Tô Nhan để ý những động tác nhỏ của Âu Kiệt, nói với Sở Ngữ Hâm: “Toàn mạng kêu gọi kính già yêu trẻ, mà thầy Âu đây lại có kinh nghiệm phong phú, nên chuyện cần động não thế này chúng em nhờ thầy Âu hết nhé.” Cô quay đầu cười ngọt ngào với Âu Kiệt: “Thầy Âu thấy em nói có đúng không?”
Âu Kiệt trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không xong.
Sau khi những người khác kịp phản ứng lại, có người nhìn những con số trên mặt đất, có người thì nhìn đi chỗ khác.
Sở Ngữ Hâm khẽ ừ một tiếng, nói: “Nhớ rồi, nhưng lần sau đừng nói thẳng như vậy, thầy Âu sẽ khó xử.”
Nàng đã quen một sự nhịn là chín sự lành, nhưng Tô Nhan cũng vì bảo vệ nàng, trút giận thay nàng, nếu nàng im lặng, Tô Nhan sẽ thế nào đây?
Tô Nhan giơ tay sờ chóp mũi, ngoan ngoãn ồ một tiếng, sau đó quay người lại, tập trung nhìn những con số trên mặt đất.
Liếc mắt nhìn qua Sở Ngữ Hâm, thấy nàng đang đi qua đây, cô tránh sang một bên nhường chỗ cho Sở Ngữ Hâm.
Nhận ra mình đang làm gì, cô cau mày, khi nào cô mới bỏ được cái tính con hầu này đây?
Âu Kiệt đỏ mặt đi tới, nhìn những con số trên mặt đất, khẽ hừ một tiếng nói với Tô Nhan: “Bây giờ tôi sẽ cho mấy người trẻ tuổi các cô các cậu được mở mang tầm mắt.” Nói xong, ông ta thẳng lưng quay trở lại trước cổng sắt, vừa xoay ổ khóa mật khẩu vừa nói: “Tương ứng với màu sắc trên khối lập phương, mật khẩu hẳn là 56387.”
Chu Ngao nhanh nhảu, chạy đến chỗ Âu Kiệt trước, tận mắt thấy Âu Kiệt quay số tới số 7, nhưng ổ khóa vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Âu Kiệt hơi lúng túng, lại kéo mạnh xuống, nhưng ổ khóa vẫn không mở.
“Không phải màu sắc tương ứng với khối lập phương, vậy chỉ còn lại màu của số trên khối lập phương…”
Sở Ngữ Hâm còn chưa nói xong, Hoàng Y đã tiếp lời: “Là 60783.” Cô ta háo hức nhìn Âu Kiệt: “Phiền thầy Âu có thể thử xem không?”
Âu Kiệt bị nêu đích danh sầm mắt quay số lần nữa. Vừa quay số cuối cùng về 3 là ổ khóa đã mở ra.
Trương Hải Châu và Chu Ngao nhanh chóng giơ ngón tay cái lên, đồng loạt khen ngợi: “Giỏi lắm.”
Nghe vậy, Hoàng Y hất hàm.
Tô Nhan không khỏi trợn trắng mắt, nghĩ tới chuyện tiếp theo có thể xảy ra, cô đi tới gần Sở Ngữ Hâm, nhắc nhở: “Vào trong phải cẩn thận đấy.” Cô đưa mắt nhìn về phía Hoàng Y bên cạnh Sở Ngữ Hâm: “Đặc biệt chú ý đến những người lấy cằm để nhìn người khác.”
Tự nhiên Sở Ngữ Hâm cũng nghe ra lời nói của Tô Nhan đang ám chỉ nàng phải cảnh giác với Hoàng Y.
Trước đó, nàng thậm chí còn không quen Hoàng Y chứ đừng nói gì đến việc có mâu thuẫn gì với Hoàng Y.
Nhưng Tô Nhan sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, nàng không khỏi nhớ lại chuyện xảy ra trên xe, Hoàng Y đang nhắm vào nàng.
Nàng gật đầu nói: “Được.” Rồi lại bổ sung thêm: “Cảm ơn cậu.”
Tô Nhan không đáp lại, thấy Chu Ngao và Trương Hải Châu đã tháo dây xích sắt ra khỏi cửa, trực tiếp đi vào.
Sau khi đi qua hành lang dài độ năm sáu mét, họ nhìn thấy một cánh cửa khác.
Trương Hải Châu đi phía trước lập tức giơ tay đẩy.
Chu Ngao nhích sang một bên mấy bước, hỏi: “Anh làm được không?”
Trương Hải Châu lại đẩy mạnh, nói bằng tiếng phổ thông không chuẩn lắm: “Cảm giác như có cái gì đó chặn ở phía sau chứ không có khóa.”
Chu Ngao xắn tay áo lên: “Để em giúp anh.”
Thấy hai người ra sức đẩy cửa, Âu Kiệt cười chế giễu: “Theo kinh nghiệm của tôi, đây là khóa…” trái.
Chữ cuối cùng lập tức im bặt khi ông ta nhìn thấy cánh cửa bị đẩy mở ra một khe hở thật lớn.
Chu Ngao thu tay về, thấy vẻ mặt ông ta hơi sượng, mới chữa ngượng cho ông ta: “Thầy Âu này, thầy có cảm thấy thiết kế của chương trình này khác với những gì thầy từng trải qua không?”
Âu Kiệt liền thuận theo cái cớ đó, sờ sờ cằm, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đúng là có hơi khác, tiếp theo chúng ta đều phải tập trung tinh thần rồi.”
Tô Nhan liếc nhìn Chu Ngao, trong lòng nhận xét, hình như người này cũng được đấy.
Cô khẽ dời mắt thì thấy Trương Hải Châu đã đẩy cửa ra hoàn toàn, bên trong tối om, chỉ có thể nhìn thấy tình hình ngoài cửa. Đúng như lời Trương Hải Châu nói, nó bị một cái bàn chặn lại, mặt đất phủ đầy bụi bặm, Trương Hải Châu còn chưa làm gì, bụi đã bay đầy trời.
Điều khiến cô căng thẳng là trên mặt đất có nhiều hơn một dấu chân, nghĩ tới điều gì đó, cô quay đầu nhìn Chu Ngao: “Chu Ngao, lúc nãy cậu vừa đi vào hả?”
Chu Ngao lắc đầu, vừa lắc đầu với các khách mời khác, vừa nhìn mặt đất, trên mặt đất có hai loại dấu chân, một lớn và một nhỏ.
Cậu ta đứng ở cạnh cửa, có thể nhìn xa hơn những người khác, cùng trông thấy hai dấu chân nhỏ rải rác ở những nơi mà Trương Hải Châu chưa đi tới, cậu ta lập tức nắm chặt tay ôm lấy mặt, liên tiếp lùi ra sau, hoảng sợ nói: “Dấu chân đó sẽ không phải là của người mặc đồ đỏ, mắt trợn trừng đấy chứ?”
Trương Hải Châu ngồi xổm xuống, dùng tay ước lượng những dấu chân nhỏ rồi nói: “Hẳn là cỡ giày 36.”
Anh ta nói dứt lời, Chu Ngao lại càng sợ, ngay cả Hoàng Y cũng đi tới bên cạnh Âu Kiệt, ôm chặt lấy cánh tay Âu Kiệt.
Sở Ngữ Hâm dời tầm mắt, do dự một lát, nàng đang định giơ tay lên xem giờ thì lại nghĩ đến thiết bị liên lạc và đồng hồ đều để trên xe, chỉ đành bỏ tay xuống, tự ước lượng thời gian. Vừa đi về phía trước, nàng vừa nói: “Chúng ta xuống xe lúc 10 giờ, mất thời gian ở bên ngoài một lúc, chắc bây giờ cũng đã gần 11 giờ rồi, nếu còn lâu la thêm nữa, có thể chúng ta sẽ không hoàn thành nhiệm vụ và ra ngoài trước khi trời tối.”
Tô Nhan gật đầu, nói tiếp: “Biệt thự này có diện tích khoảng 1.000 mét vuông. Nhìn từ bên ngoài, hẳn là nhà chính có ba tầng, cộng thêm gác mái và tầng hầm, số lượng phòng không tới một trăm nhưng cũng phải bảy mươi tám mươi. Vì vậy lúc này, chúng ta đã ứng với câu nói đó.” Cô bước chân trái ra trước, giơ tay: “Con đường còn dài và khó khăn.”.”
Ý chí sục sôi của cô lập tức bị dập tắt khi ánh mắt chạm phải hành lang tối tăm, cô không ngừng tự an ủi mình: Tô Nhan, không được sợ, chẳng phải chỉ là hơi tối thôi sao, ở đây có nhiều người thế cơ mà.
Chu Ngao nghe cô nói năng hùng hồn như vậy, mới tò mò hỏi: “Tô Nhan, chị xem trước bản thiết kế xây dựng à?”
Sở Ngữ Hâm dừng lại, trả lời thay Tô Nhan: “Cậu ấy học chuyên ngành kiến trúc.”
Bình thường có rất ít người không phải nghệ sĩ đến tham gia những chương trình thế này, sự xuất hiện của Tô Nhan ở đây đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng. Tạm thời không quan tâm xem lời nói của Chu Ngao có phải cố ý hay không, nhưng nếu không giải thích kịp thời, rất có thể sẽ để lại ấn tượng xấu cho cư dân mạng, sau này Tô Nhan chỉ cần nói chuyện hơi tùy tiện cũng sẽ khiến cư dân mạng có thành kiến và khuếch đại chúng, vậy Tô Nhan có thể sẽ phải đối mặt với sự nghi ngờ trên toàn mạng.
Cư dân mạng rất có thần thông quảng đại, không thể đảm bảo được họ sẽ không phát hiện ra Tô Nhan là người thừa kế của Hâm Trạch, nếu như vậy thì Hâm Trạch sẽ khó tránh khỏi bị ảnh hưởng, mà Tô Nhan cũng sẽ khó tránh khỏi bị chỉ trích.
Tô Nhan hơi mở miệng, ánh mắt nhìn Sở Ngữ Hâm cũng trở nên phức tạp hơn.
Hóa ra nàng nhớ tất cả những gì cô từng nói.
Vậy thì sao chứ? Nàng vẫn không thích mình, trong lòng nàng chỉ có mối tình khó quên đó.
Chu Ngao như bỗng chốc hiểu ra mà gật đầu, quay đầu khen ngợi Tô Nhan.
“Hai người thân lắm à? Đến cả cô ấy học chuyên ngành gì mà cô cũng biết.” Nghĩ đến điều gì đó, Hoàng Y che miệng: “Tôi nghe người trong giới nói là cô học Đại Học Sư Phạm, ban đầu cô rút khỏi giới là muốn sống một cuộc sống bình thường, nhưng mới chưa đầy ba năm, sao cô lại quay lại rồi?” Cô ta hỏi liên tiếp mấy câu, mọi người cũng bất giác đổ dồn ánh mắt về phía Sở Ngữ Hâm, cả Tô Nhan cũng không ngoại lệ.
Trước đó Tô Nhan có từng hỏi Sở Ngữ Hâm, nhưng Sở Ngữ Hâm lại không nói cho cô, sau này cô mới biết mỗi ngày bà ngoại nàng cần tới hàng chục ngàn tệ để chữa bệnh, trong đầu cô mơ hồ có suy đoán.
Đang lúc cô định trả lời thì giọng nói của Sở Ngữ Hâm đã vang lên.
“Tôi cần tiền.”
Sở Ngữ Hâm nói rất thản nhiên, dù nàng không nói, không có nghĩa là sẽ không bị người ta đào ra.
Nàng bước vào giới giải trí từ năm 14 tuổi, mấy năm đầu catse khá thấp, cũng nhận ít việc nên không kiếm được nhiều. Về sau, khán giả và đạo diễn đều công nhận kỹ năng diễn xuất của nàng, ngày càng có nhiều người đến với nàng mời đóng phim và quảng cáo, nàng mới kiếm được nhiều tiền hơn.
Nàng đã quyên góp một nửa số tiền đó, chỉ giữ lại một nửa.
Năm nàng rút khỏi giới giải trí, bệnh tình của bà ngoại ngày càng nặng lên, vì để an tâm chăm sóc bà ngoại, nàng quyết định rời khỏi làng giải trí. Sau này bệnh tình của bà ngoại cứ tái đi tái lại, cách đây không lâu lại chuyển biến nghiêm trọng, bác sĩ đã khuyên nàng từ bỏ không chỉ một lần, ngay cả bà ngoại cũng khuyên nàng từ bỏ, nhưng làm sao nàng có thể từ bỏ được? Nàng muốn bà ngoại ở lại với mình lâu thêm một chút, không muốn bà bỏ mình mà đi.
Thấy số dư trong tài khoản ngân hàng ngày càng ít đi, lại phải đối mặt với chi phí điều trị cao ngất ngưởng, nàng không còn cách nào khác là phải quay trở lại.
Tuy nhiên, khi rút khỏi giới thì là đang lúc tên tuổi nàng đang lên, Bác Vũ không muốn để nàng đi, nên nàng mới dùng một số thủ đoạn để khiến Bác Vũ buông tay, điều này đã làm mất lòng Bác Vũ, con đường trở lại của nàng cũng sẽ không được suôn sẻ.
Hoàng Y bắt lấy cơ hội: “Cô nói vậy, người không biết sẽ cho rằng tiền trong giới giải trí này của chúng ta rất dễ kiếm.”
Sở Ngữ Hâm quay đầu lại nhìn Hoàng Y: “So với những công việc khác thì đúng là mức lương cao hơn nhiều. Còn việc kiếm tiền có thực sự dễ dàng hay không, còn phải xem cô kiếm thế nào.” Nói xong, nàng tiếp tục tiến về phía trước.
Trong phòng livestream.
[Hỏi xem còn ai có thể thẳng thắn như Hâm Hâm nhà tôi không? Không giống như một số người cứ khăng khăng lấy niềm đam mê diễn xuất của mình làm chiêu trò, nếu thực sự thích nó đến vậy thì tại sao lại rút lui giữa chừng?]
[Tôi bảo rồi mà, Sở Ngữ Hâm với Tô Nhan chắc chắn có gì đó, hiện giờ đã được xác nhận.]
[Đây là “Trốn thoát khỏi mật thất” hay là buổi biểu diễn của người nào đó vậy?]
[Trước đây tôi từng nhìn thấy Sở Ngữ Hâm ở bệnh viện tỉnh còn nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi. Sau đó khi đi thăm bệnh tôi lại gặp lại cô ấy. Về sau nghe ngóng mới biết mấy năm sau khi rút khỏi giới, gần như ngày nào Sở Ngữ Hâm cũng ở trong bệnh viện, đích thân chăm sóc bà ngoại mình.]
[Tôi có phải là người duy nhất chú ý đến dấu chân kia là của ai không?]
[Trực giác nói cho tôi biết phía trước sẽ có rất nhiều cảnh đặc sắc đấy.]
…
Tại hiện trường.
Sở Ngữ Hâm đi theo Trương Hải Châu, thấy Tô Nhan không theo kịp mới dừng chân lại, đợi Tô Nhan đang lê bước phía sau.
Thấy Tô Nhan đến gần mình, nàng lên tiếng: “Cậu sợ.”
Bị xát muối vào vết thương, Tô Nhan lập tức phủ nhận: “Ai sợ? Còn lâu mình mới sợ.”
Để chứng tỏ bản thân, cô nhanh chóng tăng tốc, đuổi kịp người phía trước.
Khi rơi vào bóng tối và nhìn thấy thứ gì đó, nỗi sợ hãi và hoảng loạn lập tức bao phủ lấy cô, cô chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mình bằng ca hát: “Cừu Vui Vẻ, Cừu Xinh Đẹp, Cừu Lười Biếng, Cừu Sôi Nổi…”
Nghe vậy, người phía trước phì cười.
Trương Hải Châu hỏi: “Tô Nhan, cô là trẻ lên ba à?”
Tô Nhan không có trả lời anh ta, chỉ khó khăn nhích từng bước chân, câu hát trong miệng vẫn không ngừng: “Đừng thấy tôi chỉ là một chú cừu, trí thông minh của bé cừu khó mà tưởng tượng được…”
Sở Ngữ Hâm nhịn cười, ngập ngừng đưa tay đi về phía trước, tay nàng vừa chạm vào tay Tô Nhan thì đã bị nắm lấy. Sau đó, bàn tay phải bị nắm lấy của nàng như nặng hơn, người vốn ở trước mặt nàng cũng nhích đến bên cạnh nàng, có thể cảm nhận rõ ràng đôi tay Tô Nhan đang run rẩy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cảnh tượng này chợt kéo nàng trở về mười mấy năm trước, đêm đó cũng tối tăm như lúc này vậy, nàng và Tô Nhan bị nhốt trong một cái lồng sắt, tay nàng cũng bị Tô Nhan nắm như thế này.
Tô Nhan nói: “Đừng sợ, sẽ có người đến cứu chúng ta mà.”
Cái đêm mà họ trốn đi trời cũng rất tối, cũng không thấy Tô Nhan sợ tối.
Vậy nên Tô Nhan sợ tối là vì chuyện đó ư?
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm tự trách và hối hận, nếu không vì nàng, Tô Nhan cũng sẽ không…
Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ
Chương 5
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương