Tạ Chỉ Thanh vươn hai tay về phía Lang Tạp, nhẹ giọng nói: "Muốn ôm."
Hai gò má y ửng hồng, trong mắt ẩn ẩn hơi nước, thần sắc có phần mỏi mệt nhưng lại chứa đựng đong đầy tình yêu.
Lang Tạp chỉ cảm thấy trái tim mình đều bị lấp đầy.
Hắn ôm lấy vòng eo của Tạ Chỉ Thanh, kéo cả người y vào trong ngực mình.
Tạ Chỉ Thanh khép hờ hai mắt, dựa sát vào người Lang Tạp, trên trán có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của hắn, bên tai nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ vang vọng từ trong lồng ngực nam nhân.
Y nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của Lang Tạp, thì thầm: "Vừa nãy ta đã có một giấc mơ."
Lang Tạp hạ xuống một nụ hôn trên đỉnh đầu y, nói: "Mơ thấy điều gì?"
Tạ Chỉ Thanh nói: "Mơ thấy ta đi một đoạn đường thật dài, thật dài... đi tìm ngươi và bảo bảo."
"Vậy giấc mơ đó không phải thật rồi." Lang Tạp nói, "Sao ta có thể để ngươi phải đi xa như vậy để tìm ta được?"
Tạ Chỉ Thanh từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt sáng ngời chăm chú nhìn hắn.
Ánh đèn dầu ấm áp hắt lên gương mặt Lang Vương, vẽ nên những mảng sáng tối mờ nhạt, mà ánh mắt của hắn đang nhìn y cũng kiên định đến mức khiến người ta rung động.
Hai vành tai Tạ Chỉ Thanh càng lúc càng đỏ.
Y lại rụt người trong vòng tay Lang Tạp, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Cũng không phải hoàn toàn là giả... chúng ta một nhà ba người đều là thật nha."
Lang Tạp trầm thấp cười vài tiếng, nói: "Đúng, chúng ta một nhà ba người đều là thật."
Hắn cởi bỏ áo khoác ngoài, dập tắt ngọn đèn dầu, sau đó nằm xuống mặt đối mặt với Tạ Chỉ Thanh.
Hai người trán chạm trán, quanh chóp mũi đều là hơi thở của nhau.
Một lúc sau, Tạ Chỉ Thanh hỏi hắn: "Bảo bảo đâu rồi? Đã bắt đầu tiến hành trí hóa rồi sao?"
Lang Tạp gật đầu: "Ừ, đã bắt đầu rồi." Hắn do dự một chút rồi nói: "Tiểu Thanh Nhi, ngươi phải chuẩn bị tâm lý. Sau này sẽ có một đoạn thời gian dài hài tử không thể ở bên cạnh ta và ngươi. Nhưng chúng ta vẫn có thể tới thăm con bất cứ lúc nào."
Tạ Chỉ Thanh chậm rãi gật đầu, đáp: "Ta biết... chắc phải mất mấy tháng, đúng không?"
"Ừm." Lang Tạp nói, "A Thắc Tư sẽ luôn trông chừng tiểu Linh Nguyệt, nếu có chuyện gì sẽ lập tức đến báo cho chúng ta."
Hắn đưa bàn tay v**t v* gương mặt Tạ Chỉ Thanh, nói: "Ta sẽ luôn ở đây, sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Tạ Chỉ Thanh cầm tay hắn áp lên gương mặt mình, mỉm cười đáp: "Được."
Y vẫn còn buồn ngủ, chỉ nói thêm vài câu lại một lần nữa ngủ say.
Phải nói là Tạ Chỉ Thanh thật sự may mắn. Trong thai kỳ, ngoại trừ hay buồn ngủ thì y gần như không có bất kỳ một phản ứng khó chịu nào. Lúc hạ sinh hài tử cũng không phải chịu cơn đau nào quá dữ dội. Sau khi sinh xong, quá trình hồi phục cũng vô cùng êm ái, chỉ là hơi buồn ngủ một chút mà thôi.
Lần này y ngủ liền một mạch đến hai ngày, mãi tới ngày thứ ba mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Buổi trưa hôm ấy khi ngồi bên bàn ăn, Tạ Chỉ Thanh chống cằm, đôi mắt vẫn còn mang theo mơ màng, lẩm bẩm: "Ta luôn cảm thấy bảo bảo vẫn còn ở trong bụng... Không có một chút cảm giác chân thật nào cả."
Lang Tạp gõ nhẹ lên trán y, nói đùa: "Ngươi đang muốn đi xem Linh Nguyệt chứ gì."
Tạ Chỉ Thanh ngượng ngùng cười: "Ha ha!"
Lang Tạp đưa tay nhéo nhẹ hai má y, cố ý nhéo đến đỏ bừng: "Được rồi, để ta đi hỏi các bô lão xem, hôm nay nhân lúc bọn họ nghỉ ngơi, ta sẽ đưa ngươi đi gặp bảo bảo."
"Thật sao?!" Tạ Chỉ Thanh mừng rỡ reo lên.
Tuy biết đến cái gọi là quá trình Trí hoá nhưng trước giờ Tạ Chỉ Thanh chỉ nghe nhắc đến mà thôi, vẫn chưa có khái niệm gì rõ rệt.
Trên đường đi, Lang Tạp nghiêng đầu hỏi y: "Ngươi còn nhớ dáng vẻ lúc Linh Nguyệt vừa mới sinh ra không?"
Tạ Chỉ Thanh rũ mi, hồi tưởng một chút.
Ngày Tạ Linh Nguyệt ra đời, tuy y chỉ vội vàng nhìn lướt qua nhưng hình dáng tiểu bảo bảo y vẫn nhớ rõ ràng: Gương mặt nhỏ xíu nhăn nheo chẳng khác gì trẻ nhỏ nhân loại sơ sinh, chỉ có điều xung quanh gương mặt của bé con còn bao phủ một vòng lông sói màu xám trắng, còn có...
"Móng vuốt đen." Tạ Chỉ Thanh nhăn mũi nói.
"..." Lang Tạp dở khóc dở cười, "Đệm thịt của sói đều màu đen cả!"
"Ta biết mà," Tạ Chỉ Thanh cụp mắt, ngón tay vẽ vòng tròn, "Nhưng đệm thịt màu hồng phấn cũng đáng yêu lắm... thôi không sao, móng vuốt đen nhìn càng oai phong!"
Hai người nói nói cười cười, chẳng mấy chốc đã đến trước gian nhà nhỏ nơi đang tiến hành quá trình trí hoá cho Tạ Linh Nguyệt.
Tạ Chỉ Thanh chậm rãi dừng bước.
Từ bên trong truyền ra tiếng khóc oe oe của tiểu bảo bảo, thỉnh thoảng còn xen lẫn mấy tiếng tru khe khẽ của sói con.
Y lo lắng sẽ quấy rầy quá trình trí hoá của tiểu Linh Nguyệt nên chỉ dám ghé sát cửa sổ, len lén ngó vào trong.
Ngũ quan của hài tử dường như đã nảy nở hơn đôi chút, đôi mắt cũng có thể mở ra rồi, chỉ là thường hay ngủ mê man, gương mặt nhỏ không còn nhăn nhúm nữa. Một ít tóc con mềm mượt đã mọc ra, lớp lông tơ xung quanh gương mặt gần như đã rụng hết.
"Chỉ nhìn gương mặt thôi... đã giống một tiểu hài nhi nhân loại rồi..." Tạ Chỉ Thanh lẩm bẩm, "Thì ra, đây là quá trình trí hoá sao..."
"Cái đuôi cũng ngắn đi một ít," Lang Tạp ôm y từ phía sau, trầm giọng nói, "Tai sói cũng sắp biến mất rồi. Có khi... phần cuối cùng biến mất của hình sói lại chính là móng vuốt đen đấy."
"..." Đôi mắt Tạ Chỉ Thanh tròn xoe, không nhịn được bật cười, "Đen thì đen, móng vuốt đen cũng đáng yêu vô cùng!"
Y lại áp sát cửa sổ, thì thầm: "Thật muốn sờ một cái quá..."
Đúng lúc này, sói lớn A Thắc Tư đang cẩn thận canh gác ngoài cửa nhẹ nhàng bước tới, ngậm lấy ống quần Tạ Chỉ Thanh.
Tạ Chỉ Thanh cúi đầu nhìn nó, hỏi: "Làm sao vậy?"
Lang Tạp phiên dịch: "Nó nói đêm nay nghỉ ngơi, có thể vào thăm bảo bảo."
Dứt lời, Lang Tạp lại cười bổ sung: "Nó còn nói... có thể sờ thử móng vuốt đen của tiểu Linh Nguyệt nha."
"Ngươi thật là đáng ghét!" Tạ Chỉ Thanh phồng má trừng mắt nhìn hắn.
Miệng thì cứ luôn nói là "móng vuốt đen", vậy mà đến khi thực sự sờ được rồi y lại yêu thích không muốn buông tay.
Tạ Chỉ Thanh cúi người bế Tạ Linh Nguyệt lên, khẽ áp má mình vào đỉnh đầu nhỏ xíu mềm mại của hài tử, vui vẻ nói: "Tai nhỏ vẫn còn! Tuy không nhìn thấy nhưng vẫn sờ được! Mềm mềm, đáng yêu quá đi mất!"
Y vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng nắn nắn... cái móng vuốt đen bên phải của bé con.
Đệm thịt màu đen tự nhiên tách ra, lớp lông dày và mềm mại. Tạ Chỉ Thanh sờ đi sờ lại, lưu luyến không rời.
Y đặt móng vuốt đen nhỏ xíu ấy lên má mình, nhè nhẹ cọ cọ, vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
Ngay sau đó, Tạ Linh Nguyệt chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi trong suốt nhìn Tạ Chỉ Thanh.
Tạ Chỉ Thanh nín thở.
Đôi mắt của bảo bảo sạch sẽ, sáng ngời, không dính một chút tạp chất nào. Nàng ngơ ngác nhìn y, đôi mắt tròn xoe giống Tạ Chỉ Thanh y như đúc.
Chốc lát sau, nàng cử động cái móng nhỏ, nhẹ nhàng đặt lớp đệm thịt mềm mềm lên mặt Tạ Chỉ Thanh.
Sau đó bé con bật cười khúc khích.
Tạ Chỉ Thanh cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy.
Y ôm chặt hài tử trong lòng, hít sâu một hơi, cảm thấy ngay cả không khí xung quanh mình cũng trở nên ngọt ngào.
Đúng lúc này, Lang Tạp từ phía sau cũng cúi người, ôm cả hai vào lồng ngực.
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, Lang Tạp thấp giọng nói: "Đại khả ái của ta đang ôm tiểu khả ái."
Một lát sau, Tạ Chỉ Thanh lại cẩn thận giúp Tạ Linh Nguyệt mặc quần áo.
"Bảo bảo mặc tiểu y phục xinh đẹp nha." Tạ Chỉ Thanh nhẹ nhàng nhét hai cái móng vuốt đen của con vào tay áo, sau đó đội thêm chiếc mũ nhỏ cho nàng.
Y đặt Tạ Linh Nguyệt vào trong cái nôi nhỏ, sau một hồi nhìn trái nhìn phải thì cuối cùng lại gỡ chiếc mũ xuống, đưa tay sờ sờ trên đầu nàng, nói: "Không đội mũ nữa, để lộ hai tai sói ra sẽ càng đáng yêu hơn!"
Lang Tạp đứng phía sau nhìn y, thỉnh thoảng còn giúp y chỉnh lại y phục cho Tạ Linh Nguyệt.
Hôm nay, Tạ Linh Nguyệt mặc kiện y phục có thêu ba con hồ điệp vàng. Thợ may rất khéo léo, con hồ điệp lớn nhất thêu ngay ở trước ngực, hai con nhỏ hơn thì một ở ống tay áo bên trái, một con nằm trên chiếc mũ con phía sau.
Tạ Chỉ Thanh càng nhìn càng yêu thích.
Lúc này A Thắc Tư ngậm một vật trong miệng, vẫy đuôi hớn hở chạy đến trước mặt Tạ Chỉ Thanh.
Tạ Chỉ Thanh cúi đầu nhìn – ồ, thì ra là cái ổ cỏ mà trước đây A Thắc Tư đã khổ công chuẩn bị cho bảo bảo.
Khi biết hài tử nhân loại không nằm trong ổ mà nằm ngủ trên giường, lúc đó A Thắc Tư còn uỷ khuất đến nửa ngày.
Lang Tạp dùng đầu gối hờ hững đá nó một cái, cười cười: "Lại tới tranh công đó hả?"
A Thắc Tư không thèm để ý đến hắn, chỉ vui vẻ vẫy đuôi nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh.
Tạ Chỉ Thanh cúi người nhặt ổ mềm đặt vào góc phòng, nói: "Vậy, cái này về sau cho bé sói con nằm nhé?"
A Thố Tư gật gật đầu, gương mặt lộ vẻ hân hoan.
Nhắc đến hoá thú hình trong tương lai của tiểu Linh Nguyệt, Lang Tạp đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.
"Sói con vẫn chưa có tên nhỉ." Hắn nắm một tay thành quyền rồi vỗ vào lòng bàn tay còn lại, nói: "Hồi đó chỉ mải lo đặt tên cho Linh Nguyệt, đến nó thì quên béng mất rồi."
Nói rồi, hắn quay sang nhìn Tạ Chỉ Thanh, hỏi: "Đặt tên gì bây giờ? Ngươi đọc nhiều sách, ngươi đặt đi."
Tạ Chỉ Thanh chậm rãi bước tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Hay là ngươi đặt được không? Ta cũng không hiểu rõ phong tục đặt tên ở Lang tộc. Hơn nữa..."
Y cúi đầu nhìn mũi chân mình, chầm chậm nói: "Tên của Linh Nguyệt là do ta đặt, còn tên của sói con...nên để cho A phụ đặt mới đúng."
Ngón tay Lang Tạp giật giật, cổ họng dâng lên một trận chua xót.
Tạ Chỉ Thanh chính là có bản lĩnh này – chỉ cần một hai câu ngắn ngủ cũng đủ khiến cho cảm xúc trong lòng hắn dâng lên cuồn cuộn.
Cổ họng Lang Tạp nhấp nhô, một lát sau mới đưa tay v**t v* vành tai y, thấp giọng nói: "Được... ta sẽ suy nghĩ một cái tên."
Tạ Chỉ Thanh ngước mắt nhìn hắn một cái, lại cúi đầu xuống: "Được."
Sau đó, hai người cùng nhau hâm nóng sữa bò cho Tạ Linh Nguyệt uống.
Thảo nguyên không thiếu bò dê, Lang Tạp đun nóng cả một chén lớn, như thể sợ bảo bảo đói bụng uống không đủ no. Tạ Chỉ Thanh ghét bỏ nhăn mặt lại, múc ra một cái chén nhỏ khác, cẩn thận thổi nguội rồi đút từng muỗng nhỏ cho bé con.
Tạ Linh Nguyệt uống rất vui vẻ, hai móng vuốt đen vẫn liên tục vỗ nhẹ lên người Tạ Chỉ Thanh, miệng phát ra những tiếng ê a non nớt.
Thế nhưng hai người cũng không nán lại được lâu, mấy vị bô lão của Lang tộc đã quay về.
Quá trình trí hoá của Tạ Linh Nguyệt lại tiếp tục rồi.
Tạ Chỉ Thanh thở dài, trong lòng thực không nỡ xa tiểu nữ nhi vừa mới chào đời. Nhưng trí hoá là chuyện hệ trọng cả đời, y đành phải tạm gác nỗi nhớ lại.
Y cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi Tạ Linh Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Linh Nguyệt ngoan, ta và... ta và a phụ sẽ đợi con về nhà."
Âm thanh rất nhỏ nhưng Lang Tạp đã nghe rõ mồn một.
Hắn ôm lấy lưng Tạ Chỉ Thanh, cũng cúi người xuống. Một tay hắn chống bên tiểu nôi, tay kia ôm chặt Tạ Chỉ Thanh, cùng y nói với bảo bảo: "A phụ và a nương sẽ đợi con về nhà."
Tạ Chỉ Thanh len lén dụi mặt vào gương mặt Lang Tạp, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Trước khi rời đi, y còn cẩn thận đội lại chiếc mũ nhỏ cho hài tử, miệng nói là tai sói của bảo bảo rất đáng yêu, không muốn cho ai nhìn.
Lang Tạp: "..."
Hắn lung tung xoa loạn mái tóc của mình, lên tiếng: "Đi thôi!"
...
Việc tiểu bảo bảo vừa mới chào đời đã không ở bên bọn họ quả thật có chút tiếc nuối, nhưng đổi lại... cũng mang đến một vài "tiện lợi" nho nhỏ.
Tỷ như...
Vừa rời khỏi gian nhà gỗ, Lang Tạp đã kéo Tạ Chỉ Thanh tới suối nước nóng mà trước kia hai người từng ghé qua.
Không có bảo bảo bên cạnh, quả thật có thể làm một vài chuyện thân mật và xấu hổ không tiện nói ra.
Tạ Chỉ Thanh ngồi trong lòng Lang Tạp, đôi mắt khép hờ, hai gò má ửng đỏ. Y ôm lấy cổ hắn, đôi môi phát ra những tiếng rên khe khẽ không nén được.
Thế nhưng bước dạo đầu còn chưa kịp trở nên kịch liệt hơn, Lang Tạp lại đột nhiên đặt y xuống, quay lưng lại dường như đang bận rộn làm điều gì đó.
Tạ Chỉ Thanh xoa xoa đôi môi hơi sưng đỏ của mình, nghi hoặc nhìn tấm lưng rộng lớn của hắn.
Chỉ thấy Lang Tạp hai tay chống lên đùi, cả người căng chặt như đang dồn sức lực rất lớn.
"?" Tạ Chỉ Thanh càng thêm khó hiểu.
Không biết qua bao lâu, Lang Tạp cuối cùng cũng thả lỏng thân thể. Hắn xoay người lại, vẫy tay gọi y, nhưng vẻ mặt lại không tí gì gọi là thân thiện.
Tạ Chỉ Thanh dè dặt tiến đến gần, liền bị hắn kéo mạnh ôm vào lòng.
"Ta cũng có tai sói đây!" Lang Tạp cầm tay y đặt l*n đ*nh đầu mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tai sói ta cũng có, sờ đi!"
Tạ Chỉ Thanh vùi mặt trong ngực hắn cười cười, sau đó ngẩng đầu đưa tay ôm gương mặt Lang Tạp, chủ động hôn lên môi hắn.
