Sau Khi Bị Mối Tình Đầu Từ Hôn
Chương 39
Từ Thanh Đào không ngờ rằng, cô đã ra mắt Weibo dựa vào giá trị nhan sắc nho nhỏ của mình. Tắm rửa xong xuôi, lúc đắp mặt nạ, trong đầu cô còn nghĩ nên đưa đồng hồ cho Trần Thời Dữ như thế nào, thế mà Tạ Sênh bỗng gửi đường link Weibo cho cô. Tạ Sênh: [Đường link Weibo: Có ai biết Weibo của chị gái ngoài giới trong “Bạn thật tỏa sáng” này là gì không, trời ạ đẹp lấp lánh luôn…] Tạ Sênh: [Mau nhìn tin Weibo này đi, bảo bối cậu đến nổi tiếng rồi á (nâng mặt)] Nhìn thấy bốn chữ “Bạn thật tỏa sáng”, lòng Từ Thanh Đào bỗng dâng lên một dự cảm mơ hồ. Khi cô nhấn mở ra xem, nội dung Weibo này là mấy tấm ảnh chụp mặt mộc của cô khi cô đang làm việc, bên cạnh cô khi ấy còn có camera. Từ góc độ mà nói, hẳn là được chụp từ cửa sổ của toà cao ốc đối diện. Dường như blogger là tay săn ảnh… cũng là nghề chuyên theo dõi những ngôi sao. Từ Thanh Đào nhớ, khoảng thời gian này đang quay “Bạn thật tỏa sáng”, đúng là dưới lầu có rất nhiều chị em đứng đó cầm camera. Cô bị chụp cũng không có gì là lạ, nhưng, dù sao thì cô cũng chỉ là một người bình thường, không ngờ lại bị người ta đưa lên. Tin nhắn của Tạ Sênh lại tới: [Đã bảy nghìn lượt chia sẻ, cưng nổi tiếng rồi đó cưng à] Tạ Sênh: [Cao quá đi, sắp không với tới cậu nổi nữa rồi. jpg] Từ Thanh Đào ấn mở lượt chia sẻ để xem, quả thực là quá nhiều. Góc chụp quá hoàn mỹ, ảnh được chụp từ cao ốc đối diện, vị trí của Từ Thanh Đào bị ảnh hưởng bởi ánh sáng, vừa hay khi ấy có một tia sáng nhè nhẹ “hạ mình” ngay trước bàn làm việc của cô, ngày đó cô mặc vào một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi rủ xuống, vì mái tóc vừa được gội nên xoã tung và rũ xuống về phía sau, cô hơi cúi đầu xuống, vài lọn tóc còn rơi xuống trước ngực. Ánh sáng lúc chín giờ khẽ lướt qua và để lại một quầng sáng quanh cô. Như thể là cô đang phát sáng giữa ban ngày. Người chia sẻ tại “thét” lên: “Tổ chương trình tìm chị gái ngoài giới này ở đâu thế??” “Cứu mạng, đẹp đến mức phát sáng luôn mới ghê, giá trị nhan sắc cao ngút ngàn thế này, chắc cô ấy không sợ bị dìm đâu nhỉ??” “Trong vòng ba giây, tôi muốn biết toàn bộ thông tin cá nhân của cô gái này. jpg” “2333 [*] chỉ có một mình tôi cảm thấy dung mạo của cô ấy hơi hơi giống Đào Nhược à, đặc biệt là cặp mắt hồ ly kia ~” [*] 2333 là cười điên cuồng, cười to và cười phá lên. Bình luận hot còn có đường link: @ Nguyên khí Tiểu Đào, Weibo của chị gái ngoài giới giải trí đây này, nếu có hứng thú thì có thể vào tài khoản chính thức của “Đệ nhất Kinh tế và Tài chính”, chị ấy sẽ xuất hiện ~” Nhìn thấy bình luận này, Từ Thanh Đào vô ý nhấn mở Weibo của mình. Quả nhiên, bởi vì tấm ảnh ra mắt này mà Weibo của cô đã thu hút hàng nghìn người hâm mộ. Nhiều cư dân mạng đã bất ngờ vào “check in” dưới phần bình luận của bài viết mới nhất mà cô đăng tải. Thậm chí họ còn lục lại một số cuộc phỏng vấn và bản báo cáo trước đây của cô trên tài khoản chính thức của China Business News. Không thể không thừa nhận rằng, cư dân mạng hiện nay có sức chiến đấu rất mạnh mẽ. Cứ thế, Từ Thanh Đào chỉ mới bỏ ra vài phút trên Weibo, mà họ đã tìm lại được đoạn băng ghi hình của cô tại hội nghị thượng đỉnh tài chính. Là lúc cô phỏng vấn Trần Thời Dữ vào lần lần đầu tiên anh về nước. Hồi ấy Trần Thời Dữ lên hot search cũng vì lên trang bìa tạp chí. Mặc dù hot search bị gỡ xuống rất nhanh, nhưng vẫn có kha khá cư dân mạng tinh mắt nhìn ra. Đều là người của giới tài chính, cũng đều nổi tiếng vì nhan sắc của mình. Trong chốc lát, một số cư dân mạng đã tải ảnh chụp từ website chính thức của hội nghị thượng đỉnh tài chính xuống, và ảnh chụp màn hình chỉ còn sót lại phần phỏng vấn của Từ Thanh Đào với Trần Thời Dữ, sau đó họ đăng lên Weibo. “Người đẹp nổi tiếng trong giới tài chính không hề lừa tôi (đậu nành tạm biệt)” Độ hot của bình luận Weibo này không cao như bình luận trước. Có lẽ vì vừa rồi Từ Thanh Đào đã nhìn thấy bài đăng Weibo liên quan đến việc cô đã nổi tiếng, cho nên Weibo đẩy tin này đến cho cô dưới dạng đường link. Dù vậy thì cũng có mấy trăm lượt bình luận. “Dbq [*] chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi ư?” [*] Dbq là 对不起 (duìbùqǐ), nghĩa là xin lỗi. “Thiết lập phóng viên tài chính xinh đẹp x ông lớn giới tư bản, có câu chuyện nào hợp ý tôi hơn nữa đâu?” “Internet “cùi bắp” này, sao tôi chỉ mới nhìn ảnh chụp thôi mà đã thấy ngọt lịm rồi hả?” “Mỹ nhân x tổng tài, tôi nói có thể là có thể!!” “Hu hu hu đáng tiếc quá, hình như Trần Thời Dữ đã kết hôn rồi, các chị em bớt bớt lại chút đi…” Từ Thanh Đào yên lặng lướt qua bình luận này, lặng lẽ like những bình luận cảm thấy họ xứng đôi. Sau đó lưu lại mấy tấm ảnh đã được đánh dấu vào điện thoại. Nói ra thì, từ lúc kết hôn đến nay, ngoại trừ ngày lĩnh giấy kết hôn có chụp chung một tấm hình ra… Thì cô và Trần Thời Dữ chẳng có một tâm ảnh chụp chung nào. Phục luôn rồi. Đây là hôn nhân hờ kiểu gì vậy T.T Weibo của Từ Thanh Đào có fan hâm mộ theo dõi cô. Cô like nên họ cũng biết. Bị cư dân mạng bắt tại trận: “Ồ? Chị gái này cũng nghĩ chị ấy và tổng giám đốc Trần rất xứng đôi ư (đầu chó)” “Tôi mặc kệ, bỏ bốn lên năm, thế này là chị ấy đã công nhận rồi” “Chị em đẩy thuyền vừa vừa phải phải thôi! Trước đấy cô ấy từng đăng trên Weibo nói mình đã kết hôn mà ~” Chỉ là, Từ Thanh Đào không thấy bình luận này. Không biết cô đã nghĩ tới điều gì nữa, cô chia sẻ đường link Weibo cho Trần Thời Dữ. Bấy giờ, lượt chia sẻ đã lên đến mười nghìn. Kèm theo meme âm thầm quan sát của Từ Thanh Đào: [Tôi nổi tiếng rồi] [Hơn mười nghìn lượt chia sẻ luôn] [Đã là sao nữ mà anh không thể với tới nổi rồi. jpg] Trần Thời Dữ gập máy tính lại, anh nhấn mở ứng dụng WeChat rồi nhìn vào đó. Đường link Weibo dẫn tới tấm ảnh chụp theo bố cục 1/3 [*], đẹp đến nỗi mỗi sợi tóc cũng đang phát sáng, ánh mắt anh ngưng đọng lại trong giây lát, sau đó anh lưu tấm ảnh bố cục 1/3 đó xuống. [*] 1/3 còn được biết đến là quy tắc điểm vàng. Bức ảnh của bạn sẽ được chia làm 9 ô hình chữ nhật bằng nhau, 3 phần dọc ngang. Bạn sẽ thấy 4 điểm giao nhau ở chính giữa trong bức ảnh là phần quan trọng nhất. Từ Thanh Đào đợi rất lâu mà không thấy anh hồi âm. Đang định quấy rối anh trên WeChat. Thì khung trò chuyện hiện lên dòng chữ “đang soạn tin”. Một lát sau, tin nhắn tới. [Nên?] [Đã mười hai giờ đêm mà ngôi sao nữ chưa ngủ, đã thế còn gửi tin nhắn cho tôi] Đối phương điềm nhiên như không mà nhắn rằng: [Định ngủ với fan sao?] Chợt nhớ tới tài khoản phụ của Trần Thời Dữ cũng có theo dõi cô, miễn cưỡng cũng có thể xem anh là “fan hâm mộ” của cô. Nhưng mi tâm của cô giật nảy hết cả lên, cảm giác mặt cứ nóng ran, hung hăng tắt WeChat đi: Ai muốn ngủ với fan cơ chứ?! … Việc nhan sắc của Từ Thanh Đào nổi tiếng đã lan truyền khắp công ty với tốc độ cực cao. Nhưng khúc nhạc dạo ngắn ngủi này cũng không làm ảnh hưởng gì đến việc quay “Bạn thật tỏa sáng”, chỉ là, lúc chương trình được quay, Từ Thanh Đào không quan tâm đến nó quá nhiều. Giữa thời gian nghỉ trưa, cô ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm cùng với Nghiêm Linh, không biết sao mà trong đầu cô cứ hiện lên câu nói mà tối qua Trần Thời Dữ đã nói với cô. … Cái gì gọi là “ngủ với fan” cơ chứ!! Thời Tiểu Dữ à, anh không nên học lỏm ngôn ngữ mạng rồi áp dụng linh tinh, được không vậy hả? Hơn nữa, không chỉ có mỗi lần này, câu “làm tôi” trước kia anh nói cũng vậy. Anh thường hay nói ra những câu đùa thế này, nó khiến Từ Thanh Đào ngại ngùng không thôi, và sau đó, cô chẳng thể phân biệt được liệu đó có phải là đùa hay không. Nhịn mãi không được, Từ Thanh Đào quyết giãi bày tâm sự. “Chị Linh, chuyện là, em có một người bạn.” Vừa nói xong thì Nghiêm Linh nhìn cô bằng ánh mắt “đầy diệu kỳ”. Trên mặt chị ấy như đang viết rằng, “Người bạn này là em à?”. Mặt Từ Thanh Đào không biến sắc: “Chuyện là, người đàn ông mà cô ấy có thiện cảm thường hay pha trò hài hước cùng cô ấy, chị cảm thấy họ có ý gì?” Nghiêm Linh do dự một lát, nghĩ thầm, bên cạnh Từ Thanh Đào mà cũng có một người đàn ông như vậy ư? Nhưng, chị ấy còn chưa kịp mở miệng mà đã nghe thấy Đào Nhược bên cạnh xen vào một câu, camera đã tắt đi rồi, cách cô ta nói chuyện cũng kỳ kỳ lạ lạ: “Không phải hàn huyên với cô thì là gì?” Đào Nhược nói xong thì trợn tròn mắt rồi liếc nhìn một cái, nghĩ thầm, lá gan của Từ Thanh Đào cũng lớn đấy chứ, có chồng rồi mà còn dám kể chuyện mình đã tán gẫu với trai đi khắp muôn nơi, như thể là hận không thể viết lên mặt dòng chữ “tôi được bao nuôi”, không sợ bị lật xe hay sao ấy nhỉ. Từ Thanh Đào không chú ý tới nét mặt của cô ta, cô chỉ mải đắm chìm trong thế giới của mình. Hàn huyên à? Không đến mức đó đâu nhỉ, cô và Trần Thời Dữ đã là vợ chồng rồi, vậy nên nói họ hàn huyên với nhau thì cũng hơi kỳ lạ, đây không phải là vấn đề liên quan tới giới tính à? Đến khi cô hồi thần lại thì mới phát hiện ra “gai nhọn” trong lời nói của Đào Nhược. Nói thật thì cô có thể hiểu được phần nào nét ngông nghênh, lạnh lùng trong tính cách của các ngôi sao, nhưng cô cảm thấy Đào Nhược không đơn thuần chỉ là cao ngạo kiêu căng, dường như là cô ta cố ý nhắm vào cô vậy. Hai người lại chung một nhóm, Từ Thanh Đào có dự cảm rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này thì thế nào cô cũng sẽ cãi nhau một trận với cô ta. Chỉ là, cô không ngờ mâu thuẫn ấy lại đến nhanh đến vậy. Sau mấy ngày gió êm sóng lặng, cuối cùng thì lần “cao trào” đầu tiên cũng đã tới. Có nghĩa là, tất cả nghệ sĩ và ngôi sao phải làm một bài tiểu luận cho kỳ thực tập này, ngoài ra, họ phải làm một bản báo cáo tổng kết trong phòng họp lớn vào lúc hai giờ chiều. Sau một tuần học tập ngắn ngủi, các sinh viên không chuyên đã có thể thực hiện một bản phân tích tài chính xuất sắc. Nghệ sĩ hay ngôi sao thì lại khá giống nhau, kết quả họ đưa ra tuy không khiến người ta hoàn toàn hài lòng, nhưng cũng rất đáng chú ý, dù sao thì họ cũng có đội ngũ ekip hỗ trợ viết. Cho đến khi Đào Nhược lên bục báo cáo, cô ta liều lĩnh trang điểm thật xinh đẹp, đè bẹp tất cả nghệ sĩ nữ cùng thời với mình. Từ vẻ ngoài cho đến tạo hình đều toát ra dáng vẻ tinh anh, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rủ xuống, mang theo gọng kính trong suốt, báo cáo tổng kết công việc trong tuần qua của mình. Không thể không thừa nhận rằng, phần báo cáo tổng kết mà Đào Nhược chuẩn bị đã vượt ra khỏi dự liệu của tất cả mọi người. Ngay cả nhà sản xuất và đạo diễn cũng kinh ngạc không thôi, chẳng vì điều gì khác, mà là vì trong đó có một bản báo cáo nghiên cứu tài sản tài chính doanh nghiệp theo tiêu chuẩn mới, dù xét theo góc độ chuyên môn, đào sâu nội hàm hay đưa ra nhận xét chính xác, tất cả đều vượt quá khả năng của cô ta. Thậm chí là nó còn sắc bén hơn bản phân tích của một số sinh viên tốt nghiệp hàng đầu từ chuyên ngành tài chính của Vân Kinh. Đạo diễn tranh thủ thu lại tất cả nội dung bản báo cáo vừa rồi, không ngờ rằng, kịch bản phản kích vốn dành cho sinh viên phổ thông làm, mà cuối cùng lại rơi vào tay Đào Nhược. Chỉ là, khi camera vừa lia đến Đào Nhược – người vừa diễn thuyết xong, thì, trong phòng họp, Từ Thanh Đào bỗng đưa tay ra hiệu. Thế là camera số bốn chuyển sang hướng Từ Thanh Đào, rõ ràng là cô đang tranh giành hào quang nhân vật chính, hành vi này của cô khiến Đào Nhược cười lạnh một tiếng. Nhưng, một giây sau, sắc mặt Từ Thanh Đào của còn lạnh hơn cô ta, mở miệng nói: “Làm phiền tạm dừng quay một chút có được không.” Mọi người sững sờ. Tạm dừng? Đạo diễn lặng lẽ cầu nguyện. Tạm dừng là việc không thể, với thái độ khó chịu ra mặt này, cô đây đang muốn gây sự – vừa hay tạo ra tiết mục đột phá cho chúng tôi ư?! Bấy giờ Từ Thanh Đào tiếp tục nói rằng: “Đào Nhược, nội dung bản báo cáo này là do cô viết à?” Câu nói này tựa như tiếng sấm vậy, khiến cả phòng họp nổ tung. Khi Đào Nhược nghe xong, đầu tiên là thấy lòng mình hoảng hốt. Quả thật là cô ta không hề viết bản báo cáo này, mà là ekip tìm người viết giúp cho cô ta. Nhưng, trong số mấy ngôi sao tham gia, nào có ai tự viết ra được một bản báo cáo tốt đến thế đâu, chẳng phải họ đều dùng tiền mua cả à, không đến mức bị xem là đạo văn đâu nhỉ? Chỉ là, khi bị Từ Thanh Đào nói kiểu đó, đúng là cô ta thấy hơi hoài nghi. Vội vã nghiêng người hỏi thăm trợ lý: “Các cô lấy bản báo cáo này từ đâu ra vậy?” Trợ lý vò đầu: “Chị Đào, tìm người viết đó, chị yên tâm đi, người kia thường xuyên hỗ trợ viết báo cáo, đáng tin cậy lắm chị.” Lại nói, nghệ sĩ trong trường quay này đều dựa vào ekip mà tìm người ngoài giới hỗ trợ viết, những con cá lọt lưới chín năm giáo dục bắt buộc như bọn họ, thì sao có thể viết ra một bản báo cáo đặc sắc tuyệt vời cơ chứ, chúng ta hãy làm rõ điều đó trước đi. Cô trợ lý nói thế thì Đào Nhược mới thấy yên lòng. Ekip luôn làm việc rất cẩn thận, một giọt nước cũng không thể lọt, cô ta chẳng cần lo sẽ bị Từ Thanh Đào phát hiện. Lại nói, dù cô ta có sao chép một chút thì đã sao, phát biểu trên tập san tài chính mỗi năm nhiều vô số kể, cô ta không tin là cô có thể tìm ra. “Đương nhiên là do tôi viết.” Nói rồi, cô ta hơi ngừng lại: “Từ Thanh Đào, tôi biết cô vẫn luôn có thành kiến với tôi, nhưng cô cũng không nên chất vấn báo cáo của tôi là giả.” “Giả cơ á?” Suýt thì Từ Thanh Đào đã bật cười: “Cô đang đạo văn đó, cô có biết không hả?!” Cô vừa nói xong câu nói ấy, toàn thể mọi người ồ lên đầy kinh ngạc. Dù nghệ sĩ làm giả báo cáo thì cũng sẽ tìm chuyên gia trong giới tài chính hỗ trợ sáng tác một phần, hoặc sáng tạo hoàn toàn. Hơn nữa, sao chép báo cáo luận văn không phải là việc nhỏ. Có một khoảng thời gian trước đây, giới giải trí từng náo động không thôi, bởi tin tức một nghệ sĩ làm giả bài báo cáo luận văn thi đậu đại học Vân Kinh, nó vắt kiệt một vị trí mà những sinh viên bình thường đã làm việc chăm chỉ để giành lấy. Không chỉ có vậy, sau khi sự việc này bị lộ ra ngoài ánh sáng, nó đã thu hút sự chú ý của ngành giáo dục, chỉ trong một thời gian ngắn mà “cơn bão” kiểm tra luận văn đã đổ bộ khắp cõi. Hai mươi phần trăm ban đầu đã bị giảm xuống còn năm phần trăm, dẫn đến việc các sinh viên đại học viết luận văn tốt nghiệp năm đó phải kêu trời than đất. Từ Thanh Đào cũng bị tổn hại nặng nề. Tỷ lệ xem xét luận văn của Đại học Vân Kinh đúng là táng tận lương tâm, không có vương pháp. Ngay cả tên của tỉnh mà cũng khắc nghiệt đến mức bị coi là đạo văn. Cô đã phải sửa lại một trong những bài luận văn của mình trong vòng một tháng trước khi thông qua thẩm tra. Cũng vì nguyên nhân này mà cư dân mạng vô cùng mẫn cảm với việc làm giả luận văn và sự kiện đạo văn. Thấy sự việc đã đi xa đến mức này, Đào Nhược cũng quyết tâm không để mình bị rơi vào yếu. Nếu cô ta chột dạ, há chẳng phải là cô ta đang thừa nhận mình đã làm giả hay sao? Giằng co mãi không xong, Đào Nhược muốn dứt khoát không nể nang gì cả. Nhưng nhớ tới xế chiều hôm đó Từ Thanh Đào đã ngồi lên một chiếc xe sang trọng, nội tâm cô ta chợt thấy do dự. Mấy ngày trước Từ Thanh Đào đã trở nên nổi tiếng trên Weibo dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để cô ta tức điên lên rồi, kết quả là, có bình luận nói cô cao ngạo giống Đào Nhược, đúng là đang giết người bằng danh tiếng mà. Nhưng, nghĩ kỹ thì, nếu không có ekip marketing, thì sao Từ Thanh Đào có thể nổi tiếng nhanh đến vậy được? Gần đây luôn nghĩ trăm phương nghìn kế chiếm sóng nhân vật chính nữa chứ, không phải đã có ông lớn chống lưng rồi à? Mấy năm gần đây, số phóng viên nổi tiếng không phải là ít, lâu lâu thì đài truyền hình chính phủ lại trưng ra mấy khuê nữ quốc dân. Mặc dù nói Từ Thanh Đào cho dù có ông lớn nâng đỡ, cũng không đụng độ trực tiếp hay cạnh tranh tài nguyên với nghệ sĩ là cô ta. Chỉ là, cô ta đã mắc kẹt nhiều năm như vậy rồi, vất vả lắm mới có chút “bọt nước” danh tiếng dựa vào một bộ web drama Mary Sue yếu đuối, có được một vị trí trong chương trình truyền hình hấp dẫn của công ty giải trí Đào Tử, đang chuẩn bị “mượn trận gió đông” này để “vươn lên” tuyến một, sao cô ta để yên cho Từ Thanh Đào giẫm lên vị trí của cô ta được cơ chứ?!?! Nhưng chưa biết chắc ông lớn sau lưng Từ Thanh Đào là ai, Đào Nhược vẫn cẩn thận không dám làm loạn. Lỡ là người cô ta không chọc vào được thì sao mà xử lý được. Suy nghĩ một chút, Đào Nhược cố nén cơn giận xuống, lạnh nhạt nói: “Nếu cô nói tôi sao chép thì cũng phải có chứng cứ. Hay là cô ỷ vào việc mình có người chống lưng, nên cứ ở đây mà gây khó dễ cho tôi?” Từ Thanh Đào Đừng không nghe thấy, chỉ nghe thấy câu “có người chống lưng”. … Ai cơ? Ai chống lưng cho cô? Chẳng lẽ là người kế thừa chủ nghĩa xã hội à:) Chỉ là, không đợi mâu thuẫn tiếp tục bộc phát, đạo diễn và tổng chủ biên đã đứng ra giảng hòa. Khi rời khỏi phòng họp, Nghiêm Linh rất kinh ngạc: “Sao em kích động vậy, chỉ nghĩ thôi cũng biết, mấy nghệ sĩ đó thì có thể viết ra được thứ gì, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là sao chép.” Dù gì thì Từ Thanh Đào bình thường cũng khá ôn hòa, nhưng tình huống vừa rồi là lần đầu tiên xảy ra – cũng là lần đầu tiên khiến người ta đỡ không nổi. Thật ra Từ Thanh Đào cũng chẳng muốn soi mói Đào Nhược mãi không tha. Chỉ là, bản báo cáo mà Đào Nhược sao chép là luận văn tốt nghiệp năm ngoái cô mới đăng trên tập san tài chính Trung Quốc. Cô đã chăm chỉ làm việc trong cả một, hai tháng và bị sao chép sạch sẽ, cô không tức mà được à:) Còn tưởng rằng hôm nay đen đủi vậy là đủ rồi, không ngờ là xui xẻo còn đang đợi ở phía sau. Buổi chiều, trước khi tan sở, cà phê pha nhanh trong phòng trà bị lấy đi hết, Từ Thanh Đào buồn ngủ vô cùng, cô đành phải đặt một ly Americano đá. Mười phút sau, cô ra hành lang chỗ rẽ đi lấy đồ đã đặt. Ngờ đâu, còn chưa tìm thấy tủ đựng đồ được giao tới, thì cô lại trông thấy một người quen. Không phải là ai khác, người này chính là Tống Gia Mộc – người cô đã không gặp cả một tháng nay. Vừa xuất hiện trước mặt anh ta, Từ Thanh Đào đã cảm nhận được tầm mắt anh ta đang rơi trên người mình. Bình thường thì anh ta là một người rất để ý đến hình tượng của mình, nhưng, từ quầng thâm mắt và vài tơ máu trong đôi mắt anh ta… Có thể thấy, trong một tháng này, anh ta cũng chẳng dễ dàng gì, ít nhất thì không hề ổn như những gì Từ Thanh Đào từng nghĩ. Thế thì đã sao? Bạn trai cũ sống càng thảm thì cô càng vui :D Với khuôn mặt không đổi sắc, cô mở tủ đựng đồ được giao tới, cầm cà phê rồi đi ngay. Tống Gia Mộc nhìn chằm chằm vào cô rất rất lâu, rồi anh ta ý thức được một điều, rằng, Từ Thanh Đào cố ý không thấy anh ta. Suốt cả tháng nay, mọi thứ cứ như là một đòn tra tấn vậy, nó khiến anh ta khó lòng mà chịu đựng được, vừa nghĩ tới chuyện Từ Thanh Đào đã kết hôn với người khác, anh ta bực bội đến nỗi nuốt không trôi cục tức này. Hôm đó, trong lễ đính hôn, mọi hành động của cô và Trần Thời Dữ tựa như một con dao cùn vậy, cứ từng chút, từng chút một mà cứa vào trái tim anh ta, khiến anh ta đau đến mức không thể không buông thể diện hơn hai mươi năm qua của mình xuống, quỷ thần xui khiến mà tìm đến công ty của cô. Ngay lúc Từ Thanh Đào sắp đi lướt qua anh ta, Tống Gia Mộc bỗng mở miệng mà nói: “Đào Đào, anh rất nhớ em.” Lại là câu nói này. Từ Thanh Đào nghe mà thấy hả dạ. Cô đang định mắng anh ta, rằng, ở đây vờ như mình thâm tình lắm làm gì, sao không về ôm lấy người tình ba năm Trinh Gia Di của anh đi. Nhưng, nghĩ lại thì, nếu cô mắng anh ta thì có khác nào cô chưa buông bỏ được anh ta đâu? Không để tâm cũng có nghĩa là không thù hằn gì. Thế là, sau một hồi trầm mặc thật lâu, Từ Thanh Đào mở miệng: “Tôi cảm ơn anh.” Đã nhớ tôi:) Vì không ngờ là Từ Thanh Đào sẽ trả lời như vậy, Tống Gia Mộc hơi sững sờ: “Anh không nói đùa, anh thật sự rất nhớ em.” “À.” Từ Thanh Đào khá là thờ ơ: “Tôi cũng thật sự cảm ơn anh.” … Bầu không khí giữa họ lại rơi vào khoảng không trầm mặc. Tống Gia Mộc tựa một dây cung bị kéo căng, sau cùng, khi được nhìn thấy cô, thì như thể là không khống chế được nữa, anh ta bèn nắm lấy cánh tay cô: “Đào Đào, khi nào em với anh ta ly hôn?” Hai chữ “ly hôn” như một cái cầu chì, cái cầu chì ấy châm ngòi vào giữa hai con người đang giả vờ bình tĩnh, Từ Thanh Đào chẳng thể duy trì sự tử tế ít ỏi còn lại của cô nữa. Mà, khi cánh tay mình bị Tống Gia Mộc bắt lấy, có một cảm giác ngột ngạt tràn về nơi cô từ khắp mọi hướng, cô như bị kéo ngược về những năm tháng dây dưa không dứt với Trình Gia Di, cho thấy cô chưa bao giờ bước ra khỏi vũng bùn này. Hất mạnh cạnh tay bỗng dưng bị bắt lấy, sức lực lớn đến nỗi khiến cơ thể cô hơi lung lay. “Soạt…” Một tiếng, Americano đá rơi ra, nước bắn ra tạo một tầng gợn sóng. Dường như Từ Thanh Đào đã nghe thấy điều gì đó cực kỳ buồn cười: “Ly hôn á?! Anh bị thần kinh rồi à? Hay là do tôi bị thần kinh vậy hả?! Tôi tìm một người đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, chung thủy hơn anh là để ly hôn ấy hả?!” “Từ Thanh Đào tôi chẳng thể hiểu nổi, cuối cùng là tôi đã làm gì sai, nếu tôi đã làm ra điều gì đó sai trái, thì cũng chưa đến mức phải gánh chịu sự trừng phạt lớn đến nhường này đâu mà?” Tống Gia Mộc giải thích: “Em tỉnh táo lại đi, được không hả. Lần này anh đến đây là để nói chuyện đàng hoàng với em, một tháng nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh cũng biết rằng, trong mối quan hệ này, những gì chúng ta bỏ ra là không hề giống nhau, trước đó anh đã làm rất nhiều chuyện khiến em không vui, anh cũng đã suy nghĩ lại rồi, anh biết anh trước kia là do anh sai, nhưng anh bây giờ anh bằng lòng thay đổi, thế còn không được hay sao?” Từ Thanh Đào cười lạnh một tiếng: “Ồ. Ngại quá đi, anh muốn thay đổi với ai thì thay đổi với người đó đi nhé, anh chẳng còn liên quan gì tới tôi nữa rồi.” Không liên quan? Lòng Tống Gia Mộc lại nhói đau thêm một chút, trước lời hoà giải của anh ta, không hiểu tại sao một cô gái từng theo đuổi mình nhiều năm đến vậy, mà khi nói không liên quan là không còn liên quan gì đến nhau nữa. Anh ta nói: “Em của trước kia sẽ hiểu cho anh.” Ồ, là vì trước kia cô bị mù, xin cảm ơn. Như thể là chợt nhớ ra điều gì đó. Khởi nguồn của mọi chuyện là ngày mà Trần Thời Dữ về nước. Tống Gia Mộc nhìn chòng chọc vào cô: “Em của trước kia chưa bao giờ như thế này.” Dẫu anh ta quay đầu lại bao nhiêu lần, thì cô sẽ mãi mãi đứng sau lưng chờ anh ta. Anh ta nghe được thanh âm của mình, như thể là đang tìm ra nguyên nhân – một nguyên nhân dù có chết thì anh ta cũng không muốn nhận: “Có phải là vì Trần Thời Dữ về nước không?” Ánh mắt Tống Gia Mộc trông hơi tàn độc, nắm cánh tay cô chặt đến nỗi như muốn bóp nát nó, tơ máu lóe lên trong ánh mắt: “Có phải là em vẫn chưa quên cậu ta hay không?” Lời nói này khiến Từ Thanh Đào sửng sốt trong chốc lát, cô nói: “Anh bị bệnh thật rồi! Anh muốn điên thì đừng có mà kéo tôi theo! Không liên quan gì đến anh nữa!” Lòng cô chộn rộn không thôi, cô vội vá né Tống Gia Mộc ra rồi đi về phía cổng lớn công ty. Tống Gia Mộc cất cao giọng lên, nghe rất hung ác, anh ta nói: “Đào Đào, nếu là vì hận anh nên em mới ở bên cậu ta, lỡ may cậu ta biết được, em nghĩ thử xem, với tính cách kiêu ngạo như vậy, cậu ta sẽ tha thứ cho em một lần nữa sao?” Gió khẽ thổi qua, Từ Thanh Đào che hai lỗ tai lại. Đi thẳng vào văn phòng, bấy giờ cô mới từ từ bình tĩnh lại. Để vào được công ty thì cần phải quẹt thẻ, Tống Gia Mộc không vào được, anh ta đứng đó hồi lâu rồi không cam lòng mà rời khỏi văn phòng của Đệ nhất Kinh tế và Tài chính. Không lâu sau sau khi anh ta rời đi, Đào Nhược đủng đỉnh đi ra khỏi nhà vệ sinh. Trong trận tranh cãi này, cô ta đã nghe được hơn một nửa, cũng biết dùng điện thoại để ghi âm lại nửa đoạn sau, xen lẫn với tiếng nước trong nhà vệ sinh thì chỉ nghe được lờ mờ mấy chữ “ly hôn”, “tình cảm”,… nhưng cũng chẳng khó đoán quan hệ giữa hai người. Đào Nhược không lạ gì với Tống Gia Mộc, nào có ai không biết mấy nhân vật nổi tiếng mới nổi trong giới tài chính đâu. Chỉ là, không ngờ rằng, ông lớn phía sau Từ Thanh Đào lại là anh ta!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương