Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 41:



Một bữa cơm giữa trưa, thiếu chút nữa tạc nứt thế giới quan của Tạ Tư Vũ ra.

Tuy cô ấy vẫn luôn biết Cố Sanh lớn lên xinh đẹp, có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng Tạ Tư Vũ mặc định đại thần Chu Lê An hẳn là thần thánh, không gần nữ sắc, không nhiễm phàm trần. Hiện tại cô ấy mới thấy đại thần chỉ có học thuật đang trước mặt mọi người thừa nhận theo đuổi Cố Sanh, Tạ Tư Vũ ảo giác thế giới quan sụp đổ .

“Vậy thế giới quan của cậu cũng quá yếu ớt đi!” Cố Sanh trợn mắt như không phải chuyện của mình.

Tạ Tư Vũ không muốn trả lời vấn đề này, thế giới quan của cô ấy chính là yếu ớt như vậy!

“Mau, nhanh lên nói cho tớ chuyện này không phải thật! Nhanh lên nói cho tớ đại thần không phải là nam nhân nông cạn!” Tạ Tư Vũ bóp bả vai của Cố Sanh, loạng choạng rít gào: “Tớ cho rằng anh ấy không phản ứng với đám con gái trong bệnh viện là bởi vì không có hứng thú, hiện tại nói cho tớ, anh ấy không có hứng thú là vì các nữ bác sĩ không đẹp. Trời ạ! Tại sao lại như vậy, nam nhân không ai tốt cả!”

Cố Sanh mặt xám như tro tàn mà tùy ý để cô ấy nổi điên, thậm chí không có hứng thú mà ngáp một cái: “Cậu điên đủ rồi thì ngủ đi, không ngủ thì về ký túc xá.”

Tạ Tư Vũ hôm nay một hai đòi ở nhà của cô, lì lợm la liếm đuổi không đi, Cố Sanh cũng không còn cách nào.

“Đó là Chu Lê An đó! Đó là chiêu bài khoa ngoại thần kinh của mười viện đó!” Tạ Tư Vũ cảm thấy ảo ảnh tiêu tan, đại thần thông minh cư nhiên thích kiểu người xinh đẹp ngu ngốc, thế giới này thật bất công.

“Đúng đúng đúng, Chu Lê An, sao anh ta lại như vậy nhỉ!” Cố Sanh đôi mắt đã nhắm lại, cô buồn ngủ quá, “Bằng không cậu đến nhà anh ta gửi tin đe dọa, kêu anh ta cần phải quy y xuất gia trong hôm nay! Tuyệt đối không cho phép tham luyến nữ sắc! Sắc tức là không, không tức là sắc.”

Tạ Tư Vũ: “…… Lúc cậu há mồm đối phó tớ thì lợi hại lắm, Cố Tiểu Sanh cậu chỉ giỏi ức hiếp người nhà!”

Cố Sanh nhắm mắt lại chợt cứng đờ, đã từng có người nói như vậy với cô. Cố Sanh mở mắt ra, chột dạ mà nhìn chỗ khác: “Cậu lại không ngủ, thì cút về cho tớ.”

Tạ Tư Vũ câm miệng, nằm xuống, bật điều hòa.

“Nếu đồng ý, phải bắt chẹt chết anh ta.” Tạ Tư Vũ trước khi ngủ còn chỉ điểm cho cô, tuy chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng cô ấy có vô vàn lý luận, “Cố Tiểu Sanh, với cái danh nữ thần bắc vũ, lần này tuyệt đối không cho phép hèn mọn!”

“Tớ không đồng ý đâu, cũng không làm khó người ta được.” Cố Sanh nằm cạnh cô ấy, “Ngủ.”

Vì một câu của Chu Lê An, Tạ Tư Vũ quấy rầy Cố Sanh suốt ba ngày. Tuy không hỏi ra gì, nhưng lúc sau, Tạ Tư Vũ tự dưng cảm thấy bản thân ở khoa ngoại thần kinh có rất nhiều thông tin.

Cố Sanh không biết Tạ Tư Vũ đang suy tính gì, nghỉ ngơi hai ngày, bớt thời giờ liên hệ đạo diễn “phong lôi”.

Đạo diễn đương nhiên nhớ rõ Cố Sanh. Không phải đơn thuần bởi vì Chu lão sư, mà còn vì Cố Sanh ngày đó nhảy đã khiến ông kinh diễm. Ít nhất sau mấy lần thử kính, giữa những người được chọn, chưa gặp được ai nhất cử nhất động đều lộ ra phong tình như Cố Sanh. Đoàn phim cùng Cố Sanh thống nhất thời gian địa điểm, Cố Sanh chọn một ngày đẹp trời đi thử kính.

Địa điểm ở ma đô. Tuy đạo diễn không yêu cầu trang phục, nhưng Cố Sanh vẫn chuẩn bị trước một bộ sườn xám.

Vì không gấp, Cố Sanh đến trước một ngày. Còn dậy sớm trang điểm. Lấy trăm phần trăm thành ý tạo hình cho nhân vật, một thân sườn xám dát đá quý lam ở nửa tay áo, thêm một kiểu tóc vô cùng phục cổ.

Sườn xám là một loại quần áo thần kỳ, có thể phô ra hết vẻ nữ tính nhu mỹ của người mặc. Cố Sanh không chỉ hơn các vũ công khác ở dáng người mà còn khí chất khi mặc sườn xám, cô vừa đến bốn phía đều dán mắt vào cô.

Khi cô đến đoàn phim, mới biết được hôm nay tới thử kính không chỉ có mình cô. Ngoài cô ra, còn ba người được đề cử. Người kia nghe nói là lưu lượng tiểu hoa Tống mỹ chi có vốn trong đoàn. Người nọ cũng mặc sườn xám là một diễn viên tuyến hai tên là Dương Di, diện mạo không tính quá đẹp nhưng kỹ thuật diễn không tồi. Người còn lại là diễn viên gạo cội Lâm Thanh Ngọc. Cố Sanh là một người mới lấn sân, không thể không nói, ngoại hình quá mức loá mắt.

Sắc mặt mấy nghệ sĩ đều có chút cứng đờ.

Lưu lượng tiểu hoa Tống Mỹ Chi tương đối thiếu kiên nhẫn, kéo kính râm xuống, biểu tình âm u.

Tống Mỹ Chi mấy năm nay nổi quá nhanh, fans lại có sức chiến đấu rất mạnh. Đám fans kia nơi nơi chiếm núi làm vua, không coi ai ra gì. Lần này thử kính, cô ta mang theo bốn trợ lý. Một người bung dù một người rót nước một người chỉnh trang một người cầm giỏ xách.

Dương Di dường như rất không quen nhìn cô, tỏ vẻ xem thường. Nhưng diễn viên gạo cội Lâm Thanh Ngọc bên cạnh lại thân thiện cười với Cố Sanh.

Cố Sanh tươi cười, rất mau nhân viên công tác bên trong gọi người đi vào diễn thử.

Người thứ nhất bị kêu vào chính là Dương Di.

Dương Di tuy rằng là mỹ nhân sườn xám có tiếng trong giới giải trí, hôm nay cũng cố ý mặc sườn xám. Nhưng không nghĩ tới có người tính toán giống cô ta, tạo hình còn bắt mắt hơn cô ta. Có Cố Sanh ở một bên, nháy mắt biến cô ta thành bộ xương khô đầu to thân nhỏ. Dương Di sắc mặt không quá đẹp, dẫm lên giày cao gót đi vào.

Chưa tới mười lăm phút, cửa đã mở. Dương Di biểu tình còn khó xem hơn lúc vào, mặt xanh mét. Không biết cô ta ở bên trong bị phê bình ra sao, trực tiếp kêu trợ lý rời đi.

Người thứ hai là Tống Mỹ Chi. Tiểu hoa đi vào khá lâu, chẳng qua rất mau bên trong truyền ra tiếng cãi nhau kịch liệt. Tuy nghe không rõ nội dung tranh chấp, nhưng nghe tiếng ồn ào có chút dọa người. Cố Sanh ngồi ở trên hành lang khẩn trương.

Lâm Thanh Ngọc không nói nhiều lắm, nhìn Cố Sanh, rồi cúi đầu đọc kịch bản.

Người bên trong rốt cuộc thông báo kết quả, đã là chuyện nửa giờ sau.

Lần này tổng đạo diễn tự mình đi ra, nhìn thoáng qua Cố Sanh cùng Lâm Thanh Ngọc ngồi trên hành lang. Tổng đạo diễn thấy Cố Sanh ăn mặc cũng nhịn không được kinh diễm, kêu hai người cùng nhau đi vào.

Tống Mỹ Chi ở trong phòng còn chưa đi, trên mặt mang kính râm cực to cao ngạo mà ngồi ở ghế trên.

“Lâm lão sư diễn trước.” Tổng đạo diễn cúi đầu lật xem sơ yếu lý lịch của người thử kính, cũng không nâng đầu lên liền điểm danh, “Trước thử diễn cảnh thứ ba, Kim Lăng đánh giặc, Phượng Nghê Thường vào đêm mưa vì muốn rời đi, quỳ cầu tú bà cho nàng một con đường sống.”

Cố Sanh trong lòng tức khắc lộp bộp, không đoán được đạo diễn sẽ ngẫu nhiên chọn diễn, không cho diễn viên tự chọn cảnh để diễn.

Lâm Thanh Ngọc thả kịch bản lại trên ghế, đứng lên.

Cô ấy gom lại dải lụa choàng trên vai, đi đến chính giữa phòng, trước cúi chào mấy nhân viên công tác: “Ngại quá đạo diễn, ngoại hình của tôi không hợp với nhân vật Phượng Nghê Thường này. Tôi có thể diễn vai dì Linh được không?”

Suất diễn của nhân vật dì Linh này không tính là ít, do bộ kịch phong lôi này vào giai đoạn trước vô cùng đề cao nữ quyền. Bề ngoài là bà chủ nhà hát, cùng người nước ngoài buôn bán, sau lưng lại liên lạc với địch nơi trữ thuốc kháng sinh, chi viện lương thực. Sau khi đại chiến bùng nổ, bị học sinh phẫn nộ đánh chết vì tội danh phản quốc.

Thẳng đến khi chiến tranh kết thúc, sự tình ẩn sâu mới được làm sáng tỏ, nhân vật mới có thể trầm oan giải tội.

Nhân vật này kỳ thật đạo diễn trong lòng sớm đã định sẵn diễn viên. Chỉ là trước mắt người đó chưa nói gì, cho nên nhân vật vẫn còn trống.

“Có thể.” Không do dự, tổng đạo diễn gật đầu.

Lâm Thanh Ngọc không hổ là diễn viên gạo cội, kỹ thuật diễn vô cùng vững chắc, xác định cảnh tượng, cô ấy đi lại vài bước, xoay người đã nhập tâm vào vai diễn. Ánh mắt của cô ấy trở nên kiên nghị lại phủ một tầng mê ly phức tạp không nói rõ, vừa mở miệng tiếng nói đều trở nên trầm thấp.

“Ta Vương Ngọc Linh xuất thân hèn mọn, lăn lộn trong vũng bùn. Một đôi tay ngọc ngàn người gối, một môi đỏ vạn người nếm. Nhưng thế thì đã sao? Hôm nay, ta đứng, ngươi quỳ, ngươi ta chênh lệch. Ngươi nhạo báng ta mở chân ra kiếm tiền, ta còn xem thường ngươi ngủ với con cháu quan lớn lại còn nghiện thuốc phiện! Ngươi so với ta cao quý bao nhiêu?”

Đài từ của cô ấy vô cùng bản lĩnh vững chắc, nói xong một đoạn, Cố Sanh dựng hết lông tơ.

Ngơ ngẩn mà nhìn người trước mắt, khó nén phong tư, khí chất ưu nhã trong xương cốt của cô ấy ai cũng không thể xâm phạm. Cố Sanh tự dưng có cảm giác kích động, hốc mắt trong nháy mắt ướt át.

Đạo diễn thông qua màn hình nhìn Lâm Thanh Ngọc trong phòng, lơ đãng nhìn đến Cố Sanh đang đắm chìm vào nhân vật, hơi sửng sốt.

Vốn muốn tìm một bình hoa mới chọn Cố Sanh, không nghĩ tới tiểu cô nương này dường như rất dễ nhập vai?

Cố Sanh không chú ý tới đạo diễn nhìn cô, chuyên chú nhìn Lâm Thanh Ngọc diễn xong.

Tống Mỹ Chi tâm tình nóng nảy, cũng không nhìn Lâm Thanh Ngọc thử kính, sau kính râm chỉ lo nhìn chằm chằm Cố Sanh. Cô ta cũng biết rõ. Lâm Thanh Ngọc không tới tranh Phượng Nghê Thường, đối thủ cạnh tranh với cô ta cũng chỉ có người mới Cố Sanh.

Tổng đạo diễn hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Thanh Ngọc diễn tốt tới vậy, viết viết vẽ vẽ ở trên sơ yếu lý lịch, rất rối rắm. Nói thật, Lâm Thanh Ngọc muốn nhân vật dì Linh này cũng không thành vấn đề. Không chỉ không thành vấn đề, còn làm người xem kinh diễm. Cái loại cao ngạo từ trong xương cốt không nhiễm bụi trần vô cùng động lòng người. Nhưng tổng đạo diễn trong lòng chọn người kia, cũng là diễn viên phái thực lực.

Trong lúc nhất thời không thể xác định được diễn viên, đạo diễn chỉ có thể để Lâm Thanh Ngọc đi về trước chờ tin tức.

Cuối cùng mới đến phiên Cố Sanh, Cố Sanh tưởng chừng tim muốn nhảy tới cổ họng. Bị đạo diễn nhìn thoáng qua liền nháy mắt đứng lên như đạn bắn.

“Cố Sanh đúng không?” Tổng đạo diễn nhìn tên, gọi cô đến trong phòng, “Cô diễn đề bài mà tôi vừa cho.”

Quả nhiên, tổng đạo diễn không cho diễn viên tự do chọn kịch bản để diễn, Cố Sanh cảm thấy may mắn lúc trước đã xem kỹ kịch bản. Mỗi một đoạn cốt truyện Cố Sanh đều từng một mình diễn thử, còn nhờ các lão sư chuyên biểu diễn chỉ điểm.

Cố Sanh hít sâu một hơi, đi đến giữa phòng.

Máy quay chuyển tới, không có khẩn trương như trong tưởng tượng. Có lẽ đã có kinh nghiệm đối mặt với màn quay ở sân khấu, ngược lại trường hợp này lại đem cho cô cảm giác quen thuộc. Bốn phía yên tĩnh, Cố Sanh vốn căng thẳng ngoài ý muốn lại thả lỏng.

Đạo diễn sửng sốt, chưa từng thấy người mới nào vững vàng trước máy quay như vậy.

Cố Sanh mặc sườn xám đứng ở kia, không có động tác lớn nào, tứ chi chuyển động lay động lòng người. Vẻ đẹp này được máy quay bắt được, vô cùng rõ ràng, tất cả nhân viên công tác đứng sau màn hình đều ngây ngẩn cả người.

Người này giống như trời sinh để đứng trước ống kính.

Một đoạn đêm mưa này, là Phượng Nghê Thường lần đầu tiên chạy trốn đến thung lũng. Phượng Nghê Thường vốn là đệ nhất mỹ nhân Kim Lăng. Bất ngờ ngã xuống, cực kỳ khó coi. Tỷ muội đi cùng bề ngoài giúp đỡ, sau lưng thì bỏ đá xuống giếng. Tú bà cũng nhân cơ hội ra sức đánh chó rơi xuống nước, muốn tìm Phượng Nghê Thường khổ cực nhiều năm như vậy trở về.

Chờ nàng hao hết sức lực mất hết tiền bạc, mới phát hiện người yêu sớm đã mang theo gia quyến xa chạy cao bay. Một câu cũng không lưu lại cho nàng. Phượng Nghê Thường mới ý thức được cái gì mà đầu bạc răng long đều là giả, bản thân chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển của hắn. Có thể nói, Phượng Nghê Thường đã trải qua thời khắc đen tối nhất trong đời. Cũng là lúc này đây Phượng Nghê Thường từ một cô gái lương thiện trở thành con buôn, xem như nhân cách của nàng bắt đầu sa đọa.

Cố Sanh dựa vào ghế, kiêu căng đứng.

Cô hơi nghiêng người, chỉ còn nửa khuôn mặt cùng cổ thon dài, dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía máy quay: “Mẹ rốt cuộc muốn như thế nào mới đáp ứng thả ta?”

Vừa mới mở miệng, mang theo khẩu âm phương nam nghẹn ngào cơ hồ nghe không rõ, lúc này Phượng Nghê Thường ra vẻ trấn định không thể nghi ngờ. Sau máy quay đạo diễn kinh ngạc giơ mi lên, rất an tĩnh.

“Đòi tiền sao?”

“Muốn bao nhiêu?” Cố Sanh hơi nghiêng thân, trong ánh mắt như có như không mà hàm chứa lệ quang, “Đại soái có thể cho ngươi gấp đôi.”

Tuy rằng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng đài từ rõ ràng dạt dào cảm xúc. Hơn nữa cô có ngoại hình xuất chúng cùng cử chỉ ưu nhã, thẳng đến Cố Sanh bất kham chịu nhục mà quỳ xuống, đạo diễn hô “cắt”, phòng an tĩnh mới dần có người nói chuyện.

Nghị luận sôi nổi, gật đầu cũng có.

Đạo diễn vô cùng kinh hỉ, Cố Sanh biểu hiện hoàn toàn ngoài những gì ông dự đoán. Ông đã nghĩ chỉ cần là một bình hoa, để “phong lôi” hút người xem hơn, kết quả người mới này lại có linh khí ngoài ý muốn.

Tống Mỹ Chi chưa đi ra ngoài, cô ta biểu tình khó coi, cứng đờ không thèm vỗ tay cho Cố Sanh. Nếu không phải nhờ có kính râm, ánh mắt của cô ta không chừng xuyên qua kính râm đâm xuyên qua Cố Sanh. Nhà làm phim còn chưa nói lời nào, trợ lý của Tống Mỹ Chi đã bất mãn trước: “Đạo diễn, nhân vật này hy vọng ngài có thể thận trọng suy xét. Sau khi chấm dứt, Vương tổng còn muốn mời ngài ăn bữa cơm.”

Tổng đạo diễn không nói gì, nhìn về phía Cố Sanh, vẫy tay với cô.

Cố Sanh kỳ thật trong lòng trống rỗng, cô không biết bản thân biểu hiện ra sao. Vừa rồi khi diễn, cô không hề tin vào chính mình, nhưng không ngờ khi diễn lại nhập tâm đến vậy.

Thấy đạo diễn vẫy tay, cô yên lặng mà đi qua.

“Trước kia từng có kinh nghiệm biểu diễn?” Tổng đạo diễn lúc trước từng nhìn thấy một người cũng có linh khí như vậy, là bách hoa mười năm trước đoạt được huy chương.

Cố Sanh rất thành thật mà lắc đầu: “Vũ công khi biểu diễn vũ đạo cũng cần suy đoán nhân vật.”

Tổng đạo diễn cười tủm tỉm, trên dưới đánh giá Cố Sanh. Càng xem càng cảm thấy cô nương này lớn lên rất đẹp, hình thể cùng khí chất cũng vô cùng thích hợp. Bất quá có những chuyện không hay xung quanh cô, ông cũng không nhiều lời, chỉ nhìn cô một hồi, nói cô trở về chờ tin tức.

Cố Sanh trong lòng cũng không để bụng, cô chỉ tới thử kính để bản thân không hối hận, không có gì lưu luyến mà rời đi.

Cô mới ra studio, ở lối vào bị trợ lý của Lâm Thanh Ngọc ngăn lại. Cố Sanh trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn là cùng trợ lý vào xe bảo mẫu của Lâm Thanh Ngọc. Lâm thanh ngọc đưa cho Cố Sanh một tấm danh thiếp: “Thấy ngoại hình của cô không tồi, có hứng thú đi thử web drama ít vốn này hay không?”

Trước kia Cố Sanh ở cao trung đã gặp được vài người tìm cô chụp web drama. Nhiều năm trôi qua, lại có người tìm, cô có cảm giác kinh hỉ.

“Web drama gì?” Trong khoảng thời gian này thật sự rảnh, Cố Sanh rốt cuộc dâng lên ý niệm kiếm tiền mua phòng.

“Gần đây một kịch dài thanh xuân vườn trường sắp lên sóng, tôi có một người bạn đang làm cái đó.” Lâm Thanh Ngọc diễn nhiều năm như vậy, kỳ thật đã nửa ẩn lui phía sau màn ảnh. Ngẫu nhiên thấy một mầm non xinh đẹp cũng sẽ chú ý một chút, “Cô có hứng thú thì cứ nói, có thể liên hệ số điện thoại này. Đây là đạo diễn, tuy là người mới, nhưng rất có thiên phú.”

Lâm Thanh Ngọc cho Cố Sanh danh thiếp rồi kêu tài xế lái xe đi. Cố Sanh nhìn tên đạo diễn, chưa từng nghe qua.

Cô cũng không để ý, chuyện thử kính rốt cuộc cũng kết thúc, trong lòng cô nhẹ nhàng.

Thấy sắp đến giờ cơm, Cố Sanh quyết định hôm nay tự khao bản thân một bữa ăn ngon. Dứt khoát đón xe, đến nhà ăn Michelin gần ma đô ăn một bữa.

Cố Sanh có bị đánh chết cũng không nghĩ tới, ở đây còn có thể gặp người quen.

Cô nghe nói Lâm Thanh Thanh bị trầm cảm do bị bạo lực mạng, một nam nhân đang bị cô ta nắm cổ áo ở cửa nhà ăn, một tay khác túm tóc của một cô gái khác, cuồng loạn tức giận mắng: “Họ Trương, tôi vì anh đi bệnh viện chích mang thai, làm đến không ra người không ra quỷ, anh ở chỗ này phong lưu khoái hoạt cùng Tiểu Tam! Anh còn có là người không!! Tôi đánh chết đôi cẩu nam nữ các người!!”

Nam nhân họ Trương sắc mặt đỏ bừng, trán nổi gân xanh. Không gỡ Lâm Thanh Thanh ra được, trực tiếp dùng chân đạp. Mà cô gái bị Lâm Thanh Thanh túm chặt tóc khóc như giết heo, da đầu toàn máu.

Sợ Lâm Thanh Thanh phát điên chẳng phân biệt địch ta, công kích lung tung. Cố Sanh yên lặng lui ra sau một bước, từ đám người chui vào cửa hàng.

Phục vụ nhân viên đi tới, dẫn cô đi vào ngồi.

Hôm nay không phải ngày nghỉ ngơi, nhà ăn không tính là nhiều người. Cố Sanh mới ngồi xuống, bên cạnh có một người đi tới.

Cố Sanh ngẩng đầu, một nam nhân rất quen mắt. Nếu Cố Sanh nhớ không lầm, người này hẳn đã xuất hiện ở tiệc đính hôn của Xảo Xảo, còn nói cô nếu không mang Chu Lê An về nhà, Chu Lê An sẽ bị kẻ lưu lạc ở công viên nhặt xác.

“Hi,” Giang Lăng cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp Cố Sanh, ban ngày ban mặt nhìn thấy, hắn thiếu chút nữa bị ánh sáng của chân nhân làm mù mắt, “Còn nhớ tôi không?”

Cố Sanh yên lặng buông cái ly uống nước, do dự thật lâu cho hắn một câu: “Người qua đường Giáp tiên sinh?”

Giang Lăng: “……” Muốn nói như vậy cũng không sai.

Giang Lăng là tới ma đô đi công tác, công ty có hạng mục hợp tác với xí nghiệp ma đô, hắn làm đại biểu công ty lại đây đàm phán.

“Tới ma đô du lịch sao?” Tuy rằng đã sớm biết cô nương này xinh đẹp, nhưng thật đúng là chưa từng thấy ai mặc sườn xám tuyệt như vậy. Không thể không nói ánh mắt của tiểu tử Chu Lê An này thật sự độc. Nếu tiểu tử kia không nhìn trúng cô, hắn phỏng chừng cũng sẽ xuống tay, “Một người?”

Cố Sanh không hiểu người này vì cái gì nhiều chuyện như vậy, hơn nữa thái độ như kiểu hai người thân thiết lắm. Cẩn thận gật đầu: “Có chuyện gì sao?”

“À, không có việc gì.” Giang Lăng hơi mỉm cười, “Tôi là anh em với Chu Lê An, cô có thể gọi tôi là Giang Lăng ca.”

Nói xong, hắn vươn tay với Cố Sanh.

Cố Sanh nhăn mày lại, bắt tay, “Nếu tôi nhớ không lầm, anh lúc ấy nói không quen Chu Lê An mà?”

“Hả? Phải không? Tôi có nói vậy sao? Không nhớ rõ.” Da mặt của thương nhân đúng là dày thật, Giang Lăng giả ngu không hề dấu vết, “Đúng rồi, Cố tiểu thư, có tiện cho tôi chụp một tấm hình không?”

“Hả?” Yêu cầu này thật sự thái quá, Cố Sanh choáng váng.

“Tạo hình của cô rất độc đáo,” Giang Lăng cười ra vẻ đạo mạo, “Tôi có người bạn rất thích sườn xám, chụp cho hắn nhìn xem.”

“À.” Tuy rằng yêu cầu thái quá, nhưng Cố Sanh vẫn rất tốt tính mà đồng ý.

Giang Lăng vô cùng không khách khí mà quay một đoạn video ngắn, hơn nữa chụp liền bốn năm tấm. Sau đó đứng lên, “Bữa cơm hôm nay của cô, tôi mời. Tương phùng chính là duyên, lần trước lừa cô là tôi không đúng, bữa cơm này coi như là lời xin lỗi của tôi.”

Nói xong, Giang Lăng rời đi.

Cố Sanh nhìn Giang Lăng mà nhíu mày. Không khỏi hoài nghi, người này có phải có bệnh hay không? Bất quá, hắn mời cô ăn cơm, cô tạm thời cho rằng hắn là nhiệt tình hiếu khách.

Nhún vai, Cố Sanh yên tâm thoải mái tận hưởng một bàn đồ ăn.

Vào lúc ban đêm, mới từ phòng giải phẫu đi ra, Chu Lê An nhận được một đoạn video ngắn từ Giang Lăng. Cộng thêm mấy tấm ảnh.

Giang Lăng: “Đẹp không? Nhặt được ở trên đường.”

Chu Lê An lạnh nhạt: “Cho anh ba giây, xóa.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...