Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa
Chương 28: Ôm nhau cọ lông nào
Editor: Gấu Lam
Một màn trước mắt, hoàn toàn vượt qua nhận thức của Mặc tổng.
Mặc Uẩn Tề là người theo thuyết vô thần chính cống, hắn không cầu Phật không bái thần không tin thượng đế, vậy mà chuyện quái dị này lại xảy ra trên người hắn. Một người luôn phán đoán, chỉ tin tưởng dùng năng lực của chính mình là có thể đạt được hết thảy. Tình huống trước mắt con của hắn, điên đảo nhận thức hơn ba mươi năm của hắn.
Một đêm phố bắc thành tây đó, hắn ý thức được Cố Giai Mính khác với người bình thường, hắn phái người điều tra Bộ mà Cố Giai Mính gia nhập, hóa ra thuộc về Bộ An Ninh quốc gia.
Hắn từng hoài nghi Cố Giai Mính là vật thí nghiệm của một căn cứ do quốc gia đầu tư, có được năng lực đặc biệt, cho nên sức lực mới lớn như vậy, nên hai mươi mấy tuổi mới không có một chút thường thức sinh hoạt nào. Bởi vì bây giờ cậu vẫn còn bị Bộ khống chế, cho nên cậu không dám ở bên hắn. Hiện tại thấy lỗ tai đầy lông của Mặc Trạch Dương, Mặc Uẩn Tề không thể không đánh đổ phỏng đoán khi trước, liên tưởng đến dấu chân hồ ly trên văn kiện, Mặc tổng cảm thấy hình như mình đã mở ra một cánh cửa mới.
Nếu nói gien biến dị, giữa người và động vật có thể chuyển hoán cho nhau, kỹ thuật khoa học cỡ đó, bây giờ thật sự có sao?
Thật sự mà nói, có dùng khoa học giải thích bản thân Mặc tổng cũng không tin.
Tam quan không thể không đắp nặn lại lần nữa!
Cả người Mặc tổng ngốc rồi!
Mặc Trạch Dương hoàn toàn không biết mình đã bị bại lộ, bẹp cái miệng nhỏ, bọc chăn lông lăn một vòng, trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn. Kế tiếp lại là lăn liên tục ba lần, chăn lông trên người không chỉ không rớt, ngược lại càng lăn càng chặt, cuối cùng lộ một cái đầu nhỏ, thấy rõ ràng lỗ tai màu trắng.
Nhìn con trai như vậy, Mặc Uẩn Tề ngồi ở mép giường chỉ trầm mặc nửa phút, sau đó ôm Mặc Trạch Dươngđã lăn đến mép giường về chỗ cũ.
Mặc Trạch Dương khẽ hé đôi mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu: "Cha, cha ôm con làm gì?"
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề phức tạp đặt bé ở giữa giường, giơ tay, thử sờ lỗ tai của Mặc Trạch Dương, cảm xúc mềm ấm, làm trái tim hắn run rẩy. Mặc Trạch Dương vốn dĩ đáng yêu, bây giờ nhìn, hình như càng thấy đáng yêu.
Mặc tổng không nhịn nổi, lại sờ soạng một phen, sờ xong rồi bất đắc dĩ nhéo ót mình, cảm thấy mình cũng điên rồi, hắn cảm thấy đứa con không giống người thường nhà mình...... Đáng yêu nhất!
Mặc Trạch Dương bị sờ tỉnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngồi lên, mắt trợn trừng, nháy mắt không còn buồn ngủ, lỗ tai trên đỉnh đầu cũng biến mất —— bị dọa thu về rồi!
Hai tay Mặc Trạch Dương lo lắng sờ đỉnh đầu, phát hiện không có lúc sau lại sờ mông, phát hiện không có lộ đuôi, lúc này mới thả lỏng, bất đắc dĩ nhìn nhìn cha bé, "Cha không ngủ được à? Cha sợ tối hả?" Mặc Trạch Dương xê dịch vào trong, tay nhỏ vỗ vỗ vị trí bên người mình, một bộ con cũng không còn cách nào, "Đến đây đi, ngủ cùng nhau."
Nhìn một loạt động tác này của bé, Mặc tổng nhìn mông nhỏ của bé, xốc chăn lên nhìn, cái gì cũng không có, hơi tiếc nuối giơ tay, cưng chiều xoa xoa đầu của bé, "Được."
Mặc kệ là vật thí nghiệm phẩm hay phi nhân loại, đều là con của hắn và Cố Giai Mính.
Hai cha con này, ai cũng không chạy được.
Sau khi dỗ Mặc Trạch Dương ngủ, Mặc tổng ra một mệnh lệnh khác cho người phụ trách điều tra: Mau liên hệ với cấp trên của Bộ đó, cho cậu tài chính tầm 10 tỷ, cho dù đập bao nhiêu tiền, cũng phải trong vòng một tháng, mở cánh cửa đó cho tôi!
————
Đoàn phim lại liên tục quay ba ngày, cuối cùng cũng quay hết cảnh, kế tiếp phải đi vào trong núi dựng trại đóng quân, điều kiện bên trong sẽ càng thêm gian khổ, thậm chí internet cũng không có.
Vì biểu hiện rằng bản thân không phải đạo diễn "Vương lột da", Vương đạo cho vài vị diễn viên chính hai ngày nghỉ,để bọn họ trở về nghỉ ngơi, lúc trở về lấy một ít quần áo, nhiệt độ trong núi thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Cố Giai Mính mong trời mong trăng, cuối cùng cũng mong tới ngày có thể về nhà, tạm biệt vài diễn viên có quen biết, Cố Giai Mính cũng không lưu lại nghỉ ngơi một đêm, vội vã chạy về nhà. Nếu không phải lo lắng bị phóng viên nhìn thấy, cậu hận không thể thuấn di về nhà. Bây giờ chỉ nghĩ ôm thú con vào trong ngực xoa xoa một hồi, nhớ con, là điều không cha mẹ nào tránh được, huống chi Mặc Trạch Dương là do Cố Giai Mính một tay nuôi lớn, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày ít nhìn một cái cũng cảm thấy như rớt miếng thịt.
Lúc này trong nhà Cố Giai Mính cũng tới một vị khách mới, lão quản gia của Mặc tổng, ngài Buck.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ở nước Y ổn thỏa, ngài Buck dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi ở của Cố Giai Mính, Hoa Quốc.
Vị quản gia này dáng người cao gầy, tứ chi thon dài, lớn lên giống như con lai, đôi mắt màu xám, mũi cao cao, gương mặt hiền từ, vừa thấy đã biết rất tốt. Tuy rằng chỉ mới 60 tuổi, đầu tóc Buck lại bạc trắng, ăn mặc tây trang màu đen, đeo nơ, sợi tóc màu trắng chỉnh chỉnh tề tề vuốt ra sau đầu, cho dù bôn ba từ bên kia đại dương đến Hoa Quốc, một sợi tóc cũng không loạn. Ông lôi kéo rương hành lý của mình, đi đến trước cửa nhà họ Cố, ngẩng đầu đánh giá một chút cánh cổng bằng sát này, nhấc chân đi vào trong vài bước, nháy mắt Buck đã bị một tầng chắn mỏng màu trắng ngăn lại, cùng lúc đó, Cố Giai Mính sắp về đến nhà cũng rùng mình.
Buck giơ tay, đẩy đẩy kết giới, trong mắt hiện lên vài phần ngưng trọng, đúng lúc này, một thân ảnh màu xám nhảy vèo qua, thân ảnh nhanh nhẹn hóa thành một hư ảnh, một con mèo hoa màu xám chừng hơn hai mươi cân(?) dẫm bước đứng trên cửa lớn, nhìn người phía dưới từ trên cao, miệng phun ngôn ngữ của loài người: "Huynh đệ, đây là địa bàn của bạn tôi, tuy rằng không biết ngươi là yêu gì, tới nơi này rồi thì phải tuân thủ quy củ ở đây, thức thời thì nhanh chóng chạy đi."
(?): 1 cân=0,5 kg, tức là con mèo này hơn 10kg đó cả nhà, ăn cho mập thây:)
Buck cũng không để ý đối phương cảnh cáo, ôn hòa nói: "Tại hạ cũng không có ý mạo phạm, tới nơi này theo yêu cầu của chủ nhân, đến để chiếu cố cậu chủ nhỏ."
Hoa ca nhe răng, trên móng vuốt dâng lên một ngọn lửa màu đen, cái đuôi ngắn lại, trên lỗ tai dựng thẳng lên một dúm lông dài màu đen, đầu cúi thấp xuống, làm ra tư thế tấn công.
Yếu quái có con nhỏ, ý thức địa bàn càng thêm mạnh mẽ, Cố Giai Mính cũng không để yêu quái xa lạ tới gần nhà cậu, Hoa ca đương nhiên biết. Cố Giai Mính không ở đây, nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ tốt thú con của cậu, còn có mấy cây thảo mộc ở đây.
Lão Buck nheo mắt, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, "Nguyên lai là một con linh miêu."
Lúc này, một thanh âm nghi hoặc đột nhiên vang lên từ phía sau ông, "Ông nói chủ nhân, là Mặc Uẩn Tề sao?"
Cố Giai Mính đứng ở sau cách Buck ba bước, nghiêng đầu tinh tế đánh giá Buck, đáy mắt hiện lên vài phần nghi ngờ, "Người họ Mặc mấy người đều thích tới vào buổi tối sao?"
Trong lòng Buck cả kinh, căn bản không nhận thấy được Cố Giai Mính ở phía sau ông từ khi nào, cảm ứng linh khí thuần tịnh trên người Cố Giai Mính, sắc mặt hắn vốn nặng nề dần dần hòa hoãn. Chỉ có yêu quái chưa từng ăn thịt người, linh khí trên người mới có thể thuần khiết như vậy, từ phương diện này mà nói, người này hẳn rất thiện lương. Buck hơi cúi người, có lễ nói: "Tại hạ là Buck,xin chào phu nhân."
Phu nhân......
Khóe miệng Cố Giai Mính vừa kéo, liền xù lông, "Phi! Anh ta ăn của tôi uống của tôi ở của tôi, còn nuôi nhãi con của tôi, ông hẳn phải tôn xưng tôi một tiếng cô gia (?)!"
(?): thường được xưng hô với chồng của tiểu thư nhà đó:), vì CGM lai giữa hiện đại và cổ đại, nên mình xin để nguyên nhé.
Sắc mặt Buck ngưng lại, sau đó tiếp tục lễ phép cúi đầu, cung kính nói: "Thực xin lỗi phu nhân tôn kính của tôi, chuyện này không phải tại hạ có thể quyết định."
Cố Giai Mính trợn trắng mắt, nghe lão quản gia nói vậy tự dưng thấy răng đau ghê. Cố Giai Mính cảm tạ chạy tới hỗ trợ Hoa ca, đáp ứng đối phương sẽ đáp lễ một rương thức ăn mèo, lúc này mới nói với Buck: "Ông đi theo tôi, bọn họ hẳn là chưa về."
Bây giờ vừa lúc 6 giờ, có lẽ Mặc Uẩn Tề đã đi đón nhãi con rồi.
Buck không nói một lời đi theo sau Cố Giai Mính, tận chức tận trách làm một quản gia đủ tư cách, không tự ti không kiêu ngạo, ôn hòa có lễ, vừa thấy đã biết trải qua huấn luyện quản gia nghiêm khắc, thật sự không giống yêu tinh!
Cố Giai Mính đi tới cửa, lấy chìa khóa mở cửa, vốn là nơi ở của hai ba con cậu, giờ lại thêm một người ngoài tiến vào, người ngoài này còn không phải nhân loại, Cố Giai Mính có chút mâu thuẫn, người và yêu cậu đều không tín nhiệm.
"Tôi rất tò mò, ông vì sao lại làm quản gia cho con người? Rồi còn đầu tóc bạc trắng này là sao?" Nhân lúc hai người kia chưa trở về, Cố Giai Mính tính toán thẩm vấn ông một hồi, một yêu quái không có tính an toàn, cậu sẽ không để Mặc Uẩn Tề lưu lại bên người.
Buck cười cười, "Khiến phu nhân chê cười, khi còn nhỏ cậu chủ đã cứu mạng tại hạ, tại hạ đã từng thề, sẽ dùng hết khả năng chiếu cố cậu chủ bình an vượt qua cả đời này. Người có sinh lão bệnh tử, tại hạ chẳng qua đang tuần theo tự nhiên, nên đầu mới bạc."
"Nếu Mặc Uẩn Tề vĩnh viễn không già thì sao?" Cố Giai Mính cảm thấy người này cũng rất thú vị, phương thức báo ân chính là làm quản gia cho người ta, "Trong khoảng thời gian ông không ở đây, Mặc Uẩn Tề đã xảy ra chuyện gì?"
Lão Buck móc từ trong túi ra một quả cầu thủy tinh, chắc chắn nói: "Tại hạ đã từng coi thử cho cậu chủ, cuộc đời này của ngài ấy đại phú đại quý, tới Hoa Quốc cũng sẽ không gặp nguy hiểm, ngược lại có thể đạt được hạt đào hoa."
Phi phi đào hoa! Cố Giai Mính trợn trắng mắt, rất bất mãn với cách nói kiểu này, bói toán không khác gì nã pháo, nghe thì thấy vang, không có tác dụng gì, đến Đổng Hân xem bói cho cậu cũng nói, mệnh tùy thời sẽ thay đổi, không có thứ gì là bất biến.
"Anh ấy tín nhiệm ông nhưng tôi không tin, ông lập một lời thề máu với tôi đi, chăm sóc Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, không thể có tí xíu tâm tư sai trái, nếu không sẽ hồn phi phách tán." Cố Giai Mính cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, thúc giục nói: "Hoặc là thề hoặc là đi, mau chọn đi."
Trông Cố Giai Mính có vẻ vô hại, nhưng lại dễ dàng nói ra bốn chữ "Hồn phi phách tán", lão Buck không thể không nhìn kỹ Cố Giai Mính một lần nữa, đến bây giờ ông vẫn không biết đây là yêu nào biến thành, càng không rõ Cố Giai Mính có bao nhiêu đạo hạnh, Buck cũng có vài phần kiêng kị với Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính ghé vào trên cửa sổ, nhìn thấy xe Mặc Uẩn Tề đã vào cửa, sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên! Có tin tôi tát một cái là ông văng ra ngoài không?"
Buck bất đắc dĩ cười cười, vì có thể lưu lại hoàn thành nhiệm vụ Mặc Uẩn Tề giao cho ông, lão Buck tỏ vẻ không sao cả lập lời thề máu, đáp ứng Cố Giai Mính sẽ thực lòng chăm sóc cho Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, sẽ không có ý niệm thương tổn hai người. Cũng không xung đột với nhiệm vụ trước đó của ông, lời thề này thể hiện lòng trung thành của ông, không khiến Cố Giai Mính nghi kỵ thêm thôi. Chỉ cần không trái với thề ước, thì sẽ ảnh hưởng xấu gì đến ông.
Cố Giai Mính nhìn thấy viên huyết châu bay tới lòng bàn tay mình, vừa lòng nắm lòng bàn tay, khóe miệng gợi lên đường cong tuyệt đẹp, một đôi mắt tinh xảo nhíu thành sợi mảnh, nhìn tựa như hồ ly nhỏ xảo trá: "Từ giờ trở đi ông chính là người hầu của nhà tôi, nhớ mỗi ngày phải quét tước phòng ốc một lần, một ngày ba bữa phải làm thật ngon, mỗi ngày phải dẫn con trai tôi đi giải sầu, còn phải nhớ nuôi nấng đám động vật nhỏ sau núi, tiền lương thì ông đòi Mặc Uẩn Tề."
Buck nhẹ nhàng cười, tốt tính nói: "Vâng, phu nhân tôn kính của tôi."
Cố Giai Mính: "......" Phương thức nói chuyện kiểu này quả nhiên làm người răng đau!
Khi nói chuyện, Mặc Trạch Dương đã xuống xe, trong nháy mắt mở cửa xe, cậu cảm nhận được Cố Giai Mính đã trở lại, chân vừa rơi xuống đất đã lôi kéo Mặc Uẩn Tề chạy vào nhà, "Ba đã trở về!"
Vừa chạy được vài bước, Mặc Trạch Dương lập tức cảm thấy không thích hợp, sao còn có một hơi thở của yêu khác?
Bé con đột nhiên nhăn mày lại, không chạy nữa, bước từng bước đi vào cửa nhà, chẳng lẽ là ba bé lúc ra ngoài dẫn về mẹ nhỏ cho bé? Không thể nào! Phải chống lại mẹ nhỏ! Kiên quyết chống lại!
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương nắm tay cha bé, vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm nói: "Cha yên tâm! Con sẽ làm chủ cho cha, con vĩnh viễn đứng về phía cha!"
Nói thật, Mặc tổng không hiểu lời bé có ý gì.
Trong nháy mắt mở cửa ra, Cố Giai Mính vui vẻ chạy đến cửa, muốn cho con trai một cú ôm nhiệt tình, "Nhãi con của ba ~"
Không nghĩ tới Mặc Trạch Dương hồi trước vừa thấy cậu đã nhào vào lòng, lần này rất lạnh lùng nâng lên một bàn tay, cự tuyệt Cố Giai Mính ôm, trước mắt chuyện quan trọng nhất là: "Ông ta là ai?"
Trong lòng Cố Giai Mính thật lạnh thật lạnh, theo bản năng nhìn Mặc Uẩn Tề, nhãi con nhà bọn họ làm sao vậy? Nó không yêu tôi nữa? Không hề thông cảm đến tâm tình của người ba này sao.
Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhìn cậu, duỗi tay kéo Cố Giai Mính qua, nhân lúc Cố Giai Mính chưa kịp phản ứng lại sờ gương mặt của cậu, cười, " Thức ăn ở đoàn phim ngon không? Sao lại gầy thế."
Cố Giai Mính nhanh chóng che mặt lại, "Tôi ăn nhiều lắm đó, gầy hồi nào!"
Mặc Trạch Dương bất mãn ngẩng đầu nhìn hai người ba, có thể giải quyết chuyện đứng đắn trước không? Trong nhà có một con yêu ngoại lai kia kìa, hai người có thể nào tỏ ra người lớn được không, làm chuyện đứng đắn trước đi? Làm một yêu tinh giống đực, Mặc Trạch Dương đã có ý thức địa bàn, bài xích người xa lạ, đặc biệt là yêu lạ tới gần, ý thức này thậm chí còn mãnh liệt hơn Cố Giai Mính.
Cuối cùng Mặc Uẩn Tề cũng nhớ tới con trai, từ phía sau Mặc Trạch Dương sờ đầu nhỏ của bé, giới thiệu nói: "Đây là quản gia của cha, con có thể gọi ông ấy là ngài Buck, hoặc là ông quản gia, về sau ông ấy sẽ phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của con, có chuyện gì đều có thể nói với ông ấy."
Phát hiện con trai bất mãn, Cố Giai Mính nhanh chóng bổ sung nói: "Yên tâm, ba đã thẩm vấn rồi, đáng tin cậy."
Buck đúng lúc lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của một ông quản gia, "Tại hạ là Buck, xin chào cậu chủ nhỏ!"
Lão Buck nhận được ánh mắt siêu lạnh nhạt của Mặc Trạch Dương, không khác gì lúc Mặc Uẩn Tề không vui, thậm chí có chút sắc bén, Mặc Trạch Dương nhìn kỹ đối phương một lúc mới nắm lấy tay ba, "Sao ba lại giao con cho người này?" Chuyện này không nói rõ ràng, ai cũng đừng hòng đi.
Trước kia Mặc Trạch Dương thường xuyên lo lắng ngày nào đó ba sẽ không đón bé nữa, bé sẽ giống như những yêu tinh nhỏ không ai cần ở nhà trẻ, vì vậy đã khiến bé rất dễ mẫn cảm. Mặc Uẩn Tề đến đã thay đổi hết mọi thứ, mỗi ngày hắn đều có thể về nhà, mỗi ngày nói chuyện phiếm với ba, mỗi ngày cảm thụ tình yêu thương của người cha mà Mặc Uẩn Tề dành cho bé. Hiện tại hai người này đột nhiên tìm một người xa lạ tới chăm sóc bé, não của hồ ly nhỏ một khi đã vận hành thì ai cũng không ngăn được, không muốn nghĩ, ở trong ý thức của Mặc Trạch Dương đây không phải chuyện gì tốt: Hai người có phải muốn chạy đi không?
Cố Giai Mính từ phía sau ôm lấy Mặc Trạch Dương, dễ như trở bàn tay nâng lên cao, "Ông ấy chỉ chăm sóc con khi cha con bận bịu quá thôi, yên tâm đi, bọn ba rất luyến tiếc khi bỏ rơi con! Nuôi con tốn không ít tiền đâu, con xem con ăn tới béo ụt ịt! Sắp không cử động nổi rồi này!" Cố Giai Mính nâng lên hạ xuống hai lần sau đó mới ôm nhóc con vào trong ngực, nhanh chóng chạy về phòng, đóng cửa, khóa lại, kéo màn, nháy mắt biến thành một con hồ ly trắng cao một mét, nhào về phía Mặc Trạch Dương.
Gì cũng đừng nói nữa, cùng nhau cút đi thôi!
Mặc Trạch Dương trừng lớn đôi mắt, ngây người hai giây sau đó cũng biến thành hồ ly nhỏ, hai cha con ôm nhau lăn lăn lăn, lăn xong rồi lại ôm nhau cọ lông, hạnh phúc quá, hạnh phúc đến nổi không thể suy nghĩ gì thêm nữa.
Lông trên người Cố Giai Mính thiên về màu bạc, phủ một lớp ánh sáng bạc ngoài thân thể, giống như là có một lớp bảo vệ trên lớp da lông mượt mà. Phía sau mười cái đuôi trải ra, tựa như tấm thảm lông trên mặt đất, Mặc Trạch Dương vui vẻ ghé vào, ôm một cái đuôi không ngừng lăn lộn, vui sướng giống như một con chó con.
Cố Giai Mính có ý xấu dùng móng vuốt ấn lên bụng nhỏ của bé, mềm mụp, xúc cảm siêu tốt!
Hai cha con đã rất lâu không chơi đùa như vậy, vừa chơi đã luôn quên thời gian, thật vất vả chờ đợi tới lúc vợ nhỏ mới trở về vậy mà Mặc tổng bị cánh của phòng "Vô tình" của Cố Giai Mính ngăn ở bên ngoài nửa giờ, người bên trong vẫn không có ý đi ra ngoài. Mặc tổng lạnh mặt, nhịn không được gõ cửa, thực nghiêm túc hỏi: "Bữa tối đã nấu xong, hai người muốn đi ăn cơm chưa?"
Trong phòng hai cha con lúc này mới phản ứng lại, Cố Giai Mính dùng hai móng vuốt ôm đầu nhỏ của con trai, nhỏ giọng hỏi bé: "Con có bị lòi không?"
Tiểu hồ ly chỉnh ưỡn ngực bô, nghiêm trang dùng móng vuốt vỗ vỗ chính mình ngực: "Yên tâm đi, tuyệt đối không có lòi."
Cố Giai Mính nghĩ cũng đúng, nếu bị lòi thì Mặc Uẩn Tề còn có thể dùng thái độ bình tĩnh như vậy đối đãi với bọn họ sao? Hẳn đã sớm bị dọa chạy biến rồi, dù sao đã có rất nhiều ví dụ như thế, nhân loại nhìn thấy bọn họ biến thân sẽ bị dọa hô: Yêu quái a! Cứu mạng a...Help me!!
Hai cha con lại lần nữa biến trở về hình người, có lẽ là đã lâu không có biến đổi qua lại, có hơi lạ lẫm, lần đầu tiên Cố Giai Mính biến trở về lại trở thành một người trẻ tuổi mặc áo gấm màu trắng tay rộng, mặt vẫn là gương mặt đó, chẳng qua đầu tóc bạc phơ. "Chậc chậc", vừa thấy bộ đồ trên người mình, Cố Giai Mính bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu: "Mình nhập diễn quá sâu rồi!"
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Trong phim không phải ba tóc màu đen sao? Quần áo cũng không giống."
"vậy à?" Cố Giai Mính không chút nào để ý biến trở về hình dạng tóc đen ngắn, tùy tiện giơ tay, "Đó không quan trọng!"
"Đúng! Không quan trọng!" Mặc Trạch Dương bò dậy từ trên mặt đất, mặc quần nhỏ hưng phấn chạy ra ngoài chạy, "Con ngửi thấy mùi tôm!"
Quan trọng là: Ăn cơm ăn cơm!
Vốn dĩ bạn nhỏ Mặc Trạch Dương rất không vui, sau khi lăn lăn với ba nửa giờ, tâm tình tốt hơn, một người xử lý một mâm tôm óng ánh.
Sau khi ăn xong nằm ở trên sô pha lộ ra bụng nhỏ tròn trịa, tưởng tượng mình là tấm thảm lông hồ ly thật dày, không muốn động chút nào.
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề ngồi hai bên trái phải bé, thường thường duỗi tay xoa bụng nhỏ một phen, hai người không khỏi nhìn nhau cười: Thực sự có thịt!
Mặc Trạch Dương →_→
Trước khi ngủ, Mặc Trạch Dương lại lo lắng hai người ba sẽ chạy trốn, mỗi tay lôi kéo một người, kéo vào phòng mình, chỉ chỉ bên trái: "Ba ngủ." Lại chỉ chỉ bên phải, "Cha ngủ, đêm nay ai cũng không được đi! Các người đừng hòng không cần con hừ hừ!"
Hai người một trái một phải nằm ở trên giường, ở giữa là bé con, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt đối diện nhau, Cố Giai Mính không biết nhớ tới cái gì, đỏ mặt rụt rụt về.
Qua hơn mười phút, hô hấp của Mặc Trạch Dương càng ngày càng vững vàng, rõ ràng đã ngủ rồi, Mặc Uẩn Tề duỗi tay tắt đèn bàn, trong bóng tối, Cố Giai Mính lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tưởng chừng như bóng tối có thể tạo ra một lớp ngụy trang cho cậu, tuy rằng lấy nhãn lực của cậu, có thể trông thấy Mặc Uẩn Tề rõ ràng rành mạch.
Lúc này đột nhiên có một bàn tay to lớn phủ lên cái tay đặt trên đầu gối của cậu, xúc cảm ấm áp làm trái tim Cố Giai Mính run rẩy, cậu theo bản năng muốn né tránh, lại bị đối phương nắm lấy, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, đến cô hội trốn tránh cũng không cho cậu. Cố Giai Mính cảm thấy trái tim lại bắt đầu trở nên không bình thường, bùm bùm rối loạn tiết tấu, một tia ngọt ngào từ tận đáy lòng dần dần tràn ngập trong khoang ngực, hai tay nắm lấy nhau, khiến cậu sinh ra một ý niệm hoang đường "Vẫn luôn nắm như vậy, mãi cho đến thiên hoang địa lão cũng tốt". Cố Giai Mính bị ý nghĩ của mình chấn kinh rồi, dọa ngây gười, cậu sẽ không thật sự có tình cảm với thú hai chân nhân loại Mặc Uẩn Tề chứ?
Mặc Uẩn Tề nhẹ giọng cười vài tiếng, ôn hòa hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Cố Giai Mính nhăn mày lại, thực nghiêm túc nói: "Đang suy nghĩ có phải tôi thích anh hay không."
Mặc Uẩn Tề nhướng mày, đến con cũng cho hắn nuôi rồi, vì sao còn nghĩ đến vấn đề thích hay không?
Cố Giai Mính nghĩ tới nát óc cũng không biết mình có thích Mặc Uẩn Tề không, tình cảm của con người quá phức tạp, cậu thật sự không hiểu, cậu giống như trời sinh đã thiếu dây thần kinh này, căn bản không hiểu tình tình yêu yêu là gì. Cậu sẽ sinh ra hảo cảm với người cậu thưởng thức, cũng chỉ là hảo cảm mà thôi. Nhưng cảm giác với Mặc Uẩn Tề không giống thế, cậu nói không rõ được.
Mặc Uẩn Tề an ủi nhéo nhéo đầu ngón tay Cố Giai Mính, nghĩ tới ông chủ tiệm đồ cổ từng nói qua, Cố Giai Mính không có tim, tim của cậu bị người ta đào đi rồi, những lời này rốt cuộc là có ý gì?
Rõ ràng ở trước mặt hắn chính là một người hoàn hảo, cuối cùng thì tim ở đây là chỉ cái gì?
Cố Giai Mính dùng thị lực vượt mức bình thường nhìn xuyên qua màn đêm, dừng ở rước khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết của Mặc Uẩn Tề. Sau khi thấy rõ biểu tình của Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính có chút để ý hỏi: "Anh suy nghĩ cái gì?"
Mặc tổng cũng nghiêm túc trả lời: "Anh suy nghĩ, chừng nào thì em mới thừa nhận thích anh."
Cố Giai Mính bĩu môi, cực kỳ ngạo kiều, "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích anh, anh đừng suy nghĩ nữa."
Bị ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Uẩn Tề nhìn lướt qua, Cố Giai Mính khẩn trương nhanh chóng giải thích nói: "Anh rất tốt, nhưng tôi không thể thích anh, bởi vì chúng ta không phải người cùng một thế giới."
Mặc Uẩn Tề trở mình, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Cố Giai Mính, "Thứ em sợ hãi, anh không để ý."
Cố Giai Mính thở dài, nhân loại thú hai chân vốn không biết cậu lo lắng cái gì, nếu Mặc Uẩn Tề là yêu, cậu cũng sẽ không suy xét nhiều như vậy. Mặc Uẩn Tề là con người, giả sử hắn có thể tiếp nhận thân phận là yêu của bọn họ, vậy vấn đề thọ mệnh thì sao? Chờ đến 100 năm sau Mặc Uẩn Tề già rồi, vậy cậu phải đi đâu? Mỗi ngày ôm quan tài của Mặc Uẩn Tề sao?
Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không biết nên làm thế nào, Cố Giai Mính xù lông, bò dậy gọi điện cho Đổng bán tiên, hỏi: "Làm sao mới có thể kéo dài thọ mệnh của con người?"
Đối phương trầm ngâm một hồi, "Hẳn là thuộc về vấn đề cố vấn, ngươi phải giao phí."
Cố Giai Mính yên lặng tính thừ xem thù lao đóng phim có đủ hay không với công phu sư tử ngoạm của ông chủ Đổng, tâm nhoi lên, khẽ cắn môi, nhịn đau nói: "Ta giao phí!"
Đổng Hân: "Đáp án của vấn đề này chính là...... Nếu biết thì ta đã sớm thành tiên, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây? Thôi được rồi ta có khách tới, nhìn ở mặt mũi của con nuôi giảm 90% cho ngươi, nhớ phát lì xì 100 đồng trên WeChat cho ta, cúi chào ~"
Cố Giai Mính tức tới xù lông, "Ta phi!"
Gian thương xấu xa! Nhân loại quả nhiên là động vật giảo hoạt nhất, cố tình ném nồi cho hồ ly bọn họ, quá gian trá!
Chọc ta nóng nảy ta nuôi chó cắn ngươi!
Cố Giai Mính gửi tấm ảnh chuyển 100 đồng qua WeChat cho đối phương, hừ, cầm đi tiêu đi, không cần khách khí ╭(╯^╰)╮
Trở về ôm nhãi con ngủ thôi, yêu tinh cũng có thể ngủ!
Rạng sáng hai giờ, bị Mặc Trạch Dương đá cái tỉnh giấc, Mặc tổng mở mắt ra, thấy ánh trăng xuyên qua bức màn, hình thành từng sợi dây nhè nhẹ, dịu dàng vòng quanh Cố Giai Mính, ở trên người Cố Giai Mính tạo thành một tầng sương trắng mỏng. Mặc Uẩn Tề nhéo nhéo ót, để mình thanh tỉnh một chút, một màn trước mắt không hề biến hóa, hắn không có hoa mắt.
Quả nhiên là... Tiểu yêu tinh sao?
Mặc Uẩn Tề sờ sờ cái chân nhỏ vắt trên bụng mình, ánh mắt thâm trầm, không có trăm phần trăm nắm chắc có thể phòng ngừa hai người bọn họ chạy trốn một lần nữa, hắn tuyệt không kinh động bọn họ.
Muốn dệt một tấm lưới khiến bọn họ không thể trốn đi đâu được!
Một màn trước mắt, hoàn toàn vượt qua nhận thức của Mặc tổng.
Mặc Uẩn Tề là người theo thuyết vô thần chính cống, hắn không cầu Phật không bái thần không tin thượng đế, vậy mà chuyện quái dị này lại xảy ra trên người hắn. Một người luôn phán đoán, chỉ tin tưởng dùng năng lực của chính mình là có thể đạt được hết thảy. Tình huống trước mắt con của hắn, điên đảo nhận thức hơn ba mươi năm của hắn.
Một đêm phố bắc thành tây đó, hắn ý thức được Cố Giai Mính khác với người bình thường, hắn phái người điều tra Bộ mà Cố Giai Mính gia nhập, hóa ra thuộc về Bộ An Ninh quốc gia.
Hắn từng hoài nghi Cố Giai Mính là vật thí nghiệm của một căn cứ do quốc gia đầu tư, có được năng lực đặc biệt, cho nên sức lực mới lớn như vậy, nên hai mươi mấy tuổi mới không có một chút thường thức sinh hoạt nào. Bởi vì bây giờ cậu vẫn còn bị Bộ khống chế, cho nên cậu không dám ở bên hắn. Hiện tại thấy lỗ tai đầy lông của Mặc Trạch Dương, Mặc Uẩn Tề không thể không đánh đổ phỏng đoán khi trước, liên tưởng đến dấu chân hồ ly trên văn kiện, Mặc tổng cảm thấy hình như mình đã mở ra một cánh cửa mới.
Nếu nói gien biến dị, giữa người và động vật có thể chuyển hoán cho nhau, kỹ thuật khoa học cỡ đó, bây giờ thật sự có sao?
Thật sự mà nói, có dùng khoa học giải thích bản thân Mặc tổng cũng không tin.
Tam quan không thể không đắp nặn lại lần nữa!
Cả người Mặc tổng ngốc rồi!
Mặc Trạch Dương hoàn toàn không biết mình đã bị bại lộ, bẹp cái miệng nhỏ, bọc chăn lông lăn một vòng, trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên lộ ra nụ cười thỏa mãn. Kế tiếp lại là lăn liên tục ba lần, chăn lông trên người không chỉ không rớt, ngược lại càng lăn càng chặt, cuối cùng lộ một cái đầu nhỏ, thấy rõ ràng lỗ tai màu trắng.
Nhìn con trai như vậy, Mặc Uẩn Tề ngồi ở mép giường chỉ trầm mặc nửa phút, sau đó ôm Mặc Trạch Dươngđã lăn đến mép giường về chỗ cũ.
Mặc Trạch Dương khẽ hé đôi mắt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm một câu: "Cha, cha ôm con làm gì?"
Ánh mắt Mặc Uẩn Tề phức tạp đặt bé ở giữa giường, giơ tay, thử sờ lỗ tai của Mặc Trạch Dương, cảm xúc mềm ấm, làm trái tim hắn run rẩy. Mặc Trạch Dương vốn dĩ đáng yêu, bây giờ nhìn, hình như càng thấy đáng yêu.
Mặc tổng không nhịn nổi, lại sờ soạng một phen, sờ xong rồi bất đắc dĩ nhéo ót mình, cảm thấy mình cũng điên rồi, hắn cảm thấy đứa con không giống người thường nhà mình...... Đáng yêu nhất!
Mặc Trạch Dương bị sờ tỉnh, đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức ngồi lên, mắt trợn trừng, nháy mắt không còn buồn ngủ, lỗ tai trên đỉnh đầu cũng biến mất —— bị dọa thu về rồi!
Hai tay Mặc Trạch Dương lo lắng sờ đỉnh đầu, phát hiện không có lúc sau lại sờ mông, phát hiện không có lộ đuôi, lúc này mới thả lỏng, bất đắc dĩ nhìn nhìn cha bé, "Cha không ngủ được à? Cha sợ tối hả?" Mặc Trạch Dương xê dịch vào trong, tay nhỏ vỗ vỗ vị trí bên người mình, một bộ con cũng không còn cách nào, "Đến đây đi, ngủ cùng nhau."
Nhìn một loạt động tác này của bé, Mặc tổng nhìn mông nhỏ của bé, xốc chăn lên nhìn, cái gì cũng không có, hơi tiếc nuối giơ tay, cưng chiều xoa xoa đầu của bé, "Được."
Mặc kệ là vật thí nghiệm phẩm hay phi nhân loại, đều là con của hắn và Cố Giai Mính.
Hai cha con này, ai cũng không chạy được.
Sau khi dỗ Mặc Trạch Dương ngủ, Mặc tổng ra một mệnh lệnh khác cho người phụ trách điều tra: Mau liên hệ với cấp trên của Bộ đó, cho cậu tài chính tầm 10 tỷ, cho dù đập bao nhiêu tiền, cũng phải trong vòng một tháng, mở cánh cửa đó cho tôi!
————
Đoàn phim lại liên tục quay ba ngày, cuối cùng cũng quay hết cảnh, kế tiếp phải đi vào trong núi dựng trại đóng quân, điều kiện bên trong sẽ càng thêm gian khổ, thậm chí internet cũng không có.
Vì biểu hiện rằng bản thân không phải đạo diễn "Vương lột da", Vương đạo cho vài vị diễn viên chính hai ngày nghỉ,để bọn họ trở về nghỉ ngơi, lúc trở về lấy một ít quần áo, nhiệt độ trong núi thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Cố Giai Mính mong trời mong trăng, cuối cùng cũng mong tới ngày có thể về nhà, tạm biệt vài diễn viên có quen biết, Cố Giai Mính cũng không lưu lại nghỉ ngơi một đêm, vội vã chạy về nhà. Nếu không phải lo lắng bị phóng viên nhìn thấy, cậu hận không thể thuấn di về nhà. Bây giờ chỉ nghĩ ôm thú con vào trong ngực xoa xoa một hồi, nhớ con, là điều không cha mẹ nào tránh được, huống chi Mặc Trạch Dương là do Cố Giai Mính một tay nuôi lớn, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, mỗi ngày ít nhìn một cái cũng cảm thấy như rớt miếng thịt.
Lúc này trong nhà Cố Giai Mính cũng tới một vị khách mới, lão quản gia của Mặc tổng, ngài Buck.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ở nước Y ổn thỏa, ngài Buck dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi ở của Cố Giai Mính, Hoa Quốc.
Vị quản gia này dáng người cao gầy, tứ chi thon dài, lớn lên giống như con lai, đôi mắt màu xám, mũi cao cao, gương mặt hiền từ, vừa thấy đã biết rất tốt. Tuy rằng chỉ mới 60 tuổi, đầu tóc Buck lại bạc trắng, ăn mặc tây trang màu đen, đeo nơ, sợi tóc màu trắng chỉnh chỉnh tề tề vuốt ra sau đầu, cho dù bôn ba từ bên kia đại dương đến Hoa Quốc, một sợi tóc cũng không loạn. Ông lôi kéo rương hành lý của mình, đi đến trước cửa nhà họ Cố, ngẩng đầu đánh giá một chút cánh cổng bằng sát này, nhấc chân đi vào trong vài bước, nháy mắt Buck đã bị một tầng chắn mỏng màu trắng ngăn lại, cùng lúc đó, Cố Giai Mính sắp về đến nhà cũng rùng mình.
Buck giơ tay, đẩy đẩy kết giới, trong mắt hiện lên vài phần ngưng trọng, đúng lúc này, một thân ảnh màu xám nhảy vèo qua, thân ảnh nhanh nhẹn hóa thành một hư ảnh, một con mèo hoa màu xám chừng hơn hai mươi cân(?) dẫm bước đứng trên cửa lớn, nhìn người phía dưới từ trên cao, miệng phun ngôn ngữ của loài người: "Huynh đệ, đây là địa bàn của bạn tôi, tuy rằng không biết ngươi là yêu gì, tới nơi này rồi thì phải tuân thủ quy củ ở đây, thức thời thì nhanh chóng chạy đi."
(?): 1 cân=0,5 kg, tức là con mèo này hơn 10kg đó cả nhà, ăn cho mập thây:)
Buck cũng không để ý đối phương cảnh cáo, ôn hòa nói: "Tại hạ cũng không có ý mạo phạm, tới nơi này theo yêu cầu của chủ nhân, đến để chiếu cố cậu chủ nhỏ."
Hoa ca nhe răng, trên móng vuốt dâng lên một ngọn lửa màu đen, cái đuôi ngắn lại, trên lỗ tai dựng thẳng lên một dúm lông dài màu đen, đầu cúi thấp xuống, làm ra tư thế tấn công.
Yếu quái có con nhỏ, ý thức địa bàn càng thêm mạnh mẽ, Cố Giai Mính cũng không để yêu quái xa lạ tới gần nhà cậu, Hoa ca đương nhiên biết. Cố Giai Mính không ở đây, nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ tốt thú con của cậu, còn có mấy cây thảo mộc ở đây.
Lão Buck nheo mắt, sắc mặt cũng ngưng trọng lên, "Nguyên lai là một con linh miêu."
Lúc này, một thanh âm nghi hoặc đột nhiên vang lên từ phía sau ông, "Ông nói chủ nhân, là Mặc Uẩn Tề sao?"
Cố Giai Mính đứng ở sau cách Buck ba bước, nghiêng đầu tinh tế đánh giá Buck, đáy mắt hiện lên vài phần nghi ngờ, "Người họ Mặc mấy người đều thích tới vào buổi tối sao?"
Trong lòng Buck cả kinh, căn bản không nhận thấy được Cố Giai Mính ở phía sau ông từ khi nào, cảm ứng linh khí thuần tịnh trên người Cố Giai Mính, sắc mặt hắn vốn nặng nề dần dần hòa hoãn. Chỉ có yêu quái chưa từng ăn thịt người, linh khí trên người mới có thể thuần khiết như vậy, từ phương diện này mà nói, người này hẳn rất thiện lương. Buck hơi cúi người, có lễ nói: "Tại hạ là Buck,xin chào phu nhân."
Phu nhân......
Khóe miệng Cố Giai Mính vừa kéo, liền xù lông, "Phi! Anh ta ăn của tôi uống của tôi ở của tôi, còn nuôi nhãi con của tôi, ông hẳn phải tôn xưng tôi một tiếng cô gia (?)!"
(?): thường được xưng hô với chồng của tiểu thư nhà đó:), vì CGM lai giữa hiện đại và cổ đại, nên mình xin để nguyên nhé.
Sắc mặt Buck ngưng lại, sau đó tiếp tục lễ phép cúi đầu, cung kính nói: "Thực xin lỗi phu nhân tôn kính của tôi, chuyện này không phải tại hạ có thể quyết định."
Cố Giai Mính trợn trắng mắt, nghe lão quản gia nói vậy tự dưng thấy răng đau ghê. Cố Giai Mính cảm tạ chạy tới hỗ trợ Hoa ca, đáp ứng đối phương sẽ đáp lễ một rương thức ăn mèo, lúc này mới nói với Buck: "Ông đi theo tôi, bọn họ hẳn là chưa về."
Bây giờ vừa lúc 6 giờ, có lẽ Mặc Uẩn Tề đã đi đón nhãi con rồi.
Buck không nói một lời đi theo sau Cố Giai Mính, tận chức tận trách làm một quản gia đủ tư cách, không tự ti không kiêu ngạo, ôn hòa có lễ, vừa thấy đã biết trải qua huấn luyện quản gia nghiêm khắc, thật sự không giống yêu tinh!
Cố Giai Mính đi tới cửa, lấy chìa khóa mở cửa, vốn là nơi ở của hai ba con cậu, giờ lại thêm một người ngoài tiến vào, người ngoài này còn không phải nhân loại, Cố Giai Mính có chút mâu thuẫn, người và yêu cậu đều không tín nhiệm.
"Tôi rất tò mò, ông vì sao lại làm quản gia cho con người? Rồi còn đầu tóc bạc trắng này là sao?" Nhân lúc hai người kia chưa trở về, Cố Giai Mính tính toán thẩm vấn ông một hồi, một yêu quái không có tính an toàn, cậu sẽ không để Mặc Uẩn Tề lưu lại bên người.
Buck cười cười, "Khiến phu nhân chê cười, khi còn nhỏ cậu chủ đã cứu mạng tại hạ, tại hạ đã từng thề, sẽ dùng hết khả năng chiếu cố cậu chủ bình an vượt qua cả đời này. Người có sinh lão bệnh tử, tại hạ chẳng qua đang tuần theo tự nhiên, nên đầu mới bạc."
"Nếu Mặc Uẩn Tề vĩnh viễn không già thì sao?" Cố Giai Mính cảm thấy người này cũng rất thú vị, phương thức báo ân chính là làm quản gia cho người ta, "Trong khoảng thời gian ông không ở đây, Mặc Uẩn Tề đã xảy ra chuyện gì?"
Lão Buck móc từ trong túi ra một quả cầu thủy tinh, chắc chắn nói: "Tại hạ đã từng coi thử cho cậu chủ, cuộc đời này của ngài ấy đại phú đại quý, tới Hoa Quốc cũng sẽ không gặp nguy hiểm, ngược lại có thể đạt được hạt đào hoa."
Phi phi đào hoa! Cố Giai Mính trợn trắng mắt, rất bất mãn với cách nói kiểu này, bói toán không khác gì nã pháo, nghe thì thấy vang, không có tác dụng gì, đến Đổng Hân xem bói cho cậu cũng nói, mệnh tùy thời sẽ thay đổi, không có thứ gì là bất biến.
"Anh ấy tín nhiệm ông nhưng tôi không tin, ông lập một lời thề máu với tôi đi, chăm sóc Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, không thể có tí xíu tâm tư sai trái, nếu không sẽ hồn phi phách tán." Cố Giai Mính cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, thúc giục nói: "Hoặc là thề hoặc là đi, mau chọn đi."
Trông Cố Giai Mính có vẻ vô hại, nhưng lại dễ dàng nói ra bốn chữ "Hồn phi phách tán", lão Buck không thể không nhìn kỹ Cố Giai Mính một lần nữa, đến bây giờ ông vẫn không biết đây là yêu nào biến thành, càng không rõ Cố Giai Mính có bao nhiêu đạo hạnh, Buck cũng có vài phần kiêng kị với Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính ghé vào trên cửa sổ, nhìn thấy xe Mặc Uẩn Tề đã vào cửa, sốt ruột thúc giục: "Nhanh lên! Có tin tôi tát một cái là ông văng ra ngoài không?"
Buck bất đắc dĩ cười cười, vì có thể lưu lại hoàn thành nhiệm vụ Mặc Uẩn Tề giao cho ông, lão Buck tỏ vẻ không sao cả lập lời thề máu, đáp ứng Cố Giai Mính sẽ thực lòng chăm sóc cho Mặc Uẩn Tề và Mặc Trạch Dương, sẽ không có ý niệm thương tổn hai người. Cũng không xung đột với nhiệm vụ trước đó của ông, lời thề này thể hiện lòng trung thành của ông, không khiến Cố Giai Mính nghi kỵ thêm thôi. Chỉ cần không trái với thề ước, thì sẽ ảnh hưởng xấu gì đến ông.
Cố Giai Mính nhìn thấy viên huyết châu bay tới lòng bàn tay mình, vừa lòng nắm lòng bàn tay, khóe miệng gợi lên đường cong tuyệt đẹp, một đôi mắt tinh xảo nhíu thành sợi mảnh, nhìn tựa như hồ ly nhỏ xảo trá: "Từ giờ trở đi ông chính là người hầu của nhà tôi, nhớ mỗi ngày phải quét tước phòng ốc một lần, một ngày ba bữa phải làm thật ngon, mỗi ngày phải dẫn con trai tôi đi giải sầu, còn phải nhớ nuôi nấng đám động vật nhỏ sau núi, tiền lương thì ông đòi Mặc Uẩn Tề."
Buck nhẹ nhàng cười, tốt tính nói: "Vâng, phu nhân tôn kính của tôi."
Cố Giai Mính: "......" Phương thức nói chuyện kiểu này quả nhiên làm người răng đau!
Khi nói chuyện, Mặc Trạch Dương đã xuống xe, trong nháy mắt mở cửa xe, cậu cảm nhận được Cố Giai Mính đã trở lại, chân vừa rơi xuống đất đã lôi kéo Mặc Uẩn Tề chạy vào nhà, "Ba đã trở về!"
Vừa chạy được vài bước, Mặc Trạch Dương lập tức cảm thấy không thích hợp, sao còn có một hơi thở của yêu khác?
Bé con đột nhiên nhăn mày lại, không chạy nữa, bước từng bước đi vào cửa nhà, chẳng lẽ là ba bé lúc ra ngoài dẫn về mẹ nhỏ cho bé? Không thể nào! Phải chống lại mẹ nhỏ! Kiên quyết chống lại!
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương nắm tay cha bé, vẻ mặt nghiêm túc bảo đảm nói: "Cha yên tâm! Con sẽ làm chủ cho cha, con vĩnh viễn đứng về phía cha!"
Nói thật, Mặc tổng không hiểu lời bé có ý gì.
Trong nháy mắt mở cửa ra, Cố Giai Mính vui vẻ chạy đến cửa, muốn cho con trai một cú ôm nhiệt tình, "Nhãi con của ba ~"
Không nghĩ tới Mặc Trạch Dương hồi trước vừa thấy cậu đã nhào vào lòng, lần này rất lạnh lùng nâng lên một bàn tay, cự tuyệt Cố Giai Mính ôm, trước mắt chuyện quan trọng nhất là: "Ông ta là ai?"
Trong lòng Cố Giai Mính thật lạnh thật lạnh, theo bản năng nhìn Mặc Uẩn Tề, nhãi con nhà bọn họ làm sao vậy? Nó không yêu tôi nữa? Không hề thông cảm đến tâm tình của người ba này sao.
Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhìn cậu, duỗi tay kéo Cố Giai Mính qua, nhân lúc Cố Giai Mính chưa kịp phản ứng lại sờ gương mặt của cậu, cười, " Thức ăn ở đoàn phim ngon không? Sao lại gầy thế."
Cố Giai Mính nhanh chóng che mặt lại, "Tôi ăn nhiều lắm đó, gầy hồi nào!"
Mặc Trạch Dương bất mãn ngẩng đầu nhìn hai người ba, có thể giải quyết chuyện đứng đắn trước không? Trong nhà có một con yêu ngoại lai kia kìa, hai người có thể nào tỏ ra người lớn được không, làm chuyện đứng đắn trước đi? Làm một yêu tinh giống đực, Mặc Trạch Dương đã có ý thức địa bàn, bài xích người xa lạ, đặc biệt là yêu lạ tới gần, ý thức này thậm chí còn mãnh liệt hơn Cố Giai Mính.
Cuối cùng Mặc Uẩn Tề cũng nhớ tới con trai, từ phía sau Mặc Trạch Dương sờ đầu nhỏ của bé, giới thiệu nói: "Đây là quản gia của cha, con có thể gọi ông ấy là ngài Buck, hoặc là ông quản gia, về sau ông ấy sẽ phụ trách chăm sóc cuộc sống hàng ngày của con, có chuyện gì đều có thể nói với ông ấy."
Phát hiện con trai bất mãn, Cố Giai Mính nhanh chóng bổ sung nói: "Yên tâm, ba đã thẩm vấn rồi, đáng tin cậy."
Buck đúng lúc lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của một ông quản gia, "Tại hạ là Buck, xin chào cậu chủ nhỏ!"
Lão Buck nhận được ánh mắt siêu lạnh nhạt của Mặc Trạch Dương, không khác gì lúc Mặc Uẩn Tề không vui, thậm chí có chút sắc bén, Mặc Trạch Dương nhìn kỹ đối phương một lúc mới nắm lấy tay ba, "Sao ba lại giao con cho người này?" Chuyện này không nói rõ ràng, ai cũng đừng hòng đi.
Trước kia Mặc Trạch Dương thường xuyên lo lắng ngày nào đó ba sẽ không đón bé nữa, bé sẽ giống như những yêu tinh nhỏ không ai cần ở nhà trẻ, vì vậy đã khiến bé rất dễ mẫn cảm. Mặc Uẩn Tề đến đã thay đổi hết mọi thứ, mỗi ngày hắn đều có thể về nhà, mỗi ngày nói chuyện phiếm với ba, mỗi ngày cảm thụ tình yêu thương của người cha mà Mặc Uẩn Tề dành cho bé. Hiện tại hai người này đột nhiên tìm một người xa lạ tới chăm sóc bé, não của hồ ly nhỏ một khi đã vận hành thì ai cũng không ngăn được, không muốn nghĩ, ở trong ý thức của Mặc Trạch Dương đây không phải chuyện gì tốt: Hai người có phải muốn chạy đi không?
Cố Giai Mính từ phía sau ôm lấy Mặc Trạch Dương, dễ như trở bàn tay nâng lên cao, "Ông ấy chỉ chăm sóc con khi cha con bận bịu quá thôi, yên tâm đi, bọn ba rất luyến tiếc khi bỏ rơi con! Nuôi con tốn không ít tiền đâu, con xem con ăn tới béo ụt ịt! Sắp không cử động nổi rồi này!" Cố Giai Mính nâng lên hạ xuống hai lần sau đó mới ôm nhóc con vào trong ngực, nhanh chóng chạy về phòng, đóng cửa, khóa lại, kéo màn, nháy mắt biến thành một con hồ ly trắng cao một mét, nhào về phía Mặc Trạch Dương.
Gì cũng đừng nói nữa, cùng nhau cút đi thôi!
Mặc Trạch Dương trừng lớn đôi mắt, ngây người hai giây sau đó cũng biến thành hồ ly nhỏ, hai cha con ôm nhau lăn lăn lăn, lăn xong rồi lại ôm nhau cọ lông, hạnh phúc quá, hạnh phúc đến nổi không thể suy nghĩ gì thêm nữa.
Lông trên người Cố Giai Mính thiên về màu bạc, phủ một lớp ánh sáng bạc ngoài thân thể, giống như là có một lớp bảo vệ trên lớp da lông mượt mà. Phía sau mười cái đuôi trải ra, tựa như tấm thảm lông trên mặt đất, Mặc Trạch Dương vui vẻ ghé vào, ôm một cái đuôi không ngừng lăn lộn, vui sướng giống như một con chó con.
Cố Giai Mính có ý xấu dùng móng vuốt ấn lên bụng nhỏ của bé, mềm mụp, xúc cảm siêu tốt!
Hai cha con đã rất lâu không chơi đùa như vậy, vừa chơi đã luôn quên thời gian, thật vất vả chờ đợi tới lúc vợ nhỏ mới trở về vậy mà Mặc tổng bị cánh của phòng "Vô tình" của Cố Giai Mính ngăn ở bên ngoài nửa giờ, người bên trong vẫn không có ý đi ra ngoài. Mặc tổng lạnh mặt, nhịn không được gõ cửa, thực nghiêm túc hỏi: "Bữa tối đã nấu xong, hai người muốn đi ăn cơm chưa?"
Trong phòng hai cha con lúc này mới phản ứng lại, Cố Giai Mính dùng hai móng vuốt ôm đầu nhỏ của con trai, nhỏ giọng hỏi bé: "Con có bị lòi không?"
Tiểu hồ ly chỉnh ưỡn ngực bô, nghiêm trang dùng móng vuốt vỗ vỗ chính mình ngực: "Yên tâm đi, tuyệt đối không có lòi."
Cố Giai Mính nghĩ cũng đúng, nếu bị lòi thì Mặc Uẩn Tề còn có thể dùng thái độ bình tĩnh như vậy đối đãi với bọn họ sao? Hẳn đã sớm bị dọa chạy biến rồi, dù sao đã có rất nhiều ví dụ như thế, nhân loại nhìn thấy bọn họ biến thân sẽ bị dọa hô: Yêu quái a! Cứu mạng a...Help me!!
Hai cha con lại lần nữa biến trở về hình người, có lẽ là đã lâu không có biến đổi qua lại, có hơi lạ lẫm, lần đầu tiên Cố Giai Mính biến trở về lại trở thành một người trẻ tuổi mặc áo gấm màu trắng tay rộng, mặt vẫn là gương mặt đó, chẳng qua đầu tóc bạc phơ. "Chậc chậc", vừa thấy bộ đồ trên người mình, Cố Giai Mính bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu: "Mình nhập diễn quá sâu rồi!"
Mặc Trạch Dương nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: "Trong phim không phải ba tóc màu đen sao? Quần áo cũng không giống."
"vậy à?" Cố Giai Mính không chút nào để ý biến trở về hình dạng tóc đen ngắn, tùy tiện giơ tay, "Đó không quan trọng!"
"Đúng! Không quan trọng!" Mặc Trạch Dương bò dậy từ trên mặt đất, mặc quần nhỏ hưng phấn chạy ra ngoài chạy, "Con ngửi thấy mùi tôm!"
Quan trọng là: Ăn cơm ăn cơm!
Vốn dĩ bạn nhỏ Mặc Trạch Dương rất không vui, sau khi lăn lăn với ba nửa giờ, tâm tình tốt hơn, một người xử lý một mâm tôm óng ánh.
Sau khi ăn xong nằm ở trên sô pha lộ ra bụng nhỏ tròn trịa, tưởng tượng mình là tấm thảm lông hồ ly thật dày, không muốn động chút nào.
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề ngồi hai bên trái phải bé, thường thường duỗi tay xoa bụng nhỏ một phen, hai người không khỏi nhìn nhau cười: Thực sự có thịt!
Mặc Trạch Dương →_→
Trước khi ngủ, Mặc Trạch Dương lại lo lắng hai người ba sẽ chạy trốn, mỗi tay lôi kéo một người, kéo vào phòng mình, chỉ chỉ bên trái: "Ba ngủ." Lại chỉ chỉ bên phải, "Cha ngủ, đêm nay ai cũng không được đi! Các người đừng hòng không cần con hừ hừ!"
Hai người một trái một phải nằm ở trên giường, ở giữa là bé con, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt đối diện nhau, Cố Giai Mính không biết nhớ tới cái gì, đỏ mặt rụt rụt về.
Qua hơn mười phút, hô hấp của Mặc Trạch Dương càng ngày càng vững vàng, rõ ràng đã ngủ rồi, Mặc Uẩn Tề duỗi tay tắt đèn bàn, trong bóng tối, Cố Giai Mính lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, tưởng chừng như bóng tối có thể tạo ra một lớp ngụy trang cho cậu, tuy rằng lấy nhãn lực của cậu, có thể trông thấy Mặc Uẩn Tề rõ ràng rành mạch.
Lúc này đột nhiên có một bàn tay to lớn phủ lên cái tay đặt trên đầu gối của cậu, xúc cảm ấm áp làm trái tim Cố Giai Mính run rẩy, cậu theo bản năng muốn né tránh, lại bị đối phương nắm lấy, nắm thật chặt trong lòng bàn tay, đến cô hội trốn tránh cũng không cho cậu. Cố Giai Mính cảm thấy trái tim lại bắt đầu trở nên không bình thường, bùm bùm rối loạn tiết tấu, một tia ngọt ngào từ tận đáy lòng dần dần tràn ngập trong khoang ngực, hai tay nắm lấy nhau, khiến cậu sinh ra một ý niệm hoang đường "Vẫn luôn nắm như vậy, mãi cho đến thiên hoang địa lão cũng tốt". Cố Giai Mính bị ý nghĩ của mình chấn kinh rồi, dọa ngây gười, cậu sẽ không thật sự có tình cảm với thú hai chân nhân loại Mặc Uẩn Tề chứ?
Mặc Uẩn Tề nhẹ giọng cười vài tiếng, ôn hòa hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Cố Giai Mính nhăn mày lại, thực nghiêm túc nói: "Đang suy nghĩ có phải tôi thích anh hay không."
Mặc Uẩn Tề nhướng mày, đến con cũng cho hắn nuôi rồi, vì sao còn nghĩ đến vấn đề thích hay không?
Cố Giai Mính nghĩ tới nát óc cũng không biết mình có thích Mặc Uẩn Tề không, tình cảm của con người quá phức tạp, cậu thật sự không hiểu, cậu giống như trời sinh đã thiếu dây thần kinh này, căn bản không hiểu tình tình yêu yêu là gì. Cậu sẽ sinh ra hảo cảm với người cậu thưởng thức, cũng chỉ là hảo cảm mà thôi. Nhưng cảm giác với Mặc Uẩn Tề không giống thế, cậu nói không rõ được.
Mặc Uẩn Tề an ủi nhéo nhéo đầu ngón tay Cố Giai Mính, nghĩ tới ông chủ tiệm đồ cổ từng nói qua, Cố Giai Mính không có tim, tim của cậu bị người ta đào đi rồi, những lời này rốt cuộc là có ý gì?
Rõ ràng ở trước mặt hắn chính là một người hoàn hảo, cuối cùng thì tim ở đây là chỉ cái gì?
Cố Giai Mính dùng thị lực vượt mức bình thường nhìn xuyên qua màn đêm, dừng ở rước khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết của Mặc Uẩn Tề. Sau khi thấy rõ biểu tình của Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính có chút để ý hỏi: "Anh suy nghĩ cái gì?"
Mặc tổng cũng nghiêm túc trả lời: "Anh suy nghĩ, chừng nào thì em mới thừa nhận thích anh."
Cố Giai Mính bĩu môi, cực kỳ ngạo kiều, "Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích anh, anh đừng suy nghĩ nữa."
Bị ánh mắt lạnh nhạt của Mặc Uẩn Tề nhìn lướt qua, Cố Giai Mính khẩn trương nhanh chóng giải thích nói: "Anh rất tốt, nhưng tôi không thể thích anh, bởi vì chúng ta không phải người cùng một thế giới."
Mặc Uẩn Tề trở mình, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Cố Giai Mính, "Thứ em sợ hãi, anh không để ý."
Cố Giai Mính thở dài, nhân loại thú hai chân vốn không biết cậu lo lắng cái gì, nếu Mặc Uẩn Tề là yêu, cậu cũng sẽ không suy xét nhiều như vậy. Mặc Uẩn Tề là con người, giả sử hắn có thể tiếp nhận thân phận là yêu của bọn họ, vậy vấn đề thọ mệnh thì sao? Chờ đến 100 năm sau Mặc Uẩn Tề già rồi, vậy cậu phải đi đâu? Mỗi ngày ôm quan tài của Mặc Uẩn Tề sao?
Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không biết nên làm thế nào, Cố Giai Mính xù lông, bò dậy gọi điện cho Đổng bán tiên, hỏi: "Làm sao mới có thể kéo dài thọ mệnh của con người?"
Đối phương trầm ngâm một hồi, "Hẳn là thuộc về vấn đề cố vấn, ngươi phải giao phí."
Cố Giai Mính yên lặng tính thừ xem thù lao đóng phim có đủ hay không với công phu sư tử ngoạm của ông chủ Đổng, tâm nhoi lên, khẽ cắn môi, nhịn đau nói: "Ta giao phí!"
Đổng Hân: "Đáp án của vấn đề này chính là...... Nếu biết thì ta đã sớm thành tiên, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai đây? Thôi được rồi ta có khách tới, nhìn ở mặt mũi của con nuôi giảm 90% cho ngươi, nhớ phát lì xì 100 đồng trên WeChat cho ta, cúi chào ~"
Cố Giai Mính tức tới xù lông, "Ta phi!"
Gian thương xấu xa! Nhân loại quả nhiên là động vật giảo hoạt nhất, cố tình ném nồi cho hồ ly bọn họ, quá gian trá!
Chọc ta nóng nảy ta nuôi chó cắn ngươi!
Cố Giai Mính gửi tấm ảnh chuyển 100 đồng qua WeChat cho đối phương, hừ, cầm đi tiêu đi, không cần khách khí ╭(╯^╰)╮
Trở về ôm nhãi con ngủ thôi, yêu tinh cũng có thể ngủ!
Rạng sáng hai giờ, bị Mặc Trạch Dương đá cái tỉnh giấc, Mặc tổng mở mắt ra, thấy ánh trăng xuyên qua bức màn, hình thành từng sợi dây nhè nhẹ, dịu dàng vòng quanh Cố Giai Mính, ở trên người Cố Giai Mính tạo thành một tầng sương trắng mỏng. Mặc Uẩn Tề nhéo nhéo ót, để mình thanh tỉnh một chút, một màn trước mắt không hề biến hóa, hắn không có hoa mắt.
Quả nhiên là... Tiểu yêu tinh sao?
Mặc Uẩn Tề sờ sờ cái chân nhỏ vắt trên bụng mình, ánh mắt thâm trầm, không có trăm phần trăm nắm chắc có thể phòng ngừa hai người bọn họ chạy trốn một lần nữa, hắn tuyệt không kinh động bọn họ.
Muốn dệt một tấm lưới khiến bọn họ không thể trốn đi đâu được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương