Sau Khi Ly Hôn Cùng Giản Tổng
Chương 62: Hơi Thở Của Cái Chết
Đầu óc Tô Tân trở nên trống rỗng khi tiếng động dừng lại vang lên, phải mất mấy giây mới phản ứng được: Máy nhảy bị trục trặc.
Cô gái ngồi kế bên ngốc trệ mấy giây, sau đó bắt đầu sợ hãi hét lên: “Tôi không muốn chết... Cứu! Tôi không muốn chết! Tôi sẽ không bao giờ chơi trò này nữa!”
Điền Chỉ Lam nắm chặt tay Tô Tân, tay đầy mồ hôi, giọng nói cũng run nhè nhẹ: “Làm sao bây giờ? Sẽ không té xuống chứ? Quẳng thành thịt nát vậy cũng quá khó nhìn rồi...”
Dù trong lòng khẩn trương, Tô Tân cũng bị cô nàng chọc cho cười: “Đều lúc này cậu còn lo lắng cậu chết có đẹp hay không? Như vậy đi, nếu ngã xuống, tớ sẽ ôm đầu cậu, dù thế nào cũng phải đem mặt của mình bảo vệ tốt.”
Điền Chỉ Lam co quắp cười khan hai tiếng rồi tựa lưng vào ghế ngồi hai mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm: “Chúng ta sẽ không sao hết”
Có tắm người chơi lượt này, kế bên Tô Tân là đôi tình nhân còn bên cạnh Điền Chỉ Lam là bốn sinh viên. Mọi người nơm nớp lo sợ chờ đợi, nhìn thấy đám đông bên dưới hỗn loạn, nhân viên công viên khẩn trương chạy đến sau đó xem xét hiện trường và sơ tán đám đông rồi dùng bộ đàm gọi các kỹ sư, kỹ thuật viên đến, và một người phụ trách chạy về phía trò chơi hô lớn: “Mọi người ở trên dừng lộn xộn, cỗ máy này có ba thiết bị bảo hộ, sẽ không có việc gì, thả lỏng đi.”
“Anh thử lên đây để thư giãn đi!” Nam sinh bên cạnh rống lớn “Đứng đấy nói chuyện không chê đau thắt lưng, anh thử lên đây để cảm nhận đi!”
Hai nữ sinh kế bên khóc nức nở.
“Tiểu Tân!”
Tô Tân nhìn xuống, Giản Diệc Thận đứng lên một cái bục, ngẩng đầu lên lo lắng vẫy tay với cô.
“Đừng sợ, anh đã 110, xe cứu hỏa lập tức sẽ tới ” Giọng anh điềm tĩnh và mạnh mẽ, như có một sức mạnh trấn an “Chiếc xe cứu hỏa cao nhất trong thành phố có thể cao tới 100 mét, nhất định có thể đem mọi người xuống, kiên trì một chút, không di chuyển, duy trì hiện trạng để cân bằng máy móc”
“Được.” Tô Tân trả lời, suy nghĩ một lúc và nói thêm “Tôi không sợ, bây giờ sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì, anh yên tâm đi.”
Người ở phía trên dường như cũng bình tĩnh lại, cảm xúc hoảng sợ thoáng an ổn một chút.
“Điền Chỉ Lam!” Hoắc Chí Từ cũng ở phía dưới vội vàng kêu lên “Cô có sao không? Không bị hù chết đó chứ?”
Điền Chỉ Lam tức giận đến quên cả sợ hãi, trợn tròn mắt nói: “Nếu không phải hai người mặt dày mày dạn đi theo, tôi có thể tới chơi cái này sao? Hoắc Chí Từ nếu tôi gặp xui xẻo, tôi làm quỷ cũng sẽ không buông tha — “
Chữ ” anh ” còn chưa nói ra thì chỗ ngồi bỗng nhiên rung chuyển một cái, trượt xuống khoảng nửa mét “cạch” một tiếng rồi lại dừng, tám người đồng thời hét lên, dùng tay che mặt.
Lúc này, hơi thở của cái chết vô cùng nồng đậm, trước mặt Tô Tân dường như là nơi giao nhau của hai giới âm dương, có bóng ma lơ lửng trên không, mỉm cười ác độc, giọng nói vang vọng trong không trung: “Tô Tân... Cậu nếu có di ngôn gì thì nói đi... Tranh thủ thời gian bàn giao lại... “
Giữa ánh điện và đá lửa, tâm trí Tô Tân vô thức lướt qua rất nhiều hình ảnh.
Cô nhớ đến cảm giác rung động khi nghe « Bạch Hoa Lâm », nhớ việc cô vì Giản Diệc Thận mà để tóc dài, mặc váy với khuôn mặt đầy ngượng ngùng, nhớ ngày kết hôn tròn ba năm đó tâm chết tan nát cõi lòng, vứt bỏ sợi dây chuyền được tỉ mỉ chuẩn bị... Nếu một giây sau sẽ chết đi, cô nên để lại thế giới này câu nói gì đây?
Đôi tình nhân bên cạnh đang ôm nhau, chàng trai mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn một mực kiên trì vỗ nhẹ bả vai cô gái, lặp đi lặp lại lời nỉ non: “Đừng sợ, anh sẽ che chở cho em, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”
Cô gái túm lấy quần áo của chàng trai thấp nức nở: “Sau này em sẽ không mắng anh nữa... Không cứng đầu nữa... chờ đi xuống chúng ta hãy kết hôn đi...”
Mới vừa rồi còn có tâm tư cùng Hoắc Chí Từ đấu võ mồm, Điền Chỉ Lam lúc này cũng triệt để suy sụp, lầm bầm hỏi: “Tiểu Tân, tớ có cảm giác không thể đợi xe cứu hỏa tới... Nếu ngã xuống... Tớ... Tớ còn có rất nhiều lời còn chưa nói ra...”
Tô Tân cười khổ một tiếng: “Vậy thì bây giờ nói đi, không chừng sẽ không có cơ hội để nói nữa.”
Ánh mắt Điền Chỉ Lam tĩnh lặng nhìn về phương xa, bỗng nhiên hít sâu một hơi, liều lĩnh hô lớn: “Hoắc tổng, tôi yêu anh! Tôi đã thích anh rất lâu! Tôi muốn làm bạn gái của anhhhhh!”
Đáy mắt của cô nàng ẩn ẩn nước mắt, tiếng nói vọng giữa không trung, làm giật mình bầy chim trong bụi cây.
Tô Tân ngẩn ra, hồi lâu mới hoàn hồn, đột nhiên siết chặt tay Điền Chỉ Lam.
Là tình yêu chôn vùi trong tim, cho đến giây phút cuối đời mới dám nói ra với bầu trời. Vì sao lại không thành thật, sớm đối mặt với trái tim mình?
“Tiểu Tân, cậu có nghe thấy gì không?” Điền Chỉ Lam bỗng nhiên nghe được gì đó, không dám tin véo cô một cái.
Tô Tân chăm chú nghe, con mắt bỗng nhiên sáng lên.
Xa xa, tiếng xe cứu hỏa đang đến gần, phá tan đi hơi thở chết chóc.
Khoảng mười phút sau, xe cứu hỏa đến phía dưới máy nhảy, thang máy nổi lên, đem tám người bị kẹt chia thành hai đợt đưa xuống mặt đất.
Tô Tân và Điền Chỉ Lam là nhóm thứ hai xuống, không đợi Tô Tân đứng vững gót chân, cả người liền rơi vào trong vòng tay ấm áp.
Vòng tay anh siết chặt, hơi thở gấp gáp phả vào tai và cổ cô, nhiệt độ cơ thể dường như đạt đến cực hạn, một giây sau có đem cô hòa tan trong ngực.
Tô Tân hơi khó thở, vùng vẫy: “Anh buông tay...”
Giản Diệc Thận lại ôm chặt hơn nữa, anh muốn đem người này nhập vào trong cơ thể, không bao giờ tách rời.
Không ai có thể hiểu cảm giác của anh trong nửa giờ qua, mỗi một phút giây đều khiến anh sợ hãi, anh không dám tưởng tượng nếu Tô Tân biến mất khỏi thế giới này, anh sẽ thế nào đây?
“Tiểu Tân... Đừng cử động... Để anh ôm một lúc... Chỉ một lúc thôi...” Anh thì thầm, giọng hơi run.
Cơ thể Tô Tân cứng đờ.
“Cái này... Diệc Thận, cậu phải để bác sĩ kiểm tra trước đã ” Hoắc Chí Từ chờ ở bên cạnh nhắc nhở “Xem Tô Tân có bị thương hay không.”
Cuối cùng Giản Diệc Thận cũng buông tay.
Một số người ở phía trước đã kiểm tra xong, còn có chút kích động, ngồi trên đệm khóc; những người khác bị chấn thương nhỏ đang được y tá sơ cứu. Người phụ trách công viên trò chơi tới xin lỗi từng người đàm phán các biện pháp đền bù.
Tô Tân không có gì đáng ngại, nhưng khi trò chơi bị trượt xuống lần thứ hai cánh tay bị đụng vô ghế ngồi, trên khuỷu tay xuất hiện một mảng hồng đen lớn, bác sĩ khuyên cô nên chụp phim để xem có tổn thương xương nào không.
Tô Tân không cảm thấy có việc gì, hàm hồ ầm ừ hai tiếng, Giản Diệc Thận lại trầm mặt, khăng khăng muốn đến bệnh viện ngay lập tức.
Vừa vặn cổ tay của Điền Chỉ Lam cũng bị thương, Tô Tân cũng không chần chừ, cùng theo lên xe.
Hoắc Chí Từ lái xe, Giản Diệc Thận theo sát Tô Tân lên chỗ ngồi phía sau, Điền Chỉ Lam đành phải ngồi ở tay lái phụ. Trên đường đi tất cả mọi người có chút trầm mặc ngay cả người thích cười như Hoắc Chí Từ cũng im lặng, Điền Chỉ Lam ngồi ở phía trước có chút khó chịu, vặn lấy cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoắc Chí Từ nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng nhịn không được, lấy thân phận ông chủ dạy dỗ: “Điền Chỉ Lam, cô xem lại mình đi gây ra nhiều rắc rối như vậy, nếu lần này xảy ra chuyện gì, tôi... Khách sạn tôi cũng trốn không được trách nhiệm, lần sau còn muốn chơi loại trò chơi nguy hiểm này không?”
Điền Chỉ Lam trong lòng còn sợ hãi, lần đầu tiên không cùng hắn tranh cãi, trầm trầm nói: “Không chơi, đánh chết tôi cũng không chơi.”
Hoắc Chí Từ rất hài lòng, ngâm nga tiểu khúc thậm chí bước chân trên chân ga dẫm rất có lực.
Điền Chỉ Lam buồn bực muốn chết, lúc này không phải Hoắc Chí Từ nên bỏ đá xuống giếng trào phúng cô vài câu sao? Sao bây giờ lại trông hạnh phúc vậy?
Cô nghĩ mãi không ra, quay đầu nhìn sang Tô Tân, nhưng Tô Tân lại không phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người. Nhìn ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, còn Giản Diệc Thận lại nhìn chằm chằm Tô Tân, giống như sợ một giây sau Tô Tân sẽ biến mất.
Điền Chỉ Lam nhịn không được ho khan một tiếng, tức giận nói: “Giản tổng, khắc chế một chút.”
Giản Diệc Thận hồi thần, nhưng không thu lại ánh mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Tân, sau này em đừng chơi mấy loại trò chơi nguy hiểm như này nữa “
Tô Tân quay đầu lại cười với anh: “Được.”
Dọc theo đường đi, Giản Diệc Thận có chút sương mờ trên mây, chân giống như giẫm trên bông, từng bước đi cứ lâng lâng.
Lúc ban đầu nói câu đó, anh không hề có bất kỳ hy vọng nào, nhưng Tô Tân thực sự mỉm cười với anh ” được “, chuyện này khiến anh nhớ khi hai người vừa kết hôn, anh muốn gì được đó.
Đến bệnh viện chụp phim, hai người đều chỉ tổn thương ỏ cơ, xương cốt thì không sao, cuối cùng là vạn hạnh trong bất hạnh, gặp tai nạn bất ngờ như vậy chỉ có chút sợ hãi.
Một ngày trôi qua thật rối ren, buổi trưa cũng không ăn gì, mắt thấy cũng gần năm giờ, Hoắc Chí Từ lái xe đến bờ sông, tìm một nhà hàng Tây ăn tối.
Có thể là cùng trải qua sống sót sau tai nạn, bầu không khí cơm tối cũng không tệ lắm, Hoắc Chí Từ và Điền Chỉ Lam không có đấu võ mồm, Tô Tân cũng không xa cách Giản Diệc Thận.
Bữa cơm tối này ăn quá sớm, lúc kết thúc mới sáu giờ hơn, lúc này khách hàng của nhà hàng đã dần tăng lên.
Mắt thấy trả tiền liền mỗi người đi một ngả, Giản Diệc Thận có chút sốt ruột. Hiếm khi Tô Tân đối với anh có khuôn mặt tươi cười, anh không muốn sớm như vậy liền đem người đưa trở về.
“Em có muốn đi dạo ven sông không?” Anh vắt óc nghĩ ra một cái cớ “Em có thể đi du ngoạn và thư giãn.”
“Đúng đúng ” Hoắc Chí Từ vội vàng xen vào “Hôm nay em đã đủ sợ rồi, thật sự cần thả lỏng, nếu không buổi tối ngủ rất dễ gặp ác mộng.”
“Anh mới là người gặp ác mộng!” Điền Chỉ Lam rốt cục nhịn không được tát hắn một câu.
“Tôi đang lo lắng cho cô.” Hoắc Chí Từ ôn nhu một chút.
Điền Chỉ Lam bị ế trụ, ánh mắt nhìn Hoắc Chí Từ đầy quái dị, kinh nghi bất định hướng về phía Tô Tân.
Tô Tân cuối cùng cũng nhìn ra được bộ dạng dị thường của hai người, bỗng nhiên hiểu được. Điền Chỉ Lam ở trên máy nhảy có thổ lộ với “Hoắc tổng”, Hoắc Chí Từ có phải nghe được hay không?
Nếu hai người họ có hứng thú với nhau thì tác hợp một chút cũng không phải không thể, cô nhếch môi cười: “Chỉ Lam, đi ngồi một chút cũng được, tớ nghĩ...”
Tô Tân bỗng dưng dừng lại, ánh mắt rơi vào hai thân ảnh đang tiến đến, khóe miệng tươi cười dần dần biến mất.
Hai người bước vào được coi là người quen cũ, một người là Lữ Thành Chiêu âm hồn bất tán người kia là Bạch Thiến Ngữ đã biến mất từ lâu.
Bạch Thiến Ngữ giống như xưa, vẫn để tóc dài xõa qua vai, sóng mắt như nước, đôi mắt như nước, váy dài xếp tầng làm cho dáng người uyển chuyển, dịu dàng và quyến rũ; trong khi đó sắc mặt Lữ Thành Chiêu lại không quá tốt, đáy mắt có rõ ràng màu nâu xanh, bất quá, ánh mắt kia giống như một con rắn độc, lạnh lùng nghiêm nghị.
“Diệc Thận... Anh cũng đến đây sao...” Bạch Thiến Ngữ gạt ra vẻ tươi cười, lúng túng lên tiếng chào hỏi.
Giản Diệc Thận cau mày.
Sau khi đưa ra tối hậu thư cho Bạch Thiến Ngữ đến nay, Bạch Thiến Ngữ đã xin rút khỏi ban nhạc, cũng không tiếp tục dây dưa nên anh cũng hạ thủ lưu tình, cũng không đem những chuyện cô ta làm truyền ra ngoài, nhưng anh không ngờ, Bạch Thiến Ngữ lại ở cùng Lữ Thành Chiêu.
Hai người này từ đầu đã có liên quan đến nhau, sau này đạt thành thỏa thuận gì mà lại ở bên nhau?
Hoắc Chí Từ có chút kinh ngạc, ánh mắt đảo qua lại trên người Bạch Thiến Ngữ và Lữ Thành Chiêu, hoang mang chọc chọc Giản Diệc Thận, hạ giọng hỏi: “Hai người họ làm sao lại ở cùng nhau vậy?”
“Thật trùng hợp, đây không phải Giản tổng và Tô tổng đây sao ” Lữ Thành Chiêucười mà không cười chào hỏi “Hai người cùng nhau đến đây ăn cơm ssao? Tô tổng chắc đã ăn xong rồi nhỉ? Xem ra tôi sắp thua vòng đánh cược rồi.”
Giản Diệc Thận sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Lữ Thành Chiêu, xem ra cậu chưa chịu đủ giáo huấn, còn không học được cách ngậm miệng.”
“Giản tổng, anh nói hơi nặng lời rồi, ai cũng có tính tò mò mà ” Lữ Thành Chiêu vẻ mặt vô tội “Tất cả mọi người nói Tô Tân yêu anh, yêu đến phát cuồng, chuyện ly hôn lần này chỉ cần anh giở chút công phu, dù bên ngoài có nhiều phụ nữ đi nữa, chỉ cần anh vẫy tay một cái, Tô Tân cũng sẽ ngoan ngoãn cầu anh phục hôn, tôi nói chẳng lẽ có sai sót gì sao?”
Hắn dừng một chút, nhìn Tô Tân tiếc nuối giang tay “Tô tổng, tôi còn tưởng cô là một người phụ nữ quả quyết nhưng cuối cùng vẫn sống chết không buông, làm tôi quá là thất vọng.”
Cô gái ngồi kế bên ngốc trệ mấy giây, sau đó bắt đầu sợ hãi hét lên: “Tôi không muốn chết... Cứu! Tôi không muốn chết! Tôi sẽ không bao giờ chơi trò này nữa!”
Điền Chỉ Lam nắm chặt tay Tô Tân, tay đầy mồ hôi, giọng nói cũng run nhè nhẹ: “Làm sao bây giờ? Sẽ không té xuống chứ? Quẳng thành thịt nát vậy cũng quá khó nhìn rồi...”
Dù trong lòng khẩn trương, Tô Tân cũng bị cô nàng chọc cho cười: “Đều lúc này cậu còn lo lắng cậu chết có đẹp hay không? Như vậy đi, nếu ngã xuống, tớ sẽ ôm đầu cậu, dù thế nào cũng phải đem mặt của mình bảo vệ tốt.”
Điền Chỉ Lam co quắp cười khan hai tiếng rồi tựa lưng vào ghế ngồi hai mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm: “Chúng ta sẽ không sao hết”
Có tắm người chơi lượt này, kế bên Tô Tân là đôi tình nhân còn bên cạnh Điền Chỉ Lam là bốn sinh viên. Mọi người nơm nớp lo sợ chờ đợi, nhìn thấy đám đông bên dưới hỗn loạn, nhân viên công viên khẩn trương chạy đến sau đó xem xét hiện trường và sơ tán đám đông rồi dùng bộ đàm gọi các kỹ sư, kỹ thuật viên đến, và một người phụ trách chạy về phía trò chơi hô lớn: “Mọi người ở trên dừng lộn xộn, cỗ máy này có ba thiết bị bảo hộ, sẽ không có việc gì, thả lỏng đi.”
“Anh thử lên đây để thư giãn đi!” Nam sinh bên cạnh rống lớn “Đứng đấy nói chuyện không chê đau thắt lưng, anh thử lên đây để cảm nhận đi!”
Hai nữ sinh kế bên khóc nức nở.
“Tiểu Tân!”
Tô Tân nhìn xuống, Giản Diệc Thận đứng lên một cái bục, ngẩng đầu lên lo lắng vẫy tay với cô.
“Đừng sợ, anh đã 110, xe cứu hỏa lập tức sẽ tới ” Giọng anh điềm tĩnh và mạnh mẽ, như có một sức mạnh trấn an “Chiếc xe cứu hỏa cao nhất trong thành phố có thể cao tới 100 mét, nhất định có thể đem mọi người xuống, kiên trì một chút, không di chuyển, duy trì hiện trạng để cân bằng máy móc”
“Được.” Tô Tân trả lời, suy nghĩ một lúc và nói thêm “Tôi không sợ, bây giờ sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì, anh yên tâm đi.”
Người ở phía trên dường như cũng bình tĩnh lại, cảm xúc hoảng sợ thoáng an ổn một chút.
“Điền Chỉ Lam!” Hoắc Chí Từ cũng ở phía dưới vội vàng kêu lên “Cô có sao không? Không bị hù chết đó chứ?”
Điền Chỉ Lam tức giận đến quên cả sợ hãi, trợn tròn mắt nói: “Nếu không phải hai người mặt dày mày dạn đi theo, tôi có thể tới chơi cái này sao? Hoắc Chí Từ nếu tôi gặp xui xẻo, tôi làm quỷ cũng sẽ không buông tha — “
Chữ ” anh ” còn chưa nói ra thì chỗ ngồi bỗng nhiên rung chuyển một cái, trượt xuống khoảng nửa mét “cạch” một tiếng rồi lại dừng, tám người đồng thời hét lên, dùng tay che mặt.
Lúc này, hơi thở của cái chết vô cùng nồng đậm, trước mặt Tô Tân dường như là nơi giao nhau của hai giới âm dương, có bóng ma lơ lửng trên không, mỉm cười ác độc, giọng nói vang vọng trong không trung: “Tô Tân... Cậu nếu có di ngôn gì thì nói đi... Tranh thủ thời gian bàn giao lại... “
Giữa ánh điện và đá lửa, tâm trí Tô Tân vô thức lướt qua rất nhiều hình ảnh.
Cô nhớ đến cảm giác rung động khi nghe « Bạch Hoa Lâm », nhớ việc cô vì Giản Diệc Thận mà để tóc dài, mặc váy với khuôn mặt đầy ngượng ngùng, nhớ ngày kết hôn tròn ba năm đó tâm chết tan nát cõi lòng, vứt bỏ sợi dây chuyền được tỉ mỉ chuẩn bị... Nếu một giây sau sẽ chết đi, cô nên để lại thế giới này câu nói gì đây?
Đôi tình nhân bên cạnh đang ôm nhau, chàng trai mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn một mực kiên trì vỗ nhẹ bả vai cô gái, lặp đi lặp lại lời nỉ non: “Đừng sợ, anh sẽ che chở cho em, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.”
Cô gái túm lấy quần áo của chàng trai thấp nức nở: “Sau này em sẽ không mắng anh nữa... Không cứng đầu nữa... chờ đi xuống chúng ta hãy kết hôn đi...”
Mới vừa rồi còn có tâm tư cùng Hoắc Chí Từ đấu võ mồm, Điền Chỉ Lam lúc này cũng triệt để suy sụp, lầm bầm hỏi: “Tiểu Tân, tớ có cảm giác không thể đợi xe cứu hỏa tới... Nếu ngã xuống... Tớ... Tớ còn có rất nhiều lời còn chưa nói ra...”
Tô Tân cười khổ một tiếng: “Vậy thì bây giờ nói đi, không chừng sẽ không có cơ hội để nói nữa.”
Ánh mắt Điền Chỉ Lam tĩnh lặng nhìn về phương xa, bỗng nhiên hít sâu một hơi, liều lĩnh hô lớn: “Hoắc tổng, tôi yêu anh! Tôi đã thích anh rất lâu! Tôi muốn làm bạn gái của anhhhhh!”
Đáy mắt của cô nàng ẩn ẩn nước mắt, tiếng nói vọng giữa không trung, làm giật mình bầy chim trong bụi cây.
Tô Tân ngẩn ra, hồi lâu mới hoàn hồn, đột nhiên siết chặt tay Điền Chỉ Lam.
Là tình yêu chôn vùi trong tim, cho đến giây phút cuối đời mới dám nói ra với bầu trời. Vì sao lại không thành thật, sớm đối mặt với trái tim mình?
“Tiểu Tân, cậu có nghe thấy gì không?” Điền Chỉ Lam bỗng nhiên nghe được gì đó, không dám tin véo cô một cái.
Tô Tân chăm chú nghe, con mắt bỗng nhiên sáng lên.
Xa xa, tiếng xe cứu hỏa đang đến gần, phá tan đi hơi thở chết chóc.
Khoảng mười phút sau, xe cứu hỏa đến phía dưới máy nhảy, thang máy nổi lên, đem tám người bị kẹt chia thành hai đợt đưa xuống mặt đất.
Tô Tân và Điền Chỉ Lam là nhóm thứ hai xuống, không đợi Tô Tân đứng vững gót chân, cả người liền rơi vào trong vòng tay ấm áp.
Vòng tay anh siết chặt, hơi thở gấp gáp phả vào tai và cổ cô, nhiệt độ cơ thể dường như đạt đến cực hạn, một giây sau có đem cô hòa tan trong ngực.
Tô Tân hơi khó thở, vùng vẫy: “Anh buông tay...”
Giản Diệc Thận lại ôm chặt hơn nữa, anh muốn đem người này nhập vào trong cơ thể, không bao giờ tách rời.
Không ai có thể hiểu cảm giác của anh trong nửa giờ qua, mỗi một phút giây đều khiến anh sợ hãi, anh không dám tưởng tượng nếu Tô Tân biến mất khỏi thế giới này, anh sẽ thế nào đây?
“Tiểu Tân... Đừng cử động... Để anh ôm một lúc... Chỉ một lúc thôi...” Anh thì thầm, giọng hơi run.
Cơ thể Tô Tân cứng đờ.
“Cái này... Diệc Thận, cậu phải để bác sĩ kiểm tra trước đã ” Hoắc Chí Từ chờ ở bên cạnh nhắc nhở “Xem Tô Tân có bị thương hay không.”
Cuối cùng Giản Diệc Thận cũng buông tay.
Một số người ở phía trước đã kiểm tra xong, còn có chút kích động, ngồi trên đệm khóc; những người khác bị chấn thương nhỏ đang được y tá sơ cứu. Người phụ trách công viên trò chơi tới xin lỗi từng người đàm phán các biện pháp đền bù.
Tô Tân không có gì đáng ngại, nhưng khi trò chơi bị trượt xuống lần thứ hai cánh tay bị đụng vô ghế ngồi, trên khuỷu tay xuất hiện một mảng hồng đen lớn, bác sĩ khuyên cô nên chụp phim để xem có tổn thương xương nào không.
Tô Tân không cảm thấy có việc gì, hàm hồ ầm ừ hai tiếng, Giản Diệc Thận lại trầm mặt, khăng khăng muốn đến bệnh viện ngay lập tức.
Vừa vặn cổ tay của Điền Chỉ Lam cũng bị thương, Tô Tân cũng không chần chừ, cùng theo lên xe.
Hoắc Chí Từ lái xe, Giản Diệc Thận theo sát Tô Tân lên chỗ ngồi phía sau, Điền Chỉ Lam đành phải ngồi ở tay lái phụ. Trên đường đi tất cả mọi người có chút trầm mặc ngay cả người thích cười như Hoắc Chí Từ cũng im lặng, Điền Chỉ Lam ngồi ở phía trước có chút khó chịu, vặn lấy cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoắc Chí Từ nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng nhịn không được, lấy thân phận ông chủ dạy dỗ: “Điền Chỉ Lam, cô xem lại mình đi gây ra nhiều rắc rối như vậy, nếu lần này xảy ra chuyện gì, tôi... Khách sạn tôi cũng trốn không được trách nhiệm, lần sau còn muốn chơi loại trò chơi nguy hiểm này không?”
Điền Chỉ Lam trong lòng còn sợ hãi, lần đầu tiên không cùng hắn tranh cãi, trầm trầm nói: “Không chơi, đánh chết tôi cũng không chơi.”
Hoắc Chí Từ rất hài lòng, ngâm nga tiểu khúc thậm chí bước chân trên chân ga dẫm rất có lực.
Điền Chỉ Lam buồn bực muốn chết, lúc này không phải Hoắc Chí Từ nên bỏ đá xuống giếng trào phúng cô vài câu sao? Sao bây giờ lại trông hạnh phúc vậy?
Cô nghĩ mãi không ra, quay đầu nhìn sang Tô Tân, nhưng Tô Tân lại không phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người. Nhìn ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, còn Giản Diệc Thận lại nhìn chằm chằm Tô Tân, giống như sợ một giây sau Tô Tân sẽ biến mất.
Điền Chỉ Lam nhịn không được ho khan một tiếng, tức giận nói: “Giản tổng, khắc chế một chút.”
Giản Diệc Thận hồi thần, nhưng không thu lại ánh mắt, thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Tân, sau này em đừng chơi mấy loại trò chơi nguy hiểm như này nữa “
Tô Tân quay đầu lại cười với anh: “Được.”
Dọc theo đường đi, Giản Diệc Thận có chút sương mờ trên mây, chân giống như giẫm trên bông, từng bước đi cứ lâng lâng.
Lúc ban đầu nói câu đó, anh không hề có bất kỳ hy vọng nào, nhưng Tô Tân thực sự mỉm cười với anh ” được “, chuyện này khiến anh nhớ khi hai người vừa kết hôn, anh muốn gì được đó.
Đến bệnh viện chụp phim, hai người đều chỉ tổn thương ỏ cơ, xương cốt thì không sao, cuối cùng là vạn hạnh trong bất hạnh, gặp tai nạn bất ngờ như vậy chỉ có chút sợ hãi.
Một ngày trôi qua thật rối ren, buổi trưa cũng không ăn gì, mắt thấy cũng gần năm giờ, Hoắc Chí Từ lái xe đến bờ sông, tìm một nhà hàng Tây ăn tối.
Có thể là cùng trải qua sống sót sau tai nạn, bầu không khí cơm tối cũng không tệ lắm, Hoắc Chí Từ và Điền Chỉ Lam không có đấu võ mồm, Tô Tân cũng không xa cách Giản Diệc Thận.
Bữa cơm tối này ăn quá sớm, lúc kết thúc mới sáu giờ hơn, lúc này khách hàng của nhà hàng đã dần tăng lên.
Mắt thấy trả tiền liền mỗi người đi một ngả, Giản Diệc Thận có chút sốt ruột. Hiếm khi Tô Tân đối với anh có khuôn mặt tươi cười, anh không muốn sớm như vậy liền đem người đưa trở về.
“Em có muốn đi dạo ven sông không?” Anh vắt óc nghĩ ra một cái cớ “Em có thể đi du ngoạn và thư giãn.”
“Đúng đúng ” Hoắc Chí Từ vội vàng xen vào “Hôm nay em đã đủ sợ rồi, thật sự cần thả lỏng, nếu không buổi tối ngủ rất dễ gặp ác mộng.”
“Anh mới là người gặp ác mộng!” Điền Chỉ Lam rốt cục nhịn không được tát hắn một câu.
“Tôi đang lo lắng cho cô.” Hoắc Chí Từ ôn nhu một chút.
Điền Chỉ Lam bị ế trụ, ánh mắt nhìn Hoắc Chí Từ đầy quái dị, kinh nghi bất định hướng về phía Tô Tân.
Tô Tân cuối cùng cũng nhìn ra được bộ dạng dị thường của hai người, bỗng nhiên hiểu được. Điền Chỉ Lam ở trên máy nhảy có thổ lộ với “Hoắc tổng”, Hoắc Chí Từ có phải nghe được hay không?
Nếu hai người họ có hứng thú với nhau thì tác hợp một chút cũng không phải không thể, cô nhếch môi cười: “Chỉ Lam, đi ngồi một chút cũng được, tớ nghĩ...”
Tô Tân bỗng dưng dừng lại, ánh mắt rơi vào hai thân ảnh đang tiến đến, khóe miệng tươi cười dần dần biến mất.
Hai người bước vào được coi là người quen cũ, một người là Lữ Thành Chiêu âm hồn bất tán người kia là Bạch Thiến Ngữ đã biến mất từ lâu.
Bạch Thiến Ngữ giống như xưa, vẫn để tóc dài xõa qua vai, sóng mắt như nước, đôi mắt như nước, váy dài xếp tầng làm cho dáng người uyển chuyển, dịu dàng và quyến rũ; trong khi đó sắc mặt Lữ Thành Chiêu lại không quá tốt, đáy mắt có rõ ràng màu nâu xanh, bất quá, ánh mắt kia giống như một con rắn độc, lạnh lùng nghiêm nghị.
“Diệc Thận... Anh cũng đến đây sao...” Bạch Thiến Ngữ gạt ra vẻ tươi cười, lúng túng lên tiếng chào hỏi.
Giản Diệc Thận cau mày.
Sau khi đưa ra tối hậu thư cho Bạch Thiến Ngữ đến nay, Bạch Thiến Ngữ đã xin rút khỏi ban nhạc, cũng không tiếp tục dây dưa nên anh cũng hạ thủ lưu tình, cũng không đem những chuyện cô ta làm truyền ra ngoài, nhưng anh không ngờ, Bạch Thiến Ngữ lại ở cùng Lữ Thành Chiêu.
Hai người này từ đầu đã có liên quan đến nhau, sau này đạt thành thỏa thuận gì mà lại ở bên nhau?
Hoắc Chí Từ có chút kinh ngạc, ánh mắt đảo qua lại trên người Bạch Thiến Ngữ và Lữ Thành Chiêu, hoang mang chọc chọc Giản Diệc Thận, hạ giọng hỏi: “Hai người họ làm sao lại ở cùng nhau vậy?”
“Thật trùng hợp, đây không phải Giản tổng và Tô tổng đây sao ” Lữ Thành Chiêucười mà không cười chào hỏi “Hai người cùng nhau đến đây ăn cơm ssao? Tô tổng chắc đã ăn xong rồi nhỉ? Xem ra tôi sắp thua vòng đánh cược rồi.”
Giản Diệc Thận sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Lữ Thành Chiêu, xem ra cậu chưa chịu đủ giáo huấn, còn không học được cách ngậm miệng.”
“Giản tổng, anh nói hơi nặng lời rồi, ai cũng có tính tò mò mà ” Lữ Thành Chiêu vẻ mặt vô tội “Tất cả mọi người nói Tô Tân yêu anh, yêu đến phát cuồng, chuyện ly hôn lần này chỉ cần anh giở chút công phu, dù bên ngoài có nhiều phụ nữ đi nữa, chỉ cần anh vẫy tay một cái, Tô Tân cũng sẽ ngoan ngoãn cầu anh phục hôn, tôi nói chẳng lẽ có sai sót gì sao?”
Hắn dừng một chút, nhìn Tô Tân tiếc nuối giang tay “Tô tổng, tôi còn tưởng cô là một người phụ nữ quả quyết nhưng cuối cùng vẫn sống chết không buông, làm tôi quá là thất vọng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương