Sau Khi Chạy Trốn Cùng Tình Địch Trói Định Ở Trong Game

Chương 14: Tiệc Tối Chết Chóc



Editor: JeNana

Giang Ngạn Tuyết khẽ run lên.

Mọi người có vẻ mặt khác nhau, ánh mắt phức tạp nhìn Lâu Độ.

Trong trò chơi này, người có thể dựa dẫm vào nhất chỉ có người chơi lâu năm Minh Tương Chiếu và tác giả nguyên tác là Lâu Độ.

Người trước quá thánh mẫu, nhưng đây cũng coi như là ưu điểm. Người sau quá phế vật, hỏi gì cũng không biết.

Nhưng mà đương nhiên, dù gì Lâu Độ cũng là tác giả nguyên tác, góc nhìn của độc giả không giống với góc nhìn của tác giả, anh có rất nhiều chi tiết bí mật chưa từng để lộ ra, ví dụ như bí mật của đầu bếp Jack, Andrea thật sự, chủ sự giả chết, còn muốn báo thù cho anh trai.

Đi theo Lâu Độ vẫn là an toàn nhất, nhưng Lâu Độ quá đen rồi, ngẫu nhiên lại vào vai nhân vật chết đầu tiên.

Đúng lúc này, một người hầu gái đi ra.

“Các vị khánh quý tôn kính, hoan nghênh đến biệt thự tư nhân của Christopher tiên sinh, tôi là người sẽ hầu hạ việc ăn uống và sinh hoạt hằng ngày của các vị, tôi tên là Ella.”

Mọi người nhất thời đều đề cao cảnh giác, dùng ánh mắt dò xét nhìn từ đầu đến chân cô hầu gái Ella một lượt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất – người này có phải là kẻ giết người biến thái, bác sĩ Andrea không?

Không khí ngưng đọng, trong biệt thự kiểu u rộng lớn nhất thời rơi vào im lặng, có thể nghe thấy tiếng bão tuyết, gió lạnh rít gào ngoài cửa sổ, phát ra những tiếng gầm thét như tiếng dã thú.

Ella đứng đó nhàn nhạt cười, không nói lời nào.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm gì.

Giang Ngạn Tuyết đột nhiên bước đến, ánh mắt mang vẻ ngạo mạn nói: “Tôi một đường từ Brighton đến đỉnh núi này, ngồi xe mệt mỏi, mệt đến mức xương cốt đau nhói, bớt xàm ngôn đi, lập tức đưa tôi đến gặp Christopher tiên sinh.”

Lâu Độ đang đứng trên cầu thang cũng bước xuống, sắc mặt không tốt nói: “Christopher tiên sinh có ý gì? Sao lại mời nhiều người như vậy đến đây?”

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh, Giang Ngạn Tuyết và Lâu Độ đang nói chính xác lời thoại của nhân vật trong tiểu thuyết.

Ella vẫn luôn trong trạng thái chờ đợi quả nhiên lập tức tiếp lời: “Arnold tiên sinh thân ái, Kayle tiên sinh thân ái, hai vị không cần vội, chủ nhân nhà tôi đã đợi các vị từ lâu rồi.”

Ella nghiêng người nhường đường, dẫn các vị khách đi về phía căn phòng phía sườn đông: “Mời!”

Mỹ Đồng Tiểu Niên khẽ nghiến răng: “Fuck!”

Mẹ nó đang đóng phim sao?

Mọi người đành dựa theo nội dung tiểu thuyết đi về phía phòng tiếp khách, đương nhiên không tìm được chủ sự Christopher. Họ lại cùng cô hầu gái đi đến thư phòng của chủ nhân biệt thự, cuối cùng tìm thấy Christopher đã nổ súng tự sát.

*NPC lập tức thét lên, gọi lớn “Christopher tiên sinh” rồi gào khóc.

Cho dù tâm tình mọi người phức tạp nhưng vẫn phải phối hợp cùng nhau diễn xuất, người chơi mới đóng vai Sophia lên sàn, nước mắt rơi lã chã. Những người khác ai nên khiếp sợ thì khiếp sợ, ai nên sợ hãi thì sợ hãi, dựa theo lời thoại trong tiểu thuyết mà nói: “Ôi chúa ơi!”

Có người chết đương nhiên không tránh được phải có cảnh sát điều tra, đất diễn của Mỹ Đồng Tiểu Niên lập tức tăng lên. Anh ta lấy một đống công cụ điều tra ra, nói thời gian tử vong, lại căn cứ vào tình huống ở hiện trường đưa ra kết luận, đây chính là một vụ tự sát.

James nói: “Trời ạ, nói như vậy, Christopher tiên sinh đã tự sát sau hôm phát thư mời sao?”

“Chắc chắn là không thể!” Arnold có vẻ kích động: “Làm gì có ai hôm trước mời khách, hôm sau liền tự sát? George tiên sinh, đây chắc chắn là bị mưu sát, chắc chắn là như vậy!”

Mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái trước phản ứng của Arnold. Ai đã đọc qua nguyên tác đều biết, Lâu Độ vào vai tên nghiện cờ bạc Arnold tính tình vô cùng bất ổn, cả đời làm không ít chuyện xấu, cờ bạc thành tính, thua hết tài sản đất đai không nói, còn chạy đi khắp nơi vay nặng lãi để tiếp tục đánh bạc. Hiện tại không kham nổi số nợ khổng lồ, bị ác bá khắp nơi đuổi giết, chỉ sợ có ngày sẽ chết ở đầu đường xó chợ.

Chủ sự dụ dỗ Arnold đến đây với một điều kiện vô cùng đơn giản: Nghe danh Arnold tiên sinh đã lâu, hôm nay gửi thư mời đến, mời tiên sinh đến biệt thự đánh một ván bạc, nếu tiên sinh thắng, tôi sẽ trả cho ngài số tiền 50 triệu bảng Anh (bằng 1563.4 tỷ vnđ).

Con ma cờ bạc cho dù đánh chết cũng không đổi tính, lấy bài bạc và tiền dụ dỗ, Arnold sao có thể không đến chứ?

Arnold cần tiền rất gấp, anh ta không ngờ được một lần chủ sự lại mời đến tận chín người dự tiệc, vậy cũng có nghĩa là bản thân sẽ không thể có được hết 50 triệu bảng Anh. Arnold ích kỷ, tham lam, cho nên luôn tràn ngập ác ý với mỗi người ở đây.

Dựa theo động cơ mà nói, Arnold có lý do giết chết cả tám người, nhưng anh ta lại là kẻ chết đầu tiên. Đương nhiên đó cũng là vì bản tính điên cuồng gặp ai cũng cắn của Arnold, anh ta gây thù với không ít người, ai cũng có động cơ để giết anh ta.

Thời gian nháy mắt trôi qua, giờ đã là buổi chiều.

Minh Tương Chiếu dựa theo nội dung tiểu thuyết, bị cô hầu gái dẫn đến phòng bếp chuẩn bị cơm chiều.

Dựa theo nguyên tác miêu tả, đương nhiên bữa tiệc sẽ là một bàn món tây phong phú. Nhưng Minh Tương Chiếu lại là một người Đông Bắc chính cống, lúc tiệc tối bắt đầu, một bàn toàn là món ăn Đông Bắc, nào là thịt nướng nồi, gà hầm nấm với hạt phỉ, thịt xào, khoai tây xào cà tím, sườn muối.

Tuy có chút hoang mang xấu hổ nhưng màu sắc hương vị đều đủ cả, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, kích thích sự thèm ăn của mọi người.

Ở trong căn biệt thự *phong cách gothic lại ăn mì thịt hầm, cảm giác vô cùng mới mẻ.

*Phong cách kiến trúc gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa năm sau thời Trung cổ ở Tây u và thịnh hành cho đến tận cuối thế kỷ 16.

Minh Tương Chiếu không dựa theo nội dung của tiểu thuyết mà làm cơm Tây, anh ta cũng may mắn không chết, có thể thấy được loại chi tiết nhỏ không ảnh hưởng đến cục diện này có thể tùy ý thay đổi.

Mọi người đều động đũa, bề ngoài nhìn như có vẻ bình tĩnh nhưng lại khó che giấu được sự bất an không yên trong lòng.

Lâu Độ nói, chủ sự là giả chết.

Mọi người vì sự an toàn đều đã lần lượt đi kiểm tra xác chết của Christopher, quả thật là đã chết.

Điều này có nghĩa là, “Christopher” nổ súng tự sát là thật, nhưng đó chỉ là một thế thân mà thôi.

Vậy người thật sự ở đâu?

Trốn trong góc khuất theo dõi mọi người sao?

“Có lẽ đang ẩn nấp bên trong chúng ta.” Giang Ngạn Tuyết nhìn mọi người xung quanh thản nhiên nói: “Nếu Andrea có thể giết cô hầu gái rồi giả dạng thành cô ta, vậy thì Christopher thật sự cũng có thể cải trang thành một khách mời rồi đi vào biệt thự, ẩn nấp trong chúng ta.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.

Lâu Độ cả kinh nói: “Nói như vậy, trong chúng ta có một người chơi mang hai thân phận? Vừa là Christopher, vừa là bản thân người đó?”

George vuốt cằm nói: “Tất cả những chuyện này đều là do chủ sự bày ra, những nhân vật sẽ chết có lẽ đều là do chủ sự âm thầm ra tay, chỉ cần tìm ra và giải quyết chủ sự là tất cả chúng ta sẽ an toàn!”

“Còn có Andrea nữa!” Sophia vẫn không quên tên biến thái cuồng giết người này.

Minh Tương Chiếu vừa ăn thịt vừa hỏi: “Lâu tiên sinh, về việc chủ sự giả chết, ban đầu anh có ý tưởng gì không? Ví dụ như có phải giống suy nghĩ của Giang tiên sinh không? Chủ sự thật sự đang ngụy trang thành một trong số những người khách ở đây.”

“Quả thật tôi có nghĩ qua.” Lâu Độ đặc biệt có hứng thú với đĩa mì xào thịt kia, ăn hết miếng này đến miếng khác: “Tôi đã nghĩ rất nhiều, ví dụ giống như lời Giang Ngạn Tuyết nói, hoặc là chủ sự có hai nhân cách, ngay cả chuyện chính bản thân là chủ mưu phía sau cũng không biết. Nếu là như vậy, chỉ có thể chờ người đó được quản trị viên nhắc nhở thân phận, mới có thể để lộ ra dấu vết, lúc đó chúng ta mới có thể phát hiện ra.”

Minh Tương Chiếu lòng nguội như tro tàn: “…”

Lâu Độ chậm rãi đặt bát đũa xuống, ánh mắt sâu thẳm: “Còn có một khả năng nữa, đó là chủ sự không phải là người.”

Mọi người đều run lên!

Tiểu thuyết kinh dị, xuất hiện mấy thứ oan hồn ác quỷ là chuyện rất bình thường! Trò chơi Hoàng Tuyền quả thật có thể lựa chọn con đường này của Lâu Độ để thiết lập trò chơi.

Nếu là như thế, vậy sẽ biến thành người đấu với quỷ, hy vọng sống sót quá xa vời.

Xong bữa chiều, mọi người lục đục lên lầu. Khoảng thời gian này là khoảng thời gian trống của nội dung tiểu thuyết, người chơi có thể hoạt động tự do, nhưng điều kiện tiên quyết là không được thay đổi nội dung tiểu thuyết.

Mặc dù có rất nhiều kiêng kị, nhưng mọi người vẫn không thể không dựa theo nguyên tác mà vào phòng của mình.

Đi lên cầu thang, phòng khách tổng cộng chia thành hai khu vực, sườn đông và sườn tây. Sườn đông có bốn phòng, sườn tây cũng có bốn phòng. Mỗi khu đều có một phòng khách nhỏ để sinh hoạt chung.

Chín người tám căn phòng, James và Ruby là vợ chồng, đương nhiên sẽ ở cùng một phòng. Cho dù những người chơi không quen biết nhau, cho dù có một căn phòng của Andrea còn để trống, nhưng không ai dám vi phạm nguyên tắc, chỉ sợ phạm phải điều cấm kỵ sẽ dẫn đến cái chết.

Chuông đồng hồ điểm 10 giờ đêm, ánh trăng ảm đạm xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu lên tấm thảm màu đỏ thẫm, phản chiếu ánh sáng trắng nhợt lành lạnh.

Giang Ngạn Tuyết đi xuống lầu một, mở cửa phòng khách đi dạo một vòng. Cậu ngồi xuống sô pha mềm mại, nhìn hoa văn khắc trên trần nhà.

“Sao cậu lại ở đây?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến câu hỏi khiến Giang Ngạn Tuyết ngẩn ra, cậu nhìn sang, liền thấy Lâu Độ đang sải bước xuống lầu.

Lâu Độ liếc nhìn Giang Ngạn Tuyết: “Không thành thật ở yên trong phòng, cậu không sợ phạm vào điều cấm kỵ phải chết sao? Ngại mình sống đủ lâu rồi hả?”

Loại quan tâm “thật thật giả giả” được phun ra từ miệng Lâu Độ liền trở nên rất có ý tứ. Giang Ngạn Tuyết làm việc nghĩa không nhường ai đáp trả: “Dù sao người chết đầu tiên cũng không phải là tôi.”

Lâu Độ đi đến đối diện Giang Ngạn Tuyết, đặt mông ngồi xuống bàn trà, đặt gậy sang một bên.

Trong phòng khách tối mờ, hai người bốn mắt nhìn nhau, lại nhìn không rõ khuôn mặt và vẻ mặt của đối phương, chỉ có thể dựa vào giọng nói phân tích tâm trạng của đối phương.

Lâu Độ nói: “Tôi có bản thảo.”

“Tôi biết.” Giang Ngạn Tuyết cũng không bất ngờ, cậu tựa lưng vào ghế sô pha, nói: “Viết tiểu thuyết tình yêu thì thôi đi, nhưng loại tác phẩm kinh dị huyền bí này, phải chú ý từng chi tiết một, tìm kiếm sự khẩn trương và kích thích, còn có cảm giác thỏa mãn khi tìm ra chân tướng. Nếu cậu không viết bản thảo, nội dung sẽ rất dễ xuất hiện bug (lỗi).”

Giang Ngạn Tuyết nhìn chằm chằm Lâu Độ: “Đã có bản thảo tại sao lại phải nói dối?”

Lâu Độ trầm giọng nói: “Kẻ trước mặt tôi là người hay quỷ tôi còn không biết, sao tôi phải nói.”

Giang Ngạn Tuyết mở rộng tầm mắt: “Thực không nhìn ra, tính cảnh giác của cậu lại mạnh như vậy. Có điều, cho dù cậu nói ra toàn bộ nội dung tiểu thuyết thì cũng chẳng có tác dụng gì đi? Bản thảo ở trong đầu cậu, chẳng lẽ trò chơi Hoàng Tuyền có thể chui vào đầu cậu mà sao chép sao?”

Lâu Độ mím môi: “Là bản thảo.”

Sắc mặt Giang Ngạn Tuyết hơi thay đổi.

Lâu Độ cười châm chọc: “Cho dù là ở trong đầu tôi, chẳng lẽ trò chơi Hoàng Tuyền không đạo văn được sao? Năng lực của nó lớn như vậy, vòng xoay sinh tử, nắm trong tay sự sống và cái chết, cả tôi và cậu đều biết rõ mà.”

Giang Ngạn Tuyết không còn gì để nói.

Trong mắt trò chơi Hoàng Tuyền, bọn họ chẳng qua chỉ là một con người nhỏ bé không đáng nhắc đến, chỉ như một món đồ chơi trong tay người khác mà thôi.

“Vậy cậu nói tôi biết làm gì?” Giang Ngạn Tuyết nâng mắt, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo: “Cậu không sợ tôi biết tất cả nội dung tiểu thuyết, sẽ làm ra một số chuyện điên rồ sao? Cậu phòng này phòng kia, không sợ tôi là “quỷ” sao?”

“Cậu không phải.” Lâu Độ trịnh trọng nói ra ba chữ này khiến Giang Ngạn Tuyết không khỏi bất ngờ.

“Cho dù cậu làm bất cứ điều gì, có nháo đến tận trời cũng không sao cả. Chỉ cần cậu còn sống, tôi có chết cũng không sao.” Ánh mắt Lâu Độ trở nên sâu thẳm, giọng điệu nhẹ như lông vũ: “Ai bảo linh hồn của hai chúng ta bị buộc phải hợp tác chứ!”

Giang Ngạn Tuyết cười lạnh: “Chỉ cần một trong hai qua ải, hai người sẽ cùng qua ải. Nằm không cũng thắng?”

Lâu Độ: “Nếu không cậu đi chết đi, tôi giúp cậu thắng được không?”

Giang Ngạn Tuyết cong khóe môi: “Ngài đúng là khách khí quá rồi Arnold tiên sinh.”

Lâu Độ không náo loạn, anh trở nên nghiêm túc, vừa tháo gọng kính xuống lau nhẹ vừa nói: “Nghe cho kỹ đây, thời gian không còn nhiều, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi.”

Giang Ngạn Tuyết bắt chéo chân: “Tôi sẽ chăm chú lắng nghe.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...