Tô Nhan cụp mắt, máy móc nói: “Không cần cảm ơn đâu, nếu là người khác mình cũng sẽ làm vậy thôi.” Cô ngước mắt nhìn thẳng Sở Ngữ Hâm: “Đừng quên, đây là chương trình đầu tiên của Tô Mạch làm đạo diễn, với tư cách là em gái, mình phải trấn ải giúp chị ấy chứ.”
Sở Ngữ Hâm cố giả vờ bình tĩnh, kiên trì nói: “Dù mục đích của cậu là gì, mình cũng phải cảm ơn cậu.” Nói xong, nàng bước ra ngoài.
Nhưng trong lòng nàng thì đầy cay đắng, nàng vốn tưởng rằng Tô Nhan tham gia show này là vì mình, không ngờ Tô Nhan đến đây là để giúp Tô Mạch.
Cũng đúng, xưa nay quan hệ giữa Tô Mạch và Tô Nhan rất tốt, Tô Nhan đến tham gia chương trình này để ủng hộ chị gái mình cũng là điều dễ hiểu.
Ngoài ra, phản ứng của Tô Nhan sau khi nhìn thấy những hạt châu rơi đầy đất có phần vượt quá dự đoán của nàng.
Bằng hiểu biết của nàng về Tô Nhan, sau khi phát hiện ra chắc chắn Tô Nhan sẽ tìm ra người đó trước. Nhưng nàng không ngờ Tô Nhan lại suy xét vì đại cuộc, không chỉ hạn chế tối đa tổn thất của tổ chương trình mà còn cảnh báo kẻ chủ mưu, để kẻ đó không dám hành động hấp tấp nữa.
Vậy cho nên, tới tận bây giờ nàng vẫn chưa từng hiểu được Tô Nhan.
Lúc nàng xoay người đi, ánh mắt của Tô Nhan không tự chủ được dõi theo nàng.
Lúc phản ứng lại, cô thầm cảnh cáo mình lần nữa, rằng mình và Sở Ngữ Hâm đã kết thúc rồi. Mà người ta cũng đâu có quan tâm đến mày, dù mày có làm xum xoe bao lâu đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không liếc nhìn mày thêm một cái.
Rơi xuống hố một lần là đủ rồi, không được rơi xuống lần thứ hai nữa đâu.
Đừng quên kết cục sau cùng của mày trong giấc mơ đó.
Nghĩ đến đây, cuối cùng ánh mắt của cô cũng rời khỏi khỏi Sở Ngữ Hâm, không nhanh không chậm nhấc chân đi theo nàng.
Vừa đến gần, cô đã nghe thấy tiếng Chu Ngao.
“Qua đây xem này.”
Đợi mọi người qua hết rồi, Chu Ngao chỉ vào khóa mật khẩu bên cạnh: “Mọi người nhìn này, ở đây có năm màu, giống như gợi ý lúc chúng ta mở cánh cửa đầu tiên vậy.”
Âu Kiệt tiếp lời: “Tôi biết rồi, manh mối của mật khẩu có liên quan đến màu sắc.” Ông ta xoay người, thấy Hoàng Y đứng cạnh mình, mới cố ý kéo giãn khoảng cách giữa mình và Hoàng Y rồi nói tiếp: “Chúng ta tìm một vòng đi, kiểu gì cũng sẽ tìm được đáp án.”
Trương Hải Châu nhún vai, giang tay: “Em đã tìm hết rồi, căn phòng này không có gì liên quan đến màu sắc cả.”
“Không thể nào, bình thường manh mối sẽ giấu ở gần đây thôi.” Âu Kiệt cố chấp nói, không tin phán đoán của mình là sai.
Màu sắc.
Tô Nhan lập tức lên tiếng: “Mọi người còn nhớ những hạt châu đó không? Trên những hạt châu đó có màu sắc.”
Chu Ngao vỗ đùi, hưng phấn nói: “Đúng đúng, em có nhìn thấy, những hạt châu kia có màu sắc.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta quay lại thôi.” Nói đoạn, Trương Hải Châu bước đi luôn.
Nhóm người lại quay trở lại căn phòng kia, vì đã có mục tiêu nên mọi người đồng loạt tập trung quanh cái bàn để cái hộp.
“Năm loại màu trùng khớp rồi.” Chu Ngao cẩn thận nhặt những hạt châu cùng màu lên, xem xét cẩn thận rồi nói: “Trên đây không có ký hiệu gì, chỉ có màu sắc thôi.”
“Có phải ta nên cộng số hạt cùng màu lại không?” Hoàng Y thử nói, lần đầu tiên đưa ra đề nghị.
Sở Ngữ Hâm tiếp lời: “Trong hộp có rất nhiều hạt châu, chỉ riêng số lượng của một màu thôi là hai con số rồi.”
Hoàng Y vẫn không chịu bỏ cuộc, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt các khách mời và cư dân mạng mới cãi lại: “Có lẽ là lấy số cuối cùng?”
Sở Ngữ Hâm dịch ra mấy bước, nhường vị trí lại cho Hoàng Y, dùng hành động thay cho lời nói: Nếu cô không tin thì tự mình thử xem.
Hoàng Y liếc nhìn Chu Ngao và Âu Kiệt, thấy hai người đều đứng yên nên chỉ đành tự đi lên.
Cô ta quay lại nhìn Âu Kiệt, hỏi: “Thầy Âu, thầy có thể giúp em chút không?”
Âu Kiệt lùi lại mấy bước, giải thích: “Không phải là tôi không muốn giúp cô, nhưng khả năng này rất thấp, bình thường càng đến cửa ải sau sẽ càng khó hơn.” Ông ta dời mắt về phía Trương Hải Châu: “Hải Châu, cậu có nghĩ vậy không?”
Trương Hải Châu không suy nghĩ nhiều, trả lời thẳng: “Bình thường hẳn sẽ là như vậy, nhưng cũng có mèo, mèo mù vớ phải cá rán mà.” Anh ta quay người lại bắt đầu giúp Hoàng Y phân loại hạt châu: “Thử xem, lỡ đâu lại vớ được thật.”
Câu này khiến Hoàng Y có đường lui, cô ta sẽ không quá xấu hổ.
Trương Hải Châu sẽ thương hoa tiếc ngọc, nhưng Tô Nhan thì không, cô lại bắt đầu quan sát căn phòng.
Đây là một phòng vẽ tranh, có một bảng vẽ và một cái bàn đặt ở nơi có ánh nắng, các bảng vẽ đặt ở hai bên phòng đều đặt tác phẩm, hoặc hoa hoặc cỏ, duy chỉ có một bức là tranh chân dung.
Người đàn ông trong tranh rất phong độ và tao nhã, đồng thời đó cũng là bức đẹp nhất trong số các bức tranh.
Không biết vì sao, cô cứ luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Cô bước tới trước bức tranh chân dung, cảm giác kỳ lạ đó càng thêm mãnh liệt.
Sở Ngữ Hâm tìm kiếm khắp cả phòng vẫn không thấy gợi ý gì, nàng vừa quay lại đã thấy Tô Nhan đang đứng trước một bức tranh. Nàng do dự một lúc rồi bước tới, hỏi: “Cậu phát hiện ra gì à?”
Một tay Tô Nhan vuốt cằm, ánh mắt vẫn không rời khỏi bức tranh, trầm ngâm nói: “Mình cứ luôn cảm thấy bức tranh này rất kỳ lạ.”
Sở Ngữ Hâm đang định lên tiếng, thì Chu Ngao đã tới đây không biết từ lúc nào, nói thẳng: “Đúng là rất kỳ lạ.”
Chu Ngao vòng qua hai người, đi đến bên cạnh bức tranh, chỉ vào chỗ không thích hợp trong bức tranh: “Chỗ này có hơi dư thừa.” Như phát hiện ra điều gì đó, cậu ta nhanh chóng nghiêng người, dùng hai ngón tay cẩn thận kẹp lấy một góc nhô lên, kéo nó ra, liền nhận được một tấm thẻ gợi ý.
“Chỉ cần sơ ý một chút thôi, chúng ta sẽ không tìm được tấm thẻ gợi ý này rồi.” Cậu ta nói đầy cảm khái.
Âu Kiệt thấy vậy đi tới: “Xem trên đó viết gì trước đã.”
Lúc này Chu Ngao mới tập trung sự chú ý vào tấm thẻ gợi ý, đọc to: “Chàng là người lãng mạn nhất mà ta từng gặp. Những hạt châu đó cũng là món quà đầu tiên mà chàng tặng cho ta. Chàng nói những hạt châu đó là tình cảm của chàng dành cho ta. Ta đã tốn hết hai ngày để tìm ra những gì chàng muốn nói với ta, ta rất hạnh phúc, ta cũng muốn làm gì đó cho chàng. Ừm, tặng cho chàng một bức tranh cũng được đấy. Ồ, để tránh những người đó phát hiện ra bí mật chứa trong những hạt châu, ta sẽ tách riêng những mảnh ghép để giải khóa, mật khẩu được giấu trong màu sắc ta yêu thích nhất.”
Nghe xong, Sở Ngữ Hâm nói ra nghi ngờ trong lòng mình: “Theo tấm thẻ gợi ý ở căn phòng trước, có thể thấy người này không lãng mạn, nhưng còn tấm thẻ này lại nói người kia rất lãng mạn.” Nàng quay đầu nhìn Tô Nhan: “Cậu nghĩ sao?”
Tô Nhan không quay đầu lại nhìn nàng mà chỉ nhún vai đáp: “Không phải đơn giản lắm hả, là tình tay ba đó.”
Cô hắng giọng, vờ làm hôn phu của Alyssa, một tay che ngực, tay kia chỉ vào bức chân dung: “Gã mặt hoa da phấn đó có gì tốt mà khiến nàng quên đi hôn ước giữa chúng ta chứ?” Cô quay sang bên trái, vừa khéo chạm phải ánh mắt Sở Ngữ Hâm: “Nói cho ta biết người đó là ai, ta muốn đích thân hỏi xem có phải gã quyết tâm phá hỏng hôn ước giữa hai ta hay không.”
Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra rằng nói đến nửa câu sau, trong lời của cô có bao nhiêu oán hận, trông không giống đang diễn mà là đang bộc lộ cảm xúc thật của mình.
Bừng tỉnh sau một hồi sững sờ, Chu Ngao giơ tay khen ngợi Tô Nhan: “Tô Nhan, với kỹ năng diễn xuất của chị, không vào giới giải trí quả là đáng tiếc.”
Trương Hải Châu gật đầu tỏ vẻ hết sức đồng ý.
Sở Ngữ Hâm bị chất vấn hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại, nàng thấy được, thấy sự buồn bã trong mắt Tô Nhan khi nói ra những lời này, không giống đang diễn.
Điều này cũng khiến nàng vô cùng bối rối, ngoài cô ra, bên cạnh nàng còn có ai nữa sao?
Năm nàng bảy tuổi, cha mẹ bất ngờ bị tai nạn nên ra đi sớm, với số tiền bồi thường ít ỏi, cả chú và cô đều không muốn nhận nàng.
Là bà ngoại đã đón nàng về, sức khỏe bà ngoại không tốt, sức lực có hạn. Vì tránh gây thêm phiền toái cho bà, nàng đã cố gắng hết sức để hiểu chuyện hơn.
Nhưng bà ngoại vẫn đồng ý sẽ để cậu đưa nàng đi.
Nàng không nỡ rời xa bà ngoại, cũng không muốn đi với cậu của mình.
Nhưng nàng không dám nói ra vì sợ bà ngoại sẽ ghét mình, trách nàng không ngoan.
Sau chuyện lần đó, nàng nghĩ bà ngoại sẽ trách mình vì nàng đã hại bà ngoại mất đi con trai.
Nhưng bà ngoại không hề trách nàng, còn không ngừng xin lỗi nàng, cũng nói với nàng rằng dù sau này bất kể là ai đến đây, bà cũng sẽ không bao giờ giao nàng cho người khác.
Vào kỳ nghỉ hè năm lớp bảy, nàng đến trường giúp đỡ thì được một đạo diễn đang quay phim học đường nhìn thấy, ông mời nàng làm diễn viên quần chúng, còn sẵn lòng trả tiền cho nàng nữa.
Cô Bạch, học trò của mẹ nàng, khi đó cũng là giáo viên của nàng cũng nói rằng những người đó không phải là kẻ lừa đảo, nên nàng mới đồng ý.
Đó cũng là khoản tiền đầu tiên nàng kiếm được trong đời.
Năm sau, bà ngoại bị bệnh nhưng không chịu đi bệnh viện, nàng biết bà ngoại không nỡ bỏ tiền ra.
Khi đó nàng nghĩ rằng nếu mình có thể kiếm được tiền thì bà ngoại sẽ không phải tiếc tiền như vậy nữa. Thế là nàng chủ động liên hệ với đạo diễn khi đó, nói với ông rằng mình muốn đóng phim.
Đạo diễn không đồng ý ngay mà ba ngày sau mới gọi lại cho nàng, nàng cũng chính thức bước chân vào làng giải trí từ khi ấy.
Lúc đầu nàng không dám nói với bà ngoại, nhưng sau đó nàng vẫn không giấu được, cô Bạch phải ra mặt mới trấn an được bà ngoại, nhưng cô yêu cầu điểm số của nàng không được tụt dốc.
Để cân bằng giữa việc quay phim và học tập, nàng chỉ có thể chia thời gian của mình thành hai, nàng lấy đâu ra thời gian để tiếp xúc với người khác nữa?
Đến năm lớp mười một, sau khi nhận ra Tô Nhan, nàng mới đến trường thường xuyên hơn.
Tô Nhan cũng nhận ra mình có phần mất bình tĩnh, sắc mặt cô hơi mất tự nhiên, khi thấy Sở Ngữ Hâm vẫn còn ngơ ngác tại chỗ, trong lòng cô càng thêm phức tạp.
Cô quay đầu đi, khẽ hắng giọng: “Chờ chừng nào hết cơm ăn rồi, tôi sẽ cân nhắc việc gia nhập làng giải trí.”
Trương Hải Châu và Chu Ngao đồng loạt trợn trắng mắt, thân là thiên kim tiểu thư của Hâm Trạch, sao cô có thể hết cơm ăn được?
Huống chi, hiện giờ Hâm Trạch đang lúc hưng thịnh.
Tiếng nói của Tô Nhan kéo Sở Ngữ Hâm ra khỏi dòng suy nghĩ.
Nàng tiến lên một bước, tay nhanh hơn não mà nắm lấy tay Tô Nhan: “Người mà cậu đang nói đến là ai?”
Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ
Chương 11
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương