Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa

Chương 46



Ngày 6 tháng 6 năm 2020, thứ Sáu, bầu trời Nam Thành trong xanh, gió nhẹ nắng ấm.

 

Từng chiếc máy bay cất cánh, hạ cánh tại sân bay, người ta dùng những cái ôm để tiễn biệt hoặc chào đón nhau, nơi đây vốn dĩ là chốn của chia ly và hội ngộ.

 

Chuyến bay của Hoài Hạnh là vào chín giờ, hiện tại mới bảy giờ rưỡi, cô đang làm thủ tục lên máy bay.

 

Hầu như không phải xếp hàng, cô nhanh chóng ký gửi hành lý xong, vừa cầm vé máy bay quay người lại đã thấy Sở Vãn Đường đang đợi cách đó vài mét.

 

Bước đến gần, eo của Hoài Hạnh bị ôm lấy. Mái tóc dài xoăn của Sở Vãn Đường khẽ đung đưa phía sau đầu, tay kia xách túi của Hoài Hạnh, hai người sánh vai nhau đi về phía khu kiểm tra an ninh. Chị nghiêm túc dặn dò: "Mai mốt là cuối tuần rồi, em cả đêm không ngủ, về đến Kinh Thành thì nhớ nghỉ ngơi cho tốt. Muốn ăn gì thì nhớ nói với dì Trần."

 

"Em biết rồi mà chị." Hoài Hạnh sờ tay chị, cười ngọt ngào, "Trước đây đâu phải chị chưa từng đi công tác."

 

Sở Vãn Đường sững người, rồi bật cười thành tiếng.

 

Đúng vậy, trước kia có những chuyến công tác còn dài ngày hơn thế này, Hoài Hạnh đã quen từ lâu. Vậy tại sao lần này cô lại cứ nôn nao, không yên thế này? Là vì cô tham luyến thân thể của Hoài Hạnh ở giai đoạn hiện tại sao?

 

"Chê chị phiền hả?" Cô nhướng mày, giả vờ giận dỗi hỏi.

 

Hoài Hạnh vội vàng xua tay: "Sao lại thế được, em đâu có chê chị phiền. Nếu chị lại hiểu lầm thì em không thèm để ý đến chị nữa đâu."

 

Rồi cô cũng quan tâm ngược lại: "Chị sắp đến tháng rồi, nhớ chú ý nhiều vào. Nếu đau bụng thì đừng cố chịu, nhớ uống thuốc, cũng có thể nói với em."

 

"Ừ, chị biết rồi."

 

Vừa trò chuyện, hai người vừa đi tới điểm kiểm tra an ninh.

 

Họ không chắn đường người khác, đứng nép sang một bên.

 

Hoài Hạnh nhận lại túi xách của mình, cô mím môi, nhìn người trước mắt thật lâu.

 

Sở Vãn Đường đưa tay lên, theo thói quen giúp cô vuốt tóc, mỉm cười dặn dò:"Nếu chờ máy bay thấy chán thì nhắn tin cho chị, tới nơi rồi cũng phải báo cho chị biết, bình thường rảnh hay bận đều có thể nhắn cho chị."

 

Hoài Hạnh nắm lấy cổ tay chị, gật đầu thật mạnh:"Em biết rồi."

 

"Hạnh Hạnh..." Sở Vãn Đường cũng nhìn cô, khẽ gọi một tiếng, cuối cùng vẫn cố nhịn cơn xúc động muốn hôn cô. Dù sao sân bay cũng không giống bãi biển, ở đây có quá nhiều người.

 

Hoài Hạnh hơi nghiêng đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay của Sở Vãn Đường, ánh mắt trong trẻo sáng ngời, khẽ nói: "Chị à, em sẽ ngoan ngoãn chờ chị ở Kinh Thành."

 

"Ừ."

 

"Vậy em đi qua kiểm tra an ninh đây."

 

"Ừ."

 

"Sao lần nào chị cũng chỉ nói mỗi chữ 'Ừ' vậy? Có còn gì muốn nói với em nữa không?" Câu hỏi này đã xuất hiện giữa hai người họ lần thứ ba.

 

Sở Vãn Đường ôm chặt lấy cô, dịu dàng mở miệng: "Chúc em thượng lộ bình an, chờ chị trở về."

 

Chẳng bao lâu, cái ôm này tan rã trong tiếng phát thanh vang vọng của sân bay. Hoài Hạnh nhấc đôi chân nặng trĩu, xoay người rời đi.

 

Sau khi qua kiểm tra an ninh, cô quay đầu nhìn lại, liền thấy Sở Vãn Đường vẫn đứng yên tại chỗ, chưa hề rời bước.

 

Cách nhau một hàng người, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.

 

Hoài Hạnh nở một nụ cười với chị, Sở Vãn Đường cũng giơ điện thoại lên, ý nghĩa đã quá rõ ràng.

 

Khoảnh khắc tiếp theo, Hoài Hạnh dứt khoát quay người, bước về phía cổng lên máy bay.

 

Một chiếc máy bay khác vừa cất cánh, tiếng động cơ gầm rú xuyên qua những ô cửa kính sân bay, nhưng vẫn không vang dội bằng nỗi chấn động trong lòng cô. Bước chân cô từ tự nhiên trở nên chậm chạp, hơi thở cũng dần loạn nhịp.

 

Cảm giác được ôm trước khi qua kiểm tra an ninh như đang dần tan biến trong lòng cô, từng chút một bị không khí xa lạ cuốn đi, cho đến khi hoàn toàn lạnh ngắt.

 

Giống như cái đêm khi cô nghe thấy Sở Vãn Đường lạnh lùng nói ra ba chữ "thú cưng nhỏ", gương mặt cô cũng dần đờ đẫn, cuối cùng mọi âm thanh bốn phía đều không thể lọt vào tai nữa.

 

Sân bay Nam Thành không lớn, cổng lên máy bay cũng không nhiều, nhưng cô lại cảm thấy đoạn đường này dài vô tận, dài đến mức trong lúc bước đi, cô như một lần nữa ôn lại sáu năm yêu Sở Vãn Đường.

 

Nhưng những hình ảnh trong đầu ấy dường như cũng đang mờ dần cùng với tầm nhìn.

 

Rõ ràng trước kia, cô vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp mặt Sở Vãn Đường mặc gì, vậy mà bây giờ đã không thể nhớ nổi nữa. Bầu trời xanh ngoài cửa sổ cũng mờ nhòe trong mắt cô, biến thành một mảng trắng xóa...

 

Thế giới của cô lại bắt đầu tuyết rơi.

 

Không biết bao lâu sau, toàn thân cô cứng đờ, chân tay lạnh toát, ngồi xuống một chiếc ghế ở khu vực cổng lên máy bay, ánh mắt mất đi tiêu cự, trống rỗng vô cùng.

 

Cô không kìm được mà tự hỏi, đây thật sự là lần cuối cùng cô gặp Sở Vãn Đường sao? Tại sao còn đau đớn và buồn bã hơn cả những gì cô dự đoán?

 

Suốt sáu năm qua, nếu như Sở Vãn Đường đối với cô là thật lòng thì tốt biết bao.

 

Nhưng cái giả tưởng ấy cuối cùng vẫn chỉ là hư ảo.

 

Trên thế giới này không có chữ "nếu như", Sở Vãn Đường đối với cô cũng chưa từng xuất phát từ chân tình.

 

Tất cả giữa hai người họ, chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau.

 

Tình yêu không thể thổ lộ của cô, đã bị chôn vùi vào ngày 15 tháng 5 năm 2020.

 

Đầu cô từ lúc nào đã cúi thấp xuống, cảm giác chua xót nơi đầu mũi gần như nhấn chìm cô.

 

Cô nắm chặt điện thoại, cố nhịn nước mắt không để chúng rơi xuống. Cũng chính lúc ấy, trên WeChat hiện lên tin nhắn mới của Sở Vãn Đường.

 

Chị: 【Về đến khách sạn rồi.】

 

Chị: 【Nhiếp ảnh gia kia đã gửi ảnh cho chị rồi, Hạnh Hạnh.】

 

Vào lúc mặt trời mọc, nụ hôn của hai người họ bên bờ biển đã bị nhóm bạn trẻ ồn ào kia vô tình chụp lại bằng máy ảnh.

 

Lúc chuẩn bị rời đi, nhiếp ảnh gia còn chạy đến hỏi họ có cần xóa đi không, nếu không xóa thì xin phép đăng lên mạng.

 

Hai người họ kề đầu vào nhau, cùng nhau nhìn bức ảnh. Trong ảnh không lộ rõ mặt, nhưng hai người phụ nữ quấn quýt hôn nhau say đắm, khung cảnh ấy đẹp đến nao lòng.

 

Gió khẽ lay động, tim cũng khẽ động, cả hai như hòa vào ánh bình minh rực rỡ, nhìn như thể vĩnh viễn không chia lìa.

 

Vậy nên, bức ảnh không những không bị xóa mà còn trao đổi cách liên lạc, nhờ gửi lại cho họ.

 

Bây giờ, Sở Vãn Đường đã nhận được ảnh và chuyển tiếp cho Hoài Hạnh.

 

Có mấy tấm, tấm nào cũng đẹp như tranh, như tạp chí chuyên nghiệp.

 

Hoài Hạnh lau nước mắt bằng mu bàn tay, cố gắng gõ lên màn hình, đáp lại: 【Chụp đẹp thật.】

 

Chị: 【Đâu chỉ do chụp đẹp.】

 

Chị: 【Là vì chúng ta quá hợp.】

 

Hợp cái gì? Hợp để hôn nhau sao? Hợp để lên giường sao?

 

Hoài Hạnh nhìn dòng tin nhắn đó, cười đắng chát, ngoài mặt thì gửi lại một sticker dễ thương coi như tán đồng.

 

Chẳng bao lâu sau, cô lên máy bay, ngồi vào ghế. Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu lên người cô, nhưng cô chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.

 

Trước khi máy bay cất cánh, Hoài Hạnh gửi tin nhắn báo cho Sở Vãn Đường.

 

Sở Vãn Đường trả lời: 【Hạnh Hạnh.】

 

Lại lặp lại câu nói trước lúc chia tay: 【Chờ chị trở về.】

 

Hoài Hạnh nhìn chằm chằm bốn chữ đó, đau đớn nhắm mắt lại, không thể nào kìm được nước mắt nữa. Nước mắt men theo khóe mắt và má tuôn xuống, trong ánh nắng càng thêm lấp lánh.

 

Cô cất điện thoại, giơ tay lên che mặt, trên khoang rất đông hành khách, cô không muốn bật ra bất kỳ âm thanh nào khi khóc.

 

Tôi sẽ không đợi chị nữa đâu, Sở Vãn Đường.

 

Chiếc váy chị chuẩn bị cho tôi, cây đàn violin chị định tặng tôi, bốn mùa mà chị từng hứa hẹn cho tôi — tất cả, tôi đều không cần nữa.

 

Nước mắt tuôn trào như dòng suối từ kẽ tay tràn xuống, khoang máy bay rộng lớn tựa như một nơi có trận mưa nhỏ đang đổ xuống, hoàn toàn tách biệt với bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ.

 

Trước mắt cô tối sầm, hơi thở trở nên khó khăn. Dù cô đã cố gắng kiềm chế, động tĩnh nhỏ bé ấy vẫn không thể giấu được cô gái xa lạ ngồi bên cạnh, người ấy nhẹ nhàng hỏi: "Xin chào, bạn có cần khăn giấy không?"

 

"Cảm... ơn..." Hoài Hạnh khó khăn thốt ra từng chữ.

 

Vai cô run nhẹ, lấy khăn giấy che mặt, trái tim như bị bóp nghẹt.

 

C

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...