Tháng cuối, chân Hà Nguyệt bắt đầu sưng phù, thỉnh thoảng có tối đang ngủ còn sẽ đột ngột bị chuột rút.
Nhưng thứ khiến nàng mệt mỏi nhất lại là việc đi tiểu.
Tối hôm nay, Hà Nguyệt cẩn thận xốc chăn lên, nhìn nam nhân đang ngủ say bên cạnh, xác nhận hắn sẽ không đột ngột tỉnh lại mới bắt đầu cố gắng ngồi dậy.
Thử một lần, không thành công.
Lại thử một lần, vẫn không thành công.
Chờ đến lần thứ ba, không chỉ không được còn khiến bản thân mệt mỏi mất hết sức lực.
"Ha... Ha..." Hà Nguyệt nằm ở trên giường khó chịu thở phì phò, đang chuẩn bị thử lại một lần nữa.
"Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?"
Hà Nguyệt nhìn sang bên cạnh, thấy hắn nãy còn ngủ không biết tỉnh lại từ khi nào, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm nàng.
Hà Nguyệt bất an cắn môi: "... Chàng tỉnh từ khi nào?" Nàng không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng khó coi khi nãy của mình.
"Vừa mới tỉnh." Hắn nói dối, nàng vừa động một cái hắn đã lập tức tỉnh lại, thấy nàng không đánh thức hắn, liền ở một bên xem nàng muốn làm gì.
Sau thấy bộ dáng mệt mỏi của nàng, thật sự nhịn không được, mới lên tiếng.
"Ách... Ta không sao." Hà Nguyệt cảm thấy không thể nói với hắn nàng muốn đi vệ sinh, trước khi ngủ Từ Thanh Dương kêu nàng đi vệ sinh, nàng đã nói không cần, không nghĩ tới hiện tại lại muốn.
Từ Thanh Dương ngồi dậy, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm nàng: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Hà Nguyệt xấu hổ muốn khóc: "Thật sự không có việc gì."
Từ Thanh Dương tức đến bật cười, "Được rồi, không có việc gì vậy mau ngủ đi." Sau khi nói xong liền làm bộ muốn nằm xuống.
Hà Nguyệt vừa thấy cũng nóng nảy, bản thân sắp nhịn không được, nhanh tay bắt lấy Từ Thanh Dương, lắp bắp nói: "Ta... Ta muốn đi vệ sinh."
Sắc mặt Từ Thanh Dương tối sầm, vừa mới kêu nàng đi nàng không chịu, kết quả hiện tại liền muốn.
Cũng không biết nàng có phải sắp lâm bồn không, tính tình ngày càng lớn, căn bản chính là thiếu dạy dỗ.
Hà Nguyệt không biết người này đang suy nghĩ chờ nàng sinh bảo bảo xong sẽ dạy bảo lại nàng, nàng hiện tại thật sự sắp không nhịn được nữa.
"Mau lên, ta thật sự sắp không nhịn được rồi."
Hơn nửa đêm, Từ doanh trưởng đành phải đỡ nàng xuống lầu, chờ nàng giải quyết xong lại đỡ nàng trở về giường.
Chờ đến tối hôm sau, trong phòng có thêm một thùng nước tiểu, mãi cho đến khi sinh bảo bảo xong mới cầm ra ngoài.
Đảo mắt đã sắp tới năm mới, cách ngày dự sinh còn vài ngày.
Hà Nguyệt phát hiện nhiều ngày nay Từ Thanh Dương rất khẩn trương, mặc kệ nàng đi đâu cũng đều đi theo nàng, còn xin nghỉ mấy ngày, sợ khi nàng sinh hắn không có ở bên cạnh.
Mấy tẩu tử tới chơi đều truyền thụ kinh nghiệm lại cho Hà Nguyệt: "Muội nên đi lại nhiều một chút mới dễ sinh, nhất là thai đầu, bên trong còn có tận hai bảo bảo đó."
Trần tẩu tử cũng phụ họa nói thêm: "Lúc trước ta sinh đau bụng chừng một ngày một đêm đứa nhỏ mới chui ra."
Lý tẩu tử lo lắng Hà Nguyệt bị lời bọn họ dọa sợ, vội vàng nói: "Đây cũng là do cơ địa, ta nhớ con dâu nhà Ngô đoàn trưởng sinh rất nhanh đó thôi."
"Nàng trước kia là hộ sĩ trên huyện thành, còn đòi lên bệnh viện sinh, kết quả chưa kịp đi đã sinh xong rồi."
Hà Nguyệt không khỏi hâm mộ vận khí nàng ấy tốt, chỉ hy vọng hai bảo bảo trong bụng thương mẹ, đừng khiến nàng phải sinh lâu là được.
Không nghĩ tới buổi sáng mới cùng mấy tẩu tử nói chuyện, buổi tối cơm nước xong, Hà Nguyệt đang tản bộ trong sân cùng Từ Thanh Dương, đột nhiên bụng dưới tê rần, bụng nhỏ râm ran phát đau.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất nhỏ mấy vết nước, nàng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Từ Thanh Dương, ở trong mắt hắn nhìn thấy bộ dáng dại ra của bản thân.
"Ta... Ta giống như muốn sinh."
Từ Thanh Dương ngón tay đột nhiên dùng sức lại buông ra, ôm nàng trở lại trong phòng, trong miệng không quên trấn an nàng: "Nàng ở chỗ này chờ, ta đi kêu Lý tẩu tử ở cách vách tới bồi nàng."
Hà Nguyệt đã bắt đầu cảm thấy đau từng cơn, nàng thống khổ nắm chặt cánh tay Từ Thanh Dương, trong khoảng thời gian ngắn cũng quên buông hắn ra.
"Nàng yên tâm, trước đó đã nói qua với bên quân y, ta một hồi liền trở về, nàng đừng sợ, con lão tử không nhu nhược như vậy."
Hà Nguyệt mở mắt ra trừng hắn một cái, rồi lại hướng hắn gật đầu, Từ Thanh Dương thấy nàng còn có sức lực, cúi đầu ở trên trán nàng hôn một cái, ngay sau đó chạy nhanh ra ngoài.
Chỉ chốc lát đã thấy Lý tẩu tử chạy sang, nàng bồi Hà Nguyệt nói chuyện, trấn an nàng: "Muội yên tâm, tẩu tử cũng có kinh nghiệm, nhất định giúp muội sinh ra tiểu bảo bảo trắng trẻo mập mạp."
"Vậy cảm ơn tẩu tử." Hà Nguyệt chống đỡ cười với nàng ấy một cái, lại chịu đựng đau từng cơn.
Bên quân y rất nhanh đã tới, khi hắn tiến vào đã thấy rộng ra ba ngón, xem ra phải một hồi nữa mới sinh.
Vì thế Lý tẩu tử vội vàng chạy về nhà nấu một chén mì, khuyên nhủ mãi Hà Nguyệt mới ăn một chút, đợi lát nữa mới có sức sinh bảo bảo.
Từ Thanh Dương đứng ở bên ngoài nôn nóng chờ, cả người cương cứng thẳng tắp, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, hận không thể xuyên qua cánh cửa nhìn tiểu tức phụ.
Từ Thanh Dương cũng không biết chính mình đứng bao lâu, đến khi có một tiếng khóc vang lên, hắn mới hồi thần, không nghĩ tới thiếu chút nữa là té ngã trên mặt đất.
"Trước đừng thả lỏng, còn một đứa nữa."
Đứa thứ hai ra rất nhanh, không đợi Từ Thanh Dương lấy lại tinh thần, liền nghe thấy Lý tẩu tử ở bên trong kêu: "Sinh! Sinh!"
Một lát sau, quân y ôm hai bảo bảo bọc đến gắt gao đi ra, Từ Thanh Dương bước đi đi lên, vội vàng hỏi: "Tức phụ ta, nàng có khỏe không?"
Quân y vui mừng nhìn hắn một cái, không nghĩ tới hắn chưa quên quan tâm tức phụ nhà mình trước.
"Nàng không sao, Lý tẩu tử đang ở trong giúp nàng thay quần áo, một lát nữa là có thể đi vào."
Nói xong đem hai bảo bảo đặt vào trong lòng ngực hắn: "Ôm cẩn thận! Bên trái là tỷ tỷ, bên phải chính là đệ đệ."
"Chúc mừng lão Từ, là một đôi long phượng thai."
Từ Thanh Dương chưa từng ôm qua trẻ con, sợ tới mức thân thể bất tri bất giác cứng đờ ra, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi.
Cúi đầu vừa thấy, chỉ nhìn một cái đã khiến cho hốc mắt hắn bất tri bất giác đỏ lên.
"Nhóc con, ta là ba ba của con."
Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Chương 29: Hai bảo bảo tới báo danh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương