Sau Khi Nhận Nhầm Nam Thần, Tôi Đã Bị Chú Ý

Chương 31: Lốp Dự Phòng



Edit: Minh An

Beta: E. Coli

Đợt nghỉ đông này, hội học sinh tổ chức hoạt động thiện nguyện nhằm quyên góp và tài trợ giúp đỡ cho các em nhỏ ở viện phúc lợi Thiên Sứ.

Sau đó sẽ có một người nổi tiếng sẽ tuyên truyền, đồng thời cũng giúp các nhà hảo tâm ủng hộ viện phúc lợi. Công việc chủ yếu ngày mai của các bạn chính là quét dọn phòng ốc, nói chuyện và chơi trò chơi cùng các bạn nhỏ trong viện phúc lợi.

Bách Ngạn không có phương thức liên hệ của Kiều Nam Gia nên đành nhờ Thư Ấu hỏi Kiều Nam Gia xem cô có đi hay không hộ.

Nhắc tới việc này, Thư Ấu lại nói: “Hai cậu cũng làm khổ tớ thật. Trên Weibo nhắn cho nhau một tiếng là được rồi, lại còn bắt tớ phải truyền lời hộ nữa.”

Kiều Nam Gia vội hỏi: “Cậu không nói chuyện này cho ai đó chứ? Tuyệt đối không được nói linh tinh đấy!”

“Đương nhiên, cậu cứ yên tâm đi, kể cả cậu có yêu đương tớ cũng sẽ không nói với ai đâu.”

Việc này thì Thư Ấu hiểu. Một học sinh ưu tú như Kiều Nam Gia mà yêu sớm thì chắc chắn thầy cô trong trường cùng ba mẹ Nam Gia sẽ ngăn cản cô, chuyện tình giữa hai học sinh gương mẫu cũng sẽ bị nói linh tinh đủ kiểu.

Thư Ấu hiểu rõ Bách Ngạn, cũng hiểu rõ Kiều Nam Gia.

Sở dĩ hai người bọn họ không phát triển thêm bước tiếp theo là vì cả hai đều hiểu rõ thứ gọi là “một vừa hai phải“.

Giai đoạn hiện tại là giai đoạn vô cùng quan trọng với việc học của hai người nên cả hai sẽ không để ý đến mấy cái rung động hay yêu đương gì đó.

“Cậu yên tâm đi, có chết tớ cũng sẽ không nói bí mật của hai người ra. Nhưng tốt nghiệp cấp ba xong thì chưa chắc đâu nha!”

Kiều Nam Gia buồn cười: “Cậu nói cái gì thế?”

Hẹn giờ gặp mặt sáng mai xong thì Kiều Nam Gia lập tức trở nên uể oải, mệt mỏi ôm bụng lăn qua lăn lại.

Hu hu hu đau quá! QAQ

Vì để ngày mai có thể thuận lợi đi ra ngoài thì Kiều Nam Gia cố gắng lết cái ốm yếu của mình tìm thuốc giảm đau trong ngăn kéo.

Ngày mai cô vẫn sẽ là một chú chim nhảy nhót tưng bừng!

...

Hôm sau.

Ngủ xong một giấc, Kiều Nam Gia giàu sức sống hơn hẳn. Cô kéo rèm cửa ra. Bên ngoài trời vẫn tối đen, ở phía đông, trời bắt đầu hửng sáng, trên trời vẫn còn mấy vì sao sáng nhàn nhạt.

Cô nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, xách ba lô lên thu dọn đồ đạc.

Nghĩ đến việc được nam thần khen ngợi thì Kiều Nam Gia cảm thấy vô cùng sung sướng, quên hết đi mọi mệt mỏi. Cô vui vẻ dọn đồ đạc xong thì gọi cho Thư Ấu, chuẩn bị lên đường.

Vừa ra khỏi cửa thì cô đụng phải mẹ Kiều đang đứng ngáp.

Mẹ Kiều dụi dụi mắt, vẻ mặt ngơ ra nhìn Kiều Nam Gia, hỏi: “Mới năm sáu giờ sáng con định đi đâu? Không phải con mộng du định chạy đến trường đó chứ? Con gái à, tỉnh lại đi!”

Kiều Nam Gia: “... Mẹ ơi, không phải hôm qua con bảo với mẹ nay con sẽ đi tham gia hoạt động thiện nguyện rồi sao?”

“À, ừ nhỉ. Mẹ quên.” Vẻ mặt mẹ Kiều xấu hổ, bà bảo Kiều Nam Gia đứng chờ một lát sau đó chạy vào trong phòng ngủ.

Kiều Nam Gia nghe thấy trong phòng sột soạt vài tiếng cùng tiếng mơ mơ màng màng của ba Kiều.

“Vợ ơi, em làm gì thế?”

“Em lục tủ quần áo làm gì? Ơ em đừng lục túi áo khoác của anh, anh không giấu tiền trong đó! Anh không lừa em đâu, làm sao anh lại...”

“Để lại cho anh một chút thôi, xin em đó!”

“Chỉ hai trăm thôi, để lại cho anh hai trăm thôi được không?”

“Bà nội của anh à!”

Kiều Nam Gia đang đeo cặp sách đứng ngoài cửa: “......”

Mẹ Kiều cầm một xấp tiền lẻ đi ra khỏi phòng ngủ, trong miệng còn lẩm bẩm lầm mầm: “Toàn tiền lẻ thế này, đúng thật là...”

“Mẹ không có tiền mặt ở ngoài, đây là ba con cho con.” Nói rồi mẹ Kiều đưa tờ hai trăm duy nhất trong chỗ đó vào tay Kiều Nam Gia. Nghĩ nghĩ rồi bà lại cho cô thêm mấy tờ tiền lẻ.

“Đi đi, đi đi.”

Kiều Nam Gia nghe được tiếng khóc thút thít nho nhỏ truyền từ bên trong phòng ngủ ra.

“......”

“Con đi đi! Ba con có mẹ dỗ rồi, không sao đâu! Đi sớm về sớm, không được tắt điện thoại biết chưa?”

“Con biết rồi ạ!”

Kiều Nam Gia nhét tiền vào trong túi, yên lặng quyết định sẽ chia một nửa số tiền làm công của mình cho ba Kiều.

Lúc sắp ra cửa, cô còn nghe được tiếng ba Kiều tủi thân oán giận, cùng tiếng mẹ Kiều ôn tồn dỗ dành, dụ dỗ bảo tháng này sẽ cho ông thêm một chút tiền tiêu vặt. Có lẽ dỗ vài phút là hai người lại bắn bong bóng màu hồng với nhau.

Mở cửa ra, gió lạnh thổi vù vù.

Kiều Nam Gia còn chưa biết tình yêu là gì thầm cảm thán trong lòng, đúng là hôn nhân.

***

Mấy bạn học sinh hẹn nhau đứng ở cổng trường. Thư Ấu xách theo một cái túi, đưa cái áo khoác màu đỏ cho Kiều Nam Gia thay.

Kiều Nam Gia cởi áo khoác nhét vào trong túi, mặc cái áo khoác màu đỏ vào.

Thư Ấu lại lấy bánh bao thịt từ trong cặp sách ra đưa cho cô: “Đây là phần của cậu. Tớ ăn một cái rồi, cậu mau ăn đi.”

Kiều Nam Gia cũng lấy hai hộp sữa bò ấm từ trong túi ra, đưa cho Thư Ấu một túi: “Cậu uống đi.”

Hai người đều sửng sốt, sau đó cười ngây ngô nhìn đối phương. Lúc hai người còn học cấp hai cùng nhau thì cả hai thường xuyên mang thêm một phần ăn sáng cho đối phương để người kia chưa ăn thì còn có cái lót dạ. Thư Ấu cùng Kiều Nam Gia đứng nhìn nhau, cứ như cả hai quay về lúc học cấp hai mấy năm trước vậy.

Kiều Nam Gia cầm lấy cái bánh bao nóng hổi: “Thời gian trôi qua nhanh thật.”

“Đúng rồi đó.”

Bách Ngạn cầm danh sách đứng cách đó mấy mét, xem được tất cả hành động của hai người. Khóe môi cậu không khỏi cong lên.

Cậu đi lên phía trước, đánh gãy hai người đang chìm vào trong hồi ức, nói đùa: “Xem ra hai cậu chuẩn bị xong rồi?”

Kiều Nam Gia hơi đỏ mặt một chút, không biết nên ăn bánh bao trên tay không.

Bách Ngạn lại nói: “Kiều Nam Gia còn chưa được chia tổ, nên tí nữa cậu đi theo Thư Ấu nhé! Tớ là trưởng đoàn của lần này, có chuyện gì có thể nói với tớ.”

Kiều Nam Gia dùng sức gật đầu.

Các bạn mặc áo khoác màu đỏ tụm năm tụm ba đứng đó trò chuyện. Vài phút sau, một chiếc xe buýt chậm rãi dừng trước cổng trường.

Giọng nói Bách Ngạn ấm áp dễ nghe, điểm danh từng người một, ai điểm danh xong thì người đó lên xe. Sau khi đọc xong tên của Thư Ấu, cậu dừng lại một chút, ánh mắt cậu dừng trên người Kiều Nam Gia.

“Kiều Nam Gia.”

Kiều Nam Gia còn đang sợ tên mình ở dưới cuối, lên xe không ngồi cạnh Thư Ấu được. Không ngờ Bách Ngạn lại cẩn thận như vậy.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thư Ấu kéo Kiều Nam Gia lên xe. Hai người ngồi cạnh nhau, lúc này Thư Ấu mới ra vẻ thần bí nói: “Rốt cuộc tớ cũng biết được Bách Ngạn tuyệt vời ở điểm nào rồi.”

Kiều Nam Gia sửng sốt: “Hả?”

“Mấy bạn nam có EQ cao đúng là làm người ta thoải mái. Cậu không biết đâu, mấy thằng nhóc thiểu năng trí tuệ ở lớp tớ ngoài việc chọc người khác khó chịu ra thì chẳng làm được cái gì cả.”

Nói xong câu đó, Thư Ấu lè lưỡi sau đó cẩn thận ngồi về chỗ của mình.

Nói linh tinh sau lưng người khác không thể để người ta nghe thấy. Phải thật cẩn thận.

Xe dừng tới hơn mười phút mãi không nổ máy rời đi. Có một số bạn thiếu kiên nhẫn bắt đầu nhỏ giọng khó chịu. Bách Ngạn xuống xe gọi điện thoại, lúc lên xe dẫn thêm một người nữa phía sau. Người kia cười ha hả chào các bạn.

“Hi, chào mọi người.”

Thư Ấu bất ngờ: “Chu Ngôn Quân?”

Trên tay Chu Ngôn Quân xách theo một cái túi to đùng, cậu thuận tay nhét vào tay bạn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bảo bạn giúp mình chia đồ cho mọi người. Hóa ra cậu đến trễ vì mua đồ cho xe.

Vốn dĩ trên xe có rất nhiều bạn nữ, thấy Chu Ngôn Quân lên xe mấy người sướng đến điên cả lên. Mấy bạn nhìn đồ ăn nóng hôi hổi trên tay không nói một lời oán hận, cả đám vô cùng vui sướng.

Vừa lúc ghế ở hàng trước Kiều Nam Gia đang trống, Chu Ngôn Quân chào hỏi hai người xong thì ngồi vào đó.

Thư Ấu ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Người như Chu Ngôn Quân bình thường không hề dính dáng đến mấy hoạt động thiện nguyện như này.

Chu Ngôn Quân cười tủm tỉm: “Tớ phải tham dự hoạt động lần này.”

Bách Ngạn đứng ở đầu xe, dịu dàng giải thích với mọi người: “Về phía nhà tài trợ lần này, xin cảm ơn ba của Chu Ngôn Quân đã đóng góp cho chúng ta. Lần này Chu Ngôn Quân tới đây là đại diện cho ba cậu ấy – ông Chu Trạch Tần đến giúp đỡ, ủng hộ viện phúc lợi. Vì thế cậu ấy sẽ cùng tham gia hoạt động này với chúng ta!”

Lời vừa nói ra, mọi người sôi nổi bàn tán.

Thảo nào hoạt động lần này lại có nhiều vốn như vậy, hóa ra là được người ta giúp đỡ!

Có bạn nữ nhỏ giọng hỏi ghế sau: “Sao Bách Nhiên lại không tới nhỉ?”

Bạn nam phía sau thầm thích bạn nữ kia khinh thường phản bác: “Cậu ta không có tiền, cũng chẳng có tình yêu hay đam mê, đến đây làm gì? Mang khuôn mặt tới quyên tặng người ta sao?”

Lời vừa nói ra thì bạn nam này nhận được ánh mắt căm tức của bạn nữ khác: “Hồ Hiểu, cậu nói bậy gì đó! Chẳng qua là cậu ghen tỵ cậu ấy đẹp hơn, giỏi hơn cậu chứ gì?”

Hồ Hiểu làm nhiều người tức giận nên rất tự giác cụp đuôi xuống, giọng nói cũng nhỏ đi. Âm thanh của cậu rất nhỏ, nhưng vì ở gần đó nên mấy người Kiều Nam Gia cũng nghe được rõ ràng.

“Tớ thì ghen ghét cậu ta cái gì? Tốt nghiệp cấp ba xong thì người như cậu ta chắc chắn sẽ ra ngoài xã hội làm loạn, ai thèm để ý đứa quỷ nghèo với hai bàn tay trắng đó?”

Nghe vậy, không hiểu sao trong lòng Kiều Nam Gia cảm thấy hơi tức giận.

Bách Nhiên nghèo thật, nhưng nghèo thì làm sao? Nghèo thì sẽ bị nói ra nói vào sao?

Trong lòng cô hiểu rõ Bách Nhiên không phải người như vậy, đang định đứng dậy phản bác thì có một bàn tay ấn vào vai cô, ý bảo cô đừng nhúc nhích.

Trước mặt là khuôn mặt tuấn tú của Chu Ngôn Quân, khóe môi cậu vương ý cười.

Chu Ngôn Quân nghẹn cười đến mức suýt chảy cả nước mắt.

Kiều Nam Gia bị dọa, cô cho rằng Chu Ngôn Quân tức quá hóa cười.

Chu Ngôn Quân thì đang cố gắng kiềm chế để mình không cười thành tiếng. Thế mà có người lại nói Bách Nhiên là quỷ nghèo. Cậu đang gấp không chờ nổi muốn phản bác đối phương đây.

Tuy rằng có lẽ phản ứng lớn nhất của đối phương chắc chỉ trừng mắt nhìn cậu một cái.

Nhưng làm cậu bất ngờ chính là Kiều Nam Gia bình thường yếu đuối dễ bắt nạt như vậy lại định ra mặt thay Bách Nhiên. Và trong không khí hài hòa này, đương nhiên Chu Ngôn Quân không thể để cô trở thành mục tiêu bị mọi người nói ra nói vào rồi.

Chu Ngôn Quân nhịn cười, nói với Kiều Nam Gia: “Không sao đâu.”

Kiều Nam Gia mím môi.

Cô không định gây chuyện, nhưng không quen nhìn hành vi như vậy. Cũng may Bách Ngạn đi đến trước mặt bọn họ, khéo léo chuyển chủ đề đi.

Kiều Nam Gia nghiêng mặt nhìn về bên ngoài cửa sổ, âm thanh của Bách Ngạn truyền vào tai cô nhưng không lọt một chữ nào vào tai cô cả.

Cô nhớ tới hình ảnh Bách Nhiên cầm sandwich ăn tối qua. Trong lòng cô xót xa như bị mấy quả chanh vắt vào.

Cô đồng cảm không phải vì thích cậu, chỉ là cô nghĩ tới bản thân mình.

Cô cũng từng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.

Tuy rằng lời nói như gió thoảng qua tai, nhưng lại làm người bị nói vô cùng tổn thương.

“......”

“Nam Gia? Đến rồi đó, cậu đang ngẩn người nghĩ gì thế?”

“Hả?... Đây!”

Viện phúc lợi Thiên Sứ đã được thành lập hơn mười bốn năm, thu nhận và nuôi dưỡng hơn một trăm em nhỏ. Viện trưởng cười ha hả chào hỏi cùng mọi người. Vừa vào cửa thì cả nhóm đã nhận được tiếng hoan hô sôi nổi của các bạn nhỏ.

Kiều Nam Gia cùng Thư Ấu giúp đỡ việc quét sân, bận tối mày tối mặt. Chỉ trong chốc lát, cái áo khoác đỏ bên ngoài nóng làm trán cô toát bao nhiêu mồ hôi.

Cô quay đầu bắt gặp hình ảnh Bách Ngạn đang mỉm cười dịu dàng nói gì đó với một em nhỏ, sau đó sờ sờ đầu nhỏ của em ấy.

Kiều Nam Gia nhìn cái tay đang vuốt ve đầu bạn nhỏ của cậu, đứng tại chỗ ngỡ ngàng một lát.

... Sao lại như này?

Cũng là một đôi tay thon dài nhưng hình như không giống trong ảnh chụp thì phải?

Hay là do tay của Bách Ngạn khá ăn ảnh?

Cũng có lẽ do hôm nay phải làm lao động nên không giống như lúc vuốt ve mèo con?

Kiều Nam Gia ngơ ngác trong giây lát. Lúc này, Thư Ấu đứng đằng vỗ một cái rõ mạnh, nhỏ giọng gọi cô: “Nhìn Bách Ngạn đến ngây người rồi hả? Cẩn thận một chút chứ, đừng để người khác thấy.”

“Không phải...”

Kiều Nam Gia thu tầm mắt lại, bỏ nghi ngờ ra phía sau đầu. Nghĩ lại cũng đúng, nếu như không biết thì chắc chắn cô cũng sẽ không cho rằng Bách Ngạn ở ngoài đời và Bách Ngạn trên Weibo là một người, chứ đừng nói đến là tay của cậu.

Góc độ không giống, ánh sáng cũng không giống nên khác biệt là chuyện bình thường.

Kệ đi, tiếp tục làm việc vậy.

...

Hiếm khi Chu Ngôn Quân lại chăm chỉ làm việc không hề lười biếng, hoàn thành tốt công việc được giao.

Chu Ngôn Quân xách một xô nước đến dội sạch cửa kính, thả thính mấy bạn nữ đang đứng lau cửa chỗ đó. Sau đó cậu lắc lắc cánh tay, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bách Nhiên.

[Chu Ngôn Quân: Đã bảo mày đến đây rồi mà mày không đến. Chỗ này chơi rất vui, lại còn có rất nhiều em gái nữa.]

[Chu Ngôn Quân: Tao biết mày không có hứng thú với mấy chuyện này nhưng có người bảo mày là quỷ nghèo làm tao cười chết mất.]

[Chu Ngôn Quân: Nhưng đúng là bất ngờ thật, lại có một cô gái nhỏ dám đứng ra vì mày đấy. Là Kiều Nam Gia ấy, mày có nhớ không? Là người hô cố lên cho mày hôm thi đấu bóng rổ đó.]

[Chu Ngôn Quân: Tao còn nghĩ rằng bạn ấy thích tao, haizz, tiếc thật nha!]

Đột nhiên đối phương trả lời tin nhắn.

[Bách Nhiên: Mày đang ở đâu?]

[Chu Ngôn Quân: Ở viện phúc lợi đó. Mày quên rồi hả? Qua tao bảo mày tới thì mày không tới, bây giờ hối hận cũng muộn rồi nha!]

Chu Ngôn Quân cho rằng cuối cùng Bách Nhiên cũng biết chơi một mình chán như nào nên cậu vô cùng vênh váo đi khoe xem mọi người đang làm gì, ở đây vui ra sao.

[Bách Nhiên: Những người khác đang làm gì?]

Bị Bách Nhiên hỏi vậy, Chu Ngôn Quân ngơ ngác, quay đầu nhìn theo hướng ngược lại theo bản năng. Cậu cũng không nhớ rõ tên mấy người bọn họ, với cả chỗ này cũng không có quá nhiều em gái xinh đẹp, ánh mắt Chu Ngôn Quân vô tình dừng trên người Kiều Nam Gia và Thư Ấu.

[Chu Ngôn Quân: Có vài bạn nữ thì đang đứng ở chỗ cửa kính lau cửa. À còn hai bạn khác đứng quét rác ở chỗ sân.]

[Bách Nhiên: Cụ thể?]

[Chu Ngôn Quân:???]

Còn muốn cậu miêu tả tỉ mỉ đến mức nào nữa, lại phải giới thiệu người nào tên gì đang làm việc gì hay sao?

Cậu khó chịu gãi gãi tóc, nhìn qua chỗ đang náo nhiệt. Đột nhiên cậu thấy được có một cậu bé đột nhiên vấp ngã, Kiều Nam Gia đang cầm chổi quét dọn bên cạnh thấy vậy thì vội vàng ném chổi xuống nâng cậu đứng dậy.

Bách Ngạn cũng để ý thấy tình huống ngoài ý muốn xảy ra bên này nên cũng đi đến gần hỏi thăm cậu bạn kia xem cậu bé có bị thương không.

Mấy bạn đang cầm camera tiến lên quay toàn bộ việc ngoài ý muốn này.

Ánh mắt Chu Ngôn Quân sáng lên, đưa cho Bách Nhiên tài khoản đang livestream. Cậu bảo Bách Nhiên lên đó mà xem, xem trên ấy thấy rõ ràng chi tiết hơn cậu miêu tả nhiều.

...

Bách Nhiên vừa tắm xong, khoác khăn tắm đi vào trong phòng. Cả người cậu toàn nước ướt sũng, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất.

Một tay cậu cầm khăn bông lau tóc, một tay bấm mở điện thoại xem livestream.

Sau vài giây xóc nảy thì màn hình rõ ràng hơn, quay rõ ràng một bạn nhỏ đang đỏ mắt khóc thút thít nói lời cảm ơn. Máy quay chuyển qua người được cảm ơn. Cô mặc một cái áo khoác màu đỏ, tóc buộc đuôi ngựa lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, cười dịu dàng như hoa nở.

Đây đúng là Kiều Nam Gia.

Vẻ mặt Bách Nhiên hơi giãn ra một chút. Cậu nhìn Kiều Nam Gia nhỏ giọng dịu dàng an ủi, dỗ dành bạn nhỏ kia, vẻ mặt cô vô cùng cẩn thận. Rõ ràng là cô không trang điểm, không son phấn như các bạn khác nhưng lại có sức hút mạnh mẽ đến kỳ lạ, làm người ta khó có thể rời mắt.

“Em cảm ơn chị, cảm ơn anh.” Vẻ mặt cậu bé kia có chút thẹn thùng, bị bao nhiêu người đứng vây xem đúng là hơi ngượng thật.

Kiều Nam Gia nghe vậy thì cười quay đầu, camera chuyển đến chỗ Kiều Nam Gia đang nhìn. Cô nhìn về phía Bách Ngạn, Bách Ngạn cũng cong môi lên cười nhìn cô.

“......”

Động tác lau tóc của Bách Nhiên dừng lại.

Camera nhanh chóng chuyển đến quay những người khác. Có người thì đang lau cửa kính, có người thì kê ghế. Chờ sau khi bọn họ chuẩn bị xong thì cùng nhau đưa các em nhỏ vào trong phòng.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Chu Ngôn Quân lên đọc bài phát biểu quyết định quyên tặng giúp đỡ các em nhỏ ngắn gọn, sau đó thì chúc các em nhỏ mạnh khỏe hạnh phúc.

Viện trưởng vẫn luôn giữ vẻ hiền từ phúc hậu nghe được số lượng quyên tặng, trong lúc nhất thời không thể giấu được sự cảm động và vui mừng. Ông cười tươi như hoa, dùng sức bắt tay Chu Ngôn Quân.

Ông sáng lập và duy trì viện phúc lợi này cũng không dễ dàng, mấy năm nay ông đều phải ăn mặc cần kiệm tiết kiệm hết mức để hoàn cảnh sống của bọn nhỏ có thể tốt hơn một chút. Số tiền quyên góp này đúng là giúp đỡ kịp thời và đúng chỗ, làm sao ông có thể không cảm động được?

Hồ Hiểu đứng cạnh Kiều Nam Gia, móc mỉa nói: “Chúng ta bận rộn, mệt mỏi cả ngày không được cảm ơn, chỉ có mỗi đưa tiền như Chu Ngôn Quân mới được cảm ơn thôi chứ gì?”

Không biết có phải mấy bạn đứng cạnh cũng nghĩ vậy không mà cả đám xung quanh không hé răng phản bác.

Kiều Nam Gia mím môi, phản bác lại: “Cậu nói vậy là không đúng. Mục đích của chúng ta đến đây là làm thiện nguyện giúp đỡ bọn họ, với lại không phải chúng ta đang giúp bọn họ quyên góp được nhiều tiền hơn, giúp họ giải quyết khó khăn sao? Viện trưởng vui khi nhận được số tiền quyên góp lớn như vậy cũng là điều bình thường, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ông không quý trọng công sức chúng ta bỏ ra.”

Hồ Hiểu vẫn không phục, nói: “Chỉ có mình cậu nghĩ vậy thôi.”

Bách Ngạn đứng đằng sau vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

Cậu nhìn lên sân khấu, vẻ mặt bình thản, nhẹ nhàng nói, giọng nói không mang chút tức giận nào: “Trên phương diện không giúp đỡ bằng tiền, chúng ta giúp bằng hết khả năng của mình là được rồi. Tấm lòng không được quy chụp bằng tiền bạc, chỉ xem mình đã đóng góp được bao nhiêu.”

“Theo như ý cậu, nếu cậu làm việc mà muốn người khác cảm kích cậu, vậy cậu phải là người có tiền à?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều bình tĩnh lại. Kiều Nam Gia nhìn về phía Bách Ngạn theo bản năng.

Chu Ngôn Quân xuống sân khấu thì đứng chung cùng mọi người. Trùng hợp cậu đứng cạnh Kiều Nam Gia. Camera đang quay Chu Ngôn Quân vừa lúc quay luôn mấy người chỗ Kiều Nam Gia.

Vì thế Bách Nhiên cũng thấy rõ Kiều Nam Gia đang quay mặt nhìn vào một chỗ nào đó trong đám người.

Ánh mắt cô dừng ở chỗ Bách Ngạn.

Bách Nhiên lập tức đen mặt.

Cậu chẳng quan tâm quan hệ bạn bè gì hết. Cậu nghĩ thầm, nếu Kiều Nam Gia đã thích thầm cậu rồi thì phải một lòng say mê cậu chứ. Đây lại ngoảnh mặt đi một phát là biến thành một mặt trời nhỏ sưởi ấm cho tất cả mọi người rồi.

Viện phúc lợi.

Chu Ngôn Quân nhận được một tin nhắn.

[Bách Nhiên: Mày dịch vào giữa một chút, trên màn hình không thấy mặt mày.]

Chu Ngôn Quân vô cùng cảm động vì Bách Nhiên đã đứng trông màn hình giúp mình. Cậu làm bộ đứng nói chuyện phiếm mà dịch vào phía trong vài bước, vừa lúc dịch đến bên cạnh Kiều Nam Gia.

Kiều Nam Gia hơi sửng sốt một chút, Chu Ngôn Quân lại chào hỏi cô.

“Hi! Buổi tối có cùng đi ăn cơm với tớ không?”

Kiều Nam Gia luôn miệng từ chối: “Không cần, cảm ơn cậu!”

“Cậu lạnh nhạt với tớ thật đấy!” Chu Ngôn Quân cảm thấy mình như đụng phải ván sắt, buồn muốn chết.

Bách Nhiên ngồi trên sô pha, nhìn Chu Ngôn Quân xen vào giữa hai người Kiều Nam Gia cùng Bách Ngạn thì vô cùng hài lòng.

Kiều Nam Gia chẳng mảy may biết đến toan tính của người nào đó phía bên kia màn hình. Cô vô cùng tập trung nhìn các em nhỏ biểu diễn trên sân khấu, trong lòng vừa vui sướng vừa hạnh phúc, vứt hết mọi phiền não, buồn bực lên chín tầng mây.

Đây đúng là một ngày đặc biệt. Kiều Nam Gia đăng lên Weibo.

Trước khi về nhà thì mọi người hẹn nhau lần sau sẽ tiếp tục cùng nhau tham gia hoạt động. Có vài bạn nữ kéo tay Kiều Nam Gia, nói thích cô rồi lưu luyến cô các thứ các thứ.

Mặt Kiều Nam Gia hơi hồng hồng, hơi ngượng ngùng cười cười.

Bách Ngạn thấy thế cười nói: “Lần sau có thời gian chúng ta ra ngoài chơi rồi liên hoan một bữa đi?”

“Được đó!” Mọi người hoan hô.

Cả đám kéo nhau lên xe buýt. Thư Ấu để quên đồ trong phòng nên nhanh chóng chạy qua lấy. Kiều Nam Gia đứng tại chỗ chờ cô nàng, nhưng chưa chờ được Thư Ấu lại chờ được Bách Ngạn.

Bách Ngạn quấn khăn quàng cổ vô cùng kín, che hết cả nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đang cong cong.

“Cô Trần nói không sai, cậu đúng là một người vô cùng xuất sắc.”

Kiều Nam Gia mở to hai mắt, không hiểu cậu đang nói gì.

Bách Ngạn lại cười.

“Hình như cậu rất thích đứng ngây ngốc.”

“A...”

Gương mặt cô đỏ bừng như nắng chiều. Cũng may là trời sắp tối nên Bách Ngạn không thấy rõ. Hình như cậu còn muốn nói gì đó nữa nhưng lại nghe có bạn gọi ở phía sau.

“Tớ đây tớ đây! Xin lỗi các cậu nhé, làm các cậu chờ lâu rồi!”

Thư Ấu thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu vẫy tay: “Mau lên xe thôi.”

Xe buýt chậm rãi lăn bánh rời khỏi viện phúc lợi. Trước khi đi, mọi người trên xe còn nhìn thấy mấy em nhỏ phía dưới đang mở to mắt vẫy tay chào tạm biệt.

Kiều Nam Gia thật lòng nói: “Tớ sẽ không quên ngày hôm nay.”

“Tớ cũng vậy.” Thư Ấu ôm cánh tay cô, “Người này cũng cần được giúp đỡ đó, chị Nam Gia ~”

Kiều Nam Gia: “Mai tớ có thời gian, tớ sẽ ngồi học cùng cậu nhé?”

“Biến đi.”

Suốt dọc đường trên xe ngập tràn tiếng cười. Xe buýt đưa từng người một về tận nhà. Kiều Nam Gia về đến nhà thì ba Kiều mẹ Kiều đã chuẩn bị xong cơm tối ngồi chờ cô.

“Hôm nay đi có vui không con?”

Kiều Nam Gia gật đầu thật mạnh: “Vui lắm ạ!”

Cô ăn cơm xong thì nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngủ. Kiều Nam Gia ngồi trên ghế, bỗng nhiên tinh mắt phát hiện... Hạt hướng dương đã nảy mầm rồi!

Cô lên mạng tra thử, phát hiện lần này đúng là hướng dương mọc lên thật, lúc này cô mới gửi cho “Mộc Bạch Phiền” xem.

Kiều Nam Gia vô cùng vui sướng chờ cậu trả lời.

Một giờ trôi qua.

Hai giờ trôi qua.

Ba giờ trôi qua.

...

Sáng hôm sau, sau khi ngủ dậy Kiều Nam Gia mở điện thoại ra thấy “Mộc Bạch Phiền” vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình.

“?” Lạ thế, hôm qua vẫn còn bình thường mà?

Không được câu trả lời của cậu, bỗng Kiều Nam Gia cảm thấy vừa khó chịu vừa phiền lòng, không còn tâm trạng đi xem mầm non kia nữa.

Kiều Nam Gia tự an ủi chính mình có lẽ là nam thần đang rất bận nên lâu như vậy vẫn chưa ngó tới điện thoại. Cô thở dài, buồn bã buông điện thoại xuống, nhìn cửa sổ phát ngốc.

Làm sao Kiều Nam Gia biết được giờ phút này, nam thần không trả lời cô chính là do cậu đang bực mình?

Chu Ngôn Quân hẹn Bách Nhiên cùng đi bắn bi-a. Bách Nhiên nghiêng người cầm cây gậy, khuôn mặt vô cảm dưới ánh đèn.

“Tao cảm thấy tao là lốp xe dự phòng.”

“Mày còn nói nữa? Ngu ơi là ngu.” Chu Ngôn Quân bất lực dạy dỗ lại người anh em đang thất tình của mình, “Bạn nữ lúc nóng lúc lạnh với mày này đúng là đang định đá mày rồi đó!”

“Đó chính là hải vương* đó! Còn mày chính là một con cá trong hồ nước của cậu ta!”

*hải vương: chỉ những người tồi thích mập mờ với người khác, thả thính nhiều người cùng một lúc.

Bách Nhiên nghe hai người kia nói chuyện với nhau, thờ ơ đánh một quả bóng.

Bịch một tiếng, quả bóng rơi xuống đất. Hai người đứng cạnh đang lơ đãng không tập trung lập tức sợ giật mình.

Dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, Bách Nhiên đứng thẳng người, không chút thật lòng xin lỗi: “Đánh hơi mạnh tay.”

Chu Ngôn Quân cẩn thận hỏi: “... Mày có ổn không? Tao thấy sắc mặt mày không được ổn cho lắm.”

Bách Nhiên rũ mắt xuống, nhìn về điện thoại đang bị ném chỏng chơ trên bàn bi-a.

“Không sao.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...