Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 28:



Chu Lê An đến quán bar, Hạ Vãn Phong đã uống bất tỉnh nhân sự.

Cô ta nằm nghiêng ở trên sô pha, tóc quăn dài phủ ở trên mặt, vẫn không nhúc nhích. Bên cạnh còn có mấy cô gái nhỏ tuổi nhưng ăn mặc mát mẻ, cũng không tốt hơn cô ta là bao. Mấy tên dáng vẻ lưu manh hi hi ha ha uống rượu, tay chân không quy củ.

Trong đó một tên tóc vàng, tay duỗi đến váy của cô gái nhỏ.

Chu Lê An xuyên qua đám người vặn vẹo, một đường không thiếu nam nữ mời anh uống rượu. Cho dù tối tăm, vẫn không che được gương mặt của anh ẩn hiện. Bất quá những người này không dám dây dưa, bị thái độ lạnh lẽo của anh dọa sợ.

Nhóm người nhuộm năm màu tóc uống hơi nhiều, một khi say liền dễ dàng lộ trò hề.

Khi Chu Lê An đứng cạnh ghế dài, tiếng cãi cọ ồn ào trên ghế dài bỗng yên tĩnh. Anh ăn mặc đơn giản, trên là áo thun màu xám, cùng áo khoác ngắn tay màu trắng. Dưới là quần dài màu đen. Tùy ý đứng ở bên kia, khiến cho người khác không thể bỏ qua. Người đang ngồi đều là nhị đại, liếc mắt một cái nhận ra trên cổ tay hắn là trang sức xa xỉ.

Thẻ hắn nhận được, là Patek Philippe. Nhưng tạo hình cùng thiết kế chưa thấy qua, phỏng chừng là định chế khoản.

“Anh, anh có chuyện gì sao?” Tên cầm đầu phỏng chừng trước kia từng gặp rắc rối, đối với người không rõ thân phận không dám quá kiêu ngạo.

Chu Lê An xem giờ, một bàn tay chỉ Hạ Vãn Phong nằm trong ghế dài: “Tránh ra.”

Tiếng nói lạnh như băng bị tiếng nhạc gầm rú át đi, nhưng vẫn thấy rõ khí thế rất mạnh.

Vài người nhìn anh, lại nhìn về nữ nhân nằm phía bên trong.

Có người đến nhận người, thế nào cũng phải có ai đó đi lên kiểm tra. Thấy anh thái độ cao ngạo thì trong lòng khó chịu, hắn nghiêng ngả lảo đảo lại đây, một bàn tay xốc cổ áo của Chu Lê An. Kết quả người đứng ở trước mặt Chu Lê An, không cao bằng anh. Thân cao đối lập, làm tên kia mắng một câu. Bên cạnh xem náo nhiệt cùng ồn ào, không ngừng đổ thêm dầu vào lửa: “Mày con mẹ nó là ai, ngông cuồng như vậy!”

Mắt thấy sắp có đánh nhau. Có người vẫn còn một chút thần chí, lập tức đi lên giữ chặt tên kia: “Anh…… Không biết anh là ai? Hình như ở ma đô chưa từng thấy anh?”

Chu Lê An không có tâm tình cùng bọn họ nói lời vô nghĩa, mày hơi chau lại, “Nghe không hiểu tiếng người sao? Tránh ra.”

Ánh mắt sắc bén tới mức làm đám người theo bản năng đứng lên tránh ra.

Anh mới lạnh mặt đi vào, kéo người bất tỉnh trên sô pha lên. Hạ Vãn Phong vẫn không nhúc nhích thuận thế liền dựa sát vào trong lòng ngực anh, cánh tay vòng lấy cổ của Chu Lê An.

Chu Lê An hơi chau mày, nhẹ nhàng đem cổ tay của cô ta xả xuống dưới.

Nhưng lá gan của người uống say rất lớn, anh xả, cô ta liền một hai phải ôm. Ỷ vào Chu Lê An không thể đánh, gắt gao ôm cổ của anh không buông tay. Chu Lê An lười giảng đạo lý với con ma men, dìu được người liền chuẩn bị rời đi.

Nhóm người lúc này mới phản ứng lại, vì hành động của bản thân mà cảm thấy xấu hổ buồn bực: “Tên kia! Nói chuyện với mày, mày nghe không hiểu sao?”

Chu Lê An mất kiên nhẫn. Khi đối mặt với mấy tên bệnh hoạn, kiên nhẫn của anh rất có hạn. Cả buổi tối bị gọi tới đón người đã khiến anh cảm thấy phiền toái, hiện tại đám người không có mắt còn khiêu chiến tính tình của anh. Hơi ngửa ra sau, làm người sau lưng trượt xuống. Anh móc di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại được kết nối, anh rất đơn giản mà nói vài tiếng, sau đó báo địa chỉ của quán bar.

“Cho các anh mười lăm phút.”

Nói xong tắt điện thoại, anh liền ngồi ở ghế dài.

Đám người nhìn nhau, thật sự đoán không ra anh làm gì. Nhưng từ một loạt thao tác của anh, không giống như là người tầm thường. Trong lúc nhất thời cả đám đều rất thận trọng. Nhưng trong một đám người luôn có một hai tên khờ, uống xong rượu rất to gan. Nắm bình rượu trên bàn trà, nhắm vào trán của Chu Lê An.

Bất quá người khác còn chưa vọt tới trước mặt, người đang ngồi liền một chân đạp đầu gối của hắn. Người nọ đứng không vững, ngã mạnh xuống đất.

Một tiếng ầm vang lên, cái bàn bị lật ngã, rượu trên bàn rượu lênh láng. Ly rượu vỡ loảng xoảng, mấy người đang nhảy múa điên cuồng đều choáng váng. Mấy tên bên cạnh cũng lập tức điếng người.

Phảng phất bị khơi dậy tâm huyết, xông lên đánh một trận.

Chu Lê An lại xem giờ, 0 giờ 43 phút sáng. Rất tốt, Cố Sanh bên kia phỏng chừng đã ngủ.

Anh mặc áo blouse trắng có thể cứu tử phù thương, cởi áo blouse trắng cũng có thể làm người ta nửa chết nửa sống. Khi tâm tình khó chịu, mấy cái bao cát này vừa lúc tiến lên, anh không ngại cho cả bọn từng quyền. Cho nên khi người của cục cảnh sát ma đô vội vàng tới, quán bar đã an tĩnh lại. Trên mặt đất đám người nằm tứ tung ngang dọc, là nhóm người ở ma đô hoành hành thật nhiều năm.

Cục trưởng cục cảnh sát tự mình lại đây, nhìn thấy người nằm đầy đất thì lau mặt một phen, đi lên liền tìm đến Chu Lê An. Không biết xưng hô như thế nào với Chu Lê An, nghẹn nửa ngày mới nói một câu: “Chu tiên sinh, chuyện ở đây giao cho chúng tôi xử lý là được.”

Chu Lê An gật đầu, dìu Hạ Vãn Phong ra ngoài.

Hạ Vãn Phong muốn ôm, không ôm liền ăn vạ tại chỗ không đi.

“Hạ Vãn Phong,” Chu Lê An cũng không miễn cưỡng, liền cắm túi đứng ở tại chỗ cúi đầu nhìn cô ta. Hạ Vãn Phong gắt gao ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, anh rũ mắt biểu tình phá lệ dịu dàng, tiếng nói còn lạnh hơn gió đầu thu, “Không cần náo loạn. Tôi là anh của cô.”

Người ngồi xổm trên mặt đất chợt cứng đờ.

Xe của anh ngừng ở bên ngoài quán bar, Chu Lê An kéo cánh tay của cô ta túm người lên. Hạ Vãn Phong xiêu vẹo. Chu Lê An cũng không đỡ cô ta, cô ta liền như vậy mà đi theo lên xe.

Trong bóng đêm, Hạ Vãn Phong ngồi ở ghế phụ cúi đầu, tóc dài che khuất gương mặt, biểu tình tối tăm.

Chu Lê An lắp đai an toàn, làm như không thấy, buông lỏng tay. Quan sát hạ kính chiếu hậu, đang chuẩn bị khởi động xe thì bên phải gương mặt bỗng nhiên cảm giác ấm áp. Anh dẫm lên chân ga, dẫm trụ phanh lại. Cũng không có nhìn về phía cô ta, chau mày lại.

“Lê An ca,” Hạ Vãn Phong trong cổ họng giống như hàm chứa một cục bông, “Em thích anh.”

Lông mi như lông quạ của Chu Lê An che nửa đôi mắt, trên mặt biểu tình không hề dao động. Anh chậm rãi dẫm chân ga, chạy xe. Ánh đèn xuyên qua cửa sổ xe nhanh chóng hiện lên ở trên mặt anh, càng tô thêm vẻ lãnh đạm quạnh quẽ của anh.

“Em nói em thích anh, Lê An ca.” Anh không trả lời, Hạ Vãn Phong lặp lại một lần nữa.

“Tôi là anh của cô, Vãn Phong.” Chu Lê An lạnh giọng không chút để ý.

Mặt của Hạ Vãn Phong trong nháy mắt trắng bệch, cô ta cắn môi dưới, môi trắng không còn giọt máu. Cô ta bỗng chốc nghiêng cả người tới, lã chã chực khóc mà nhìn chằm chằm Chu Lê An.

Nhưng Chu Lê An chỉ nhìn phía trước, lãnh đạm lái xe.

Hạ Vãn Phong đánh trống reo hò cả đêm, như là chợt bị ai đó đánh một quyền, ủ rũ.

Kỳ thật, cô ta hao hết toàn bộ dũng khí mới dám nói những lời này với Chu Lê An. Lúc tỉnh táo cô ta không dám, bởi vì chênh lệch quá rõ ràng, cô ta biết bản thân không xứng. Nhưng cô ta trước nay không nghĩ tới từ bỏ. Từ lần đầu tiên được Chu gia nhận, thấy Chu Lê An ngồi trước dương cầm, cô ta liền hạ quyết tâm muốn bắt lấy anh.

Nỗ lực nhiều năm như vậy, cô ta dùng hết khả năng phát triển những thứ anh yêu thích, Chu Lê An nói một câu ‘ anh là anh của cô ta’ liền muốn đẩy cô ta đi sao?!

“Anh không phải, anh mới không phải! “Hạ Vãn Phong tức khắc liền kích động. Muốn duỗi tay bắt lấy tay của anh, rồi lại không dám làm càn. Cô ta bưng kín mặt, thanh âm mềm mại đáng thương: “Lê An ca anh họ Chu, em họ Hạ, chúng ta đều không có quan hệ huyết thống.”

Ngón tay thon dài ở trên tay lái, lạch cạch rõ ràng: “Cô không muốn làm em gái của tôi cũng có thể.”

“…… Không phải, Lê An ca, anh biết em không phải ý này.” Hạ Vãn Phong nghẹn họng.

Cô ta đã tưởng tượng ra mọi viễn cảnh, lại không nghĩ rằng Chu Lê An sẽ lãnh đạm như vậy.

Hạ Vãn Phong bắt đầu nói năng lộn xộn: “Lê An ca anh biết em thích anh sao? Chắc anh phải biết chứ? Từ lần đầu tiên em gặp anh liền thích anh, thích mười lăm năm……”

“Thì sao?” Chu Lê An không cho là đúng.

Làm em gái, anh có thể chiếu cố cô ta. Nếu cô ta không muốn làm em gái, anh cũng không quan tâm.

“Chính là em thích anh mười lăm năm……”

Chu Lê An nhăn mày nhăn lại, ghé mắt nhìn về phía cô. Tuy rằng không nói chuyện, nhưng có mắt đều nhìn ra được ý tứ của anh ——nếu vậy đã sao?

Anh không thích tức giận, lại không có nghĩa anh là người có tính tình tốt. Làm Thái tử của Chu gia, Chu Lê An từ khi được sinh ra đã được người khác cung phụng mà lớn lên. Anh nếu không muốn, vô luận ai, dùng bất luận cái gì lý do, đều không có biện pháp bắt ép anh.

Dựa vào mười mấy năm thân tình, Chu Lê An không muốn khiến cô ta quá khó coi, ôn hòa giải thích: “Cô không phải mẫu người của tôi.”

“Em, không phải, mẫu người của anh?” Hạ Vãn Phong cả người cứng đờ, ngồi tại chỗ, trong đầu ầm ầm vang lên.

Cô ta cho rằng cả buổi tối bản thân có thể dùng một cú điện thoại gọi Chu Lê An tới, nghĩa là cô ta rất đặc biệt trong lòng Chu Lê An. Rốt cuộc nhiều năm như vậy, chỉ có cô ta có thể tới gần Chu Lê An, cô ta cho rằng bản thân độc nhất vô nhị.

Cô ta cũng biết Chu Lê An chán ghét người rắp tâm bất lương, biết anh rất nguy hiểm. Nhưng suy xét thật lâu, cô ta vẫn mạo hiểm mở miệng. Bởi vì quá khứ khiến cô ta tự tin, làm cô ta cảm thấy bản thân sẽ không rơi vào kết cục như các cô gái khác. Kết quả trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của cô ta, chỉ là nói câu thích anh, anh ôn hòa liền có thể nháy mắt lạnh băng sao?

Mười lăm năm đặc thù đãi ngộ, nguyên lai chỉ một câu nói sai liền sẽ bị thu hồi sao?

Đã lâu, cô ta nắm chặt cổ tay áo, không thể tìm thấy giọng nói của bản thân. Chu Lê An khiến cô ta sợ hãi, cô ta nhịn không được suy nghĩ vớ vẩn. Lời vừa rồi của anh có ý gì? Là đặc quyền làm em gái của cô cũng bị thu hồi sao?

“Nhưng…… Chính là Lê An ca, anh nói anh thích cô gái giỏi khiêu vũ. Cho nên em vì anh thích em, đi học khiêu vũ. Anh nói anh thích cô gái đơn giản, em từ nhỏ đến lớn đều kết giao với những người đơn thuần, không giành vinh quang không chỉnh dung, chưa từng nhuộm tóc. Anh vì cái gì……”

“Hạ Vãn Phong,” độc thoại dài dòng mới vài câu đầu đã bị đối phương không chút khách khí đánh gãy, lừa tình đối với Chu Lê An không có tác dụng: “Đã khuya, 1 giờ sáng. Tôi làm việc liên tục hơn hai mươi tiếng, không có tâm tình nghe cô tự mình cảm động.”

Hạ Vãn Phong một tấm chân tình bị ngăn chặn, nghẹn đến mức cô ta thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Trên đường trở về cô ta rốt cuộc không nói chuyện, cúi đầu, không tiếng động mà khóc.

Chu Lê An cúi đầu xem giờ, đã 1 giờ 50 phút sáng. Đêm qua anh chỉ ngủ năm tiếng, liên tục ba ngày không ngủ đủ, hơn nữa còn chưa ăn một miếng thịt nào…… Tinh thần áp lực cộng thêm mệt nhọc, tâm tình của anh có thể dùng từ ác liệt cùng táo bạo để hình dung. Hạ Vãn Phong ở bên tai anh vừa khóc sướt mướt vừa nói, kỳ thật một chữ anh cũng chưa nghe.

Xe dừng ở giao lộ rồi quay đầu, một cái hất đuôi đem xe ngừng ở cửa khách sạn.

Xe không nghiêng không lệch mà dừng ở bãi đậu xe. Anh không vội xuống xe, chỉ ấn cửa sổ xe làm gió thổi tiến vào.

Trong xe, Hạ Vãn Phong đã khóc hai mươi phút. Huyệt Thái Dương của Chu Lê An thình thịch đau, lấy ra một hộp thuốc. Cùm cụp một tiếng bậc lửa, kẹp thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa tay trái.

Bàn tay trắng nõn thon dài buông ra ngoài cửa sổ. Chu Lê An cố gắng hạ hỏa: “Không đi lên sao?”

Hạ Vãn Phong: “……”

Loại người này thờ ơ thật sự rất trí mạng, phảng phất những gì cô ta làm hết thảy đều là trò hề. Hạ Vãn Phong lại cảm thấy thẹn lại thương tâm, nhịn không được đua đòi: “Nếu tối hôm nay người nói thích anh là Cố Sanh, Lê An ca còn sẽ trả lời như vậy sao?”

Chu Lê An không hề phản ứng với lời khiêu khích của cô ta, lười biếng hút một ngụm thuốc, mới xoay đầu nhìn về phía cô ta: “Cô thật không muốn ngủ?”

“Lê An ca cảm thấy hứng thú với cô ta sao?”

Hạ Vãn Phong kiên trì hỏi, Chu Lê An hoàn toàn mất kiên nhẫn. Anh hít sâu một ngụm thuốc, giữa mày nhăn thành chữ xuyên, dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Cô ấy thật xinh đẹp, là kiểu người tôi thích. Hiện tại cô có thể đi được rồi chứ?”

Hạ Vãn Phong bị thái độ không kiên nhẫn của anh dọa sợ, co rúm lại.

Biết Chu Lê An tâm tình không tốt, không nên nói thêm lời nào nữa chọc anh. Tiếp tục trêu chọc khả năng sẽ không yên thân. Nhưng giờ khắc này, cô ta lại không biết nơi nào tới chấp nhất, nói cho hết lời: “Đáng tiếc Cố Sanh lại xinh đẹp, người ta cũng yêu sống chết với bạn trai. Vì bạn trai, cô ta có thể buông tôn nghiêm hi sinh. Phú nhị đại phú tam đại, cô ta căn bản không để trong mắt.”

“Em trở về ngủ, cảm ơn Lê An ca chở em về.” Ném xuống câu cuối cùng, cô ta mở cửa xe liền chạy.

Chu Lê An ở trong xe chậm rãi hút xong thuốc, đầu lọc thuốc ném vào thùng rác ven đường. Anh dựa vào ghế cười một tiếng, sau đó, mặt vô biểu tình mà gọi video cho Cố Sanh.

Cố Sanh đã ngủ đến lục thân không nhận, tiếng chuông gọi video kéo dài mười lăm phút, cô gian nan mở mắt.

“…… Chu Lê An anh có bệnh hả?” Sáng mai cô phải thức sớm. Cố Sanh xem giờ, hai giờ 24 phút sáng, “Cả buổi tối không ngủ được, anh gọi video cho tôi làm gì?”

Chu Lê An giấu nửa khuôn mặt trong bóng tối, thoạt nhìn hơi mất tinh thần: “Xuống dưới.”

“Sao?”

“Xuống dưới.” Chu Lê An lặp lại, “Tôi ở dưới lầu khách sạn của cô.”

Dưới lầu khách sạn? Mẹ nó nếu cô không ngủ ngốc, khách sạn mà mười viện tá túc ở đối diện. Nói cái gì mà ở dưới lầu khách sạn của cô, còn không phải là ở dưới lầu khách sạn của anh?

“Không đi,” Cố Sanh nằm xuống, nhắm hai mắt lại, “Anh đi ngủ đi, đừng làm phiền tôi.”

Tiếng nói trong Video quạnh quẽ không nhanh không chậm: “Cố Sanh, có bạn trai còn dám trêu chọc tôi. Hại tôi không hiểu rõ sự tình mà mang danh tiểu tam. Đem đóa hoa cao lãnh này kéo xuống thần đàn, làm thanh danh một đời của tôi bị hủy trong một sớm, cô không bất an sao? Tôi hảo tâm cho cô cơ hội đền bù, đây là thái độ mà cô đối đãi với người bị hại sao? Tin hay không tôi tìm lãnh đạo của các cô, nói cô chơi trò quy tắc ngầm với cháu trai của bà ấy?”

“……”

Cố Sanh yên lặng mà mở mắt, Chu Lê An yên lặng mà đọc số điện thoại của Chu lão sư. Anh rũ mi mắt. Không biết đang xem cái gì, trong màn hình mơ hồ thấy ngón tay của anh đang động.

Chu Lê An bấm số, phát ra âm thanh bàn phím trong video.

Cố Sanh yên lặng rời giường, mang giày xuống lầu: “…… Tôi hiện tại liền xuống dưới. Anh bình tĩnh một chút, đừng vì tâm tình không tốt liền muốn trả thù.”

Chu Lê An hừ cười một tiếng.

Hơi nâng cằm, hơi mang vài phần cao ngạo: “Còn nhìn ra được tâm tình của tôi không tốt? Xem ra cô còn có mắt.”

“Còn không phải sao.” Đêm khuya cho Cố Sanh miệng pháo lá gan, đều đã quên trước mắt người này không phải Tạ Tư Vũ, “Tôi hiện tại đúng là to gan, tôi không muốn khóc sau song sắt đâu. Rốt cuộc tôi không biết xấu hổ, chơi trò quy tắc ngầm với cháu trai của lãnh đạo.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...