“Rốt cuộc cậu ngốc hay mình khờ, xe kia đã che bảng số xe sao có thể tìm ra nhanh thế được?”
Tô Nhan siết chặt tay, hỏi: “Vậy cần khoảng bao lâu?”
“Anh họ mình đã nhờ bạn bên cảnh sát giao thông đi trích xuất camera, nếu thuận lợi thì ngày mai sẽ có tin tức. Rốt cuộc Sở Ngữ Hâm đã làm mích lòng bao nhiêu người, bị thế này bao nhiêu lần rồi?”
Lời này đâm thẳng vào lòng Tô Nhan, đây là lần thứ ba rồi.
Lần trước Vương Ngải thao túng Tống Vũ Hiên, để Tống Vũ Hiên tung ra chuyện cá nhân của Sở Ngữ Hâm. Mục đích tung ra chuyện cậu của Sở Ngữ Hâm là kẻ buôn người khiến cho nàng không thể quay lại giới giải trí, khiến cho Sở Ngữ Hâm bị chục triệu dân mạng trách cứ, lòng dạ ác độc.
Lúc đó, ngoài việc cô giao chứng cứ Vương Ngải và Hoàng Y thao túng Tống Vũ Hiên cho cảnh sát còn liên hệ luật sư, để luật sư truy trách nhiệm đến cùng. Mặt khác, cô công bố những việc Vương Ngải đã làm lên mạng, mục đích để khiến cho Vương Ngải gặp ác giả ác báo. Bây giờ mới qua không bao lâu, cô ta lại tiếp tục nhảy nhót, xem ra cô đã quá nhân từ.
Lần này, nếu như cô tra được việc này có liên quan đến Vương Ngải hoặc là Hoàng Y, chắc chắn cô sẽ ném hai người bọn họ ra nước ngoài, tránh cho bọn họ làm loạn trong nước.
“Có tin tức hãy báo cho mình biết.” Cô dặn Bạch Duyệt qua điện thoại.
“Biết rồi, à đúng rồi, cậu và Sở Ngữ Hâm không sao chứ? Cần mình mời hộ lý đến chăm sóc hai người không?”
Đương nhiên Tô Nhan nghe được vẻ trêu ghẹo trong lời nói của Bạch Duyệt, cô không nhịn được liếc mắt: “Cậu giữ cho bản thân dùng đi.” Cô nói xong cúp máy, quay người đi về phòng kiểm tra băng gạc trên tay Sở Ngữ Hâm. Sau khi biết chắc băng gạc không xô lệch mới yên tâm đi vào phòng tắm rửa mặt.
Cô sấy khô tóc mới vừa lên giường, người vốn đang ngủ ngon lại lăn qua đưa tay ôm eo cô. Nàng như mèo con dụi đầu ủi ủi đến khi đặt đầu vào lòng cô mới dừng lại.
Cô nghiêng người hôn lên trán của Sở Ngữ Hâm, tiếp theo chậm chạp động đậy thân thể ôm Sở Ngữ Hâm chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, dường như cô bị nhốt trong lồng sắt, bên tai vang lên tiếng chửi rủa. Không bao lâu sau, Sở Ngữ Hâm nhỏ bị đẩy vào nhốt cùng cô.
Cô khẽ động đậy thân thể đến gần Sở Ngữ Hâm nhỏ, dựa vào tia sáng lờ mờ nhìn thấy trên cánh tay nàng hiện đầy vết đỏ, trên mặt còn có dấu tay.
Sở Ngữ Hâm nhỏ hơi sợ nên cô nhích qua một bên kéo dài khoảng cách giữa hai người, một lát sau, cô nghe thấy tiếng nức nở.
Cô biết Sở Ngữ Hâm nhỏ khóc, lúc này ánh đèn trong phòng kia đã tắt, xung quanh tối đen không thấy gì cả.
Cô vừa đưa tay sờ soạng đến gần nàng, vừa nói với nàng đừng sợ, sẽ nhanh chóng có người đến cứu bọn họ thôi.
Không biết qua bao lâu, trời sáng lên, nàng bị ép buộc túm ra khỏi lồng.
Cô không biết Sở Ngữ Hâm nhỏ đang làm gì, hai đứa bé trong chiếc lồng khác cũng không chú ý đến cô, không nói chuyện với cô. Giờ phút này cô cảm thấy rất bất an và bất lực, chỉ có lúc Sở Ngữ Hâm nhỏ đến đưa cơm, nàng mới nói mấy câu với cô.
Hình ảnh lại thay đổi, cô nhìn thấy Sở Ngữ Hâm nhỏ dè dặt cầm chìa khóa mở lồng sắt để cho cô và hai đứa bé kia thuận đường chạy đi, nghe thấy tiếng xe vội trốn đi.
Cô chạy mấy bước liền thấy Sở Ngữ Hâm nhỏ không đuổi theo, cô quay về nắm tay nàng, bảo nàng chạy cùng nhau.
Cô nghe được có người đàn ông thường mắng nàng, còn đánh nàng.
Cô biết Sở Ngữ Hâm nhỏ không cùng một bọn với bọn chúng.
Chạy không bao xa, cô không chạy nổi nữa, là Sở Ngữ Hâm nhỏ cổ vũ cô chỉ cần đến đường cái thì bọn họ sẽ được cứu, sẽ nhìn thấy bố mẹ, còn chị gái luôn bắt nạt cô nữa.
Trời tối đen, mấy lần cô bị vấp cục đá trượt chân vô cùng đau đớn, nhưng cô không nói với Sở Ngữ Hâm nhỏ, chỉ cố gắng đuổi theo nàng.
Nhìn thấy đường cái càng lúc càng gần, bên tai còn vang lên tiếng xe, Sở Ngữ Hâm nhỏ phản ứng nhanh kéo cô trốn trong bụi cỏ cao cỡ nửa người, dựng cỏ bọn họ làm ngã lên.
Âm thanh sợ hãi cách đó không xa khiến người trong xe chú ý, lúc hai người kia đuổi theo hai đứa bé kia, nàng kéo cô ra khỏi bụi cỏ, khom lưng kéo cô chạy về phía trước.
Cuối cùng bọn chúng vẫn phát hiện ra cô và Sở Ngữ Hâm nhỏ, nàng kéo cô chạy như điên về phía trước. Song, trời đã tối, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, cô và Sở Ngữ Hâm đi đến đường cùng liền đi đến một gò đất nhỏ.
Sở Ngữ Hâm nhỏ nói với cô bảo cô nhanh chóng chạy đi, nàng dùng thân thể nhỏ bé ôm chặt chân của cậu nàng.
Tuy nhiên cô không nhìn rõ đường, chạy về phía trước chưa được mấy bước đã ngã sấp xuống. Bên tai cô vẫn vang lên tiếng ông ta đánh chửi Sở Ngữ Hâm nhỏ, điều này khiến cô rất sợ hãi.
Bỗng dưng cô cảm nhận được có thứ gì đó túm tay của mình, quay đầu nhìn lại mới biết cậu của nàng đã đến đây, cô nghĩ mình sẽ bị nhốt vào lồng sắt lần nữa. Lúc này, Sở Ngữ Hâm nhỏ cất giọng nói, cầu xin ông ta thả cô.
Một tia sáng chiếu nghiêng qua đây, dựa vào đó cô thấy rõ Sở Ngữ Hâm vẫn luôn đứng chắn giữa cô và cậu của nàng, còn cắn cậu nàng một cái.
Cậu của nàng bị chọc giận tát nàng một bạt tai, cô được tự do lui về phía sau theo bản năng, chân lại bị hụt mà lăn xuống dốc đồi nhỏ. Ánh sáng kia càng lúc càng sáng rõ, cô muốn đưa tay cầu cứu nhưng mí mắt quá nặng, bên tai ông ông.
Âm thanh chói tai kia khiến Tô Nhan vô cùng khó chịu, cô vô thức muốn bịt tai, thở dốc ngồi dậy.
Cô nhìn căn phòng u ám và cách bài trí quen thuộc, lúc này cảm giác hoảng sợ trong mộng mới biến mất.
Sở Ngữ Hâm bị đánh thức nhíu mày mở mắt ra, khẽ hỏi Tô Nhan đang ngồi ngơ ngác trên giường: “Sao thế? Thấy ác mộng à?”
Giọng nói của nàng khiến suy nghĩ của Tô Nhan quay về.
“Câu không sao chứ?” Tô Nhan quay người, thấy thân thể Sở Ngữ Hâm lộ một nửa ra ngoài. Lúc này, cô đưa tay kéo chăn khẽ vỗ vai Sở Ngữ Hâm: “Ngủ đi!”
Sở Ngữ Hâm không yên tâm nhìn cô, sau khi xác nhận cô không sao mới nhắm mắt lại lần nữa, khẽ nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì mình vẫn luôn ở cạnh cậu.”
Tô Nhan khẽ ừm rồi nằm cạnh Sở Ngữ Hâm, nhớ lại tình cảnh trong mộng. Cho dù tiếng nức nở của Sở Ngữ Hâm nhỏ hay là nàng sẵn lòng dùng thân thể nhỏ bé dũng cảm ngăn cản cậu của nàng vẫn luôn rõ ràng như thế.
Cho nên cô không cảm thấy đây là giấc mộng, mà đây là đoạn ký ức bị mất kia.
Cô nghĩ thế, mở mắt ra nghiêng người nhìn Sở Ngữ Hâm đã ngủ, ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng.
Đồ ngốc này, lúc trước vì cô dễ tin cậu của nàng mới lên xe theo ông ta, sao lại trách Sở Ngữ Hâm nhỏ được chứ? Hơn nữa, cô biết nàng cũng bị lừa, không thì sao nàng bị đánh hai ba lần, còn lén mở lồng sắt thả nàng và hai đứa bé kia đi?
Rõ ràng khi đó Sở Ngữ Hâm nhỏ cũng là đứa bé, lại sẵn sàng dùng sức lực nhỏ bé của mình để cứu người, sự dũng cảm và quyết tâm này không phải ai cũng có được. Song, hết lần này tới lần khác có người không hiểu đứng ra chỉ trích nàng và cậu của nàng là một bọn, vậy tại sao Sở Ngữ Hâm lại vắt óc tìm kế thả bọn họ chứ?
Phải biết nếu bọn họ bị bắt lại, người lén thả bọn họ đi là Sở Ngữ Hâm nhỏ chắc chắn sẽ bị đánh một phen. Càng có thể tên đàn ông đầu sỏ kia sẽ bán nàng đi.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy vô cùng tức giận với hành động của Tống Vũ Hiên, tên kia đúng là không biết điều.
Khi mặt trời chậm rãi lên cao, một ngày mới chính thức bắt đầu.
May là Hứa Khả đã biết tin tức đầu tiên, tiến hành ngăn chặn tin tức Sở Ngữ Hâm bị xe máy đụng. Chỉ là hôm qua có quá nhiều người chứng kiến, ở nơi đó có người nhận ra Sở Ngữ Hâm và Tô Nhan, Sở Ngữ Hâm lại lên hot search.
Người leo lên hot search cùng Sở Ngữ Hâm ngoài Tô Nhan ra còn có Vương Ngải. Bởi vì sau chuyện lần trước Vương Ngải cố ý hắt nước bẩn cho Sở Ngữ Hâm, cô ta không chỉ bị mất rất nhiều fan mà đã trở thành đối tượng bị chửi rủa trên mạng. Vì thế, lần này khi dân mạng nhìn thấy Sở Ngữ Hâm xảy ra chuyện, người đầu tiên bị tag tên chính là Vương Ngải.
Giờ phút này, Vương Ngải bị tag tên đang vô cùng tức giận ném đồ trút giận ở biệt thự. Luật sư của Tô Nhan cắn chết cô ta không buông, trước khi vụ án kiện của cô ta có kết quả thì danh tiếng mình gom góp nhiều năm đã bị hủy.
Hừ, cô ta gieo gió gặt bão, cô ta nhận.
Nhưng những dân mạng không biết chuyện kia sao lại ụp nồi cho cô ta nữa, bây giờ cô ta không được Kiều Tùng Lâm ủng hộ, cũng biết nếu cứng rắn chống đối Tô Nhan thì người chịu thiệt sẽ là mình nên định nuốt cơn giận này. Bây giờ thì hay rồi, cô ta không làm gì cả lại bị một đám người mắng chửi, dựa vào cái gì?
Ting…
Cô ta nghĩ rằng lại là fan cuồng nào đó tìm được số điện thoại liên lạc, gửi tin nhắn WeChat chửi mắng, định cầm điện thoại lên tắt máy. Lúc nhìn thấy tin nhắn nhảy lên màn hình, cô ta giật mình ngẩn người.
[Ngải Ngải, xin lỗi, tôi khiến em thất vọng rồi, không thể đâm chết Sở Ngữ Hâm để trút giận cho em. Em yên tâm, nhất định tôi sẽ không để cho cô ta sống tốt. Tôi muốn khiến em trở thành công chúa không buồn không lo, để em tỏa sáng trong sự nghiệp diễn viên của mình.]
Vương Ngải đọc xong tin nhắn này, cô ta ném điện thoại trong tay ra ngoài, tên điên này đâu ra thế.
Cô ta lắc đầu, không được, mình không thể để tên điên này liên lụy được.
Cô ta xoay người nhặt điện thoại lên, liên lạc với luật sư của mình, nghe luật sư sắp xếp, cùng luật sư đến cục cảnh sát.
Một giờ sau, Tô Nhan nhận cuộc gọi đến của Bạch Duyệt.
“Tin tức mới nhất, Vương Ngải chủ động đi cục cảnh sát cung cấp manh mối, cảnh sát thuận theo ID tìm người gây tai nạn, rất nhanh có thể bắt về quy án.”
Tô Nhan quay đầu nhìn Sở Ngữ Hâm thấy nàng không chú ý đến mình, cô mới yên tâm cầm điện thoại đi ra ban công, nói với Bạch Duyệt: “Vương Ngải không đáng tin.”
“Mình hiểu ý cậu, nhưng Vương Ngải không ngốc, cậu để luật sư bám dính cô ta, bây giờ cô ta đã rất đau đầu rồi chắc là không có tâm trạng làm loạn đâu. Hơn nữa, cô ta đã chạm vào tảng đá là cậu, nếu lại đập đầu mạnh thêm lần nữa, chẳng phải muốn chết sao?”
“Không cần biết cô ta có phải kẻ đầu sỏ không, chuyện này đã liên quan đến cô ta, dựa vào việc đó mình sẽ không để cô ta ở trong nước nữa.” Tô Nhan nghiêm túc nói, nếu cô chậm tay hơn một chút thì Sở Ngữ Hâm không chỉ bị trầy tay đơn giản như thế.
Trong mộng, cô trải qua cảm giác bị đụng đau đớn và sợ hãi, chỉ tưởng tượng đã cảm thấy tim đập nhanh.
Bạch Duyệt biết tính cách của cô, thở dài nói: “Có tin tức mới mình sẽ thông báo cho cậu.”
“Ừm, cảm ơn.”
Tô Nhan cúp máy trở về phòng khách, chỉ thấy Sở Ngữ Hâm đang nhìn mình. Cô suy nghĩ một lúc vẫn không muốn giấu diếm Sở Ngữ Hâm, nói hết những chuyện Bạch Duyệt vừa nói với mình.
Sở Ngữ Hâm kinh ngạc: “Lại liên quan đến Vương Ngải à.”
Tô Nhan ngồi xuống, đưa tay ôm vai nàng khẽ nói: “Yên tâm, có mình ở đây, sẽ không cho cô ta có cơ hội làm tổn thương cậu đâu.”
Sở Ngữ Hâm khẽ mím môi tựa đầu vào vai của Tô Nhan, sự bất an trong lòng bị câu nói này của Tô Nhan xoa dịu. Nàng đưa tay chọc mặt Tô Nhan, trêu ghẹo nói: “Tổng giám đốc Tiểu Tô tự tin thế sao?”
Nàng nghĩ đến đóa hồng ngày hôm qua, không nhịn được khẽ thì thầm: “Bây giờ nhiều nhất mình chỉ được xem như vợ chưa cưới cũ của Tổng giám đốc Tiểu Tô, đáng để Tổng giám đốc Tiểu Tô làm to chuyện thế sao?”
Tô Nhan suy nghĩ, cô hiểu được ý của Sở Ngữ Hâm, bất đắc dĩ nói: “Không chỉ là vợ chưa cưới cũ, cậu vẫn là người của mình.”
Sở Ngữ Hâm ngẩng đầu lên, mong chờ nhìn Tô Nhan: “Người gì?”
“Là người yêu, là bạn đời của mình.” Tô Nhan nói nghiêm túc, những lời này cô định nói vào hôm qua nhưng vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà làm đảo lộn kế hoạch của cô. Đồng thời làm cho cô hiểu ra phải nói sớm những lời trong lòng.
Khóe miệng Sở Ngữ Hâm hiện lên nụ cười hạnh phúc, trong con ngươi ngập nước mắt, nàng nghẹn ngào nói: “Thật ra hôm qua mình không hề sợ hãi.” Bởi vì Tô Nhan vẫn ổn.
Điều nàng sợ nhất là cảnh trong mộng tái hiện, nàng sợ Tô Nhan nằm trong vũng máu tươi, sợ Tô Nhan vĩnh viễn biến mất trong thế giới của nàng.
Nếu có thể, nàng thà dùng mạng của mình để đổi lấy Tô Nhan còn sống.
Tô Nhan ôm chặt Sở Ngữ Hâm: “Mình sợ.”
Cô rất sợ, sợ Sở Ngữ Hâm gặp nguy hiểm.
“Đừng sợ, bây giờ mình không sao, sau này được cậu bảo vệ cũng sẽ bình an. Mình còn chưa tận mắt nhìn thấy cậu biến thành bà lão, sao có thể để bản thân xảy ra chuyện được.”
Lúc này trong lòng Sở Ngữ Hâm vui sướng giống như có được cả thế giới. Tô Nhan tiếp nhận nàng, còn nói đồng ý làm bạn đời với nàng.
Nàng nhìn ngoài cửa sổ, bà ngoại, bà thấy không? Cháu tìm được hạnh phúc thuộc về mình rồi.
“Lần này mình sẽ không để cậu rời xa mình nữa.” Sở Ngữ Hâm kiên định nói.
Giây phút này, việc duy nhất khiến Tô Nhan thấp thỏm không yên biến mất, cô tin tưởng nàng, cũng tin tưởng bọn họ sẽ có tương lai tốt đẹp.
Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ
Chương 42
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương