Sau Khi Ngủ Dậy, Trúc Mã Liền Biến Thành Bạn Trai

Chương 2



Cuối tháng tám, trường Thế Ninh đã sớm kết thúc kỳ nghỉ hè, bắt đầu ngày đầu tiên khai giảng năm học mới.

Nhớ tới Triều Dương hằng ngày ít nhất cũng phải lượn qua cửa lớp bảy một lần là trong lòng Vi Quốc Học lại buồn bực: “Tôi thấy tên nhóc Liêu Tinh Thần học cùng lớp Tô Tần kia kìa, đứng đầu cả khối, lớn lên cũng đâu có kém gì, còn là hội trưởng hội học sinh nữa đó.”

Khung cảnh này, Triều Dương không thể nào thấy quen thuộc hơn được nữa — đây rõ ràng chính là ngày mà cậu đã tỏ tình với Tô Tần!

Rất khó có thể thấy được trên mặt cậu hai loại cảm xúc tiêu cực như “khổ sở” hoặc “đau lòng” này.

Bầu trời khu Thạch Giang ngàn dặm không mây, quả cầu lửa chói chang chiếu trên đỉnh đầu, nhiệt độ cao đến mức sắp nướng chín mọi thứ.

Dù sao cho dù Vi Quốc Học có tận tình khuyên bảo hay răn dạy kiểu gì thì cậu đều mang thái độ vào tai này ra tai kia ngay, chuyện thế nào vẫn y thế đó.

Vào khoảng thời gian nghỉ giữa tiết, trên lầu hai của trường Thế Ninh đã đứng chen chúc đầy người, tất cả mọi người đều đang ngó xuống dưới.

Vi Quốc Học bị câu nhận sai này của cậu dọa sợ choáng váng.

Năm đó cậu theo đuổi Tô Tần theo đuổi đến ác liệt, bị từ chối cũng không nản lòng thoái chí, thủ đoạn hay phương pháp gì cũng đều dùng hết, so với những hành động khác người đã làm sau này thì việc ban đầu ở vũ đài ngôi sao tỏ tình chỉ có thể xem là một khúc nhạc đệm nhỏ.

Bầu trời khu Thạch Giang ngàn dặm không mây, quả cầu lửa chói chang chiếu trên đỉnh đầu, nhiệt độ cao đến mức sắp nướng chín mọi thứ.

Khu nhà dạy học của trường trung học thực nghiệm Thế Ninh có hình dáng giống chữ “hồi” (回), tổng cộng có bảy tầng, từ lớp mười đến lớp mười hai có mười bốn lớp, mỗi khối chiếm một tầng. Tầng cao nhất là phòng học đa chức năng.

Đối mặt với việc học sinh yêu sớm, giáo viên trong cả nước đều sẽ đưa ra loại lý do ngăn cản như vậy. Nhưng làm giáo viên chủ nhiệm của Triều Dương, trong lòng Vi Quốc Học lại có thêm tâm tư riêng.

Nằm ở trung tâm lầu một là một vườn hoa lộ thiên, chỉ cần vừa đứng vào giữa vườn hoa là có thể dễ dàng thu hút mọi sự chú ý của tất cả học sinh và giáo viên. Bởi vì mang theo công năng thu hút sự chú ý này mà vườn hoa nhỏ được học sinh đặt cho cái tên là “vũ đài ngôi sao.”

“Thích đến điên luôn rồi? Năm ngoái chẳng phải Triều Dương là người hầu nhỏ của Tô Tần đó sao, lớp 11 ai chẳng biết.”

Vi Quốc Học cảm thấy phổi đau chết đi được: “Nhiệm vụ chủ yếu của học sinh chính là học tập, em cho rằng thời gian thi đại học còn xa lắm đấy à? Thầy nói cho em biết, thời gian hai năm chỉ chớp mắt một cái là trôi qua ngay!”

Cũng không biết là do học sinh nào dẫn đầu lan truyền truyền thuyết chỉ cần đứng trên vũ đài ngôi sao tỏ tình với người mình thích thì có thể nhận được buff gia tăng giúp đỡ “trăm phần trăm thành công”.

“Tớ thích cậu rất lâu rồi.”

Chẳng qua truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, da mặt của đám nhóc mười sáu mười bảy tuổi đều mỏng dính, ít khi có học sinh nào có đủ dũng cảm để chơi lớn được như thế.

Cậu thật sự biết sai rồi.

Lại là Tô Tần.

“Rất xin lỗi…”

Nhưng mà hôm nay trên vũ đài ngôi sao xuất hiện hai bóng người…

Còn thường xuyên mời các bác sĩ nổi tiếng đến trường học giảng dạy.

Ba mẹ của Triều Dương đều đang công tác tại bệnh viện Tân Giang, là giáo sư thuộc cấp bậc nổi tiếng, ở trong nước có danh tiếng rất lớn.

Phần lớn số người không hiểu lý do: “Đưa nhầm người??? Mạ ơi cái tình huống gì vậy?”

Triều Dương bị làn sóng âm thanh bàn luận huyên náo ầm ĩ đánh thức.

Bốn chữ này Triều Dương nói một cách vô cùng khách khí, nói xong liền rút lại bức thư tình đã đưa ra một nửa nhét trở vào trong túi quần, xem như chưa có chuyện gì xảy ra hết: “Tôi đưa nhầm người.”

m thanh huyên náo truyền từ trên đỉnh đầu xuống, đang rọi xuống còn có ánh mặt trời chói mắt vô cùng đáng ngại.

Triều Dương cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cậu cố gắng mở mắt ra. Sau khi đã thích ứng được với ánh sáng mạnh, cậu rõ ràng phát hiện người đứng trước mặt mình thế mà lại là Tô Tần của tuổi mười bảy, còn trên tay mình thì đang cầm một bức thư tình xinh đẹp dán kín.

Lùi một vạn bước mà nói, nếu hôm nay đối tượng mà Triều Dương tỏ tình là Liêu Tinh Thần, ông cũng không đến mức tức giận sôi máu như thế này rồi.

Khung cảnh này, Triều Dương không thể nào thấy quen thuộc hơn được nữa — đây rõ ràng chính là ngày mà cậu đã tỏ tình với Tô Tần!

Vào khoảng thời gian nghỉ giữa tiết, trên lầu hai của trường Thế Ninh đã đứng chen chúc đầy người, tất cả mọi người đều đang ngó xuống dưới.

Chín năm trước, cậu làm trò ở trước mặt các học sinh và giáo viên chạy đi tỏ tình với người mà mình thích từ rất lâu, nhưng nhận lại chỉ có lời cự tuyệt lạnh lùng của đối phương.

Vi Quốc Học uống một ngụm trà nóng, giận dữ nói: “Thật là không thể hiểu nổi bọn trẻ thời nay, trong đầu chúng nghĩ toàn cái gì vậy, không nên thích một đứa học sinh như vậy.”

“Tớ thích cậu rất lâu rồi.”

Cậu chỉ cảm thấy bao nhiêu nghẹn khuất dấu trong lòng suốt mười năm nay cuối cùng cùng tan thành mây khói hết, thật sảng khoái! Cậu vui vẻ quay đầu đi khỏi hiện trường mà chẳng thèm quay đầu lại nhìn.

“Ôi trời, lời này của anh ngàn vạn lần đừng có nói ở trước mặt lão Chu đấy, thằng bé họ Liêu đó chính là hòn ngọc quý trên tay anh ấy, anh ta còn hận không thể để người ta xuất gia luôn để trong lòng chỉ còn lại hai chữ “học tập” mà thôi ấy.”

Câu tỏ tình ấy làm cho Triều Dương có cảm giác hoảng hốt khi vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, trước mắt hiện ra một đoạn ký ức được tua nhanh trong suốt mười năm qua của chính mình, cuộc sống không có tôn nghiêm, bản thân hèn mọn của cậu.

“Sao cứ nhất thiết phải treo cổ chết trên một cái cây như vậy?”

Nụ cười trên mặt cậu vẫn rực rỡ như trước, giống hệt như ánh mặt trời đầu thu chói sáng lóa mắt phía trên đỉnh đầu, nhưng mà so sánh với thiếu niên bướng bỉnh đụng phải tường nam vẫn không quay đầu lại của chín năm trước thì nhiều hơn vài phần tự nhiên và thoải mái.

Theo tiếng ầm ĩ càng lớn dần truyền xuống từ trên đỉnh đầu, sự thật và những hình ảnh trong mơ dần dần trồng lên nhau, nhìn bóng người trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong đầu Triều Dương bỗng nhảy ra một câu nói mà chẳng biết lý do vì sao.

Tuy nói thành tích học tập của cậu đứng cuối lớp, môn nào cũng bị gạch đỏ thê thảm chẳng nỡ nhìn. Nhưng Vi Quốc Học lại cảm thấy thật ra đầu óc của Triều Dương không phải là ngu ngốc, dù sao cũng là đứa trẻ ra đời ở đại viện Tân Giang, bao nhiêu gen gia đình với chỉ số IQ cũng chảy trong máu cả.

[Nếu khởi đầu xuất hiện sai lầm, thì đó chính là thời khắc này.]

Triều Dương hoàn toàn không ý thức được có chỗ nào khác thường, sau khi cậu rời đi, chủ nhiệm lớp hai giúp Vi Quốc Học thuận khí: “Mối tình đầu thường hay như vậy, vì người mình thích mà cái gì cũng dám làm. Lớp tôi có một nữ sinh, vì để theo đuổi Tô Tần mà dùng cả kỳ nghỉ hè biết bao ngày đêm gấp ra một ngàn con hạc giấy đây này.”

Triều Dương hít hít mũi: “Thầy ơi, em xin lỗi, em sai rồi…”

m thanh huyên náo truyền từ trên đỉnh đầu xuống, đang rọi xuống còn có ánh mặt trời chói mắt vô cùng đáng ngại.

“Rất xin lỗi…”

Bởi vì là trường tư thục cho nên học sinh cũng trộn lẫn tốt xấu.

Giọng nói của Tô Tần đã kéo suy nghĩ đang bay xa của Triều Dương quay về, cậu dành lấy mở miệng trước lời cự tuyệt của đối phương: “Ngại quá.”

Bốn chữ này Triều Dương nói một cách vô cùng khách khí, nói xong liền rút lại bức thư tình đã đưa ra một nửa nhét trở vào trong túi quần, xem như chưa có chuyện gì xảy ra hết: “Tôi đưa nhầm người.”

Nghe thấy hai tiếng “lão Chu”, Vi Quốc Học thức thời không lên tiếng nữa.

Nụ cười trên mặt cậu vẫn rực rỡ như trước, giống hệt như ánh mặt trời đầu thu chói sáng lóa mắt phía trên đỉnh đầu, nhưng mà so sánh với thiếu niên bướng bỉnh đụng phải tường nam vẫn không quay đầu lại của chín năm trước thì nhiều hơn vài phần tự nhiên và thoải mái.

Triều Dương bị làn sóng âm thanh bàn luận huyên náo ầm ĩ đánh thức.

“Hả???”

Nếu cậu chịu dồn toàn bộ tinh lực chạy đi yêu đương vào việc cố gắng học tập thì việc tạo ra bản sao thứ hai trái ngược hoàn toàn không thành vấn đề.

Đứng từ góc độ của bọn họ mà nhìn vào trong chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một thân hình gầy mảnh, đồng phục thể thao rộng thùng thình khoác trên người, rộng rãi lỏng lẽo, mang mười phần phong thái thiếu niên.

Tô Tần bị câu nói này của cậu làm ngây ngẩn cả người.

Không chỉ có đương sự vẻ mặt mờ mịt mà ngay cả những học sinh đang đứng xem trò vui ở trên lầu cũng ồ lên một loạt.

Câu tỏ tình ấy làm cho Triều Dương có cảm giác hoảng hốt khi vừa mới tỉnh lại từ trong mộng, trước mắt hiện ra một đoạn ký ức được tua nhanh trong suốt mười năm qua của chính mình, cuộc sống không có tôn nghiêm, bản thân hèn mọn của cậu.

Ông nói một câu sâu xa: “Triều Dương à… Chờ thi đậu đại học trọng điểm rồi, em có thể gặp được người tốt hơn nữa.”

Phần lớn số người không hiểu lý do: “Đưa nhầm người??? Mạ ơi cái tình huống gì vậy?”

Chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng phóng khoáng.

“Đó là Triều Dương của lớp một phải không? Không phải cậu ta vẫn luôn thích Tô Tần hả?”

“………”

“Thích đến điên luôn rồi? Năm ngoái chẳng phải Triều Dương là người hầu nhỏ của Tô Tần đó sao, lớp 11 ai chẳng biết.”

Nhưng mà hôm nay trên vũ đài ngôi sao xuất hiện hai bóng người…

“Vậy rốt cuộc thì ai là người tỏ tình, ai là người bị từ chối thế?”

Chín năm trước, cậu làm trò ở trước mặt các học sinh và giáo viên chạy đi tỏ tình với người mà mình thích từ rất lâu, nhưng nhận lại chỉ có lời cự tuyệt lạnh lùng của đối phương.

“………”

Bị Vi Quốc Học tóm lên văn phòng dạy bảo cũng là chuyện xảy ra như cơm bữa, nội dung nói đi nói lại cũng chưa từng thay đổi tí nào, Triều Dương nghe suốt ba năm trời, lỗ tai cũng sớm đóng thành kén mất rồi.

Ít nhất thì đối phương xứng đáng, không phải sao?

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, mặt Tô Tần cũng càng ngày càng đen, hắn không hiểu nổi cái tên nhóc người hầu này đang diễn cái tuồng gì nữa.

“Tỏ tình với người ta còn chưa tính, còn muốn để cho toàn trường đều biết đến việc này, mặt mũi to quá đấy!”

Rõ ràng hắn ta phải là người muốn từ chối, tại sao mọi chuyện lại thay đổi thành ra thế này?

Triều Dương cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cậu cố gắng mở mắt ra. Sau khi đã thích ứng được với ánh sáng mạnh, cậu rõ ràng phát hiện người đứng trước mặt mình thế mà lại là Tô Tần của tuổi mười bảy, còn trên tay mình thì đang cầm một bức thư tình xinh đẹp dán kín.

Mà Triều Dương căn bản chẳng rảnh bận tâm xem biểu tình của Tô Tần ra sao.

Cậu chỉ cảm thấy bao nhiêu nghẹn khuất dấu trong lòng suốt mười năm nay cuối cùng cùng tan thành mây khói hết, thật sảng khoái! Cậu vui vẻ quay đầu đi khỏi hiện trường mà chẳng thèm quay đầu lại nhìn.

Chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng phóng khoáng.

Rõ ràng hắn ta phải là người muốn từ chối, tại sao mọi chuyện lại thay đổi thành ra thế này?

Trong phòng làm việc vẫn còn có giáo viên của lớp khác, bên ngoài hành lang vẫn còn chen chúc đầy học sinh nghe tin chạy đến, gọi ngắn gọn là đến để xem trò vui.

Chủ nhiệm lớp hai hoảng sợ nhìn khắp nơi một lượt, xác định chủ nhiệm lớp bảy không có mặt ở văn phòng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Vào ngày khai giảng đầu tiên, ngay trên vũ đài ngôi sao tỏ tình với đối tượng trước mặt mọi người đã dấy lên một ngọn sóng ảnh hưởng mãnh liệt, mà cái tên đầu sỏ gây chuyện vừa mới bước đến tầng năm đã bị một chưởng chụp vào văn phòng.

Không chỉ có đương sự vẻ mặt mờ mịt mà ngay cả những học sinh đang đứng xem trò vui ở trên lầu cũng ồ lên một loạt.

Nghĩ đến việc phải đến văn phòng hiệu trưởng bên kia báo cáo lại mọi chuyện, chủ nhiệm lớp Vi Quốc Học liền nổi giận đùng đùng, một tiếng rống vang dội mà toàn bộ năm tầng lầu đều có thể nghe thấy truyền ra: “Trong đầu em chỉ có mỗi việc yêu đương thôi sao? Hả?”

Trường trung học thực nghiệm Thế Ninh là trường tư nhân trọng điểm, cùng được bệnh viện tổng hợp Tân Giang đầu tư và xây dựng. Lúc trước khi bệnh viện đầu tư xây dựng trường học này có mục đích rất đơn giản, chính là bồi dưỡng ra thật nhiều nhân tài hơn nữa cho phương diện y học.

“Tỏ tình với người ta còn chưa tính, còn muốn để cho toàn trường đều biết đến việc này, mặt mũi to quá đấy!”

Vì để ý đến thể diện của Triều Dương – nếu tên nhóc này còn thứ đó, Vi Quốc Học không thể không đè thấp âm thanh quát lớn xuống: “Em có biết điểm số của mình trong kỳ thi cuối kỳ là bao nhiêu hay không hả? Đứng chót danh sách! Toán học chỉ có 26 điểm!”

Trong phòng làm việc vẫn còn có giáo viên của lớp khác, bên ngoài hành lang vẫn còn chen chúc đầy học sinh nghe tin chạy đến, gọi ngắn gọn là đến để xem trò vui.

Theo tiếng ầm ĩ càng lớn dần truyền xuống từ trên đỉnh đầu, sự thật và những hình ảnh trong mơ dần dần trồng lên nhau, nhìn bóng người trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong đầu Triều Dương bỗng nhảy ra một câu nói mà chẳng biết lý do vì sao.

Đứng từ góc độ của bọn họ mà nhìn vào trong chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một thân hình gầy mảnh, đồng phục thể thao rộng thùng thình khoác trên người, rộng rãi lỏng lẽo, mang mười phần phong thái thiếu niên.

So sánh với các trường học khác mà nói, trường Thế Ninh có ba tòa nhà làm phòng thí nghiệm, chương trình giảng dạy của hai môn hóa học và sinh học cũng chuyên sâu hơn nhiều so với các trường bình thường khác.

Vì để ý đến thể diện của Triều Dương – nếu tên nhóc này còn thứ đó, Vi Quốc Học không thể không đè thấp âm thanh quát lớn xuống: “Em có biết điểm số của mình trong kỳ thi cuối kỳ là bao nhiêu hay không hả? Đứng chót danh sách! Toán học chỉ có 26 điểm!”

Vi Quốc Học là giáo viên dạy toán học, trong cuộc đời đi dạy học của ông suốt mấy chục năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên ông nhìn thấy số điểm thấp như thế này.

Có học sinh nghiêm túc thi đậu vào lớp chọn, cũng có con ông cháu cha đập tiền vào học cho qua ngày, ngoài ra còn có một nhóm nhỏ thuộc cả hai —— đó là nhóm con cháu của các nhân viên đang làm việc tại bệnh viện Tân Giang.

Vi Quốc Học còn muốn mắng cậu thêm vài câu nữa nhưng nhìn người trước mắt vẫn luôn cúi đầu, bộ dạng như sắp khóc đến nơi làm ông thật sự chẳng thể thốt ra được chữ nào nữa. Ông phất phất tay để Triều Dương quay về viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ, ngày mai nộp lên.

Vi Quốc Học cảm thấy phổi đau chết đi được: “Nhiệm vụ chủ yếu của học sinh chính là học tập, em cho rằng thời gian thi đại học còn xa lắm đấy à? Thầy nói cho em biết, thời gian hai năm chỉ chớp mắt một cái là trôi qua ngay!”

Không chỉ có học sinh, ngay cả giáo viên trong trường cũng sợ cậu ta.

“Đám nhóc trẻ tuổi bọn em chỉ biết nhìn những thứ trước mắt, ha, cứ nghĩ đối phương là người mình yêu nhất cuộc đời này. Vừa tốt nghiệp đã có biết bao nhiêu đôi chia tay, thầy đã thấy rất nhiều rồi!”

Hiện tại lại có thể nghe thấy những điều ấy một lần nữa cậu mới phát hiện hóa ra những lời thầy chủ nhiệm từng nói đều là xuất phát từ đáy lòng, những câu lý lẽ đều là từng chữ từng chữ như cứa vào tim.

Đừng nói tốt nghiệp, ông thậm chí có thể thấy được trong đám học sinh trước mắt kia, khi đến tháng sau vừa phân ban xong sẽ biến thành hai kẻ yêu xa rồi đòi sống đòi chết ngay.

Triều Dương cúi đầu nhìn những tấm gạch men sứ màu xanh nhạt đến ngẩn người, hốc mắt chua xót có một loại xúc động muốn khóc —— khung cảnh dạy dỗ này, cậu lại quen thuộc hết sức.

Cũng không biết là do học sinh nào dẫn đầu lan truyền truyền thuyết chỉ cần đứng trên vũ đài ngôi sao tỏ tình với người mình thích thì có thể nhận được buff gia tăng giúp đỡ “trăm phần trăm thành công”.

Năm đó cậu theo đuổi Tô Tần theo đuổi đến ác liệt, bị từ chối cũng không nản lòng thoái chí, thủ đoạn hay phương pháp gì cũng đều dùng hết, so với những hành động khác người đã làm sau này thì việc ban đầu ở vũ đài ngôi sao tỏ tình chỉ có thể xem là một khúc nhạc đệm nhỏ.

Bị Vi Quốc Học tóm lên văn phòng dạy bảo cũng là chuyện xảy ra như cơm bữa, nội dung nói đi nói lại cũng chưa từng thay đổi tí nào, Triều Dương nghe suốt ba năm trời, lỗ tai cũng sớm đóng thành kén mất rồi.

Chẳng qua năm đó cậu cảm thấy thầy Vi là một người cổ hủ, không thể hiểu được tình cảm của cậu dành cho Tô Tần.

Hiện tại lại có thể nghe thấy những điều ấy một lần nữa cậu mới phát hiện hóa ra những lời thầy chủ nhiệm từng nói đều là xuất phát từ đáy lòng, những câu lý lẽ đều là từng chữ từng chữ như cứa vào tim.

Triều Dương hít hít mũi: “Thầy ơi, em xin lỗi, em sai rồi…”

Triều Dương cúi đầu nhìn những tấm gạch men sứ màu xanh nhạt đến ngẩn người, hốc mắt chua xót có một loại xúc động muốn khóc —— khung cảnh dạy dỗ này, cậu lại quen thuộc hết sức.

Cậu thật sự biết sai rồi.

Giọng nói của Tô Tần đã kéo suy nghĩ đang bay xa của Triều Dương quay về, cậu dành lấy mở miệng trước lời cự tuyệt của đối phương: “Ngại quá.”

Vi Quốc Học bị câu nhận sai này của cậu dọa sợ choáng váng.

“Đám nhóc trẻ tuổi bọn em chỉ biết nhìn những thứ trước mắt, ha, cứ nghĩ đối phương là người mình yêu nhất cuộc đời này. Vừa tốt nghiệp đã có biết bao nhiêu đôi chia tay, thầy đã thấy rất nhiều rồi!”

Ngày thường Triều Dương luôn mang một bộ dáng vô tâm vô phế, giống như có gặp bất cứ chuyện gì thì cậu đều có thể tươi cười cho qua được hết.

Rất khó có thể thấy được trên mặt cậu hai loại cảm xúc tiêu cực như “khổ sở” hoặc “đau lòng” này.

Vi Quốc Học đại khái đoán là do cậu “tỏ tình thất bại” nên cuối cùng cũng nếm được hai chữ gọi là “bi thương”, giọng nói không khỏi chậm lại.

Triều Dương ngoan ngoãn gật đầu, lúc bước ra khỏi văn phòng cả người giống như đang lạc vào cõi mơ vậy, trong lòng suy nghĩ giấc mộng đêm nay không khỏi quá mức chân thực ấy chứ.

Tình yêu tuổi mười sáu mười bảy là loại tình cảm yếu ớt nhất, thường xuyên không trải qua được sự khảo nghiệm của thời gian nhưng lại có sự chân thành khó tìm thấy. Chính ông cũng là người từng trải, không muốn lấy phần tình cảm này ra nói đến thái quá, nó không đáng giá.

Ông nói một câu sâu xa: “Triều Dương à… Chờ thi đậu đại học trọng điểm rồi, em có thể gặp được người tốt hơn nữa.”

“Sao cứ nhất thiết phải treo cổ chết trên một cái cây như vậy?”

Đối mặt với việc học sinh yêu sớm, giáo viên trong cả nước đều sẽ đưa ra loại lý do ngăn cản như vậy. Nhưng làm giáo viên chủ nhiệm của Triều Dương, trong lòng Vi Quốc Học lại có thêm tâm tư riêng.

“Đó là Triều Dương của lớp một phải không? Không phải cậu ta vẫn luôn thích Tô Tần hả?”

Ông cảm thấy Tô Tần không xứng đáng.

“Vậy rốt cuộc thì ai là người tỏ tình, ai là người bị từ chối thế?”

Trường trung học thực nghiệm Thế Ninh là trường tư nhân trọng điểm, cùng được bệnh viện tổng hợp Tân Giang đầu tư và xây dựng. Lúc trước khi bệnh viện đầu tư xây dựng trường học này có mục đích rất đơn giản, chính là bồi dưỡng ra thật nhiều nhân tài hơn nữa cho phương diện y học.

So sánh với các trường học khác mà nói, trường Thế Ninh có ba tòa nhà làm phòng thí nghiệm, chương trình giảng dạy của hai môn hóa học và sinh học cũng chuyên sâu hơn nhiều so với các trường bình thường khác.

Cái này chẳng lẽ chính là định luật trong truyền thuyết nam sinh không hư hỏng, nữ sinh không yêu đó hả?

Còn thường xuyên mời các bác sĩ nổi tiếng đến trường học giảng dạy.

Bởi vì là trường tư thục cho nên học sinh cũng trộn lẫn tốt xấu.

Có học sinh nghiêm túc thi đậu vào lớp chọn, cũng có con ông cháu cha đập tiền vào học cho qua ngày, ngoài ra còn có một nhóm nhỏ thuộc cả hai —— đó là nhóm con cháu của các nhân viên đang làm việc tại bệnh viện Tân Giang.

Chẳng qua năm đó cậu cảm thấy thầy Vi là một người cổ hủ, không thể hiểu được tình cảm của cậu dành cho Tô Tần.

Ba mẹ của Triều Dương đều đang công tác tại bệnh viện Tân Giang, là giáo sư thuộc cấp bậc nổi tiếng, ở trong nước có danh tiếng rất lớn.

Tuy nói thành tích học tập của cậu đứng cuối lớp, môn nào cũng bị gạch đỏ thê thảm chẳng nỡ nhìn. Nhưng Vi Quốc Học lại cảm thấy thật ra đầu óc của Triều Dương không phải là ngu ngốc, dù sao cũng là đứa trẻ ra đời ở đại viện Tân Giang, bao nhiêu gen gia đình với chỉ số IQ cũng chảy trong máu cả.

[Nếu khởi đầu xuất hiện sai lầm, thì đó chính là thời khắc này.]

Nếu cậu chịu dồn toàn bộ tinh lực chạy đi yêu đương vào việc cố gắng học tập thì việc tạo ra bản sao thứ hai trái ngược hoàn toàn không thành vấn đề.

Nghĩ đến việc phải đến văn phòng hiệu trưởng bên kia báo cáo lại mọi chuyện, chủ nhiệm lớp Vi Quốc Học liền nổi giận đùng đùng, một tiếng rống vang dội mà toàn bộ năm tầng lầu đều có thể nghe thấy truyền ra: “Trong đầu em chỉ có mỗi việc yêu đương thôi sao? Hả?”

Mà Tô Tần là điển hình của học sinh hư hỏng.

Lúc còn học cấp hai đã nổi danh khắp khu Thạch Giang, hút thuốc uống rượu đánh nhau gây chuyện đều thành thạo cả, là khách quen thường xuyên trong văn phòng dạy bảo của trường học.

Toàn bộ trường công lập trong khu Thạch Giang đều không chấp nhận tuyển cậu ta vào, cuối cùng phải đập tiền chạy chọt vào Thế Ninh. Tên nhóc này ỷ vào trong nhà có chút tiền nên ở trong trường hoành hành ngang ngược làm đủ chuyện xấu ở khắp nơi, mời cha mẹ đến vài lần cũng không ăn thua.

Không chỉ có học sinh, ngay cả giáo viên trong trường cũng sợ cậu ta.

Chính cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng đó, vào lớp mười lúc thấy Triều Dương chạy theo đuôi Tô Tần, Vi Quốc Học không chỉ dưới một lần nói qua với cậu, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài được, muốn cậu mở to mắt nhìn xa trông rộng một chút, nhìn cho rõ bên trong.

Không nghĩ tới Triều Dương lại là đứa nhóc không dễ bảo hoặc có thể nói rằng đối với những chuyện liên quan đến Tô Tần là cậu lại cứng đầu hơn bất cứ ai.

Dù sao cho dù Vi Quốc Học có tận tình khuyên bảo hay răn dạy kiểu gì thì cậu đều mang thái độ vào tai này ra tai kia ngay, chuyện thế nào vẫn y thế đó.

Vi Quốc Học còn muốn mắng cậu thêm vài câu nữa nhưng nhìn người trước mắt vẫn luôn cúi đầu, bộ dạng như sắp khóc đến nơi làm ông thật sự chẳng thể thốt ra được chữ nào nữa. Ông phất phất tay để Triều Dương quay về viết một bản kiểm điểm một ngàn chữ, ngày mai nộp lên.

Triều Dương ngoan ngoãn gật đầu, lúc bước ra khỏi văn phòng cả người giống như đang lạc vào cõi mơ vậy, trong lòng suy nghĩ giấc mộng đêm nay không khỏi quá mức chân thực ấy chứ.

Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, mặt Tô Tần cũng càng ngày càng đen, hắn không hiểu nổi cái tên nhóc người hầu này đang diễn cái tuồng gì nữa.

Triệu chứng say rượu làm cho cậu đau đầu ù tai đến buồn nôn, ý nghĩ duy nhất lúc này là khiến cho bản thân mau chóng kết thúc giấc mộng quỷ dị này, nhanh chóng tỉnh lại.

Triều Dương hoàn toàn không ý thức được có chỗ nào khác thường, sau khi cậu rời đi, chủ nhiệm lớp hai giúp Vi Quốc Học thuận khí: “Mối tình đầu thường hay như vậy, vì người mình thích mà cái gì cũng dám làm. Lớp tôi có một nữ sinh, vì để theo đuổi Tô Tần mà dùng cả kỳ nghỉ hè biết bao ngày đêm gấp ra một ngàn con hạc giấy đây này.”

Lại là Tô Tần.

Không nghĩ tới Triều Dương lại là đứa nhóc không dễ bảo hoặc có thể nói rằng đối với những chuyện liên quan đến Tô Tần là cậu lại cứng đầu hơn bất cứ ai.

Cái này chẳng lẽ chính là định luật trong truyền thuyết nam sinh không hư hỏng, nữ sinh không yêu đó hả?

Vi Quốc Học uống một ngụm trà nóng, giận dữ nói: “Thật là không thể hiểu nổi bọn trẻ thời nay, trong đầu chúng nghĩ toàn cái gì vậy, không nên thích một đứa học sinh như vậy.”

Nhớ tới Triều Dương hằng ngày ít nhất cũng phải lượn qua cửa lớp bảy một lần là trong lòng Vi Quốc Học lại buồn bực: “Tôi thấy tên nhóc Liêu Tinh Thần học cùng lớp Tô Tần kia kìa, đứng đầu cả khối, lớn lên cũng đâu có kém gì, còn là hội trưởng hội học sinh nữa đó.”

Chẳng qua truyền thuyết chỉ là truyền thuyết mà thôi, da mặt của đám nhóc mười sáu mười bảy tuổi đều mỏng dính, ít khi có học sinh nào có đủ dũng cảm để chơi lớn được như thế.

“Người xuất sắc như thế, không phải càng đáng giá để thích hơn sao?”

Lùi một vạn bước mà nói, nếu hôm nay đối tượng mà Triều Dương tỏ tình là Liêu Tinh Thần, ông cũng không đến mức tức giận sôi máu như thế này rồi.

Ít nhất thì đối phương xứng đáng, không phải sao?

Chủ nhiệm lớp hai hoảng sợ nhìn khắp nơi một lượt, xác định chủ nhiệm lớp bảy không có mặt ở văn phòng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Ôi trời, lời này của anh ngàn vạn lần đừng có nói ở trước mặt lão Chu đấy, thằng bé họ Liêu đó chính là hòn ngọc quý trên tay anh ấy, anh ta còn hận không thể để người ta xuất gia luôn để trong lòng chỉ còn lại hai chữ “học tập” mà thôi ấy.”

Nghe thấy hai tiếng “lão Chu”, Vi Quốc Học thức thời không lên tiếng nữa.

===
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...