Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 48:



Ngày hôm sau tỉnh lại, trời bắt đầu mưa.

Vốn dĩ muốn quay phim cũng không được, đạo diễn quyết định đổi cảnh quay. Nhưng đổi cảnh nào còn phải xem người, thương lượng xong, đạo diễn quyết định quay cảnh trong mưa.

Cảnh này còn rất khó quay, khó khi được thấy cảnh nam chính quay cảnh này trong “phong lôi”.

Nam chính Trình Phương vì yêu cầu của nhiệm vụ, tạm thời cùng Phượng Nghê Thường tiếp xúc một thời gian. Bởi vì tính bảo mật của nhiệm vụ, Trình Phương không thể giải thích với đại tiểu thư nhà giàu, liền cam chịu bản thân có quan hệ không chính đáng với Phượng Nghê Thường. Nữ chính là đại tiểu thư phẫn nộ tìm tới Phượng Nghê Thường giằng co, bị Phượng Nghê Thường nói lời lạnh nhạt châm chọc. Khi đang giằng co, Đường Uyển không cẩn thận cắt qua mặt Phượng Nghê Thường.

Từ lúc này hai nhân vật bắt đầu trở mặt, cũng do Phượng Nghê Thường âm thầm hãm hại nữ chính nhiều lần. Đường Uyển thiếu chút nữa huỷ hoại mặt nàng, cho nên nàng muốn mạng Đường Uyển.

Cố Sanh đã thay xong sườn xám quyến rũ, ngồi ở phòng hóa trang tạo hình.

Thời gian còn rất sớm, Viên Tích Quân còn chưa tới.

Cố Sanh lại xem kịch bản, cân nhắc nên diễn như thế nào. Cảnh này trong phim cô có xung đột tay chân với Viên Tích Quân. Phượng Nghê Thường là người tự ti tự phụ, không chỉ có tính tình lớn còn dám động thủ. Bề ngoài có vẻ bị thương nhưng lúc sau thì xông lên cho Đường Uyển vài cái tát. Cố Sanh chưa từng diễn cảnh đánh người.

Nhưng Viên Tích Quân chưa bao giờ giao lưu với các diễn viên khác trong đoàn phim, thông thường đều là diễn xong liền đi. Cố Sanh là người mới, căn bản không rõ tính nết của cô ta lắm.

“Tiểu Cố hóa trang xong thì ra đây một chút,” đạo diễn thấy thời gian không còn sớm, để người phụ trách tiến vào kêu Cố Sanh, “Tôi nói chuyện với cô một chút.”

Cố Sanh hoá trang rất mau, làm xong liền chạy nhanh đi tìm đạo diễn.

Đạo diễn cẩn thận mà phân tích nhân vật Phượng Nghê Thường cho Cố Sanh nghe, cùng với những gì mà đạo diễn mong cô thể hiện: “Phượng Nghê Thường rất đẹp. Nàng là kiểu người chẳng sợ ai khiến người xem đều cảm thấy nàng nông cạn, hư vinh, ích kỷ, không nói tình nghĩa, nhưng vẫn luyến tiếc xem kết cục thê thảm của nàng. Cô cần thận trọng khi diễn cảnh xung đột với Đường Uyển. Cái này yêu cầu kỹ xảo rất cao.”

Cố Sanh gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

“Nếu không muốn nhân vật có hình tượng quá mức đơn bạc. Cô cần có hành vi tỏ rõ tâm lý chống đỡ, bằng không nhân vật này sẽ vô cùng chán……”

Đạo diễn thậm chí tự mình đến phim trường, làm mẫu một lần cho Cố Sanh.

Cố Sanh nghiêm túc nghe, kỳ thật có thể nghe và hiểu rõ.

Ý của đạo diễn nói dễ hiểu là diễn làm sao cho đối phương thấy rõ nhân vật này không dễ ức hiếp.

Phượng Nghê Thường từ cảnh diễn này bắt đầu tàn ác, cần phải có một lần sụp đổ tâm lý. Tựa như đồ vật mà mình tự hào bị chà đạp, cho nên mới có thể trở nên cuồng loạn. Cho nên biến chuyển trong tâm lý nhân vật từ cảnh này là quan trọng nhất. Đạo diễn yêu cầu Cố Sanh có thể thể hiện ra được, hơn nữa làm người xem có thể cảm nhận được nhân vật này vốn đẹp người đẹp nết, nhưng cũng cho họ biết lý do vì sao nhân vật trở nên tàn độc.

Bên này đang bận rộn chuẩn bị, Viên Tích Quân mới khoan thai dẫn theo đoàn đội tạo hình tới muộn.

Cô ta thông thường sẽ không đến đúng giờ, trễ nửa giờ hoặc một giờ là bình thường. Đạo diễn thông thường đều sẽ quay suất diễn của những người khác trước, chờ cô ta tạo hình xong thì mới quay vai diễn Đường Uyển. Nhưng dần cũng tạo nhiều bất tiện. Bất quá tuy rằng uyển chuyển biểu đạt ý kiến, Viên Tích Quân lại không để ý tới.

“Viên tỷ, ăn cơm sáng không?” Tuy tâm tình khó chịu, nhưng Viên Tích Quân không biểu hiện ra ngoài.

Viên Tích Quân xoa tóc vừa làm xong, nhẹ nhàng gật đầu. Cô ta có vóc dáng rất cao, mang giày cao gót vào cũng ngang ngửa nam diễn viên bên cạnh. Ánh mắt từ từ quét một vòng đám người, khinh thường nhìn đạo diễn và Cố Sanh.

Cố Sanh đang nghiêng người nghe đạo diễn nói chuyện, cảm giác được tầm mắt liền ngẩng đầu.

Viên Tích Quân cuối cùng cũng tạo hình xong, ít nhất cũng hai giờ.

Xem tạo hình hôm nay của cô ta, so với ngày thường càng tinh xảo diễm lệ hơn. Môi đỏ gợi cảm, sườn xám phác họa đường cong quyến rũ, vô cùng có khí thế đại tiểu thư hào môn thời dân quốc. Cô ta mặc sườn xám không giống với Cố Sanh. Sườn xám của cô ta đều là hàng thật, một bộ giá mấy chục vạn. Sườn xám của Cố Sanh là do đoàn phim cung cấp.

Trừ bỏ mấy bộ váy nhảy là hàng thật, mấy sườn xám khác mặc lên người Cố Sanh đúng kiểu “lụa đẹp vì người”.

Tầm mắt tương giao, Viên Tích Quân vô cảm dời tầm mắt đi, nghiêng đầu để chuyên viên trang điểm tiếp tục làm việc. Cố Sanh sớm đã quen với thái độ của cô ta nên không trách. Ở đoàn phim trong khoảng thời gian này, Viên Tích Quân thường xuyên dùng ánh mắt đó nhìn cô.

“Tích Quân lại đây một chút.” Tuy không thể trêu vào Viên Tích Quân, nhưng vẫn nên phân tích cho cô ta nghe.

Đạo diễn cũng là người biết co biết dãn. Mặc kệ nội tâm có bao nhiêu bất mãn với Viên Tích Quân, bên ngoài chưa từng có biểu hiện gì. Cầm kịch bản, Vương Đạo cẩn thận mà nói cho Viên Tích Quân nghe, còn đặc biệt chỉ dạy cặn kẽ từng biểu cảm. Đến khi chắc rằng Viên Tích Quân hiểu rõ mới lui ra ngoài: “Tốt, hiện tại mọi người chuẩn bị.”

“Rõ!”

Cố Sanh lập tức trấn tĩnh bản thân.

Quá trình cảnh quay là: Đường Uyển phẫn nộ xông vào công quán, tôi tớ ở công quán ngăn nàng không được, ở dưới lầu náo loạn. Phượng Nghê Thường nghe được động tĩnh liền khoác xiêm y từ trên lầu đi xuống. Sau khi Đường Uyển rống to mới khinh thường phản ứng. Cố ý giả vờ triền miên với Trình Phương, âm dương quái khí kích thích Đường Uyển. Đường Uyển tức sùi bọt mép, xông lên đánh nhau với Phượng Nghê Thường.

Khi Chu Lê An tới, chính là Cố Sanh đang diễn cảnh giằng co với Viên Tích Quân.

Một người trên một người dưới, hai người đều một thân sườn xám. Chu Lê An giơ tay ra hiệu cho trợ lý phía sau, hơi nhăn mày lại: “Đoàn phim bên này có Anh Lan không?”

Anh Lan là thương hiệu sườn xám mang danh Chu gia. Bà cố ngoại của Chu Lê An đã từng là nhà thiết kế sườn xám có tiếng, ở Giang Nam mở một cửa hàng sườn xám không tồi. Sau này bà cố ngoại mất, bà ngoại của Chu Lê An vì lý do sức khỏe nên không thể thừa kế. Mẹ của anh là Chung Chi lại say mê nghiên cứu khoa học, Chu gia liền để thương hiệu sườn xám mang danh của Chu Lê An.

Tổ mẫu của Chu Lê An, An nữ sĩ là đại sư có kỹ năng thêu thùa cùng thiết kế sườn xám lợi hại nhất nước, được xem là văn hóa phi vật chất truyền lại mấy đời, dần đem Anh Lan trở thành thương hiệu sườn xám nổi tiếng trong và ngoài nước.

Thậm chí dù ra giá cao cũng chưa chắc sở hữu được một bộ sườn xám của Anh Lan. Cửa hàng trong nước không nhiều, nhưng mỗi một bộ sườn xám của cửa hàng đều sang quý bậc nhất.

“Có.” Trợ lý đêm qua mới đến ma đô, gần đây khá bận.

“Ừm.” Chu Lê An là nam nhân, không quan tâm sườn xám lắm. Anh chỉ cách một thời gian nhận báo cáo phân tích từ giám đốc tài chính, hiểu rõ tình hình tài chính và kinh doanh là được, “Kêu người dựa vào số đo của Cố Sanh làm vài bộ đến đây.”

Tuy khi chỉ mình cô mặc sườn xám, tốt xấu cũng không ai biết. Nhưng một khi đối lập, sườn xám trên người Cố Sanh liền mang cảm giác rẻ tiền.

Trợ lý làm việc rất năng suất, lập tức kêu người làm ngay vài bộ.

Nhà chế tác Phương Tả đi theo hai người, nghe xong thì kinh hồn táng đảm. Lặng lẽ liếc nhìn giữa phim trường vài lần, hai nữ nhân đều rất đẹp. Chế tác Phương đẩy trợ lý sang một bên, ôn tồn hỏi thăm.

Kỳ thật ngày hôm qua Chu Lê An vừa đến, anh ta liền muốn đi theo, nhưng bởi vì vị con nhà giàu đế đô này chán ghét bị người theo trước theo sau, anh ta mới không xuất hiện. Vốn tưởng rằng vị con nhà giàu này lại đây xem tiểu thư Viên Tích Quân, kết quả hiện tại…… Hình như không phải?

“Anh nói đi?” Trợ lý không phải người lắm miệng, bất quá ngẫu nhiên tâm tình tốt cũng sẽ nói một chút.

Chế tác Phương nổi sóng trong lòng.

Vài người ở một bên nhỏ giọng nói thầm, giữa phim trường là Phượng Nghê Thường đánh nhau với Đường Uyển. Cố Sanh đứng ở bậc thang, Viên Tích Quân đứng ở phía dưới. Vốn dĩ dựa theo điều kiện thân thể, Cố Sanh hàng năm khiêu vũ thì vô cùng ổn. Nhưng mới vừa động thủ cô liền cảm giác không thích hợp. Viên Tích Quân cũng không có nói với đạo diễn là cô ta dùng vũ khí, cô ta xuống tay thật sự rất tàn nhẫn.

Cố Sanh ăn đau khó tránh khỏi có chút do dự, lại bận tâm hình tượng xinh đẹp của Phượng Nghê Thường mà bó tay bó chân. Hai người lôi kéo, Cố Sanh bị Viên Tích Quân đẩy ngã từ trên thang lầu xuống.

Cô mặc sườn xám lại mang giày cao gót, trực tiếp lăn xuống từ thang lầu.

Bên kia đạo diễn vẫn không kêu dừng, Cố Sanh cũng không dám kêu đau. Lăn xuống còn phải duy trì biểu cảm.

Hơn nữa khi lăn xuống theo quán tính, Cố Sanh đâm thẳng vào tượng kỵ sĩ thiết giáp bên cạnh. Tượng điêu khắc kia là đạo diễn mượn từ bảo tàng, nên vô cùng sắc bén. Thấy Cố Sanh ngã, bỗng một người tiến vào phim trường. Tay mắt lanh lẹ nắm lấy cánh tay của Cố Sanh, dùng sức ôm người vào trong lòng ngực, phía sau lưng Cố Sanh đụng phải tượng kỵ sĩ.

Loảng xoảng một tiếng, tượng kỵ sĩ kẽo kẹt lung lay hai lần, rồi đổ sập trên mặt đất.

Đầu Cố Sanh được ôm vào trong ngực của ai đó, ngửi được mùi chanh thanh mát trên người. Cô chớp mắt hai lần, có chút ngốc. Bên tai vang lên tiếng đạo diễn kêu dừng, cùng với một đám người hô to gọi nhỏ ồn ào náo động.

Đối với người đột nhiên xâm nhập phim trường, không ai dám quát lớn. Bởi vì vị đến từ đế đô là anh đây, mọi người đều kinh hoảng thất thố chạy lại.

Cô ta ngồi quỳ trên mặt đất, sốt ruột kêu: “Lê An, Lê An anh không sao chứ? Hòm thuốc! Tiểu Viên, mau đem hòm thuốc lại đây!”

Trợ lý của Viên Tích Quân cầm hộp cứu thương xông tới.

“Không sao.” Chu Lê An lạnh lùng nói. Cánh tay của anh vây quanh Cố Sanh, bảo vệ kín mít, “Đều tản ra.”

Cố Sanh ngây thơ mà ngồi dưới đất. Nhìn thoáng qua tượng kỵ sĩ vỡ tan tành trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn cái người đột nhiên xuất hiện. Chu Lê An tới đây là ngoài ý muốn, có chút không chân thật. Sau đó liền phát hiện cái trán trên gương mặt lạnh lùng của Chu Lê An, sưng vù.

Sưng đỏ, ứ máu.

Chu Lê An ngữ khí vô cùng lãnh đạm, “Tôi là bác sĩ, chỉ là một chút việc nhỏ.”

Bên cạnh là Viên Tích Quân khẩn trương muốn chết, đạo diễn Vương cũng rất hoảng. Một là vì đột nhiên xuất hiện người bị thương, hai là bởi vì phải tốn số tiền lớn bồi thường cho bức tượng.

Hiện trường náo loạn.

Chu Lê An chậm rãi nâng mi mắt, con ngươi thuần hắc lạnh lùng lướt một vòng, biểu tình có chút đáng sợ.

Tóc của anh hỗn độn mà rũ xuống, che nửa cái trán, ở trước mắt để lại vẻ âm u.

Một bàn tay ôm lấy eo Cố Sanh, nửa ôm nửa xách kéo người tới. Tuy không hiểu con người của anh, nhưng ai trong giới giải trí lâu cũng có thể nhìn ra anh là nhân vật không tầm thường. Nhân viên công tác ở hiện trường nhìn nhau, chỉ thấy anh thong thả ung dung vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, rồi quay đầu nhìn về phía những người khác.

“Một tác phẩm tốt tuy cần hình ảnh chân thật, nhưng so với tác phẩm, sự an toàn của diễn viên cũng vô cùng quan trọng.”

Giọng của Chu Lê An như tiếng ngọc thạch đánh nhau, lúc tức giận đặc biệt không có nhân tình: “Đạo diễn Vương An, ông nói có phải hay không?”

Khi đạo diễn Vương An từ sau máy quay lao tới đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Có đánh chết ông ta cũng không nghĩ tới, vị thiếu gia này nghe nói vô cùng bận rộn sẽ đến phim trường. Muốn giải thích rằng bọn họ đã làm công tác phòng hộ rất tốt, nhưng nhớ tới cảnh tượng vừa rồi lại cảm thấy đuối lý.

“Này, này, Chu công tử tôi……”

“Không quan tâm vấn đề an toàn mà lại chỉ lo đến phim ảnh,” Chu Lê An trên mặt phủ một tầng băng, “Có lẽ sự nghiệp cũng đi không xa đâu.”

Mặt đạo diễn Vương An nháy mắt trắng bệch, toát hết mồ hôi lạnh.

Nếp nhăn trên mặt của ông run rẩy, muốn giải thích, nhưng Chu Lê An đã không có hứng thú nghe ông nói. Quay đầu lạnh như băng mà nhìn lướt qua Viên Tích Quân, Viên Tích Quân cơ hồ cúi đầu trong nháy mắt, tránh ánh mắt của anh.

Chu Lê An không nói chuyện, nâng một bàn tay lên, gỡ xuống một bông hoa vướng trên vành tai phải của Cố Sanh khi cô lăn lộn.

Viên Tích Quân đứng cứng đờ.

Nắm chặt tay rũ bên người, niết váy đến nhăn nheo.

Cô ta kéo khóe miệng, mạnh mẽ biện giải: “Lê An, anh, sao anh tới đây? Vừa rồi em diễn quá nhập tâm, không cẩn thận nhập tâm vào cảm xúc của Đường Uyển, chỉ lo tức giận. Cũng không chú ý tới anh ở……Va đập trong khi đóng phim là bình thường, không nghĩ tới sẽ quăng ngã thành như vậy. Vừa rồi ít nhiều có anh ở đây, giúp Cố Sanh chắn một chút. Nếu có đụng vào nơi nào, thì em xin lỗi……”

Chu Lê An ánh mắt u trầm, ánh mắt sắc bén như đao.

Tuy không có động tác lớn nào, nhưng tất cả mọi người ở đây cảm giác được, anh tức giận.

Chu Lê An khi tức giận đặc biệt lạnh nhạt, người này từ trong xương cốt phát ra khí chất dọa người không ai bì nổi.

Cố Sanh cảm giác toàn bộ phim trường đều bị anh đông lạnh, nhìn một lượt rồi duỗi tay kéo cổ tay của anh.

Chu Lê An nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cô.

Cố Sanh chỉ cái “bánh bao to” trên trán của anh, hòa hoãn không khí: “Đầu của anh không đau hả?”

Chu Lê An nhấp khởi khóe miệng, nhìn cô.

Cố Sanh né tránh tầm mắt của anh, sau đó lại vặn trở về, nhìn anh lại nói: “…… Thật sự bị sưng lên, còn tím.”

Chu Lê An: “……”

Cố Sanh đương nhiên biết hành vi bản thân có chút vụng về. Chu Lê An đang giúp cô áp chế người khác, cô lại cố ý hạ hỏa giúp bọn họ. Nhưng vừa rồi lăn xuống là ngoài ý muốn, trong lúc lăn xuống cô vẫn nỗ lực duy trì biểu cảm. Đạo diễn tuy không kêu dừng, bỏ qua sự an toàn của diễn viên đúng là có chút mất nhân tính, nhưng ngày thường đạo diễn Vương An cũng rất chiếu cố cô.

“Đạo diễn, cảnh vừa rồi có quay thành công không?” Cố Sanh không muốn đối mặt ánh mắt trào phúng của Chu Lê An, quay đầu hỏi đạo diễn, “Hẳn là không được rồi? Không sao, tôi lại quay lần thứ hai được không?”

“Không cần không cần,” đạo diễn Vương An đương nhiên biết Cố Sanh đang hòa hoãn không khí, “Cảnh vừa rồi quay rất đẹp.”

Cố Sanh cũng nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”

Quay xong cảnh vừa rồi, bình thường hẳn là sẽ quay tiếp.

Cảnh tiếp theo là Phượng Nghê Thường bị thương ở mặt, phẫn nộ tát Đường Uyển mấy cái. Cố Sanh quay đầu nhìn vẻ tươi cười khó coi của Viên Tích Quân, cô biết Viên Tích Quân không phải hiền lành như vậy.

Cố Sanh không ngốc, vừa rồi chỉ một chút thôi, Viên Tích Quân chắc chắn sẽ ra hạ thủ.

Tuy cô vẫn luôn làm người có nguyên tắc “người không phạm ta, ta không phạm người”, “dĩ hòa vi quý”, “đánh không lại liền chạy, không cần cứng đối cứng”, nhưng Cố Sanh cũng không phải không đối phó được. Vừa rồi nếu trốn không kịp, đùi phải của cô tuyệt đối sẽ bị thang cuốn bên cạnh bậc thang làm cho bị thương. Nếu không cẩn thận vỡ xương bánh chè, sự nghiệp vũ công của cô sẽ kết thúc.

Chuyện khác có thể nhẫn, đụng đến xương bánh chè gì đó của vũ công, xin lỗi nhịn không nổi.

Chu Lê An đem người ra phim trường, lập tức liền có người xách theo hòm thuốc chữa thương cho Chu Lê An. Bất quá chưa tới gần đã bị anh giơ tay lạnh nhạt ngăn lại, tự anh nhận hòm thuốc.

Cố Sanh nhìn thoáng qua, quay đầu hỏi đạo diễn: “Tôi không bị thương, có thể tiếp tục không?”

Đạo diễn nhìn thoáng qua Chu Lê An, thấy anh không phản đối, lập tức gật đầu.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Đạo diễn trên dưới đánh giá cô, “Bất quá trên người của cô không có việc gì sao? Đâm vào rất mạnh, thật không bị thương?”

“Không có việc gì.” Cố Sanh sửa tóc, “Người đụng vào là Chu Lê An, không phải tôi.”

Đạo diễn Vương: “……”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...