Sau Khi Ly Hôn Cô Ấy Khiến Cả Thế Giới Ngỡ Ngàng

Chương 13: Trả Thù Cho Cô



Trans & Edit: Quân Ly

Ánh mắt Tô Họa thẫn thờ nhìn chằm chằm trần nhà giống như không nghe thấy gì.

Cố Bắc Huyền thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, xoay người đi.

Ra cửa anh phân phó vệ sĩ "Bảo vệ Tô Họa cho tốt, có chuyện lập tức gọi cho tôi."

Vệ sĩ đồng thanh đáp lại "Vâng Cố tổng."

Sau khi lên xe trợ lý bác cáo với Cố Bắc Huyền "Tôi đã dẫn người đi điều tra tất cả camera trên đường Hoàng Thước có thể đi qua, phải huy động khá nhiều người mới bắt được Hoàng Thước kia. Khi bị bắt cô ta chuẩn bị trốn đi nơi khác."

Ánh mắt Cố Bắc Huyền lạnh băng, "Lai lịch của người này thế nào?"

"Hoàng Thước là em gái của Hoàng Quang. Hoàng Quang là tên đầu trọc bắt thiếu phu nhân đi tu bổ cổ họa kia. Sau khi điều tra ra hắn còn dính líu đến băng đảng trộm mộ nên bị kết án 7 năm tù. Mấy ngày gần đây Hoàng Thước đã cải trang thành nhân viên giao hàng lang thang khắp phố chờ cơ hội trả thù thiếu phu nhân."

Cố Bắc Huyền nắm chặt tay đi tới nhà nhỏ nhốt Hoàng Thước. Hoàng Thước tóc ngắn, da vàng, vành mắt đỏ thẫm, môi khô, nhìn qua rất giống đầu trọc, rất trung tính.

Cố Bắc Huyền đi tới ngồi xuống ghế, ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo liếc cô ta một cái, "Tại sao lại làm tay Tô Họa bị thương?"

Vẻ mặt Hoàng Thước đầy căm hận, cắn răng nghiến lợi nói "Cô ta hại anh tôi ngồi tù!"

Cố Bắc Huyền cười nhạt, "Anh cô đã trộm mộ, còn bắt cóc Tô Họa, đúng là nên vào tù."

Hoàng Thước trừng mắt liếc Cố Bắc Huyền không nói lời nào.

Cố Bắc Huyền nhếch môi cười như không cười, ung dung thong thả nói "Từ trước tới giờ tôi không đánh phụ nữ, nhưng….. cô quá ghê tởm.”

Vừa dứt lời, anh nắm gạt tàn trên bàn ném vào đầu Hoàng Thước.

Hoàng Thước muốn tránh nhưng lại bị vệ sĩ đè lại.

"Ầm!"

Cái gạt tàn thuốc đập vào đầu cô ta, máu tươi theo ánh mắt chảy xuống.

Gạt tàn bằng thủy tinh bị đập vỡ rơi xuống đất thành từng mảnh nhỏ.

Trợ lý một cước đạp vào đùi Hoàng Thước.

"Uỵch" một tiếng, cô ta quỳ xuống vụn thủy tinh, đau đến cả người phát run, miệng không ngừng rên la.

Cố Bắc Huyền đứng lên, chân đạp lên tay cô ta, dùng sức nghiền mấy cái, mảnh nhọn thủy tinh ghim thẳng vào ngón tay. Hoàng Thước đau đến cầu xin tha thứ "Tay tôi, đau, đau."

Cố Bắc Huyền liền cười, "Cô cũng biết đau, lúc cô làm tay Tô Họa bị thương sao không nghĩ cô ấy có đau hay không?"

Đã vậy cô ấy còn coi đôi tay quan trọng hơn mạng sống.

Đôi tay ấy hai năm trước đã từng không biết mệt mỏi cho đấm bóp hai chân, ôn nhu an ủi anh.

Một cô gái tốt như vậy, ôn nhu không tranh với đời lại bị ả ta làm tay bị thương.

Cố Bắc Huyền nén giận, một tay đút túi quần, hời hợt nói "Tay quá bỉ ổi, chặt đi."

Trợ lý liền đáp lại "Vâng."

Cố Bắc Huyền xoay người rời đi.

Vừa đóng cửa lại, sau lưng truyền tới tiếng đàn bà kêu thảm thiết.

Trợ lý giơ tay chém xuống.

Hoàng Thước ngất trong vũng máu, bốn ngón tay trái bị chặt đứt.

Trở lại bệnh viện.

Cố Bắc Huyền ngồi xuống giường bệnh.

Nhìn cô thẫn thờ trong lòng Cố Bắc Huyền nhói đau, vừa muốn mở miệng nói với cô thù đã báo, tay áo bỗng nhiên bị cô nắm chặt.

Bề ngoài cô ôn nhu, nhưng nội tâm lại mạnh mẽ, sẽ không tùy tiện bộc lộ dáng vẻ yếu đuối của mình.

Lúc này cô mong manh, bất lực chỉ có thể phụ thuộc vào anh.

Trái tim Cố Bắc Huyền mềm nhũn, cảm giác thấy rằng cô ấy rất cần mình.

Giọng anh ôn tồn dụ dỗ nói "Đừng sợ, tôi sẽ không đi, mấy ngày nay tôi sẽ ở lại chăm sóc cô."

Tô họa lúc này mới chậm rãi buông hắn đích tay áo.

Cố Bắc Huyền vén tóc cô ra sau tai, nói "Nhắm mắt lại ngủ một lát đi, tôi nhìn cô ngủ.”

Tô Họa lại không ngủ được, bốn ngón tay sưng đau, mỗi lần cử động tay tim đều nhảy lên một lần.

Móng tay toàn bộ biến thành màu tím đen, rất dọa người.

Cô nhắm mắt lại đếm từng giây, trong lòng rất đau đớn.

Ngón tay gãy rồi, nếu như hồi phục không tốt thì chẳng khác gì vứt bỏ công sức của ông ngoại.

"Cốc cốc", có người gõ cửa.

Cố Bắc Huyền đứng dậy đi mở cửa.

Bên ngoài là Trầm Hoài mặc áo blouse, vóc người cao gầy, trong tay ôm một bó hoa hồng trắng.

Hắn hô một tiếng "Anh họ", nói "Tôi vừa mới phẫu thuật xong, nghe nói tay Tô Họa bị thương nên tới xem một chút."

Sắc mặt Cố Bắc Huyền không gợn sóng, nhưng giọng nói lại lãnh đạm "Trầm thiếu thật nhiều nghề."

Trầm Hoài cười nói "Tôi là bác sĩ, Cổ Bảo Trai là cửa hàng của ông nội tôi."

Cố Bắc Huyền không để ý tới hắn, đi tới bên giường bệnh ngồi xuống.

[Truyện chỉ được đăng tại dtruyen.com Quân Ly]

Trầm Hoài đặt hoa lên tủ trên đầu giường, đến xem tay Tô Họa, ôn hòa hỏi "Ngón tay còn đau không?"

Tô Họa gật đầu một cái. "Đừng quá lo lắng. Nghe nói là Bạch bác sĩ làm phẫu thuật cho em, tay nghề của ông ấy rất cao, em vẫn trẻ như vậy ngón tay nhất định có thể hồi phục tốt."

"Cám ơn."

Tô Họa nhẹ giọng nói.

Trầm Hoài nhìn chằm chằm móng tay đã biến thành màu đen tím bầm của cô nói "Tay em bị ứ máu, lấy máu ra thì sẽ đỡ đau hơn."

Hắn gọi điện thoại nhờ y tá mang kim tới.

Cố Bắc Huyền nhíu mày nhìn hắn, "Anh có làm được không?"

Trầm Hoài đưa lên thẻ hành nghề, "Bác sĩ phẫu thuật chính, chỉ thông máu không khó."

Rất nhanh y tá mang kim và thuốc khử trùng tới.

Trầm Hoài khử trùng kim, đâm vào kẽ móng tay Tô Họa, máu đọng chảy ra rất nhiều.

Sau khi máu chảy hết ra Tô Họa cảm thấy ngón tay đỡ đau hơn nhiều.

Trầm Hoài thu dọn xong nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng cánh tay, "Không còn sớm nữa em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh lại đến thăm em."

Cố Bắc Huyền đứng lên, lãnh đạm nói "Tôi tiễn anh."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Cố Bắc Huyền đóng cửa lại, lành lạnh nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói "Tô Họa không thích anh, sau này bớt đánh chủ ý lên cô ấy."

Sắc mặt Trầm Hoài hơi bất ngờ, cười một tiếng, "Vậy Tô Họa thích ai?"

Cố Bắc Huyền tưởng tượng hình dáng của A Nghiêu kia, nhưng không tưởng tượng được người đó trông thế nào vì vậy liền nói "Cô ấy thích tôi."

Nụ cười của Trầm Hoài sâu hơn, "Đáng tiếc anh là anh họ của cô ấy."

Đáy mắt Cố Bắc Huyền lạnh xuống như muốn đóng băng đối phương, "Tôi là….."

"Đinh linh linh", điện thoại Trầm Hoài reo lên.

Hắn lấy điện thoại từ trong áo blouse trắng ra, quơ quơ trước mặt Cố Bắc Huyền, "Anh họ, tôi nhận điện thoại đã."

Sau đó Trầm Hoài liền đi chỗ khác nghe điện thoại.

Trong lòng Cố Bắc Huyền nghẹn một cục tức, sắc mặt không dễ coi, khi trở về phòng bệnh thấy Tô Họa như vậy bỗng tức giận lại tan mất.

Anh đưa tay nhìn đồng hồ một cái, thời gian không còn sớm.

Cố Bắc Huyền kêu thím Liễu mang chậu nước nóng tới.

Anh cầm khăn lông lau mặt cho Tô Họa, lại vén chăn lên một góc, lau chân cho Tô Họa. Nhưng cô lại rụt chân vào không để cho hắn lau.

Cố Bắc Huyền nhẹ nhàng nói

"Hai năm chân tôi bị tàn phế cô đã chăm sóc tôi suốt ngày đêm, bây giờ đổi lại tôi chăm sóc cô."

Tô Họa bất động, vành mắt hơi ửng đỏ.

Lau xong chân, Cố Bắc Huyền chuẩn bị cởi quần cô.

Tô Họa bỗng nhiên biết anh muốn làm gì, cô vội khép hai chân thật chặt không để cho anh cởi.

Cố Bắc Huyền cười nhạt, "Chúng ta là vợ chồng, cô thích sạch sẽ như vậy cả ngày không tắm chắc chắn sẽ không thoải mái, để yên tôi giúp cô lau qua một chút."

Ánh mắt Tô Họa có chút u oán nhìn hắn.

Nhắc tới hai chữ “vợ chồng”, cô nhớ đến Sở Tỏa Tỏa đã làm mọi thứ rối lên, cho dù chưa ký giấy ly hôn nhưng quan hệ bây giờ và trước kia không giống nhau nữa. Bây giờ lại để anh lau nơi tư mật như vậy cô luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Thấy cô không tình nguyện, Cố Bắc Huyền an tĩnh chốc lát, nói "Vậy để thím Liễu lau cho cô nhé?"

Trầm mặc mấy giây, hai chân khép chặt của Tô Họa cũng chậm rãi buông lỏng.

Cố Bắc Huyền và thím Liễu thì thím Liễu thân cận hơn một chút.

Thím Liệu rất có mắt nhìn, vội vàng tránh đi.

Cố Bắc Huyền lau cho cô rất nghiêm túc.

Mặt Tô Họa đỏ như nung trong than.

Lau xong, Cố Bắc Huyền lại lau chân và nửa người trên cho cô.

Thím Liễu đi vào mang chậu nước ra ngoài.

Thức đến nửa đêm cuối cùng Tô Họa cũng ngủ.

Cố Bắc Huyền nằm cạnh cô không dám ngủ, anh lo lắng sau khi ngủ tay cô lại lộn xộn làm xương ngón tay bị lệch thì công sức sẽ đổ sông đổ biển hết.

Không biết qua bao lâu, Tô Họa lại thấy ác mộng, run lẩy bẩy, co lại rúm người lại. Cố Bắc Huyền ôm cô vào trong ngực nhè nhẹ vỗ giống như dỗ trẻ con vậy.

Tô Họa cảm thấy an toàn theo bản năng ôm chặt anh, nhắm mắt lại lầu bầu "A..."

Cố Bắc Huyền giơ tay lên đè lại môi của cô chặn hai chữ phía sau lại, qua một lúc lâu thấy cô bình tĩnh lại anh mới bỏ tay ra, thấp giọng nói "Con mèo nhỏ không có lương tâm."

Trong giấc mộng Tô Họa, nhẹ nhàng trở mình. Cô không nghe được lời của anh, cũng không biết mình vô số lần ở trong ác mộng gọi "anh A Nghiêu".
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...