Lang Tạp không có thói quen ngủ sớm, cộng thêm trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, đêm nay định sẵn sẽ là một đêm khó ngủ của hắn.
Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại chuyện Tạ Chỉ Thanh mang thai, vậy mà vẫn cảm thấy không thể tin tưởng được.
Nhưng mà bất luận thế nào... Hắn nghiêng người nhìn dung nhan đang ngủ say của Tạ Chỉ Thanh, trong lòng dâng lên một niềm hân hoan khôn xiết.
Bọn họ thế mà lại... có hài tử rồi! Một tiểu bảo bảo thuộc về hai người họ!
Lang Tạp khép mắt lại, trong đầu hiện lên dáng vẻ của đứa trẻ tương lai.
Nhất định là phiên bản thu nhỏ của Tạ Chỉ Thanh... đôi mắt tròn xoe, giọng nói mềm mềm, thân hình bé xíu đứng giữa sân, vươn hai tay đòi hắn bế, miệng gọi một tiếng "A cha" thật ngoan...
Lang Tạp cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hắn vội vàng mở mắt ra, xua tan những hình ảnh trong đầu, bằng không bản thân lại tiếp tục mơ mộng viển vông nữa mất.
Sau đó hắn lại bắt đầu suy tính đến những chuyện khác.
Trước lúc ra về, mấy vị đại phu đã từng nói thể trạng của Tạ Chỉ Thanh rất tốt, hiện tại mọi việc đều ổn, không cần lo lắng quá mức, chỉ cần lưu ý bổ dưỡng, giữ cho tâm trạng của y ôn hòa là được.
Lang Tạp âm thầm sắp xếp trong đầu một lượt, quyết định phải đi mời thêm vài vị đầu bếp giỏi, mỗi ngày thay đổi món ngon tẩm bổ cho Tạ Chỉ Thanh.
A, phải rồi — dạo này tuyết rơi liên tục, nhất định còn phải cử người lo chuyện dọn tuyết thường xuyên, nếu không tiểu hoàng tử tay chân vụng về mà trượt ngã thì nguy mất.
Còn nữa, mấy bậc thang ở căn cứ bí mật cũng cần được tu sửa lại.
Nghĩ tới hang động ấy, Lang Tạp lại trở nên mất bình tĩnh.
Không ngờ một hang động nho nhỏ do mình tùy hứng đào bới lúc trước cuối cùng lại trở thành một nơi quan trọng như vậy.
Chết tiệt! Hắn lại nghĩ tới một chuyện khác!
Thế mà hắn còn dám cưỡi ngựa đưa Tạ Chỉ Thanh ra ngoài! Chết tiệt!
Tới đây, Lang Tạp cuối cùng cũng hiểu ra.
Hôm đó A Thắc Tư đột nhiên phát điên, chính là sau khi nghe hắn nói sẽ dẫn Tạ Chỉ Thanh cưỡi ngựa đi săn!
Lúc đó cả hắn lẫn Tạ Chỉ Thanh đều hiểu lầm, cứ tưởng A Thắc Tư đang bênh vực cho Phù Phù. Giờ ngẫm lại, ý của A Thắc Tư rõ ràng là không cho phép hắn đưa Tạ Chỉ Thanh ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn...
May mà về sau thật sự không đi, bằng không... Lang Tạp lập tức bị doạ cho toát mồ hôi lạnh.
Hắn lại âm thầm mắng A Thắc Tư một trận — chuyện trọng đại như thế mà không nói sớm cho hắn biết, con sói trời đánh này!
Tóm lại, một đêm này của Lang Vương điện hạ khi thì mừng khi thì sợ, một lúc hoảng hốt một lúc trầm ngâm, suốt một đêm gần như thức trắng.
Có điều, sói gặp chuyện mừng thì tinh thần cũng rất sảng khoái. Sáng sớm hôm sau, Lang Tạp cả đêm không ngủ mà thần sắc vẫn phấn chấn, sau khi cùng Tạ Chỉ Thanh ăn sáng xong liền lập tức ra ngoài đi sửa bậc thang.
Tối hôm qua dù tâm trí rối như tơ vò, nhưng ban ngày Lang Vương vẫn trấn định như thường, giả vờ như không hề hấng gì cả.
Như thường lệ, hắn hôn nhẹ lên má Tạ Chỉ Thanh trước khi ra cửa. Nếu phải nói có gì khác với mọi ngày thì là hôm nay hắn căn dặn y thêm vài câu như: "Ăn uống cho tốt", "Có việc gì thì lập tức gọi ta".
Tạ Chỉ Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Lang Tạp đi rồi, Tạ Chỉ Thanh cũng như mọi khi, tiếp tục làm việc của mình.
Chơi đùa cùng A Thắc Tư, trêu đùa Phù Phù, ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó trở về nhà dọn dẹp đồ đạc.
Một ngày bình thường và đơn giản.
Hôm qua quá mức k*ch th*ch, hôm nay thì đúng là sóng yên biển lặng.
Thế nhưng tâm tình của Tạ Chỉ Thanh lại vô cùng khoan khoái, trên mặt luôn nở nụ cười, ra ngoài gặp ai cũng chủ động nhiệt tình chào hỏi.
Trở về nhà, y lấy ra bút mực, định viết một phong thư báo tin vui cho phụ thân và huynh trưởng. Thế nhưng Tạ Chỉ Thanh vẫn luôn do dự không thể đặt bút viết xuống — y không biết nên mở lời thế nào, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy mặt mình nóng ran.
Tạ Chỉ Thanh xoa xoa mặt, lại cất bút mực trở vào.
Hay là để sau rồi nói vậy... Y đem giấy bút cất vào trong ngăn tủ, trán tựa lên cánh cửa tủ, chỉ nghĩ đến chuyện này thôi cũng đã thấy mặt mình đỏ tới mức sắp bốc khói.
Y vỗ vỗ má, cố gắng để mình trấn định lại. Sau đó y gọi A Thắc Tư, bảo nó đi truyền lời gọi nha hoàn của mình đến.
Cô nương đó là người đi theo y từ An Du tới đây. Thân phận hoàng tử của Tạ Chỉ Thanh không phô trương, thường ngày cũng không để nàng hầu hạ, chỉ an trí nàng ở một gian phòng nhỏ gần đó, ở chung với vài thị nữ trong thảo nguyên.
Nha hoàn đến rồi, Tạ Chỉ Thanh nói: "Nay mai ngươi tìm thời gian đi ra ngoài mua vài tấm vải. Màu sắc thế nào cũng được, rực rỡ một chút, hoa văn phong phú một chút thì càng tốt."
Nha hoàn cười tủm tỉm, hơi nhún gối hành lễ với y, nói: "Chúc mừng Tam hoàng tử! Không biết sau này sẽ là tiểu thế tử hay tiểu quận chúa đây!"
"..." Đỉnh đầu Tạ Chỉ Thanh gần như sắp bốc khói, "Không được nói bậy, không được nói bậy..."
Nha hoàn cười hì hì bịt miệng, vui vẻ nói: "Điện hạ, nô tỳ đi ngay! Nhất định sẽ chọn mua những tấm đẹp nhất cho ngài!"
Sau khi nàng rời đi, Tạ Chỉ Thanh lại trở về giường ngồi ngây người một lúc.
Lời nha hoàn vừa nói khiến y nhớ tới những lời trêu đùa của Tạ Chỉ Phong:
"Nếu giống đệ, nhất định sẽ là một tiểu bảo bảo xinh xắn đáng yêu. Nếu giống Lang Vương, vậy thì chắc chắn sẽ là một tiểu vương tử cường tráng mạnh mẽ..."
Ai mà ngờ được, những lời nói chơi hôm đó nay lại trở thành sự thật.
Tạ Chỉ Thanh nghĩ ngợi mông lung, không biết từ lúc nào đã nghiêng đầu nằm xuống gối, lặng lẽ thiếp đi.
A Thắc Tư vẫn canh giữ ở ngoài cửa, nghe thấy trong phòng dần trở nên yên ắng, liền cẩn thận bước vào xem thử.
Tạ Chỉ Thanh lại ngủ mất rồi. Trên người chỉ mặc một lớp áo mỏng, chăn cũng đắp qua loa.
Nó nhẹ nhàng đi vào phòng, dùng miệng tha tấm chăn phủ lên người Tạ Chỉ Thanh. Sau đó tự mình đi tới góc nhà, lôi ra một chiếc áo cũ của Lang Tạp, lau sạch chân rồi cũng trèo lên giường, biến thành một chiếc gối ôm hình sói, nằm đè lên góc chăn.
Ổ nhỏ làm cho hài tử không dùng được, nhưng chí ít nó cũng có thể làm cho ổ chăn đệm của Tạ Chỉ Thanh thêm phần ấm áp.
Có điều... Phù Phù lại không vui rồi.
Phù Phù trong lồng thỏ nhảy nhót mấy cái, hiển nhiên đang bày tỏ sự bất mãn.
A Thắc Tư từ trên giường nhẹ nhàng nhảy xuống, rón rén đi tới cạnh chiếc lồng, nhẹ nhàng mở cửa thả Phù Phù ra ngoài.
Phù Phù liền nhảy lên lưng nó, giơ hai tai ra hiệu, ý bảo nó đưa mình vào lòng Tạ Chỉ Thanh.
A Thắc Tư rất hiểu ý, cẩn thận đem thỏ nhỏ đặt vào lòng tiểu hoàng tử, thậm chí còn dùng móng vuốt chỉnh lại góc chăn vài lần, để cái đầu của thỏ nhỏ lộ ra khỏi lớp chăn ấm áp.
Phù Phù cọ cọ trong lòng Tạ Chỉ Thanh, rốt cuộc cũng tìm được vị trí quen thuộc. Nó khép mắt lại, không cử động, hai tai dài ngoan ngoãn đặt hai bên gò má y, giống như một tấm chăn nho nhỏ và ấm áp phủ lên khuôn mặt chủ nhân của mình.
Trong phòng lại trở về yên tĩnh.
A Thắc Tư nằm xuống bên mép giường, dùng thân mình đè lên góc chăn của Tạ Chỉ Thanh. Không biết từ lúc nào, nó cũng ngủ mất.
Tạ Chỉ Thanh mở mắt ra, bị A Thắc Tư đánh thức.
Cũng không thể gọi là đánh thức. A Thắc Tư rất hiểu chuyện, nó biết hiện tại Tạ Chỉ Thanh thân thể đặc biệt, cần được nghỉ ngơi nhiều. Nó nằm yên không lên tiếng, chỉ là cả con sói từ đầu tới chân đều toát ra oán khí và bất mãn — loại oán niệm này ngay cả Tạ Chỉ Thanh đang ngủ say cũng cảm nhận được rõ ràng.
Y dụi mắt ngồi dậy, theo bản năng ôm lấy Phù Phù đang trượt khỏi lòng mình, lại đưa tay xoa đầu A Thắc Tư, ôn hoà hỏi: "Làm sao thế?"
Thấy Tạ Chỉ Thanh đã tỉnh, A Thắc Tư cũng không thèm che giấu nữa. Nó nhảy phốc xuống giường, ở trên đất phát điên chạy vòng vòng, biểu thị nó đang uất ức muốn chết.
Tạ Chỉ Thanh: "..." Nó lại làm sao nữa rồi?
Y không giống Lang Tạp có thể nghe hiểu được tiếng gào thét trong lòng A Thắc Tư, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được — nó lại đang tố cáo Lang Tạp.
Lúc này, A Thắc Tư dùng móng vuốt vẽ lên mặt đất một hình ảnh nhỏ, trông giống như một con chim.
Nó vẽ xong một con, lại vẽ thêm con thứ hai, rồi bên cạnh lại phác thêm một cụm lửa nhỏ.
"..." Tạ Chỉ Thanh hiểu ra, "Ý ngươi là Lang Tạp lại trộm đi ăn món ngon rồi đúng không?"
A Thắc Tư mạnh mẽ gật đầu.
Là một trong hai nhân vật chính chuyên đi ăn vụng sau lưng A Thắc Tư, Tạ Chỉ Thanh ngoài mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng đã sớm hoảng loạn. Y xoa xoa mặt, lật người xuống giường, làm bộ trách mắng: "Lang Tạp thật là quá đáng! Ta sẽ thay ngươi đi dạy dỗ hắn!" Tiện thể ăn ké món gì đó ngon ngon.
A Thắc Tư hoàn toàn không nghi ngờ, thậm chí còn rất chu đáo ngậm một chiếc áo choàng đến cho y.
Y phục chỉnh tề, Tạ Chỉ Thanh bước ra khỏi cửa.
Y thậm chí chẳng cần hỏi Lang Tạp đang ở đâu. Tạ Chỉ Thanh biết hắn nhất định đang ở trong căn cứ bí mật.
Lần này Lang Vương không chơi trò trốn tìm với y nữa, vừa nghe thấy tiếng bước chân đã từ bên dưới nhảy lên.
"Sao ngươi lại đến đây?" Lang Tạp hỏi.
"A Thắc Tư đang tố cáo ngươi, nói ngươi lén ăn món ngon một mình." Tạ Chỉ Thanh nghiêm trang nói.
Lang Tạp bật cười ha hả, nói: "Đúng vậy, ta bắt được hai con gà, đang nướng. Ban đầu định nướng xong rồi mang về cho ngươi, nguội thì hâm nóng lại. Nhưng mà bây giờ ngươi tới rồi—"
Hắn đưa tay ôm lấy vai Tạ Chỉ Thanh, dẫn y vào trong: "Vậy thì ăn ngay lúc còn nóng đi!"
Thịt gà nướng lên thơm phức, Lang Tạp không biết lấy mật ong ở đâu ra phết lên cánh gà, ngọt ngào béo ngậy.
Tạ Chỉ Thanh vừa ăn vừa nghĩ, sao Lang Tạp lại đa tài như thế. Rõ ràng có rất nhiều thứ không phải đồ thường thấy trên thảo nguyên, vậy mà hắn vẫn có thể xoay sở đâu ra đấy.
Tiểu hoàng tử ăn đến thỏa mãn, dựa vào vai Lang Tạp, nhắm mắt lại nói: "Ngon quá chừng! Tay nghề của Lang Vương điện hạ vẫn là số một!"
Lang Tạp mỉm cười, không nói.
Hắn nhanh chóng thu dọn sơ qua, lại bỏ thêm củi vào đống lửa cho cháy tiếp.
Lang Tạp nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ánh lửa li ti hắt lên sườn mặt Tạ Chỉ Thanh, khiến dung nhan của y càng thêm sống động.
Hắn đưa tay chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn của y, giọng trầm thấp mà nhẹ nhàng: "Mấy hôm nay, ta cứ cảm thấy như mình đang mơ."
Tạ Chỉ Thanh nghe thế thì ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn.
Lang Tạp cũng chăm chú nhìn y, lặp lại một lần nữa: "Cho đến tận bây giờ vẫn cảm thấy không chân thực... chỉ sợ vừa nhắm mắt lại, giấc mơ này cũng sẽ biến mất."
Nói rồi, hắn điểm nhẹ lên mí mắt Tạ Chỉ Thanh.
Tiểu hoàng tử theo phản xạ khép mi lại.
Đầu ngón tay Lang Tạp nhẹ nhàng v**t v* gò má y, lực đạo rất nhẹ nhàng.
"Ta cũng... cũng cảm thấy như đang nằm mơ." Tạ Chỉ Thanh mở mắt, nắm lấy đầu ngón tay Lang Tạp. Y mỉm cười ngượng ngùng, ánh mắt long lanh: "Nhưng không phải, đây không phải là mơ... đây là sự thật!"
Y ngẩng đầu nhìn Lang Tạp, xấu hổ quá không thể nói tiếp nữa, chỉ cong khoé môi tiếp tục nhìn hắn cười.
Từ lúc biết chuyện về hài tử, đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc nói với nhau về điều này.
Lang Tạp nắm lấy tay y, đưa lên môi hôn hôn, thấp giọng "Ừm" một tiếng.
"Có rất nhiều chuyện... ta chưa từng dám hy vọng."
Hồi lâu sau, Lang Tạp mới cất lời.
Giọng nói trầm thấp của hắn âm vang mơ hồ bên trong hang núi trống trải: "Chưa từng dám hy vọng được thành thân cùng ngươi, chưa từng dám hy vọng ngươi sẽ yêu ta, càng chưa từng dám hy vọng... chúng ta sẽ có một hài tử."
Hắn chống hai tay lên đất, ngẩng đầu nhìn đỉnh hang tối om, lầm bầm: "Vậy mà hết thảy... ta đều có được rồi. Ông trời thật sự ưu ái cho ta quá."
Hắn đã sớm hạ quyết tâm, kiếp này sẽ không bao giờ nói cho Tạ Chỉ Thanh biết về chuyện của kiếp trước — tiểu hoàng tử của hắn một đời này chỉ nên sống vui vẻ tự tại. Những ký ức đau thương đó, không đáng để y biết đến.
Ban đầu hắn chỉ muốn bảo vệ y một đời an lành, ngoài ra hắn cũng không dám mơ tưởng đến những chuyện khác. Tạ Chỉ Thanh yêu hắn cũng được, hận hắn cũng được, dù y đối đãi với hắn như thế nào, hắn đều không để tâm. Chỉ cần y có thể bình an sống tốt, như vậy là đủ rồi.
Lang Tạp chưa từng nghĩ, cũng không dám mơ ước, Tạ Chỉ Thanh sẽ thực sự đáp lại hắn bằng tình yêu.
Thậm chí bọn họ còn có với nhau một sinh mệnh mới.
Hắn dang tay ôm chặt lấy Tạ Chỉ Thanh. Chỉ nghĩ tới đó thôi, hốc mắt hắn cũng đã nóng lên.
Tạ Chỉ Thanh ôm lấy lưng Lang Tạp, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên. Tiểu hoàng tử chớp chớp mắt, do dự một lát, cuối cùng lấy hết can đảm, nói: "Ta... ta cũng chưa từng nghĩ tới."
Y nói chậm rãi, nhưng từng chữ rõ ràng: "Ngày đầu thành thân, ta ngồi trong kiệu hoa khóc sướt mướt, chỉ nghĩ lần hòa thân này... ta sẽ không sống được bao lâu. Ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ là người như vậy, chưa từng nghĩ ta sẽ sống thực hạnh phúc ở nơi đất khách xa xôi này, càng chưa từng nghĩ đến..."
Y chạm tay lên bụng mình, không thể nói tiếp được nữa, chỉ chôn mặt vào vai Lang Tạp, cười thẹn thùng.
Tạ Chỉ Thanh cũng chưa từng nghĩ, y lại có thể ở nơi này gặp được người tâm đầu ý hợp với mình.
Y ngẫm nghĩ, bổ sung một câu: "Lang Tạp, ngươi nói ông trời quá ưu ái ngươi... không phải đâu, ta nghĩ ông trời là đang ưu ái cả hai chúng ta."
Tạ Chỉ Thanh dường như nghe thấy bên tai có tiếng thở dài rất nhẹ, sau đó vòng tay đang ôm lấy mình càng siết chặt hơn nữa.
Bỗng nhiên thân thể Tạ Chỉ Thanh nhẹ bẫng —
Lang Tạp đang bế bổng y lên!
Tạ Chỉ Thanh giật mình, vội vàng ôm lấy cổ Lang Tạp.
Niềm vui bị dồn nén suốt mấy ngày qua cuối cùng cũng tìm được lối thoát, Lang Tạp chẳng màng đến hình tượng uy nghiêm của Lang Vương, ôm Tạ Chỉ Thanh xoay mấy vòng mới chịu thả xuống.
"Ta sắp làm phụ thân rồi! Ta sắp làm phụ thân rồi!"
Trong mắt Lang Tạp là bừng lên thứ ánh sáng hạnh phúc. Hắn như thể vừa trải qua một sự kiện tốt đẹp nhất đời, không lời nào đủ để diễn tả niềm xúc động đang dâng trào trong lòng.
Tạ Chỉ Thanh nhìn hắn cười, gương mặt lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ. Lang Tạp vui mừng như vậy khiến y cũng buông lỏng được sự xấu hổ trong lòng.
Tạ Chỉ Thanh lấy hết can đảm nâng mặt Lang Tạp lên, chủ động hôn nhẹ lên môi hắn.
Lang Tạp lập tức ôm chặt lấy y, không do dự đáp lại nụ hôn này bằng sự cuồng nhiệt và chân thành nhất.
