Sau Khi Nam Chính Phát Điên
Chương 45: Không Chào Đón
Tào ma ma rõ ràng có chuyện muốn nói.Nếu là bình thường, Diêu Thủ Ninh sẽ lòng hiếu kỳ tràn đầy, nói không chừng sẽ làm nũng quấn lấy Tào ma ma hỏi một phen.Nhưng lúc này trong lòng nàng tràn đầy lo lắng cho Diêu Hồng cùng thấp thỏm không yên đối với việc mình hai lần mơ thấy ác mộng, cũng không có thời gian đuổi theo hỏi lời Tào ma ma muốn nói.Bởi vì vì giấc mộng tối hôm qua, lúc này nàng còn vội vàng muốn vào phòng gặp Tô Diệu Chân.Vừa đi tới cửa, chân còn chưa bước vào, đã nghe được trong phòng truyền đến tiếng khóc.Diêu Hồng đã nghe được bước chân, hỏi một tiếng:"Thủ Ninh tới rồi sao?”Tuy nói trước đó Đông Quỳ đã nói Diêu Hồng đã về nhà, nhưng lúc này thật sự nghe được giọng nói của Diêu Hồng, trái tim Diêu Thủ Ninh mới nhất thời thả về chỗ cũ, hưng phấn gọi một tiếng:"Cha!”Nàng xách váy vào phòng, Đông Quỳ vén rèm lên cho nàng, chỉ thấy trong nội đường, vợ chồng Liễu thị, Diêu Hồng đang ngồi ở giữa phòng, một đôi thiếu niên nam nữ trẻ tuổi đưa lưng về phía Diêu Thủ Ninh, quỳ gối trước mặt hai người.Thiếu nữ có dáng người mảnh khảnh kia nằm sấp trên đầu gối Liễu thị, Liễu thị vòng qua vai nàng ta, cố nén bi thương nhỏ giọng an ủi.Giọng nói lúc trước Diêu Thủ Ninh nghe được, hẳn là mẹ nàng cùng Tô Diệu Chân phát ra.Mà nàng vừa bước vào, thiếu nữ đang quỳ trong lòng Liễu thị ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt đẫm lệ.Không biết vì sao, trong đầu Diêu Thủ Ninh liền vang lên lời nói mà không biết ai nói nàng nghe được vào ban ngày hôm nay"Diêu Thủ Ninh, con gái yêu của Liễu thị, năm mười lăm tuổi, làm người dối trá ngu xuẩn..."Nàng lắc đầu thật mạnh, đè xuống giọng nói trong đầu, lại nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Tô Diệu Chân.Lúc này đây lại nhìn Tô Diệu Chân, tự nhiên là thấy rõ ràng so với bất cứ lúc nào.Có lẽ là gần đây liên tiếp nhìn người, đều cảm thấy mi tâm có nguyên nhân khác thường —— Diêu Thủ Ninh cảm giác hình như mình bị tạo ra bóng ma tâm lý, lại nhìn nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở mi tâm Tô Diệu Chân kia, liền có một loại cảm giác không được tự nhiên, sợ hãi nói không nên lời.Nàng vội vàng dời ánh mắt, đối mắt với Tô Diệu Chân.Biểu tỷ lớn lên vô cùng tốt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn với đôi mắt to, lúc này ánh mắt kia rưng rưng, khóc đến thương tâm, nhưng Diệu Thủ Ninh luôn cảm thấy ở trong mắt biểu tỷ, ngoại trừ bi thương ra, hình như còn ẩn chứa một loại cảm giác lạnh lùng, bình tĩnh.Loại ý niệm này vừa mới dâng lên, liền thấy Tô Diệu Chân nhẹ nhàng giơ tay lau mắt, nước mắt trong mắt bị lau đi, lộ ra một đôi mắt hạnh phủ đầy tơ máu đỏ, có vẻ điềm đạm đáng thương.Diêu Thủ Ninh đã chờ đợi biểu tỷ đến thật lâu, nhưng không biết có phải chịu ảnh hưởng của giấc mơ hay không, lúc này nhìn Tô Diệu Chân, lại không bằng chờ đợi lúc trước, ngược lại trong long mơ hồ sinh ra chút kháng cự đối với nàng ta.Đang lúc trong lòng nàng cảm thấy có chút quái dị, Liễu thị mở miệng:"Thủ Ninh, đây là biểu tỷ Diệu Chân của con, biểu đệ Khánh Xuân, con tới đây gặp mặt đi.”Liễu thị vừa nói chuyện, thiếu niên quỳ trên mặt đất khóc đến thở không ra hơi quay đầu, vừa liếc nhìn thấy Diêu Thủ Ninh, trong mắt thiếu niên kia hiện lên vẻ kinh diễm, thậm chí ngay cả tiếng khóc cũng quên phát ra.So sánh với Tô Diệu Chân thanh lệ đẹp tuyệt trần, diện mạo Diêu Thủ Ninh là rực rỡ, xán lạn như hoa hồng, hai người đều có vẻ đẹp riêng, nhưng nếu nói về ấn tượng mỹ mạo lần đầu tiên, thì lực công kích của Diêu Thủ Ninh lại càng lớn hơn một chút.Có Liễu thị lên tiếng ngắt lời, Tô Diệu Chân và Diêu Thủ Ninh nhìn nhau, trong mắt liền chỉ còn lại bi thương.Diêu Thủ Ninh nhìn vào mắt nàng ta lần nữa, nhưng không còn loại cảm giác khiến tim nàng đập nhanh nữa, giống như vẻ lạnh lùng mà nàng cảm ứng lúc trước từ trên người Tô Diệu Chân chỉ là ảo giác của mình mà thôi."Có lẽ thật sự là nhìn lầm rồi.”Trong lòng nàng thầm nghĩ.Dì qua đời, biểu tỷ làm sao có thể lạnh lùng, bình tĩnh chứ? Đó là mẹ ruột của biểu tỷ mà.Hôm nay mình liên tục xuất hiện ảo giác, xem ra là di chứng nằm mơ, khiến nàng đầu váng mắt hoa, nhìn nầm.Có lẽ là mình dùng mắt quá độ, đầu óc choáng váng hoa mắt, thật sự là nhìn nhầm rồi.Trong lòng Diêu Thủ Ninh trấn an mình một phen, không để một khúc nhạc nhỏ như vậy ở trong lòng, gọi Liễu thị một tiếng, đi về phía cha mẹ.Khi đi ngang qua bên cạnh Tô Khánh Xuân, hắn vội vàng cúi đầu, dường như không dám nhìn bộ dáng của nàng nữa.Diêu Thủ Ninh căn bản không biết biểu đệ này khác thường, trong lòng nàng có rất nhiều lời muốn nói với Liễu thị, đáng tiếc lúc này lại không phải là thời điểm tốt để nói chuyện.Liễu thị gọi nàng tới, có chút trìu mến nhìn nữ nhi một cái:"Khá hơn chưa?”Bà hỏi chính là hôm nay Diêu Thủ Ninh mê man.Lúc Đông Quỳ đến báo, khiến Liễu thị muốn phát điên.Đáng tiếc lúc đó bà đang bận rộn, chỉ có thể nhìn nữ nhi một cái, thấy nàng chỉ là ngủ say, liền tạm thời phân phó người trông chừng nàng, nếu tình huống không đúng, phải lập tức báo cáo với bà.Cùng lúc đó một mặt nghĩ muốn hỏi thăm tin tức của trượng phu, một mặt lại suy tư muốn cúi mình liên lạc với phụ thân, cầu ông hỗ trợ xem có thể tìm người nói dùm hay không, để tránh Diêu gia hôm nay lưu lại mầm tai hoạ.Tuy nói có kinh nghiệm lần trước Diêu Thủ Ninh mê man, trong lòng Liễu thị cảm thấy nữ nhi sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng lúc này thấy người thật sự tỉnh lại, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm."Vốn cũng không có việc gì, chỉ là mệt mỏi.”Liễu thị cũng không nghĩ nhiều, cho là nàng bị chuyện hôm nay dọa sợ, cho nên mới quá mức hao tổn tâm thần, mê man mà thôi.Nghe xong lời này, liền yên tâm gật gật đầu."Đây là biểu tỷ ạ?”Diêu Thủ Ninh nhìn Tô Diệu Chân một cái, Liễu thị lúc này mới bừng tỉnh, phủ tay lên cánh tay Tô Diệu Chân:"Mau đứng lên nói chuyện.”Bà lau khóe mắt, dịu dàng nói với Tô Diệu Chân:"Ta sinh một trai hai gái, biểu ca con tên là Nhược Quân, đang ở trong thư viện Trúc Sơn, ngày thường không thường về nhà.”Liễu thị nhắc tới nữ nhi, biểu tình nhu hòa hơn một chút:"Gần đây mưa lớn, đường núi trơn trượt khó đi, ta bảo hắn đợi tình hình giao thông an toàn hãy trở về, đến lúc đó con có thể gặp nó.”Nghe đến chỗ này, mí mắt Tô Diệu run rẩy, dừng một lúc lâu, tiếp theo mới thần sắc dịu dàng đáp một tiếng.Liễu thị không chú ý tới khoảnh khắc dừng lại rất nhỏ này của nàng ta, lại nói:"Ta còn có một đại nữ nhi, tuổi tác tương đương với con, tên là Uyển Ninh.”Bà thở dài:"Thế nhưng Uyển Ninh thân thể không tốt, quanh năm sinh bệnh, cho nên thường nằm trong phòng, không ra ngoài nhiều.”Liễu thị dừng lại một chút, nói: "Ngày mai ta dẫn con đi gặp, nếu con bé nhìn thấy con đến, nhất định sẽ vui vẻ.”Tô Diệu Chân mím môi, lần này phản ứng rất nhanh, gật đầu đồng ý.Nói xong hai huynh muội, lại chỉ vào Diêu Thủ Ninh nói:"Đây là biểu muội Thủ Ninh, ban ngày hôm nay, hẳn là con đã gặp qua nàng.”Tô Diệu Chân ngẩng đầu nhìn Diêu Thủ Ninh một cái, gật gật đầu, nhỏ giọng gọi một tiếng:"Thủ Ninh muội muội.”Trên mặt Liễu thị lộ ra vẻ vui mừng, lại nói với Diêu Thủ Ninh:"Đây là Diệu Chân, nữ nhi của dì con, mấy ngày trước, không phải con còn mong biểu tỷ đến sao?”"..." Diêu Thủ Ninh yên lặng không nói gì.Thật sự tối hôm qua sau khi gặp cơn ác mộng kia, nàng đã không chờ đợi lắm...Thế nhưng lời như vậy cũng không dám nói, nếu không Liễu thị nhất định sẽ tức giận nàng không biết lễ nghĩa."Gọi biểu tỷ đi.”Liễu thị thấy nàng ngơ ngác không nói lời nào, không khỏi thúc giục nàng một tiếng."A... Hồ..."Diêu Thủ Ninh nhất thời không quan sát, nghe mẫu thân thúc giục, theo bản năng mở miệng, thiếu chút nữa đã thuận miệng gọi ra ba chữ "Hồ Diệu Chân" mà người nọ tự xưng trong giấc mơ đêm qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương