truyenfull,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.
Tiêu đề: Anh hùng ra tay, mặt trời đang chạy về phía anh
Không ai ngờ được điều bất ngờ này.
Hoắc Cẩn Niên không biểu cảm gì trên mặt, thậm chí còn không liếc mắt nhìn chiếc đèn chùm đang rơi xuống.
Người vừa nãy còn tươi cười sốt sắng nâng ly chúc rượu anh, thoắt cái đã biến thành bộ dạng kinh hoàng tột độ, ly thủy tinh vỡ choang xuống đất, chất rượu vàng óng và mảnh kính văng tung tóe.
Vô số gương mặt mờ ảo chạy qua bên cạnh anh, tiếng la hét, tiếng khóc than, tiếng chửi rủa, như một dòng sông chật chội và cuồn cuộn.
Còn anh, lại là tảng đá kiên cường sừng sững, mặc cho bị xô đẩy thế nào cũng vẫn vững như bàn thạch.
“Két –”
Lại một tiếng chói tai nữa vang lên, chiếc đèn chùm vừa vặn ngừng rơi, khu vực bên dưới cũng dần trống rỗng.
Đột nhiên, một người lao ra từ khoảng trống phía trước.
Người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, đôi mắt lồi lên đỏ ngầu tia máu, ăn mặc lôi thôi như một kẻ thất nghiệp, lạc lõng hoàn toàn trong phòng tiệc sang trọng.
Hắn nhìn về phía này, nở một nụ cười điên loạn.
Hoắc Thiên Xuyên, người chú trên danh nghĩa của anh.
Ánh mắt Hoắc Cẩn Niên hơi đọng lại, từ xa đối diện với người này một cái.
Ngay sau đó, người đàn ông bất chấp lao tới, theo từng động tác lớn dần, càng lúc càng nhiều người nhìn thấy hắn ta đang nắm chặt một con dao sắc bén, lưỡi dao trắng lóa, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo chói mắt trong bóng tối mờ ảo.
Hoắc Cẩn Niên vẫn không hề nhúc nhích.
Hoắc Thiên Xuyên nhắm vào anh, né tránh sang một bên chỉ sẽ kéo theo những người vô tội.
Người này lao đến với tốc độ cực nhanh, nhưng thời gian dường như bị ấn nút làm chậm, mọi hỗn loạn trước mắt vỡ vụn, méo mó... rồi tái tạo thành một cảnh cũ quen thuộc –
Đó là lần đầu tiên anh được nhận về Hoắc gia.
Ánh đèn trắng nhợt nhạt trên đỉnh đầu chiếu quá mức vào người ở trung tâm sân khấu, đứa trẻ tám tuổi mặt không biểu cảm, đối diện với vô số đôi mắt đỏ ngầu trong bóng tối mờ mịt.
“Cái thằng con hoang!”
“Chậc chậc, nó không có chút xấu hổ nào sao? Cái tính cách trơ trẽn này, tôi thấy rất giống anh trai đấy!”
“Nói cái gì vớ vẩn, tôi không thừa nhận cái thứ nghiệt chủng không biết từ đâu chui ra này, đánh gãy chân rồi vứt đi là được, đừng làm bẩn đất của Hoắc gia.”
“Này, mày tên gì… Buồn cười thật, mày cũng xứng mang họ Hoắc sao?”
Anh bỏ ngoài tai mọi lời nói độc ác, châm chọc hay thờ ơ, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào người đang ngồi ở vị trí đầu tiên, lặng lẽ lần tràng hạt trên tay.
Đó là một khuôn mặt rất đáng sợ, làn da như vỏ cây khô nứt từng lớp, nhưng thần thái lại có vẻ bình thản kỳ lạ, chỉ có một tia tinh quang b*n r* từ khóe mắt hẹp.
“Trông có vẻ là một tài năng có thể đào tạo… Cứ để lại đi.”
Đồng tử Hoắc Cẩn Niên ngưng đọng lạnh lùng.
Anh không thở, cũng không chớp mắt, như một bức tượng đá cẩm thạch không sự sống, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn đột ngột thay đổi như dự kiến.
Tí tách… tí tách…
Tí tách.
Máu đen đặc quánh tràn ra trước mặt, hệt như cơn ác mộng đeo bám hàng chục năm, giữa vũng máu, hai bóng hình lặng lẽ đứng đó.
Một gầy gò một nặng nề, nhưng tứ chi đều vặn vẹo biến dạng cực độ, như thể khi còn sống đã rơi từ trên cao xuống, toàn thân xương cốt tan nát, óc trắng bắn tung tóe, máu tươi điên cuồng thấm ra từ quần áo.
Họ mở to đôi mắt trắng dã nhiều hơn đen, nhìn anh đầy oán hận.
Hắn nói: Mày dựa vào đâu mà vẫn còn sống.
Cô nói: Mày còn mặt mũi nào mà sống.
Họ nói: Chết đi, để chuộc tội của mày.
Lần này có lẽ sẽ được như ý.
Hoắc Cẩn Niên đột nhiên nghĩ.
Con dao sắc bén như vậy, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, chỉ cần khẽ rạch một đường trên động mạch chủ, sẽ không còn đường cứu vãn.
Không có sự kinh hoàng, đau đớn khi rơi xuống, không có sự vô vọng kéo dài của việc tự hành hạ, chỉ cần một nhát dao, anh sẽ hoàn toàn từ giã cái thế giới khốn nạn và cuộc đời này.
“Hoắc tiên sinh – !!!”
Nhưng một tiếng hét khản đặc xé toạc không gian ngưng đọng, đâm xuyên qua anh nhanh hơn cả con dao.
Hoắc Cẩn Niên run rẩy toàn thân, nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ.
Đôi mắt xanh xám đó như những viên bi thủy tinh rỗng ruột, chỉ theo bản năng nhìn về hướng phát ra tiếng động như một con rối.
Có người đang bất chấp lao ngược dòng, chạy về phía anh –
Rồi đâm sầm phá tan những ảo ảnh hỗn độn kia!
Như một tiếng nổ lớn, mọi sự bất cam, cố chấp, mọi điều đã qua hay chưa thể qua đều sụp đổ trong khoảnh khắc.
Ánh sáng rạng rỡ bỗng bừng lên.
Trong khung cảnh hỗn loạn và tối tăm, mái tóc xoăn tự nhiên kia vẫn nổi bật đến thế, mềm mại và xoăn tít, là thứ sáng rỡ duy nhất trong vô số giấc mơ đêm về kinh hoàng, mềm mại như nhung, mang mùi nắng.
Dưới những sợi tóc lộn xộn, đôi mắt mở to kia sáng ngời và phẫn nộ đến lạ thường, như mặt trời vàng rực đang cháy, bùng nổ sức mạnh và lòng dũng cảm phi thường, rực rỡ chói lóa.
…Và mặt trời đang chạy về phía anh.
“Tránh ra!!!”
Tiếng nói đó quá thê lương, như một nhát búa nặng nề giáng xuống trái tim.
Vẻ mặt trống rỗng của Hoắc Cẩn Niên cũng bị đánh vỡ một khe nứt, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh như tỉnh mộng mà nghiêng người sang một bên, mũi dao lạnh lẽo sượt qua cánh tay anh một cách hiểm nghèo, đâm xuyên vào khoảng không phía trước.
Hoắc Thiên Xuyên bị quán tính kéo về phía trước, loạng choạng vài bước, suýt ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp!”
Chưa kịp đứng vững để tiếp tục lao tới, hắn ta đã bị Thẩm Hữu như một viên đạn lao lên, tông mạnh bay ra xa!
Con dao bị văng đi vài mét, rơi dưới chân ai đó, gây ra một tiếng hét chói tai.
Cho đến lúc này, các vệ sĩ mới kịp thời đến khống chế Hoắc Thiên Xuyên nằm chặt trên đất, giúp trấn áp kẻ gây rối giữa tiếng r*n r* và chửi bới.
“Nằm yên đó, không được động đậy!”
Cú ngã kia rất mạnh, nhưng có người làm đệm thịt thì khác rồi, Thẩm Hữu lập tức lồm cồm bò dậy, nhân lúc hỗn loạn đấm thẳng một cú vào mặt người đàn ông, “Bốp” một tiếng, hốc mắt hắn ta lập tức xuất hiện một vết bầm tím.
Cú đấm đó cực mạnh, các vệ sĩ cũng phải nheo mắt lại vì sợ, e rằng cậu sẽ xử tại chỗ người này, vội vàng vừa khuyên vừa đỡ cậu dậy.
Nhưng Thẩm Hữu chỉ đấm một cú, rồi dừng lại ngay lập tức, cậu gạt tay người bên cạnh ra, lùi lại vài bước, rồi sải bước về phía Hoắc tiên sinh.
Hoắc Cẩn Niên ngẩn người nhìn người đang bước về phía mình, hàng mi dài khẽ run rẩy vài lần, nhưng anh không thể rời mắt.
Đứa nhỏ này đang thở hổn hển, hốc mắt đỏ hoe, trông như một con sư tử con đang giận dữ bừng bừng, mỗi sợi tóc đều đang giải thích bốn chữ “tôi rất tức giận”.
Vì động tác kịch liệt vừa rồi, bộ vest trên người cậu có chút lộn xộn, cổ áo sơ mi bị kéo bung để lộ yết hầu đang lên xuống, cà vạt cũng bị vứt lung tung ra phía sau.
Trông cậu không hề luộm thuộm, ngược lại còn toát ra vẻ phóng khoáng tự nhiên, đúng như vậy, trong phòng tiệc lúc này, cậu gần như là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Hoắc Cẩn Niên nhìn cậu, đột nhiên nghĩ.
Kể cả lần ở câu lạc bộ, đây đã là lần thứ hai người này đứng ra bảo vệ anh rồi.
“Hoắc tổng, ngài không sao chứ?!”
Trương Nam Lý vội vã chạy tới, muốn xác nhận tình hình của ông chủ mình.
Vốn dĩ mọi chuyện đã được lên kế hoạch, người của Hoắc gia đã động tay vào chiếc đèn chùm, người của họ nhân cơ hội này điều chỉnh thêm, đảm bảo mạch điện của phòng tiệc không bị ngắt.
Vệ sĩ đã mai phục từ lâu, nghiêm ngặt theo thời gian đã định để xông lên, dù sao thì chậm trễ sẽ rất nguy hiểm, còn sớm quá thì vô nghĩa.
Điều duy nhất xảy ra sai sót, lại chính là người đưa ra kế hoạch này.
Không ai ngờ anh lại không né tránh, đứng đó như một mục tiêu, mặc cho Hoắc Thiên Xuyên đâm, không những không có động thái trì hoãn chút nào, thậm chí còn có ý tự nguyện chịu chết.
Lúc này Trương Nam Lý mới hoàn hồn, bỗng thấy mồ hôi lạnh toát ra khắp người, lưng áo đã ướt đẫm.
— Vừa rồi thật sự quá hiểm, nếu không phải Thẩm tiên sinh hét lên một tiếng, Hoắc tổng đã thực sự bị người ta đâm xuyên qua thận rồi.
Con dao dài như vậy, đâm ra đâm vào một lượt, dù là thiên vương lão tử đến cũng không cứu được.
“Hoắc tổng…”
Trương Nam Lý đang định báo cáo công việc tiếp theo, thì thấy Thẩm tiên sinh đột nhiên kéo cổ tay Hoắc tổng, dứt khoát lôi anh đi, Hoắc tổng vậy mà cũng không giãy giụa mà đi theo?!
Một câu nói mắc kẹt trong cổ họng anh ta, nhìn hai người họ vội vàng rời khỏi hiện trường như Romeo và Juliet bỏ trốn, mắt trợn tròn, “Ơ, không phải chứ?”
Thẩm Hữu kéo Hoắc Cẩn Niên nhanh chóng trở lại phòng VIP, đóng sầm cửa lại, ấn anh xuống ghế sofa, rồi bắt đầu cởi áo vest trên người anh.
Hoắc Cẩn Niên không kịp phản ứng, khẽ nói: “Khoan đã, đừng…!”
Trừ một số thời khắc đặc biệt, anh vốn không thích bị người khác lại gần, bị ấn vào sofa mà bị cởi áo một cách thô bạo thì đây là lần đầu tiên, theo bản năng anh giữ chặt bàn tay đang động loạn đó, hơi dùng sức ấn xuống.
Đứa nhỏ này quả nhiên dừng lại một chút, rồi ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Cẩn Niên đối diện với đôi mắt đỏ như thỏ của cậu, trái tim bỗng run lên, như bị thứ gì đó ăn mòn mà trở nên vừa chua xót vừa mềm nhũn, lặng lẽ sụp đổ một mảng.
Giằng co một lát, lực trên tay anh buông lỏng, khàn giọng nói: “...Khóa cửa lại.”
Thẩm Hữu thu hồi ánh mắt, làm ngơ, chỉ cảm thấy mình như một quả bóng bay càng lúc càng phồng to, đang đứng trên bờ vực bùng nổ, một động tĩnh nhỏ nhất cũng có thể kích nổ cậu.
Thiết kế khuy cài đôi khó tháo, cậu càng cởi càng bực bội, trực tiếp túm vạt áo như cởi áo hoodie, giật mạnh từ dưới lên.
Hôm nay Hoắc Cẩn Niên không mặc áo ghile, bên dưới áo vest là một chiếc sơ mi trắng tinh, bị làm cho có chút lộn xộn, nhưng có thể thấy không dính máu, cũng không bị rách.
Thẩm Hữu từ trên xuống dưới, từ trước ra sau sờ kỹ vài lượt –
Đúng là thị giác bị sai lệch, con dao đó không hề làm người này bị thương, thậm chí không sượt qua một lớp da.
Gánh nặng ngàn cân đột nhiên trút xuống, Thẩm Hữu hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu cắn chặt môi dưới, nếm được vị tanh của máu đang trào lên từ đầu lưỡi, mũi cậu cay xè, cố gắng kiềm nén hơi nóng ẩm đang dâng lên trong hốc mắt, nhưng vẫn không ngăn được tiếng thở run rẩy.
Tuy nhiên, ngay sau đó, mọi cảm xúc mãnh liệt lại hóa thành lửa giận.
“Dao đến nơi rồi mà anh không biết né à?! Đứng đó làm bia đỡ đạn, xem thằng điên đó có đâm xuyên qua anh không!”
Cậu túm lấy cổ áo sơ mi, ấn Hoắc Cẩn Niên vào lưng ghế sofa, đối diện với vẻ mặt ngạc nhiên của anh, “Là ngại đi Myanmar quá phiền phức hay ngại buổi tiệc không đủ k*ch th*ch, muốn bị cắt thận tại chỗ để mọi người cùng vui vẻ à?!”
Tất cả sự sầu muộn trước khi sự việc xảy ra đều bốc hơi trong cơn giận dữ và nỗi sợ hãi tột cùng, trong đầu Thẩm Hữu lúc này chỉ có một suy nghĩ: vừa nãy mình đấm nhẹ quá.
Cậu không phải là không có gì, cậu còn có một cái miệng để mắng người, còn có hai nắm đấm để đánh những kẻ khốn nạn chạy loạn khắp nơi, đến một đứa đánh một đứa, đến hai đứa đánh một đôi.
Bị chỉ mũi mắng một tràng, lại bị ép ngẩng đầu chịu trận.
Hoắc Cẩn Niên không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, nhưng ngay cả chút băng giá cuối cùng trên khóe mắt cũng lặng lẽ tan chảy.
“Được rồi, không sao đâu.”
Anh giơ tay giữ chặt bàn tay đang nắm lấy cổ áo, ngón cái xoa nhẹ lên xương cổ tay gầy gò nhô lên, đôi môi mỏng khẽ động, gần như phát ra một tiếng thở dài dịu dàng.
“…Đừng sợ.”
Mí mắt Thẩm Hữu khẽ run.
Như có một bàn tay to lớn đặt lên sau gáy, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu, cố gắng làm cho cậu đang mất kiểm soát cảm xúc tĩnh lặng lại.
Một thứ gì đó nhọn hoắt trong không khí lập tức xẹp xuống, nhanh hơn cả vẻ mặt căng thẳng của người này.
Thẩm Hữu căng thẳng một lúc, rồi miễn cưỡng buông lỏng mảnh vải sơ mi nhăn nhúm kia, vẫn cộc cằn nói.
“Em có gì mà phải sợ, đương sự suýt bị đâm còn không sợ, em ở bên cạnh sốt ruột làm cái quái gì.”
Lực đè nặng trên yết hầu buông lỏng, Hoắc Cẩn Niên không nhịn được ho khan vài tiếng, còn chưa kịp nói gì.
Cốc cốc.
Đằng sau truyền đến tiếng gõ cửa cẩn thận, cùng với giọng nói đã được Trương Nam Lý cân nhắc kỹ lưỡng.
“Hoắc tổng, Thẩm tiên sinh?”
“Tôi đã đưa bác sĩ đến, xin hỏi bây giờ có tiện vào không?”
