Sau Khi Cún Con Cưa Đổ Tổng Tài Giàu Có

Chương 35



truyenfull,tamlinh247,wikidich,wattpad.vn,foxtruyen,truyenplus,... thì tất cả đều là reup mà chưa được mình đồng ý.

Tiêu đề: Chè Chén Hết Mực, Nửa Đêm Dạo Phố

“Xoạt xoạt——”

Nước lạnh lướt qua kẽ tay, xoáy tròn trôi xuống cống.

Hoắc Cẩn Niên rửa tay xong, ngẩng đầu nhìn vào gương thấy trên đầu mình vẫn còn đội một con rùa nhỏ sống động như thật. Anh định đưa tay lau đi, nhưng lại do dự một cách khó hiểu.

Chẳng mấy chốc, một người khác bước vào nhà vệ sinh, hình như đã say, đi lảo đảo, đột nhiên tiến sát lại bồn rửa tay.

“Ôi, lâu rồi không gặp! Không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Hoắc Cẩn Niên hơi nhướng mí mắt, lướt qua khuôn mặt người đó rồi lại thờ ơ cụp xuống.

Không quen biết, cũng chẳng quan trọng.

“Là tôi mà, Lý Tử Hạo.”

Lý Tử Hạo tỉnh táo hơn một chút, lau mặt rồi lại dựa sát vào, vừa nói chuyện vừa nháy mắt đưa tình, ngữ khí mang theo vẻ bí ẩn, ý tứ sâu xa.

“Tháng Giêng, khách sạn Lộc Phong.”

Động tác của Hoắc Cẩn Niên hơi khựng lại, nhưng vẻ mặt không hề lay chuyển, anh quay người định rời đi, nhưng lại bị người kia đột ngột nắm chặt cánh tay.

Lý Tử Hạo không ngờ anh lại bỏ đi ngay, sốt ruột liền dùng tay kéo lại: “Đừng vội đi thế chứ! Không ở lại ôn chuyện à?”

Hoắc Cẩn Niên liếc hắn một cái: “Bỏ tay ra.”

Tim Lý Tử Hạo run lên, lập tức buông tay, nhưng không khỏi nhớ lại một cảnh tượng in sâu trong ký ức——

Đầu thuốc lá nóng hổi áp lên da thịt xèo xèo, dần tỏa ra mùi khét lẹt, máu còn chưa kịp chảy ra đã bị đốt cháy thành một vết sẹo đỏ tươi.

Rõ ràng là rất đáng sợ, nhưng cũng khiến người ta trong lòng ngấm ngầm nảy sinh một tia kh*** c*m.

Tóc đen, da trắng.

Thịt đỏ, máu đen.

Hắn lớn đến vậy còn chưa từng giết một con gà nào, nhưng lại nhanh chóng nắm vững kỹ thuật làm cho một người đau đớn nhất, mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy như mình bị điên vậy.

Khi đó yêu cầu duy nhất là không được làm tổn thương từ cổ trở lên, càng không được để lại dấu vết.

Nhưng hắn nhất thời mờ mắt, quên mất nguyên tắc này, như bị quỷ ám mà muốn siết lấy cái cổ thon dài gầy gò kia.

Lúc đó, người này đã quay đầu nhìn hắn một cái như vậy.

Vô cùng hờ hững và lạnh lẽo, không có chút say đắm nào, chỉ có một tia sáng cực kỳ sắc bén, thờ ơ, như một bác sĩ trước bàn mổ, máu tươi bắn tung tóe vẫn coi là chuyện thường tình.

Lý Tử Hạo thậm chí nghi ngờ dù bị giải phẫu chính cơ thể mình, người này cũng sẽ không hề nương tay.

Lúc đó hắn rõ ràng là kẻ bề trên và kẻ bạo hành theo đúng nghĩa đen, nhưng lại sợ hãi một con mồi đã bó tay chịu trói, đầy vết thương.

Như một con sư tử đực đã thu lại móng vuốt, để mặc muỗi bọ bắt nạt chỉ vì quá mệt mỏi, nhưng một khi có kẻ nào dám chạm vào giới hạn an toàn, nó sẽ bị xé toạc bụng ngay lập tức.

Khi xong việc, trời đã về khuya.

Người này châm một điếu thuốc ngồi bên mép giường, chầm chậm mặc chiếc áo sơ mi dính máu vào, như thể đang khoác lại lớp áo của lý trí.

Ánh mắt quay lại khi nghe thấy động tĩnh, lại không có một chút hơi thở của người sống.

Sợ đến mức khi đó hắn cầm tiền rồi chạy trối chết, sợ rằng mình đã gặp phải ma.

Vừa nãy khi bước vào, Lý Tử Hạo liếc thấy người đứng trước bồn rửa tay, vẫn rất khó tin, sợ rằng mình đã nhìn nhầm, nhưng khuôn mặt đó thực sự khó mà quên được.

Và nhìn thêm vài lần, hắn liền kinh ngạc phát hiện chỉ trong vòng hơn nửa năm ngắn ngủi, người này vậy mà lại có sự thay đổi rõ ràng đến vậy.

Con quỷ bò lên từ địa ngục, đã trở nên giống con người hơn một chút, đặc biệt là trên trán còn đội một con rùa nhỏ, càng làm tan đi vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm.

Nhưng ánh mắt vừa rồi lại trực tiếp phá vỡ ảo tưởng của hắn.

Lý Tử Hạo lùi lại vài bước như sợ không kịp tránh, miệng lí nhí lẩm bẩm: “Không ôn thì không ôn, làm gì mà dọa người thế.”

“...Đúng là thần kinh.”

Ba từ đó rõ ràng lọt vào tai.

Thân hình Hoắc Cẩn Niên khựng lại, nhưng không quay đầu, anh đi thẳng ra ngoài.

Hoắc Cẩn Niên ra khỏi nhà vệ sinh không lâu, liền nhặt được một cây nấm say rượu ở cửa phòng bao, mà lại là một cây nấm có tán bung xòe——

Đứa nhỏ này đang ôm đầu gối ngồi xổm ở cửa phòng bao, lắc lư người về phía trước và sau, tóc tai rối bù xù, không biết là cọ vào đâu hay tự mình vò.

“Trình Tế đâu?”

Thẩm Hữu bắt được tiếng nói, chậm nửa nhịp ngẩng đầu khỏi cánh tay, kéo dài giọng nói: “Ồ—— anh ấy đi rồi.”

Cậu nói rằng anh ấy nói hai người cứ ngọt ngào với nhau đi, anh ấy không muốn làm cái bóng đèn nữa nên đi rồi.

Còn cố tình đuổi cậu ra khỏi phòng bao, nói cứ ngồi xổm ở đây chờ người đến đón là được.

Hoắc Cẩn Niên nhíu mày: “Đi rồi?”

Thẩm Hữu gật đầu: “Ưm ừm.”

Hậu vị của rượu đã thấm vào người, ánh đèn hành lang mờ ảo gợi tình, tầm nhìn cũng hơi nhòe đi, nhưng cậu có thể ngửi thấy hơi thở nhàn nhạt từ người Hoắc tiên sinh, khiến cậu vô cùng yên tâm.

Người trước mặt không rời đi, nhưng dường như đã gọi một cuộc điện thoại.

Thẩm Hữu nghe thấy anh đang nói chuyện, nhưng không phải nói với mình, một chút tủi thân vì bị bỏ quên trào lên, cậu không nhịn được nắm lấy vạt áo khoác dạ của người đàn ông mà lay, kéo dài âm cuối để làm nũng.

“Hoắc tiên sinh——”

Đang định gọi tài xế đến đón, Hoắc Cẩn Niên cảm thấy một xúc cảm mềm mại cọ qua cọ lại trước người mình, ánh mắt quét xuống, phát hiện đứa nhỏ này sắp chui tọt vào trong áo khoác dạ của mình rồi.

Tai nạn vừa rồi khiến anh rất không vui, thậm chí còn có chút bực bội, nhưng lúc này bị người này dính dính cọ cọ, tâm trạng lại kỳ lạ mà tốt hơn nhiều.

Hoắc Cẩn Niên xoa một cái lên mái tóc mềm mại đó: “Dậy đi, tôi đưa em về.”

Thẩm Hữu nhắm mắt ư ử vài tiếng, chỉ biết cọ qua cọ lại trong vòng tay anh, hơi thở nóng bỏng và hổn hển.

“Rất khó chịu sao?”

Hoắc Cẩn Niên đưa tay sờ mặt cậu, cảm giác nóng bỏng, trên đó vẫn còn vệt hồng chưa tan, ấn đường càng hằn sâu: “Muốn nôn không? Tôi bảo họ mang ly nước mật ong đến.”

Lại không nhịn được trầm giọng trách mắng một câu: “Tửu lượng kém thế, lần sau đừng uống rượu nữa.”

Thẩm Hữu chậm hơn vài nhịp mới nói: “...Không khó chịu.”

Hoắc Cẩn Niên nắm lấy cánh tay cậu, muốn kéo cậu dậy, nhưng bất ngờ bị cậu nắm chặt vạt áo len kéo mạnh xuống, anh vô thức hừ khẽ một tiếng.

Khi định thần lại, mới phát hiện họ đang ôm nhau một cách vô cùng gượng gạo, mặt áp mặt, hơi thở hòa quyện, gần như có thể gọi là môi kề má.

“Hoắc tiên sinh... anh nói...”

Thẩm Hữu nhắm chặt mắt, tham lam hút lấy hơi ấm và xúc cảm trong lòng, nhưng cơn vui qua đi, chút nghi hoặc và buồn bã lại trỗi dậy, đứt quãng tuôn ra.

“Vì sao mặt trăng lại không thể thuộc về em chứ...?”

Cậu gần như mê sảng nói: “...Có phải vì em là đứa trẻ hư, nên mới không xứng đáng có bất cứ thứ gì không?”

“Cái gì?”

Hoắc Cẩn Niên khẽ hỏi lại, anh bị ôm quá chặt gần như không thể cử động, chỉ cảm thấy hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, tiếng thì thầm mơ hồ kề sát tai vang lên.

Anh khựng lại rất lâu, đợi đến khi người trong lòng yên tĩnh lại, mới đưa tay kéo cậu dậy.

“Tôi đưa em về.”

Cửa quán bar.

Thẩm Hữu mơ mơ màng màng được dắt ra ngoài, bất ngờ bị cơn gió lạnh buốt như kim châm của đêm thu thổi qua, lập tức rùng mình một cái.

Nhưng giây tiếp theo, mũ áo khoác lông vũ đã trùm kín đầu cậu.

“Được, ngay cửa chính, cứ lái thẳng vào là được.”

Hoắc Cẩn Niên đặt tay sau đầu cậu, tay còn lại cầm điện thoại chỉ dẫn tài xế đến, rất nhanh, ánh đèn xe sáng rực xé toạc màn đêm, dừng lại vững vàng trước cửa lớn.

“Hoắc tổng.”

Tài xế xuống xe trước, mở cửa sau cho họ.

Hoắc Cẩn Niên đang định nhét người vào xe, thì cảm thấy ống tay áo bị giật giật, một dự cảm không lành lập tức dâng lên trong lòng.

Quả nhiên, anh quay đầu lại, thấy Thẩm Hữu đang cong mắt cười với mình: “Hoắc tiên sinh, em không muốn đi xe về, sẽ bị say xe.”

“Vậy em muốn thế nào?”

“Chúng ta đi bộ một đoạn đi mà.”

“Không được.”

Sắc mặt Hoắc Cẩn Niên hơi trầm xuống, thẳng thừng từ chối: “Em say rồi, đừng đứng ngoài trời lạnh, nếu không ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu.”

Nhưng Thẩm Hữu cảm thấy mình không say.

Ý thức của cậu rất tỉnh táo, mặc dù tầm nhìn hơi mờ, nhưng ở nơi sáng sủa vẫn có thể nhìn rõ người, sau khi được kéo dậy cũng không cần đỡ, tự mình đi được.

Chỉ là suy nghĩ hơi chậm một chút, phải đợi một lúc mới có thể phản ứng lại.

“Em không say, em đã tỉnh rượu rồi.”

Thẩm Hữu quả quyết nói, lại trước khi bị phản bác đã giơ một ngón tay lên: “Đừng nói câu người say đều nói mình không say, rất dễ làm tổn thương những người thực sự không say.”

Hoắc tiên sinh dường như không tin.

Cậu lập tức có chút không phục, giật lấy mũ áo từ tay anh, đi vài bước sang phải, tự cho rằng không hề lắc lư, không đi lệch, cũng không bước xiêu vẹo.

——Nhưng thực tế lại giống như một chú chó con đuổi theo đuôi mình xoay một vòng tại chỗ.

“Nhìn này, em có thể đi thẳng!”

Thẩm Hữu đắc ý chống nạnh: “Em đã nói em không say mà.”

Người tài xế bên cạnh không dám lên tiếng.

Hoắc Cẩn Niên xoa xoa thái dương, hít sâu một hơi.

Đêm đã rất khuya, ngay cả đèn neon cũng lấp lánh thưa thớt, yên tĩnh và đẹp đẽ, vầng sáng từ đèn đường mơ hồ.

Trên đường không một bóng người.

Chỉ thỉnh thoảng có một chiếc xe chạy qua, tiếng gầm rú từ xa đến gần, rồi lại vút đi trong chớp mắt.

Hoắc Cẩn Niên cảm thấy mình đúng là điên rồi.

Nếu không thì sao lại giữa đêm khuya khoắt, đội gió thu heo may, cùng một tên say xỉn dạo phố một cách ngớ ngẩn như vậy.

Lại còn phải can thiệp khẩn cấp trước khi người này đâm vào cột điện, hoặc vung nắm đấm với cột đá, hoặc vấp ngã bởi những hoa văn trên đường dành cho người mù, để ngăn ngừa những tai nạn có thể đoán trước.

“Lát nữa em muốn về đâu, trường học hay nhà trọ?”

Nhưng đã hơn một giờ sáng, Đại học A đóng cổng lúc mười một giờ, giờ chắc không vào được nữa, hay là đưa về nhà trọ? Nhưng say rượu mà không có người chăm sóc rất dễ xảy ra chuyện...

“Không đi, em không muốn đi đâu cả!”

Thẩm Hữu nhảy lên một cái, nhìn con phố rộng lớn và vắng lặng trước mắt, môi thở ra một làn khói trắng ấm áp, lớn tiếng giở trò vô lại.

“Em không có chỗ nào để đi cả... không thể để em ngủ ngoài đường sao?”

“Không được.”

Hoắc Cẩn Niên cau mày, sợ cậu sẽ nằm lì ra đường, nắm vai xoay người cậu lại, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt đỏ hoe, đồng tử anh lập tức co lại.

Anh hạ giọng: “Sao vậy?”

Thẩm Hữu hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của mình, ồn ào nói.

“Em đâu phải chưa từng ngủ ngoài đường, có gì mà không được... Không đúng, sẽ làm bẩn quần áo, không thể làm bẩn chiếc áo khoác lông vũ này, đây là Hoắc tiên sinh tặng em...”

Hoắc Cẩn Niên đưa tay bóp lấy má cậu, ép cậu nhìn mình, hạ giọng từng chữ một: “Hôm nay em rất không vui, đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Hữu khựng lại, có chút ngẩn ngơ nhìn anh, chìm đắm trong đôi mắt màu xám xanh hoang vu và thờ ơ đó, mãi không thể định thần lại.

“Vì những lời đồn trên mạng à?”

Thẩm Hữu nghĩ một lát, lắc đầu.

“Vì hôm nay tôi không có thời gian đến gặp em?”

Lần này Thẩm Hữu không lắc đầu, chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm anh.

Đoán đúng rồi.

Hoắc Cẩn Niên thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lại rằng khoản nợ của người này vẫn chưa trả hết, mỗi lần không gặp là mất đi cả mười vạn, không vui cũng là điều bình thường.

Bản chất của họ vẫn là mối quan hệ mua bán bằng tiền, anh không nên quên điều này.

“Mười vạn đó lát nữa tôi sẽ bù cho em.”

Thẩm Hữu không chút do dự lắc đầu.

Hoắc Cẩn Niên “Ừm?” một tiếng, âm cuối hơi ngập ngừng vì khó hiểu.

Thẩm Hữu đột nhiên giằng tay anh ra, lại nhắm mắt đi về phía trước, như một hồn ma bất chấp tất cả mà xông thẳng tới.

Nhưng rất nhanh, trán cậu đâm vào lòng bàn tay một người.

Một hơi ấm phả qua vành tai, im lặng mà bao dung, đúng như bàn tay đang che mắt ấm áp khô ráo, khớp ngón tay thon dài mạnh mẽ, đầu ngón tay có những vết chai mỏng.

“Hôm nay là ngày giỗ mẹ em.”

Thẩm Hữu nhắm mắt, đột nhiên nói.

Câu đầu tiên thốt ra, những mảnh vỡ vụn vặt còn lại tự nhiên tuôn chảy, như thể đã xoay vần trong lòng hàng ngàn lần, cuối cùng tìm thấy một khe hở đã bị xuyên thủng.

“Trong nhà trọ không có gì cả, chỉ có một nắm tro cốt không biết nói.”

“Đó không phải mẹ em, mẹ em không phải là tro bụi dơ bẩn đen thui.”

“Mẹ yêu sạch sẽ nhất, yêu nói cười, thích nhảy múa... nhất định sẽ không thích ở trong cái lọ nhỏ đó, như vậy thì làm sao có thể cùng bố nhảy Waltz được nữa chứ?”

“Vì sao mẹ không thể đợi em thêm vài năm? Vì sao họ đều không thể đợi em lớn lên?”

“Em sợ ma, nhưng em thà rằng họ có thể biến thành ma quay về tìm em, nếu là họ thì em nhất định sẽ không sợ hãi...”

Hoắc Cẩn Niên cụp mắt xuống, nếp mí mỏng đẹp đẽ, cứ yên lặng nhìn ai đó như vậy, trông đặc biệt lạnh lùng và dịu dàng.

Tóc người này cọ qua cọ lại bên cổ, mềm mại lại mang theo chút ấm áp kỳ lạ, giống như một con vật nhỏ nào đó đang cọ cọ trong lòng, bất an tìm kiếm sự an ủi và v**t v*.

Xúc cảm trong lòng bàn tay hơi ẩm ướt, nhưng chỉ là mồ hôi mỏng thoát ra khi da thịt chạm vào nhau, thấp hơn một chút, tiếng hít mũi hổn hển nhưng kìm nén.

Giọng nói thì thầm rất khẽ, không quá bi thương, chỉ có chút bối rối và hoang mang.

“Tối nay em tự nấu cơm, nhưng lại làm cháy mất món ăn...”

“Lần nào cũng vậy, mẹ nói em khắc nồi có phải thật không?”

“Nhưng đó không phải là ý ‘mười ngón tay không chạm nước xuân’ sao, vì sao em vẫn phải chịu đói nhiều năm như vậy? Nếu không phải...”

Nếu không phải người này, có lẽ cậu đã sớm chết đói ở một xó xỉnh nào đó rồi.

Thẩm Hữu mở mắt ra, tầm nhìn dần tập trung, thấy trước mặt là một cột điện.

Và nếu không phải bàn tay kia kịp thời đỡ lấy cậu, giờ đây cậu đã đâm đầu chảy máu rồi, lúc này, người đàn ông cũng đang ôm cậu từ phía sau, yên lặng lắng nghe những lời nói lung tung của cậu.

Thẩm Hữu trong một khoảng lặng, nghe thấy tiếng tim mình đập như trống.

Cậu hít thở sâu một hơi, đột nhiên kéo tay trên trán xuống, quay người lại nói giọng gay gắt đổ lỗi ngược lại.

“Em vốn đã hứa rồi, ngày này không được không cười, bao nhiêu năm nay em đều làm được, riêng năm nay lại thất bại.”

“Tất cả đều tại anh, Hoắc tiên sinh!”

Hoắc Cẩn Niên không kịp tránh, bị đầu cậu đụng vào lùi lại một bước, vô thức đỡ vai cậu để ngăn cậu ngã.

Anh định thần lại, có chút bất lực nói: “Sao lại tại tôi?”

“Tại sao anh lại nhìn ra em không vui, tại sao lại cố ý dỗ dành em, tại sao lại để em vẽ con rùa nhỏ, và tại sao lại đi dạo cùng em——”

Thẩm Hữu đang liệt kê từng “tội ác” của người đàn ông, vô tình liếc thấy con rùa nhỏ trên trán anh, không nhịn được bật cười.

Cậu chợt nhận ra mình lại bị dỗ dành, tuyệt vọng than thở một tiếng.

“Tại sao anh không rửa sạch con rùa này đi, thật đáng ghét!”

Hoắc Cẩn Niên đưa tay đội lại chiếc mũ bị tuột của cậu, ngón tay ấn vào cái đầu đang vùng vẫy loạn xạ đó, khẽ “chậc” một tiếng.

“Con rùa của em không phải vẫn còn trên mặt sao?”

Như thể lần đầu tiên biết chuyện này.

Thẩm Hữu ngơ ngác sờ mặt mình, ngón tay quả nhiên dính một chút mực.

Vậy là vừa rồi họ đã xuyên qua quán bar đông người, giằng co trước mặt tài xế đang đến, rồi lại đi bộ trên con đường lớn vắng vẻ như vậy sao?

Một đời anh hùng, hủy hoại trong chớp mắt.

Hoắc Cẩn Niên trơ mắt nhìn khuôn mặt người này dần đỏ bừng lên, trước khi cậu hoàn toàn xù lông, anh thuần thục vỗ nhẹ lên đầu cậu.

“Được rồi, được rồi.”

Một giờ rưỡi sáng, Hoắc Cẩn Niên cuối cùng cũng nhét được người vào xe.

Về đến nhà, cho uống thuốc giải rượu, lau sạch mặt khỏi những hình vẽ nguệch ngoạc, rồi an ổn nằm trên giường, đã hơn hai giờ sáng rồi.

Ánh đèn trắng trong phòng sáng trưng.

Trời đã lạnh, cô giúp việc đã sớm thay chăn ga thành chăn lông vũ, sắp xếp mềm mại và bồng bềnh, Thẩm Hữu rõ ràng rất thích, trong mơ màng đã cuộn hết vào lòng.

Hoắc Cẩn Niên bật lò sưởi, đứng dậy đóng cửa sổ, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính, không hiểu sao lại có chút thất thần.

Khi bị chặn lại ở quán bar, anh đã hoàn toàn quên mất người đó là ai, thậm chí quãng thời gian ngày đêm chìm sâu vào sự sa đọa, trong mơ hồ cũng như chuyện của kiếp trước rồi.

Mới chỉ trong vỏn vẹn một tháng, anh lại có thể thay đổi lớn đến như vậy.

“Ưm...”

Đứng lặng hồi lâu, anh đột nhiên nghe thấy tiếng thì thầm mơ hồ từ phía sau.

Khi định thần lại, chỉ thấy Thẩm Hữu đột nhiên nhíu mày, nhãn cầu dưới mí mắt run rẩy bất an, dường như đang gặp ác mộng.

Hoắc Cẩn Niên chạm vào má cậu, do dự không biết có nên đánh thức cậu không.

Người này thậm chí còn chưa mở mắt, nhưng đột nhiên lẩm bẩm: “Hoắc tiên sinh, ngủ ngon.”

Nói xong liền thỏa mãn tiếp tục ngủ, như thể đã hoàn thành một việc vô cùng quan trọng.

Hoắc Cẩn Niên ngẩn người một lát, sau đó bật cười lắc đầu, đưa tay đắp chăn kỹ hơn, đề phòng cậu nửa đêm bị lạnh mà tỉnh giấc.

Cạch.

Trước khi rời đi, thân hình anh hơi khựng lại, liếc nhìn người đang ngủ say trong chăn, rồi đưa tay tắt đèn.

Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...