Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 64: Mặc dù hơi lớn tuổi nhưng là người tốt



Nghe câu trả lời của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh cũng không bất ngờ, cậu lau nước mắt lên vai Tiêu Lộng, thút thít: “Ồ…”

Giả ngu một cách rõ ràng.

Vậy là đã hồi phục rồi.

Vừa rồi Chung Yến Sanh khóc đến mức suýt không thở nổi, tay nắm chặt cổ áo Tiêu Lộng, run rẩy như một con chim non bị trận mưa bão đánh tơi tả, khiến người ta nhìn mà đau xót. Thấy hơi thở cậu đã dần đều đặn hơn, Tiêu Lộng đưa tay nâng cằm cậu, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên quan sát như đang đối đãi với một món đồ dễ vỡ, giọng điệu vẫn rất đỗi dịu dàng: “Đỡ hơn chưa?”

Mắt Chung Yến Sanh đỏ hoe, gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Chỉ cần nghĩ đến những chuyện đó thì ngực cậu lại đau nhói, muốn khóc òa lên.

Mọi người đều nghĩ Thái tử được cưng chiều vô hạn, việc ép Vua chỉ là để đoạt ngôi. Nhưng cha mẹ cậu đã bỏ mạng vào ngày cậu sinh ra, toàn bộ Đông Cung đều bị thiêu thành tro bụi, kể từ đó trở thành một điều cấm kỵ đẫm máu.

Nhiều năm qua, phủ Hoài An Hầu đã cẩn thận bảo vệ cậu, Vệ Lăng cũng phải mai danh ẩn tích, ngay cả bài vị cũng không dám khắc tên.

Không ai dám công khai khóc thương cho họ… vậy hãy để cậu khóc thay.

Tiêu Lộng nhìn quanh gian nhà chính rồi dừng lại trên những bài vị được thờ ở giữa, có một dự cảm mơ hồ dần dâng lên. Hắn chậm rãi vuốt ve mái tóc đen mềm mại của người trong lòng, ấn đầu cậu trở lại ngực mình, không vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Một lát sau, cảm xúc của Chung Yến Sanh đỡ hơn chút, cậu hơi giãy giụa, giọng vẫn khàn khàn: “Em đỡ hơn rồi.”

Cậu còn một số thắc mắc muốn hỏi Vệ Lăng. Dụi mắt xong, cúi đầu mới nhận ra Vệ Lăng vừa ngã trên đất đã bị kéo đi.

Tiêu Lộng đặt tay lên mặt cậu, xoay đầu cậu trở lại: “Trước hết, nói cho ta biết tại sao em lại khóc?”

Chung Yến Sanh há miệng, lời đã đến môi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tiêu Lộng đặt tay lên sau cổ cậu: “Đừng vội, cứ từ từ nói.”

Trong khi đó, bầu không khí bên ngoài gian nhà chính đang hết sức kỳ quặc.

Một đám cướp ngồi xổm bên cạnh Vệ Lăng, người thì đưa nước, người thì quạt, người thì đứng che nắng.

Lý Nhất Mộc rất lo lắng, liên tục chất vấn Triển Nhung: “Thuốc giải của ngươi có hiệu quả thật không đấy? Nếu không có tác dụng, hôm nay dù chết bọn ta cũng không để các ngươi rời khỏi trại Thủy Vân!”

Đêm qua, Hắc Giáp Vệ trèo lên từ con đường nhỏ phía sau vách đá, nhận được tín hiệu, tất cả đã tập hợp, im lặng đứng chỉnh tề bên cạnh Triển Nhung. Họ như một đám mây đen u ám mang điềm gở, đứng đối đầu với bọn cướp.

Bọn cướp ở trại Thủy Vân được Vệ Lăng huấn luyện khá bài bản. Sau khi hỗn loạn trước đó kết thúc, giờ đây họ đã chỉnh đốn lại hàng ngũ. Tuy khí thế không bằng được Hắc Giáp Vệ của Tiêu Lộng, nhưng cũng không tỏ ra quá mức sợ hãi.

Triển Nhung che mặt, khoanh tay dựa vào cột, giọng lạnh lùng: “Chỉ dựa vào các ngươi?”

Hoắc Song vừa giúp Triển Nhung nên cổ bị rạch một vết. Kiếm của cận vệ rất sắc, chỗ đó cứ chảy máu mãi không ngừng, phải dùng khăn che lại. Y nghe Triển Nhung ra vẻ thiếu đánh thì không chịu nổi: “Ngươi có thể im miệng không!”

Triển Nhung mở mồm tính mỉa mai Hoắc Song, nhưng khi nhìn thấy máu thấm qua khăn ở cổ y thì bị nghẹn lại.

Dù rất là không muốn, nhưng Hoắc Song thật sự đã giúp hắn ta một tay.

Triển Nhung suy nghĩ một hồi, lấy một lọ thuốc trị thương từ trong ngực ra ném qua đó: “Huề nhau.”

Hoắc Song hừ lạnh, nhận thuốc không lên tiếng.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên kỳ lạ hơn, may mà vào lúc này Vệ Lăng tỉnh lại, bọn cướp lập tức vây quanh ông.

Lý Nhất Mộc mừng rỡ: “Thủ lĩnh, ngài tỉnh rồi!”

“Đại đương gia không sao chứ? Thuốc đó có vấn đề gì không?”

“Đại đương gia, rốt cuộc thiếu niên đó là ai? Người mắt xanh đó thật sự là Định Vương sao? Ta nghe nói hắn là nam sủng tiểu công tử kia dùng ba mươi vạn mua từ Tây Vực…”

Vệ Lăng vừa tỉnh đã bị hỏi đến đau cả đầu, giơ tay ra hiệu họ im lặng. Ông hít một hơi rồi đứng dậy, nhớ đến những lời chưa nói xong, bèn bước vào gian nhà chính.

Vừa vào trong đã thấy Tiêu Lộng ôm Chung Yến Sanh vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành, mí mắt đột nhiên giật giật.

Hai người được lính cướp ra ngoài dò xét mang về, một bị thương một bị bệnh. Vệ Lăng đã nhận được tin, nhưng không ngờ họ lại là Định Vương và tiểu chủ nhân.

Nhớ lại một số chuyện cũ giữa Thái tử và Tiêu gia, Vệ Lăng khựng lại một lúc, rồi mở miệng: “Định Vương Điện hạ có thể ra ngoài được không? Tại hạ còn vài lời muốn nói với tiểu công tử.”

Đạp Tuyết vẫn còn thù địch với Vệ Lăng, vừa thấy ông bước vào thì cong người lên, đôi mắt thú sắc bén, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa.

Mới vừa rời đi một lúc mà đã khóc thành như vậy rồi, trong mắt Tiêu Lộng tràn đầy vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt nói: “Ta ngốc, không hiểu.”

Vệ Lăng nhíu mày, nếu Tiêu Lộng là kẻ ngốc thì cả thiên hạ này chẳng còn mấy ai tỉnh táo nữa.

Rúc mình trong lòng Tiêu Lộng trước mặt Vệ Lăng như vậy khiến Chung Yến Sanh cảm thấy hơi ngại. Cậu chui ra khỏi vòng tay Tiêu Lộng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vệ Lăng, nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi, không cần tránh mặt Định Vương Điện hạ.”

Sau khi suy nghĩ thêm mới nhớ ra Tiêu Lộng vẫn đang giả ngốc, nên bổ sung: “Anh ấy ngốc rồi, nghe không hiểu đâu.”

Vệ Lăng ngạc nhiên: “Hả?”

Nhưng vì tiểu chủ nhân đã nói vậy, Vệ Lăng do dự một lát rồi cũng nói: “Là về Hoắc Song.”

Dù sao thì Hoắc Song đã xuất hiện ở trại Thủy Vân và bị Tiêu Lộng nhìn thấy rồi, nên nói trước hay sau mặt hắn cũng chẳng khác gì.

Lúc này, cảm xúc của Chung Yến Sanh đã ổn định hơn nhiều, cũng muốn hỏi về tình huống của Hoắc Song.

Dù gì thì trước đây, đối với cậu, Hoắc Song là người của lão Hoàng đế. Mặc dù y không đáng ghét như Vạn Châu, nhưng bây giờ Chung Yến Sanh hận một người hận cả tông chi họ hàng, cảm thấy lão Hoàng đế không phải thứ tốt đẹp gì thì người của lão cũng vậy.

Vệ Lăng trầm ngâm một hồi rồi nói: “Cha của Hoắc Song, là người của chúng ta… Năm đó, khi Hoắc Song chỉ mới vài tuổi, được giấu trong hầm bí mật nên may mắn thoát khỏi cuộc thảm sát. Khi lớn lên, nó đổi tên và gia nhập Cẩm Y Vệ, trở thành một thám tử của chúng ta tại Kinh thành.”

Chung Yến Sanh kinh ngạc nhìn bóng lưng của Hoắc Song ngoài cửa.

“Những năm qua bọn ta không dám liên lạc nhiều, thậm chí không rõ danh tính của nhau, chỉ liên lạc qua những cách thức đặc biệt, gặp mặt vài lần… Cho đến lần này khi nó theo ngài xuống phía Nam, chúng ta mới có cơ hội gặp nhau.”

Chung Yến Sanh nhớ lại, khi ở dịch trạm Hoắc Song đột nhiên trông như đã hạ quyết tâm, đến phòng của cậu muốn thú nhận điều gì đó.

Hoắc Song biết những kẻ cướp ở trại Thủy Vân là người như thế nào. Nhưng vị trí trại Thủy Vân lại vô cùng kín đáo, y và Vệ Lăng lại không rõ về thân phận của nhau nên không thể liên lạc với ông. Y sợ rằng Tiêu Lộng sẽ thật sự dùng biện pháp mạnh để diệt trừ trại Thủy Vân.

Vì vậy, đêm đó y đến, có lẽ là muốn cầu xin cho những kẻ cướp ở trại Thủy Vân.

Dù sao thì y cũng không thể tìm Tiêu Lộng, nhưng Chung Yến Sanh lại rất dễ mềm lòng.

Cũng có thể Hoắc Song đã đoán được một phần danh tính của cậu, nên thử đến nói chuyện.

Nhưng do tin tức về vụ mất tích của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh đã tạm gác chuyện của Hoắc Song sang một bên, đến bây giờ mới dần hiểu ra.

“Hôm trước trong núi hỗn loạn, xuất hiện nhiều thế lực không rõ, khi ta dẫn người ra ngoài điều tra thì gặp phải Hoắc Song, nhận ra danh tính của nhau.”

Vệ Lăng cụp mắt nói: “Nó luôn tuân lệnh Hoàng đế, không dám mắc sai lầm. Khi nhận lệnh đi lấy bức tranh của ngài nó đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng không biết nhiều. Sau khi gặp ta, nó mới giải thích về tình hình của ngài… Từ đêm trước ta đã rất muốn gặp ngài một lần rồi.”

Chung Yến Sanh mím môi, không ngờ Hoắc Song lại có một thân phận như vậy, vậy ánh nhìn lạ lùng của y cũng có thể hiểu được.

Tiêu Lộng còn nói Hoắc Song có ý đồ xấu với cậu, mà người ta làm gì có.

Tiêu Lộng đứng sau lưng Chung Yến Sanh, dáng người cao ráo, lặng lẽ đóng vai một kẻ ngốc nổi bật.

Chung Yến Sanh quay đầu lại muốn nói chuyện với Tiêu Lộng, nhưng không ngờ lại đối diện với đôi mắt màu xanh đầy sương mù. Cậu cảm thấy không ổn lắm, lo lắng đưa tay sờ cục u sau đầu Tiêu Lộng.

Ước giàu không ước lại ước mạc, bây giờ lại ngốc nữa rồi!

Tiêu Lộng dường như rất thích được Chung Yến Sanh sờ đầu, hắn cúi đầu hợp tác, chăm chú nhìn Chung Yến Sanh, ngửi được mùi hương từ cơ thể cậu thì nheo mắt lại tận hưởng.

Lúc Chung Yến Sanh rút tay lại, hắn còn tỏ vẻ không vui.

Vệ Lăng không giống Triển Nhung, không có sự tôn kính và tin tưởng sâu sắc đối với Tiêu Lộng, nhạy cảm nhận ra trạng thái bất thường của hắn: “Định Vương đây là?”

Chung Yến Sanh: “…Ông không cần bận tâm.”

Có vẻ như Tiêu Lộng chỉ tỉnh táo một lúc, giờ lại ngốc nghếch rồi.

Khi không tỉnh táo, Tiêu Lộng cực kỳ lệ thuộc vào Chung Yến Sanh, luôn muốn dính lấy cậu, phải nắm tay hoặc ôm eo.

Chung Yến Sanh cẩn thận đưa tay cho Tiêu Lộng nắm lấy, lo lắng vô cùng.

Trạng thái lúc tỉnh lúc mê như vậy rất có hại, phải nhanh chóng tìm Lâu Thanh Đường để xem sao.

Cố nén lại nỗi lo lắng và bất an, vừa quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt càng lúc càng nghi ngờ của Vệ Lăng, tai cậu đỏ lên, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Gọi, gọi Hoắc Song vào nói chuyện đi.”

Hoắc Song đã dùng thuốc của Triển Nhung, đang cầm máu. Khi vào phòng, mặt mày y tái nhợt, quỳ phịch xuống, áy náy không dứt: “Tham kiến tiểu Điện hạ. Đêm trước đều là lỗi của thuộc hạ không bảo vệ được ngài, để ngài thất lạc trong rừng.”

Chung Yến Sanh không tiện nói rằng cậu bị Tiêu Lộng bắt đi, lắc đầu: “Không sao, vừa rồi, Vệ Lăng đã nói với ta rất nhiều thứ, ta đã biết hết rồi… Hoắc Song, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi thật sự chưa từng bị Hoàng thượng nghi ngờ sao?”

Vừa dứt câu, ngay cả Vệ Lăng cũng lạnh toát sống lưng.

Hoắc Song cũng sững sờ một lúc.

Chung Yến Sanh mím môi, nói nhỏ: “Ta chỉ cảm thấy, như vậy thì trùng hợp quá.”

Dưới tay của lão Hoàng đế không chỉ có một nhóm ám vệ như Hoắc Song, nhưng lại vừa vặn để Hoắc Song đi điều tra bức họa, rồi đưa Hoắc Song đến bên cạnh cậu, sau đó để y đi theo cậu đến phủ Bảo Khánh.

Trong suốt bốn mươi năm trị vì, ngoài binh quyền bị giao nhầm vào tay Tiêu Lộng, lão luôn kiểm soát được đại cục, mọi kế hoạch đều không có sai sót. Vậy mà người như Hoắc Song được lão đặt ngay dưới mí mắt lại không có chút nghi ngờ nào sao?

Trực giác của Chung Yến Sanh luôn rất chính xác, nơi nào cậu cảm thấy kỳ lạ thì hơn phân nửa là thật sự không ổn.

Mặt mày Vệ Lăng trở nên vô cùng khó coi: “Ý của ngài là, lão…”

Chung Yến Sanh chỉ cảm thấy kỳ lạ rằng liệu Hoàng đế có nghi ngờ Hoắc Song hay không, nhưng Vệ Lăng lại nghĩ đến những điều sâu xa hơn.

Lão Hoàng đế chắc chắn biết Chung Yến Sanh rốt cuộc là ai, vì vậy lão chưa bao giờ để Chung Yến Sanh bước chân vào gia phả với danh nghĩa Thập Nhất Hoàng tử.

Đức Vương vốn đã được định sẵn xuôi Nam để dẹp loạn, nhưng mấy ngày trước khi xuất phát lại bị cáo buộc có quan hệ với hôn thê của Cảnh Vương. Vậy mà lão Hoàng đế chẳng những không an ủi Cảnh Vương, cũng không phái một người luôn làm việc ổn thỏa như An Vương, mà trực tiếp quyết định để “con trai nhỏ” vừa mới tìm về đi dẹp loạn.

Nếu lão Hoàng đế nghi ngờ thân phận của Hoắc Song, theo dấu y đến phủ Bảo Khánh, biết ở đây có một nhóm tàn dư của Thái tử, vì cứu trợ dân gặp nạn mà trở thành cướp. Với cách hành xử của lão, ép Thái tử định tội từng người trong gia tộc mẹ…

Việc phái Chung Yến Sanh đến phủ Bảo Khánh dẹp loạn, thật sự không phải là cố ý sao?

Lão Hoàng đế không giết Chung Yến Sanh, nhưng lại gán cho cậu một danh phận để ở lại bên cạnh, chẳng lẽ là muốn “mài giũa” thành một Thái tử hoàn hảo trong lòng lão?

Cảm giác rợn da gà khắp người đã lâu không xuất hiện lại tràn ra toàn thân, Vệ Lăng lặng lẽ rùng mình, đối mắt với Hoắc Song đang bày ra ánh mắt cứng đờ tương tự, trầm giọng nói: “Trại Thủy Vân không thể tồn tại nữa.”

Bọn họ ẩn náu ở đây nhiều năm, có khả năng đã bị phát hiện rồi.

Dù chỉ là một chút khả năng, cũng không thể tồn tại nữa.

Mục đích của lão Hoàng đế là để Chung Yến Sanh “tiêu diệt bọn cướp”, nếu Chung Yến Sanh không hoàn thành, hậu quả khó mà lường được.

Lấy cách hành động của lão Hoàng đế, lão thật sự sẽ phái người đến phóng hỏa đốt núi.

Tính cách tàn nhẫn từ trong xương tủy của Đức Vương, cũng không phải là không có lý do.

Chung Yến Sanh ngây ra một lúc, nghe thấy lời của Vệ Lăng mới hiểu được ý của ông, lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy, vô thức dựa vào lòng Tiêu Lộng, nhíu mày: “Nơi này lớn như vậy, còn có nhiều người già và trẻ em, chắc không dễ di tản đâu?”

Cậu vô thức quay đầu nhìn Tiêu Lộng, muốn nghe ý kiến của hắn.

Đáng tiếc là khi Tiêu Lộng lâm vào trạng thái mơ màng không thể hiểu những lời quá mức phức tạp, chỉ mỉm cười khi cậu quay đầu lại.

Định Vương tàn ác đáng sợ lại im lặng mỉm cười, hình ảnh này hết sức kỳ quặc, khiến Hoắc Song không khỏi nhíu mày: “Định Vương thế này… Ta vừa nghe mọi người nói, gì mà nam sủng ba mươi vạn lượng bạc mua từ Tây Vực?”

Lưng Chung Yến Sanh toát mồ hôi: “Không, không có gì, cái này ngươi đừng bận tâm. Trước hết chúng ta nên nghĩ cách lừa gạt để di tản trại Thủy Vân đi.”

Vệ Lăng không nói gì, lại quỳ phịch xuống, cúi đầu nói: “Bất kể là trại Thủy Vân có bị phát hiện hay không, tìm lại được tiểu chủ nhân, từ nay thuộc hạ quyết sinh tử theo ngài. Những năm qua ở trại Thủy Vân, thuộc hạ đã huấn luyện được hai trăm binh sĩ tinh nhuệ, từ nay nghe lệnh tiểu chủ nhân, muôn chết không từ!”

Hoắc Song cũng quỳ xuống theo, vẻ mặt nghiêm túc: “Thuộc hạ cũng nguyện thề chết theo Điện hạ.”

Chung Yến Sanh không ngờ họ lại đột ngột quỳ xuống như vậy, cậu không quen với điều này, bèn học theo dáng vẻ Tiêu Lộng “Ừm” một tiếng: “Đứng dậy đi.”

Nghe thấy ba từ “tiểu chủ nhân”, Tiêu Lộng và Đạp Tuyết đồng thời nheo mắt lại nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Cảm giác nguy hiểm khi bị Định Vương và một con thú dữ nhìn chằm chằm không thể nào phớt lờ, Hoắc Song cố nhịn rồi nhịn không nổi, hỏi một câu: “Tiểu Điện hạ, ngài và Định Vương rốt cuộc là?”

Tiêu Lộng nghe hiểu được câu này.

Hắn không hài lòng khi hai người gọi Chung Yến Sanh là “tiểu chủ nhân”, bèn giơ tay lên như một hành động thị uy, phơi bày mười ngón tay đan xen đã giấu trong ống tay áo.

Bàn tay của Tiêu Lộng lớn hơn một chút, có thể nắm chặt bàn tay nhỏ gầy của Chung Yến Sanh, xen kẽ chặt chẽ qua từng ngón tay, trông đầy tính chiếm hữu.

Chung Yến Sanh bị bất ngờ công khai ngay trước mặt mọi người, mặt đỏ bừng, cố rút tay lại vài lần cũng không thắng được sức của hắn.

Mặt mày Hoắc Song và Vệ Lăng đồng loạt thay đổi.

Vệ Lăng nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Hoắc Song thì hiểu ra điều gì: “Vậy đêm đó trên thuyền, Định Vương thật sự đã đến phòng ngài?”

Chung Yến Sanh “Ừ” một tiếng, không trả lời thẳng.

Hoắc Song nhìn động tác dựa vào Tiêu Lộng của Chung Yến Sanh, nhìn thấu sự dựa dẫm vào hắn của cậu, bày ra vẻ không đồng tình: “Tính tình Định Vương thay đổi thất thường, còn lớn tuổi hơn ngài nhiều…”

Chung Yến Sanh cũng không biết sao mà chủ đề lại chuyển sang cậu và Tiêu Lộng rồi, nhưng cậu biết người ngoài đều hiểu lầm về Tiêu Lộng, nghiêm túc biện giải cho hắn: “Mặc dù anh ấy có hơi lớn tuổi, nhưng anh ấy là người rất tốt.”

Hoắc Song và Vệ Lăng: “…”

Cái gì mà, mặc dù hơi lớn tuổi, nhưng là người rất tốt?

Vừa dứt lời, Tiêu Lộng bên cạnh dường như cũng khựng lại.

Bàn tay đang khoe khoang nắm chặt tay cậu rơi xuống, đầu cũng gục xuống ỉu xìu, không rõ biểu cảm.

Trong lúc bối rối, Chung Yến Sanh cũng không kịp nhìn xem Tiêu Lộng thế nào, không muốn chủ đề lại đi lạc theo hướng kỳ lạ này, suy nghĩ một lúc, nói: “Mấy hôm trước đi vào núi với ta có một người tên là Lâu Thanh Đường, là một đại phu. Vệ Lăng, ông phái người đi tìm y đến đây giúp ta.”

Để xử lý trại Thủy Vân mà không để lại dấu vết, có lẽ cần sự giúp đỡ của Tiêu Lộng.

Nếu có thể thành công qua mắt lão Hoàng đế, họ cũng có thể tương kế tựu kế, để cho Hoắc Song giả vờ không biết chuyện đã bị lộ, tiếp tục do thám tin tức dưới mắt lão.

Nhưng bây giờ Tiêu Lộng lại không tỉnh táo, cũng không biết khi nào mới tỉnh lại.

Hiện tại trong rừng có mấy thế lực khác nhau, chẳng biết khi nào người của lão Hoàng đế sẽ đến thăm dò. Trước khi họ đến, cần phải sắp xếp ổn thỏa cho dân thường trong trại Thủy Vân.

Thời gian gấp rút, cần nhanh chóng tìm Lâu Thanh Đường đến xem, giúp Tiêu Lộng giảm đau đầu.

Còn có vết bớt trên gáy cậu, Vệ Lăng nói là Thái tử nói cho ông biết, nhưng khi đó cậu còn chưa sinh ra, làm sao Thái tử biết được sau cổ cậu sẽ có vết bớt hình cánh hoa?

Nếu vết bớt này không phải bẩm sinh, thì chắc chắn còn có bí mật gì đó mà ngay cả Vệ Lăng cũng không biết được.

Có lẽ nên để Lâu Thanh Đường xem thử có hại gì không.

Dáng vẻ bình tĩnh ra lệnh của Chung Yến Sanh rất giống với Thái tử. Vệ Lăng ngẩn ra một lúc, không phản đối, cúi đầu đáp ứng rồi lập tức ra khỏi gian nhà chính, phái người vào núi túm cổ Lâu Thanh Đường.

Hoắc Song lại nhìn Tiêu Lộng, chắp tay nói: “Hoàng thượng phái hai mươi thị vệ bên cạnh Điện hạ, trong đó có mười người là thuộc hạ của ta. Vạn Châu và những người còn lại không quá nghe lệnh của ta. Ta đã rời đi khá lâu, tên Vạn Châu đó vốn đa nghi, sợ rằng sẽ báo cáo với Hoàng thượng.”

Chung Yến Sanh do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Sau này gã sẽ không còn đa nghi nữa đâu.”

Hoắc Song sửng sốt một chút, lập tức hiểu ý của Chung Yến Sanh, sự kính nể trong mắt lại tăng lên: “Thuộc hạ đã hiểu, dù vậy thuộc hạ cũng nên trở về… Điện hạ bảo trọng.”

Chung Yến Sanh gật đầu.

Hai người đều đã ra ngoài, Chung Yến Sanh tự dưng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, mơ màng.

Cậu vẫn chưa thoát khỏi những chuyện cũ nặng nề đó đã bị buộc phải bình tĩnh, xử lý cho xong nhiều chuyện trước mắt.

Lòng Chung Yến Sanh thoáng nặng nề, trong đầu hiện lên vô số chuyện xưa.

Khi còn nhỏ sức khỏe cậu rất yếu, gần như trở thành một bình thuốc, có lẽ vì cậu sinh non do bị hoảng sợ, khiến Hoài An Hầu và Hầu phu nhân lo lắng không thôi.

Khó trách Hầu phu nhân thường xuyên đi chùa lễ Phật, buồn rầu nhiều năm như vậy, cho đến khi cậu có thể đứng lên gọi mẹ, nỗi buồn trên khuôn mặt bà mới dần vơi đi.

Một người mẹ vừa mới sinh con lại lựa chọn giao con ruột của mình đi… Bà chắc chắn rất áy náy với Chung Tư Độ, đau khổ rất nhiều năm, nhưng chưa từng trách móc Chung Yến Sanh, luôn dịu dàng thương yêu cậu.

Còn có thái độ mâu thuẫn của Hoài An Hầu, mời thầy giáo tốt nhất cho cậu nhưng không muốn cậu tham gia khoa cử nhập sĩ, vừa nghiêm khắc vừa khoan dung với cậu.

Còn thầy Chu luôn dạy cậu làm một quân tử có biết cậu là ai không? Thầy Chu đã từng dạy… ông ấy.

Có lẽ đã từng chứng kiến cảnh Kinh thành bị thảm sát năm đó, bọn họ không đành lòng để cậu biết sự thật, muốn cậu sống một đời bình an.

Nhiều nghi vấn trước đây của Chung Yến Sanh đã sáng tỏ sau khi biết được thân thế.

Sau khi Chung Tư Độ trở về, không phải Hoài An Hầu và Hầu phu nhân không muốn giữ cậu lại ở phủ Hầu gia. Họ có thể chịu đựng những lời đàm tiếu sau lưng, đoạn tuyệt với Thái tử, lén dùng con ruột đổi lấy cậu, làm sao lại để ý những lời nói bóng nói gió của quý tộc trong Kinh thành chứ?

Họ không thể giữ cậu lại, nếu bị Hoàng đế phát hiện, họ có thể sẽ gặp tai họa diệt vong.

Hoài An Hầu để cậu ở bên Tiêu Lộng là vì năm đó cha cậu đã từng có quan hệ tốt với Tiêu gia sao? Dù sao nếu Tiêu Lộng đang bảo vệ cậu, lão Hoàng đế cũng không thể công khai bắt cậu.

Nhưng có lẽ Hoài An Hầu cũng không ngờ rằng lão Hoàng đế sẽ dùng danh hiệu “Thập Nhất Hoàng tử” danh chính ngôn thuận bắt Chung Yến Sanh vào cung, ngay cả Tiêu Lộng cũng không thể bác bỏ lý do này.

Một mớ cảm xúc chợt dâng lên trong lòng, hốc mắt Chung Yến Sanh lại nóng lên, nhìn về phía bài vị đang nằm yên ở đó. Cậu rút tay ra, nói nhỏ: “Anh buông tay em ra đi, em muốn đi thắp hương.”

Tiêu Lộng im lặng một lúc lâu, vẻ mặt đầy phiền muộn. Chung Yến Sanh còn tưởng hắn sẽ lại vô lý, nhưng sau khi nhìn biểu cảm của Chung Yến Sanh, Tiêu Lộng lại biết điều buông tay.

Chung Yến Sanh lấy hương, đi đến trước đệm cói quỳ xuống, ngước đầu nhìn những bài vị.

Hai bài vị chính giữa là của cha mẹ cậu.

Họ theo Vệ Lăng trốn ở đây, ngay cả tên cũng không được có.

Chung Yến Sanh nhắm mắt lại, thầm nghĩ, cậu nhất định, nhất định phải để tên họ được xuất hiện dưới ánh sáng một cách quang minh chính đại.

Lão già ngồi trên ngai vàng đó đã hại quá nhiều người, cha mẹ cậu, Hoàng hậu bà nội, toàn bộ Đông Cung, toàn bộ gia tộc của bà nội, có lẽ còn cả Hoàng đế tiền nhiệm và Thái tử Khang Văn.

Và cả Tiêu gia.

Hai năm sau khi biến cố ép Vua nhường ngôi, Tiêu gia bị Man di tấn công bất ngờ, chết sạch chỉ còn lại hai đứa trẻ Tiêu Lộng và Tiêu Văn Lan.

Bây giờ Chung Yến Sanh hoàn toàn chắc chắn, sau lưng chuyện này là do lão già đó.

Lão đã gây ra quá nhiều tội ác… đáng chết.

Chung Yến Sanh nghiến răng, bị nỗi buồn và sự thù hận đan xen làm cho đầu óc phát đau, cơ thể cũng lúc nóng lúc lạnh. Cho đến khi cảm nhận được bên cạnh có tiếng loạt soạt, cậu mới ngơ ngác quay đầu lại, phát hiện Tiêu Lộng cũng quỳ xuống trên đệm cói bên cạnh.

Đôi mắt mờ mịt của Tiêu Lộng nhìn cậu: “Lại khóc rồi, tại sao?”

Chung Yến Sanh “A” lên một tiếng, lau khuôn mặt đầy nước mắt, buồn bực nói: “Anh mau khỏi đi.”

Bây giờ Tiêu Lộng lại nghe không hiểu, cậu còn muốn hỏi về bệnh đau đầu của Tiêu Lộng là sao, có liên quan gì đến lão già đó không.

Cậu cảm thấy tất cả những chuyện xấu trên đời này đều có liên quan đến lão Hoàng đế.

Tiêu Lộng đưa tay vuốt đầu cậu: “Ừm.”

Chung Yến Sanh nghiêm túc bái lạy trước bài vị, cắm hương vào lư hương. Tiêu Lộng nghiêng đầu nhìn động tác của cậu, cũng bắt chước theo, lấy hương chuẩn bị bái lạy.

Chung Yến Sanh vừa muốn khóc vừa muốn cười: “Anh bái cái gì chứ?”

Tiêu Lộng nói: “Em bái cái gì, ta bái cái đó.”

Lúc Tiêu Lộng không tỉnh táo, ngoài việc hành vi không bị lý trí ràng buộc, thì lời nói dường như thẳng thắn và nhiệt tình hơn bình thường rất nhiều.

Bình thường một là không nói gì, hai là mỉa mai châm chọc, ngang ngược không chịu được.

Chung Yến Sanh bị hắn ảnh hưởng mà tâm trạng khá hơn một chút, cắn cắn môi nhỏ giọng nói: “Em đang bái cha mẹ em.”

Nghe lời Chung Yến Sanh, vẻ mặt Tiêu Lộng đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn nhiều, ngồi ngay ngắn bái lạy ba lần.

Chung Yến Sanh nhìn động tác của hắn, chớp chớp hàng mi dài ướt đẫm, ngạc nhiên hỏi: “Anh không biết họ là ai, sao lại bái họ?”

Tiêu Lộng im lặng một lúc lâu, đôi mắt xanh mờ rời khỏi bài vị, chuyển sang nhìn cậu.

Chung Yến Sanh bắt gặp ánh mắt của hắn, đôi mắt đen láy ấy hiện lên những tia máu, nhưng lại được nước mắt rửa sạch càng thêm sáng sủa trong trẻo, tựa như một tấm gương có thể phản chiếu mọi suy nghĩ của người khác.

Tiêu Lộng chậm rãi nói: “Vì họ là cha mẹ của em.”

Chung Yến Sanh nghiêng đầu.

Tiêu Lộng mỉm cười: “Để họ yên lòng hơn một chút.”

Chung Yến Sanh bỗng nhiên cảm thấy bối rối.

Cậu suýt chút nữa quên mất, đây là trước linh đường của cha mẹ, Tiêu Lộng quỳ xuống bái như vậy, liệu cha mẹ cậu có hiểu lầm gì không?

Vừa rồi trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ cách làm sao để báo thù cho cha mẹ, nhưng chưa kịp nghĩ làm sao để giới thiệu Tiêu Lộng cho họ.

Chung Yến Sanh nhìn lại bài vị, thầm nghĩ, hy vọng họ có thể đi vào giấc mơ hỏi cậu.

Chung Yến Sanh từng mông lung về việc mình thật sự là ai, mãi đến hôm nay mới biết được sự thật.

Chân dung và ghi chép về Thái tử tiền nhiệm và Thái tử phi đều bị lão Hoàng đế sai người đốt sạch, cậu chưa từng nhìn thấy họ.

Nhưng Chung Yến Sanh biết, họ chắc chắn rất thích cậu, rất mong đợi cậu ra đời.

Cậu thật sự… rất muốn gặp họ, dù chỉ là trong mơ.



Tác giả: 

Thái tử tiền nhiệm và Thái tử phi: Ôi, càng không yên tâm hơn.

Tiêu Lộng đếm cánh hoa: Em ấy chê ta lớn tuổi, em ấy không chê ta lớn tuổi, em ấy chê, em ấy không chê…

Ting ting! Công bố câu trả lời, sự thật là Tiêu Lộng đang trong trạng thái thất thường, lúc tỉnh lúc mê, chính hắn cũng không kiểm soát được, không phải lúc nào cũng giả vờ đâu ~ (không đến nỗi chó như vậy).

Chương này coi như là ra mắt gia đình rồi nhỉ.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...