Cho đến khi đứng trên sảnh cưới to lớn, sang trọng, nhận được những lời chúc mừng của người xung quanh, Trình Cảnh vẫn cảm thấy mơ hồ không thôi.
" Chúc mừng mừng chúc mừng, chúc mừng giám đốc Thiệu cùng công tử nhỏ nhà họ Trình kết hôn."
" Chúc hai người trăm năm hạnh phúc."
" Giám đốc Thiệu đẹp trai giàu có, công tử nhỏ nhà họ Trình lại xinh đẹp đến thế, hai người thật sự đúng là.... quả thật... đúng là trời sinh một đôi mà..."
Người xung quanh, người này nối theo người kia mà chúc mừng theo.
Đúng vậy, hôm nay là hôn lễ của Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Thiệu - Thiệu Nghị Ngạo cùng với công tử nhỏ nhà họ Trình. Tuy rằng xã hội hiện tại thì việc hai người đàn ông kết hôn có thể khiến nhiều người khó có thể tiếp thu nhưng với thế lực nhà họ Thiệu, dù cho người khác có ý chê bai gì cũng không dám nói ra.
Trình Cảnh năm nay cũng chỉ vừa mới 20 tuổi, qua kì nghỉ hè này cũng chỉ mới là sinh viên năm 3 đại học Sư Phạm. Với tuổi của cậu cùng với việc vẫn còn đi học thì lúc này mà kết hôn là rất sớm, huống hồ lại kết hôn cùng đàn ông.
Dù cho trong lòng không vui, nhưng Trình Cảnh vẫn nhớ rõ ngày đó ba cậu đã nói với cậu rằng: nhà họ Trình còn hay mất đều là do người đàn ông Thiệu Nghị Ngạo này quyết định. Chỉ cần cậu gả cho hắn thì công ty nhà mình sẽ trụ được hơn nữa còn có thể phát triển tốt hơn xưa.
Những việc của công ty như này căn bản Trình Cảnh không thể hiểu rõ được, cậu cũng không nghĩ sẽ đi tìm hiểu làm gì cả. Cũng mặc kệ thế nào, điều duy nhất Trình Cảnh cần phải làm đó là phải kết hôn cho người đang đứng đầu - Thiệu Nghị Ngạo.
Nghĩ vậy, Trình Cảnh lập tức cắn cắn môi mình, cơ thể cậu như vậy làm sao có thể cùng người ta abcxyz được chứ... thậm chí... thậm chí... còn muốn cậu gả cho người đàn ông kia?!
Hiện tại trong lòng Trình Cảnh rất hoang mang, cậu không biết vì cái điều gì mà hắn muốn cưới cậu? Vào trước ngày kết hôn, bọn họ chỉ mới gặp mặt nhau một lần, mà lần đó thời gian chỉ có một tiếng rưỡi, chính là lúc Thiệu Nghị Ngạo qua nhà bọn họ "cầu hôn? "..
"Em mệt rồi sao?"
Đang lúc Trình Cảnh đang suy nghĩ miên man, giọng nói rất nhẹ nhàng từ bên tai truyền tới. Trình Cảnh bất ngờ, ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn thất gương mặt đẹp trai góc cạnh của Thiệu Nghị Ngạo.
Không biết vì sao, khuôn mặt nhỏ của Trình Cảnh đỏ lên một chút. Đối mặt với cặp mắt đen tuyền mang theo sự quan tâm rõ ràng của hắn, Trình Cảnh có chút không biết làm sao nên cúi đầu, cũng không trả lời.
"Nếu mệt em lên lầu nghỉ ngơi trước, sau khi kết thúc anh sẽ lên sau." Giong nói mặc dù đã cố gắng nhỏ lại, thế nhưng lại mang theo chút cưng chiều, việc này làm cho người ở bên cạnh Thiệu Nghị Ngạo kinh ngạc.
Thiệu Nghị Ngạo, hắn được xưng là "Vị vua thương nghiệp lạnh lùng" thế nhưng lại còn có một mặt nuông chiều đến như vậy? Trong đầu của những người xung quanh đã bắt đầu cân nhắc, cậu thiếu niên tên Trình Cảnh ở trong lòng Thiệu Nghị Ngạo có vị trí ra sao. Xem ra sau này gặp lại cậu thiếu niên xinh đẹp này phải lịch sử nói chuyện.
Nhìn cơ thể mảnh mai biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, ánh mắt Thiệu Nghị Ngạo dần tối lại, bắt đầu nghĩ một chút chuyện mà chính bản thân cũng không ngờ tới.
= = = = = = = =
Khi Thiệu Nghị Ngạo mở cửa phòng ngủ đi vào, đã nhìn thấy thiếu niên mặc lễ phục trắng được may chỉnh chu đang dựa người trên sô pha nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lông mi thật dài, cong vuốt lên, kết hợp với ánh đèn sáng ngời trong phòng, làm cho cảm giác có một chút ái muội. Sóng mũi cao thẳng, không góc cạnh giống như của những người con trai mà lại giống như của phụ nữ, tinh xảo đến mức làm người khác khó có thể ngờ được. Môi đỏ hơi hé mở, mềm mại đến mê người. Gương mặt trắng nõn, có lẽ bởi vì đã uống rượu qua liền trở nên ửng đỏ nhàn nhạt, không ngừng quyến rũ người khác.
Tóc mái trên trán mềm mại, ngoan ngoãn rủ xuống làm người khác muốn chạy tới giúp cậu vén lên.
Thiệu Nghị Ngạo vừa muốn đến gần, thiếu niên tinh xảo như làm từ sứ trắng thức dậy. Hai mắt mông lung nhìn hắn, chỉ ngây người một lúc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Vội vàng từ sô pha đứng lên, Trình Cảnh mở to hai mắt nhìn về phía người đang đi tới, lắp bắp mà nói:
" Anh...Anh...Anh..."
Thiệu Nghị Ngạo thấy bộ dáng của Trình Cảnh đang lo lắng, trong lòng cảm thấy phiền muộn. Em ấy.... đang sợ mình? Biết được điều làm hắn hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn xuống, tối dần lại.
"Anh tắm trước."
Kìm chế lại lửa nóng trong lòng mình, Thiệu Nghị Ngạo lạnh nhạt nói ra một câu sau đấy đi vào phòng tắm.
= = = = = = = =
Nghe được tiếng nước ào ào từ phòng tắm vang lên, bản thân Trình Cảnh liền chết lặng đứng tại chỗ, cắn ngón tay của mình, trong lòng hoảng loạn cùng bất an ngày càng nhiều.
Cho dù sự tình đã đến tình trạng này rồi nhưng Trình Cảnh vẫn khó mà chấp nhận nổi sự thật bản thân mình đã gả một người đàn ông. Bản thân chỉ là về nhà ở vài hôm lúc nghỉ hè, tại sao chỉ chớp mắt một cái, đã... đã kết hôn rồi... hơn nữa... hơn nữa lại cùng một người đàn ông kết hôn...
Trình Cảnh cho rằng... đời này chính mình đều không thể kết hôn, không nghĩ tới....
Nhưng mà, nhưng mà, cơ thể của mình... Nghĩ đến đây, cả người Trình Cảnh lại đột nhiên run lên. Không xong, chờ một chút, chờ một chút bọn họ hẳn sẽ làm việc đó đi! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, nếu chút nữa bị hắn ta kia phát hiện ra...
Thời điểm Trình Cảnh vẫn còn suy nghĩ miên man, người đàn ông đó đã từ bên trong phòng tắm bước ra.
Ngay lúc nghe thấy tiếng cửa phòng tắm được mở ra, Trình Cảnh cắn môi, lo sợ mà nhìn qua nơi đó. Chỉ thấy người cao lớn đó, phía trên trần trụi, bên dưới chỉ dùng khăn tắm che lại. Nhưng vì thân hình cao lớn nên khăn tắm không che được bao nhiêu... May mà vẫn đem nơi quan trọng che lại.
" Em đang nhìn gì sao?"
Không biết từ khi nào, Thiệu Nghị Ngạo đã đi tới bên người Trình Cảnh. Người đàn ông này nhỏ giọng hỏi bên tai cậu, hơi thở ấm áp ở cổ, làm cho mặt cậu càng đỏ rực.
"Em... Em đi tắm." còn chưa nói xong, Trình Cảnh nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Sau khi bình tĩnh lại đầu óc bản thân, Trình Cảnh bắt đầu từ từ cởi quần áo ra. Cậu không thích dùng bồn tắm, cho nên vươn tay mở vòi sen, bắt đầu tắm rửa. Tới khi chạm đến phía dưới, ngón tay thon dài của cậu đột nhiên dừng lại, nơi đó... nơi đó... cậu thật sự không nghĩ sẽ chạm vào...
Chờ đến khi tắm sạch bản thân hoàn toàn, Trình Cảnh mới phát hiện chính mình thế mà áo ngủ cũng chưa lấy đã đi tắm rồi. Điều này thực sự rấy phiền, chẳng lẽ cậu cũng phải giống như hắn ta sao...
Trình Cảnh cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn quyết định mặc lại quần áo cũ đi ra ngoài. Bởi vì bản thân khác mọi người nên cậu rất ít khi để người khác thấy cơ thể mình, cho dù là mùa hè, Trình Cảnh cũng thường xuyên mặc quần dài.
Đúng lúc cậu xoay người chuẩn bị lấy quần áo đặt trên ghế khi nãy, dưới chân đột nhiên trở nên trơn trượt khiến cậu liền "oành" một tiếng té trên sàn.
Trình Cảnh bị dọa sợ, " A---- "một tiếng mà kêu lên. Còn chưa kịp chờ Trình Cảnh hoàn hồn, của phòng tắm nhanh chóng "bang" một tiếng mở ra. Mà Thiệu Nghị Ngạo cũng cùng lúc đó mà nhanh chóng đi vào.
"Em..." lúc này lại đến phiên Thiệu Nghị Ngạo ngây người rồi.
Ngay dưới phần đùi đang mở rộng của Trình Cảnh... nơi mềm mềm non nớt hồng hào kia...
Trình Cảnh nhìn hắn không hề che giấu nhìn chằm chằm phía dưới của cậu, trong lòng lập tức liền suy sụp.
Không xong, bị phát hiện, bị phát hiện... bí mật bị phát hiện, Trình Cảnh cảm thấy sợ hãi không thôi, cơ thể vì vậy mà run rẩy lên. Thậm chí bướm nhỏ ở bên dưới cũng vì chủ nhân run rẩy mà lay động theo.
Mà một màn này, đều bị Thiệu Nghị Ngạo nhìn thấy. Thấy bướm nhỏ mềm mại béo múp kia hấp hé liên tục. Thiệu Nghị Ngạo trong lòng mắng một câu, đi nhanh về phía Trình Cảnh, vươn hai tay bế cậu lên, đi ra khỏi phòng tắm.
Trình Cảnh đang không biết làm sao, đột nhiên bị người đàn ông này bế lên, sợ tới mức "A"một tiếng. Theo bản năng, cậu vội vàng vươn tay ôm lấy cổ hắn.
Sau Khi Kết Hôn Liền Yêu Em
Chương 1: Kết lương duyên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương