Sau Khi Cún Con Cưa Đổ Tổng Tài Giàu Có

Chương 16



truyenfull,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.

Tiêu đề: Tình nhân có thời hạn một năm: Thì ra áo khoác lông vũ lại nhẹ đến vậy...

Tan học đã quá sáu giờ.

Hoắc tiên sinh vẫn chần chừ chưa hé lời, Thẩm Hữu loay hoay đợi mấy phút, cuối cùng vẫn quyết định đi mua một bó hoa.

May mắn thay, tiệm hoa cậu từng làm thêm không quá xa, chỉ hơn một cây số, chạy bộ là có thể đến nhanh nhất. Khi nhận được tin nhắn, cậu vừa hay đã tới tiệm.

Nhanh chóng hoàn thành các bước chọn lựa, gói ghém, trang trí, cậu ôm bó hoa trong lòng, chạy một mạch về, vừa kịp đến nơi trước sáu giờ hai mươi tám phút.

Cũng may, không bị trễ.

"Hoắc tiên sinh, đây là tặng anh."

Thẩm Hữu cười rạng rỡ, nhìn người đàn ông khựng lại một chút, dường như có chút chần chừ đưa tay nhận lấy bó hoa của cậu. Cánh hoa rực rỡ và làn da trắng lạnh của đối phương tạo thành sự tương phản rõ rệt.

Cậu vòng qua đuôi xe, lên xe đóng cửa. Bên tai truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.

"Cảm ơn."

Thẩm Hữu quay đầu, nhìn thấy Hoắc Cẩn Niên đang ngắm nghía bó hướng dương. Thần sắc anh đã khôi phục vẻ bình tĩnh như thường lệ, khóe mắt dài hẹp khẽ cụp xuống, trông có vẻ hờ hững.

"Nhưng tôi đã nói rồi, em không cần phải lấy lòng tôi, lần tới cứ trực tiếp đến là được."

Thẩm Hữu ừ một tiếng chẳng mấy bận tâm, "Cũng không hẳn là lấy lòng đâu."

Nghe vậy, Hoắc Cẩn Niên đặt bó hoa lên đùi, chuyển mắt nhìn cậu.

Lúc này, trời đã dần tối, vầng sáng ngược chiều làm đường nét thiếu niên thêm thanh tú, dịu dàng. Cậu nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa lấp lánh ý cười nhàn nhạt.

"Trước đây tôi chẳng phải đã nói là tôi làm thêm ở tiệm hoa sao? Chiều hôm đó trước khi nghỉ việc, tiệm vừa nhập một lô hoa mới, đặc biệt là hướng dương nở rất đẹp."

Tốc độ nói của cậu rất chậm, như thể đang từ từ mổ xẻ điều gì đó, rồi trải ra phơi nắng, "Lúc đó tôi đã nghĩ, thật muốn Hoắc tiên sinh cũng được ngắm nhìn."

"Nhưng khi đó có khách đến nên tôi quên chụp ảnh. Chiều nay tôi lại nhớ đến chuyện này, vẫn rất muốn Hoắc tiên sinh được ngắm những bông hướng dương nở thật đẹp, thế là tôi chạy đi mua một bó về."

Thẩm Hữu không thấy điều này có gì to tát, nhưng lại trơ mắt nhìn thần sắc Hoắc tiên sinh từ ngạc nhiên nhẹ nhàng biến thành vô cảm, lông mày cau lại, ánh mắt dò xét lướt qua cậu từ trên xuống dưới.

Tư thái này mang theo áp lực cực lớn, hiếm ai có thể duy trì đối mặt vào lúc này, đã sớm cúi đầu nhận lỗi, vừa đổ mồ hôi lạnh vừa lòng như trống đánh.

Đương nhiên rồi, Thẩm Hữu là ngoại lệ cả gan đó.

"Sao thế?"

Cậu chớp mắt cười, không chỉ tiếp tục đối mắt trực diện với đối phương, mà còn nhạy bén ngửi thấy luồng khí không vui tỏa ra, chẳng phải là thật sự giận dữ hay gì cả.

Ngược lại còn có một loại—

Một kiểu không biết phải làm sao, dù sao thì cứ duy trì vẻ hung dữ hù dọa, kèm theo một chút bối rối.

Hơi đáng yêu.

Thẩm Hữu vừa nảy ra từ ngữ 'đại nghịch bất đạo' đó trong lòng, liền thấy Hoắc Cẩn Niên đột ngột quay mặt đi, thò tay vào túi áo khoác lấy ra một bao thuốc lá, tùy tiện gõ ra một điếu ngậm giữa môi.

Anh không châm lửa, dường như chỉ dùng hành động này để giải tỏa cảm xúc, sau đó dùng giọng trầm thấp báo cho tài xế một địa chỉ.

"Đến đây trước."

Tốc độ nói quá nhanh nên Thẩm Hữu không nghe rõ, nhưng đoán chừng đó là tên một khách sạn nào đó.

Làm chuyện này quả thật đến khách sạn thì tiện hơn, có ai vừa mới bắt đầu đã dẫn tình nhân về nhà chứ? Hay là sau khi lăn giường xong thì ai về nhà nấy, kéo quần áo lên rồi đi sẽ thích hợp hơn nhỉ.

Không biết sẽ làm đến khi nào, liệu có kịp chuyến xe buýt cuối cùng không, hay là ngủ lại khách sạn một đêm, rồi sáng hôm sau mới đi?

Nhưng cậu không mang theo quần áo để thay, cảm thấy lại không được tiện cho lắm...

Chưa kịp suy nghĩ thêm, chiếc xe đã dừng lại trước một tòa cao ốc.

Thẩm Hữu có thể nhìn thấy những cửa hàng đèn đóm rực rỡ bên trong và dòng người qua lại tấp nập, cậu nghĩ đây hẳn là một trung tâm thương mại lớn rất xa hoa, chẳng giống khách sạn chút nào.

Hoắc Cẩn Niên đã xuống xe.

Thẩm Hữu có chút nghi hoặc, nhưng cũng đi theo xuống xe, vòng qua đầu xe đuổi kịp đối phương, "Hoắc tiên sinh, anh muốn mua gì sao?"

Thứ cần mua riêng trước khi lăn giường là gì nhỉ?

Dường như chỉ có một khả năng duy nhất, vành tai cậu lập tức hơi nóng, nhưng nghi hoặc vẫn chưa tan biến.

Bình thường trong khách sạn chẳng phải đều có chuẩn bị sao? Lẽ nào anh ấy thấy đồ của khách sạn quá kém chất lượng, nên muốn mua loại đắt tiền và cao cấp hơn?

Hoắc Cẩn Niên nói: "Quần áo."

Thẩm Hữu đỏ mặt tự mắng mình một trận, "Em cứ tưởng quần áo của tổng tài đều là người chuyên trách đặt may, người chuyên trách giao đến, rồi trực tiếp vào tủ quần áo chứ, hoàn toàn không cần tự mình chọn mua."

Nghe vậy, Hoắc Cẩn Niên liếc nhìn cậu, "Đúng là như vậy."

Thẩm Hữu bất ngờ không kịp trở tay, sau đó một suy nghĩ hoang đường chợt nảy lên trong đầu, giọng điệu cậu không khỏi mang theo chút dò xét.

"Vậy, là mua quần áo cho ai?"

"Em."

Thẩm Hữu mở to mắt tròn xoe.

Giây tiếp theo, đầu cậu đột nhiên bị ấn xuống, cắt ngang mọi khả năng suy nghĩ lung tung. Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói.

"Khi không có tiền thì không mặc quần áo, có tiền rồi cũng không mặc quần áo, em định thành tiên à?"

Hoắc Cẩn Niên vẫn ngậm điếu thuốc chưa châm, khi nói chuyện phát âm có chút hàm hồ, trông lạnh nhạt và khó hiểu.

Anh nhanh chóng buông tay, ánh mắt liếc qua cái đầu xù mềm, phát hiện mái tóc vừa bị ấn xuống lập tức dựng lên, đúng là tính cách bướng bỉnh giống hệt chủ nhân. Anh lại vô thức xoa xoa đầu ngón tay.

Cảm giác cũng không tệ. Anh nghĩ.

"Chẳng phải đã nói là mười vạn một lần sao?"

Mười vạn một lần, chưa đến một tháng đã có thể kiếm được ba bốn chục vạn, có thể nói là hoàn toàn không còn áp lực trả nợ nữa.

Đứa trẻ ngốc đến mấy cũng biết mình đã được giải thoát rồi, có thể ăn ngon mặc ấm hơn một chút, không cần phải thắt lưng buộc bụng sống chật vật như trước nữa.

Trong gió lạnh chỉ năm sáu độ, lại mặc chiếc áo hoodie mỏng dính không có chút lông nhung nào, đáng thương cho ai xem đây?

"Ha ha."

Thẩm Hữu bỗng khẽ bật cười một tiếng.

Cậu xoa xoa chỗ vừa bị ấn rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, trông tâm trạng rất tốt, nhưng vẫn tủm tỉm cười cãi lại.

"Nhưng chẳng phải có một điển cố nói thế này sao?"

"Trước khi Einstein thành danh, ông mặc chiếc áo khoác cũ đi trên đường, có người khuyên ông mua một chiếc áo khoác mới, ông nói: Dù ăn mặc có lộng lẫy đến mấy cũng chẳng ai biết tôi là ai."

"Nhưng sau khi Einstein thành danh, ông vẫn mặc chiếc áo khoác cũ đó đến giảng đường đại học. Bạn bè lại khuyên ông mua một chiếc áo mới, ông lại đáp: Dù ăn mặc có tồi tàn đến mấy thì cũng sẽ có người nhận ra tôi."*

"Khi tôi không có tiền thì mặc thế này, có tiền rồi vẫn mặc thế này, cũng chẳng có gì lạ phải không?"

Hoắc Cẩn Niên kiên nhẫn nghe xong lời lẽ cùn của cậu, vết nhăn giữa hai lông mày càng sâu thêm.

"Bất kể chiếc áo khoác đó là mới hay cũ, ít nhất nó cũng là một chiếc áo khoác, mặc vào mùa thu đông sẽ không lạnh. Em xem em đang mặc cái thứ gì đây?"

Anh chạm vào mũ áo hoodie của người kia, cảm thấy bộ quần áo này mỏng manh kém chất lượng như một tờ giấy, chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng tuếch để giữ ấm.

"Tiền tôi đưa em đâu?"

Hoắc Cẩn Niên chợt nghĩ đến những khả năng khác, ví dụ như cậu giấu giếm bản chất khoản nợ, hoặc sửa đổi số tiền nợ, "Nói."

Nghe ra sự thay đổi trong giọng điệu của người đàn ông, Thẩm Hữu cũng thu lại vẻ lém lỉnh, nghiêm túc nói.

"Vẫn ở đó, tôi chưa động vào."

Ý định thật sự của cậu không thể nào cho người này biết được, bèn thản nhiên nói: "Thật ra là vì đột nhiên có tiền, không có cảm giác thật, nên quên không dùng thôi."

Hoắc Cẩn Niên lướt qua vẻ mặt thờ ơ của người này, vô thức nhíu mày, một nỗi bực bội nhỏ trào lên trong lòng, cứ như có thứ gì đó trơn tuột đã vụt khỏi kẽ tay.

Anh rụt tay về, hững hờ nói: "Tiền mà cũng quên dùng được, quả là chuyện chưa từng nghe thấy bao giờ."

"Được rồi được rồi."

Thẩm Hữu nhìn sắc mặt Hoắc tiên sinh, nhanh chóng đổi lời như thể thỏa hiệp, nắm lấy cổ tay người đàn ông kéo về phía xe.

"Lần tới tôi sẽ mặc nhiều đồ hơn khi gặp Hoắc tiên sinh, bây giờ vẫn là chính sự quan trọng, chúng ta về xe thôi?"

Hoắc Cẩn Niên lại nắm ngược mũ áo hoodie của cậu, không cho cậu chuồn đi.

"Chạy gì mà chạy, đi theo."

Trung tâm thương mại quốc tế này rất nổi tiếng, nằm ở trung tâm khu thương mại tấc đất tấc vàng, trang trí xa hoa tráng lệ, lượng người qua lại cực kỳ đông đúc.

Thẩm Hữu còn tưởng sẽ tùy tiện vào một cửa hàng nào đó, mua một hai chiếc áo khoác giữ ấm rồi đi. Ai ngờ cậu thấy Hoắc Cẩn Niên xuất trình một tấm thẻ cho nhân viên, rồi họ đi một lối khác lên tầng cao nhất.

Ngẩng đầu lên, Hoắc tiên sinh đã ngồi trên ghế sofa, còn mười mấy nhân viên cửa hàng không biết từ đâu xông ra, vây kín cậu.

"Quý khách, để tôi đo kích cỡ cho anh, nào, mở rộng hai cánh tay ra..."

"Tiểu ca ca đẹp trai quá! Bình thường anh thích mặc kiểu áo mùa đông nào? Ở đây có một cuốn sách, đều là sản phẩm mới theo mùa của nhãn hiệu chúng tôi, mời anh chọn thử đi."

"Thấy anh có vẻ khó chọn, chi bằng xem người mẫu trình diễn nhé? Anh thích bộ nào cứ nói cho chúng tôi biết là được, Andy, sắp xếp một chút!"

Hoắc Cẩn Niên tựa lưng vào ghế sofa, một tay chống lên trán, nhìn Thẩm Hữu bị vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài để hỏi han và làm thủ tục, cậu căng thẳng đến nỗi tay cứ mân mê gấu quần.

Cứ như một chú chó nhỏ chân đất lớn lên ở nông thôn, lần đầu tiên bỡ ngỡ đến thành phố lớn, bàn chân bẩn thỉu giẫm lên sàn nhà không một hạt bụi, cúi đầu xuống là có thể thấy ngay sự lúng túng, gò bó và lạc lõng.

Anh nghĩ người này phần lớn sẽ ném về phía mình ánh mắt cầu cứu, tệ lắm thì cũng lộ ra vẻ mặt mơ màng, luống cuống.

Nhưng khi anh ngước mắt nhìn, lại chỉ thấy một khuôn mặt tươi sáng, tò mò đang mỉm cười.

"Xin lỗi, đây là lần đầu tôi làm chuyện này, trước tiên nên làm thế nào ạ?"

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, người này cứ như chú chó nhỏ ướt sũng vẩy lông, nhanh chóng rũ bỏ sự bị động và gò bó, một lần nữa nắm quyền chủ động trong tay.

Từ đầu đến cuối, không hề liếc ngang liếc dọc.

Bất kể đôi mắt đó đang nhìn anh, hay đang nhìn sang nơi khác, dường như vẫn luôn kiên định và sáng ngời như thường lệ.

Hoắc Cẩn Niên nhất thời có chút thất thần, sau khi trầm mặc hồi lâu thì quay đầu đi.

Anh không hiểu sao cảm thấy không được thoải mái lắm, giơ tay nới lỏng cổ áo, nhưng cảm giác đó lại chẳng thuyên giảm là bao.

Giây tiếp theo, trước người đột nhiên đổ xuống một bóng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.

"Hoắc tiên sinh, đẹp không ạ?"

Thẩm Hữu dang rộng hai cánh tay, như thể đang dang rộng vòng ôm để đòi một cái ôm, cười hỏi một cách trẻ con.

Bộ này được mọi người nhất trí gật đầu đồng ý, bản thân cậu cũng rất thích, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trên ghế sofa ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cậu một cái, cậu lại đột nhiên có chút căng thẳng.

Chắc là... đẹp chứ?

"Đẹp."

Hoắc Cẩn Niên dùng đầu lưỡi chạm vào hàm răng trên, không biết đã kìm lại lời gì, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ ngắn gọn.

Quả thật không tệ, thậm chí có chút ngoài dự liệu của anh.

Mặc dù đứa trẻ này trông rất đẹp, hành động lại nhanh như gió, một cái bao tải rách cũng có thể khoác lên ra dáng oai phong lẫm liệt, nhưng đột nhiên mặc vào một bộ quần áo chất lượng tốt, cả người cậu lập tức sáng bừng lên gấp mười lần.

Quan trọng nhất là trông ấm áp hơn hẳn.

Sau đó, người đàn ông như thể đột nhiên hứng thú, nhận lấy cuốn sách ảnh dày giới thiệu sản phẩm mới theo mùa, đặt lên đùi vắt chéo rồi mở ra, lại chọn thêm mấy bộ nữa bảo mang lên.

"Thích màu gì?"

Thẩm Hữu nghĩ nghĩ một lát, "Màu nào cũng được."

Câu trả lời này thật là phiền phức. Động tác lật xem sách ảnh của Hoắc Cẩn Niên khựng lại, anh nhàn nhạt nói: "Màu nào cũng được là sao?"

Thẩm Hữu đang bận mặc quần áo mới, nghe vậy liền tùy tiện giải thích.

"Là không có màu nào đặc biệt thích, cũng không có màu nào đặc biệt ghét, màu nào cũng có thể mặc, mà màu nào cũng đã từng mặc rồi."

"Tôi thấy chẳng có gì khác biệt cả."

Thấy không khí có vẻ không ổn, một nhân viên bên cạnh vội vàng xoa dịu.

"Bởi vì da anh trắng, lại còn đặc biệt tuấn tú, màu nào cũng có thể mặc đẹp. Người ta vẫn nói 'người đẹp vì lụa', tôi thấy đó, với anh thì nói ngược lại mới đúng."

Hoắc Cẩn Niên liếc nhìn người đó một cái, đột nhiên gập sách ảnh lại, vẫy tay với Thẩm Hữu, "Lại đây."

Chiếc áo đó có một thiết kế khá phức tạp ở vai, sau khi người này tùy tiện cài loạn xạ trông rất vặn vẹo. Anh bảo cậu cúi người xuống, chậm rãi gỡ ra rồi cài lại gọn gàng.

"Nhưng mà... nhẹ thật đấy."

Thẩm Hữu nhìn động tác ở đầu ngón tay anh, đột nhiên nói: "Thì ra áo khoác lông vũ lại nhẹ đến vậy."

Hồi tiểu học, gia đình cậu từng có lúc rất khó khăn, mùa hè thì còn đỡ, mấy bộ quần áo mỏng thay phiên nhau mặc, dù cũ cũng chẳng sao.

Nhưng mùa đông thì không được, khi trời rất lạnh, cậu sẽ mặc tất cả quần áo chồng từng lớp lên người, nhưng một trăm chiếc áo mỏng xếp chồng lên nhau cũng không bằng một chiếc áo bông dày.

Mấy tháng đó, ngón tay hai bàn tay cậu đều bị đông cứng đến đỏ au như củ cà rốt, ngày nào cũng run rẩy trên ghế, ngay cả bút cũng không cầm nổi.

Thầy giáo chủ nhiệm thật sự không đành lòng nhìn, bèn tặng cậu một chiếc áo bông cũ của con mình. Nó rất dày, nhưng cũng rất nặng, giống như một bộ áo giáp cứng ngắc.

Bộ áo giáp đó đã đồng hành cùng cậu vượt qua trọn vẹn ba mùa đông lạnh giá, cho đến khi không thể mặc vừa nữa.

Thẩm Hữu hoàn toàn không biết rằng quần áo dày dặn mùa thu đông lại có thể làm nhẹ đến vậy, nhẹ bẫng như mây, nhưng lại giống một chiếc lò sưởi nhỏ tự nhiên, tự mình tỏa hơi ấm ra.

Động tác trên tay Hoắc Cẩn Niên khựng lại, anh ngẩng mắt nhìn khuôn mặt người này.

Nhưng chú ý đến ánh mắt anh, chút buồn bã hiếm hoi lộ ra giữa đôi mày khóe mắt cậu, liền như tuyết đọng dưới nắng hè gay gắt, trong chốc lát đã bị một nụ cười rạng rỡ thay thế.

Tối hôm đó Trương Nam Lý gửi tài liệu qua, anh đã xem qua sơ lược mười tám năm cuộc đời của người này.

Cha cậu mất vì tai nạn xe cộ khi cậu sáu tuổi, mẹ cậu vì thế mà tàn tật suốt đời, rồi lại qua đời vì ung thư giai đoạn cuối khi cậu mười lăm tuổi.

Cậu học xong cấp hai cấp ba ở một trường huyện nhỏ, nghỉ học một năm rưỡi, nhảy hai lớp, thi đại học xuất sắc đạt danh hiệu thủ khoa cấp tỉnh.

Mười bảy tuổi một mình vượt ngàn dặm, đến thành phố phía bắc này học đại học.

Chắc hẳn đã chịu rất nhiều khổ sở, mới trưởng thành thành con người như bây giờ.

"Xong rồi."

Hoắc Cẩn Niên cách lớp áo, không nhẹ không nặng nhéo vai Thẩm Hữu một cái, khi cậu nhìn sang thì anh lại rụt tay về tránh đi.

"Mấy bộ vừa rồi đã thử đều lấy hết, gửi đến địa chỉ này."

Mà một người như vậy, nhiều nhất cũng chỉ l*m t*nh nhân của anh một năm.

Lời tác giả:

----------------------

*Điển tích về Einstein.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...