Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Tìm Một Bá Tổng

Chương 50:



Tuy thể tích xe máy điện không quá lớn, nhưng ngồi lên cảm giác rất có lực. Ít nhất là Cố Sanh cảm thấy như vậy. Sải bước lên yên xe, sau lưng lại có một mỹ nhân, này còn không phải là mang đi rêu rao khắp nơi sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ, Cố Sanh đua xe hăng say: “Chu Lê An, ôm chặt, tôi sắp tăng tốc!”

Chu Lê An ngồi ở ghế sau: “……”

Anh lười biếng vươn một cánh tay vòng lấy eo cô, liền thấy Cố Sanh tự dưng hạ thấp nửa người trên, sau đó thấy cô vặn tay lái hết ga. Tuy tốc độ không vượt qua 40 km/h, nhưng thấy cô đua xe hăng say như vậy, Chu Lê An vẫn phối hợp hạ thấp nửa người trên. Đặt cằm ở trên vai cô.

Anh dựa vào vai cô, lười biếng mở miệng: “A, em chậm một chút, tôi sắp đo đường rồi.”

“Không sao đâu, cứ tin kỹ thuật của tôi. Tôi đã từng luyện tập rất cẩn thận.” Cố Sanh kỳ thật ngày thường lái rất chậm, cô chỉ học lái xe máy điện thời gian gần đây. Ngày hôm qua cô cô còn chạy chậm như rùa bò, hiện tại đã muốn đua xe, “Ôm chặt.”

Cứ thế thẳng tiến, Cố Sanh đang chuẩn bị xuyên qua lối đi bộ đến tiệm cháo đối diện một nhà hàng lẩu. Liền thấy một nam nhân mặc áo choàng màu lục dạ quang huýt sáo kêu cô chạy chậm lại đây. Vừa chạy vừa dùng tay ra hiệu cho Cố Sanh dừng xe, Cố Sanh ngây thơ mờ mịt bị làm cho đứng hình.

Nam nhân kia vượt lên cô, ngăn đường đi: “Ai ai ai, ai cho phép cô lái xe điện loại nhỏ mà còn chở thêm người?”

“Hả?” Cố Sanh có bằng lái nhưng chưa từng lái xe, xe đạp điện cũng mới chạy mười ngày, “Không, không thể chở người sao?”

“Không thể!” Nam nhân mặc áo choàng màu lục dạ quang, cũng chính là cảnh sát giao thông, đặc biệt không cho mặt mũi mà bắt hai người từ trên xe đi xuống, “Tới đây, nộp tiền phạt. Tiện thể chụp ảnh luôn!”

“Hả?!” Cố Sanh chấn kinh, “Còn chụp ảnh nữa sao?”

“Đương nhiên là phải chụp ảnh,” chú cảnh sát vô tư, mặc kệ cô có phải đại mỹ nữ không, “Trái với quy định giao thông, chụp ảnh để giáo huấn.”

Cố Sanh nhìn Chu Lê An, Chu Lê An vô cảm đứng cạnh cô.

Bốn mắt nhìn nhau, biểu tình trên gương mặt tuấn mỹ của Chu Lê An không hề dao động. Trừ bỏ cục u trên trán hơi bắt mắt còn lại thì vô cùng đáng thương, ngây thơ vô tội, có vẻ giản dị tự nhiên.

Tuy anh hiểu quy tắc giao thông, nhưng con nhà giàu ở đế đô lại chưa chạy xe điện bao giờ.

“Cháu này nhìn xem bạn trai của cháu, đẹp trai cao ráo như vậy, trên đầu lại sưng một cục u!” Chú cảnh sát phỏng chừng lần đầu tiên gặp được tiểu tỷ tỷ đẹp như vậy, còn không khách khí mà nói, nói hai câu hơi nặng liền tự mình mềm lòng, “Cháu chạy xe đạp điện nhỏ như vậy, nếu không cẩn thận một chút, làm khuôn mặt soái khí kia bị thương, cháu liều đau lòng không phải sao?”

Cố Sanh đặc biệt vô tội: “…… Cái này không phải do cháu.”

Cô không phủ nhận thân phận bạn trai, Chu Lê An hạ mình tà mị liếc nhìn cô một cái.

“Đừng giảo biện!” Chú cảnh sát cũng không tin, giáo dục cô, “Lái xe thì phải an toàn, hiểu không? Phải đảm bảo an toàn đối với chính mình, đối với bạn trai!”

Cố Sanh:......

Chu Lê An toàn bộ hành trình chỉ đứng ở bên cạnh, không nói lời nào, không giảo biện, an tĩnh như bình hoa.

“Được rồi được rồi, lại đây, đừng giảo biện, lại đây nộp hai trăm.” Chú cảnh sát không biết đang cầm chiếc di động kiểu cũ hay camera lại, tùy tay viết một tờ hóa đơn phạt cho Cố Sanh, sau đó lượng ra mã QR.

Cố Sanh quay đầu lại nhìn thoáng qua Chu Lê An.

Chu Lê An chậm rì rì mà lấy di động, đang chuẩn bị quét mã QR giao tiền phạt.

“Cháu nộp.” Chú cảnh sát thật sự rất nghiêm khắc, giáo huấn văn minh lái xe cho Cố Sanh đặc biệt chi tiết, “Nhìn bạn trai làm gì? Chiếc xe hồng phấn này vừa nhìn đã biết là xe của cháu. Xe của mình, thì tự mình nộp.”

Ông ấy vừa nói xong, Chu Lê An liền đặc biệt ngoan ngoãn mà khóa màn hình điện thoại.

Cố Sanh không phải keo kiệt hai trăm. Cười chết, tiền thưởng của cô tới 50 vạn, không lẽ nộp không nổi hai trăm? Chỉ là có chút xấu hổ.

Móc di động ra, mặt vô cảm quét mã QR, giao 200 tệ qua. Chú cảnh sát mới cười tủm tỉm, không biết cầm camera hay di động cũ nhắm ngay mặt của hai người, nói: “Tới đây, cười một cái.”

Cố Sanh còn chưa kịp phản ứng, vừa quay đầu lại liền răng rắc một thanh âm vang lên, chú cảnh sát đã chụp.

Tự mình chụp xong, xem lại thấy không vừa lòng, chú cảnh sát tấm tắc lắc đầu: “Không được, soái ca cháu ngồi xổm thấp một chút, nhường bạn gái cháu một chút. Cháu đứng thẳng như vậy, chụp ảnh chung mà lại không thấy mặt cháu đâu.”

Chu Lê An: “……”

“Anh ấy cũng phải chụp?” Cố Sanh kinh ngạc.

“Đương nhiên!” Chú cảnh sát nghiêm túc phụ trách, “Cậu ta cũng ngồi chiếc xe này mà.”

Nghe nói Chu Lê An cũng phải chụp, Cố Sanh tức khắc trong lòng cảm thấy cân bằng.

Không chỉ có tự mình phối hợp, còn cố ý kéo cánh tay của Chu Lê An xuống, áp người xuống. Chu Lê An cũng không ý kiến, nửa ngồi xổm xuống. Nghe chú cảnh sát kêu “hai ba”, răng rắc một tiếng chụp. Chú cảnh sát nhe răng cười rất vui vẻ nói: “Ảnh chụp này không tồi, ta thấy khá tốt! Bằng không cho hai đứa một tấm?”

“Không cần không cần,” Cố Sanh thật sự không có mặt mũi nhận ảnh chụp vi phạm luật giao thông, nghe ông ấy nói có thể rời đi, cô nhanh túm Chu Lê An chạy, “Tụi cháu còn có việc, liền đi trước.”

Chu Lê An từ đầu tới đuôi vô cùng phối hợp, Cố Sanh muốn bắt cổ tay anh là có thể bắt cổ tay anh. Lôi anh đi, anh liền đi theo. Hai người muốn ăn cháo ở đối diện đường cái, xe máy điện không thể chạy cũng chỉ có thể đẩy. Đẩy đến ven đường, Cố Sanh quay đầu lại nhìn cảnh sát. Chú cảnh sát còn rất tốt tính mà vẫy tay với bọn họ.

Cô lôi Chu Lê An vào tiệm cháo.

Chu Lê An một tay cắm túi, một tay khác bị Cố Sanh nắm.

Anh không nói lời nào, cũng không thu hồi tay, chỉ là vừa đi vừa chậm rì rì mà quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cái chú cảnh sát kia vô cùng kịp thời cho anh tấm ảnh chụp. Là tấm ảnh chụp chung, một nam một nữ đứng sóng vai. Cô gái bởi vì xấu hổ mà trợn tròn đôi mắt, nhìn thẳng máy ảnh, chàng trai thả lỏng, hơi nhếch khóe miệng, dư quang khóe mắt nhìn cô gái.

Phía dưới một dòng chữ màu đỏ cảnh cáo: Người vi phạm quy định.

“Sách……” Không nghĩ tới tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người bọn họ, cư nhiên lại dán ở hóa đơn nộp phạt vì vi phạm luật giao thông.

Cháo có hương vị thực bình thường, ít nhất đối với Cố Sanh mà nói là nhạt nhẽo vô vị. Nhưng Chu Lê An hôm nay lại cảm thấy thanh đạm một chút cũng thoải mái. Cố Sanh uống mấy cốc nước xong liền ở đối diện nhàm chán mà lướt di động, thuận tiện chờ Chu Lê An ăn xong.

Chu Lê An gia hỏa này ăn cơm thật sự chậm, vô thanh vô tức. Cố Sanh cảm giác đã nửa giờ, anh mới ăn non nửa chén.

“Quá nóng.” Nhận thấy được người đối diện thường đảo ánh mắt, Chu Lê An một chút không chột dạ giải thích.

…… Nói như vậy cũng có lý.

Cố Sanh lướt di động, ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Chu Lê An cúi đầu, chỉ nhìn lông mi nhỏ dài nồng đậm chậm rãi động đậy cùng sống mũi cao thẳng, ngón tay trắng nõn cầm cái muỗng ăn uống ưu nhã.

Cô vừa dời tầm mắt, sợ Chu Lê An nhàm chán, tìm chủ đề nói: “Chu Lê An, anh nói tác giả viết tiểu thuyết thật sự rất thông minh sao? Bọn họ rốt cuộc mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì a, viết hình thù vai chính càng ngày càng kỳ quái, tính cách cũng càng ngày càng thái quá. Không chỉ có ăn các loại đồ ăn kỳ quái, cuộc đời cũng trải qua nhiều chuyện kỳ lạ.”

“Sao?” Chu Lê An chậm rì rì nuốt xuống một ngụm cháo rau xanh, không mặn không nhạt, “Tính cách có bao nhiêu thái quá?”

“Là song nam chủ a, nói về đồng ruộng. Hai nam chủ toàn bộ hành trình cứu rỗi lẫn nhau” Cố Sanh một tay chống cằm, lấy cái muỗng chọc chọc trứng vịt Bắc Thảo trong cháo thịt nạc, “Chính là một nam chủ là địa chủ, nam chủ kia là nô lệ.”

Chu Lê An nhấp khóe miệng, tự hỏi một chút, chậm rì rì mở miệng: “Lỗ Tấn phiêu lưu ký?”

Cố Sanh: “……”

“Còn có một quyển tiểu thuyết a, cũng là song nam chủ. Nhà giáo nho nhã với ngư dân chán đời, tình cảm mãnh liệt vô hạn, còn có cảnh giường chiếu trong phòng tối, nhưng cũng có ý nghĩa.” Cố Sanh mở to đôi mắt nhìn anh nói, “Không được hoàn mỹ chính là, kết cục là BE.”

“……BE là gì?” Tha thứ một người ít dùng internet, không hiểu từ ngữ hiện đại trên mạng.

“Chính là bad ending.”

“Ồ.” Chu Lê An gật đầu, lại ăn một ngụm cháo, thử suy đoán, “Hai vạn dặm dưới biển?”

Cố Sanh: “……”

“Chuyện tình này xác thật rất đẹp, cuối cùng kết cục lại xem như bad ending.”

…… Nam nhân này rốt cuộc đọc bao nhiêu sách?

Tuy không bắt đầu chiến đấu, nhưng nội tâm của Cố Sanh giằng co với anh.

Cô khẽ cắn môi, vắt hết óc mà nói: “…… Còn có một quyển báo thù, là nam chủ bị kẻ gian làm hại, bị bắt vào tù. Ở trong ngục được cao nhân chỉ điểm, theo cao nhân học tập. Sau khi vượt ngục, tìm cao nhân, nhiều năm về sau Long Vương trở về, tỉ mỉ lên kế hoạch báo thù, còn nhận nuôi một nữ nhi.”

Chu Lê An nhìn cô, buông cái muỗng, lấy khăn giấy lau miệng: “Long Vương trở về lại là thứ gì?”

“Anh đừng hiểu Long Vương trở về theo nghĩa đen, đây là hình dung từ.” Cố Sanh chấp nhất muốn tranh thắng thua.

Chu Lê An gật đầu, xem tên đoán nghĩa, liền hiểu theo kiểu “vinh quy quê cũ” “áo gấm về làng”. Anh nhớ lại lời Cố Sanh nói, lại liếc mắt nhìn ánh mắt mong chờ của Cố Sanh, trong mắt nhiễm ý cười: “Bá tước Monte Cristo?”

Cố Sanh: “……”

“Đừng nói trước kia anh không học hành, mỗi ngày chỉ đọc sách không nha?”

Chu Lê An tư thái quả nhiên cao ngạo: “Ngại quá, chỉ số thông minh cao là do trời sinh.”

Cố Sanh không hiểu trí nhớ tốt cùng chỉ số thông minh cao có quan hệ gì, cô rất không phục.

Cẩn thận ngẫm lại bản thân có từng đọc qua mấy quyển sách kinh điển không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui phát hiện, không có. Cô khi còn nhỏ chỉ thích xem phim truyền hình, rất hiếm khi đọc sách, lại càng không có ấn tượng khắc sâu nào. Ngẩng đầu nhìn Chu Lê An, cúi đầu ngẫm lại chính mình. Kết quả tự hỏi một hồi, cô liền ngây ngẩn. Đầu cô giờ chỉ nhớ heo Peppa và heo Peppa mà thôi.

Cố Sanh: “……” Tức chết, học tra mà không có tôn nghiêm như vậy sao?

“Nghĩ tới gì vậy?” Chu Lê An kiên nhẫn đợi trong chốc lát, nhắc cô.

“Không có.” Cố Sanh bỗng nhiên nhớ lại, cô thuộc khoa văn hóa thuộc tuyến nghệ thuật sinh lại đi so cái gì với tiến sĩ B đại? Mỗi người có một thế mạnh, nên cô không ngốc, tuyệt đối là vậy.

“Ăn ngon không?” Cố Sanh làm bộ như chưa có gì xảy ra, nói sang chuyện khác, “Tôi đây tính tiền?”

Bình thường mà nói, Chu Lê An chắc chắn sẽ trào phúng cô hai câu. Cố Sanh cũng chờ anh chế nhạo, tự mình trêu chọc người khác xong “gậy ông đập lưng ông”. Kết quả đợi nửa ngày, Chu Lê An lại phá lệ không trào phúng cô.

“Ăn ngon.” Anh tùy ý gật đầu đứng lên, “Đi thôi.”

Cố Sanh sửng sốt, nhìn anh tự nhiên, tâm bỗng nhiên giống như bị thứ gì đập vào, trướng trướng khó chịu. Chu Lê An là người rất kỳ quái, âm dương quái khí, khắc nghiệt còn không nói đạo lý, thường xuyên dựa vào rất nhiều điểm kỳ quái trào phúng cô. Ngẫu nhiên nói chuyện quá mức, tức giận đến mức Cố Sanh muốn đánh người. Nhưng khi Cố Sanh lộ rõ thiếu hụt kiến thức văn hóa, lại không nói gì.

Lục Nhạn Chu trước kia tuy không biểu hiện ra ngoài, nhưng những người cạnh Lục Nhạn Chu ít nhiều sẽ biểu hiện ra ngoài, cảm thấy Cố Sanh là sinh viên nghệ thuật nên không giỏi văn hóa. Hai người đối lập, Cố Sanh tự dưng cảm thấy, Chu Lê An tuy rất kỳ quái nhưng cũng rất thân sĩ.

Tính tiền xong, Cố Sanh ma xui quỷ khiến kéo tay áo của Chu Lê An lại.

Chu Lê An dừng lại, quay đầu lại chờ cô: “?”

“Chu Lê An,” Cố Sanh không biết nghĩ như thế nào mà muốn ngay ngã tư đường chụp ảnh chung, cô tươi cười, “Chúng ta chụp ảnh chung đi.”

Chu Lê An hơi run lông mi một chút. Thong thả ung dung trở về, một bàn tay ôm lấy bả vai của Cố Sanh, hơi cúi xuống, đem mặt dán vào gương mặt của Cố Sanh, biểu tình đặc biệt cao ngạo: “Có thể, em chụp đi.”

Cố Sanh: “……” Quả nhiên người này vẫn rất chán ghét, cô không nên trông cậy vào.
Chương trước
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...