Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 34: Nam Chính Truyện Tinh Tế Đến (Iii)



Nhân viên kiểm tra an ninh rất nhanh nhắn vào trong máy truyền tin, đang muốn truyền tin cho bộ An Ninh tối cao, nhưng ngay lúc này máy truyền tin bỗng phát ra tiếng "Tít" của dòng điện, màn hình trở nên đen kịt, dường như là đã bị hư hại chỗ nào đó.

Cậu ta hơi nhíu mày, thật ra cậu ta là đặc phái viên của bộ An Ninh tối cao, dạo gần đây nội bộ phái ra lượng lớn tinh nhuệ, chuyên phụ trách tìm kiếm tung tích của mục tiêu cấp một "Kỷ Ninh", mà máy truyền tin có thể liên lạc với nội bộ cấp cao ở chỗ này cũng chỉ có một mình cậu ta cầm, nếu dùng máy khác để truyền tin thì có thể sẽ có nguy cơ rò rỉ thông tin.

Máy truyền tin bị hư chỉ là sự trùng hợp thôi sao?

Trong đầu nhân viên kiểm tra chợt lóe lên suy nghĩ này, quyết định muốn rời khỏi phi thuyền ngay để sửa chữa máy truyền tin, phải dùng tốc độ nhanh nhất để báo cáo tình huống cho bộ An Ninh tối cao.

Nhưng ngay lúc này, nhân viên của phi thuyền bỗng nhiên đi đến, có hơi căng thẳng xin lỗi với kiểm tra viên, nói tín hiệu của phi thuyền bọn họ đột ngột bị hư, thiết bị điện tử không nhạy nữa, khoang cửa phi thuyền cũng không có cách nào mở ra, bọn họ đang gấp rút sửa chữa.

Cho nên máy truyền tin của cậu ta xảy ra gián đoạn là do điều này sao?

Nhân viên kiểm tra an ninh không khỏi nảy ra suy nghĩ này, cho dù cậu ta cảm thấy mọi chuyện có chút mâu thuẫn nhưng cảm giác này lại đột ngột mất biệt, khiến cậu ta không nghi ngờ nữa, khẽ gật đầu với nhân viên của phi thuyền, ý bảo mình sẽ đợi.

Nhân viên kiểm tra của Mạc Linh Đế quốc đột nhiên dừng bước, Kỷ Ninh thấy được, lập tức suy đoán nguyên nhân bọn họ dừng lại.

Chỗ ngồi của ba người Kỷ Ninh là ghế bốn chỗ, trừ bọn họ ra thì còn có một người trẻ tuổi xa lạ, ngồi đối diện với Kỷ Ninh, kế bên người đàn ông tóc đỏ. Lúc này, người trẻ tuổi bỗng mở miệng nói.

"Mấy tên nhân viên kiểm tra này đã liệt em vào mục tiêu, Ninh Ninh, có phải ở Mạc Linh Đế quốc em đã làm cái gì không hả?"

"......" Kỷ Ninh hơi kinh hoảng, là ngạc nhiên với nội dung lời nói của người này, cũng là vì cách thức nói chuyện cổ quái của hắn. Cậu ngẩn ra một giây rồi mới phản ứng lại, thử hỏi người trẻ tuổi, "...... Hoắc Vô Linh?"

"Ừm."

Lúc này người thanh niên đã bị Hoắc Vô Linh bám vào, hắn mỉm cười nói với Kỷ Ninh, "Em đã thấy qua năng lực của tôi rồi mà."

Nói rồi hắn liếc mắt nhìn qua Arques và người đàn ông đang lộ ra vẻ mặt kinh sợ, đưa ngón trỏ lên "Suỵt" một tiếng.

"Đừng kinh ngạc như vậy chứ, mặc dù tôi đã phong bế thính giác của hành khách xung quanh khiến họ không nghe được tiếng nói chuyện của chúng ta, nhưng mà nếu động tác quá lớn thì vẫn sẽ làm bọn họ chú ý tới."

Tuy hắn đã nói như vậy nhưng người đàn ông tóc đỏ vẫn không thể không chế được biểu cảm trên gương mặt mình—— Sao có thể kêu đừng kinh ngạc được chứ? Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nhìn thấy tình huống kinh hoàng như thế này, đây là hồn ma nhập vào người đó! Thật sự là ma nhập vào người đó!

"Anh có ý gì?" Arques chỉ hỏi như thế.

"Lúc nãy tôi cảm giác không đúng nên đi theo mấy tên nhân viên kiểm tra kia, nhìn thấy tên cầm đầu nói Ninh Ninh là mục tiêu cấp một, muốn báo cáo hành tung của em ấy cho hoàng đế Auzers của bọn chúng."

Hoắc Vô Linh đang điều khiển cơ thể của người khác, nói: "Tôi đã chặn tín hiệu của phi thuyền nên tin tức không thể truyền ra ngoài, cũng đóng cửa phi thuyền lại, bọn chúng phải ở chỗ này đợi phi thuyền sửa xong mới đi được."

"Sau đó tôi đã làm ảnh hưởng tinh thần của tên đó một chút, khiến cho hắn tưởng mọi chuyện đều là trùng hợp nhưng không thể duy trì thời gian quá lâu, trước lúc đó chúng ta phải tìm được cách giải quyết vấn đề."

Nói đến đây, hắn nghiêng đầu chống cằm nhìn về phía đám nhân viên kiểm tra an ninh.

"Nếu có thể giết chết bọn chúng thì đó là cách giải quyết nhẹ nhàng nhất, nhưng chúng ta còn ở trong địa phận của Mạc Linh Đế quốc, giết mấy người này thì nhất định sẽ rơi vào cảnh bị cả quốc gia đuổi bắt, cũng không dễ để thoát được."

"Với lại hình như bọn chúng có năng lực đặc biệt, tinh thần lực rất mạnh, dựa vào tình huống thương thế chưa lành của tôi thì vẫn có thể giết được bọn họ, nhưng không thể điều khiển tất cả đám bọn chúng, ừm, quả thật là có hơi khó giải quyết."

Phân tích đến đây, hắn lại nhìn về phía Kỷ Ninh, môi khẽ cong lên nở một nụ cười nhạt: "Em bị bọn chúng liệt vào mục tiêu điều tra đặc biệt, nếu tôi đoán không lầm thì là do người đàn ông ngồi xe lăn lúc trước đúng không?"

Kỷ Ninh bị hỏi đến á khẩu không biết trả lời sao, cứng ngắc gật đầu, nhạt nhẽo thừa nhận: "Ừ."

Người đàn ông ngồi xe lăn? Đó chẳng phải là hoàng đế Auzers của Mạc Linh Đế quốc à? Sao nghe giọng điệu của họ giống như đã từng gặp Auzers rồi vậy?

Người đàn ông tóc đỏ nghe vậy thì kinh hồn bạt vía, ban đầu gã nghĩ nếu bị Đế quốc Mạc Linh bắt thì cùng lắm là tội danh giả mạo thân phận thôi, trước đây bọn họ chừng từng giết công dân của Đế quốc thì không thể bị buộc tội danh khác được.

Nhưng bây giờ gã lại không chắc như vậy nữa—— Bởi vì ngoại trừ bọn họ ra thì hình như người cá nhỏ này đã từng làm một việc rất đáng sợ rồi.....

Anh liếm môi mình, cẩn thận xác nhận lại: "Ý của hai người là, người cá nhỏ bị Mạc Linh Đế quốc đặc biệt giám sát, bây giờ còn có nguy cơ phát hiện, tại sao lại vậy?"

"......" Kỷ Ninh yên lặng vài giây rồi mới mở lời, "Trước đây tôi..... Có chút qua lại với Auzers."

"Lại là nợ tình?"

Hoắc Vô Linh muốn cười nhưng không cười được, tuy là câu nghi vấn nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Vậy mà cậu ta lại đắc tội Quốc vương của Mạc Linh, hơn nữa còn là nợ phong lưu?!

Chẳng lẽ cậu ta chính là người tình nhỏ của Auzers, đá Auzers bỏ trốn theo người đàn ông khác?

Người đàn ông tóc đỏ thở không nổi, suýt nữa đã ngất đi, nếu là vậy thì thật sự rất đáng sợ, còn khủng bố hơn việc Hoắc Vô Linh nhập vào người khác gấp trăm ngàn lần.

Đó chính là Đế quốc siêu cấp có thể đếm trên đầu ngón tay trong vũ trụ, hơn nữa đối tượng đắc tội là Quân vương tôn kính nhất của bọn họ.....

Lại nói, rốt cuộc người cá nhỏ này lai lịch gì, thậm chí đến Auzers cũng xem thường không xem vào mắt, nói đá liền đá, đến cùng cậu ra muốn dạng đàn ông nào?

Tác phong bình tĩnh đó giờ của người đàn ông tóc đỏ bị suy nghĩ lung tung này dọa sợ.

Hoắc Vô Linh cong cong khóe môi, rõ ràng là tình huống vô cùng nghiêm túc mà hắn vẫn cứ bày ra dáng vẻ thản nhiên, kéo dài giọng điệu, nói: "Bây giờ nên làm gì đây? Xem ra chẳng thể được chết tử tế rồi. Thế thì——"

Hắn chợt nhìn về phía Arques, mỉm cười: "Bây giờ có một cách giải quyết, chính là cậu hãy giết hết người ở đây rồi ôm hết tội danh vào người, bị Mạc Linh Đế quốc truy nã, như vậy thì Ninh Ninh sẽ an toàn. Cậu thích em ấy như vậy thì chắc chắn sẽ làm như thế vì em ấy phải không?"

"Vậy thì tại sao không phải là anh bám đại lên người nào đó gánh tội thay, giết sạch người ở đây để chúng ta thoát khỏi khốn cảnh này?" Người đàn ông tóc đỏ lập tức tiếp lời.

"Tôi là người tốt, trên tay không thể dính máu được." Hoắc Vô Linh hờ hững nói.

Người đàn ông tóc đỏ không thể nhịn được nữa: "Người tốt? Người tốt mà có thể nghĩ ra cái cách ác độc như vậy hả?"

"Có làm hay không thì phải xem cậu ta có thích Ninh Ninh nhiều hay không." Hoắc Vô Linh chẳng thèm để ý, nói.

Arques trầm mặc chẳng nói lời nào, nhìn hắn một lúc rồi lại nghiêng đầu nhìn Kỷ Ninh, đôi môi mỏng khẽ mím lại muốn đứng lên, Kỷ Ninh hết hồn vội vàng đè mu bàn tay hắn lại, kéo hắn xuống: "Đừng đi."

"Cậu ta cam nguyện hy sinh vì em, tại sao lại muốn ngăn cản cậu ta?" Hoắc Vô Linh chống cằm, lười nhác nói: "Vừa có thể khiến cho em an toàn, cũng vừa có thể thành toàn tâm ý của cậu ta, vẹn cả đôi đường, là lựa chọn tốt nhất rồi."

Kỷ Ninh hung dữ trừng mắt liếc Hoắc Vô Linh, cái tên này đúng là rảnh rỗi đi gây chuyện mà, cậu dám khẳng định Hoắc Vô Linh chắc chắn còn có cách giải quyết khác, chỉ là hắn không nói thôi.

Việc đã đến nước này, Kỷ Ninh cũng nhịn không được mà thở dài, cậu không ngờ thế giới mạt thế lại dung hợp hoàn toàn với thế giới tinh tế, khoảng cách hai nơi này quá gần, gần đến mức nửa đường đi ngang qua Mạc Linh Đế quốc, khiến cậu không có cải trang gì cả.

Có điều dưới tình huống không có năng lực, muốn thay đổi bề ngoài là một chuyện cực kỳ khó khăn, bây giờ cậu chẳng có biện pháp với vẻ ngoài của mình, nhưng cái này cũng không có nghĩa là chuyện này không có cách giải quyết.

"Anh thả Herinos ra đi, hai người có thể cùng ảnh hưởng tinh thần của những người này, chắc chắn có thể sửa được ký ức của bọn họ."

Kỷ Ninh vô cảm nhìn Hoắc Vô Linh, cậu tin chắc Hoắc Vô Linh biết được năng lực của Herinos, cũng tin Hoắc Vô Linh không phải không nghĩ đến, chỉ là cái tên này chẳng muốn làm vậy mà thôi.

Quả nhiên, Hoắc Vô Linh không hề tỏ ra bất ngờ chút nào, ngược lại còn nở nụ cười: "Nhưng nếu tôi không muốn thì sao?"

"Vậy thì tôi cũng không phải không có cách." Kỷ Ninh từ tốn nói, "Cùng lắm thì tôi tự sát."

——Dù sao thì tôi vẫn còn cơ thể khác, anh cũng không phải chưa từng nhìn thấy, mà cơ thể này của tôi chết thì anh cũng sẽ tiêu tán.

Cậu không nói hết nửa câu sau nhưng quả thực là ngầm có ý này. Cơ mà cậu cũng chỉ nói miệng vậy thôi, nếu phải làm như vậy thật thì cậu vẫn không thể làm được, cậu không thể nhìn Hoắc Vô Linh chết.

Arques không biết ẩn ý của cậu, nghe vậy thì con ngươi màu bạc trợn tròn, lộ ra vẻ nôn nóng lại muốn đứng lên, Kỷ Ninh lại gắt gao đè hắn lại, nói với hắn cái này chỉ là nói đùa thôi.

"Em vẫn luôn lạnh lùng với tôi như vậy."

Hoắc Vô Linh mỉm cười, cũng biết Kỷ Ninh không nói nghiêm túc, chỉ là muốn cho hắn thấy quyết tâm của cậu. Hắn buông tay xuống, cuối cùng vẫn đáp ứng với Kỷ Ninh: "Vậy thì như em mong muốn."

Vừa dứt lời, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái lọ trong suốt, bên trong lọ nhốt một con dơi nhỏ, cánh đang khép lại, dường như đang rơi vào giấc ngủ say.

Hắn mở nắp lọ ra, con dơi nhỏ bên trong chậm rãi tỉnh lại, mở đôi mắt đen ngập nước ra, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Kỷ Ninh, đôi cánh lập tức run lên, chui ra từ miệng chai, loạng choạng nhào vào trong lòng Kỷ Ninh.

Mặc dù dơi nhỏ không thể nói chuyện nhưng thông qua mối liên hệ của Huyết khế, Kỷ Ninh vẫn có thể cảm nhận được nội tâm vui sướng của hắn.

Dơi nhỏ chỉ lớn bằng nửa bàn tay, đặc biệt có thể cho vào túi, Kỷ Ninh thấy hắn tỉnh lại, trong lòng rất vui vẻ, không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu xù xù của hắn.

"Tôi nói, không cần ôn chuyện đâu, nếu không thì tôi nhốt hắn lại đấy."

Hoắc Vô Linh híp đôi mắt đen láy lại, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn về Herinos ở trạng thái dơi, mà Herinos nhìn thấy gương mặt xa lạ thì tựa như lập tức nhận ra Hoắc Vô Linh đang ở bên trong cơ thể này, cũng đột nhiên thay đổi thái độ, vừa lạnh lẽo lại căm thù, bắt đầu tích tụ sức mạnh bên trong cơ thể lại.

"Bây giờ kẻ địch của ngươi không phải là ta."

Nhìn thấy Herinos, nụ cười quen thuộc của Hoắc Vô Linh cũng biến mất, hiển nhiên ngày đó đánh nhau đến lưỡng bại câu thương ở trong biệt thự của Kỷ Ninh khiến cảm xúc của hai người chẳng thể nào tốt được.

Nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, Hoắc Vô Linh liếc mắt nhìn Herinos rồi chỉ về phía nhân viên an ninh, nói tiếp: "Bây giờ cần ngươi ra tay, chúng ta hợp tác xóa sạch ký ức của đám người đó."

Dơi nhỏ trực tiếp xoay người bơ đi Hoắc Vô Linh, Kỷ Ninh vội vàng giải thích tình huống hiện tại với Herinos, cũng khẩn cầu sự giúp đỡ của Herinos.

Kỷ Ninh biết, nếu dựa theo tình hình đang phát triển trước mắt thì nhất định cậu sẽ làm bại lộ việc mình không bị mất trí nhớ ở trước mặt Herinos, nhưng bây giờ cậu quản được nhiều đến vậy, bất luận như thế nào thì điều cậu không mong muốn nhất chính là bị Auzers bắt về.

"......"

Dơi nhỏ nghe được lời cậu nói, cánh rũ xuống, trầm mặc một lúc lâu, nhưng cuối cùng hắn cũng không phát ra tiếng nào, chỉ vỗ nhẹ đôi cánh dơi màu đen, loạng choạng bay về phía mấy tên nhân viên an ninh, Hoắc Vô Linh cũng giải trừ trạng thái bám lên người khác, biến thành bóng ma vô hình, lặng lẽ đi theo.

Chẳng lâu sau, nhân viên an ninh còn đang nghiên cứu máy truyền tin lập tức thay đổi vẻ mặt đăm chiêu ban đầu, quay người tuyên bố với đội vệ binh và những nhân viên khác ở đằng sau rút, đã kết thúc kiểm tra.

Đối diện với tình huống có hơi bất thường này, những người khác không hề tỏ vẻ hoài nghi, bao gồm cả hành khách cũng không một ai cảm thấy không ổn, suy nghĩ của mọi người đều đã bị khống chế, sau khi cửa khoang đã sửa xong, tất cả nhân viên an ninh đi xuống phi thuyền.

Hoắc Vô Linh còn phái mấy tên quỷ hồn xuống, đi theo sau đám nhân viên an ninh, xác nhận bọn họ đã hoàn toàn bị tẩy não, rốt cuộc Kỷ Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, đã yên tâm hơn.

Sau này không thể sơ xuất nữa, ít nhất thì trong vùng không gian này, nhất định cậu phải nghĩ cách che đi dung mạo của mình.

Đợi sau khi hành khách mới ở trạm trung chuyển Mạc Linh bước lên phi thuyền, Kỷ Ninh sờ sờ gương mặt của mình, thầm nghĩ đợi tới khi xuống phi thuyền thì cậu phải tìm cách che giấu dáng vẻ của mình.

Hành khách đến từ Mạc Linh nhộn nhịp đi lên phi thuyền, tự tìm chỗ ngồi của mình. Một vị khách nữ trong đó ôm con nhỏ, vội vàng đi tới chỗ ngồi cuối cùng, hình như con của cô ta lần đầu tiên được đi phi thuyền, tò mò nhìn đông ngó tây, ánh mắt lướt qua từng hành khách.

"......"

Hoắc Vô Linh bám lên cơ thể của người trẻ tuổi, khi bị đứa nhỏ đó nhìn đến, hắn như có chút suy tư mà nhìn sang, đứa nhỏ đó hình như bị hắn dọa sợ, lập tức quay đầu về, chui vào trong lòng mẹ.

"Anh đang nhìn gì vậy?" Kỷ Ninh chú ý tới thái độ có hơi bất thường của Hoắc Vô Linh, hỏi hắn.

"Không có gì."

Hoắc Vô Linh yên lặng thả ra một con quỷ hồn, giám sát hai mẹ con đó một hồi, sau khi phi thuyền cất cánh, đôi mẹ con này cũng không có gì bất thường nên hắn mới thu quỷ hồn về rồi trả lời.

Người mẹ trẻ tuổi ôm con nhỏ, hai người đều đã nhắm mắt lại, hình như đã ngủ rồi, nhưng trong đầu của người mẹ đó đang dùng tinh thần lực chiếu lại mọi khung cảnh mà đứa con đã thấy, cho đến khi cô ta phát hiện ra gương mặt Kỷ Ninh trong các hành khách.

【Tuyến hàng không A2XT7, tọa độ 21023, 6454, phát hiện mục tiêu cấp một "Kỷ Ninh", xin nhanh chóng báo cho bệ hạ Auzers.】

Sau khi nhận được tin này, bộ An Ninh tối cao lập tức hành động, báo cáo tin tức này cho Quốc vương Auzers, và cũng dưới chỉ thị của Auzers âm thầm điều khiển phi thuyền lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của tuyến đường hàng không, nơi đến cuối cùng không phải là nước Cộng hòa Anmea mà là hành tinh thủ đô của Đế quốc Mạc Linh.

Sau khi Auzers ra lệnh tập trung tất cả lực lượng tìm kiếm Kỷ Ninh, một người có tinh thần lực có khả năng tiên tri đã dự đoán một vài tinh cầu và tuyến đường hàng không tinh tế, đều là nơi Kỷ Ninh có thể xuất hiện, nhịp độ lục soát cao đến chưa từng có, cũng xâm nhập vào tập thể kiểm tra hai lần.

Một lần là nhân viên an ninh ở trạm trung chuyển, còn một lần là ngụy trang thành hành khách có năng lực bình thường, một ngoài sáng một trong tối, sau khi trải qua một cuộc tìm kiếm quy mô lớn thì mãi cho đến hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra tung tích của Kỷ Ninh.

Khi phi thuyền đáp xuống hành tinh thủ đô của Mạc Linh Đế quốc, tất cả hành khách đều không cảm nhận được sự thay đổi này, cho rằng mình đã đến nước Cộng hòa Anmea, đợi đến khi mở cửa sổ phi thuyền ra thì mới có vài hành khách phát hiện ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ hình như không giống với sân bay của nước Cộng hoà, là khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Bốn phía đều là quân đội võ trang đầy đủ, mặc đồng phục thống nhất của cảnh sát bí mật, cơn gió mùa đông lạnh thấu tận xương, trong không khí ngưng trọng tiêu điều này, vị Quân vương trẻ tuổi đích thân đến tận đây, mặc một thân quân phục trắng, bên ngoài khoác áo choàng trắng tuyết, ngồi trên xe lăn quan sát cửa phi thuyền mở ra.

Mười ngón tay mang găng tay trắng của hắn đan vào nhau, nắm thật chặt, con ngươi xanh nhạt tối dần, tựa như bị che phủ bởi băng sương dày nặng

Nhưng dưới sự lạnh lẽo này lại ẩn giấu nhiệt độ cháy bỏng cùng với chấp niệm điên cuồng, ở nơi không thấy được đầu ngón tay hắn khẽ run.

Sau cái ngày gặp được Kỷ Ninh, Auzers lập tới rơi vào trạng thái tinh thần cực kỳ hỏng bét, không thể không tạm dừng việc xử lý chính vụ của mình, nếu không thì tinh thần của hắn nhất định sẽ sụp đổ mất, trở thành Quân Vương điên đầu tiên khi còn tại vị của Mạc Linh Đế quốc.

Tình yêu và nhung nhớ bị ẩn giấu nhiều năm vào thời khắc này đã bị bộc lộ ra hết, một cái liếc nhìn lại thoáng qua kia khiến hắn cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy vui sướng, nhưng nhiều hơn đó chính là đau đớn và tra tấn vô cùng mãnh liệt.

Ở giây trước, hắn còn tin rằng thân ảnh mình đã thấy là thật sự tồn tại, tinh thần lực của hắn không thể tạo ra cảnh tượng mà mình chưa từng gặp qua, cái nhà hàng đó, Kỷ Ninh trưởng thành hơn, tất cả nhất định đều không phải là ảo cảnh hắn tạo ra.

Cho dù lý trí mách bảo với hắn như vậy, thế nhưng hắn quá khát khao được nhìn thấy Kỷ Ninh thêm lần nữa, phần tình cảm thống khổ này khiến hắn không dám tin tưởng, thậm chí hết lần này đến lần khác hắn đều nghi ngờ đó là một giấc mơ quá đỗi chân thực, là hắn điên cuồng mà ngộ nhận đó là hiện thực.

Suy nghĩ của hắn cứ hết thừa nhận rồi lại phủ nhận vô số lần, lại nhịn không được mà điều động thúc giục tất cả lực lượng mình có đi truy lùng bóng dáng mơ hồ kia.

Nhưng vũ trụ quá mức bao la rộng lớn, ban đầu hắn chẳng dám gửi gắm chờ mong quá nhiều, bởi vì chờ đợi ngày qua ngày, hy vọng chính là nơi tuyệt vọng sinh sôi. Hắn cố hết sức mà ẩn nhẫn kiềm chế, cho đến hôm nay biết được tung tích của Kỷ Ninh, hắn lập tức tự mình chạy đến nơi này, nhìn qua như đang bình tĩnh chờ đợi nhưng trong lòng lại rối loạn đến cùng cực.

Cho đến khi dùng đôi mắt của mình để xác nhận sự tồn tại của Kỷ Ninh, hắn vẫn luôn căng chặt dây thần kinh mình như dây đàn, không ngừng nhắc nhở bản thân, bất luận Kỷ Ninh có xuất hiện hay không thì không được quá mức kích động, nếu không hắn chắc chắn sẽ mất khống chế thêm một lần nữa.

Hành khách trên phi thuyền không hiểu nguyên nhân, nhìn cảnh giới nghiêm ngặt xung quanh, thi nhau im lặng như ve sầu mùa đông, ngoan ngoãn đi xuống phi thuyền.

Ánh mắt Auzers chậm rãi lướt qua từng người, dùng tinh thần lực xác nhận bọn họ có ngụy trang hay không, thậm chí mỗi hành khách còn phải bị kiểm tra toàn thân, xác nhận thân phận của bọn họ.

Thế nhưng, không có.

Sau khi tất cả hành khách đi xuống phi thuyền, Auzers nhận ra mình không thấy thân ảnh mà hắn đã chờ mong.

Không ai trong bọn họ là Kỷ Ninh cả.

Trên mặt Auzers chẳng có biểu cảm gì, nữ gián điệp báo cáo tung tích của Kỷ Ninh lại chẳng có cách nào kìm nén sự run rẩy của mình, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu quỳ gối bên chân hắn, nằm rạp người lên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, thậm chí còn không dám xin tha.

Đội vệ binh cẩn thận tìm kiếm hết phi thuyền một lần nữa, thậm chí còn kiểm tra toàn diện tất cả cảng hàng không phụ cận, duy chỉ thiếu đi mấy hành khách nữ gián điệp báo, bao gồm Kỷ Ninh và những người có giao lưu với cậu, dường như là bạn của cậu.

Tất cả những điều này cứ như là do cô ta tự tưởng tượng ra vậy.

"Là thuộc hạ thất trách, xin bệ hạ trách phạt......"

Auzers vẫn cứ yên lặng chẳng nói lời nào, nhưng nữ gián điệp kia đã bị cỗ tinh thần lực hung bạo ép đến phun ra máu tươi, thậm chí đội vệ binh xung quanh cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, tinh thần xuất hiện hỗn loạn khác nhau.

Cảm giác đau đớn đến tâm tê phế liệt đang điên cuồng giày vò hắn, cho dù trước đó hắn đã nhắc nhở bản thân, nhưng khi chờ mong hóa thành bọt nước, lý trí còn sót lại dường như bị gột rửa sạch sẽ trong chớp mắt, khiến hắn muốn luân hãm vào bên trong sự cuồng loạn.

——Kỷ Ninh không có ở đây.

Em ấy không ở trên chiếc phi thuyền này.

Hắn lại bỏ lỡ cậu một lần nữa.

Vị Quân vương tóc vàng nắm chặt lấy tay vịn, bấm ra dấu tay, khi ngẩng đầu lên thì hai mắt đã hơi phiếm hồng, trong con ngươi u ám dường như đang dần nổi lên cuồng phong bão táp, cực kỳ khủng bố, chuẩn bị hủy diệt tất cả.

"Ngươi đã nói, em ấy ở chỗ này."

"Nhưng bây giờ em ấy không ở đây."

"Vậy em ấy ở đâu?"

"Ta hỏi ngươi, rốt cuộc em ấy ở đâu?"

,,ԾㅂԾ,,

Cuối cùng rối loạn không gian cũng đã kết thúc......

Trở lại thế giới《 Ảnh đế tinh tế trùng sinh 》, ở trong căn biệt thự của mình, Kỷ Ninh như có cảm giác đã qua một đời, cơ thể mềm nhũn ngã lên sô pha không muốn đứng dậy nữa.

Ngay sau khi phi thuyền cất cánh không lâu, hệ thống "Tương Lai" liên lạc với Kỷ Ninh, báo với cậu rối loạn đã kết thúc, chỉ cần Kỷ Ninh tùy tiện mở ra một cánh cửa thì đã có thể trở lại nơi ban đầu.

Mặc dù nhìn như đã vượt qua nguy hiểm ở Mạc Linh Đế quốc, nhưng xuất phát từ bản năng cảnh giác, dĩ nhiên Kỷ Ninh không chút do dự chọn lập tức quay về.

Nhưng mà trước khi đứng dậy đi vào phòng nghỉ, cậu nhìn thấy tay của Arques đang bao phủ lên mu bàn tay cậu, nắm thật chặt, trong lòng cậu chợt ngẩn ngơ, nhịn không được mà hỏi.

"Arques, anh nguyện ý đi với tôi không?"

Vậy nên cậu nhận được kết quả là——

"Oa, thì ra cậu là thiếu gia nhà giàu nha bé người cá."

Nhìn thấy nội thất xa hoa trong biệt thự, người đàn ông tóc đỏ huýt sáo một cái, lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Kỷ Ninh, vô thức nghĩ—— Rốt cuộc cậu có bao nhiêu thân phận đây......

Hoắc Vô Linh vẫn duy trì trạng thái hồn ma, dáng vẻ ung dung ngồi trên sô pha, còn có phong thái chủ nhà hơn so với Kỷ Ninh, nhìn thiên sứ tóc trắng một chút rồi lại nhìn qua dơi nhỏ nằm bên cạnh Kỷ Ninh, giật giật khóe môi, nói.

"Nếu bây giờ đã an toàn thì cũng có vài người nên rời đi rồi."

Herinos đang ở trạng thái dơi nhỏ nhích đến bên ngón tay Kỷ Ninh, dùng miệng nhỏ cắn một cái như gãi ngứa lên ngón tay cậu rồi hút vài giọt máu, nghe hắn nói vậy liền mở miệng.

"Ngươi đang nói chính mình à?"

"Ta đang nói tên phi nhân loại mọc cánh." Hoắc Vô Linh nói.

Dơi nhỏ vỗ vỗ cánh dơi, Arques sờ sờ đôi cánh trắng như tuyết của mình, sau vài giây yên lặng, đầu ngón tay hiện ra một luồng ánh sáng rực rỡ, nói: "Đi ra ngoài đánh, người nào thắng thì ở lại."

Người đàn ông tóc đỏ nghe vậy thì vô cùng chua xót: "Cậu chỉ biết đau lòng cho bé người cá, sao lúc cậu đánh nhau với hắn ta trên phi hành khí không suy nghĩ quan tâm tôi như thế hả?"

"Sao, cậu nghĩ cậu có thể đánh bại tôi được à?" Trong mắt Hoắc Vô Linh hiện lên sát ý lạnh lẽo.

Arques nghiêng đầu nhìn Herinos: "Hợp tác?"

"Mặc dù ta không có hứng liên thủ với ngươi lắm, nhưng mà," Herinos nói: "Nếu có thể giết chết hắn hoàn toàn thì ta sẵn lòng phụng bồi."

"Đủ rồi, mấy người ở lại đây hết đi."

Kỷ Ninh bỗng dưng từ ghế sô pha đứng dậy, vô cảm đi ra ngoài cửa: "Tôi cút được chưa."

,,ԾㅂԾ,,

"Bệ hạ, tôi dùng tính mạng của cả tộc đảm bảo, người ngài tìm kiếm thật sự tồn tại, mặc dù tôi không biết tại sao người đó lại có thể trốn thoát nhưng mà tôi có thể cảm nhận được chỗ ở của cậu ta...."

Bên môi nữ gián điệp tràn đầy máu tươi, tình trạng vô cùng yếu ớt nhưng vẫn tận chức bẩm báo với Auzers.

"Sở trường của tôi là truyền tinh thần lực ở khoảng cách xa, có thể đánh dấu tinh thần lực ở bất kỳ tinh hệ nào, những nơi có ký hiệu thì có thể cảm ứng lẫn nhau, cũng truyền vào đại não của tôi."

"Khoảng thời gian trước ngài đến Liên bang để hội đàm với nguyên thủ của Liên bang, tôi từng có may mắn làm thành viên đội vệ binh đi vào Liên bang, cũng đã để lại ký hiệu tinh thần lực của tôi ở lãnh thổ Liên bang."

"Tôi cũng đã ký hiệu tinh thần lực lên người ngài muốn tìm, bây giờ ký hiệu ở lãnh thổ Liên bang có báo lại, là ký hiệu đặc biệt này xuất hiện."

"Bệ hạ, người mà ngài muốn tìm nhất định đang ở trong lãnh thổ của Liên bang, tôi cầu xin ngày hãy để tôi đến Liên bang để tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được cậu ta."

"......"

Sau khoảng thời gian yên lặng dài đằng đẵng, nữ gián điệp chợt cảm nhận được tinh thần lực đang áp bách mình đã được thu về, cô ta như trút được gánh nặng mà ngồi bệt xuống đất, biết mình đã trở về từ cõi chết, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta đã trải qua huấn luyện đặc biệt, tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ bền bỉ, có tố chất tâm lý cực mạnh, nhưng mỗi lần ở trước mặt bệ hạ Auzers thì cô ta hệt như một người bình thường nhỏ bé yếu ớt, chẳng có sức chống cự và tấn công nào.

"Hy vọng lần này ngươi chính xác."

Auzers chậm rãi nhắm mắt lại, khàn giọng mở miệng.

"Ta sẽ đích thân đến Liên Bang."

,,ԾㅂԾ,,

Ba nam chính đều ở đó, biệt thự quả thật biến thành địa ngục đáng sợ, Kỷ Ninh lập tức quyết định trở lại thế giới của Ứng Thiên Thu để yên tĩnh một chút, nếu không cứ mãi ở chỗ này thì chẳng bao lâu sau cậu sẽ điên mất.

Sau khi nhờ Tương Lai chuyển linh hồn của mình đến thế giới khác, Kỷ Ninh chậm rãi mở mắt ra, trước khi rời khỏi nơi này, cậu nhớ mình đang nằm trên giường, bây giờ khi tỉnh lại thì người đầu tiên cậu thấy vẫn là Tần Như Vọng đang canh giữ bảo vệ cậu.

Ánh mắt của vị Hoàng đế trẻ tuổi sâu thẳm âm u, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu đang nằm trên giường, Kỷ Ninh tỉnh lại khẽ cười với hắn, đang muốn nói với hắn vài cậu thì Tần Như Vọng đã nhanh chóng bắt lấy tay cậu, trầm giọng gọi cậu.

"Thần tử."

Hắn không gọi cậu là "Chủ nhân", mà lại gọi cậu là "Thần tử".

Đây là xưng hô của Tần Như Vọng gọi cậu khi còn là hoàng tử Đại Hạ.

Kỷ Ninh như bị sét đánh, bỗng nhiên trợn tròn mắt, mà Tần Như Vọng cũng không chớp mắt đối mặt với cậu, vẻ mặt lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Chẳng lẽ hắn đã khôi phục trí nhớ rồi?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...