Sau Khi Ôm Nhầm Bạn Trai
Chương 1-2
Tại sao những cuộc chia tay luôn xảy ra vào những ngày mưa, để tăng thêm bầu không khí thê lương sao?
Vu Hạ kéo mũ che đầu, cúi đầu ôm túi dầm mưa đi về, vừa đến dưới nhà đã bị gió lạnh tạt vào làm hắt hơi một cái rõ to. Cô khụt khịt mũi, càng nghĩ càng tủi thân, hối hận lúc nãy chỉ cầm cái túi đập vào mặt Châu Dữ, lẽ ra cô nên tát anh ta thêm một bạt tai.
Sau khi nhấn nút thang máy, phía sau có tiếng bước chân, cô vô thức quay lại.
Nhìn rõ mặt đối phương, cô rất ngạc nhiên.
Ánh mắt hai người gặp nhau, thần sắc Lục Diễn Châu rất bình tĩnh.
Cách đây mấy phút, anh đứng cạnh cổng chính hút thuốc, nhờ bậc thềm cổng chính và ưu thế chiều cao nên tình cờ nhìn thấy cô đứng cùng một chàng trai trẻ ở ngã tư cách đó không xa.
Chàng trai đó có thể chính là nguyên nhân khiến cô ôm nhầm anh.
Anh có chút tò mò nên nhìn thêm vài lần.
Là bạn trai đúng không?
Sao lại không ôm?
Anh chậm rãi nhả ra một làn khói thuốc.
Anh cúi đầu xem điện thoại, lúc ngước mắt lên liền nhìn thấy cô ném mạnh cái túi vào mặt chàng trai đó rồi ôm túi tức tối đi về. Cãi nhau à? Rõ ràng lúc nãy còn rất vui vẻ ôm anh mà.
Không lẽ là vì bạn trai nhìn thấy cô ôm nhầm người nên cãi nhau?
Anh suy đoán chán chường, rồi lại cong môi tự giễu, liên quan gì đến anh? Nhạt nhẽo.
Cô cúi đầu đi ngang qua anh, lúc bước vào tòa nhà cư dân, anh mới dập tắt điếu thuốc.
Ting--
Thang máy đã đến.
Vu Hạ chớp mắt, quay người lại, lưỡng lự bước vào thang máy.
Lục Diễn Châu bước vào, đứng cạnh cô.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sau đó là một cảm giác áp bức, Vu Hạ cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại càng cảnh giác. Đặc biệt là sau khi đối phương đưa tay ấn nút tầng 12, còn lịch sự quay lại hỏi: “Tầng mấy?”
Giọng nói vẫn hay chết người.
Vu Hạ sởn gai ốc, chỉ trong chốc lát, trong đầu đã xuất hiện một số suy đoán - Tại sao anh ta lại ở đây? Còn theo mình vào thang máy nữa? Có khi nào gặp phải biến thái bám đuôi hay gì không? Không lẽ vì lúc nãy ôm anh ta một cái mà mình đã trở thành con mồi của anh ta?
Cô nín thở, ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, rồi lại ngập ngừng.
Ngoại hình và khí chất này cũng không giống kẻ háo sắc…
Thang máy bắt đầu chạy, cô nắm chặt điện thoại, giả vờ bình tĩnh: “Tôi cũng ở tầng 12.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, thăm dò: “Còn anh? Đến tìm ai à? Tôi sống ở đây hơn một năm rồi mà chưa gặp anh bao giờ."
Bố mẹ cô đã ly hôn rồi đều đi bước nữa và có con riêng, sau khi trưởng thành, cô không còn muốn đến nhà họ nữa vì luôn cảm thấy mình ở nhà họ mà giống như người ngoài. Sau khi cô tốt nghiệp và đi làm, bố mẹ mỗi người cho cô một khoản tiền để mua căn nhà này. Một ngôi nhà cũ nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, phải mất ba tháng để tân trang lại. Cô chuyển đến sống vào tháng Mười năm ngoái, đến nay chỉ mới được nửa năm mà thôi.
Cô cố tình nói thời gian vào sống lâu hơn.
Một tầng có ba hộ gia đình, nhà đối diện luôn không có người ở kể từ khi cô chuyển đến. Nhà ở phía bên kia là một cặp vợ chồng già, bình thường con cái sẽ thi thoảng đến thăm họ, cô cũng đều gặp qua.
Cô dám khẳng định rằng đây là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này.
Với vẻ ngoài và khí chất này của anh, nếu như đã gặp thì chắc chắn cô sẽ không quên.
Lục Diễn Châu một tay đút túi quần, một tay xách túi, rũ mắt nhìn cô: “Hôm nay tôi mới dọn đến, ở nhà số 1201.”
Vậy chẳng phải là anh ở đối diện nhà cô sao?
Lục Diễn Châu nhìn ra sự phòng bị của cô, trong khoang mũi phát ra một tiếng cười nhạo rất nhẹ, "Tôi là dân lành, không cần phải sợ."
"..."
Cô thể hiện rõ đến vậy sao?
Vu Hạ ngượng ngùng cúi đầu, nhìn hai bóng người trên cửa thang máy, miễn cưỡng nói: “Tôi không có, chỉ hơi tò mò thôi.”
Đúng lúc đã đến tầng 12, cửa thang máy mở ra.
Vu Hạ hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
Nói thật, cô vẫn có chút lo lắng, con gái ở một mình cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, đẹp trai cũng chưa chắc đều là người tốt. Cô cố tình đi chậm lại để sánh bước bên anh. Lục Diễn Châu cao ráo chân dài, đi mấy bước đã đến trước mặt cô, đứng trước cửa nhà 1201.
Sau khi anh ấn dấu vân tay, cánh cửa tự động mở ra.
Lúc này Vu Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, đứng trước cửa nhà mình, đang định nói mấy câu như "Chào mừng hàng xóm mới", chưa kịp mở miệng thì người đàn ông đã quay đầu lại nhìn, cong môi cười nói: “Con gái có tâm lý phòng bị một chút là điều tốt. Giờ thì cô có thể yên tâm được rồi, tôi thật sự sống ở đây.”
“…”
Vu Hạ kéo mũ che đầu, cúi đầu ôm túi dầm mưa đi về, vừa đến dưới nhà đã bị gió lạnh tạt vào làm hắt hơi một cái rõ to. Cô khụt khịt mũi, càng nghĩ càng tủi thân, hối hận lúc nãy chỉ cầm cái túi đập vào mặt Châu Dữ, lẽ ra cô nên tát anh ta thêm một bạt tai.
Sau khi nhấn nút thang máy, phía sau có tiếng bước chân, cô vô thức quay lại.
Nhìn rõ mặt đối phương, cô rất ngạc nhiên.
Ánh mắt hai người gặp nhau, thần sắc Lục Diễn Châu rất bình tĩnh.
Cách đây mấy phút, anh đứng cạnh cổng chính hút thuốc, nhờ bậc thềm cổng chính và ưu thế chiều cao nên tình cờ nhìn thấy cô đứng cùng một chàng trai trẻ ở ngã tư cách đó không xa.
Chàng trai đó có thể chính là nguyên nhân khiến cô ôm nhầm anh.
Anh có chút tò mò nên nhìn thêm vài lần.
Là bạn trai đúng không?
Sao lại không ôm?
Anh chậm rãi nhả ra một làn khói thuốc.
Anh cúi đầu xem điện thoại, lúc ngước mắt lên liền nhìn thấy cô ném mạnh cái túi vào mặt chàng trai đó rồi ôm túi tức tối đi về. Cãi nhau à? Rõ ràng lúc nãy còn rất vui vẻ ôm anh mà.
Không lẽ là vì bạn trai nhìn thấy cô ôm nhầm người nên cãi nhau?
Anh suy đoán chán chường, rồi lại cong môi tự giễu, liên quan gì đến anh? Nhạt nhẽo.
Cô cúi đầu đi ngang qua anh, lúc bước vào tòa nhà cư dân, anh mới dập tắt điếu thuốc.
Ting--
Thang máy đã đến.
Vu Hạ chớp mắt, quay người lại, lưỡng lự bước vào thang máy.
Lục Diễn Châu bước vào, đứng cạnh cô.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, sau đó là một cảm giác áp bức, Vu Hạ cảm thấy có chút khó chịu, nhưng lại càng cảnh giác. Đặc biệt là sau khi đối phương đưa tay ấn nút tầng 12, còn lịch sự quay lại hỏi: “Tầng mấy?”
Giọng nói vẫn hay chết người.
Vu Hạ sởn gai ốc, chỉ trong chốc lát, trong đầu đã xuất hiện một số suy đoán - Tại sao anh ta lại ở đây? Còn theo mình vào thang máy nữa? Có khi nào gặp phải biến thái bám đuôi hay gì không? Không lẽ vì lúc nãy ôm anh ta một cái mà mình đã trở thành con mồi của anh ta?
Cô nín thở, ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, rồi lại ngập ngừng.
Ngoại hình và khí chất này cũng không giống kẻ háo sắc…
Thang máy bắt đầu chạy, cô nắm chặt điện thoại, giả vờ bình tĩnh: “Tôi cũng ở tầng 12.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, thăm dò: “Còn anh? Đến tìm ai à? Tôi sống ở đây hơn một năm rồi mà chưa gặp anh bao giờ."
Bố mẹ cô đã ly hôn rồi đều đi bước nữa và có con riêng, sau khi trưởng thành, cô không còn muốn đến nhà họ nữa vì luôn cảm thấy mình ở nhà họ mà giống như người ngoài. Sau khi cô tốt nghiệp và đi làm, bố mẹ mỗi người cho cô một khoản tiền để mua căn nhà này. Một ngôi nhà cũ nhỏ có hai phòng ngủ và một phòng khách, phải mất ba tháng để tân trang lại. Cô chuyển đến sống vào tháng Mười năm ngoái, đến nay chỉ mới được nửa năm mà thôi.
Cô cố tình nói thời gian vào sống lâu hơn.
Một tầng có ba hộ gia đình, nhà đối diện luôn không có người ở kể từ khi cô chuyển đến. Nhà ở phía bên kia là một cặp vợ chồng già, bình thường con cái sẽ thi thoảng đến thăm họ, cô cũng đều gặp qua.
Cô dám khẳng định rằng đây là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông này.
Với vẻ ngoài và khí chất này của anh, nếu như đã gặp thì chắc chắn cô sẽ không quên.
Lục Diễn Châu một tay đút túi quần, một tay xách túi, rũ mắt nhìn cô: “Hôm nay tôi mới dọn đến, ở nhà số 1201.”
Vậy chẳng phải là anh ở đối diện nhà cô sao?
Lục Diễn Châu nhìn ra sự phòng bị của cô, trong khoang mũi phát ra một tiếng cười nhạo rất nhẹ, "Tôi là dân lành, không cần phải sợ."
"..."
Cô thể hiện rõ đến vậy sao?
Vu Hạ ngượng ngùng cúi đầu, nhìn hai bóng người trên cửa thang máy, miễn cưỡng nói: “Tôi không có, chỉ hơi tò mò thôi.”
Đúng lúc đã đến tầng 12, cửa thang máy mở ra.
Vu Hạ hít một hơi thật sâu rồi bước ra ngoài.
Nói thật, cô vẫn có chút lo lắng, con gái ở một mình cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, đẹp trai cũng chưa chắc đều là người tốt. Cô cố tình đi chậm lại để sánh bước bên anh. Lục Diễn Châu cao ráo chân dài, đi mấy bước đã đến trước mặt cô, đứng trước cửa nhà 1201.
Sau khi anh ấn dấu vân tay, cánh cửa tự động mở ra.
Lúc này Vu Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, đứng trước cửa nhà mình, đang định nói mấy câu như "Chào mừng hàng xóm mới", chưa kịp mở miệng thì người đàn ông đã quay đầu lại nhìn, cong môi cười nói: “Con gái có tâm lý phòng bị một chút là điều tốt. Giờ thì cô có thể yên tâm được rồi, tôi thật sự sống ở đây.”
“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương