Sau Khi Có Chung Thân Thể Với Tà Thần
Chương 4: Nhà có trộm
Thời gian vào lớp của cậu bị muộn vài phút, nhưng ngạc nhiên là trên bục giảng không có ai.
Cậu vốn đang sợ rằng hắn ta sẽ nhân cơ hội này mà hoạch họe cậu mấy câu, ví dụ như không cho cậu vào lớp nghe giảng, tình hình thực tế vẫn tốt hơn nhiều so với dự đoán của cậu.
Khi Giản Tà bước chân vào lớp, không khí sôi nổi trong chớp mắt trở nên yên lặng đi, âm thanh thì thầm trao đổi cũng dần biến mất.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người cậu, mà cậu thân là tâm điểm của mọi cái nhìn thì hoàn toàn không nhận ra điều này, chẳng qua là đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống mà thôi.
Giản Tà ngồi ở hàng ghế trong cùng gần cửa sổ, là vị trí duy nhất chỉ có một chiếc bàn.
Bởi vì chuyển đến đây vào năm cuối cấp nên Giản Tà thành người bị lẻ ra trong lớp. Điều này đối với người cố tình trở nên mờ nhạt như Giản Tà mà nói thì không tệ chút nào.
Sau đó, Giản Tà lấy sách vở từ trong ngăn bàn ra, chẳng nhìn ai khác bắt đầu học bài.
Ngón tay cậu vô thức quay cây bút đang cầm, đây là thói quen mỗi khi cậu suy nghĩ, trong tay luôn phải cầm cái gì đó mới chịu. Hôm nay nếu không phải trong túi áo đồng phục không có tiền xu, cậu càng có thích dùng tiền xu để khiến bàn tay bớt trống trải.
"Cậu...có sao không thế?"
Từ phía trước truyền đến một giọng nói dè chừng, cậu ngẩng đầu, thấy nữ sinh ngồi phía trước nhìn cậu bằng ánh mắt quan tâm.
Đôi mắt lạnh nhạt tách ra khỏi quyển vở nhìn về phía cô. Nữ sinh sợ cậu hiểu lầm nên vội vã nói rõ lý do: "Tớ, chúng tớ đều tin rằng bạn không giết người, những chuyện đó chỉ là tin đồn nhảm thôi, chỉ là cảnh sát có chút hiểu sai... Tóm lại, bạn không có chuyện gì là tốt rồi."
Chúng tớ?
Cô bé ngồi phía trước nhẹ nhàng nhận một gói bánh quy nhỏ và một hộp sữa được truyền đến từ bàn nào đó, rồi dè dặt đặt ở một góc trống trên bàn học của Giản Tà.
Sau khi làm xong một loạt động tác đó thì khuôn mặt cô ửng hồng, dường như cô chỉ có chút cam đảm để nói với Giản Tà hai câu đơn giản đó thôi.
Mắt Giản Tà dán vào hộp sữa và gói bánh nhỏ, trong đầu vang lên câu mà Điều tra viên Trình Lý đã lơ đãng nói với cậu.
"Có rất nhiều người quan tâm cháu đấy."
A. Cậu chớp mắt.
"Cảm ơn." Cậu nói.
Có nam sinh ngồi cách đó mấy hàng nhìn hành động này mà thấy ghen ghét với Giản Tà, không thấy vừa lòng đối với việc cậu có thể dễ dàng nhận được sự chú ý của nữ sinh, bực tức mà đá bàn học một cái.
Nhưng hành động ra oai này lại bị Giản Tà cúi đầu tập trung làm bài tập trực tiếp bỏ qua, làm mấy người này tức ói ra máu.
Giáo viên tiếng Anh muộn giờ vào lớp, mãi cho đến khi sắp hết giờ, Chủ nhiệm lớp với vẻ lo âu đi vào lớp thông báo cho bọn họ vài thông tin quan trọng.
Giáo viên tiếng Anh bị người ta làm mất mặt trước mặt Giản Tà thì lập tức sập cửa đi ra định trở về phòng nghỉ của giáo viên ở tầng dưới, nhưng không biết có phải do đi đường không cẩn thận hay không mà hắn ta lại từ cầu thang ngã lăn xuống.
Dù may mắn không bị ngã gãy cổ nhưng phải nhập viện ít nhất nửa tháng là không tránh khỏi được.
Mọi người ai cũng là học sinh cuối cấp rồi, vừa nghe giáo viên tiếng Anh - người dạy một môn thi quan trọng, phải nhập viện ngay trước kỳ thi, ai nấy đều cảm thấy hoang mang lo lắng.
Cứ cho là thầy dạy không hay, bình thường cũng thấy thầy thật đáng ghét, còn nghe được tin thầy được nhận vào làm giáo viên là do đi cửa sau đi chăng nữa, thì việc có vẫn tốt hơn là không có chứ nhỉ?
Được cái Chủ nhiệm lớp còn mang theo một tin tốt khác.
Bọn học được đổi giáo viên, giáo viên mới nổi tiếng là một giáo viên giỏi lâu năm trong trường.
Trước đây có ấy xin nghỉ do mang thai không có sức để dạy học nên không giảng dạy khóa này. Tình cờ cô đến văn phòng để trả hồ sơ nghỉ sinh thì nghe thấy Chủ nhiệm lớp đang trao đổi với Hiệu trưởng về chuyện thiếu giáo viên, cô dứt khoát đề nghị hiệu trưởng để cô tiếp nhận công việc này.
Mọi người trong lớp nghe thế đều âm thầm cảm thấy vui vẻ, có mỗi Giản Tà không hề có cảm giác mà chỉ cúi đầu trầm ngâm.
...Hừm.
Sao cậu lại thấy có chút kỳ quái.
Tiếng chuông vang lên có nghĩa là buổi học hôm nay đã kết thúc, trong lớp lập tức trở nên rối loạn, học sinh ào ào rời khỏi chỗ ngồi, thoáng cái đã tụ tập với nhau, như là đã quên mất chuyện ở đây đã có ba học sinh cùng khối tử vong.
Giản Tà suy đoán là do sự kiện này có liên quan đến "Yêu vật" như lời Trình Lý nói.
Nếu trước đây cậu không hề nghe được bất kỳ thông tin nào liên quan đến Cục Quản lí Siêu nhiên, chứng tỏ rằng ngành này không thể công khai trước công chúng. Cậu đoán là họ sẽ nói đây chỉ là lời đồn, sau đó trường học sẽ công bố rằng ba bạn học đó đã chuyển trường.
Chỉ có điều cụ thể phải làm sao thì không liên quan gì đến Giản Tà hết, dẫu sao thì cậu đã được xóa bỏ mối hiềm nghi rồi.
"Cuối tuần rồi, bạn Giản Tà có trở về nhà không?" Nữ sinh ngồi trên thăm dò hỏi cậu.
Cô ấy hình như đã nhận ra Giản Tà cũng không khó gần như các cô đã nghĩ, nên không nhịn được mà nói chuyện với cậu.
Cô vừa nói chuyện, nam sinh trước đó nguýt Giản Tà như thể mọc thêm lỗ tai, đạp chiếc bàn vang lên tiếng động chói tai, ngồi trên ghế quay người lại, nhìn cậu liếc mắt: "Đúng rồi, nhìn bên ngoài đã biết là không trả nổi tiền học phí ở đây, sao có thể không về nhà."
Bọn họ nói chuyện huênh hoang ầm ĩ, thái độ toe toe toét toét, làm nữ sinh trước đó cũng phải giận mà không dám nói gì.
Nhưng Giản Tà chẳng qua chỉ là bình tĩnh mà nhìn mấy người đó, ánh mắt đó khiến cho bọn họ lạnh run lên khép miệng lại theo bản năng.
"..." Hồi lâu, Giản Tà thu ánh mắt lại, hời hợt trả lời nữ sinh đó: "Sẽ về."
Ngôi trường trung học tư thục này nổi tiếng với việc hoạt động tự do sau giờ học, việc học nội trú cũng không ép buộc.
Khoảng cách từ nhà cậu đến trường cũng không xa, cậu được nhận thừa kế một căn hộ sau khi cha mẹ qua đời. Thêm nữa buổi tốt cậu còn phải đi làm thêm nên không chọn ở nội trú.
Giản Tà cất sách vở vào ngăn bàn, sắp xếp lại bài tập bắt buộc và bóp bút, đặt chúng vào chiếc túi đeo chéo của mình rồi kéo khóa. Đeo túi lướt qua các học sinh đang tụ tập vui chơi, mặt cậu hờ hững mà ra khỏi lớp.
Trong chốc lát, kể cả mấy nam sinh kia vốn đang tụ tập ngay cửa lớp cũng không dám ngăn cản cậu.
Với khoảng cách ngắn từ chỗ ngồi đến cửa lớp, dù có không ít học sinh cũng lựa chọn học ngoại trú giống cậu thì số đống đều chọn hai ba người cùng đi với nhau, làm nổi lên bóng cô độc của Giản Tà.
"Sau giờ học hôm nay chúng đi đến cửa hàng trà sữa mới khai trương uống thử chút nhé?"
"Nhưng mà tớ muốn đi mua chút đồ trước.."
"Cuối tuần này có đấu bóng giao hữu, cậu nhớ đến tham gia nhé!"
Cổng trường có rất nhiều phụ huynh học sinh, đều đến đón con em của họ.
Một số người còn lái xe đến, cậu nhìn thoáng qua có thể thấy không ít những chiếc xế đắt tiền, gia cảnh của các học sinh trong trường đều rất tốt.
Bước chân đi đường của Giản Tà dần chậm lại, không tự giác đứng im. Cậu nhìn thấy một cặp cha mẹ mỉm cười nhận cặp sách của con, nghiêm túc nghe đứa nhỏ kể mấy câu chuyện vụn vặt xảy ra ở trường, trên mặt không hề có cảm xúc không kiên nhẫn.
Cậu cũng không biết mình đã nhìn bao lâu, điện thoại di động trong túi áo bất ngờ đổ chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Giản Tà thu lại ánh mắt, lấy di động ra xem mới biết là đồng hồ báo thức đang kêu.
Báo thức này cậu đặt ngày hôm qua để nhắc bản thân lúc bảy giờ có lớp gia sư, mà hôm nay cũng quên không tắt đi.
Giản Tà tắt báo thức, chuẩn bị cất di động vào túi áo lại chợt nhớ đến điều gì đó.
Thực ra cậu đã định hỏi Trình Lý câu này từ lúc đó nhưng do để ý đến mặt tái nhợt của đồng nghiệp ngồi bên cạnh Trình Lý, mang vẻ mặt hoảng hốt nhìn cậu chằm chằm như là thấy ma. Vì thế, bằng vào trực giác nào đó của bản thân, cậu cũng không mở miệng hỏi vấn đề đó.
Chỉ thấy Giản Tà một lần nữa mở khóa điện thoại, nghĩ kỹ rồi nhập vào thanh tìm kiếm một dãy ký tự: Nguyên nhân nghe thấy âm thanh lạ.
[ Bác sĩ chuyên khoa - Bác sĩ Lý:
Chào bạn, dựa trên các triệu chứng của bạn, nghe thấy âm thanh ảo là một loại bệnh trạng phổ biến ở bệnh nhân tâm thần. Nguyên nhân do lạm dụng các loại thuốc chống suy nhược thần kinh, làm bộ não tiêu hao không thể bổ sung được. Cũng có thể do trong não xuất hiện khối u.]
Bác sĩ này thì đề nghị cậu tích cực trị liệu, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, không cần đầu hàng trước khó khăn.
Giản Tà: "..."
Hay thật, cả ba điều này cậu đều không thích chút nào..
Cậu lại xem thêm mấy câu trả lời, chỉ có hai câu coi như là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, không miêu tả cậu như là người bị bệnh nan y.
Một câu nói là tinh thần cậu chịu áp lực lớn, không nghỉ ngơi đầy đủ.
Áp lực tinh thần lớn? Nói thế cũng không đúng, Giản Tà tự nhận mình sống khá là tùy tiện.
Còn về chuyện ngủ không đủ giấc?
Thực tế là mỗi đêm cậu đều đi ngủ lúc mười giờ, không thức khuya, so với những người bằng tuổi khác thì thói quen nghỉ ngơi của cậu phải nói là rất tốt.
Có điều...
Giản Tà nhíu mày, Chủ nhiệm lớp đã từng nói rằng sắc mặt của cậu không tốt, dáng vẻ nhìn như là ngủ không đủ, mà bản thân cậu có khi cũng ngủ gật trong lớp.
Nếu đã có Cục Quản lý Siêu nhiên, Điều tra viên, Yêu vật cấp B các loại rồi, vậy có nên nghĩ đến các phương diện kỳ quái không nhỉ?
Nói không chừng trong khi cậu đang ngủ thì thân thể có một "cậu" khác khỏe mạnh hơn tỉnh dậy, đi ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình cũng nên.
Giản Tà: "..."
Buồn cười nhỉ.
Trong thời gian vuốt điện thoại tìm kiếm tin tức cậu được một đoạn khá dài từ cổng trường. Trong vô thức Giản Tà đã đi đến bên cạnh bãi đậu xe. Cậu dùng điện thoại di động quét mã QR mở khóa một chiếc xe đạp gần đó.
Nhà cậu cách trường học khoảng hai mươi phút đạp xe, đi đi về về còn có thể rèn luyện thân thể.
Có điều là hôm nay cậu làm nhân viên giao hàng bán thời gian, do không có nhiều thời gian nên cậu chỉ được nghỉ ngơi một chút. Ông chủ yêu cầu mọi người phải có mặt trước tám giờ, đến muộn thì trừ lương.
Khi đóng giao diện thanh toán, hệ thống mặc định trở lại trang chủ, Giản Tà nhìn thấy thông báo chúc mừng sinh nhật hiển thị trên thông báo, thì giật mình đứng lặng người.
Bên trên giao diện là một đoạn tin nhắn, ước chừng là tin nhắn tự động do hệ thống gửi đi, với nội dung chúc người dùng xxx sinh nhật vui vẻ,
Vậy mà đã tròn một năm rồi.
Giản Tà không kể cho người khác nghe rằng ngày xảy ra tai nạn là ngày sinh nhật của cậu.
Cũng bởi đó là sinh nhật của cậu, cha luôn đi theo đội công trình làm việc bên ngoài mới xin nghỉ về nhà, mà mẹ vốn là y tá cũng đúng giờ về nhà.
Một nhà ba người bọn họ rất ít có thời gian rảnh rỗi ngồi lại nói chuyện với nhau, cho nên buổi tốt hôm đó Giản Tà rất vui vẻ.
Bây giờ cậu chỉ ước giá như mình chưa từng đón ngày sinh nhật vui vẻ thỏa mãn đó.
Nhưng suy nghĩ đó không phải xuất phát từ chuyện cậu ân hận, hay là dùng sự ra đi của cha mẹ để oán trách bản thân. Mà là vụ tai nạn đó dường như đã lấy đi những cảm xúc mãnh liệt trong cậu, làm cho hệ thống tình cảm của cậu bất đầu trở nên không hoàn chỉnh, khiến cậu không thể giống như bao người bình thường khác.
Cậu không thấy đau khổ, không thấy tò mò, cũng không có mong muốn được mất hơn thua.
Nhưng cậu lại có thể cảm nhận tình cảm trong ngôn ngữ của mọi người, cho dù là ác ý, vô cùng kỳ lạ.
Giản Tà buông tầm mắt, cất điện thoại vào trong túi áo, đạp xe xen lẫn vào dòng xe cộ, nhanh chóng trở về khu chung cư, khóa xe đạp vào vị trí quy định.
Nhà cậu ở tầng mười bảy nhưng không thể đi thang máy, bởi vì thang máy lâu rồi không kiểm tra còn đang bảo trì.
Giản Tà leo cầu thang bộ về nhà. Đứng trước cửa nhà lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, nhưng khi vừa cắm chìa vào ổ khóa cậu đã thấy điều gì đó không bình thường.
Cậu cúi đầu nhìn thảm lau chân.
...Có người đã đến nhà.
Bởi vì cậu sống một mình, mà an ninh trong khu phố lại không được tốt lắm, cho nên bình thường Giản Tà mỗi khi khóa cửa đều sẽ đặc biệt để ý kéo chiếc thảm lau chân trước cửa lệch ra một chút. Mặc kệ là ai đứng trước nhà cậu cũng chẳng bao giờ để tâm đến một chiếc thảm cả.
Giống như tấm thảm lúc này.
Giản Tà chau mày, cậu cảnh giác mà xoay chìa khóa, thử đẩy cửa một chút. Không có dấu hiệu cho thấy cửa bị phá khóa, điều này làm cậu có môt chút yên tâm hơn rồi.
Nhưng lòng cậu lại nặng trĩu sau khi mở cửa ra.
Giản Tà nhìn thấy trên chiếc bàn trong phòng khách có thêm hai cái hộp thắt nơ xinh đẹp. Nó nằm ngay giữa bàn, như thể sợ Giản Tà không nhìn thấy, lộ liệu quá đáng.
"..."
Sau mấy phút chần chờ, Giản Tà đi vào nhà. Cậu nhẹ nhàng khép cửa lại rồi thuận tay cầm luôn cây gậy ở cạnh cửa ra vào.
Cậu không đụng vào vật phẩm đáng ngờ trên bàn, mà bình tĩnh kiểm tra từ phòng ngủ đến phòng sách, rồi đến nhà vệ sinh, kiểm tra luôn cả trong ngăn kéo kín và hộc ngầm trên giường.
Nhưng điều làm người ta khó hiểu là cửa sổ vẫn còn khóa, vẫn duy trì như lúc Giản Tà rời nhà.
Không thể hiểu được.
Giản Tà lại kiểm tra thêm một lần nữa mà vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có thể tập trung ánh mắt về phía manh mối duy nhất.
...Hai cái hộp đóng gói rất tinh xảo.
Nếu không phải là quá mức đáng ngờ, thì chỉ nhìn thôi Giản Tà sẽ nghĩ đầy là mà có ai đó tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu. Nói sao thì hôm nay cũng là sinh nhật cậu.
Đã không có thời gian để cậu kiểm tra thêm lần nữa, vì thế, cậu đi về phía chiếc bàn, nhanh tay mở chiếc hộp lớn nhất ra.
Từ trong chiếc hộp rơi ra một tấm thiệp, Giản Tà không để ý đến nó. Bởi toàn bộ tầm mắt cậu đã bị món đồ trong chiếc hộp thu hút, trong đầu đều là mày đùa tao đúng không.
Bánh sinh nhật.
Vậy mà lại là bánh sinh nhật...?
Trước đây Giản Tà từng làm thêm trong tiệm bánh, chỉ cần nhìn thôi đã có thể nói ra giá của chiếc bánh được đặt làm này, bới vì giá cả quá cao nên cậu vừa nhìn đã ấn tượng.
Ôm linh tính chẳng lành cậu mở chiếc hộp bé hơn kia, lần này rõ là giật mình luôn.
...Là đồng hồ, đây rõ ràng là đồng hồ của một thương hiệu xa xỉ mà.
Tác giả muốn nói:
Đây có phải là đơn phương các nhận quan hệ không?
Giản Tà:?
Cậu vốn đang sợ rằng hắn ta sẽ nhân cơ hội này mà hoạch họe cậu mấy câu, ví dụ như không cho cậu vào lớp nghe giảng, tình hình thực tế vẫn tốt hơn nhiều so với dự đoán của cậu.
Khi Giản Tà bước chân vào lớp, không khí sôi nổi trong chớp mắt trở nên yên lặng đi, âm thanh thì thầm trao đổi cũng dần biến mất.
Tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người cậu, mà cậu thân là tâm điểm của mọi cái nhìn thì hoàn toàn không nhận ra điều này, chẳng qua là đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống mà thôi.
Giản Tà ngồi ở hàng ghế trong cùng gần cửa sổ, là vị trí duy nhất chỉ có một chiếc bàn.
Bởi vì chuyển đến đây vào năm cuối cấp nên Giản Tà thành người bị lẻ ra trong lớp. Điều này đối với người cố tình trở nên mờ nhạt như Giản Tà mà nói thì không tệ chút nào.
Sau đó, Giản Tà lấy sách vở từ trong ngăn bàn ra, chẳng nhìn ai khác bắt đầu học bài.
Ngón tay cậu vô thức quay cây bút đang cầm, đây là thói quen mỗi khi cậu suy nghĩ, trong tay luôn phải cầm cái gì đó mới chịu. Hôm nay nếu không phải trong túi áo đồng phục không có tiền xu, cậu càng có thích dùng tiền xu để khiến bàn tay bớt trống trải.
"Cậu...có sao không thế?"
Từ phía trước truyền đến một giọng nói dè chừng, cậu ngẩng đầu, thấy nữ sinh ngồi phía trước nhìn cậu bằng ánh mắt quan tâm.
Đôi mắt lạnh nhạt tách ra khỏi quyển vở nhìn về phía cô. Nữ sinh sợ cậu hiểu lầm nên vội vã nói rõ lý do: "Tớ, chúng tớ đều tin rằng bạn không giết người, những chuyện đó chỉ là tin đồn nhảm thôi, chỉ là cảnh sát có chút hiểu sai... Tóm lại, bạn không có chuyện gì là tốt rồi."
Chúng tớ?
Cô bé ngồi phía trước nhẹ nhàng nhận một gói bánh quy nhỏ và một hộp sữa được truyền đến từ bàn nào đó, rồi dè dặt đặt ở một góc trống trên bàn học của Giản Tà.
Sau khi làm xong một loạt động tác đó thì khuôn mặt cô ửng hồng, dường như cô chỉ có chút cam đảm để nói với Giản Tà hai câu đơn giản đó thôi.
Mắt Giản Tà dán vào hộp sữa và gói bánh nhỏ, trong đầu vang lên câu mà Điều tra viên Trình Lý đã lơ đãng nói với cậu.
"Có rất nhiều người quan tâm cháu đấy."
A. Cậu chớp mắt.
"Cảm ơn." Cậu nói.
Có nam sinh ngồi cách đó mấy hàng nhìn hành động này mà thấy ghen ghét với Giản Tà, không thấy vừa lòng đối với việc cậu có thể dễ dàng nhận được sự chú ý của nữ sinh, bực tức mà đá bàn học một cái.
Nhưng hành động ra oai này lại bị Giản Tà cúi đầu tập trung làm bài tập trực tiếp bỏ qua, làm mấy người này tức ói ra máu.
Giáo viên tiếng Anh muộn giờ vào lớp, mãi cho đến khi sắp hết giờ, Chủ nhiệm lớp với vẻ lo âu đi vào lớp thông báo cho bọn họ vài thông tin quan trọng.
Giáo viên tiếng Anh bị người ta làm mất mặt trước mặt Giản Tà thì lập tức sập cửa đi ra định trở về phòng nghỉ của giáo viên ở tầng dưới, nhưng không biết có phải do đi đường không cẩn thận hay không mà hắn ta lại từ cầu thang ngã lăn xuống.
Dù may mắn không bị ngã gãy cổ nhưng phải nhập viện ít nhất nửa tháng là không tránh khỏi được.
Mọi người ai cũng là học sinh cuối cấp rồi, vừa nghe giáo viên tiếng Anh - người dạy một môn thi quan trọng, phải nhập viện ngay trước kỳ thi, ai nấy đều cảm thấy hoang mang lo lắng.
Cứ cho là thầy dạy không hay, bình thường cũng thấy thầy thật đáng ghét, còn nghe được tin thầy được nhận vào làm giáo viên là do đi cửa sau đi chăng nữa, thì việc có vẫn tốt hơn là không có chứ nhỉ?
Được cái Chủ nhiệm lớp còn mang theo một tin tốt khác.
Bọn học được đổi giáo viên, giáo viên mới nổi tiếng là một giáo viên giỏi lâu năm trong trường.
Trước đây có ấy xin nghỉ do mang thai không có sức để dạy học nên không giảng dạy khóa này. Tình cờ cô đến văn phòng để trả hồ sơ nghỉ sinh thì nghe thấy Chủ nhiệm lớp đang trao đổi với Hiệu trưởng về chuyện thiếu giáo viên, cô dứt khoát đề nghị hiệu trưởng để cô tiếp nhận công việc này.
Mọi người trong lớp nghe thế đều âm thầm cảm thấy vui vẻ, có mỗi Giản Tà không hề có cảm giác mà chỉ cúi đầu trầm ngâm.
...Hừm.
Sao cậu lại thấy có chút kỳ quái.
Tiếng chuông vang lên có nghĩa là buổi học hôm nay đã kết thúc, trong lớp lập tức trở nên rối loạn, học sinh ào ào rời khỏi chỗ ngồi, thoáng cái đã tụ tập với nhau, như là đã quên mất chuyện ở đây đã có ba học sinh cùng khối tử vong.
Giản Tà suy đoán là do sự kiện này có liên quan đến "Yêu vật" như lời Trình Lý nói.
Nếu trước đây cậu không hề nghe được bất kỳ thông tin nào liên quan đến Cục Quản lí Siêu nhiên, chứng tỏ rằng ngành này không thể công khai trước công chúng. Cậu đoán là họ sẽ nói đây chỉ là lời đồn, sau đó trường học sẽ công bố rằng ba bạn học đó đã chuyển trường.
Chỉ có điều cụ thể phải làm sao thì không liên quan gì đến Giản Tà hết, dẫu sao thì cậu đã được xóa bỏ mối hiềm nghi rồi.
"Cuối tuần rồi, bạn Giản Tà có trở về nhà không?" Nữ sinh ngồi trên thăm dò hỏi cậu.
Cô ấy hình như đã nhận ra Giản Tà cũng không khó gần như các cô đã nghĩ, nên không nhịn được mà nói chuyện với cậu.
Cô vừa nói chuyện, nam sinh trước đó nguýt Giản Tà như thể mọc thêm lỗ tai, đạp chiếc bàn vang lên tiếng động chói tai, ngồi trên ghế quay người lại, nhìn cậu liếc mắt: "Đúng rồi, nhìn bên ngoài đã biết là không trả nổi tiền học phí ở đây, sao có thể không về nhà."
Bọn họ nói chuyện huênh hoang ầm ĩ, thái độ toe toe toét toét, làm nữ sinh trước đó cũng phải giận mà không dám nói gì.
Nhưng Giản Tà chẳng qua chỉ là bình tĩnh mà nhìn mấy người đó, ánh mắt đó khiến cho bọn họ lạnh run lên khép miệng lại theo bản năng.
"..." Hồi lâu, Giản Tà thu ánh mắt lại, hời hợt trả lời nữ sinh đó: "Sẽ về."
Ngôi trường trung học tư thục này nổi tiếng với việc hoạt động tự do sau giờ học, việc học nội trú cũng không ép buộc.
Khoảng cách từ nhà cậu đến trường cũng không xa, cậu được nhận thừa kế một căn hộ sau khi cha mẹ qua đời. Thêm nữa buổi tốt cậu còn phải đi làm thêm nên không chọn ở nội trú.
Giản Tà cất sách vở vào ngăn bàn, sắp xếp lại bài tập bắt buộc và bóp bút, đặt chúng vào chiếc túi đeo chéo của mình rồi kéo khóa. Đeo túi lướt qua các học sinh đang tụ tập vui chơi, mặt cậu hờ hững mà ra khỏi lớp.
Trong chốc lát, kể cả mấy nam sinh kia vốn đang tụ tập ngay cửa lớp cũng không dám ngăn cản cậu.
Với khoảng cách ngắn từ chỗ ngồi đến cửa lớp, dù có không ít học sinh cũng lựa chọn học ngoại trú giống cậu thì số đống đều chọn hai ba người cùng đi với nhau, làm nổi lên bóng cô độc của Giản Tà.
"Sau giờ học hôm nay chúng đi đến cửa hàng trà sữa mới khai trương uống thử chút nhé?"
"Nhưng mà tớ muốn đi mua chút đồ trước.."
"Cuối tuần này có đấu bóng giao hữu, cậu nhớ đến tham gia nhé!"
Cổng trường có rất nhiều phụ huynh học sinh, đều đến đón con em của họ.
Một số người còn lái xe đến, cậu nhìn thoáng qua có thể thấy không ít những chiếc xế đắt tiền, gia cảnh của các học sinh trong trường đều rất tốt.
Bước chân đi đường của Giản Tà dần chậm lại, không tự giác đứng im. Cậu nhìn thấy một cặp cha mẹ mỉm cười nhận cặp sách của con, nghiêm túc nghe đứa nhỏ kể mấy câu chuyện vụn vặt xảy ra ở trường, trên mặt không hề có cảm xúc không kiên nhẫn.
Cậu cũng không biết mình đã nhìn bao lâu, điện thoại di động trong túi áo bất ngờ đổ chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Giản Tà thu lại ánh mắt, lấy di động ra xem mới biết là đồng hồ báo thức đang kêu.
Báo thức này cậu đặt ngày hôm qua để nhắc bản thân lúc bảy giờ có lớp gia sư, mà hôm nay cũng quên không tắt đi.
Giản Tà tắt báo thức, chuẩn bị cất di động vào túi áo lại chợt nhớ đến điều gì đó.
Thực ra cậu đã định hỏi Trình Lý câu này từ lúc đó nhưng do để ý đến mặt tái nhợt của đồng nghiệp ngồi bên cạnh Trình Lý, mang vẻ mặt hoảng hốt nhìn cậu chằm chằm như là thấy ma. Vì thế, bằng vào trực giác nào đó của bản thân, cậu cũng không mở miệng hỏi vấn đề đó.
Chỉ thấy Giản Tà một lần nữa mở khóa điện thoại, nghĩ kỹ rồi nhập vào thanh tìm kiếm một dãy ký tự: Nguyên nhân nghe thấy âm thanh lạ.
[ Bác sĩ chuyên khoa - Bác sĩ Lý:
Chào bạn, dựa trên các triệu chứng của bạn, nghe thấy âm thanh ảo là một loại bệnh trạng phổ biến ở bệnh nhân tâm thần. Nguyên nhân do lạm dụng các loại thuốc chống suy nhược thần kinh, làm bộ não tiêu hao không thể bổ sung được. Cũng có thể do trong não xuất hiện khối u.]
Bác sĩ này thì đề nghị cậu tích cực trị liệu, nhiệt tình yêu thương cuộc sống, không cần đầu hàng trước khó khăn.
Giản Tà: "..."
Hay thật, cả ba điều này cậu đều không thích chút nào..
Cậu lại xem thêm mấy câu trả lời, chỉ có hai câu coi như là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, không miêu tả cậu như là người bị bệnh nan y.
Một câu nói là tinh thần cậu chịu áp lực lớn, không nghỉ ngơi đầy đủ.
Áp lực tinh thần lớn? Nói thế cũng không đúng, Giản Tà tự nhận mình sống khá là tùy tiện.
Còn về chuyện ngủ không đủ giấc?
Thực tế là mỗi đêm cậu đều đi ngủ lúc mười giờ, không thức khuya, so với những người bằng tuổi khác thì thói quen nghỉ ngơi của cậu phải nói là rất tốt.
Có điều...
Giản Tà nhíu mày, Chủ nhiệm lớp đã từng nói rằng sắc mặt của cậu không tốt, dáng vẻ nhìn như là ngủ không đủ, mà bản thân cậu có khi cũng ngủ gật trong lớp.
Nếu đã có Cục Quản lý Siêu nhiên, Điều tra viên, Yêu vật cấp B các loại rồi, vậy có nên nghĩ đến các phương diện kỳ quái không nhỉ?
Nói không chừng trong khi cậu đang ngủ thì thân thể có một "cậu" khác khỏe mạnh hơn tỉnh dậy, đi ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình cũng nên.
Giản Tà: "..."
Buồn cười nhỉ.
Trong thời gian vuốt điện thoại tìm kiếm tin tức cậu được một đoạn khá dài từ cổng trường. Trong vô thức Giản Tà đã đi đến bên cạnh bãi đậu xe. Cậu dùng điện thoại di động quét mã QR mở khóa một chiếc xe đạp gần đó.
Nhà cậu cách trường học khoảng hai mươi phút đạp xe, đi đi về về còn có thể rèn luyện thân thể.
Có điều là hôm nay cậu làm nhân viên giao hàng bán thời gian, do không có nhiều thời gian nên cậu chỉ được nghỉ ngơi một chút. Ông chủ yêu cầu mọi người phải có mặt trước tám giờ, đến muộn thì trừ lương.
Khi đóng giao diện thanh toán, hệ thống mặc định trở lại trang chủ, Giản Tà nhìn thấy thông báo chúc mừng sinh nhật hiển thị trên thông báo, thì giật mình đứng lặng người.
Bên trên giao diện là một đoạn tin nhắn, ước chừng là tin nhắn tự động do hệ thống gửi đi, với nội dung chúc người dùng xxx sinh nhật vui vẻ,
Vậy mà đã tròn một năm rồi.
Giản Tà không kể cho người khác nghe rằng ngày xảy ra tai nạn là ngày sinh nhật của cậu.
Cũng bởi đó là sinh nhật của cậu, cha luôn đi theo đội công trình làm việc bên ngoài mới xin nghỉ về nhà, mà mẹ vốn là y tá cũng đúng giờ về nhà.
Một nhà ba người bọn họ rất ít có thời gian rảnh rỗi ngồi lại nói chuyện với nhau, cho nên buổi tốt hôm đó Giản Tà rất vui vẻ.
Bây giờ cậu chỉ ước giá như mình chưa từng đón ngày sinh nhật vui vẻ thỏa mãn đó.
Nhưng suy nghĩ đó không phải xuất phát từ chuyện cậu ân hận, hay là dùng sự ra đi của cha mẹ để oán trách bản thân. Mà là vụ tai nạn đó dường như đã lấy đi những cảm xúc mãnh liệt trong cậu, làm cho hệ thống tình cảm của cậu bất đầu trở nên không hoàn chỉnh, khiến cậu không thể giống như bao người bình thường khác.
Cậu không thấy đau khổ, không thấy tò mò, cũng không có mong muốn được mất hơn thua.
Nhưng cậu lại có thể cảm nhận tình cảm trong ngôn ngữ của mọi người, cho dù là ác ý, vô cùng kỳ lạ.
Giản Tà buông tầm mắt, cất điện thoại vào trong túi áo, đạp xe xen lẫn vào dòng xe cộ, nhanh chóng trở về khu chung cư, khóa xe đạp vào vị trí quy định.
Nhà cậu ở tầng mười bảy nhưng không thể đi thang máy, bởi vì thang máy lâu rồi không kiểm tra còn đang bảo trì.
Giản Tà leo cầu thang bộ về nhà. Đứng trước cửa nhà lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, nhưng khi vừa cắm chìa vào ổ khóa cậu đã thấy điều gì đó không bình thường.
Cậu cúi đầu nhìn thảm lau chân.
...Có người đã đến nhà.
Bởi vì cậu sống một mình, mà an ninh trong khu phố lại không được tốt lắm, cho nên bình thường Giản Tà mỗi khi khóa cửa đều sẽ đặc biệt để ý kéo chiếc thảm lau chân trước cửa lệch ra một chút. Mặc kệ là ai đứng trước nhà cậu cũng chẳng bao giờ để tâm đến một chiếc thảm cả.
Giống như tấm thảm lúc này.
Giản Tà chau mày, cậu cảnh giác mà xoay chìa khóa, thử đẩy cửa một chút. Không có dấu hiệu cho thấy cửa bị phá khóa, điều này làm cậu có môt chút yên tâm hơn rồi.
Nhưng lòng cậu lại nặng trĩu sau khi mở cửa ra.
Giản Tà nhìn thấy trên chiếc bàn trong phòng khách có thêm hai cái hộp thắt nơ xinh đẹp. Nó nằm ngay giữa bàn, như thể sợ Giản Tà không nhìn thấy, lộ liệu quá đáng.
"..."
Sau mấy phút chần chờ, Giản Tà đi vào nhà. Cậu nhẹ nhàng khép cửa lại rồi thuận tay cầm luôn cây gậy ở cạnh cửa ra vào.
Cậu không đụng vào vật phẩm đáng ngờ trên bàn, mà bình tĩnh kiểm tra từ phòng ngủ đến phòng sách, rồi đến nhà vệ sinh, kiểm tra luôn cả trong ngăn kéo kín và hộc ngầm trên giường.
Nhưng điều làm người ta khó hiểu là cửa sổ vẫn còn khóa, vẫn duy trì như lúc Giản Tà rời nhà.
Không thể hiểu được.
Giản Tà lại kiểm tra thêm một lần nữa mà vẫn không thu hoạch được gì, chỉ có thể tập trung ánh mắt về phía manh mối duy nhất.
...Hai cái hộp đóng gói rất tinh xảo.
Nếu không phải là quá mức đáng ngờ, thì chỉ nhìn thôi Giản Tà sẽ nghĩ đầy là mà có ai đó tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu. Nói sao thì hôm nay cũng là sinh nhật cậu.
Đã không có thời gian để cậu kiểm tra thêm lần nữa, vì thế, cậu đi về phía chiếc bàn, nhanh tay mở chiếc hộp lớn nhất ra.
Từ trong chiếc hộp rơi ra một tấm thiệp, Giản Tà không để ý đến nó. Bởi toàn bộ tầm mắt cậu đã bị món đồ trong chiếc hộp thu hút, trong đầu đều là mày đùa tao đúng không.
Bánh sinh nhật.
Vậy mà lại là bánh sinh nhật...?
Trước đây Giản Tà từng làm thêm trong tiệm bánh, chỉ cần nhìn thôi đã có thể nói ra giá của chiếc bánh được đặt làm này, bới vì giá cả quá cao nên cậu vừa nhìn đã ấn tượng.
Ôm linh tính chẳng lành cậu mở chiếc hộp bé hơn kia, lần này rõ là giật mình luôn.
...Là đồng hồ, đây rõ ràng là đồng hồ của một thương hiệu xa xỉ mà.
Tác giả muốn nói:
Đây có phải là đơn phương các nhận quan hệ không?
Giản Tà:?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương