Kỷ Lưu Thành nửa cứng.
Dù anh tự nhận bản thân không có tâm tư đối với Thích Âm về phương diện kia, nhưng làm một người con trai bình thường, đối mặt với sự khiêu khích như vậy không có cách nào không có phản ứng được.
Thích Âm vẫn còn gọi anh, gọi cả tên anh: “Kỷ Lưu Thành.”
Anh giương mắt nhìn, đập vào mắt đầu tiên là đầu ngón tay đang kẹp thuốc lá của Thích Âm, trơn mềm, trắng noãn, móng tay được cắt dũa gọn gàng, được bao phủ bởi lớp sơn màu đỏ rực rỡ.
Thích Âm lại cong eo, cô rời những ngón tay dễ dàng đoạt đi tầm mắt, để lộ ra bộ ngực ngạo nghễ trước mặt Kỷ Lưu Thành.
Mái tóc xoăn dài bồng bềnh màu hạt dẻ lướt qua mặt Kỷ Lưu Thành, anh nghe thấy Thích Âm lại hỏi anh một lần nữa: “Có muốn chơi tớ không?”
Kỷ Lưu Thành thừa nhận trong chớp mắt anh đã bị Thích Âm mê hoặc, nhưng chỉ hoảng hốt trong chốc lát, Kỷ Lưu Thành nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Cậu làm loạn gì vậy?”
Anh đẩy cô ra, trong giọng nói có chút trách cứ, lại cướp lấy điếu thuốc đang cháy trong tay cô, cầm nó sang một bên rồi dập tắt.
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, anh lại đi đến xoa thuốc cho mắt cá chân Thích Âm, nhưng Thích Âm lại dùng chân đá anh ra, bên miệng phát ra một tiếng cười giễu cợt.
“Rốt cuộc hôm nay cậu bị sao vậy?” Kỷ Lưu Thành đặt hòm thuốc qua một bên, không hiểu nhìn về phía Thích Âm, “Cãi nhau với bạn trai, chạy đến chỗ tớ trút giận hạ hỏa sao?”
Thích Âm: “Tớ không có bạn trai.”
Kỷ Lưu Thành càng nghi hoặc: “Tiểu Lý đâu? Chia tay rồi sao?”
Thích Âm không trả lời anh.
Kỷ Lưu Thành thấy Thích Âm như vậy, liền ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng người hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Thích Âm đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía anh, hốc mắt có chút đỏ: “Có phải cậu ghét tớ không?”
“Cậu nói gì vậy?” Kỷ Lưu Thành nghe cô nói vậy cũng có chút tức giận, “Nếu tớ ghét cậu thì có thể đang ở đây khép nép dỗ cậu sao?”
Thích Âm cảm thấy buồn cười: “Chỉ mới hỏi tớ hai câu, mà đã là khép nép dỗ dành tớ?”
“Âm Âm,” Kỷ Lưu Thành giữ bả vai Thích Âm, cố gắng nói chuyện bình tĩnh, “Tớ sẵn sàng thấp giọng khép nép, cũng sẵn sàng dỗ dành cậu, nhưng trước tiên cậu có thể nói cho tớ biết rốt cuộc cậu làm sao không? Muốn tớ làm gì?”
Thích Âm giương mắt nhìn Kỷ Lưu Thành, trong đôi mắt chứa Kỷ Lưu Thành đang khăng khăng không hiểu, lời nói ra thẳng thừng cực kỳ: “Tớ muốn cậu “làm” tớ.”
Nhưng Kỷ Lưu Thành không chút nghĩ ngợi từ chối: “Không thể nào.”
Anh còn cho rằng Thích Âm đang đùa anh.
Đây là cô gái đã lớn lên từ nhỏ dưới mí mắt anh, dù gần đây quá phản nghịch làm nhiều chuyện vô lí, nhưng đối với anh mà nói Thích Âm trước sau là cô em gái nhỏ ngọt ngào luôn bám lấy anh duỗi tay đòi kẹo que.
Anh đối với cô vừa có tình thân vừa có tình bạn, cũng nguyện ý thương yêu cô, cưng chiều cô, nhưng không thể nào lên giường cùng cô.
“Cậu tỉnh táo chút đi, đừng đùa tớ nữa,” Kỷ Lưu Thành dùng giọng dỗ trẻ con dỗ Thích Âm, “Không phải vừa nãy nói đến ăn chực sao? Tối nay ăn gì? Hay là ăn trứng cuộn cơm? Tớ đi làm cho cậu.”
Thích Âm khẽ nhếch miệng, lần nữa đẩy anh ra.
“Âm Âm?”
“Đừng động vào tớ.”
“Cậu đi đâu vậy?”
“Tớ nói, không muốn “làm” tớ vậy thì đừng có động vào tớ.”
Kỷ Lưu Thành nghe lời này cũng tức giận: “Đây là kiểu ngụy biện gì vậy?”
Thích Âm không trả lời anh nữa, cứ như vậy rời đi không quay đầu lại.
“Đệt!”
Kỷ Lưu Thành chửi thề một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn không yên tâm, liền đuổi theo, thấy Thích Âm trở về biệt thự đối diện, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay cô gái này có chuyện gì vậy?”
Kỷ Lưu Thành không hiểu được, nhưng anh vẫn vào bếp làm trứng cuộn cơm, bỏ vào túi rồi cầm sang biệt thư đối diện.
Mật mã nhà Thích Âm anh đã sớm thuộc trong lòng, cho nên Kỷ Lưu Thành cũng không báo cho Thích Âm, cứ như vậy đi vào.
Thích Âm không ở phòng khách.
Không ở phòng bếp.
Thư phòng và vườn hoa cũng không có bóng dáng.
Kỷ Lưu Thành để túi hộp qua một bên, vừa gọi Thích Âm vừa gõ cửa phòng ngủ.
Không có ai đáp lại, nhưng cửa cũng không khóa.
“Âm Âm?”
Kỷ Lưu Thành lại kêu một tiếng, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngủ không có ai, chỉ có tiếng nước chảy truyền ra từ phía phòng tắm bên kia.
“Cậu đang tắm?”
Kỷ Lưu Thành không đi về phía trước nữa, chỉ đứng tại chỗ lên giọng, “Trứng cuộn cơm tớ làm cho cậu để dưới lầu, tắm xong cậu nhớ ăn.”
Kỷ Lưu Thành còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nghĩ tới sự lúng túng trước đó, anh lại không biết nên làm sao mở miệng.
Tinh.
Kỷ Lưu Thành lại lấy di động ra nhắn tin cho Thích Âm, đề phòng cô không nghe thấy mình nói mà bỏ ăn.
Kỷ Lưu Thành nhắn xong định đi xuống lầu.
Nhưng vào lúc này, trong phòng tắm truyền tới một tiếng “Ầm.”
“Âm Âm?”
Kỷ Lưu Thành chợt nhớ tới cổ chân Thích Âm còn sưng, tiếng động vừa nãy, khả năng cao là Thích Âm vô tình ngã, trong phút chốc cảm giác lo lắng vượt qua mọi thứ, vì vậy anh không chút nghĩ ngợi liền vọt vào.