Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất

Chương 295



Ngày 29 tháng chạp, trước Thông Thiên Các cao ngất trang nghiêm của chủ viện là quan lại mặc triều phục đứng nghiêm hai hàng.

Bầu trời cao tối đen, tầng mây lạnh rơi xuống, tuyết trắng cuốn trong gió gào thét thổi qua lọng che ngũ sắc.

Phó Huyền Mạc ngồi ngay ngắn trên kiệu, tay áo dài, đầu đội mũ miện có tua, một thân lãnh đạm cao ngạo cực hợp với gió tuyết. Thần sắc của hắn bình tĩnh ngóng nhìn con đường trước mặt.

Một thái giám lấy ra thánh chỉ màu vàng và đọc chiếu thư phong hậu thật dài.

Đám văn võ bá quan đứng hai hàng lúc đầu mang thần sắc khác nhau, nhưng cuối cùng không hẹn mà cùng bị tiếng đọc kia hấp dẫn.

Từ cổ chí kim không có mấy lần đế vương tự thảo chiếu thư, càng không nói tới người mới bước lên ngôi này chính là thiên hạ đệ nhất công tử văn thải và đức hạnh không ai sánh bằng. Chiếu thư phong hậu nghìn chữ này giống như hội tụ đủ tài hoa của hắn trong đó.

Dù là người bảo thủ ủng hộ tiên đế thì cũng không thể không thừa nhận trước tới giờ và sau này hẳn sẽ không còn ai có thể viết ra một phong chiếu thư kinh diễm nhường ấy.

Trên đỉnh đầu vang lên tiếng vỗ cánh, hai con chim giống như cũng bị lời trong chiếu thư cảm động mà nhịn không được bay ra khỏi núi rừng, trước sau bay qua bầu trời.

Lúc này một thái giám chạy tới trước kiệu cúi đầu che giấu bất an và khẩn trương trên mặt sau đó mấp máy môi thốt ra một câu nhỏ như muỗi kêu. Phó Huyền Mạc mặt không biểu tình nghe một lát rồi phun ra hai chữ lạnh băng: “Đi tìm.”

Người tới mang vẻ mặt thấp thỏm lo âu mà lui xuống.

Giọng đọc chiếu thư đầy nhịp điệu cuối cùng cũng ngừng, thái giám chắp tay cao giọng gọi: “…… Cung nghênh Hoàng Hậu xuất các!”

“Cung nghênh Hoàng Hậu xuất các!”

“Cung nghênh Hoàng Hậu xuất các!”

Từng tiếng thét to được truyền xuống.

Tiếng lễ nhạc đồng thời vang lên khúc《 Khôn an 》, giai điệu dập dờn bồng bềnh như nước, lấy Thông Thiên Các làm trung tâm và dần dần vang vọng khắp Bắc Xuân Viên, thậm chí toàn thành Lệ Thủy.

Ánh mắt Phó Huyền Mạc nhìn thẳng chỗ cuối con đường.

Trong gió hình như có tiếng lục lạc truyền tới.

Sau nửa nén hương một chiếc xe lọng vàng huy hoàng chậm rãi đi ra từ nơi ấy. Gió thổi thấp thoáng màn che của chiếc xe. Tuyết rơi trên lọng che phát ra tiếng vang nhè nhẹ. Sa mành màu trắng bồng bềnh trong gió, một khuôn mặt tươi đẹp như ẩn như hiện sau đó.

Phó Huyền Mạc nhìn dung nhan quen thuộc kia và không nhịn được siết chặt tay vịn của kiệu. Một lát sau hắn đứng lên, trên mặt không có dao động nữa.

Xe chạy tới trước Thông Thiên Các, đám cung nhân vây quanh Thẩm Châu Hi mặc lễ phục bước xuống xe. Khúc nhạc《 Khôn an 》cũng theo đó mà dâng trào.

Thẩm Châu Hi bước từng bước chậm rãi đi tới trước Thông Thiên Các, dưới sự hướng dẫn của cung nhân nàng đứng ở phía tây, cùng Phó Huyền Mạc đối diện.

Phó Huyền Mạc giật giật đôi môi, Thẩm Châu Hi không nghe thấy lời hắn nhưng nàng nhìn thấy khẩu hình.

“…… Hi Nhi.”

Hắn cất giọng gọi nàng.

Tiếng lễ nhạc không biết ngừng từ lúc nào, Thông Thiên Các to như thế lúc này lặng ngắt như tờ, hai người mặc quan phục vùi đầu chạy tới trước mặt nàng, hai gối quỳ xuống, tay giơ cao hộp gỗ hắc đàn đựng phượng ấn và chiếu thư rồi cao giọng nói: “Hạ quan Vương Tuyền và Trương Tùy Phụng chịu trách nhiệm bảo quản chiếu thư và phượng ấn ——”

Tuyết trong suốt rơi xuống phượng ấn và chiếu thư thật lâu không tan. Hai con chim tước xoay quanh trong không trung rốt cuộc cũng bay đi, cắt qua màn trời ảm đạm và biến mất trong trời đất vô biên.

Vô số ánh mắt đều nhìn Thẩm Châu Hi, hai tên quan viên giơ phượng ấn và chiếu thư thì sắc mặt trắng bệch, đôi tay giơ ra run nhè nhẹ.

Phó Huyền Mạc vẫn không nhúc nhích mà nhìn nàng, cũng không lên tiếng thúc giục, không liếc ánh mắt đe dọa. Hắn lẳng lặng nhìn nàng giống như đã sớm dự kiến được màn này. Gió và tuyết thổi tà áo của hắn nhưng bản thân hắn lại không chút sứt mẻ. Phía sau tua mũ là đôi mắt dần trầm xuống của hắn, ánh sáng tan đi, con người hoàn toàn rơi vào bóng tối.

“Bảo vật đi ăn trộm mà cũng dám đem ra đón dâu ư?”

Giọng Thẩm Châu Hi tựa như tuyết rơi, lạnh băng xuyên quan không gian yên tĩnh.

“…… Hi Nhi.” Phó Huyền Mạc mở miệng. Hắn đứng cách mấy trượng và yên lặng nhìn Thẩm Châu Hi sau đó chậm rãi nói, “Chỉ khi nàng và ta sinh được một đứa con trai thì giang sơn Đại Yến mới có thể vật về chủ cũ. Chẳng lẽ nàng không muốn thay phụ hoàng của mình thu hồi lại giang sơn ư?”

Thẩm Châu Hi nghe vậy thì nhìn phượng ấn đựng trong hộp gỗ hắc đàn, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc. Ngay sau đó, nàng hất tay đánh đổ chiếu sắc phong và hộp gỗ. Chiếu thư cùng phượng ấn lăn trên mặt đất. Quyền lực tối cao mà biết bao nữ tử trong thiên hạ mơ ước cứ thế dính đầy bụi bặm bên chân nàng.

“Bất kể là bảo vật của Hoàng Hậu hay giang sơn Đại Yến thì vốn đều là của Thẩm thị ta, đâu cần một kẻ ăn cắp như ngươi tới trả lại?”

Thẩm Châu Hi ngước mắt, không hề sợ hãi nhìn thẳng Phó Huyền Mạc ở đối diện không chớp mắt. Đó là đám mây u ám từng ngự trị trên đầu nàng mãi không chịu nhúc nhích.

Gió lạnh gào thét xẹt qua bầu trời tái nhợt rồi cuốn lấy trăm vạn bông tuyết nhuộm ánh hoàng hôn màu cam mà rơi xuống từ tầng mây màu xám trắng.

Đai lưng với khuyên vàng điêu khắc hình phượng và thêu hình mẫu đơn rơi xuống đất, váy cưới hoa mỹ trên người nàng cũng bị lột ra. Mọi người đứng trước Thông Thiên Các lập tức hít từng hơi lạnh. (Hãy đọc thử truyện Thiên Kiều của trang Rừng Hổ Phách) Gió cuốn dải lụa đỏ trên mặt đất, hóa thành rặng mây no đủ tự do bay trong không trung, phá tan u ám.

Thẩm Châu Hi mặc một thân đồ tang đơn bạc nhưng vẫn sừng sững bất động trong gió lạnh thét gào. Nàng như một cây hoa đã lớn lên khỏe mạnh, rễ bám chặt vào đất đai phì nhiêu, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trong trời đất hứng lấy ánh mặt trời từ bốn phương tám hướng. Lửa nóng lập lòe hừng hực trong đôi mắt của nàng.

Dù trời đất có u ám ra sao cũng chẳng che nổi huy hoàng của nàng.

Phó Huyền Mạc trầm mặc không nói mà nhìn nàng, đôi mắt lạnh băng tĩnh mịch của hắn cũng đông lại như tuyết.

“Chư vị đại nhân, hôm nay ta lấy tư cách công chúa cuối cùng của Đại Yến để thề, nếu những lời ta nói sau đây là giả thì sau khi chết ta sẽ rơi vào địa ngục vô biên, vĩnh viễn bị liệt hỏa thiêu đốt!”

Giọng nói trong sáng vang dội của Thẩm Châu Hi quanh quẩn trên đài cao. Đủ loại quan lại đứng trang nghiêm ở trước Thông Thiên Các đều im lặng, sắc mặt khác nhau cùng trao đổi ánh mắt.

“Tám năm trước Phó Huyền Mạc mê hoặc tâm hoàng đế hãm hại vu cho Bạch quý phi cùng nam nhân khác cấu kết khiến mẫu phi của ta bị cấm túc 6 năm, mãi tới khi thành phá bà cũng tự sát theo.”

“Bảy năm trước Phó Huyền Mạc mượn thân phận ngoại thích thường xuyên ra vào cung cấm, tùy ý sắp xếp người của mình âm thầm mưu hại người có quan hệ tốt với ta để chứng thực lời đồn ta là ‘Thiên Sát Cô Tinh’.”

“Ba năm trước đây vì ngăn cản phụ hoàng tiêu diệt Phó thị mà Phó Huyền Mạc đã thông đồng với phản quân, tiết lộ quân tình, để 50 vạn phản quân tiến đánh kinh thành mà không một ai trong triều phát hiện ra!”

Người trước Thông Thiên Các lập tức ồ lên!

Tràng chiến loạn ba năm trước đây không chỉ đoạt tính mạng người trong hoàng tộc Thẩm thị mà rất nhiều người thân, bạn hữu của quan viên ở đây cũng bỏ mạng. Đó là trận chiến bọn họ thảm bại mà không hề biết vì sao lại thế. Nếu việc Kiến Châu hiện tại bị bao vây uy hiếp đám thân tộc còn sót lại của họ thì tràng chiến bại ba năm trước chính là đầu sỏ gây tội khiến gia tộc bọn họ điêu tàn.

Từng vụ, từng việc đều có ngọn nguồn là Phó Huyền Mạc.

“Bệ hạ! Lời công chúa nói có thật không?!”

Trong cảnh náo loạn ấy Lễ Bộ thượng thư năm nay đã ngoài ngũ tuần nhưng lại mất đứa con trai độc nhất cất tiếng chất vấn mang theo bi phẫn. Chòm râu dài của ông ta run rẩy trước ngực vì kích động.

“Đương nhiên không phải.” Phó Huyền Mạc bình thản nói.

“Nếu không phải thì bệ hạ có dám dùng danh nghĩa Tể tướng đã qua đời để thề việc phản quân trong một đêm có thể tiến đánh kinh thành không hề liên quan gì tới ngài hay không?” Lễ Bộ thượng thư ép hỏi.

“To gan!” Yến Hồi bước ra khỏi hàng võ quan và lạnh lùng quát, “Ngươi đang cưỡng ép bệ hạ sao?!”

Một cánh tay bọc khôi giáp ngăn trước mặt hắn, Hoài Viễn tướng quân liếc Yến Hồi và nở nụ cười lạnh nói: “Bệ hạ còn chưa nói gì thì sao ngươi phải sốt ruột? Người không biết còn tưởng Yến đại nhân ngươi mới là kẻ thông đồng với phản quân ấy……”

“Ngươi ——”

“Ngươi cái gì? Một kẻ không gia đình như ngươi sống hay chết chẳng ai quan tâm, cũng chẳng quan tâm đến ai —— nhưng chúng ta thì sao?! Ta rong ruổi xa trường nhiều năm như thế chính là để bảo vệ quốc gia, tận hết chức trách —— ta vì các ngươi vào sinh ra tử, cũng yên tâm để gia đình ở phía sau lưng cho các ngươi, nhưng ta đổi được cái gì?! Hoàng thành phòng thủ kiên cố chỉ trong một đêm bị phá, con gái mới vừa tròn một tuổi của ta bị đám phản quân kia xông vào nhà đâm một đao qua bụng! Con bé cứ thế chết thảm —— chết dưới chân thiên tử, chết ở nơi an toàn nhất thiên hạ này ——”

Hoài Viễn tướng quân kích động mà rống như lệnh vỡ, nước miếng tung bay về phía Yến Hồi đang bưng vẻ mặt khó coi nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

“Ngươi nói ta to gan ư? Ngươi đúng là biết nói! Nếu lão tử không to gan thì đã sớm da ngựa bọc thây rồi!” Hoài Viễn tướng quân tức giận trừng mắt nhìn Yến Hồi vẫn còn muốn nói gì đó rồi mới quay lại nhìn Phó Huyền Mạc trên đài cao và chắp tay cao giọng nói: “Bệ hạ! Năm đó phản quân trong một đêm xuất hiện ở hoàng thành quả là kỳ quặc. Ti chức vẫn luôn mang nghi ngờ, không bằng nhân cơ hội này bệ hạ và công chúa cùng đối chất, như thế vừa có thể xóa bỏ hiểu lầm giữa hai bên vừa có thể đập tan nghi ngờ của mọi người. Nếu thật sự là công chúa bôi nhọ bệ hạ thì ti chức sẽ mang đầu mình tới chuộc tội!”

Sau khi ông ta dứt lời thì Thông Thiên Các lập tức rơi vào im lặng.

Những kẻ nòng cốt trong Phó gia quân nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nghi ngờ. Có vài kẻ trung thành đứng ra quát lớn nhưng càng có nhiều người lựa chọn trầm mặc không nói.

“Bệ hạ ——” Lễ Bộ thượng thư run rẩy quỳ xuống, “Phó đại nhân cả đời lòng son dạ sắt, vì tiên hoàng và bệ hạ cúc cung tận tụy. Ngài có dám thề với trời việc Ngụy Liêu tấn công hoàng thành không liên quan gì tới ngài hay không? Nếu bệ hạ có một câu nói dối thì Phó đại nhân ở dưới chín suối ắt không thể nhắm mắt!”

Ông ta lã chã khóc rồi dập đầu một cái vang dội.

Phó Huyền Mạc thì đứng ở nơi cao thờ ơ nhìn xuống vị đại thần run rẩy kia và nói: “…… Ôn đại nhân, ngươi đi quá giới hạn rồi đó. Nếu ngươi không muốn tham gia đại hôn của trẫm thì về nghỉ ngơi đi.” Phó Huyền Mạc vừa dứt lời đã có một đội thân binh tiến lên vây quanh vị lão thần già cả kia.

“Dừng tay!”

Thẩm Châu Hi quát lớn.

Mọi người đều nhìn về phía nàng theo bản năng.

Nàng vẫn không nhúc nhích nhìn Phó Huyền Mạc và cười lạnh nói: “Hà tất phải thẹn quá thành giận? Những gì ta muốn nói mới chỉ bắt đầu thôi.”

“Bắt lấy nàng.” Phó Huyền Mạc trầm mặt quát.

“Ta là Việt Quốc công chúa được tiên hoàng ngự phong, ai dám đụng đến ta?!” Thẩm Châu Hi phẫn nộ quát.

Tuyết và hoàng hôn quấn quanh phượng bài Thẩm Châu Hi đang giơ cao mạ một tầng màu vàng lên khuôn mặt lộ vẻ uy nghiêm không thể nhìn thẳng của nàng. Binh lính vốn định ra tay nhưng lại ngừng, khó xử mà nhìn nhau.

Trong không khí yên lặng đó giọng nói mang theo chính khí lẫm liệt của Thẩm Châu Hi lại vang lên: “Một năm trước, Phó Huyền Mạc muốn diệt trừ kẻ có thể đối đầu với mình là Trấn Xuyên tiết độ sứ Lý Hiệp nên không tiếc cho nổ Thương Giang Yển khiến bốn châu bị lũ quét, mấy chục vạn gia đình trôi giạt khắp nơi, không thể không thành lưu dân hoặc phỉ tặc.”

“Mấy tháng trước, Phó Huyền Mạc muốn tiến thêm một bước để nắm quyền nên đầu tiên là lấy tội danh có lẽ có để giam Tể tướng do tiên hoàng khâm điểm, sau đó ở trong ngục dùng tư hình, lấy tính mạng tộc nhân để uy hiếp ép Tể tướng phải tự sát bỏ mình.”

“Dù vậy, hắn vẫn ngại không đủ ——” Thẩm Châu Hi căm tức nhìn kẻ vẫn đứng thẳng trước mặt mà liên tiếp tố cáo: “Thừa dịp tiên hoàng di giá tới Dương Châu hắn hạ độc tiên hoàng giữa ban ngày ban mặt rồi tìm cách vu oan lên đầu Thanh Phượng quân lúc ấy tìm cách tới cứu ta! Đến tận đây có thể thấy chỉ mình hắn đã dính máu của hai vị đế vương của Đại Yến!”

“Phó Huyền Mạc, ngươi lấy mạng người khác, mưu triều soán vị, đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời ——” Thẩm Châu Hi phẫn nộ quát, “Đến tột cùng ngươi có mặt mũi gì mà đứng giữa trời đất này?”

Dưới cái nhìn chăm chú của đám đông Phó Huyền Mạc chậm rãi mở miệng: “Nếu ta thật sự tội ác tày trời, tội đáng chết vạn lần như lời nàng nói ——” thần sắc hắn bình tĩnh, trong mắt không có một chút gợn sóng nào, “Vậy vì sao ta lại cho nàng cơ hội lưu loát vạch tội, để nàng thêu dệt hết thảy những thứ này?”

“Ngươi đã phát rồ, mặc dù ta có thông báo tội của ngươi với cả thiên hạ thì ngươi cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn và tự trách. Ngược lại, ngươi sẽ lợi dụng sự lạnh nhạt vô tình của mình để ngụy trang thành vô tội —— đây mới là điểm đáng sợ nhất của ngươi ——” Thẩm Châu Hi nói, “Những tội nghiệt ngươi phạm phải với ngươi đều là chuyện đương nhiên, ngươi chẳng những không vì thế mà hổ thẹn, còn tìm mọi cách để giải thích cho sự vô sỉ và ích kỷ của bản thân ——”

Nàng ngừng lại, ánh mắt đau thương phẫn nộ nhìn chằm chằm khuôn mặt không biểu tình của Phó Huyền Mạc.

“…… Có lẽ lúc ngươi giết người,” Thẩm Châu Hi gằn từng chữ một nói, “hẳn ngươi cũng không cảm thấy mình đang giết người.”

“Ta mặc kệ công chúa thêu dệt tôi danh gì ở trước mặt ta, nhưng những lời nàng nói đều chỉ là chỉ trích vụng về.” Phó Huyền Mạc đáp, “Dù công chúa quý vì cành vàng lá ngọc thì cũng nên hiểu nói miệng không bằng chứng là không được. Lúc đi săn ở Thọ Châu nàng đã không thể đưa ra chứng cứ, vậy giờ khắc này chẳng lẽ nàng vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ ư?”

“Nếu trong lòng ngươi không có quỷ thì mang linh cữu của tiên hoàng ra, mở cho mọi người xem đến tột cùng tiên hoàng chết vì bị ám sát hay độc sát?!”

Đủ loại ánh mắt của quan lại đều nhìn về phía Phó Huyền Mạc.

“Tiên hoàng đã xuống mồ an nghỉ, lăng tẩm đã đóng lại há có thể tùy tiện mở ra?” Phó Huyền Mạc nói, “Nếu công chúa thật sự nhớ chút tình nghĩa anh em thì không nên kéo anh trai mình vào chuyện này, để hắn sau khi chết cũng không được yên.”

“Một ngày ngươi chưa đền tội ——” Thẩm Châu Hi đánh gãy lời hắn nói, “thì vô số vong linh bao gồm cả anh trai và phụ hoàng của ta đều sẽ không được an nghỉ!”

“…… Một khi đã như vậy thì mời công chúa nói với ta,” Phó Huyền Mạc nói, “Theo lời nàng thì mọi thứ đều bắt đầu từ 8 năm trước. Nhưng khi ấy ta mới 13 tuổi, không oán không thù với Bạch quý phi thì vì sao ta phải một hai khiến bà ta bị thất sủng và đày vào lãnh cung?”

“Bởi vì chỉ có khi bà ấy bị thất sủng cấm túc thì ngươi mới có thể tìm mọi cách khống chế cuộc đời của ta.”

“Công chúa nói đùa,” Phó Huyền Mạc nói, “Sao ta phải khống chế cuộc đời nàng? Mà dù đúng thế thì vì sao ta không đợi tới lúc nàng gả vào Phó phủ rồi muốn làm gì thì làm mà phải mất công tính toán để quý phi thất sủng làm gì? Những chỉ trích của công chúa với một thiếu niên còn nhỏ không phải quá mức hoang đường ư?”

“Bởi vì ngươi hận bà ta.”

Một giọng nói mỏng manh bỗng nhiên vang lên.

Một phụ nhân mặc áo váy tầm thường, trên đầu chỉ cài một cây trâm gỗ chậm rãi đi tới. Đủ loại quan viên đứng chung quang Thông Thiên Các và thị vệ không nhịn được lùi lại trơ mắt nhìn bà ta lướt qua mình.

Phó Huyền Mạc biến sắc nhìn chằm chằm đôi mắt Phương thị không chớp mắt. Tiếng nghị luận sôi nổi vang lên bốn phía, Thẩm Châu Hi cũng khiếp sợ ngạc nhiên nhìn phía trước giống như đó không phải là Phương thị có đôi mắt gần như mù lòa.

“Bởi vì ngươi hận mẹ đẻ của nàng.” Phương thị nói.

Bà ta bước từng bước lên Thông Thiên Các, khuôn mặt luôn cụp mi rũ mắt gần 40 năm lần đầu tiên ngẩng lên trước mặt mọi người.

Bà ta nhìn thẳng đế vương và nói: “…… Bởi vì ngươi hận ta, cũng hận chính ngươi…… sinh ra trong nhà Tể tướng nhưng cha ruột lại là một mã phu ti tiện.”

Lời Phương thị nói giống như sét đánh giữa trời quang, bổ đôi tĩnh mịch ở Thông Thiên Các và xé nát vẻ bình tĩnh trên mặt Phó Huyền Mạc.

Hắn đứng trong gió tuyết, màu máu trên mặt không còn, tay áo tung bay giống như cả người hắn chuẩn bị bay theo gió.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...