“Át xì!”
Lúc bước vào thư phòng điện Minh Huy, Chung Yến Sanh bỗng dưng cảm thấy mũi ngứa ngáy, nghiêng đầu hắt hơi một cái nhỏ.
Tối qua Phùng Cát bị Triển Nhung đánh ngất vứt vào bụi cây, nằm trên đất lạnh ngủ cả đêm, cũng hơi hít thở không thông. Nhóc thấy vậy còn tưởng mình lây bệnh cho Chung Yến Sanh, lùi vài bước: “Ôi trời, tiểu Điện hạ bị cảm lạnh sao?”
Chung Yến Sanh xoa xoa đầu mũi, chưa kịp mở miệng thì lại hắt hơi liên tục hai cái, nước mắt sinh lý tràn ra, giọng nghèn nghẹn: “Ừm, không có đâu.”
Tối qua sau khi lão Hoàng đế và Điền Hỉ rời đi, cậu thấy mẩu giấy nhỏ Triển Nhung để lại nên ngủ rất ngon.
Triển Nhung thật là tốt, còn ca ca chỉ biết để lại mẩu giấy mắng cậu ngốc.
“Vậy chắc là có người đang nhắc đến ngài.” Phùng Cát nháy mắt ra hiệu cho cung nữ phía sau đi dặn nấu thuốc phòng cảm lạnh, cười nói đùa: “Xem ra là rất nhớ ngài đấy.”
Nghe vậy, lòng Chung Yến Sanh rung rinh.
Có phải Tiêu Lộng đang nhắc đến cậu không nhỉ?
Vẻ mặt Phùng Cát hớn hở: “Không chừng là Bệ hạ đang nghĩ đến ngài đó!”
Chung Yến Sanh: “…”
Thôi đừng nghĩ nữa giùm.
Vừa rồi sau khi chia tay với Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh lại bị gọi về tẩm điện của lão Hoàng đế.
Dù là ban ngày, trong tẩm điện vẫn tối tăm, tràn ngập mùi thuốc nồng nặc. Lão hoàng đế uống trà thuốc xong, đang nằm trên giường, thân hình khô gầy như một cái cây già cỗi sắp hết sinh khí, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Chung Yến Sanh, hỏi cậu cảm nhận về Tiêu Lộng.
Chung Yến Sanh biết, lão Hoàng đế theo dõi cậu rất sát sao, cậu và Tiêu Lộng nói chuyện chắc chắn sẽ bị báo cáo ngay, nên đã chuẩn bị tâm lý từ trước.
Chẳng qua ở trong hoàn cảnh bị lão Hoàng đế nhìn chằm chằm, cậu không tránh khỏi cảm giác rờn rợn, rất khó chịu nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Vương thúc rất khó nói chuyện… nhưng nếu ngài ấy đồng ý cùng xuôi Nam thì chắc chắc việc dẹp loạn sẽ thuận lợi hơn nhiều, nên nhi thần mới khen ngài ấy vài câu.”
Cậu cân nhắc từng câu từng chữ, tự nhiên đối đáp. Sau khi nói xong, một lúc lâu sau lão Hoàng đế cũng không đáp lại.
Đương lúc Chung Yến Sanh thấp thỏm, lão Hoàng đế bỗng cười, tiếng cười khàn đục và già nua nghe như giấy nhám cọ vào tai. Chung Yến Sanh còn đang nghi hoặc, lão ho vài tiếng nặng nề, thở hổn hển mấy hơi, khen: “Tiểu Thập Nhất làm tốt lắm.”
Chung Yến Sanh mê màng nhìn lão, chú ý thấy lão Hoàng đế hình như ho ra máu.
Điền Hỉ đứng bên cạnh có vẻ đã quen, cầm khăn nóng lau tay cho lão Hoàng đế. Lão hoàng đế lau tay, đẩy chén trà nóng ra, nhắm mắt lại, thở dài một hơi như rất mệt mỏi: “Làm tốt lắm… Tiêu Hàm Nguy, là một thanh kiếm sắc bén, rất đắc lực… chẳng qua thanh kiếm này không có chuôi, dễ làm tổn thương mình… Nhưng trẫm đã sớm có chuẩn bị… Hắn là kiếm, cũng là đá mài kiếm…”
Giọng nói sau đó càng lúc càng nhỏ, nghe không rõ ràng. Dưới tác dụng của trà thuốc, lão Hoàng đế dần dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở yếu ớt như không, giống như ngọn nến lay lắt trước gió, dường như ngay một giây sau sẽ tắt lịm.
Điền Hỉ rón rén buông màn che xuống, mỉm cười với Chung Yến Sanh, nhỏ giọng: “Tiểu Điện hạ về đi, Bệ hạ nghỉ ngơi rồi.”
Cho đến bây giờ, mùi thuốc nồng nặc và gắt mũi dường như vẫn còn trước mũi cậu.
Chung Yến Sanh tỉnh lại, chớp chớp mắt.
Lão Hoàng đế cho rằng cậu đang học cách lợi dụng Tiêu Lộng, nên rất hài lòng sao?
Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không lợi dụng Tiêu Lộng.
Đối với Hoàng thất mà nói, Tiêu Lộng có lẽ đúng là một lưỡi gươm sắc bén, hoặc nói, trong mắt họ, Tiêu gia chính là lưỡi gươm của Hoàng thất.
Ca ca có biết không? Thái độ vô cùng dung túng của lão Hoàng đế rõ ràng là… chắc chắn biết chứ, anh ấy ghét người Hoàng thất đến vậy mà.
Chung Yến Sanh rùng mình, không dám suy nghĩ sâu thêm về thái độ của Tiêu Lộng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hình như ca ca có thái độ thù địch vô lý với Vân Thành, không biết có cử người truyền lời cậu đến Vân Thành chưa.
Từ nhỏ Vân Thành đã bị cha mẹ bán vào phủ Hầu gia đi theo Chung Yến Sanh, món quà tốt nhất mà Chung Yến Sanh có thể nghĩ đến là trả lại khế ước bán thân cho Vân Thành.
Giờ này chắc Vân Thành đang rất vui.
Không biết ca ca đang làm gì nhỉ?
“Nói cho rõ ràng.”
Xung quanh yên lặng đến mức dường như không có người sống.
Vân Thành lờ mờ cảm thấy hướng đi của sự việc dường như không đúng như mình nghĩ, nhưng nhanh chóng nghĩ đơn giản rằng —— chắc là Định Vương Điện hạ tức giận lắm, trông giận vô cùng!
Thời gian trước không phải Định Vương Điện hạ đã ầm ĩ khắp Kinh thành tìm tiểu thiếu gia sao?
Vân Thành lại nuốt nước bọt, cố lấy hết can đảm, bắt đầu kể lại nguyên do và hậu quả.
“…Có lẽ thiếu gia nghe lỏm được chuyện của Thế tử từ Hầu phu nhân, rồi sai tiểu nhân đi tìm hiểu nơi Thế tử dưỡng bệnh.”
“…Lúc đó tiểu nhân không dám nghe kỹ, cứ thế cho rằng Thế tử đang dưỡng bệnh ở biệt viện Trường Liễu. Đợi khi thiếu gia khỏe lại, tiểu nhân bèn thuê xe ngựa đưa thiếu gia đến biệt viện Trường Liễu…”
Vân Thành nơm nớp lo sợ, mỗi một câu nói ra, dường như không khí xung quanh lại lạnh thêm một chút.
Triển Nhung đã từ tư thế khoanh tay tựa vào xe ngựa chuyển thành đứng thẳng, bật trạng thái cúi đầu giả chết, liếc thấy các ám vệ đều thu mình lại thì thầm mắng trong lòng một tiếng.
Biết vậy hắn ta cũng thu mình lại như họ, nhưng giờ thì chả dám nhúc nhích nữa rồi.
Nghe xong lời Vân Thành, nét mặt Tiêu Lộng đã hoàn toàn u ám, lạnh lùng thốt ra bốn chữ: “Một mớ chuyện nhảm.”
Con chim sẻ nhỏ ấy rõ ràng là vì thầm thương trộm nhớ hắn từ lâu, nghe tin hắn bị trúng độc, lo lắng không yên, lại sợ hắn biết thân phận thật sẽ sinh nghi, nên mới ẩn danh lén lút đến biệt viện tìm hắn.
Cậu đã chuẩn bị sẵn con dấu Thanh phong minh nguyệt, còn tự tay vẽ bức tranh Chim đậu trên cành mai mùa đông.
Sau đó chẳng qua vì xấu hổ nên mới trốn không chịu gặp hắn.
Đứa nhỏ ngoan như thế sao có thể nói dối?
Dù có thế nào đi nữa, Lâu Thanh Đường cũng đã từng trải qua một hai chuyện phong nguyệt, sao có thể nhìn lầm được?
Vân Thành bị giọng nói của Tiêu Lộng dọa đến run rẩy, nghĩ đến thiếu gia giấu mình, một mình chịu đựng trước mặt Định Vương Điện hạ đáng sợ như vậy, trong lòng đầy cảm động và áy náy, dũng cảm mở miệng: “Không, không phải nói bậy! Tiểu nhân lấy đầu đảm bảo, những lời vừa nói đều là sự thật, nếu có nửa câu giả dối, trời, trời đánh thánh đâm!”
Triển Nhung đau đớn nhắm mắt lại: “…”
Ngươi đừng mở miệng nữa!
Chưa thấy ngươi bị trời đánh, mà Vương gia đã bị sét đánh rồi.
Vân Thành vừa dứt lời thề, màn xe ngựa bỗng buông xuống, che đi khuôn mặt Định Vương Điện hạ.
Giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Lộng vang lên từ trong xe ngựa: “Mang về.”
Vân Thành: “…”
Xong rồi, sắp bị đưa về phủ Định Vương chịu đòn rồi sao?
Hu hu, thiếu gia ơi.
Triển Nhung yên lặng xách Vân Thành lên, người đánh xe một mực giả chết cũng cẩn thận điều khiển ngựa về phủ Vương gia.
Xe ngựa đi dọc theo con đường yên tĩnh phía sau phủ Hầu gia một lúc, giọng nói âm u của Tiêu Lộng lại vang lên: “Tóm Lâu Thanh Đường lại.”
Lúc này bầu không khí bên cạnh chủ tử thật sự quá sức đáng sợ, các ám vệ tranh nhau hành động: “Vâng!”
Bên ngoài ồn ào một lúc rồi lại yên tĩnh trở lại, ngay cả người đánh xe bên ngoài màn cũng nín thở, giả vờ như không tồn tại.
Tiêu Lộng dựa vào trong xe ngựa. Một lúc sau, hắn không bày ra cảm xúc gì, lấy con dấu đá điền hoàng luôn mang theo bên mình ra, lật lại nhìn bốn chữ tinh xảo khắc dưới đó.
Lực tay gần như muốn bóp nát con dấu.
Tên khốn Lâu Thanh Đường kia không phân tích đúng lấy một câu.
Con dấu không phải tặng hắn.
Bức tranh cũng không phải vẽ cho hắn.
Ngay cả gọi ca ca cũng là gọi nhầm người!
Ngay từ đầu, con chim sẻ nhỏ ấy không phải cố tình tìm hắn.
Nhớ lại những lần Chung Yến Sanh muốn nói rồi lại thôi, hắn tự tin cho rằng đó là do đứa nhỏ ấy yêu thầm hắn nên xấu hổ…
Sau hơn mười năm làm lưu manh ở Mạc Bắc, mặt Tiêu Lộng đã dày đến mức có thể dùng để xây tường thành, nhưng vừa rồi hắn suýt không giữ nổi.
Lòng tự tôn kiêu ngạo đột nhiên bị tổn thương, không rõ xấu hổ nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn, tay cầm con dấu điền hoàng run rẩy, phát ra tiếng rung rinh vô thanh.
Không phải tặng cho hắn.
Vậy thì chắc là tặng cho Chung Tư Độ rồi.
Ngay trước khi nó sắp vỡ ra, Tiêu Lộng buông tay, lạnh mặt nhét con dấu suýt bị nghiền nát vào trong tay áo.
Con dấu thì thôi… đã bị hắn mân mê mấy tháng, coi như là đồ của hắn rồi.
Xe ngựa dừng lại trước phủ Định Vương, tin tức từ trong cung đã truyền khắp Kinh thành, bác Vương đương nhiên cũng nghe nói Chung Yến Sanh bị lão Hoàng đế phái đi dẹp loạn. Ông đang đợi ở ngoài xe ngựa, thấy Tiêu Lộng xuống xe, vẻ mặt cực kỳ tồi tệ, bác Vương lập tức nuốt lại lời mình định nói.
Ông cụ nhìn Vương gia lớn lên, chẳng lẽ lại không hiểu tính cách của hắn.
Với bộ dạng này của Vương gia, lúc này tốt nhất đừng mở miệng chọc giận.
Bác Vương rất biết điều im lặng, nhưng lại có người không biết điều như vậy.
Đó là Tiêu Văn Lan ngồi xổm bên cạnh chờ đợi.
Từ khi Chung Yến Sanh đột nhiên trở thành Thập Nhất Hoàng tử được Điền Hỉ đưa vào cung, Tiêu Văn Lan không thể gặp lại Chung Yến Sanh nữa.
Tiêu Văn Lan biết anh hắn rất ghét người Bùi gia, nên cũng không dám đến hỏi thăm gì, sợ tâm trạng anh hắn không tốt lại bị đánh.
Nhưng hôm nay nghe nói Chung Yến Sanh bị phái đi diệt cướp, Tiêu Văn Lan không tránh khỏi lo lắng —— Chung tiểu công tử mềm yếu xinh đẹp, sao có thể đi diệt cướp chứ!
Cho nên hắn ta suy nghĩ mãi, cuối cùng mới đến phủ Định Vương, thấy Tiêu Lộng xuống xe thì nhanh miệng đến mức bác Vương không kịp kéo lại: “Ca! Anh sẽ đi cùng Chung tiểu công tử xuống phía Nam diệt cướp hả?”
Nếu anh hắn đi cùng, Chung tiểu công tử chắc chắn sẽ không sao!
Tiêu Lộng đột nhiên nhìn Tiêu Văn Lan, đôi mắt xanh lạnh lùng không có chút cảm xúc.
Tiêu Văn Lan lập tức trở thành con chim cút, run rẩy: “…Ca?”
“Không đi.”
Tiêu Lộng dứt khoát thốt ra hai chữ này, lạnh lùng nói: “Triển Nhung, đưa Nhị thiếu gia đi luyện tập.”
Ở Kinh thành nơi đất chật người đông này, trong phủ Định Vương lại có một sân tập, là nơi các cận vệ và ám vệ hàng ngày luyện tập cùng nhau.
Mỗi lần Tiêu Văn Lan gây chuyện đều bị Tiêu Lộng ném vào đó, đi theo những cận vệ luyện tập mỗi ngày, từ giờ Mão đến giờ Hợi(*). Mỗi lần luyện công luyện kiếm đều khiến Tiêu Văn Lan mệt mỏi đến mặt không còn giọt máu, chân mềm nhũn, chỉ cần ba ngày là ngoan ngoãn được ba tháng.
(*) Giờ Mão vào tầm khoảng 5-7h sáng. Giờ Hợi vào khoảng 9-11h tối.
Nghe thấy lời này, mặt Tiêu Văn Lan thay đổi, nhảy lên muốn chạy: “Ca, em đột nhiên nhớ ra còn có việc, em đi… Á—”
Chưa nói hết câu đã bị Triển Nhung bịt miệng kéo vào trong.
Bác Vương đi theo sau Tiêu Lộng, không nhịn được mở miệng: “Vương gia, bây giờ ngài định đi…”
Tiêu Lộng lạnh lùng đáp: “Đốt tranh.”
Đạp Tuyết đang nằm bên ngoài thư phòng liếm lông, đột nhiên thấy Tiêu Lộng đầy sát khí bước tới, tai cảnh giác dựng lên. Nó nghi ngờ chẳng lẽ mình sắp bị hầm rồi, vèo một cái nhảy vào bụi cây, âm thầm quan sát.
Tiêu Lộng không nhìn Đạp Tuyết đang rình mò, bước vào thư phòng, đi tới trước ba bức tranh kia thì dừng lại, nét mặt biến đổi không ngừng.
Trong thư phòng có nhiều thư từ mật, không có lửa…
Bác Vương mỉm cười móc hộp quẹt ra, hai tay đưa cho Tiêu Lộng: “Vương gia, đây.”
Tiêu Lộng ngừng lại, nhận lấy que diêm từ tay bác Vương, nhạt giọng nói: “Ra ngoài, bổn vương muốn tự đốt.”
“Vâng.” Bác Vương rời khỏi thư phòng, cẩn thận kéo cửa lại.
Triển Nhung bị cử đi làm việc, ám vệ để lại vài người ở bên ngoài, một số khác đi bắt Lâu Thanh Đường, còn có người canh giữ Vân Thành. Xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Tiêu Lộng.
Hắn nhìn chăm chú vào bức tranh Chim đậu trên cành mai mùa đông, lông chim được vẽ rất tinh xảo, lông tơ hiện rõ từng sợi, sống động như thật, một đàn chim sẻ nhỏ như vật sống.
Cảm giác mềm mại ấy rất giống với Chung Yến Sanh.
Cuối cùng, Tiêu Lộng nhìn vào dấu ấn trên bức tranh.
Ba bức tranh đều in dấu “Thanh phong minh nguyệt”.
Con dấu này hắn đã chơi đùa mấy tháng, đã là con dấu của riêng hắn rồi.
Ba bức tranh này, có hai bức là hắn mua, vốn dĩ là của hắn.
Bức còn lại, đã đóng dấu của riêng hắn, cũng là đồ của hắn.
Đồ của hắn, hắn đốt làm gì chứ?
Tiêu Lộng dừng lại một lát, giơ tay ném que diêm vào sọt rác, đáy mắt sâu thẳm.
Chung Yến Sanh không phải đứa trẻ ngoan.
Là đứa trẻ nói dối, không ngoan chút nào.
Hai ngày trước Chung Yến Sanh đến cung Quan Hoa vào ban đêm, dù về kịp không bị lão Hoàng đế phát hiện bất thường, nhưng hình như lão ngửi thấy mùi gì đó, số người tuần tra quanh điện Minh Huy dường như tăng lên.
Chung Yến Sanh không gặp được người khác, cũng không có cơ hội đến cung Quan Hoa, chỉ có thể tạm thời ở trong thư phòng học thêm. Trước khi rời Kinh hai ngày, cậu đọc mấy cuốn binh thư trong cơn buồn ngủ, thầm rầu rĩ.
Sao mấy ngày nay ca ca không vào cung nhỉ?
Ngày mai sẽ xuất phát rồi, ca ca thật sự mặc kệ cậu, để cậu một mình xuống phía Nam sao?
Chung Yến Sanh không yên trong lòng, chỉ có thể mạo hiểm, nhờ Phùng Cát giúp cậu đặt tờ giấy hỏi thăm ở chỗ Triển Nhung đã nói.
Sợ bị phát hiện, cậu nghĩ mãi mà không dám tiết lộ gì, chỉ vẽ một con người nhỏ. Cậu vẽ rất đẹp, người nhỏ tinh xảo xinh đẹp, mặt đầy vẻ nghi hoặc lo lắng, trông đáng thương đến sinh động.
Lo lắng đợi đến tối, Phùng Cát ăn cơm xong thì quay lại, lén mang về tờ giấy hồi âm theo.
Phùng Cát cũng biết, ngoại trừ nhóc ra thì các cung nhân khác đều đang giám sát Chung Yến Sanh. Một hồi sau khi đuổi hết người đi, nhóc mới rung tay áo, giả bộ như không có gì đặt tờ giấy lên bàn Chung Yến Sanh.
Thấy có hồi âm, Chung Yến Sanh mừng rỡ, vội vàng mở ra.
Trên tờ giấy chỉ có một dấu chấm tròn to.
Chung Yến Sanh mờ mịt nhìn dấu chấm, chậm rãi nhận ra thái độ không muốn đáp lời của Tiêu Lộng, cảm thấy tổn thương.
Lại sao nữa vậy?
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Điền Hỉ nhẹ nhàng lay cậu tỉnh: “Tiểu Điện hạ, nên dậy điểm binh(*) xuất phát thôi.”
(*) Kiểm tra và duyệt binh.
Hôm qua không nhận được tin của Tiêu Lộng khiến cả đêm Chung Yến Sanh ngủ không ngon. Cậu nhăn mặt ngồi dậy, mặc bộ giáp nhẹ màu bạc do lão Hoàng đế sai người chuẩn bị, trong lòng lải nhải Tiêu Lộng một trận.
Bình thường cậu thích mặc quần áo mềm mại, tính cách lại tốt, nói năng cũng nhẹ nhàng nên trông mềm như bông. Hôm nay thay áo giáp nhẹ, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như được pha thêm chút nét kiêu hãnh.
Điền Hỉ tự tay mặc giáp cho Chung Yến Sanh, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc.
Quả thật giống như đúc với người đó.
Nếu không phải vì Chung Yến Sanh không biết mặc giáp thì đã không muốn để người khác chạm vào mình. Thấy Điền Hỉ nhìn mình ngây ngốc thì giật mình: “Điền Hỉ công công, ông nghĩ ta rất giống ai đó à?”
Điền Hỉ cười tự nhiên: “Tiểu Điện hạ mặc giáp oai phong lẫm liệt, khiến nô tài nhớ đến Định Vương Điện hạ mới mười sáu tuổi đã xuất chinh sau biến cố Mạc Bắc, đều là những thiếu niên anh hùng.”
Chung Yến Sanh vốn đang giận Tiêu Lộng, không muốn để ý đến lời của Điền Hỉ nhưng lại không kìm được tò mò: “Tại sao Định Vương Điện hạ lại phải xuất chinh khi mới mười sáu tuổi? Không có người khác à?”
Điền Hỉ: “…”
Tiểu Điện hạ này thật là, rõ ràng trông ngây thơ mềm mại nhưng lần nào cũng hỏi đúng trọng tâm.
Không ai có thể trả lời.
Điền Hỉ giữ nguyên nụ cười hân hoan: “Tiểu Điện hạ nên xuất phát rồi.”
Thôi được rồi, lại là một câu hỏi mà Điền Hỉ công công cũng không thể trả lời.
Còn nói là biết gì nói nấy.
Chung Yến Sanh càng nghi ngờ độ thành thật của Điền Hỉ. Cậu gật đầu, nhận lấy thanh kiếm chủ soái từ tay Phùng Cát đeo vào bên eo.
Dù gọi là giáp nhẹ nhưng nó vẫn có trọng lượng, cộng thêm thanh kiếm lại càng nặng hơn.
Chung Yến Sanh phải đi loạng choạng vài bước mới làm quen được, rồi cúi đầu từ biệt lão Hoàng đế.
Hai ngày nay dường như cơ thể lão Hoàng đế càng tệ hơn, đã mấy ngày không thể ngồi dậy. Lão nằm trên giường bệnh, đôi mắt đục ngầu không còn tỉnh táo. Thấy Chung Yến Sanh bước vào, vẻ mặt vẫn hơi mơ hồ, đôi mắt già nua nheo lại, hồi lâu sau mới mỉm cười nói: “Con của ta… chắc chắn sẽ khải hoàn trở về.”
Ngoài mặt Chung Yến Sanh ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, không chắc lắm đâu.
Lúc điểm binh vẫn không thấy Tiêu Lộng đâu.
Nghe nói đám cướp ở phủ Bảo Khánh có vài trăm tên, ngoài việc ban cho Chung Yến Sanh hộ vệ Hoắc Song và một số người khác, lão Hoàng đế còn cấp cho Chung Yến Sanh ba nghìn binh mã, nói nhiều không nhiều mà nói ít cũng không ít.
Từ nhỏ Chung Yến Sanh đã yếu ớt nhiều bệnh, được Hoài An Hầu và Hầu phu nhân cẩn thận bảo vệ trong phủ. Cậu vốn không thích nơi đông đúc, khi gặp nhiều người thường cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ lại không thể tránh khỏi việc dắt trâu ra phố, chỉ có thể cố gắng giữ vững vẻ nghiêm mặt không sợ hãi, hoàn thành nghi lễ.
Ngoài một số triều thần đứng từ xa ra, thân vương đến đưa tiễn chỉ có Bùi Hoằng.
Đến giờ vẫn chưa thấy Tiêu Lộng xuất hiện, trong lòng Chung Yến Sanh càng thêm buồn bã, cũng không chú ý đến lời của Bùi Hoằng mà chỉ đáp lại: “Ta biết rồi.”
Bùi Hoằng bưng ly rượu tiễn biệt, nhìn dáng vẻ không tập trung của cậu, mỉm cười: “Tiểu Sanh đang đợi ai khác sao?”
“… Không có.” Ở trong cung một thời gian, Chung Yến Sanh đã học được cách nói dối không chớp mắt.
Cảnh Vương tự mình uống hết ly rượu tiễn biệt, rồi tiện tay vứt ly ra sau.
“Xoảng” một tiếng giòn tan.
“Tiểu Sanh đừng xảy ra chuyện gì.” Cảnh Vương nhìn cậu đầy ấm áp: “Cảnh Vương ca ca sẽ thường đi lễ Phật, cầu cho ngươi bình an trở về.”
Gió sáng sớm thổi rất mạnh, bầu trời vẫn còn hơi tối, Chung Yến Sanh cảm thấy vào lúc này mà dậy sớm tiễn cậu thì Cảnh Vương tốt quá chừng, ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn Cảnh Vương ca ca.”
Cảnh Vương ca ca thật tốt, còn đi lễ Phật cầu bình an cho cậu.
Không giống như cái người không thèm xuất hiện kia.
Nói lời từ biệt với Cảnh Vương xong, Chung Yến Sanh lên ngựa. Cậu thúc ngựa một cái, dẫn binh mã, nhanh chóng ra khỏi cổng thành.
Giữ tư thế ưỡn ngực chưa đến hai chung trà, Chung Yến Sanh bắt đầu thấy mệt.
Đêm qua cậu ngủ không ngon, đang rất buồn ngủ, mặc áo giáp rất nặng, cưỡi ngựa cũng mệt quá, đau lưng nhức chân.
Lão Hoàng đế đã ra chỉ thị, dù gì Chung Yến Sanh cũng là con cháu Hoàng thất, cần phải làm gương, không được nuông chiều bản thân.
Cho nên không có xe ngựa để ngồi.
Cũng may là muốn xuôi Nam thì phải ngồi thuyền, nếu không chắc cậu không thể kiên trì đến phủ Bảo Khánh mà đi trước một bước rồi.
Đường đến bến thuyền khá xa, trời dần sáng lên, không khí oi bức, tiếng vó ngựa lộn xộn. Chung Yến Sanh hiếm khi cảm thấy hơi buồn rầu, càng đi xa Kinh thành thì trong lòng cậu càng mất mát.
Cuối cùng Tiêu Lộng vẫn không đến.
Hôm đó Tiêu Lộng vốn không hứa với cậu là sẽ đến… Là tự cậu tự tin nghĩ rằng hắn chắc chắn không yên tâm về mình, sẽ đồng ý xuống phía Nam cùng mình.
Dù không đến, cũng không phái người đến xem mình một chút sao?
Chung Yến Sanh không biết mình làm sao nữa, nếu đổi lại là Bùi Hoằng không đến, chắc chắn cậu sẽ không buồn như vậy.
Cậu cứ ủ rũ như một cây cải thảo bị phơi héo. Đột nhiên, tất cả mọi người nghe thấy một trận tiếng vó ngựa như sấm, chỉnh tề hướng về phía này.
Chung Yến Sanh ngạc nhiên mở to mắt, quay đầu lại nhìn. Ánh sáng bình minh ló dạng, vài trăm kỵ binh mặc giáp đen như một lưỡi dao xuyên qua màn đêm, bụi bay mù mịt.
So với binh lính ba đại doanh ăn no trong Kinh thành, đội quân này dù chỉ có vài trăm người, nhưng lại tỏ ra tinh nhuệ hơn, kỷ luật nghiêm chỉnh, khí thế hùng hồn. Chung Yến Sanh không hề nghi ngờ, nếu đây là đối thủ, với quân số bốn nghìn người của cậu hoàn toàn không phải là đối thủ của vài trăm người này.
Dẫn đầu đội quân này chính là Tiêu Lộng!
Mắt Chung Yến Sanh sáng lên, lập tức thúc ngựa tới: “Ca… Vương thúc!”
Tiêu Lộng liếc cậu một cái.
Ngay lập tức, giữa tiếng hít hà kinh ngạc, con ngựa phi nước đại của Tiêu Lộng không dừng lại, chỉ trong vài giây đã lướt qua Chung Yến Sinh, với tay chộp lấy kéo cậu lên ngựa của mình.
Quân ba đại doanh đều ngẩn người, Hoắc Song được điều làm phó tướng biến sắc: “Định Vương Điện hạ! Thả tiểu Điện hạ xuống!”
Tiêu Lộng đang bực bội muốn giết người, lạnh lùng liếc y một cái. Hắn ép cái đầu nhỏ đang ló ra trước mặt xuống rồi không nhìn y nữa. Tiêu Lộng huýt sáo một tiếng, ngựa càng tăng tốc lao về phía bến thuyền, không hề dừng lại!
Chung Yến Sanh bị kéo lên ngựa của Tiêu Lộng, ngồi ở tư thế đối mặt không như lần trước. Ngựa còn đang phi nước đại, đầu cậu đập vào ngực Tiêu Lộng, kêu lên một tiếng rồi ôm đầu. Cậu bị ép chặt vào lòng hắn, đầu óc quay cuồng cố gắng thương lượng: “Để… nó chạy chậm lại một chút được không?”
Tiêu Lộng không cảm xúc: “Tâm trạng nó không tốt, không kiểm soát được.”
Chung Yến Sanh nghi ngờ trong lời hắn có hàm ý gì khác, choáng váng “ồ” lên một tiếng. Trong cơn chao đảo, cậu ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nhìn rõ mặt Tiêu Lộng. Những lo lắng buồn bã trước đó như băng tuyết tan chảy, mắt cậu sáng rỡ, không thể chờ đợi được mà xác nhận: “Anh sẽ đi cùng em xuống phía Nam đúng không?”
Tiêu Lộng không lên tiếng.
Người trong lòng như một con chim nhỏ không yên phận, cứ quậy tới quậy lui, còn mang theo mùi hương lan thoang thoảng.
Lúc chia tay với Cảnh Vương còn gọi Cảnh Vương ca ca mãi, đến khi gặp hắn lại không kêu tiếng nào.
Trước đây lúc nào cũng ngọt ngào gọi ca ca, đúng là một nhóc lừa đảo.
Chờ mãi không thấy hắn đáp lại. Con ngựa cứ lắc lư liên tục khiến cậu ngồi không vững. Ngẩng cổ cũng mệt, cậu đành từ bỏ việc ngẩng đầu nhìn Tiêu Lộng, ngoan ngoãn ôm lấy eo hắn, giọng mềm mại: “Ca ca, anh cùng em xuôi Nam, em vui lắm.”
Như một con chim nhỏ mềm mại lao vào lòng.
Tiêu Lộng lạnh mặt, “Ừm” một tiếng khô khốc.
Nhóc lừa đảo.
Còn muốn tiếp tục lừa hắn.
Hắn sẽ không mắc lừa nữa đâu!
–
Tác giả:
Tiêu Lộng: Thật ra ta căn bản không hề bị em ấy quyến rũ, ta chỉ đang đấu trí với em ấy thôi. Ta giả vờ như bị em ấy quyến rũ chỉ là một phần của kế hoạch. Đừng nói nữa, anh đây tự biết.
Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca
Chương 48: Ngay cả gọi ca ca cũng là gọi nhầm người
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương