Tô Nhan vốn muốn từ chối nhưng khi thấy ánh mắt mong chờ của Sở Ngữ Hâm, lời từ chối đến bên miệng lại nuốt trở vào. Cô khẽ gật đầu tỏ ý đồng ý.
Sở Ngữ Hâm thấy vậy khóe miệng cong lên nụ cười, nụ cười kia giống như đóa hoa nở rộ trong ngày xuân, vô cùng chói mắt.
Bạch Duyệt đi đến nhìn thấy cảnh tượng như thế. Sở Ngữ Hâm hơi cúi người ngước nhìn Tô Nhan, Tô Nhan cụp mắt đối mặt với đối phương. Trong phút chốc, bầu không khí tràn ngập vẻ mập mờ.
Cô ấy giơ tay xoa cánh tay của mình, quay đầu lại: “Hừm, hai người có thể chú ý hoàn cảnh không.” Nói xong, cô ấy cảm thấy không thích hợp liền vội giơ tay che miệng: “Mình không nói nữa.”
Cô ấy ác miệng như thế, đây chẳng phải đưa thang cho Sở Ngữ Hâm sao?
Giọng nói của cô ấy kéo lý trí của Tô Nhan lại, cô mất tự nhiên dời mắt quay đầu nhìn nơi khác, thúc giục nói: “Còn thất thần làm gì, mau mở cửa đi.”
Bạch Duyệt bĩu môi “Hừ” một tiếng lấy chìa khóa mở khóa cửa, bước vào đầu tiên. Tô Nhan và Sở Ngữ Hâm ung dung theo sau.
Đập vào mắt ba người chính là không gian rộng gần ba trăm mét vuông, chỉ thấy tường đã quét vôi, trên mặt đất lát gạch, trên trần ngoài mấy ngọn đèn thì không còn vật dụng gì nữa.
Bạch Duyệt lấy điện thoại ra gọi điện cho Bạch Khải.
“Sao em cảm thấy anh muốn chúng em đến trang trí cho anh thế?”
“Không cần à? Không cần thì thôi.”
Bạch Duyệt cuống lên: “Cần chứ cần chứ, chỉ là trong tay em hơi thiếu tiền, anh có…”
Lời còn chưa nói hết, trong điện thoại vang lên tiếng tít tít.
Bạch Duyệt hung hăng ném điện thoại vào túi xách, quay đầu nhìn Tô Nhan: “Làm sao đây? Cho dù không trang trí thì vẫn phải mua vật dụng thiết bị.”
“Tôi có chút tiền, hay là…”
Tô Nhan cắt ngang lời của Sở Ngữ Hâm: “Mẹ mình cho mình hai trăm nghìn tệ, chắc là đủ rồi.”
“Bà Liễu nhà cậu tốt quá, không giống lão phật gia nhà mình.” Bạch Duyệt nói xong bắt đầu lắc đầu, thậm chí còn giả vờ bị tổn thương.
Sở Ngữ Hâm nhìn thấy vậy bỗng nhiên hiểu vì sao Tô Nhan lại trở thành bạn với Bạch Duyệt. Chỉ với dáng vẻ diễn sâu này thôi đúng là giống y như người một nhà.
Tô Nhan giơ điện thoại lên: “Mình sẽ ghi âm lời này lại gửi cho dì Tạ.”
Bạch Duyệt lập tức lao đến đưa tay muốn giành lấy, miệng mắng: “Tô Tiểu Nhan, cậu không có võ đức.”
“Cậu không xứng để mình dùng võ đức.” Sắc mặt Tô Nhan không thay đổi nói ra, không cần tốn chút sức lực nào đã có thể bắt chẹt Bạch Duyệt.
Sở Ngữ Hâm nhìn thấy hai người đùa giỡn thân thiết, cô cau mày, trong lòng dâng lên sự ghen ghét. Tô Nhan chưa từng đùa giỡn với nàng như thế, bây giờ lại đùa giỡn với người khác. Trong lòng của nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, sự ghen ghét dần lan tràn trong lòng.
Khi thấy Bạch Duyệt muốn đi lên giành lần thứ ba, Tô Nhan nhón chân giơ cao điện thoại trong tay, cuối cùng nàng không nhịn được mà nói: “Những thứ cần thiết mình nhớ kỹ rồi, một lát cùng đi mua.”
Lời nói của nàng thu hút sự chú ý của Bạch Duyệt, cũng khiến cho Tô Nhan nắm lấy cơ hội liên tục lui về sau mấy bước, nhanh chóng kéo ra khoảng cách với Bạch Duyệt. Cô chăm chú đề phòng Bạch Duyệt: “Chuyện này mình sẽ hướng dẫn thư ký Tống, anh ta sẽ giám sát nơi này.” Cô nói xong còn có thể giơ điện thoại trong tay, ra hiệu nói: Nếu cậu không đồng ý thì mình sẽ gửi những lời nói này của cậu đi.
Bạch Duyệt cắn răng gật đầu: “Tô Tiểu Nhan, xem như cậu giỏi, sau này đừng để mình túm được nhược điểm của cậu, nếu như mình túm được thì, hừ…” Nói xong, cô ấy siết chặt nắm đấm.
Tô Nhan không phản ứng với cô ấy, cất di động đi: “Xem xong rồi, mình về đi làm.”
Sở Ngữ Hâm hơi gật đầu với Bạch Duyệt sau đó đi theo Tô Nhan rời khỏi chỗ này.
Hai người nhanh chóng đi đến hầm đỗ xe, Tô Nhan đi trước thấy Sở Ngữ Hâm không có ý muốn tách ra, cô dừng lại hỏi: “Cậu không lái xe à?”
“Cậu đã đồng ý sẽ ăn trưa với mình rồi.”
“Nhưng mình phải đi làm.” Tô Nhan bất đắc dĩ nói.
Sở Ngữ Hâm đi lên mấy bước kéo cửa ghế cạnh tài xế, nghiêng người ngồi xuống sau đó nhanh chóng nói: “Vậy mình chờ cậu.”
Tô Nhan không từ chối được, gật đầu vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, lái xe đi đến Hâm Trạch.
Hâm Trạch cách cao ốc Hoa Thiên chưa đến một cây số, chỉ chạy hai ba phút đã đến nơi.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy Tô Nhan liền chào hỏi theo thói quen, khi nhìn thấy Sở Ngữ Hâm không đeo khẩu trang, cô ấy há to miệng, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.
Đương nhiên Sở Ngữ Hâm nhìn thấy vẻ mặt của chị lễ tân, cô không những không đeo khẩu trang lên ngay mà còn cười với chị lễ tân, sau đó theo Tô Nhan đi vào thang máy.
Nửa giờ sau, trong nhóm nhân viên Hâm Trạch vô cùng sôi nổi.
[Tôi đã nói người chờ ở đại sảnh lúc trước là Sở Ngữ Hâm nhưng mọi người không tin.] Phía sau bổ sung thêm hai ảnh Sở Ngữ Hâm đeo khẩu trang và không đeo khẩu trang.
[Tổng giám đốc Tiểu Tô quá khí thế!]
[Đừng ngạc nhiên, lần trước Tổng giám đốc Tiểu Tô theo Sở Ngữ Hâm đến buổi họp báo, thậm chí cứng rắn đối đáp phóng viên. Lúc đó tôi đã biết Tổng giám đốc Tiểu Tô và Sở Ngữ Hâm yêu nhau.]
[Tin tức của mọi người quá muộn, tôi nghe nói Tổng giám đốc Tiểu Tô và Sở Ngữ Hâm đã đính hôn rồi, nhưng mà hai người tạm thời hủy bỏ hôn lễ.]
[Đệch, tin sốc thế à? Vậy bây giờ giữa Tổng giám đốc Tiểu Tô và Sở Ngữ Hâm là thế nào?]
[Cô không nhìn ra à, Sở Ngữ Hâm đang tuyên bố chủ quyền đó. Nếu không nàng là người nổi tiếng, sao có thể không đeo khẩu trang mà đi đến Hâm Trạch chứ, nàng cố ý.]
[Không ngờ Sở Ngữ Hâm lại có tâm cơ như thế, vậy Tổng giám đốc Tiểu Tô của chúng ta có thể chống lại không?]
[Chỉ có mình tôi tò mò trong hai người bọn họ ai là công ai là thụ sao?]
[Không cần cô nói nhảm, đương nhiên Tổng giám đốc Tiểu Tô là công rồi.]
Tô Nhan đã vào trạng thái làm việc vô cùng bận rộn, không hề biết mình lại trở thành đối tượng bị thảo luận lần nữa.
Sở Ngữ Hâm ngồi trên ghế salon, một tay chống cằm không hề chớp mắt chăm chú nhìn Tô Nhan, trong mắt đều là vẻ si mê.
Người ta nói người đàn ông đẹp trai nhất khi đang làm việc, dưới góc nhìn của cô thì Tô Nhan làm việc vừa đẹp lại thu hút, là vì sao sáng nhất trên bầu trời, tỏa sáng chói mắt.
Thấy Tô Nhan khẽ động, nàng bối rối nhìn sang chỗ khác, lấy điện thoại di động ra trong lúc vô tình bấm mở Weibo.
Nàng vốn định bấm thoát nhưng nghĩ đến gì đó lại lướt qua lướt lại, khi thấy tin này #Công chúa nhỏ Hâm Trạch và Sở Ngữ Hâm thuận lợi tái xuất đang yêu nhau# trên đó. Nàng âm thầm bấm thích, sau đó thuận tay nhấp vào phần bình luận.
Sau khi làm xong, nàng nhanh chóng thoát khỏi Weibo dựa vào ghế salon âm thầm nhìn Tô Nhan.
Nàng không hề biết vì cú nhấp của mình khiến cho bài đăng kia sôi trào, dưới Weibo của cô liên tục xuất hiện bình luận.
Ting…
Sở Ngữ Hâm bấm mở WeChat, có tin nhắn gửi đến.
Khả Khả: [Ngữ Hâm, trên Weibo xảy ra chuyện gì thế? Có cần liên hệ bên PR đè xuống không?]
Sở Ngữ Hâm không trả lời ngay, nàng rời khỏi WeChat bấm vào Weibo, khi nhìn thấy bài đăng mình nhấp vào lên hot search, hơi cong môi trở về WeChat lần nữa.
Diễm Tâm: [Không cần.]
Khả Khả: [Vâng.]
Tô Nhan giải quyết xong công việc của mình, đứng dậy vận động theo thói quen. Lúc cô ngẩng lên nhìn thấy Sở Ngữ Hâm, đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó mới phản ứng được thì ra Sở Ngữ Hâm vẫn luôn chờ mình.
Cô dừng động tác, cầm điện thoại và chìa khóa trên bàn, hỏi: “Đã nghĩ xem muốn ăn gì chưa?”
Sở Ngữ Hâm chột dạ cất điện thoại, đứng dậy nói: “Nghe nói ở ngoại ô mở nông gia nhạc*, phong cách nông thôn chính hiệu, phong cảnh không tệ. Nếu buổi chiều cậu không bận…”
*Nông gia nhạc: là mô hình du lịch nghỉ dưỡng mới lạ ngay tại nông trại, tại đây khách du lịch sẽ được đến thăm nông trại sản xuất, cùng trải nghiệm công việc hằng ngày của một người nông dân, tận hưởng không gian yên tĩnh, tham gia vào toàn bộ hoạt động của nông trại
“Đã làm xong việc rồi, đi thôi!” Lúc nói chuyện Tô Nhan đã cất bước đi.
Sở Ngữ Hâm nhìn bóng lưng của cô, mỉm cười chạy chậm đi theo.
Hai người đến nông gia nhạc đã là một tiếng sau.
Tô Nhan nhìn kiến trúc bằng tre cổ điển và thiết kế đơn giản trước mặt, ánh mắt tỏa sáng.
Cô được nhân viên phục vụ mặc trang phục dân tộc Thái dẫn đường đi đến tầng ba, lúc này có thể nhìn toàn cảnh xung quanh. Bên trái có hồ nhân tạo, một đàn vịt và mấy con ngỗng trắng bay trên mặt hồ, hai bên bờ hồ có cành liễu rủ xuống, gió nhẹ khẽ thổi, cành liễu chập chờn theo gió dáng vẻ thướt tha.
Dời mắt về bên phải lại có ngọn núi cao hơn ba mét, nước suối thuận theo khe hở ngọn núi chảy xuống. Ở chân núi có hồ nước, mấy con cá chép ung dung bơi lội. Cách núi hai ba mét lại có đình nghỉ mát, bên trong có mấy người đàn ông trung niên đang thong dong uống trà, ngắm cảnh nước non, hứng gió nhẹ thổi vô cùng hài lòng.
Bên phải có một biển hoa mới trồng, tường vi và hoa hồng tranh nhau nở rộ, cho dù cách xa mười mấy mét cũng có thể ngửi thấy hương hoa trong không khí.
Sở Ngữ Hâm đi đến cạnh cô, chậm rãi nói: “Mình nghe nhân viên phục vụ nói nếu đi theo con đường nhỏ kia, phía trước sẽ có một dòng sông nhỏ, ở chỗ ấy có thể nghịch nước.”
“Muốn nghịch nước thì đi khu nghỉ dưỡng của Tổng giám đốc Vương, bên kia kín đáo, ngâm suối nước nóng cũng dễ chịu. Quan trọng là tốt cho sức khỏe phụ nữ.”
“Vậy cậu dẫn mình đi nhé?” Trong mắt Sở Ngữ Hâm ẩn chứa mong chờ.
Khi Tô Nhan nhìn vào đôi mắt chỉ chứa hình bóng mình của nàng, nhịp tim cô đập thật nhanh, miệng nhanh hơn não: “Ừm.”
Vì muốn đi tắm suối nước nóng, sau khi ăn cơm nghỉ ngơi một lát, hai người lên xe.
Tô Nhan thắt dây an toàn, muốn khởi động xe thì đã bị Sở Ngữ Hâm kêu dừng lại.
Cô quay đầu, Sở Ngữ Hâm áp tới gần, theo Sở Ngữ Hâm áp sát, hơi thở ấm áp của nàng phun lên lỗ tai cô. Trong phút chốc, hơi thở nóng bỏng và hương hoa nhài thoang thoảng đã thu hút hết tất cả giác quan của cô, khiến cô vô thức nuốt nước bọt, ngay cả tay đang đặt trên tay lái cũng siết chặt.
Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ
Chương 39
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương