn ngửi tiếp thì bản thân anh sẽ không nhịn nổi mất.

“Nếu có người bắt nạt anh thì em tính làm như thế nào?” Châu Giang Hành hỏi một câu nhằm mục đích cố tình chọc ghẹo.

“Lần sau anh về thì dẫn tôi theo, tôi đánh người đó hộ anh.” Đường Uông bẻ khớp ngón tay phát ra từng tiếng “răng rắc”, “Nhớ lần trước anh bị đám côn đồ cướp bóc không, bản lĩnh tôi thượng thừa thế cơ mà, đảm bảo sẽ đánh tới nỗi anh nhận không ra họ luôn.”

Vừa dứt câu, bụng Đường Uông đột nhiên vang lên tiếng “ọttt“.

Cả hai đồng thời ngây ra, trước khi nụ cười của Châu Giang Hành xuất hiện, cậu kịp thời xoay người, chỉ để lộ mỗi bóng lưng ngại ngùng lẫn cương quyết.

“Đương nhiên phải ăn no thì mới đánh thắng được người ta chứ.”

__

Lời tác giả:

Đường Uông: Hứng khởi cái gì vậy không biết, kiếm được số tiền lớn à?

Dụ Doãn: Chắc là do ba gọi cậu ấy là con rể đấy.

Châu Giang Hành: Danh phận rất quan trọng.

(Mẫn Mẫn: Cứ mỗi lần mở Word lên là buồn ngủ kinh khủng, chương này tui làm từ lúc về nước cho tới lúc sang lại TQ mà mãi vẫn không xong TvT)
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...