Cuộc đời và di sản (1)
*
Năm này qua năm khác, những nàng tiên cá nhỏ được sinh ra trong hang động, một số nàng tiên cá sau khi trưởng thành rời đi, vòng đi vòng lại, số lượng nàng tiên cá trong nhóm luôn duy trì ở mức khoảng hai mươi.
Có lẽ họ lo lắng rằng khi số lượng của họ tăng lên, tài nguyên ở nơi này sẽ dần bị tiêu hao và cạn kiệt, vì vậy bộ tộc sẽ có ý thức điều chỉnh số lượng người cá.
Khi nàng tiên cá mà họ đã quen biết nhiều năm rời đi, Vân Khê và Thương Nguyệt sẽ nhìn nó, đôi khi đưa đến bãi biển, nhìn nó bơi về phương xa. Đôi khi sẽ băng qua núi non đồng bằng, lang thang trong đất liền, nhìn nó biến mất ở phía bên kia núi.
Khi Vân Khê và Thương Nguyệt đến bãi biển để kiểm tra lãnh thổ, cô có thể thấy ngày càng nhiều nàng tiên cá di cư về phía nam.
Khi một nhóm người cá kỳ lạ đến gần, trước tiên họ sẽ ngửi thấy mùi hương đánh dấu do các nàng tiên cá khác để lại trên bãi biển, nếu có, họ sẽ lựa chọn rời đi, tìm môi trường sống tiếp theo.
Vân Khê từng lo lắng rằng một cuộc chiến tranh giành lãnh thổ và lương thực như ở Đảo Suối Nước Nóng sẽ lại nổ ra, nhưng may mắn thay, không có cuộc đổ máu bi thảm nào xảy ra cả.
Nhân ngư không phải là một chủng tộc hung hãn, họ sẽ tận lực tránh xung đột, có ý thức lãnh thổ mạnh mẽ, sẽ không tùy tiện bước vào lãnh thổ của những nàng tiên cá khác, trừ khi thực sự không thể sống sót, nếu không họ sẽ cướp đi thức ăn và lãnh thổ của người cá cùng loại.
Để những nàng tiên cá di cư biết ngay rằng bờ biển này và lãnh thổ lân cận đã bị chiếm đóng, Vân Khê đã dựng một tấm biển trên bãi biển.
Cô nhặt những chiếc vảy rơi của các nàng tiên cá khác trong hang, dùng nhựa cây tan chảy làm keo dán lên một miếng da động vật, sau đó cắt vảy thành hình nàng tiên cá, dùng cành cây làm giá đỡ cố định dựng ở mép bãi biển.
Với những chiếc vảy thừa, Vân Khê muốn may một chiếc áo khoác có vảy cho Thương Nguyệt, nhưng Thương Nguyệt từ chối.
Nàng a a a a, dùng lời nói của con người, bày tỏ rằng mình đã quen với phần thân trên không vảy, không cần mặc vảy của những nàng tiên cá khác. Kẻ thù tự nhiên của nàng tiên cá là dưới biển, nàng tiên cá gần như là loài săn mồi hàng đầu trên vùng đất này, họ cũng có thể sử dụng đá và giáo gỗ, những động vật khác về cơ bản không thể làm tổn thương họ, chỉ cần hành động đập đá là đủ để xua đuổi các con vật bỏ chạy.
Hơn nữa, mùa hè ở đây quá nóng và oi bức, nàng không có vảy nhưng lại cảm thấy mát mẻ hơn.
Vân Khê suy nghĩ một chút, đồng ý với lời nói của nàng, cảm thấy nàng vẫn còn có một điều chưa nói ra - thân là động vật khứu giác nhạy bén, nàng không thích mùi hương của những nàng tiên cá khác trên người mình.
Cũng giống như Miểu Miểu, nó thường thích ở gần những người có mùi cơ thể nhẹ nhàng trong hang động hơn là những nàng tiên cá đó.
*
Cuộc sống của họ rất đều đặn, thức dậy vào lúc bình minh, trước khi mặt trời mọc hẳn, các nàng tiên cá trong hang ra khỏi hang để đi săn trong ánh bình minh. Vân Khê gánh nước đến ruộng rau, tưới nước nhổ cỏ, cho thỏ ăn.
Hoa hướng dương, rau cay, đậu ngọt được trồng trong ruộng rau, thỏ chuột sinh sản quá nhanh, cô và Thương Nguyệt ăn không hết nên thường đưa cho những nàng tiên cá khác trong hang.
Những nàng tiên cá ra ngoài ăn khoảng bảy tám giờ trở về, không có thói quen đánh răng, ăn xong sẽ ra sông tắm, xoa vảy cho nhau hoặc tuần tra trên sông, trên lãnh thổ với bạn đời của mình.
Vân Khê đã quen với việc súc miệng bằng nước, nhai cành cây để đánh răng và rửa mặt sau khi ăn, cô cũng yêu cầu Thương Nguyệt phải duy trì thói quen vệ sinh tốt như mình.
Buổi sáng, cô và Thương Nguyệt sẽ đến ruộng xem lúa phát triển như thế nào, trồng lúa thường phải làm cỏ và thỉnh thoảng bón phân. Hàng ngày, cô thu gom những trái cây, rau củ còn sót lại, chôn xuống đất, thêm một ít tro thực vật để chúng lên men, sau một tháng, cô đào lên, sử dụng làm phân bón hữu cơ, ngoài ra còn làm một ít phân chuồng.
Lớn lên ở nông thôn, cô không xa lạ gì với phân chuồng, nhưng mùi của nó không mấy dễ chịu, mỗi lần Vân Khê bón phân, Thương Nguyệt đều tránh xa.
Con cá này không tránh khỏi mùi hăng, ngay cả khi lần đầu tiên nhìn thấy Vân Khê bón phân cho trang trại, nàng cũng sợ hãi đến mức kéo Vân Khê ra khỏi đống phân bốc mùi hết lần này đến lần khác.
Vân Khê chịu khó giải thích với nàng: "Tưới cái này thì rau của chị sẽ phát triển tốt hơn."
Vân Khê cũng sẽ nhờ nàng dẫn vào rừng đào một ít đất mùn, loại đất này rất giàu chất dinh dưỡng, cũng thích hợp để trồng trọt.
Vì lớn lên ở nông thôn nên Vân Khê thích làm ruộng và chăn nuôi hơn là săn bắn trong rừng, mấy năm nay việc trồng trọt của cô đã thành công, Thương Nguyệt không cần phải ra ngoài săn bắn mỗi ngày, họ có thể ăn cơm ngày ba bữa, món ăn kèm bao gồm rau, thịt thỏ và cá. Vân Khê cũng sẽ biến tấu, làm một số món ăn nhẹ như cháo rau, cháo thịt bằm, cơm chiên trứng, cơm rang.
Vào buổi trưa, khi thời tiết thường nóng nhất, một số nàng tiên cá lại quay về hang động để ngủ, trong khi một số khác lại chìm xuống đáy sông để ngâm mình.
Vân Khê dùng một cái túi lưới dệt, mang một bao lớn trái cây rừng ngâm trong nước sông mát lạnh một lúc lâu, sau đó nhặt lên cắn một miếng, cùi lạnh, nước cốt sảng khoái.
Cô còn đốt vài chiếc bình gốm to bằng chai bia, đổ đầy nước mật ong hoặc nước rễ cây cỏ ngọt, thêm nhiều loại trái cây dại nghiền nhuyễn như dâu đất chua ngọt, rồi dùng da động vật đậy kín buộc lại bằng dây rơm, ngâm trong nước cạn cả ngày, đến tối lấy ra uống, sẽ thành nước ép lạnh.
Tiếc là ở đây không có đá, nếu không uống chút sinh tố sẽ ngon hơn.
Vân Khê ngẫu nhiên gấp hai thân cây sậy rỗng dùng làm ống hút, để Thương Nguyệt nhấm nháp. Thương Nguyệt nắm lấy tay Vân Khê nhìn nhìn, dường như rất tò mò tại sao con người luôn có thể nghĩ ra đủ loại thức ăn và thói quen ăn uống kỳ lạ?
Cô mỉm cười gật đầu: "Nghìn năm trí tuệ đã cô đọng ở đây đấy."
Sau khi sống một cuộc sống dư thừa cơm ăn áo mặc, có đủ sức để đi lại, Vân Khê dần có ý thức chăm sóc những nàng tiên cá bị bệnh và bị thương tạm thời không thể ra ngoài săn bắn trong bộ tộc.
Sau khi những nàng tiên cá đó hồi phục và đi săn trở về, họ sẽ chủ động chia sẻ một phần thịt cho Vân Khê.
Trong mắt họ, Vân Khê là một loài động vật rất gầy, không có vảy, không có móng vuốt, không có khả năng săn mồi, dành cả ngày để chơi đùa với hoa và cây, nhưng cũng có thể tạo ra một số thứ rất mạnh mẽ, chẳng hạn như dao đá và giáo gỗ.
Họ không có hệ thống phân cấp, nhưng nhiều khi, họ sẽ học cách bắt chước một số hành vi của Vân Khê trong tiềm thức.
Thỉnh thoảng Vân Khê sẽ nấu một ít đồ ăn bọn họ thích ăn, ăn xong, họ sẽ vui vẻ lăn lộn trên mặt đất.
Vân Khê cảm thấy những người cơ thể đẩy vảy này rất đáng yêu từ tận đáy lòng.
Vạn vật đều có linh, không chỉ những nàng tiên cá này, Vân Khê mơ hồ cảm thấy một số loài động vật hoang dã cũng biết báo đáp lòng tốt.
Ví dụ, một số con mèo hoang trên thảo nguyên lúc đầu tránh xa người, về sau Vân Khê thường xuyên cho chúng ăn một ít thức ăn thừa, chúng dần dám nhìn Vân Khê, ngồi xổm cách đó hai ba mét, sau đó nhìn chằm chằm vào động tác của Vân Khê. Sau khi ăn được mấy tháng, chúng sẽ thu thập xác chuột, chim, rắn và côn trùng, đặt gọn gàng ở lối vào vườn rau của Vân Khê.
Gà, thỏ, lợn trong rừng... ít nhiều sẽ trộm lương thực trên đồng ruộng, chỉ cần không ảnh hưởng đến thu hoạch trên diện rộng, Vân Khê sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Nếu thiệt hại quá nặng, cô sẽ đặt một số bẫy đá, hoặc mang theo Thương Nguyệt, ngồi xổm trên đồng để bắt, đồng thời lột da và treo trên đồng để trừng phạt và răn đe.
Cô thường xuyên ra đồng thảo luận với thú rừng: "Bọn bây có thể ăn một chút, nhưng đừng tiêu diệt trên diện rộng. Nếu để tao không có gì ăn, tao sẽ ăn bọn bây đấy."
Đại khái là bởi vì việc lột da và trưng bày trước công chúng có chút tác dụng răn đe, cộng thêm mùi hương do nàng tiên cá để lại nên sau đó, ít có lợn rừng nào dám giẫm đạp lên đất nông nghiệp của cô.
*
Một ngày nọ, Thương Nguyệt và các nàng tiên cá trong bộ tộc của mình đi săn dưới biển, nhặt được hai nàng tiên cá bị thương.
Bộ tộc của họ dễ chấp nhận những người yếu đuối, bệnh tật và tàn tật nên nhanh chóng chấp nhận hai nàng tiên cá bị thương, đưa họ trở lại hang động để Vân Khê chăm sóc.
Vân Khê quan sát, đây chính là hai lão nhân ngư.
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một nàng tiên cá lớn tuổi.
Mặc dù gương mặt của họ được bao phủ bởi những vảy mịn, không có nếp nhăn, giống như việc người có xu hướng khom lưng khi về già, khi hai nàng tiên cá này nâng cao phần thân trên lên, lưng của họ sẽ cong lên. Khi con người già đi, tốc độ di chuyển của họ chậm lại, các nàng tiên cá cũng vậy, những nàng tiên cá trẻ khỏe rất nhanh và ổn định trong nước, nhưng hai nàng tiên cá này bơi rất chậm trên sông, thậm chí đôi khi còn khó kiểm soát cơ thể trên mặt nước, không tự chủ được chìm xuống một góc đáy sông.
Vân Khê cũng quan sát thấy, vảy trên đuôi của chúng đã không còn nguyên vẹn, vảy do bị thương rơi ra cũng không mọc lên nữa, da lộ ra và màu sắc trở nên sậm màu hơn, khi cái chết đến gần, da thậm chí sẽ chuyển sang màu đen.
Cô đã chăm sóc hai nàng tiên cá già này, giống như chăm sóc hai người già cho đến khi họ chết.
Vào ngày cuối cùng trước khi chết, lượng thức ăn của họ trở nên rất ít, Vân Khê cho họ ăn súp thịt, khi thức ăn được đưa lên miệng, họ không còn sức để ăn, mắt trở nên mờ mịt vô hồn.
Vân Khê thở dài, đắp chiếu cỏ cho họ.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô nhìn thấy hai nàng tiên cá đang ngủ trong vòng tay nhau, đôi mắt nhắm nghiền mãi mãi, gương mặt rất bình yên.
Cô chôn họ trên sườn đồi hướng ra biển, sau khi nàng tiên cá chết, cô sẽ chôn xác họ tại đây, cũng nhặt một khúc gỗ nhét vào túi đất rồi dùng than viết những cái tên mà mình đặt cho họ lên đấy.
Tại đây, sau khi chết, hầu hết các loài động vật đều bị bỏ rơi ở nơi hoang dã, thậm chí cách xa đàn, để ngăn chặn mầm bệnh từ xác chết mang bất kỳ bệnh truyền nhiễm nào đến đàn.
Cô là người duy nhất nhất quyết chôn vùi đồng loại của mình.
Có lẽ, nhiều năm sau, những nàng tiên cá này sẽ hiểu được ý nghĩa của đám tang là bày tỏ sự đau buồn - khi nhớ nhung người đã khuất, họ có thể đến đây để nhìn thấy máu thịt của họ và thảm thực vật nuôi dưỡng.
Cuộc sống cũ qua đi và cuộc sống mới lại đến.
Vân Khê và Thương Nguyệt chôn cất hai nàng tiên cá già, khi họ quay lại sông để tắm, tình cờ nhìn thấy Kinh Trập đang sinh ra hai nàng tiên cá nhỏ.
Kinh Trập duỗi móng tay cào lên lớp màng trắng bao bọc hai nàng tiên cá, sinh linh nhỏ bé toát ra từ bọn họ giống hệt Thương Nguyệt, với gương mặt và thân trên sạch sẽ, gần như không có vảy.
Chỉ có mặt ngoài cánh tay có một lớp vảy mềm màu trắng nhạt.
Hai nàng tiên cá và một người đang ngâm mình trong nước, nhìn hai đứa nhóc nửa người nửa cá, ngơ ngác một lúc lâu. Cuối cùng, Kinh Trập nắm lấy từng nàng tiên cá nhỏ, nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, rồi nhìn chằm chằm vào phần thân trên không có vảy của Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt vung cái đuôi lớn, bơi qua bơi lại hai lần, a a a a vài tiếng, giống như đang nói với Kinh Trập: Thân trên không có vảy cũng không phải chuyện gì to tát, em không thấy chị cũng như vậy sao?
Khi bạn đời của Kinh Trập đi săn về, nó không hề ngạc nhiên khi thấy hai nàng tiên cá không có vảy ở phần thân trên trong nước, vì nó cũng không có vảy trên mặt hoặc bên trong cánh tay.
Họ xé thịt thành từng miếng, nhai rồi đút vào miệng nàng tiên cá, sau đó tất cả đều ngẩng đầu thét lên để chào mừng sự xuất hiện của hai nàng tiên cá.
Vân Khê kéo Thương Nguyệt bơi vào bờ, chậm rãi nói: "Từ nay trở đi, trên thế giới này có lẽ chỉ còn lại giống tiên cá như vậy."
Đúng như những gì được miêu tả trong truyền thuyết của loài người, nàng tiên cá có thân trên của con người, đuôi của cá và gương mặt xinh đẹp.
Sau khi trở về, Vân Khê may hai bộ quần áo nhỏ cho hai nàng tiên cá.
Khi chúng lên bờ, có thể mặc một số quần áo trên người để tránh vô tình làm trầy xước vùng da không được vảy bảo vệ khi té ngã.
Hai nàng tiên cá nhỏ dần lớn lên, học cách bơi vào bờ, vì phần thân trên gần như không có vảy nên chúng thích đi theo Thương Nguyệt.
Có lẽ chúng cảm thấy Thương Nguyệt, người cũng không có vảy ở phần trên cơ thể, giống mẹ của chúng hơn.
Mặc dù bề ngoài trông giống nhau nhưng Thương Nguyệt luôn vẫy đuôi, ném hai nhóc cứ đi theo mình về phía Kinh Trập, ngăn chúng cứ bám lấy mình.
Nàng muốn bám lấy Vân Khê, thích ở một mình cùng Vân Khê, không thích bị những nàng tiên cá khác làm phiền.
Giữa những nàng tiên cá, mối quan hệ giữa bạn đời là quan trọng nhất, sau khi con cái học cách săn mồi, bố mẹ thường ngừng chia sẻ con mồi, buộc con cái phải sống sót độc lập.
Hai nàng tiên cá đã lớn lên một chút, trông như những đứa trẻ 7, 8 tuổi, một người hàng ngày cùng bố mẹ ra ngoài học kỹ năng săn bắn, người còn lại vẫn thích đi theo Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt luôn đồng hành cùng Vân Khê khắp cánh đồng, theo thời gian, nàng tiên cá nhỏ đã tinh tế học cách bắt chước động tác cúi xuống trồng lúa của Vân Khê.
Vân Khê nhìn thấy, hỏi: "Nếu nhóc không đi học săn bắn với mẹ, nhóc có muốn học làm ruộng với cô ở đây không?"
Nàng tiên cá không hiểu, phát ra một loạt tiếng a a a a biểu thị cho sự vui sướng. Nó đi theo Vân Khê, dùng đôi tay nhỏ có màng tóm lấy một nắm cây con c ắm vào ruộng lúa, làm không biết mệt.
Buổi tối, Vân Khê nắm lấy móng vuốt của nó, moi một lúc lâu mới đào hết cát giữa các móng vuốt ra.
Cô cảm ơn: "Cám ơn nhóc đã giúp cô trồng lúa."
Nó a a a a, nhìn về phía Thương Nguyệt.
Thương Nguyệt ở một bên ôm cái đuôi lớn của mình, dùng gai chà xát vảy. Nàng tiên cá nhìn thấy cũng ôm lấy chiếc đuôi ngắn của mình, nhặt một quả gai và chà sạch bùn trên vảy.
Vân Khê nhìn động tác của nó, mơ hồ cảm thấy năng lực bắt chước và học hỏi của nàng tiên cá nhỏ này không hề thua kém Thương Nguyệt.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Không cần mỗi ngày phải đi săn mới no bụng nữa. Tôi rất vui dù phải giúp làm ruộng luôn khiến tôi lấm bùn (xoa đuôi thật mạnh)
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE
nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)
Chương 128: C128: Ngoại truyện 1
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương