Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 24:



Đế đô bay đến ma đô mất sáu giờ, lúc đến nơi trời vẫn còn sớm.

Danh tiếng của mị sắc trong ngành không nhỏ, tài chính cũng đủ hùng hậu. Không chỉ có tuyên truyền buổi diễn, bao rạp hát tốt nhất, còn tạo điều kiện nơi ăn ở tốt nhất cho vũ công.

Cố Sanh đi theo đội ngũ vào khách sạn ở, cơm còn chưa kịp ăn, Tần lão sư lập tức kêu mọi người đi chuẩn bị.

Lần này trang phục và đạo cụ khiêu vũ tất cả đều là tốn số tiền lớn, mỗi một tạo hình của vũ công đã sớm được thiết kế tốt. Đặc biệt là váy nhảy của Cố Sanh, hôm nay mới vừa được chuyển đến ma đô. Cộng thêm các đoạn vũ đạo ngắn, tổng cộng năm bộ váy. Dựa theo lệ thường, cứ vậy mà làm. Nhưng vũ đoàn đã tốt muốn tốt hơn, quyết định căn cứ vào hiệu quả của ánh đèn ở rạp hát cùng hiện trường điều chỉnh càng tinh chuẩn. Bọn họ ba ngày qua, chính là vì hiện trường mà trang trí. Lần này sẽ có đoàn đội tạo hình chuyên nghiệp đi theo vũ đoàn.

Cố Sanh mới vừa buông hành lý, lại bị gọi chạy tới nơi.

Giá trị nhan sắc của Cố Sanh vẫn luôn rất đỉnh, vô luận là loại phong cách trang điểm nào, cô đều có thể cân được. Lão sư trang điểm còn chưa bắt đầu make up, đã cảm khái da của cô quá hoàn mỹ.

Bị mấy lão sư khác vây quanh khích lệ, Cố Sanh cười. Trừ bỏ vẻ ngoài xinh đẹp, cô cũng không có ưu điểm nào khác.

Sân khấu được trang trí so với hằng ngày lộng lẫy hơn nhiều, bảo đảm khi ánh sáng chiếu vào mặt sẽ thật rực rỡ, cho nên thời gian chuẩn bị tương đối dài. Một tạo hình từ đầu đến cuối được hoàn thành ít nhất một giờ. Cố Sanh là chủ vũ, năm bộ váy tương ứng năm cái tạo hình khác nhau, thời gian chuẩn bị càng dài.

Mọi thứ xong xuôi, vấn đề khác đều không lớn, chỉ là trang phục có chút không vừa người.

Khi làm mấy bộ quần áo này, là dựa theo kích cỡ của Lý Oánh Oánh. Sau này chủ vũ thay đổi người, Tần lão sư liên hệ người chế tác, yêu cầu khẩn cấp sửa. Người chế tác nghe nói chiều cao không sai biệt lắm liền đồng ý, chưa từng gặp Cố Sanh.

Hiện tại thử một lần, phát hiện xảy ra vấn đề lớn. Cố Sanh tuy cao ngang ngửa Lý Oánh Oánh, tỉ lệ dáng người cũng đẹp hơn Lý Oánh Oánh. Tay chân của Cố Sanh nhỏ dài, vòng eo thon thả, eo mông hoàn mỹ. Chiều dài của váy đủ, nhưng vị trí thu eo cùng chiều dài của tay áo không đúng lắm. Đặc biệt váy nhảy khổng tước lam, tròng lên người Cố Sanh có vẻ hơi rộng.

Tần lão sư nhăn mày, trang phục như vậy khẳng định là không ổn. Vũ đạo đối với yêu cầu váy nhảy đặc biệt cao, đường cong một khi không vừa người, nhảy lên sẽ thiếu cảm giác nhẹ nhàng, ảnh hưởng đến mỹ cảm rất nhiều.

“Sửa, cần phải lập tức sửa.”

Váy này do Chu lão sư tốn số tiền lớn đặt làm, một cái váy giá cả ngàn vạn. Dù giá cao, không vừa người cũng là rác rưởi. Tần lão sư tức giận, bà rõ ràng đã đem số đo của Cố Sanh cho người chế tác, sao váy vẫn thành như vậy?

Vũ đoàn sáng sớm vội bay đến ma đô, vừa đáp đến đây lập tức liên lạc kịch trường, trang phục, đạo cụ. Bố trí hiện trường. Một đám người một miếng nước cũng chưa uống, mệt đến váng đầu hoa mắt. Tần lão sư vừa thấy cái váy, lập tức phát hỏa!

Tần lão sư ngày thường tuy rằng nghiêm khắc, kỳ thật rất ít làm ai khó xử.

Vốn dĩ hết thảy đều diễn ra theo kế hoạch, không bị lộ, thời gian biểu diễn vừa vặn tốt. Kết quả chuyện tới trước mắt, mới phát hiện váy không vừa người?! Tần lão sư tức giận đến mặt đỏ, xoa eo đi qua đi lại: “Mấy người Viên thanh rốt cuộc làm việc kiểu gì!? Làm ra được cái váy này? Cũng không phải lần đầu hợp tác với mị sắc. Chuyện quan trọng như vậy giao cho mấy người, thành phẩm lại ra như vậy?”

“Thái độ làm việc như vậy, về sau hai nhà chúng ta cũng đừng hợp tác nữa!”

Tần lão sư khi giận nói chuyện rất khó nghe, “Tôi sẽ liên hệ ông chủ của mấy người sau, chuyện này cần phải cho chúng tôi một công đạo.”

Nhà thiết kế giải thích do số đo mới được gửi tới quá gấp, sửa không kịp.

Cô ta nói còn chưa dứt lời, Tần lão sư trực tiếp ném chiếc điện thoại qua. Người chế tác lập tức câm miệng, vội vàng xin lỗi.

Nói thật, mấy người đó cũng không nghĩ tới hai vũ công có cùng chiều cao, số đo lại chênh lệch nhiều như vậy. Đều là dân chuyên nghiệp, vừa rồi mặc thử váy, mấy người đó đều toát mồ hôi lạnh. Trong vòng ba ngày, thiết kế cái khác khẳng định không kịp. Chỉ có thể sửa chữa lại cái váy hiện tại.

Người chế tác vội vàng bảo đảm, sẽ kịp thời chỉnh sửa.

Vì phối hợp với số đo từ nhà thiết kế, cũng dựa vào hình tượng của cô mà sửa chữa, Cố Sanh cũng chưa rời đi. Từ buổi sáng cô đã ngồi máy bay đến buổi chiều phải chuẩn bị hóa trang, bởi vì ghét cơm trên máy bay, đã mười hai tiếng đồng hồ không ăn gì. Ngồi ở một bên, sắc mặt trắng bệch.

Tần lão sư thấy sắc mặt của cô không tốt, vội vàng từ trong túi móc ra mấy cây chocolate đưa cho cô.

Hiện tại tức giận cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể nhanh chóng chỉnh sửa quần áo, bảo đảm không bị lỗi: “Cố Sanh vất vả chút, giai đoạn chuẩn bị cần phải kỹ lưỡng. Chi tiết cũng không được sơ sài, nếu không, huấn luyện nỗ lực lâu như vậy đều uổng phí.”

Cố Sanh hiểu rõ, gật đầu, nhận chocolate ăn.

Từ phòng hóa trang đi ra, đã là 1 giờ hơn sáng.

Nhà thiết kế phải nhanh chóng sửa váy, vài người ở phòng hóa trang môn tăng ca thêm giờ. Những người khác đều đã tan tầm, phòng hóa trang còn mấy người ở lại. Cố Sanh đưa số đo xong không cần ở lại nữa, cô nói một tiếng với Tần lão sư, về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Lớp trang điểm có chút khó tẩy, vội vàng cũng tẩy không sạch. Cố Sanh có chuyên môn tháo trang sức, định về khách sạn lại tẩy trang.

Ma đô là Bất Dạ Thành, trình độ cao, náo nhiệt hơn đế đô.

1 giờ rưỡi sáng, trên đường đi bộ nơi nơi đều là người. Hai bên quán nướng cùng quán bar rất náo nhiệt. Cố Sanh vốn định không ăn, trực tiếp trở về ngủ. Kết quả đi qua một tiệm đồ nướng, bị mùi hương làm cho thèm đến từ bỏ nguyên tắc, đi vào.

Cái sạp này phỏng chừng hương vị tương đối ngon, giờ này, bên trong lại rất đông đúc.

Lúc đông người thì phải vất vả tìm bàn, may mắn tìm được chỗ. Cố Sanh tìm được chỗ bên cửa sổ, một hơi chọn 30 cái que nướng.

Người phục vụ mang đồ ăn rất nhanh, không đến mười phút, que nướng của cô được đưa lên.

Người đói gặp thời thật không rảnh lo hình tượng, đói đến mức tận cùng, Cố Sanh chỉ nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất lấp đầy bụng. Nhưng, nếu cô có tội, xin cảnh sát bắt cô, bộ mặt dữ tợn vẫn còn lớp trang điểm đậm ăn que nướng của cô vô tình bị Chu Lê An cùng một đám người vây xem.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Sanh trong miệng còn ngậm thận nướng, theo như người phục vụ giới thiệu đây là đặc sản nhà bọn họ.

Ngoài cửa sổ Chu Lê An tây trang giày da, đẹp như minh tinh.

“Xem ra chỗ này hương vị cũng không tệ lắm,” tiếng nói không mặn không nhạt, biểu tình không có một tia biến hóa nhưng tự dưng Chu Lê An hơi nghiêng đầu, nói với mấy bác sĩ trẻ phía sau, “Chúng ta ăn ở đây đi.”

Quách Kim Thành cười híp mắt, hận không thể nâng Tạ Tư Vũ lên trời: “Vẫn là tiểu Tạ có mắt. Nếu không phải tiểu Tạ nhìn ra, tôi thật đúng là không nhận ra. Cô còn trang điểm rất…… Ừm, độc đáo.”

Tạ Tư Vũ yên lặng xoay đầu, làm bộ vừa rồi gọi tên Cố Sanh không phải cô ấy.

“……” Thận trong miệng đột nhiên không thơm, Cố Sanh xấu hổ mà kéo khóe miệng, vừa định giải thích. Nhưng bắt gặp ánh mắt của Chu Lê An cười như không cười, tức khắc cười không nổi.

Cô kiên cường vì bản thân mà cứu vãn: “…… Mới từ rạp hát ra, đây là lớp trang điểm trên sân khấu, chưa kịp tháo trang sức.”

“À, tôi đã nói,” Quách Kim Thành gật đầu, “Hóa trang như quỷ.”

Cố Sanh: “……”

Tạ Tư Vũ vẫn luôn quật cường không nói gì, Cố Sanh dùng ánh mắt giết người mà nhìn chằm chằm ót của Tạ Tư Vũ. Sau đó, trơ mắt nhìn các tinh anh của mười viện công khai vào cửa hàng, ngồi chung quanh cô.

“……”

Nhóm của Chu Lê An có bảy người, bốn nam ba nữ. Trừ bỏ Quách Kim Thành và Chu Lê An, còn có hai hai nam bác sĩ khá lớn tuổi. Ba nữ bác sĩ tuổi đều không lớn: Một là bác sĩ chính thức, một người khác giống Tạ Tư Vũ, còn đang thực tập, chưa là chính thức.

Các nam bác sĩ ngồi trước, hai bác sĩ nữ một trái một phải ngồi cạnh Chu Lê An. Tạ Tư Vũ cùng Quách Kim Thành ngồi cùng nhau, sợ Cố Sanh đánh cô ấy, cố ý ngồi xa Cố Sanh.

Quách Kim Thành cầm lấy một chuỗi thịt dê trên bàn mà ăn: “Tiểu Cố, một mình cô ăn một chuỗi thịt à, chúng ta một ngày không ăn cái gì. Quá đói bụng, đói đến dạ dày chịu không nổi. Chờ ăn xong cứ để Lê An tính tiền.”

Bị tính tiền mà mí mắt của Chu Lê An cũng không nâng một chút.

Anh cởi áo khoác tây trang, vắt trên lưng ghế. Cởi hay khuy ở cổ áo, mở cổ tay áo. Vén cánh tay áo sơmi lên, lộ ra đường cong thon dài của cánh tay. Trên cổ tay thon dài trắng nõn đeo một đồng hồ thuần đen, làm nổi bật làn da trắng. Xách ấm nước lên, anh thong thả ung dung mà rửa sạch ly chén đũa.

Cố Sanh vội đem que nướng đẩy đến giữa bàn, đãi bọn họ ăn: “Không sao, mọi người cứ ăn. Que nướng này mới vừa đem lên không bao lâu, vẫn còn nóng.”

Tạ Tư Vũ tuy rằng không muốn quay đầu, nhưng tốc độ lấy que nướng tốc độ rất nhanh.

Những người không quen Cố Sanh, hơi xấu hổ lấy.

Tạ Tư Vũ rất tự nhiên mà cho mỗi người một chuỗi.

Trong quá trình chia que nướng, không cẩn thận đối mắt với Cố Sanh. Tránh không khỏi, cô ấy tỏ vẻ sợ hãi. Tạ Tư Vũ cười với Cố Sanh: “Ai nha, điều này không phải đủ chứng minh tớ yêu cậu sao A Sanh? Cậu xem, người bình thường nếu làm thành bộ dáng quỷ này, ai có thể nhận ra được? Tớ lại không như vậy, cậu có hóa thành tro tớ vẫn nhận ra.”

…… Đây là nói tiếng người à?!

Cố Sanh: “Tớ cảm ơn cậu, ngày nào đó tớ hóa thành tro, cậu nhất định phải tới nhận tớ.”

Tạ Tư Vũ: “……”

“Tiểu Cố tới ma đô diễn à?” Quách Kim Thành thấy hai người đấu võ mồm thì cười không ngừng. Nhận thực đơn, đưa cho một các bác sĩ trung niên. Hắn rất có hứng thú mà liếc nhìn Chu Lê An, đột nhiên đặc biệt nhiều chuyện.

“Đúng vậy,” Cố Sanh lập tức ngồi thẳng, gật đầu, “Vũ đoàn ở ma đô sẽ có tuần diễn một tháng.”

“Như vậy à……” Quách Kim Thành lại nhìn về phía Chu Lê An, ý vị thâm trường nói, “Chúng ta cũng ở ma đô giao lưu một tháng. Này không phải khéo quá sao? Chờ chúng ta ngày nào rảnh, cũng đi cổ vũ cho cô.”

“Không cần không cần, bác sĩ Quách, mọi người cũng bận.”

Bác sĩ Quách rất kiên trì: “Chúng ta đến đây để học tập, luôn có thời gian rảnh, địa chỉ rạp hát ở đâu?”

Chu Lê An mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biểu tình đạm mạc không thấy một tia dao động.

Nhưng thật ra hai nữ bác sĩ ngồi cạnh anh. Nữ bác sĩ nhỏ giọng muốn Chu Lê An đưa nước ấm qua cho cô ta, bên kia, tiểu Viên Mặt lấy chiếc đũa chọc lớp plastic mỏng bọc ngoài chén đĩa.

Chọc vài lần, chọc không được, nhíu mày: “Haizz, cái bao bì sao dai như vậy, đều xé không được.”

Vừa nói vừa liếc nhìn Chu Lê An.

Chu Lê An cầm lấy chuỗi thận nướng trên bàn, không mặn không nhạt mà ăn.

Hai nữ bác sĩ cũng chưa được Chu Lê An đáp lại có hơi xấu hổ, trong đó một người yên lặng lấy một cái bát khác. Cái này một lần chọc đã xé được. Cố Sanh vừa định nói không cần cổ vũ, Tạ Tư Vũ bên cạnh nhai thịt xem náo nhiệt, ngầm đá Cố Sanh.

Cố Sanh sửng sốt, Tạ Tư Vũ làm mặt quỷ, ý bảo cô xem di động.

Cầm lấy di động, click mở vừa thấy, trong chốc lát, Tạ Tư Vũ kia nhanh tay gửi mười mấy tin nhắn đến.

“Cười chết, ai không biết Chu học trưởng chúng ta không gần nữ sắc?”

“Mọi thứ còn chưa đến đâu, mỗi ngày mộng tưởng hão huyền.”

“Thật vất vả tranh thủ đến đây học tập, không nghĩ được mở mang tầm mắt, cư nhiên vọng tưởng câu kẻ ngốc.”

“Sọ não chứa gì không biết.”

“Đó là lí do vì sao các cô gái trong đầu chỉ có yêu đương, khó có thể vào mười viện! Có thể tiến vào chỉ bằng cách nỗ lực, không biết họ đang làm gì! 】

“……” Cố Sanh yên lặng, che đầu gối tiếp tục xem.

“Chu học trưởng chúng ta lại không phải là Bồ Tát, hạ phàm độ kiếp, tới phổ độ mấy cô gái này.”

“tiểu miêu khinh thường.jpg”

……

Yên lặng khóa máy, Cố Sanh ngẩng đầu nhìn qua: “Mị ảnh đại kịch trường ở gần đây.”

Nói chuyện, vì lớp lông mi giả lố lăng này, cô không dám nhìn bác sĩ Quách. Bác sĩ Quách nghiêng đầu làm cô trực tiếp nhìn lướt qua hắn, đặc biệt vừa khéo nhìn Chu Lê An bên cạnh bác sĩ Quách.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Lê An không phúc hậu mà nhếch khóe miệng, không tiếng động mà cười rộ lên.

Cố Sanh trong nháy mắt mặt bạo hồng.

Cô rũ mi mắt, muốn tháo bỏ lông mi. Nhưng nề hà keo nước dán lông mi quá vững chắc, có tháo cũng không xong, còn đem lông mi xù lên hỗn loạn như lông chim.

Trong nháy mắt, Cố Sanh bỗng nhiên không muốn tái thế làm người.

Chu Lê An chỉ cần là người, là người bình thường thân sĩ, không nên tươi cười, lễ phép mà quay đầu đi. Nhưng thằng nhãi này cố tình, khóe miệng càng lớn, tâm tư xem náo nhiệt rõ như ban ngày.

Cố Sanh hận không thể trên mặt đất hiện ra một cái động, vùi bản thân vào đó.

Mấy nam bác sĩ lớn tuổi nhìn ra Cố Sanh đang xấu hổ, vội nói hai câu giúp cô. Chu Lê An làm như chuyện không liên quan mình mà dời tầm mắt, ngược lại vẫn luôn chú ý Tiểu Viên Mặt không vui.

Từ khi cô ta biết bản thân nằm trong danh sách được đi ra ngoài học tập, liền đối với lần công tác này ôm đầy hy vọng. Tuy các tiền bối ở mười viện đã sớm báo cho cô ta, Chu Lê An không phải là người dễ tính. Nhưng cô ta chưa thử qua, càng không tin. Kiên trì trên thế giới này không có nam nhân nào không đổ gục trước cô ta. Tiểu Viên Mặt đối với bề ngoài của bản thân rất có tự tin, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao.

Soái ca lạnh lùng, cuối cùng đều sẽ bị nữ chính bắt lấy. Đại mỹ nữ, bạch phú mỹ, đều là cầu mà không được phải vào vai phụ.

Cô ta kéo khóe miệng, ẩn trong đó là vẻ kiêu ngạo hỏi Cố Sanh: “À, em ở vũ đoàn nào? Tôi có chị em cũng học khiêu vũ, ở đế đô lớn nhất là mị sắc vũ đoàn.”

“Tôi đến từ mị sắc.”

Tiểu Viên Mặt nghẹn một chút, không nghĩ tới Cố Sanh cư nhiên là người của mị sắc, có chút xấu hổ: “Cô ở tổ nào trong mị sắc? Người chị em kia của tôi rất có thiên phú, vào mị sắc, liền trực tiếp vượt qua tổ F cùng tổ E, vào tổ C……”

“Cậu ấy ở tổ A.” Lời này Cố Sanh chưa trả lời, Tạ Tư Vũ thay cô đáp, “Hơn nữa lần này còn là chủ vũ của mị sắc.”

Trên mặt bàn an tĩnh.

Tiểu Viên Mặt giấu giếm vẻ kiêu ngạo trên mặt, không khí xấu hổ.

Cố Sanh không muốn người khác xấu hổ, vừa thấy một bàn biểu tình quái dị, liền có chút khó chịu. Tuy rằng không phải cô nói, nhưng cô nhịn không được thay Tạ Tư Vũ hòa hoãn không khí: “Kỳ thật mặc kệ là tổ nào, vào mị sắc, thì đều là thành viên của mị sắc.”

Lời này nói còn không bằng không nói, mặt của Tiểu Viên Mặt từ hồng đến tím, hoàn toàn xấu hổ.

Một bữa cơm ăn đến ba giờ, mấy nam bác sĩ thật sự quá no.

Cố Sanh cuối cùng được Chu Lê An cùng một đám người cùng nhau đưa đến khách sạn. Có câu nói gọi là gì, trùng hợp mẹ mở cửa, trùng hợp về đến nhà. Những người ở mười viện ra đây học tập, lại ở khách sạn đối diện.

Quách Kim Thành ý vị không rõ mà cười ra tiếng: “Xem ra, có người không muốn đưa hoa cho cô cũng không được nha! Quá khéo phải không?”

Chu Lê An lãnh đạm mà liếc nhìn hắn một cái, Cố Sanh cũng không quay đầu lại mà vào khách sạn.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...